← Quay lại trang sách

Chương 17

Hội đồng mục sư là một nhóm những nhà thuyết giáo được hình thành để phối hợp các hoạt động chính trị trong cộng đồng da đen của hạt Ford. Hội đồng không họp thường xuyên trong những năm không bầu cử, nhưng trong những năm bầu cử thì nó họp hàng tuần vào chiều Chủ nhật để phỏng vấn các ứng viên, để thảo luận các vấn đề, và quan trọng hơn cả là để xác minh sự rộng lượng của mỗi chính trị gia đang tìm ghế. Những thỏa thuận được định đoạt, những chiến lược được triển khai, tiền bạc được trao đổi. Hội đồng đã chứng tỏ năng lực cung cấp những lá phiếu của người da đen. Quà cáp và tiền quyên tặng cho các nhà thờ da đen luôn tăng lên kịch tính vào các mùa bầu cử.

Giám mục Ollie Agee triệu tập một phiên họp đặc biệt của hội đồng vào chiều Chủ nhật tại nhà thờ của ông. Ông gút sớm bài thuyết giáo, và đến bốn giờ chiều thì các giáo dân của ông đã tản mác khắp nơi trong khi các Cadilac và Lincoln lục tục lấp đầy bãi đậu xe. Cuộc họp là bí mật, chỉ những mục sư là thành viên của hội đồng mới được mời. Có cả thảy hai mươi ba nhà thờ da đen ở hạt Ford, và hai mươi hai thành viên đã tề tựu đủ khi Agee kêu gọi giữ trật tự để bắt đầu cuộc họp. Cuộc họp sẽ chỉ ngắn gọn vì một số mục sư, nhất là những người đến từ Nhà thờ Ki tô, phải bắt đầu làm lễ không lâu sau đó.

Mục đích của cuộc họp, ông giải thích, là để tổ chức sự hậu thuẫn về mặt tinh thần, chính trị và tài chính cho Carl Lee Hailey, một thành viên có chức phận tại nhà thờ của ông. Một quỹ biện hộ pháp lý sẽ được thiết lập để đảm bảo sự đại diện pháp luật tốt nhất. Một quỹ khác sẽ được thiết lập để cung cấp hậu thuẫn cho gia đình Hailey. Ông, giám mục Agee, sẽ chủ trì các hoạt động gây quỹ, mỗi mục sư sẽ chịu trách nhiệm trong địa phận của mình như thường lệ. Một buổi quyên góp đặc biệt sẽ được tiến hành sau các lễ sáng và tối, bắt đầu từ Chủ nhật tuần tới. Agee sẽ dùng sự suy xét của ông để rót tiền cho gia đình Hailey. Một nửa số tiền quyên góp sẽ được dùng cho quỹ biện hộ. Thời gian là quan trọng. Phiên tòa sẽ diễn ra trong tháng tới. Việc quyên tiền phải nhanh chóng, khi mà vấn đề còn sôi sục và mọi người còn tinh thần hiến tặng.

Hội đồng đồng loạt nhất trí với giám mục Agee. Ông tiếp tục.

NAACP phải trở nên tích cực trong vụ việc Hailey. Ông ấy sẽ không phải ra tòa nếu là người da trắng. Ở hạt Ford này thì không. Ông ấy bị ra tòa vì là người da đen, và điều này phải được NAACP nêu ra. Giám đốc quốc gia của NAACP đã được kêu gọi. Tăng hội Memphis và Jackson đã hứa giúp. Cần phải có họp báo. Những cuộc biểu tình và tuần hành là rất quan trọng. Có thể phải tẩy chay các doanh nghiệp do người da trắng làm chủ—đây là một sách lược được ưa chuộng vào thời điểm này, và nó đã cho những kết quả đáng ngạc nhiên.

Những việc này cần phải làm ngay, khi mà mọi người còn quyết tâm và tinh thần hiến tặng. Các mục sư đồng loạt nhất trí và rời đi để chuẩn bị buổi lễ tối.

