← Quay lại trang sách

Chương 16

Cô vợ Thụy Điển đã gọi điện nhiều lần trong suốt hai tuần chồng của cô đi Mississippi. Cô không tin tưởng anh ở dưới đó. Ở đó có những cô bạn gái cũ mà anh đã thú nhận. Mỗi lần cô gọi điện, Lester đều không có ở đó, còn Gwen thì nói dối, bao biện rằng em chồng đang đi câu cá hay đốn thông để họ có tiền mua tạp phẩm. Gwen đã mệt mỏi với việc nói dối, Lester thì mệt mỏi với việc chè chén, và cả hai đều mệt mỏi về nhau. Khi điện thoại đổ chuông trước bình minh sáng thứ Sáu, Lester là người nhấc máy, và đó là cô vợ Thụy Điển.

Hai giờ sau, chiếc Cadillac đỏ đã đậu ở nhà giam. Moss Junior dẫn Lester vào phòng giam của Carl Lee. Hai anh em thì thào với nhau để tránh làm kinh động các bạn tù.

“Em phải về đây,” Lester làu bàu, có phần xấu hổ pha lẫn rụt rè. “Sao vậy?” Carl Lee hỏi như thể ông đã chờ đợi sẵn việc đó.

“Vợ em mới gọi sáng nay. Em phải đi làm ngày mai, nếu không sẽ bị sa thải.”

Carl Lee gật đầu ưng thuận.

"Em cảm thấy rất tệ khi phải đi như vậy. Em xin lỗi, nhưng em chẳng có lựa chọn nào.”

“Anh hiểu mà. Vậy khi nào chú trở lại?”

“Khi nào anh muốn em trở lại?”

“Phiên tòa. Nó thực sự nặng nề cho Gwen và bọn nhóc. Chú về khi đó có được không?”

“Anh biết là em sẽ về mà. Em xin vài ngày phép, thế là xong. Em sẽ về liền.”

Họ ngồi ở mép giường của Carl Lee im lặng nhìn nhau. Phòng giam tối đen và im lặng như tờ. Hai giường đối diện với Carl Lee còn bỏ trống.

“Trời ạ, em đã quên béng mất nơi này tệ hại như thế nào,” Lester nói.

“Anh hy vọng sẽ không ở đây lâu.”

Họ đứng dậy ôm nhau, rồi Lester gọi Moss Junior đến để mở cửa buồng giam. “Em tự hào về anh, anh trai ạ,” cậu ta nói với anh rồi ra về, trực chỉ Chicago.

Người khách viếng thăm thứ hai của Carl Lee là luật sư của ông. Anh tìm thấy ông trong văn phòng của Ozzie. Jake mắt đỏ ngầu, trông bồn chồn.

“Carl Lee này, hôm qua tôi đã nói chuyện với hai bác sĩ tâm thần ở Memphis. Anh biết mức phí tối thiểu để đánh giá tâm thần của anh cho mục đích xét xử là bao nhiêu không? Anh biết không?”

“Tôi có cần phải biết không?” Carl Lee hỏi.

“Một ngàn đô la đấy,” Jake la lên. “Một ngàn đô la. Anh kiếm đâu ra được một ngàn đô la đây?”

“Tôi có được bao nhiêu thì đã đưa hết cho anh rồi. Tôi thậm chí còn đề nghị..”

“Tôi không muốn chứng từ đất của anh. Tại sao? Vì chẳng ai thèm mua nó cả, nó không tốt. Chúng ta cần tiền mặt, Carl Lee ạ. Không phải cho tôi đâu mà là cho đám bác sĩ tâm thần.”

“Tại sao?”

“Tại sao!” Jake lặp lại, không tin nổi. “Tại sao ư? Tại vì tôi muốn kéo anh ra xa khỏi cái phòng hơi ngạt đó, và nó chỉ ở cách đây có một trăm sáu mươi cây số thôi đấy. Chắc cũng chẳng xa đến thế đâu. Và để làm điều đó thì chúng ta phải thuyết phục bồi thẩm đoàn rằng anh bị điên khi bắn hai gã kia. Tôi không thể nói với họ rằng anh điên. Anh cũng không thể nói với họ rằng anh điên. Phải là ông bác sĩ tâm thần nói. Phải là một chuyên gia. Và họ đâu có làm việc không công. Anh hiểu chưa?”

