← Quay lại trang sách

Chương 18

Gwen không có số điện thoại của Lester. Ozzie cũng không có, chẳng ai có cả. Nhân viên tổng đài nói trong niên giám điện thoại Chicago có đến hai trang những người mang họ Hailey, ít nhất một chục Lester Hailey và nhiều L.S.. Jake hỏi số năm Lester Hailey đầu rồi gọi điện cho từng người. Họ đều là người da trắng. Anh gọi cho Tank Scales, chủ của một trong những quán nhậu da đen an toàn và tốt nhất hạt. Quán Tank’s, tên của nó là thế. Lester đặc biệt thích nơi đó. Tank từng là thân chủ và thường cung cấp cho Jake những thông tin giá trị và đáng tin cậy về nhiều người da đen, những giao dịch của họ và nơi chốn họ đi lại.

Tank tạt qua văn phòng của Jake sáng thứ Ba, trên đường ra ngân hàng.

“Hai tuần qua anh có gặp Lester Hailey không?” Jake hỏi.

“Dĩ nhiên. Suốt nhiều ngày, anh ta ở chỗ tôi chơi bi da, uống bia. Nghe nói đã về lại Chicago tuần rồi. Hẳn là vậy, tôi không thấy anh ta trong suốt dịp cuối tuần.”

“Cậu ta ngồi với ai?”

“Thường là ngồi một mình.”

“Iris thì sao?”

“Ờ, anh ta có dắt theo cô nàng này vài lần, khi Henry ra ngoài thị trấn. Tôi cứ thấy lo lo mỗi khi anh ta đưa cô nàng đến đây. Henry là một gã rất ngầu. Hắn sẽ cắt cổ cả hai nếu biết họ hẹn hò.”

“Họ hẹn hò nhau từ cả chục năm nay rồi mà, Tank.”

“Ừ, cô ta sinh hai đứa con với Lester. Ai cũng biết chuyện đó trừ mỗi Henry ra. Tội nghiệp hắn. Một ngày nào đó hắn sẽ biết ra thôi, và anh sẽ có thêm một vụ việc giết người nữa.”

“Nghe này, Tank, anh nói chuyện với Iris được không?”

“Cô ta đâu thường xuyên đến đây.”

“Tôi không yêu cầu anh gặp. Tôi cần số điện thoại của Lester ở Chicago, tôi nghĩ Iris biết.”

“Chắc chắn cô ta biết. Tôi nghĩ anh ta có gửi tiền cho cô nàng.”

“Anh lấy số điện thoại cho tôi được không? Tôi cần nói chuyện với Lester.”

“Dĩ nhiên, Jake. Nếu cô ta có số thì tôi sẽ lấy được.”

Đến thứ Tư thì văn phòng của Jake trở lại như bình thường. Các thân chủ bắt đầu xuất hiện lại. Ethel tỏ ra đặc biệt ngọt ngào hay ngọt ngào hết mức đối với một bà già hay gắt gỏng và dễ nổi đóa. Anh đọc lướt qua các kiến nghị về hành nghề luật, nhưng cơn đau vẫn âm ỉ. Anh bỏ quán Coffee Shop mỗi sáng và tránh đến tòa án bằng cách đẩy cho Ethel làm việc điền hồ sơ và kiểm tra bất cứ công việc nào đòi hỏi sự hiện diện của anh ở phía bên kia đường. Anh bối rối, nhục nhã và phiền muộn. Thật khó mà tập trung vào các vụ án khác. Anh cân nhắc một chuyến nghỉ dài ngày, nhưng không thể. Tiền bạc thì eo hẹp mà anh thì lại không có động cơ làm việc. Anh dành phần lớn thời gian ngồi trong văn phòng, chẳng làm được gì nhiều ngoài việc ngồi nhìn tòa án và quảng trường của thị trấn ở bên dưới.