Một phần vì mệt, một phần vì hổ thẹn, Jake đã ngủ suốt thời gian trong nhà thờ. Carla đổ bánh kếp và họ thưởng thức bữa điểm tâm dài cùng Hanna ở hàng hiên. Anh phớt lờ các tờ báo Chủ nhật sau khi phát hiện Marsharfsky và thân chủ mới nổi tiếng của hắn chiếm trọn mục hai trang nhất của tờ The Memphis Post. Bài viết được hoàn chỉnh bởi những ảnh chụp và câu trích dẫn của vị đại luật sư. Vụ Hailey là thách đố lớn nhất của hắn, hắn nói vậy. Cần phải giải quyết những vấn đề luật pháp và xã hội nghiêm trọng. Một sự biện hộ mới mẻ sẽ được áp dụng, hắn hứa hẹn. Hắn chưa từng thua một vụ án giết người nào suốt mười hai năm qua, hắn huênh hoang nói. Sẽ có khó khăn nhưng hắn có niềm tin vào sự khôn ngoan và công bằng của các bồi thẩm ở Mississippi.

Jake đọc bài viết, không bình luận gì cả, rồi bỏ tờ báo vào sọt rác. Carla gợi ý một chuyến dã ngoại, và mặc dù cần phải làm việc, anh biết rằng tốt nhất đừng nói ra điều đó. Họ chất thức ăn và đồ chơi lên chiếc Saab rồi đi xe ra hồ. Nước hồ Chatulla màu nâu bùn đã lên đến mức cao nhất trong năm và trong vài ngày nữa sẽ bắt đầu cuộc rút lui từ từ vào tâm hồ. Nước hồ dâng cao thu hút cả một hạm đội những thuyền lướt nước, thuyền buồm, bè đôi và xuồng.

Carla vứt hai tấm trải nặng dưới chân một cây sồi bên ngọn đồi trong khi Jake lấy thức ăn và nhà búp bê ra khỏi túi. Hanna sắp xếp đại gia đình những vật cưng và xe đồ chơi lên một tấm trải rồi bắt đầu ra lệnh và sắp đặt nhà cửa. Ba mẹ lắng nghe bé nói và mỉm cười. Sự chào đời của bé là một cơn ác mộng đau đớn và khốn đốn. Bé sinh non hai tháng rưỡi và bị đủ thứ triệu chứng và chẩn đoán trái ngược nhau. Suốt mười một ngày, Jake ngồi bên lồng ấp trong bộ phận ICU, ngắm nghía cái thân hình chưa đầy một ký tư nhỏ bé, tím ngắt, khẳng khiu và xinh đẹp đang cố bám víu vào sự sống trong lúc cả một đội quân các bác sĩ và y tá dõi theo các màn hình, chỉnh lại những ống những kim và lắc đầu ngao ngán. Khi ngồi lại một mình, anh chạm vào lồng ấp, lau những dòng lệ lăn trên má. Anh cầu nguyện như chưa bao giờ cầu nguyện. Anh ngủ trên chiếc ghế đu bên con gái và mơ thấy một bé gái xinh đẹp mắt xanh tóc đen đang chơi búp bê rồi ngủ trên vai anh. Anh còn nghe được cả giọng của bé nữa.

Sau một tháng, các cô y tá mỉm cười và các bác sĩ nhẹ nhõm lại. Những chiếc ống đã được tháo từng chiếc một mỗi ngày, trong suốt một tuần. Trọng lượng của bé tăng đến một con số mát lòng: hai ký, và ba mẹ bé hãnh diện rước bé về. Các bác sĩ gợi ý không nên có con nữa, trừ phi nhận con nuôi.

Bé nay đã hoàn hảo, nhưng âm thanh giọng nói của con gái vẫn có thể làm cho anh ứa lệ. Họ ăn và cười khúc khích khi Hanna lên lớp cho các búp bê về vấn đề vệ sinh.