Carl Lee quỳ xuống nhìn con nhện đang bò trên tấm thảm bụi bặm. Sau mười hai ngày ngồi tù và hai lần xuất hiện trên tòa, ông đã ngán ngẩm với cái hệ thống tòa án hình sự. Ông đã nghĩ đến những giờ những phút trước vụ xả súng. Ông nghĩ gì nhỉ? Chắc chắn mấy gã đó phải chết rồi. Ông chẳng có gì để hối tiếc. Nhưng liệu ông có ngẫm nghĩ gì về nhà giam, hay sự nghèo khó, hay các luật sư, các bác sĩ tâm thần? Có thể, nhưng chỉ thoáng qua thôi. Những thứ khó chịu ấy chỉ là những chuyện phụ mà ông sẽ gặp và phải tạm thời chịu đựng cho đến khi được trả tự do. Xong việc thì hệ thống sẽ giải quyết cho ông, sẽ minh oan cho ông, sẽ thả ông về nhà sum họp với gia đình. Dễ quá mà, hệt như giai đoạn của Lester, hầu như chẳng có đau thương nào cả.

Nhưng hệ thống lúc này chưa hoạt động. Nó đang âm mưu giữ chân ông trong tù, bẻ gãy ông, biến các con ông thành trẻ mồ côi. Nó có vẻ quyết chí trừng phạt ông vì đã thực hiện một hành động mà ông cho là không thể tránh. Và giờ đây đồng minh duy nhất của ông lại đang đưa ra những đòi hỏi mà ông không thể nào đáp ứng. Luật sư của ông đang yêu cầu một điều không thể. Anh bạn Jake của ông đang phẫn nộ la hét.

“Kiếm tiền đi,” Jake hét lớn khi quay đầu bước ra. “Kiếm tiền từ các anh chị em của anh, từ gia đình của Gwen, từ bạn bè của anh, từ nhà thờ của anh. Đâu cũng được, hãy kiếm tiền đi. Và càng sớm càng tốt.”

Jake đóng sầm cửa rồi rời khỏi nhà giam.

Vị khách viếng thăm thứ ba sáng hôm đó đến vào trước buổi trưa trong chiếc limousine đen và dài có tài xế lái, mang biển số Tennessee. Nó loay hoay đi vào bãi xe nhỏ rồi dừng lại, nằm vắt dài trên ba lô xe đậu. Một vệ sĩ da đen cao lớn xuất hiện từ sau tay lái rồi ra mở cửa cho chủ nhân của mình. Họ khệnh khạng đi trên vỉa hè vào nhà giam.

Cô thư ký ngừng đánh máy, mỉm cười với vẻ nghi ngờ. “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng,” cô nàng nhỏ nhắn hơn, có miếng dán trên áo, nói.

“Tên tôi là Cat Bruster, tôi muốn gặp cảnh sát trưởng Walls.”

“Xin hỏi có chuyện gì không ạ?”

“Vâng thưa cô. Chuyện liên quan đến ông Hailey, thường trú nhân tại cơ sở xinh đẹp này của cô.”

Cảnh sát trưởng nghe nhắc đến tên mình bèn rời văn phòng ra gặp vị khách thăm nổi tiếng. “Chào ông Bruster, tôi là Ozzie Walls.” Họ bắt tay nhau. Gã vệ sĩ đứng im như phỗng.

“Hân hạnh được gặp ông, ông cảnh sát trưởng. Tôi là Cat Bruster, từ Memphis.”

“Vâng. Tôi biết ông là ai. Từng thấy ông trên các bản tin. Điều gì đã đưa ông đến hạt Ford này vậy?”

“Vâng, tôi có người bạn thân đang gặp rắc rối to, Carl Lee Hailey. Và tôi đến đây để trợ giúp.”

“Tốt lắm. Còn ông này là ai?” Ozzie hỏi, ngước nhìn gã vệ sĩ.

Ozzie cao một mét 95, thấp hơn gã vệ sĩ ít nhất mười centimet. Hắn cân nặng ít nhất 135 ký, chủ yếu là đôi tay bự.

“Đây là Tiny Tom,” Cat giới thiệu. “Chúng tôi gọi anh ta là Tiny cho gọn.”

“Tôi thấy rồi.”

