Chương 15
Năm giờ sáng thứ Tư, Jake ngồi nhấp cà phê tại văn phòng, dõi các cánh cửa kiểu Pháp, nhìn ra sân tòa vuông vức và mắt qua tối đen. Anh đã ngủ chập chờn, và nhiều giờ trước đã phải từ bỏ chiếc giường êm ấm để thực hiện cái nỗ lực tuyệt vọng là tìm kiếm một vụ việc không tên ở Georgia. Theo trí nhớ của anh hồi đi học ở trường luật, thẩm phán trong vụ này đã buộc phải cho phép tại ngoại trong một vụ án giết người gia trọng khi bị cáo không có tiền án, có bất động sản tại huyện nhà, có nghề nghiệp ổn định, và có nhiều người thân sống ở gần. Anh tìm mãi không ra. Anh đã tìm hàng đống những vụ việc gần đây ở Mississippi, những vụ có lý lẽ rõ ràng và không có sự nhập nhằng, cho phép thẩm phán toàn quyền từ chối tại ngoại đối với những bị cáo như vậy. Đó là luật, nay thì Jake đã biết rõ lắm rồi, nhưng anh cần có thứ gì đó để mà còn tranh luận với Ichabod. Anh rất ngán việc xin tại ngoại cho Carl Lee. Buckley sẽ la ó, rao giảng, viện dẫn những vụ việc tuyệt vời đó, và Noose sẽ mỉm cười lắng nghe rồi bác bỏ việc tại ngoại. Jake sẽ bị bẽ mặt ngay trong cuộc đụng độ đầu tiên.
“Sáng nay đến sớm vậy hả cưng,” Dell vừa rót cà phê vừa chào khách hàng ưa thích của cô.
“Thì ít ra tôi cũng đã đến.” Anh đã bỏ điểm tâm vài buổi sáng kể từ sau vụ cưa chân. Looney được yêu mến và đã có sự thù ghét tại Coffee Shop và quanh thị trấn đối với viên luật sư của Hailey. Anh ý thức điều đó và cố gắng phớt lờ.
Có nhiều người thù ghét bất cứ luật sư nào cãi cho gã mọi đen đã giết hai người da trắng.
“Cô cho tôi một phút có được không?” Jake hỏi.
“Được chứ.” Dell đảo mắt nhìn quanh. Vào lúc năm giờ ba mươi quán hãy còn vắng khách. Cô ngồi đối diện với Jake trong chiếc khoang nhỏ và rót cà phê.
“Ở đây người ta thường bàn tán chuyện gì vậy?” Jake hỏi.
“Chuyện thường ngày ấy mà. Chính trị, câu cá, làm nông. Luôn luôn là như thế. Tôi đã ở đây hai mươi năm rồi, ai dùng gì phục vụ nấy, thế mà họ vẫn chỉ nói cùng một chuyện như nhau mà thôi.”
“Không có gì mới thật à?”
“Có vụ Hailey. Mọi người nói rất nhiều về chuyện đó. Chỉ khi nào có người lạ ở đây họ mới trở lại như bình thường.”
“Tại sao vậy?”
“Vì nếu anh làm ra vẻ hiểu biết điều gì đó về vụ án thì vài tay phóng viên sẽ theo anh ra ngoài với hàng đống câu hỏi.”
“Tệ thật nhỉ?”
“Không. Tuyệt nữa là khác. Việc buôn bán chưa bao giờ tốt đến thế.”
Jake mỉm cười, trộn bơ vào cháo ngô rồi rưới sốt Tabasco. “Cô thì cảm thấy thế nào về vụ này?”
Dell gãi gãi mũi bằng một móng tay giả dài và đỏ, thổi phù phù vào tách cà phê của mình. Cô nổi tiếng là thẳng thừng, và anh đang hy vọng một câu trả lời thẳng thắn.
“Hắn có tội. Hắn đã giết họ. Rõ là vậy. Nhưng hắn có cái cớ chết tiệt không thể nào tốt hơn. Hắn được một số người có thiện cảm.”
Giả sử cô ở trong bồi thẩm đoàn. Có tội hay không có tội nào?”
Cô dòm ra cửa chính, vẫy tay chào một khách quen.