“Suốt hai hai tuần rồi đây là lần đầu tiên anh mới được nghỉ ngơi,” Carla nói khi họ nằm lên tấm trải. Những chiếc bè đôi sặc sỡ chạy vắt ngang vắt dọc trên mặt hồ, lượn lách qua hàng trăm chiếc thuyền đầy tiếng hò reo, chở những tay chèo sương sương rượu.

“Chủ nhật rồi mình đã đi nhà thờ mà,” anh đáp.

“Nhưng đầu óc anh chỉ nghĩ về phiên tòa.”

“Anh vẫn đang nghĩ về nó.”

“Mọi chuyện qua rồi mà, phải không anh?”

“Anh cũng không biết nữa.

“Liệu ông ta có đổi ý không?”

“Có thể, nếu Lester nói chuyện với ông ta. Khó nói lắm. Người da đen rất khó lường, đặc biệt khi họ gặp rắc rối. Ông ta thực sự đã có một thỏa thuận tốt. Ông ta có tay luật sư hình sự giỏi nhất Memphis, và hắn là miễn phí.”

“Ai là người thanh toán các hóa đơn?”

“Một bạn cũ của Carl Lee từ Memphis, một gã có tên là Cat Bruster.”

“Gã này là ai vậy?”

“Một tay ma cô, buôn ma túy, côn đồ, trộm cướp. Marsharfsky là luật sư của hắn. Một cặp đôi lưu manh.”

“Carl Lee nói với anh vậy à?”

“Không. Ông ta không chịu nói, cho nên anh đã hỏi Ozzie.”

“Lester có biết không?”

“Chưa.”

“Anh nói vậy là ý gì? Anh định gọi cho cậu ta đấy à?”

“Ừ đấy, anh định như thế.”

“Vậy là đi hơi xa rồi, phải không?”

“Anh không nghĩ vậy. Lester có quyền được biết, và…”

“Thế thì Carl Lee phải nói cho cậu ấy.”

“Ông ta phải nói, nhưng ông ta không nói đâu. Ông ta đang phạm sai lầm mà không biết.”

“Nhưng đó là chuyện của ông ta chứ đâu phải của anh. Ít chuyện đó không còn là của anh nữa.” ra thì

“Carl Lee quá xấu hổ để báo cho Lester. Ông ta biết Lester sẽ cự nự ông ta, nói ông ta đã phạm thêm sai lầm nữa.”

“Cho nên anh phải can thiệp vào chuyện gia đình của họ sao?”

“Không. Nhưng anh nghĩ Lester cần phải biết.”

“Em tin chắc cậu ấy đã đọc thấy trên báo.”

“Có thể là không, Jake nói không mấy tự tin.”Anh nghĩ Hanna cần uống thêm nước cam.”

“Em nghĩ anh muốn đổi chủ đề.”

“Anh không ngại gì chủ đề đó. Anh muốn vụ này và anh có ý định thu hồi lại nó. Lester là người duy nhất có thể vãn hồi lại.”

Đôi mắt cô nheo lại và anh có thể cảm thấy chúng. Anh nhìn chiếc thuyền buồm bị dạt vào bãi bùn ở một bên bờ gần đó.

“Jake, như vậy là vô đạo đức, anh biết mà.” Giọng cô điềm đạm nhưng kiềm chế và chắc nịch. Những từ được nhả ra chậm rãi và khinh mạn.

“Không phải vậy đâu, Carla. Anh là một luật sư rất đạo đức.”

“Anh bao giờ cũng rao giảng đạo đức cả. Nhưng lúc này đây anh đang lên kế hoạch giành giựt vụ án. Như vậy là sai, Jake ạ.”

“Thu hồi chứ không phải giành giựt.”

“Khác gì nhau đâu cơ chứ?”

“Chèo kéo là vô đạo đức. Anh chưa thấy ai cấm đoán việc thu hồi cả.”

“Sai rồi, Jake. Carl Lee đã thuê một luật sư khác và đã đến lúc anh phải quên vụ này đi.”

“Em tưởng Marsharfsky xem trọng các ý kiến về đạo đức chắc? Em nghĩ hắn tước đoạt vụ này bằng cách nào? Hắn được thuê bởi một thân chủ chưa bao giờ nghe nói gì về hắn. Hắn đã săn vụ án và đã có được nó.”