“Anh ta là kiểu như vệ sĩ ấy mà.”

“Anh ta không mang theo súng đấy chớ?”

“Không đâu, cảnh sát trưởng, anh ta đâu cần súng.”

“Vậy thì ổn. Sao ông và Tiny không quá bộ vào văn phòng của tôi nhỉ?”

Trong văn phòng, Tiny khép cửa lại rồi đứng gần đó trong khi chủ nhân của hắn ngồi xuống ghế đối diện với cảnh sát trưởng.

“Nếu muốn, anh ta có thể ngồi,” Ozzie nói với với Cat.

“Không đâu, cảnh sát trưởng, anh ta bao giờ cũng đứng gần cửa. Anh ta được huấn luyện như thế mà.”

“Giống như cảnh khuyển ấy à?”

“Đúng vậy.”

“Tốt. Ông muốn nói chuyện gì nào?”

Cat bắt chéo chân, đặt một bàn tay đeo đầy kim cương lên đầu gối. “Thế này, ông cảnh sát trưởng ạ! Tôi và Carl Lee là bạn lâu năm của nhau. Từng đi lính cùng nhau. Chúng tôi bị phục kích vào mùa hè năm 71. Tôi bị trúng đạn vào đầu, và, bùm!, hai giây sau ông ta bị trúng đạn vào chân. Đội của chúng tôi đã biến sạch, và đối phương đang dùng chúng tôi để làm bia tập bắn. Carl Lee đi khập khiễng đến chỗ tôi đang nằm, cõng tôi lên vai rồi chạy trong làn đạn đến một con mương gần đường mòn. Tôi bám chặt vào lưng ông ta suốt thời gian ông ta lết hơn ba cây số đường trường. Cứu mạng tôi. Ông ta đã nhận huy chương vì nghĩa cử đó. Ông biết chuyện này chưa?”

“Chưa.”

“Nó là thật đấy. Chúng tôi nằm cạnh nhau trong bệnh viện suốt hai tháng trời rồi vác cái mông đen của chúng tôi ra khỏi nơi này. Không có kế hoạch quay lại.”

Ozzie chăm chú nghe.

“Và nay anh bạn của tôi đang gặp rắc rối nên tôi muốn giúp đỡ.”

“Ông ấy lấy khẩu M-16 từ ông phải không?”

Tiny làu bàu còn Cat thì mỉm cười. “Dĩ nhiên là không.”

“Ông có muốn gặp ông ta không?”

“Chắc chắn rồi. Điều đó có dễ không?”

“Dễ. Nếu ông chịu dời Tiny ra khỏi cánh cửa đó thì tôi sẽ đưa ông ấy đến đây.”

Tiny tránh sang bên, và hai phút sau Ozzie đã trở lại với người tù của ông. Cat reo lên khi gặp Carl Lee, ôm chầm lấy ông. Họ vỗ về nhau như những võ sĩ quyền anh. Carl Lee lúng túng nhìn Ozzie. Ông hiểu ngụ ý nên đi ra ngoài. Tiny lại đóng cửa rồi đứng canh. Carl Lee dời hai chiếc ghế để họ đối mặt nhau sát hơn và cùng trò chuyện.

Cat mở lời trước tiên. “Tôi tự hào về anh, huynh ạ, vì những gì anh đã làm. Tự hào thực sự đấy. Sao anh không cho tôi biết lý do anh muốn khẩu súng đó?”

“Chỉ vậy thôi.”

“Việc đó thế nào?”

“Giống như ở chiến trường, chỉ khác là bọn chúng không bắn trả."

“Đó là điều tốt đẹp nhất.”

“Ừ, hẳn là vậy rồi. Tôi chỉ mong đừng có chuyện gì như thế xảy ra.”Không phải anh hối tiếc đấy chứ?”

Carl Lee đong đưa chiếc ghế, chăm chú nhìn trần nhà. “Tôi có thể làm lại, nên đâu có gì mà hối tiếc. Tôi chỉ ước sao chúng đừng dây vào con gái bé bỏng của tôi. Tôi ước sao con bé vẫn như xưa. Tôi ước sao không có chuyện gì như thế xảy ra.

“Đúng, đúng. Anh ở đây chắc cực lắm nhỉ?”

“Tôi không lo cho tôi. Tôi chỉ thực sự lo cho gia đình của tôi thôi.”