“Này nhé, theo bản năng thì tôi muốn tha thứ cho ai đó giết một gã cưỡng dâm. Nhất là khi đó là một người cha. Nhưng, mặt khác, ta cũng đâu thể nào cho phép thiên hạ cứ thuận tay là chộp lấy khẩu súng và tự thực thi công lý. Anh có chứng minh được hắn bị điên khi làm chuyện đó không?”
“Cứ coi như tôi chứng minh được đi.”
“Thế thì tôi sẽ biểu quyết không có tội, mặc dù tôi nghĩ hắn không điên.”
Anh trát mứt dâu lên bánh mì nướng, gật đầu tán thành.
“Nhưng còn Looney thì sao?” Cô hỏi. “Anh ấy là bạn của tôi đó.”
“Đó là tai nạn thôi mà.”
“Có đúng vậy không đó.”
“Không. Không, cũng không hẳn vậy. Khẩu súng không nổ do tai nạn. Looney đã bị lạc đạn, nhưng tôi không rõ đó có phải là một lời bào chữa có giá trị hay không. Là cô thì cô có kết án ông ta vì đã bắn Looney không?”
“Có thể,” cô từ tốn. “Anh ấy đã bị què một chân đấy.”
Làm sao ông ta có thể vừa bị điên khi bắn Cobb và Willard, mà lại vừa không điên khi bắn Looney. Jake nghĩ, nhưng anh không hỏi ra. Anh chuyển đề tài.
“Người ta đồn về tôi như thế nào nhỉ?”
“Cũng na ná vậy thôi. Hôm nọ có ai đó hỏi anh đang ở đâu, bảo rằng anh không còn thời gian cho mọi người nữa vì giờ đây anh đã nổi tiếng quá rồi. Tôi có nghe vài lời làu bàu về anh và gã mọi đen kia, nhưng họ nói khá nhỏ. Họ không lớn tiếng chỉ trích anh. Tôi sẽ không cho phép họ làm vậy.”
“Cô đáng yêu quá.”
“Tôi còn là một con đàn bà hư đốn nữa đấy, anh cũng biết mà.”
“Không đâu. Cô chỉ cố làm ra vẻ như thế thôi.”
“Đúng đấy, coi nè,” cô nhảy ra khỏi khoang rồi bất ngờ hét lớn vào bàn của mấy nông dân khi họ đang châm thêm cà phê. Jake uống nốt một mình rồi trở lại văn phòng.
Khi bà Ethel đến vào lúc tám giờ ba mươi, hai phóng viên đã lảng vảng ở vỉa hè, bên ngoài cánh cửa khóa trái. Họ theo bà Ethel vào trong và yêu cầu bà cho gặp ông Brigance. Bà từ chối và yêu cầu họ bước ra. Họ không chịu bước ra và lặp lại yêu cầu của họ. Jake nghe thấy tiếng cãi cọ ở dưới nhà, bèn khóa cánh cửa phòng anh lại. Cứ để Ethel đấu với họ.
Từ văn phòng, anh nhìn tổ quay phim đang bài binh ở cửa hậu của tòa án. Anh mỉm cười, cảm nhận cơn dâng trào tuyệt vời của adrenalin. Anh sẽ được thấy chính mình trong bản tin buổi tối, đang bước nhanh qua đường với dáng vẻ nghiêm trọng, kiểu như dân kinh doanh, theo sau là hai phóng viên van nài được trao đổi nhưng không nhận được bình luận nào. Và đó mới chỉ là thủ tục buộc tội. Thử hình dung phiên tòa sẽ còn như thế nào! Camera ở khắp nơi, phóng viên rống lên những câu hỏi, những bài viết giới thiệu trên trang nhất, có thể cả trên bìa tạp chí nữa. Một tờ báo ở Atlanta đã gọi đây là vụ giết người gây nhiều cảm xúc nhất ở miền Nam suốt từ 20 năm qua. Anh thậm chí có thể nhận vụ này miễn phí, hầu như thế. Lát sau, anh cắt ngang cuộc đôi co ở nhà dưới, nồng nhiệt chào hỏi các phóng viên. Ethel thì đã biến vào phòng họp.