“Cho nên bây giờ anh có thu hồi nó thì cũng không sao chứ gì?”

Hanna đòi ăn bánh ngọt nên Carla lục tìm trong chiếc rổ dã ngoại. Jake nằm gác tay lên trán, phớt lờ cả hai mẹ con. Anh nghĩ đến Lucien. Ông ta sẽ làm gì trong tình huống này nhỉ? Có lẽ ông ta sẽ thuê máy bay và đến Chicago gặp Lester, giúi cho cậu ta ít tiền, đưa cậu ta về, thuyết phục cậu ta hù dọa Carl Lee. Ông ta sẽ trấn an Lester rằng Marsharfsky không thể hành nghề ở Mississippi, và vì hắn là người nước ngoài nên các ngáo vườn trong bồi thẩm đoàn đằng nào cũng sẽ không tin hắn. Lucien sẽ gọi cho Marsharfsky, chửi rủa hắn về chuyện săn án và dọa sẽ kiện hắn về việc vi phạm đạo đức ngay khi hắn đặt chân vào Mississippi. Ông ta sẽ thúc những bằng hữu da đen của ông gọi điện cho Gwen và Ozzie, thuyết phục họ rằng người luật sư duy nhất có cái cơ hội chết tiệt để thắng vụ án này chính là Lucien Wilbanks. Cuối cùng, Carl Lee sẽ phải khuất phục và mời Lucien về.

Đó chính xác là những gì Lucien sẽ làm. Đạo đức với chả đạo đức.

“Sao anh lại cười?” Carla cắt ngang.

“Anh đang nghĩ thật là dễ chịu khi ở đây cùng em và Hanna. Chúng ta phải đi dã ngoại thường xuyên hơn.”

“Anh thất vọng phải không?”

“Chắc chắn rồi. Sẽ không bao giờ anh có được vụ nào khác như vụ này. Nếu thắng, anh sẽ là luật sư lớn nhất ở khu vực. Chúng ta sẽ không bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa.”

“Còn nếu anh thua?”

“Chuyện đó còn tùy may rủi. Nhưng anh không thể đánh mất cái mà anh không có.”

“Anh xấu hổ à?”

“Cũng hơi hơi. Đâu dễ gì chấp nhận được. Mọi luật sư trong hạt đều cười cợt chuyện này, có lẽ chỉ trừ Harry Rex ra. Nhưng anh sẽ vượt qua thôi.”

“Em làm gì với cuốn scrapbook đây?”

“Cứ giữ đó đi. Em sẽ còn bổ sung thêm vào đó mà.”

Cây thập giá chỉ nhỏ thôi, dài 2,7 mét và rộng 1,2 mét, được làm ra để bỏ vừa khớp vào thùng xe bán tải. Những thập giá lớn hơn phù hợp để làm lễ, nhưng những chiếc nhỏ lại thuận lợi hơn cho những cuộc đột nhập ban đêm vào các khu dân cư. Chúng không được dùng thường xuyên hay “đủ thường xuyên,” nói như những người làm ra chúng. Trên thực tế, đã nhiều năm trôi qua ở hạt Ford, người ta không còn dùng chúng nữa. Cây thập giá cuối cùng đã được dựng trong sân nhà của một gã da đen bị tố cáo cưỡng hiếp một phụ nữ da trắng.

Nhiều giờ trước bình minh sáng thứ Hai, cây thập giá được lặng lẽ và nhanh chóng dỡ khỏi chiếc bán tải, rồi cắm vào một cái hố sâu khoảng 2,5 mét mới vừa đào trong sân của một ngôi nhà phong cách Victorian duyên dáng nằm trên đường Adams. Một cây đuốc nhỏ được ném dưới chân thập giá, và chỉ sau vài giây nó đã bốc thành ngọn lửa. Chiếc bán tải biến vào màn đêm và dừng lại ở một trạm điện thoại ở rìa thị trấn, nơi một cuộc gọi đã được gửi đến điều phối viên.