“Đúng, đúng. Bà vợ thế nào rồi?”

“Cô ấy ổn. Cô ấy sẽ vượt qua thôi.”

“Tôi đọc báo thấy nói phiên tòa sẽ diễn ra trong tháng Bảy. Gần đây anh xuất hiện trên báo còn nhiều hơn cả tôi nữa đấy.”

“Phải, Cat ạ, nhưng anh luôn thoát được. Tôi thì không chắc mình thoát được như thế.”

“Anh có luật sư giỏi rồi phải không?”

“Phải. Anh ta giỏi đấy.”

Cat đứng dậy, bước quanh văn phòng, ngắm nghía các chiếc cúp và bằng khen của Ozzie. “Đó là lý do chính vì sao tôi đến đây gặp anh đấy, bạn hiền ạ.”

“Có chuyện gì vậy?” Carl Lee hỏi, không chắc bạn mình đang nghĩ gì trong đầu, nhưng chắc chắn cuộc viếng thăm này có mục đích.

“Carl Lee này, anh biết tôi đã ra tòa bao nhiêu lần rồi không?”

“Có vẻ như anh luôn luôn ra tòa,”

“Năm lần! Năm lần họ đưa tôi ra xét xử. Mấy tên nhóc của liên bang, tiểu bang, thành phố. Tội ma túy, cờ bạc, hối lộ, buôn súng, tống tiền, nhà thổ. Anh cứ nói tội nào ra đi, thế nào tôi cũng từng bị xử về tội đó. Và anh biết không, Carl Lee, tôi thực sự có tội trong tất cả ngần ấy vụ. Mỗi lần ra tòa tôi đều có tội hết ráo. Anh biết tôi bị kết án bao nhiêu lần không?”

“Không biết.”

“Chẳng lần nào cả! Không lần nào họ kết án được tôi. Năm phiên tòa, năm lần không có tội.”

Carl Lee mỉm cười đầy ngưỡng mộ.

“Anh biết vì sao họ không thể truy tố được tôi không?”

Carl Lee có một ý, nhưng ông vẫn lắc đầu.

“Vì, Carl Lee a, tôi đã thuê được một luật sư hình sự thông minh nhất, đê tiện nhất, lươn lẹo nhất cho các phiên tòa. Hắn gian lận, hắn chơi bẩn, và cảnh sát ghét hắn. Nhưng tôi vẫn đang ngồi đây thay vì phải ngồi tù. Hắn sẽ làm tất cả để thắng án.”

“Hắn là ai vậy?” Carl Lee háo hức hỏi.

“Hẳn anh đã thấy hắn ra vào sân tòa trên truyền hình rồi đó. Hắn xuất hiện hà rầm ở trên báo chí. Cứ mỗi lần có tay buôn ma túy hay tay lừa đảo cỡ bự nào gặp rắc rối là hắn lại ló mặt. Hắn chiêu dụ các tay buôn ma túy, các chính trị gia, cả tôi nữa, tất tần tật những tội phạm cỡ bự.”

“Tên hắn là gì vậy?”

“Hắn chuyên về các vụ hình sự, chủ yếu là ma túy, hối lộ, tống tiền, những thứ giống như thế. Nhưng anh biết sở trường của hắn là gì không?”

“Gì vậy?”

“Giết người. Hắn thích những vụ giết người. Và chưa bao giờ hắn thua đâu nhé. Hắn thắng mọi tay sừng sỏ ở Memphis. Còn nhớ cái vụ họ bắt hai cu cậu da đen đang quẳng một cu cậu qua cầu, rơi tõm xuống sông Mississippi không? Là bắt quả tang đấy nhé. Chừng bốn năm trước ấy mà?”

“Phải, tôi nhớ rồi.”

“Một phiên tòa đã diễn ra trong hai tuần lễ, và hai gã kia đã được trắng án. Hắn ngầu thật đấy. Đưa được họ ra khỏi đó. Tuyên không có tội hẳn hoi!”

“Tôi nhớ hình như có thấy ông ta trên TV.”

“Chắc chắn anh đã thấy. Hắn khủng lắm luôn, Carl Lee ạ. Tôi nói anh rồi, hắn chưa bao giờ thua cả.”

“Tên ông ta là gì?”