“Ông trả lời vài câu hỏi có được không?” một người nói. “Không” Jake lịch thiệp nói. “Tôi phải đi gặp thẩm phán Noose.”
“Chỉ vài câu thôi mà.”
“Không. Nhưng sẽ có một cuộc họp báo vào lúc ba giờ chiều.” Jake mở cửa, và các phóng viên đi theo anh trên vỉa hè.
“Họp báo diễn ra ở đâu?”
“Tại văn phòng của tôi.”
“Mục đích của nó là gì?”
“Để thảo luận về vụ án.”
Jake thong thả băng qua đường, đi vào lối xe đi ngắn để đến tòa án, vừa đi vừa trả lời các câu hỏi.
“Ông Hailey có hiện diện ở buổi họp báo không?”
“Có, cùng với gia đình ông ấy.”
“Cả cô bé nữa chứ?”
“Phải, con bé cũng sẽ ở đó.”
“Ông Hailey có trả lời các câu hỏi không?”
“Có thể. Tôi vẫn chưa quyết định.”
Jake chúc họ một ngày tốt lành rồi biến vào tòa án, bỏ lại các phóng viên tán gẫu với nhau về cuộc họp báo.
Buckley vào tòa án qua cánh cửa gỗ đồ sộ ở mặt tiền. Ông đã hy vọng có vài chiếc camera nhưng đã phải thất vọng khi biết họ đang xúm xít ở lối cửa hậu để chộp được ảnh bị cáo. Từ giờ trở đi ông sẽ dùng cửa hậu vậy.
Thẩm phán Noose đậu xe cạnh vòi nước cứu hỏa trước bưu điện. Ông đi dọc theo vỉa hè phía đông, băng qua khoảnh sân vuông để vào tòa án. Cả ông cũng không thu hút sự chú ý nào ngoại trừ vài ánh mắt hiếu kỳ.
Ozzie dõi mắt qua cửa sổ ở mặt tiền nhà giam, quan sát đám đông đang chờ đợi Carl Lee ở bãi xe. Trong đầu ông vụt thoáng qua ý nghĩ làm thêm một vụ chơi khăm nữa, nhưng ông đã gạt đi. Văn phòng của ông đã nhận được lời đe dọa giết chết Carl Lee, và Ozzie thấy vài lời trong số đó là nghiêm túc. Chúng cụ thể, có ngày tháng và nơi chốn hẳn hoi. Nhưng phần lớn chỉ là những đe dọa chung chung, ngày nào cũng như ngày nào. Và đây mới chỉ là thủ tục buộc tội. Ông nghĩ đến phiên tòa và làu bàu điều gì đó với Moss Junior. Họ đóng đồng phục, bao quanh Carl Lee, băng qua cánh báo chí rồi bước đến chiếc xe chở tù thuê. Sáu cảnh sát và người lái chen chúc nhau lên xe. Được hộ tống bởi ba xe tuần tra mới nhất của Ozzie, chiếc xe tù lao nhanh đến tòa án.
Noose đã lên kế hoạch khoảng một chục thủ tục buộc tội từ lúc 9 giờ sáng, và khi đã an tọa trên ghế thẩm phán, ông bắt đầu lật các hồ sơ cho đến khi tìm thấy vụ Hailey. Ông nhìn xuống dãy ghế đầu của phòng xử và thấy một đám những gã đàn ông hắc ám đang ngồi đó, tất cả đều mới bị truy tố. Ở đầu phía xa dãy ghế đầu, hai cảnh sát đang ngồi cạnh một bị cáo bị còng tay, và Brigance đang thì thầm với gã này. Hẳn đó là Hailey.
Noose nhặt lên một hồ tập hồ sơ tòa màu đỏ rồi chỉnh cặp mục kỉnh để nó không gây trở ngại cho việc đọc của ông. “Công tố chống lại Carl Lee Hailey, vụ án số 3889. Mời ông Hailey bước lên.” Còng được tháo ra, và Carl Lee đi theo luật sư của ông đến bục thẩm phán, nơi họ đứng ngước mặt lên nhìn ông ta, người lúc này đang im lặng và bồn chồn đọc lướt qua bản cáo trạng. Phòng xử im phăng phắc. Buckley đứng dậy, đường bệ bước chầm chậm đến cách bị cáo chừng vài bộ. Những họa sĩ ở gần rào chắn bận rộn phác họa lại khung cảnh.