Ít lâu sau, cảnh sát Marshall Prather vừa đánh xe đến đường Adams thì thấy ngay cây thập giá đang bùng cháy ở sân trước nhà Jake. Ông rẽ vào lối xe đi, đậu lại phía sau chiếc Saab. Ông nhấn chuông cửa rồi đứng ở hàng hiên nhìn ngọn lửa. Lúc này đã gần ba giờ rưỡi. Ông nhấn chuông lần nữa. Đường Adams tối đen và vắng lặng, ngoại trừ cây thập giá sáng rực và tiếng lách tách của gỗ cháy chỉ cách ông khoảng 15 mét. Cuối cùng, Jake loạng choạng ló đầu qua cửa chính, lạnh cóng, mắt xớn xác, sửng sốt đứng bên viên cảnh sát. Cả hai đứng cạnh nhau trên hàng hiên, bị thôi miên không chỉ bởi cây thập giá bốc lửa mà còn bởi mục đích của nó.

“Chào buổi sáng, Jake,” Cuối cùng Prather lên tiếng, mắt không rời ngọn lửa.

“Ai làm chuyện đó?" Jake hỏi, cổ họng anh ngứa ngáy và khô khốc.

“Tôi không biết. Chúng không xưng tên, chỉ gọi đến báo cho chúng tôi.”

“Chúng gọi khi nào?”

“Mười lăm phút trước.”

Jake lùa các ngón tay vào tóc trong nỗ lực giữ cho nó không rối tung trong một cơn gió nhẹ.

“Nó còn cháy bao lâu nữa?” anh hỏi, dẫu biết rằng Prather chỉ biết được rất ít, thậm chí còn ít hơn cả anh, về những vụ đốt thập giá. “Không rõ. Chắc là nhúng dầu lửa. Có mùi giống như thế. Chắc phải cháy vài giờ. Anh muốn tôi gọi xe cứu hỏa không?”

Jake nhìn dọc nhìn xuôi con đường. Mọi ngôi nhà đều im ắng và tối đen.

“Không. Không cần phải đánh thức mọi người đâu. Cứ để nó cháy đi. Nó chẳng làm hại ai cả, đúng không?”

“Tùy anh thôi, sân nhà anh mà.”

Prather vẫn chưa cục cựa. Ông chỉ đứng đó, hai tay nhét túi, chiếc bụng phệ lòi ra ngoài thắt lưng. “Lâu lắm rồi mới có một vụ như vầy. Tôi nhớ lần trước là ở Karaway, trong thập niên sáu mươi..”

“Một chín sáu bảy.”

“Anh còn nhớ à?”

“Ừ. Lúc đó tôi đang học trung học. Chúng tôi đổ xô ra xem nó cháy.”

“Gã da đen đó tên gì nhỉ?”

“Robinson, Robinson gì đó. Người ta nói hắn cưỡng hiếp Velma Thayer.”

“Có đúng vậy không?” Prather hỏi.

“Bồi thẩm đoàn nghĩ vậy. Hắn đang ở Pachman chặt cây bông đến hết phần đời còn lại.”

Prather có vẻ ưng ý.

“Để tôi gọi Carla,” Jake làu bàu rồi biến mất.

Anh quay lại với cô vợ ở sau lưng.

“Chúa ơi, Jake, ai làm chuyện này vậy?”

“Ai biết được chứ.”

“Có phải là KKK không?” cô hỏi.

“Chắc là thế,” viên cảnh sát đáp. “Tôi không biết có ai khác lại đi đốt thập giá, anh có biết ai không Jake?”

Jake lắc đầu.

“Tôi tưởng chúng đã rời hạt Ford lâu lắc rồi,” Prather nói.

“Có vẻ như chúng đã trở lại,” Jake nói.

Carla đứng lạnh cóng, một tay bịt miệng, vẻ kinh hoàng. Ánh lửa làm khuôn mặt cô đỏ ửng. “Làm gì đi chớ, Jake. Dập nó đi.”