Cat ngồi ngả ra ghế, long trọng nhìn khuôn mặt Carl Lee. “Bo Marsharfsky,” ông nói.

Carl Lee gật gù như thể đã nhớ ra cái tên. “Rồi sao?”

Cat đặt năm ngón tay đeo tám viên hột xoàn lên đầu gối của Carl Lee. “Rồi sao ư? Rồi hắn muốn giúp anh, bạn hiền ạ.”

“Tôi đã có luật sư phù hợp với khả năng chi trả của tôi. Làm sao tôi có tiền chi thêm cho một luật sư nữa?”

“Anh không phải chi gì cả, Carl Lee ạ. Đó là vì sao tôi ở đây. Tôi đã trả tiền giữ chân hắn suốt cả năm. Tôi sở hữu hắn. Tôi chi cho hắn khoảng một trăm ngàn mỗi năm chỉ để né rắc rối. Anh không phải trả gì đâu.”

Bất chợt, Carl Lee thấy quan tâm đến Bo Marsharfsky.

“Làm sao ông ta biết tôi?”

“Vì hắn đọc trên báo và xem trên TV. Anh biết đám luật sư là thế nào rồi mà. Hôm qua tôi ghé văn phòng của hắn, hắn đang đọc tờ báo có ảnh anh trên trang nhất. Tôi kể cho hắn nghe chuyện giữa tôi và anh. Hắn phát điên lên, nói hắn phải nhận bằng được vụ này. Tôi bảo để tôi giúp.”

“Đó là lý do vì sao anh đến đây?”

“Đúng, đúng. Hắn nói có quen biết những người có thể cứu được anh.”

“Chẳng hạn như ai?”

“Các bác sĩ, các nhà tâm lý, những người như thế. Hắn quen tất tật bọn họ.”

“Họ tốn kém đấy.”

“Tôi sẽ trả, Carl Lee a! Nghe tôi nè! Tôi sẽ trả hết mọi khoản. Anh sẽ có một luật sư tốt nhất, những bác sĩ tốt nhất có thể mua chuộc được, và người bạn cũ Cat của anh sẽ thanh toán các hóa đơn. Đừng lo chuyện tiền bạc!”

“Nhưng tôi đã có luật sư giỏi rồi mà.”

“Hắn bao nhiêu tuổi?”

“Tôi đoán khoảng ba mươi.”

Cat nhướn mắt ngạc nhiên. “Hắn chỉ là đứa trẻ nít, Carl Lee ạ. Hắn ra trường chưa đủ lâu đâu. Marsharfsky đã năm mươi, và đã từng cãi các vụ giết người còn nhiều hơn cả những gì tên nhóc của anh nằm mơ thấy. Đây là tính mạng của anh, Carl Lee ạ, đừng giao phó nó cho một gã tay mơ.”

Bất chợt, Jake dưng bỗng trẻ ra đến kinh khủng. Nhưng đã từng có phiên tòa xử Lester, lúc mà anh thậm chí còn trẻ hơn thế nữa.

“Coi nào, Carl Lee, Tôi đã dự nhiều phiên tòa, và mấy cái thủ tục tào lao đó rất là phức tạp và kỹ thuật. Chỉ cần một sai lầm nhỏ là anh toi mạng. Tên nhóc của anh chỉ cần sơ sẩy một chi tiết thôi thì sẽ là chuyện sinh tử đối với anh. Anh không thể nào giao tính mạng cho một tên nhóc rồi hy vọng hắn đừng làm cho mọi sự hỏng bét. Một sai lầm thôi” Cat búng ngón tay để tạo hiệu ứng đặc biệt, “và anh sẽ ở trong phòng hơi ngạt. Marsharfsky thì không bao giờ phạm sai lầm”.

Carl Lee đã xiêu lòng. “Ông ta có chịu làm việc với luật sư của tôi không?” ông hỏi, cố tìm kiếm sự thỏa hiệp.

“Không! Không cách chi. Hắn không chịu làm việc với ai cả. Hắn cũng không cần ai giúp. Tên nhóc của anh phải ra đi thôi.”