Jake trừng mắt nhìn Buckley, người không có lý do gì để đứng trước bục thẩm phán trong một thủ tục buộc tội. Vị D.A. diện một bộ đồ vest đen ba mảnh bằng polyester cực đẹp. Mọi sợi tóc trên cái đầu bự chảng của ông đều được chải chuốt tỉ mỉ và ốp xuống đâu vào đó. Ông có dáng vẻ của một gã sùng bái truyền hình.
Jake bước đến Buckley thì thào nói, “Bộ vest đẹp đấy Rufus.”
“Cảm ơn” ông đáp, có phần thủ thế.
“Nó có phát quang trong bóng tối không vậy?” Jake hỏi, rồi quay ngay sang thân chủ của anh.
“Ông là Carl Lee Hailey?” vị thẩm phán hỏi.
“Vâng.”
“Ông Brigance là luật sư của ông?”
“Vâng.”
“Tôi đang cầm bản sao cáo trạng chống lại ông bởi đại bồi thẩm đoàn. Có ai đưa ông xem bản sao cáo trạng đó chưa?”
“Có.”
“Ông đọc nó rồi chứ?”
“Vâng.”
“Ông có thảo luận về nó với luật sư của ông không?”
“Có.”
“Ông có hiểu nó không?”
“Có.”
“Tốt. Luật pháp yêu cầu tôi phải đọc nó cho ông nghe tại phiên tòa mở.” Noose hắng giọng. “Các đại bồi thẩm của bang Mississippi được chọn ra từ một bộ phận công dân tốt và tôn trọng luật pháp của hạt Ford. Họ đã được bầu chọn đúng quy cách, được đưa vào danh sách và đã tuyên thệ thích đáng, được trao trách nhiệm điều tra tại hạt và bang đã nêu. Nhân danh và dưới thẩm quyền của bang Mississippi, và theo lời thề, họ cho rằng Carl Lee Hailey, nguyên là người sống ở hạt và bang đã nêu, thuộc thẩm quyền của tòa án này, đã làm trái luật pháp, đã dã man, hiểm độc, có chủ định và cố tình phạm tội khi giết chết Billy Ray Cobb, một con người, giết chết Pete Willard, một con người, bắn và toan giết DeWayne Looney, một nhân viên công lực, trực tiếp vi phạm luật pháp của Mississippi, chống lại nền hòa bình và phẩm giá của bang Mississippi. Cáo trạng của đại bồi thẩm đoàn. Ký tên, Laverne Gossett, trưởng nhóm của đại bồi thẩm đoàn.”
Noose dừng lại lấy hơi. “Ông hiểu các cáo buộc chống lại ông chứ?”
“Tôi hiểu.”
“Ông hiểu rằng nếu bị kết án ông sẽ bị xử tử trong phòng hơi ngạt ở nhà lao của bang tại Pachman chứ?”
“Vâng.”
“Ông muốn được tuyên có tội hay không có tội?”
“Không có tội.”
Noose rà soát lịch làm việc trong khi đám đông chăm chú dõi theo. Các phóng viên ghi chép, các họa sĩ tập trung vào những nhân vật chính yếu, bao gồm cả Buckley, người đã xoay sở chui được vào trong tranh và đang đứng xoay ngang để thuận lợi cho một bức vẽ nghiêng. Ông bức bối như muốn nói gì đó. Ông cau có khinh khỉnh phía sau đầu của Carl Lee, cứ như thể đang nóng lòng muốn chiên sống gã sát nhân này. Ông vênh váo đi đến chiếc bàn nơi Musgrove đang ngồi rồi cả hai thì thầm với nhau đầy vẻ hệ trọng. Ông băng qua phòng xử và có cuộc trao đổi kín với một trong các thư ký. Rồi ông trở lại bục thẩm phán, nơi bị cáo đang đứng bất động cạnh luật sư của mình, người đang chú ý đến trò diễn của Buckley và đang cố gắng phớt lờ ông ta trong vô vọng.