Anh cứ trăn trở mãi về Carl Lee, người đang ngồi trong phòng giam cách đó vài dãy nhà, tự vấn hàng ngàn lần cái lý do khiến mình bị phản bội. Anh đã thúc ép chuyện tiền bạc quá gay gắt mà quên mất rằng có những luật sư khác đang sẵn sàng nhận vụ này miễn phí. Anh thù ghét Marsharfsky. Anh nhớ lại đã bao lần nhìn thấy Marsharfsky diễu hành ra vào các phòng xử của Memphis, tuyên bố sự vô tội và tình trạng bị ngược đãi của các thân chủ đáng thương, bị áp bức. Các tay buôn ma túy, các gã ma cô, các chính trị gia lưu manh, đám kinh doanh nhầy nhụa. Tất cả đều có tội, đều đáng ngồi tù lâu dài, hay thậm chí đáng chết. Hắn là một tên Yankee với cái giọng mũi đáng ghét từ đâu đó ở phía trên miền Trung Tây. Nó có thể gây bực bội cho bất cứ ai ở phía nam Memphis. Là một diễn viên hoàn hảo, hắn sẽ nhìn thẳng vào các camera và rên rỉ: “Thân chủ của tôi đã bị lạm dụng bởi cảnh sát Memphis.” Jake đã thấy điều đó hàng chục lần. “Thân chủ của tôi hoàn toàn và tuyệt đối vô tội, ông ta lẽ ra không phải bị xét xử. Thân chủ của tôi là một công dân gương mẫu, một người nộp thuế.” Còn về bốn lần bị kết án vì tống tiền thì sao? “Ông ta bị FBI đặt điều, bị chính phủ gài. Ngoài ra, ông ta đã trả hết nợ. Lần này ông ta vô tội.” Jake ghét hắn, và theo như anh nhớ, hắn cũng thua nhiều chẳng kém gì thắng.

Đến thứ Tư, Marsharfsky không thấy xuất hiện ở Clanton. Ozzie hứa sẽ báo cho Jake biết nếu như hắn ló mặt ở nhà giam.

Tòa lưu động sẽ mở đến thứ Sáu, và sẽ là một hành vi tôn trọng nếu gặp nhanh thẩm phán Noose và giải thích cho ông ta tình huống anh rời khỏi vụ việc. Ngài đang chủ tọa một vụ việc dân sự, và có nhiều khả năng Buckley sẽ vắng mặt. Hắn phải vắng mặt. Anh không thể bị hắn trông thấy hay nghe thấy.

Noose thường nghỉ giải lao mười phút vào khoảng ba giờ rưỡi, và đó chính xác là lúc mà Jake bước vào phòng của ông. Anh kiên nhẫn ngồi bên cửa sổ, chờ Ichabod đi xuống bục thẩm phán rồi lảo đảo về phòng. Năm phút sau, cánh cửa bật mở và Ngài bước vào.

“Jake, ông ổn chứ?” ông hỏi.

“Tôi ổn, thưa thẩm phán. Tôi xin ông một phút có được không?” Jake hỏi sau khi ông khép cửa.

“Dĩ nhiên, ngồi xuống đi. Ông có gì trong đầu vậy?” Noose cởi chiếc váy của ông ra, ném nó lên ghế rồi nằm dài ra bàn, trong quá trình đó làm rơi những cuốn sách, những hồ sơ và cả chiếc điện thoại. Sau khi bộ khung xương lóng ngóng của ông ngừng cục cựa, ông từ từ gập hai tay trên bụng, nhắm mắt lại và hít thở sâu. “Là cái lưng của tôi đó, Jake. Bác sĩ bảo tôi phải nằm nghỉ trên bề mặt phẳng bất cứ khi nào có thể.”

“À, dĩ nhiên, thưa thẩm phán. Tôi có phải đi không?”

“Không, không. Ông nghĩ gì trong đầu vậy?”

“Vụ Hailey.”

“Tôi cũng đoán vậy, Tôi đã xem kiến nghị của ông. Tìm được luật sư mới hả?”

“Vâng thưa ông. Tôi không ngờ việc đó lại xảy ra. Tôi đã chờ đợi sẽ xử lý vụ này vào tháng Bảy.”

“Ông chẳng phải cáo lỗi gì cả, Jake. Kiến nghị rút lui sẽ được duyệt. Đó không phải là lỗi của ông. Nó diễn ra hoài ấy mà. Cái gã mới Marsharfsky là ai vậy?”