Carl Lee chống cùi chỏ lên đầu gối rồi nhìn sững dưới chân. Một ngàn đô cho ông bác sĩ là điều bất khả. Ông không hiểu vì sao lại cần đến cái ông bác sĩ này bởi lẽ ông không hề cảm thấy mình bị điên khi đó. Thế mà một ông bác sĩ lại xem chừng là cần thiết. Có vẻ như mọi người đều nghĩ thế. Một ngàn đô cho một ông bác sĩ táng tận lương tâm. Cat thì đang tìm cách cung cấp những gì tốt nhất mà tiền bạc có thể mua được.

“Tôi ghét phải làm điều đó với luật sư của tôi,” ông khẽ làu bàu. “Đừng ngốc thế chứ, bồ tèo,” Cat trách móc. “Tốt nhất anh nên tìm đường thoát và tống khứ cái tên nhóc đó đi. Đây không phải là lúc ngại làm thương tổn cảm xúc của ai đó. Hắn là luật sư mà, quên hắn đi. Hắn sẽ vượt qua thôi.”

“Nhưng tôi đã trả tiền cho anh ta rồi..”

“Bao nhiêu?” Cat hỏi, búng ngón tay làm hiệu cho Tiny. “Chín trăm đô.”

Tiny chìa ra một cọc tiền, Cat lật đếm chín tờ một trăm đô la rồi nhét vào túi áo của Carl Lee. “Còn đây là chút quà mọn cho bọn nhóc,” ông nói khi chìa ra tấm chi phiếu một ngàn đô la, nhét nó vào chung với chỗ tiền kia. Mạch của Carl Lee nhảy dựng lên khi ông nghĩ đến số tiền đang ủ trên trái tim ông. Ông cảm thấy nó di chuyển trong túi, ép nhè nhẹ lên ngực. Ông muốn nhìn tấm chi phiếu đó và giữ chặt nó trong tay. Thức ăn, ông nghĩ, thức ăn cho bọn nhỏ đây rồi.

“Ta thỏa thuận chứ?” Cat hỏi với một nụ cười.

“Anh muốn tôi sa thải luật sư của tôi và thuê luật sư của anh sao?” Ông thận trọng hỏi.

“Đúng, đúng.”

“Và anh sẽ trả tiền mọi thứ?”

“Đúng, đúng.”

“Còn khoản này thì sao?”

“Là của anh đấy. Nếu anh cần thêm thì cho tôi biết nhé.”

“Anh tử tế quá, Cat ạ.”

“Tôi là một người rất tử tế. Tôi đang giúp hai người bạn. Một người đã cứu mạng tôi nhiều năm trước đây, và người kia thì cứu cái mông của tôi khỏi ngồi tù suốt từ hai năm qua.”

“Vì sao ông ta lại thèm vụ án của tôi dữ vậy?”

“Vì danh tiếng. Anh biết đám luật sư là vậy mà. Nhìn xem tên nhóc đó đã lợi dụng anh để thu hút biết bao nhiêu tờ báo. Đó là giấc mơ của đám luật sư. Ta thỏa thuận vậy nhé?”

“Được. Ta thỏa thuận vậy đi.”

Cat trìu mến vỗ vai ông rồi tiến đến chiếc điện thoại trên bàn làm việc của Ozzie. Ông quay số. “Xin nối với số 901-566-9800. Người gọi là Cat Bruster. Xin được nói chuyện riêng với Bo Marsharfsky.”

Trên tầng thứ hai mươi của tòa nhà văn phòng ở khu thương mại, Bo Marsharfsky gác điện thoại rồi hỏi thăm cô thư ký đã chuẩn bị xong bản thông cáo báo chí chưa. Cô trao nó cho ông, và ông cẩn thận đọc.

“Có vẻ ổn đấy,” ông nói. “Đưa đi ngay đến cả hai tờ báo. Nhớ dặn họ dùng ảnh trong hồ sơ, ảnh mới ấy. Liên lạc với Frank Fields ở tờ Post. Bảo anh ta tôi muốn nó lên trang nhất vào buổi sáng. Anh ta còn nợ tôi một ân huệ.”

“Vâng thưa ông. Còn các đài truyền hình thì sao ạ?” cô hỏi.

“Phát cho họ bản sao. Tôi không thể nói ngay lúc này, nhưng tôi sẽ có họp báo vào tuần sau ở Clanton.”

Lucien gọi đến vào lúc sáu giờ ba mươi sáng thứ Bảy. Carla rúc sâu vào chăn, không trả lời. Jake phải lăn sang tường, tóm phải chiếc đèn trước khi lần ra ra được chiếc điện thoại. “Alo,” anh yếu ớt lúng búng.