“Ông Hailey,” Noose rít lên, “Phiên tòa của ông được thiết lập vào ngày 22 tháng Bảy. Mọi kiến nghị và vấn đề phải được nêu trước ngày 24 tháng Sáu, và phải được giải quyết trước ngày 8 tháng Bảy.”
Carl Lee và Jake cùng gật đầu.
“Còn gì nữa không?”
“Có, thưa Ngài,” Buckley bộc phát đủ lớn tiếng để các phóng viên ngoài phòng tròn cũng nghe rõ. “Công tố chống lại mọi yêu cầu tại ngoại của bị cáo.”
Jake xiết chặt hai nắm tay, muốn hét lên. “Thưa Ngài, bị cáo còn chưa yêu cầu tại ngoại. Ông Buckley, như thường lệ, đã bị lẫn lộn quy trình. Ông ta không thể chống lại một yêu cầu trước khi nó được nêu. Lẽ ra ông ta phải học được điều này ở trường luật.”
Buckley tức điên, nhưng vẫn nói tiếp. “Thưa Ngài, ông Brigance luôn yêu cầu được ký quỹ tại ngoại, và tôi biết chắc hôm nay ông ta sẽ đưa ra yêu cầu đó. Công tố sẽ chống lại bất kỳ yêu cầu nào như thế.”
“Được thôi, nhưng sao ông không đợi cho đến khi ông ta đưa ra yêu cầu đó?” Noose hỏi vị D.A. với đôi chút cáu kỉnh.
“Tốt lắm,” Buckley nói, khuôn mặt đỏ dừ khi ông trừng mắt nhìn Jake.
“Ông có yêu cầu ký quỹ tại ngoại không?” Noose hỏi.
“Tôi đã có kế hoạch yêu cầu điều đó vào lúc thích hợp, nhưng trước khi tôi kịp làm gì thì ông Buckley đã nhảy xổ vào với những trò diễn kịch.”
“Đừng để ý đến ông Buckley nữa,” Noose cắt ngang.
“Thưa thẩm phán, tôi biết ông ta bị lẫn lộn.”
“Vụ ký quỹ tại ngoại thì thế nào, ông Brigance?”
“Vâng, tôi đã có kế hoạch yêu cầu nó.”
“Tôi cũng đã nghĩ vậy, và tôi đã xem xét việc ký quỹ tại ngoại có được phép trong trường hợp này hay không. Như ông biết, điều đó hoàn toàn trong phạm vi phán xét của tôi, và tôi không bao giờ cho phép ký quỹ tại ngoại với trường hợp trọng án sát nhân. Tôi không cảm thấy trường hợp này có ngoại lệ nào cả.”
“Ý ông là ông đã quyết định từ chối bảo lãnh tại ngoại?”
“Đúng.”
Jake nhún vai, đặt một hồ sơ lên bàn.
“Được thôi.”
“Còn gì nữa không?” Noose hỏi.
“Không, thưa Ngài, Jake nói.
Buckley im lặng lắc đầu.
“Tốt lắm, ông Hailey, vậy thì ông được lệnh phải tiếp tục bị quản thúc bởi cảnh sát trưởng hạt Ford cho đến phiên tòa. Ông có thể đi được rồi.”
Carl Lee trở về dãy ghế đầu, nơi một cảnh sát đang chờ sẵn với chiếc còng. Jake mở cặp, đang nhét các hồ sơ và giấy tờ vào thì bị Buckley nắm cánh tay.
“Đó là một đòn rẻ tiền, Brigance ạ,” ông nói với hàm răng nghiến chặt.
“Chính ông muốn vậy mà,” Jake đáp. “Buông tay tôi ra.” Buckley thả tay của anh ra.
“Tôi không thích vậy đâu.”
“Quá tệ, phải không huynh? Lẽ ra ông đừng nên nói quá nhiều. Họa là do miệng mà ra đấy.”
Buckley chỉ muốn nhảy xổ vào Jake, và sự ngứa ngáy của ông càng lúc càng tăng lên. Cuộc trao đổi lôi kéo sự chú ý, và một viên cảnh sát đã tiến vào giữa hai người. Jake nháy mắt với Buckley rồi rời khỏi phòng xử.