Jake nhìn ngọn lửa rồi lại nhìn dọc xuôi con đường. Tiếng nổ lách cách nghe lớn hơn và ngọn lửa màu cam vươn cao hơn vào màn đêm. Trong khoảnh khắc, anh hy vọng nó tắt thật nhanh, đừng để bất cứ ai nhìn thấy ngoại trừ ba người họ, và nó sẽ đơn giản ra đi, sẽ rơi vào quên lãng mà không một người nào ở Clanton biết được. Nhưng rồi anh lại cười sự xuẩn ngốc của mình.

Prather cằn nhằn, rõ ràng đã chán ngán việc cứ đứng mãi ở hàng hiên. “Này, Jake, ơ… tôi chẳng muốn khơi chuyện này ra làm gì, nhưng theo như báo chí nói thì họ đã thuê nhầm luật sư. Chuyện đó có đúng không vậy?”

“Tôi nghĩ họ không thể đọc báo.”

“Chắc vậy.”

“Prather này, ông biết thành viên nào của Klan còn hoạt động ở hạt này không?”

“Không ai cả. Có vài tên ở phía nam của bang, nhưng quanh đây thì không ai cả. Chuyện đó tôi không biết. FBI nói với chúng tôi rằng Klan đã là một thứ thuộc về quá khứ.”

“Nghe không an tâm được mấy nhỉ?”

“Sao lại không?”

“Vì nếu những gã đó là thành viên của Klan thì hẳn chúng không phải là người quanh đây. Những khách viếng thăm từ những nơi không rõ. Điều đó có nghĩa là chúng nghiêm túc đấy, ông không nghĩ vậy sao, Prather?”

“Tôi không biết. Tôi sẽ lo lắng hơn nếu đó là người địa phương làm việc cho Klan. Có thể đồng nghĩa với việc Klan đang quay trở lại.”

“Cây thập giá ấy, nó có ý nghĩa gì vậy?” Carla hỏi viên cảnh sát.

“Đó là một lời cảnh cáo. Nó có nghĩa hãy dừng ngay việc mày đang làm, nếu không lần sau chúng tao sẽ còn làm nhiều thứ hơn nữa chứ không chỉ đốt một đám lửa nhỏ. Chúng đã dùng những thứ đó suốt nhiều năm qua để dọa nạt những người da trắng có thiện cảm với mọi đen và yêu thích mấy thứ dân quyền tầm phào. Nếu người da trắng không ngừng mê mọi đen thì bạo lực sẽ là thứ kế tiếp. Bom, mìn, hành hung, thậm chí cả sát hại nữa. Nhưng đó là chuyện xưa lắm rồi, tôi nghĩ vậy. Trong trường hợp của anh chị, đó là cách để răn Jake hãy tránh xa Hailey ra. Nhưng vì chồng chị không còn là luật sư của Hailey nữa, tôi cũng chả biết nó có ý nghĩa gì.”

“Em lên kiểm tra Hanna đi,” Jake nói với Carla, và cô đi vào nhà.

“Nếu anh có ống nước, tôi sẽ rất vui giúp anh dập tắt nó.”

“Ý hay đấy,” Jake nói. “Tôi ghét để hàng xóm nhìn thấy nó.”

Jake và Carla đứng ở hàng hiên trong bộ áo khoác tắm, nhìn viên cảnh sát phun nước lên cây thập giá đang cháy. Gỗ kêu xèo xèo và bốc khói khi nước phủ lên cây thập giá và đè bẹp ngọn lửa. Prather tưới nước trong khoảng mười lăm phút rồi gọn gàng quấn lại ống, đặt nó sau bụi cây trong luống hoa gần các bậc thềm cửa trước.

“Cảm ơn ông, Marshall. Ta giữ im lặng chuyện này nhé, có được không?”

Prather chùi tay vào quần rồi chỉnh lại chiếc nón. “Được chứ. Anh chị khóa cửa cẩn thận nhé. Nếu nghe thấy chuyện gì hãy gọi cho điều phối viên. Chúng tôi sẽ canh chừng sát sao trong vài ngày tới.”