“Anh đang làm gì đó?” Lucien hỏi.

“Tôi đang ngủ thì điện thoại reng.”

“Anh đọc báo chưa?”

“Mấy giờ rồi?”

“Đi lấy báo đi. Đọc xong thì gọi cho tôi.”

Chiếc điện thoại tắt tiếng. Jake nhìn chiếc điện thoại rồi đặt nó lên bàn. Anh ngồi ở mép giường, chùi lớp mù trên mắt, cố nhớ lại cái lần gần đây nhất Lucien gọi về nhà anh. Chắc phải là chuyện quan trọng.

Anh pha cà phê, thả chó ra ngoài, bước nhanh ra lề đường trong bộ quần đùi thể thao và áo nỉ, đến nơi ba tờ báo sáng nằm vương vãi gần nhau. Anh vuốt các cọng thun để chúng rơi lên bàn bếp rồi trải các tờ báo ra bên cạnh tách cà phê. Báo ở Jackson chẳng có gì cả. Ở Tupelo cũng không có gì. Tờ Memphis Post chạy dòng tít về tử vong ở Trung Đông. Và rồi anh thấy nó. Ở nửa cuối trang nhất anh thấy ảnh khuôn mặt mình, bên dưới chạy một tiêu đề: “Jake Brigance—Ra.” Cạnh đó là ảnh chụp Carl Lee, rồi đến tấm ảnh hoành tráng chụp một khuôn mặt quen thuộc. Dưới đó là dòng chữ: “Bo Marsharfsky—Vào.” Tựa của bài viết nói lên rằng vị luật sư hình sự nổi tiếng của Memphis đã được thuê để bào chữa cho “gã sát nhân tự hành công lý.”

Anh chưng hửng, rụng rời, hoang mang. Chắc chắn có sai lầm nào đây. Anh mới vừa gặp Carl Lee sáng hôm qua. Anh chầm chậm đọc bài viết. Có rất ít chi tiết, chỉ toàn là lịch sử những vụ bào chữa đình đám nhất của Marsharfsky. Hắn hứa sẽ có họp báo ở Clanton. Hắn nói vụ án sẽ đặt ra những thách thức mới, vân vân. Hắn có niềm tin nơi các bồi thẩm của hạt Ford.

Jake lặng lẽ xỏ chiếc quần ka ki hồ bột và chiếc áo gài cổ. Vợ anh vẫn đang lạc sâu đâu đó ở trên giường. Anh sẽ nói với cô sau. Anh mang theo tờ báo, lái xe đến văn phòng. Quán Coffe Shop không an toàn. Tại bàn làm việc của bà Ethel, anh đọc lại bài viết một lần nữa rồi nhìn tấm ảnh chụp anh trên trang nhất.

Lucien nói vài lời an ủi. Ông biết Marsharfsky, hay “Cá mập”, như mọi người vẫn gọi hắn. Hắn là một gã côn đồ nhớp nhúa, lươn lẹo và thủ đoạn. Lucien phục tài hắn.

Moss Junior đưa Carl Lee vào văn phòng của Ozzie, nơi Jake đang ngồi chờ sẵn với tờ báo. Viên cảnh sát nhanh chóng rời đi và khép cửa lại. Carl Lee ngồi vào chiếc trường kỷ nhỏ màu đen bọc nhựa vinyl.

Jake ném tờ báo cho ông. “Anh đã đọc chưa?” anh hỏi. Carl Lee nhìn anh chăm chú, không đoái hoài đến tờ báo.

“Tại sao vậy, Carl Lee?”

“Tôi không cần phải giải thích, Jake ạ.”

“Có đấy. anh cần phải giải thích. Anh không có gan gọi báo tin cho tôi như một người đàn ông. Anh để tôi đọc nó ở trên báo. Tôi yêu cầu một lời giải thích.”

“Anh đòi quá nhiều tiền, Jake. Anh lúc nào cũng mè nheo chuyện tiền bạc. Tôi thì đang ngồi tù đây, thế mà anh cứ lải nhải mãi về những điều tôi không làm gì được.”

“Tiền. Anh không thể trả nổi cho tôi, vậy sao anh trả nổi cho Marsharfsky?”