Vào lúc hai giờ, gia đình Hailey, dẫn đầu bởi chú Lester, tiến vào văn phòng của Jake qua cửa hậu. Jake gặp họ trong văn phòng nhỏ cạnh phòng họp ở nhà dưới. Họ bàn bạc về cuộc họp báo. Hai mươi phút sau, Ozzie và Carl Lee thản nhiên bước vào qua cửa hậu, và Jake đưa họ vào văn phòng, nơi Carl Lee đoàn tụ với gia đình của ông. Ozzie và Jake rời khỏi phòng.
Cuộc họp báo đã được Jake dàn dựng kỹ. Anh ngây ngất trước khả năng thao túng báo chí của mình, ngây ngất cả với việc báo chí tự nguyện để cho anh thao túng. Anh ngồi ở một bên chiếc bàn họp dài, ba cậu con trai nhà Hailey đứng phía sau. Gwen ngồi ở bên trái anh, Carl Lee ôm Tonya ngồi bên phải.
Theo lẽ thì luật pháp nghiêm cấm tiết lộ danh tính của đứa trẻ bị cưỡng hiếp, nhưng với Tonya thì khác. Mọi người đều biết tên, biết mặt, biết tuổi của bé do cha của nó. Cô bé đã bị phơi ra toàn thế giới, và Jake muốn bé được nhìn thấy và chụp ảnh đang ngồi trên đùi cha trong bộ váy trắng ngà đẹp nhất cho dịp Chủ nhật. Các bồi thẩm—dù là ai và đến từ đâu—sẽ quan tâm theo dõi.
Các phóng viên chen chúc vào phòng, tràn cả ra ngoài, xếp hàng cầu thang, ra đến cả khu vực tiếp tân, nơi Ethel thô lỗ ra lệnh cho họ ngồi xuống và để yên cho bà làm việc. Một cảnh sát đứng canh ở cửa trước, hai cảnh sát khác ngồi ở các bậc thềm cửa hậu. Cảnh sát trưởng Walls và Lester đứng lóng ngóng phía sau gia đình Hailey và luật sư của họ. Micro tụm lại trên bàn, ngay trước mặt Jake, và máy ảnh thì liên tục lách tách và lóe sáng trong ánh đèn truyền hình ấm áp.
“Trước hết, tôi có vài lưu ý,” Jake cất tiếng. “Thứ nhất, tất cả các câu hỏi đều do tôi trả lời. Không được có câu hỏi nào đặt trực tiếp cho ông Hayley và gia đình của ông ta. Nếu ông ta bị hỏi thì tôi sẽ nhắc nhở ông ta không trả lời. Thứ hai, tôi xin được phép giới thiệu gia đình ông ta. Ở bên trái của tôi là vợ của ông ta, bà Gwen Hailey. Đứng sau chúng tôi là các con trai của ông ta: Carl Lee Jr., Jarvis và Robert. Đứng sau các cậu con trai là em trai của ông Hailey, Lester Hailey.”
Jake dừng lại, mỉm cười với Tonya. “Ngồi trên đùi của cha là Tonya Hailey. Bây giờ tôi sẽ trả lời các câu hỏi.”
“Điều gì xảy ra trên tòa sáng hôm nay?”
“Ông Hailey thực hiện thủ tục buộc tội. Ông ta tuyên bố không có tội và phiên tòa đã được thiết lập vào ngày 22 tháng Bảy.”
“Giữa ông và công tố khu vực có cuộc đấu khẩu nào không?”
“Có. Sau thủ tục buộc tội, ông Buckley đã tiến đến nắm tay tôi, có vẻ như muốn tấn công tôi, may mà có cảnh sát đến can thiệp.”
“Vì lý do gì?”
“Ông Buckley có xu hướng bị suy sụp trước áp lực.”
“Ông và ông Buckley có phải là bạn bè không?”
“Không.”
“Phiên tòa có diễn ra ở Clanton không?”
“Một kiến nghị thay đổi địa điểm xét xử sẽ được bên bị nộp lên. Địa điểm xét xử sẽ được quyết định bởi thẩm phán Noose. Không có tiên đoán nào cả.”
“Ông có thể mô tả điều này tác động đến gia đình Hailey ra sao không?”