Ông trở ra lối đi xe rồi lái xe chầm chậm dọc đường Adams, hướng về quảng trường. Họ ngồi lên xích đu, nhìn cây thập giá bốc khói. “Anh cảm thấy như đang xem lại một vấn nạn cũ trên tạp chí Life vậy,” Jake nói.

“Hay xem một chương trong cuốn sách giáo khoa lịch sử của Mississippi. Có lẽ ta phải báo cho chúng biết rằng anh đã bị sa thải.”

“Cảm ơn em nhé.”

“Sao lại cảm ơn?”

“Vì đã nói huỵch toẹt như vậy.”

“Em xin lỗi. Em phải nói sao đây, thôi trách nhiệm hay kết thúc hay…”

“Hãy đơn giản nói là ông ta đã tìm được luật sư khác. Em sợ lắm phải không?”

“Anh biết là em sợ mà. Em kinh hãi lắm. Nếu chúng có thể đốt được thập giá ở sân trước nhà mình thì điều gì ngăn được chúng đốt luôn cả nhà mình? Không đáng đâu, Jake. Em muốn anh hạnh phúc, thành đạt và gặt hái mọi thứ tuyệt vời khác, nhưng không phải bằng cái giá sự an toàn của chúng ta. Không một vụ án nào xứng đáng để trả bằng cái giá đó cả.”

“Anh bị sa thải chắc em mừng lắm nhỉ?”

“Em mừng là ông ấy đã tìm được luật sư khác. Giờ thì có lẽ chúng sẽ để mình yên.””

Jake vòng tay quanh cổ cô, kéo cô vào lòng. Chiếc xích đu nhè nhẹ đong đưa. Ở tuổi ba mươi, cô thật đẹp trong chiếc áo khoác tắm vào buổi sáng.

“Chúng sẽ không trở lại, phải không anh?” cô hỏi.

“Không đâu. Chúng chẳng còn chuyện gì với mình nữa. Chúng sẽ thấy anh ra khỏi vụ án, và chúng sẽ gọi điện đến xin lỗi.”

“Không phải chuyện đùa đâu, Jake.”

“Anh biết.”

“Anh nghĩ người ta có biết không?”

“Trong vòng một giờ nữa thì chưa biết đâu. Nhưng khi quán Coffee Shop mở cửa vào lúc năm giờ thì Dell Perkins sẽ biết từng chi tiết trước khi cô ta rót tách cà phê đầu tiên.”

“Anh định sẽ xử lý thế nào?” cô hỏi, hất đầu về phía cây thập giá, lúc này đã không dễ nhìn thấy dưới vầng trăng bán nguyệt.

“Anh có ý này. Ta chất nó lên xe, đưa nó đi Memphis, rồi đốt nó trong sân nhà của Marsharfsky.”

“Thôi em đi nằm đây.”

Lúc 9 giờ sáng, Jake hoàn tất bản kiến nghị xin rút lui khỏi vai trò luật sư bào chữa và Ethel đang hăm hở gõ lại nó. Đột nhiên, bà làm anh gián đoạn: “Ông Brigance. Có một ông tên Marsharfsky đang ở trên điện thoại. Tôi bảo ông đang dự hội thảo, nhưng ông ấy nói sẽ chờ.”

“Tôi sẽ nói chuyện với ông ta, Jake xiết chặt ống nói.”A lô.”

“Ông Brigance, tôi là Bo Marsharfsky ở Memphis. Ông khỏe chứ?”

“Rất khỏe”

“Tốt. Tôi tin chắc ông đã đọc báo sáng thứ Bảy và Chủ nhật. Ở Clanton các ông có báo không nhỉ?”

“Có, và chúng tôi có cả điện thoại và email nữa.”

“Vậy hẳn ông đã đọc các bài viết về ông Hailey rồi?”

“Vâng. Ông viết rất hay đấy.”

“Tôi không để ý chuyện đó. Tôi muốn thảo luận vụ Hailey nếu như ông dành cho tôi một phút.”