“Tôi không trả tiền cho ông ta.”

“Sao cơ?”

“Anh nghe tôi rồi đó, tôi không trả tiền cho ông ta.”

“Hắn làm việc không công à?”

“Không. Có người khác trả tiền.”

“Ai?” Jake quát lên.

“Tôi không nói đâu. Đó không phải là chuyện của anh, Jake.”

“Anh thuê tay luật sư hình sự lớn nhất Memphis, và có ai đó chi trả cho hắn?”

“Đúng vậy.”

Là NAACP, Jake nghĩ. Không đúng, họ sẽ chẳng đời nào thuê Marsharfsky. Họ có luật sư của họ. Vả lại hắn quá mắc tiền đối với họ. Còn ai khác nhỉ?

Carl Lee cầm tờ báo lên, gấp nó lại gọn gàng. Ông hổ thẹn, cảm thấy mình rất tệ, nhưng quyết định đã được đưa ra rồi.

Ông đã yêu cầu Ozzie gọi cho Jake để truyền đạt tin này, nhưng ông cảnh sát trưởng không muốn dây vào. Lẽ ra Carl Lee phải gọi, nhưng ông không thích phải xin lỗi. Ông ngắm nghía tấm ảnh mình trên trang nhất. Ông thích cái phần nói về việc tự hành công lý.

“Và anh không định cho tôi biết đó là ai ư?”

“Đúng vậy, Jake. Tôi sẽ không nói đâu.”

“Anh đã bàn với Lester chưa?”

Cái thần đã trở lại trong đôi mắt ông. “Chưa. Chú ấy sẽ không đến phiên tòa, việc đó chẳng liên quan gì đến chú ấy cả.”

“Cậu ấy đang ở đâu?”

“Ở Chicago. Mới đi hôm qua. Đừng gọi cho chú ấy. Tôi đã quyết rồi, Jake ạ.”

Để xem. Jake tự nhủ. Lester sẽ sớm phát hiện thôi.

Jake mở cửa. “Thế đấy. Tôi bị sa thải. Đơn giản như thế đấy.” Carl Lee nín thinh nhìn tấm ảnh chụp ông.

Carla đang ăn sáng và chờ đợi. Một phóng viên của Jackson đã gọi đến tìm Jake và đã kể cho cô chuyện Marsharfsky.

Không một lời nào, chỉ là những thao tác. Anh rót đầy tách cà phê rồi đi ra cổng sau. Anh nhấp tách cà phê bốc khói, nhìn những thanh rào xiêu vẹo sắp hàng ở ranh giới chiếc sân sau dài và hẹp. Mặt trời chói chang đang nung thảm cỏ xanh và hong màn sương, tạo thành lớp khói mù dâng cao, bám vào áo anh. Cột rào và bãi cỏ đang chờ sự chăm chút cuối tuần. Anh hất văng đôi dép. Không mang vớ bước qua thảm cỏ ẩm để kiểm tra cái bể tắm chim bị gãy ở gần bụi mía khẳng khiu, thứ cây duy nhất đáng để gọi là cây.

Cô đi theo những dấu chân ướt, dừng lại sau lưng anh. Anh nắm tay cô và mỉm cười. “Anh ổn chứ?” cô hỏi.

“Ừ, anh ổn.”

“Anh đã nói chuyện với ông ta chưa?”

“Rồi.”

“Ông ta nói sao?”

Anh lắc đầu, nín lặng.

“Em rất tiếc, Jake ạ.”

Anh gật đầu, chăm chú nhìn bể tắm chim.

“Sẽ có những vụ khác,” cô nói không mấy tự tin.

“Anh biết.” Anh nghĩ về Buckley và nghe được cả tiếng hắn cười. Anh nghĩ về những người ở quán Coffee Shop và nguyện sẽ không trở lại đó nữa. Anh nghĩ về các camera cùng đám phóng viên và bụng anh nhói lên một cơn đau âm ỉ. Anh nghĩ về Lester, hy vọng duy nhất của anh để cứu vãn vụ án.

“Anh ăn sáng chút nhé?” cô hỏi.

“Không. Anh không đói. Cảm ơn em.”

“Nhìn mặt tích cực đi,” cô nói. “Ta không phải sợ hãi khi trả lời điện thoại nữa.”

“Anh đi cắt cỏ đây.”