Jake suy nghĩ một phút trong khi các camera quay. Anh nhìn sang Carl Lee và Tonya. “Quý vị đang thấy một gia đình rất tốt. Hai tuần trước đây, cuộc sống của họ đang diễn ra tốt đẹp và giản đơn. Có việc làm tại nhà máy giấy, có ít tiền gửi ngân hàng, có sự an toàn, ổn định, cùng đi nhà thờ mỗi Chủ nhật, một gia đình đáng yêu. Và rồi, vì những lý do chỉ có Chúa mới biết, hai gã say xỉn, hai gã côn đồ phê ma túy đã có một hành động bạo lực khủng khiếp chống lại cô bé mới mười tuổi đầu này. Chúng gây sốc cho chúng ta, làm cho mọi người đều cảm thấy muốn ói. Chúng hủy hoại cuộc đời của cô bé, và cả cuộc sống của cha mẹ, gia đình bé nữa. Điều đó là quá sức chịu đựng của người cha. Ông ta đã giáng trả. Ông ta đã sụp đổ. Nay ông ta đang ngồi tù, đối diện với phiên tòa và viễn cảnh phòng hơi ngạt. Việc làm đã bị mất. Tiền bạc đã cạn kiệt. Sự trong sáng đã ra đi. Bọn trẻ đối mặt với khả năng phải lớn lên không có cha. Mẹ của chúng nay đang tìm việc làm để nuôi dưỡng chúng, và bà ấy phải van xin, vay mượn bạn bè và người thân để sống còn. Để trả lời câu hỏi của ông, thưa ông, gia đình này đã bị choáng váng, bị tàn phá.”
Gwen bắt đầu khóc sụt sịt. Jake trao cho bà chiếc khăn tay. “Ông có dự định bào chữa bằng viện dẫn lý do tâm thần không?”
“Có.”
“Vụ đó có thực sự là do tâm thần không?”
“Có.”
“Ông có chứng minh được điều đó không?”
“Điều đó sẽ do bồi thẩm đoàn phán xét. Chúng tôi sẽ cung cấp cho họ những kiến thức chuyên môn về tâm thần.”
“Ông đã tham vấn các chuyên gia này rồi chứ?"
“Vâng,” Jake nói dối.
“Ông có thể cho chúng tôi biết tên của họ không?”
“Không, việc này hiện thời chưa thích hợp.”
“Chúng tôi nghe đồn có những lời đe dọa sẽ lấy mạng ông Hailey, ông có thể xác nhận điều đó không?”
“Đã liên tục có những lời đe dọa chống lại ông Hailey, gia đình ông ta, gia đình của tôi, ông cảnh sát trưởng, thẩm phán, hầu hết những ai can dự. Tôi không biết chúng nghiêm túc đến mức nào.”
Carl Lee vỗ vỗ lên đùi của Tonya, thất thần nhìn chiếc bàn. Trông ông có vẻ sợ hãi, đáng thương và cần được cảm thông. Mấy cậu con trai của ông cũng trông sợ hãi nhưng, tuân thủ những mệnh lệnh nghiêm khắc, chúng đứng đó, tập trung, không dám cả cử động. Carl Lee Jr. - cậu con trai trưởng nay đã mười lăm tuổi—đứng sau Jake. Jarvis—cậu con giữa năm nay mười ba tuổi, đứng phía sau cha. Và Robert, mười một tuổi, đứng sau lưng mẹ. Chúng mặc những bộ đồ thủy thủ na ná như nhau với áo trắng và nơ đỏ. Bộ đồ Robert đang mặc là đồ cũ của Carl Lee Jr., rồi sau đó là đồ cũ của Jarvis nên nó trông sờn mòn hơn bộ đồ của hai anh. Nhưng nó sạch sẽ, được là ủi cẩn thận và cài khuy đâu ra đó. Các cậu con trai đều lanh lẹ. Bồi thẩm nào lại nỡ lòng biểu quyết buộc mấy đứa trẻ này sống không cha cơ chứ?
Cuộc họp báo là một đòn độc. Những khúc, những đoạn của nó được phát trên các mạng và trạm truyền hình địa phương, cả trong bản tin tối lẫn bản tin khuya. Các tờ báo thứ Năm đều đưa lên trang nhất hình ảnh nhà Hailey và vị luật sư của họ.