“Tôi sẵn sàng.”

“Theo tôi hiểu về quy trình của Mississippi, luật sư ngoài bang phải liên kết với luật sư địa phương cho các mục đích xét xử.”

“Ý ông là ông không có giấy phép ở Mississippi?” Jake ngờ vực hỏi.

“Vâng thì… Không, tôi không có.”

“Điều đó không được đề cập trong bài viết của ông.”

“Tôi cũng không để ý đến chuyện đó nữa. Các thẩm phán có đòi hỏi có luật sư địa phương trong mọi vụ án không?”

“Một số có, một số không.”

“Tôi hiểu. Còn Noose thì sao?”

“Đôi lúc.”

“Cảm ơn ông. Vâng, tôi thường kết hợp với luật sư địa phương khi xử lý các vụ việc ở miền quê. Người địa phương cảm thấy dễ chịu hơn khi có người của họ ngồi cùng tôi ở bàn luật sư."

“Điều đó thực sự rất tốt.”

“Tôi đoán rằng ông cũng quan tâm…"

“Ông đùa à?” Jake quát. “Tôi vừa bị sa thải và giờ thì ông muốn tôi theo xách cặp cho ông sao? Ông điên rồi. Tôi sẽ không bao giờ để tên tôi gắn với cái tên của ông.”

“Chờ chút đã, đồ nhà quê…”

“Không, ông chờ một chút thì có, ông luật sư. Có điều này chắc ông ngạc nhiên lắm, nhưng ở bang này chúng tôi có đạo đức và có luật pháp chống lại việc giựt án và giựt thân chủ. Luật Champerty, ông đã nghe bao giờ chưa. Dĩ nhiên là chưa rồi. Ở Mississippi và hầu hết các bang, đó là một trọng tội. Chúng tôi có những phép tắc đạo đức ngăn cấm việc săn án và giựt án. Đạo đức, ông Shark ạ, đã bao giờ ông nghe nói về đạo đức chưa vậy?”

“Tôi không săn án, cu ạ. Án tự nó đến với tôi.”

“Như vụ Carl Lee Hailey vậy. Ông ta lấy tên của ông từ cuốn niên giám điện thoại chắc. Tôi dám cá là ông có nguyên một trang quảng cáo trong đó, bên cạnh trang của những người ủng hộ phá thai.”

“Ông ta đã tự tìm đến tôi.”

“Phải, thông qua gã bạn ma cô của ông chứ gì. Tôi biết chính xác ông đoạt ông ta bằng cách nào. Giành giựt trắng trợn. Tôi có thể gửi khiếu nại lên luật sư đoàn. Hơn thế nữa, tôi có thể kiến nghị đại bồi thẩm đoàn xem xét lại các phương pháp của ông.”

“Phải rồi, tôi hiểu ông và ông D.A. rất thân thiết với nhau. Chúc một ngày tốt đẹp nhé, luật sư.”

Marsharfsky đã nói được lời cuối cùng trước khi anh kịp cúp máy. Jake hậm hực suốt một tiếng đồng hồ mới tập trung được trở lại vào bản tóm tắt mà anh đang viết. Lucien hẳn sẽ tự hào về anh lắm đây.

Ngay trước bữa trưa, Jake nhận được một cú điện thoại từ Walter Sullivan của hãng Sullivan;

“Jake, anh bạn của tôi, anh sao rồi?”

“Tuyệt vời.”

“Tốt lắm, nghe nè, Jake, Bo Marsharfsky là bạn cũ của tôi. Nhiều năm trước đây chúng tôi cãi cho vài quan chức ngân hàng bị buộc tội gian lận. Và cũng lại cãi thắng cho họ. Ông ta là một luật sư khủng đấy. Ông ta muốn đưa tôi vào hợp tác với tư cách luật sư địa phương của Carl Lee Hailey. Tôi chỉ muốn biết..”

Jake buông điện thoại, bước ra khỏi văn phòng của anh. Anh dành buổi chiều hôm đó ở bên hàng hiên nhà Lucien.