“Vâng thưa ông. Ông ta từ Memphis.”

“Có cái tên nghe như cứ như một cú táp vào hạt Ford ấy nhỉ.”

“Vâng, thưa ông” Cũng tệ chẳng kém gì cái tên Noose, Jake nghĩ.

“Thú vị đấy. Ông ta có quen thuộc với quy trình của chúng ta không vậy?”

“Tôi không biết chắc ông ta có bao giờ cãi ở Mississippi chưa. Ông ta bảo với tôi ông ta thường kết hợp với một tay địa phương khi đi xuống miệt quê.”

“Miệt quê?”

“Là ông ta nói vậy.”

“Tốt, ông ta nên kết hợp nếu đến tòa án của tôi. Tôi có vài trải nghiệm xấu với các luật sư ở ngoài bang, đặc biệt là từ Memphis."

“Vâng, thưa ông.”

Noose thở nặng nhọc hơn, và Jake quyết định ra về.

“Thưa thẩm phán, tôi phải về đây. Nếu không gặp lại ông trong tháng Bảy thì tôi sẽ gặp ông trong tháng Tám. Ông bảo trọng cái lưng nhé.”

“Cảm ơn Jake. Ông cũng bảo trọng nhé.”

Jake gần ra đến cửa sau của văn phòng nhỏ thì cửa chính ra phòng xử chợt bật mở và L. Winston Lotterhouse đáng kính cùng một tay đao phủ khác từ hãng Sullivan bước vào.

“Ồ, chào Jake, Lotterhouse nói. "Anh biết K. Peter Otter chứ? Ông ta là cộng sự mới nhất của chúng tôi.”

“Hân hạnh được gặp ông, K. Peter,” Jake đáp.

“Chúng tôi có làm gián đoạn gì không vậy?”

“Không, tôi đang ra về. Thẩm phán Noose đang cho cái lưng của ông ta nghỉ ngơi, và tôi sắp sửa đi ra.”

“Ngồi đi, các ông," Noose nói.

Lotterhouse đánh hơi thấy mùi máu. “Này, Jake, tôi tin chắc Walter Sullivan đã thông báo cho anh rằng hãng chúng tôi sẽ phục vụ cho Carl Lee Hailey với tư cách luật sư địa phương.”

“Tôi có nghe.”

“Tôi rất tiếc điều đó đã xảy đến với anh.”

“Sự đau buồn của ông là thừa thãi.”

“Đó không phải là một vụ lý thú đối với hãng chúng tôi. Chúng tôi không nhận nhiều vụ việc hình sự, anh biết đấy.”

“Tôi biết,” Jake nói, chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào. “Tôi phải chạy đây. Rất vui được trò chuyện với ông, L. Winston. Rất vui được gặp ông, K. Peter. Xin chuyển lời chào của tôi đến J. Walter, F. Robert và tất cả mọi người ở đó.”

Jake chuồn ra cửa sau của tòa án, tự nguyền rủa mình vì đã chường mặt ra ngay cái nơi có thể bị ăn tát. Anh đi nhanh về văn phòng của mình.

“Tank Scales có gọi lại không?” anh hỏi Ethel khi dợm bước lên cầu thang.

“Không. Nhưng có ông Buckley đang chờ ông.”

Jake sững lại ngay ở nấc thang đầu. “Chờ ở đâu?” anh hỏi, không cử động cặp hàm.

“Trên gác. Trong văn phòng của ông.”

Anh chầm chậm bước đến bàn làm việc của bà, cúi sát xuống, cách mặt bà chỉ vài centimet. Bà đã gây họa, và bà biết điều đó. Anh trừng mắt nhìn bà. “Tôi không được biết ông ta có hẹn.” Một lần nữa, cặp hàm không cử động.

“Ông ta không có hẹn,” bà đáp, đôi mắt dán cứng vào chiếc bàn.

“Tôi không được biết ông ta sở hữu tòa nhà này.”

Ethel không cử động mà cũng không trả lời.

“Tôi không được biết ông ta có chìa khóa vào văn phòng của tôi.”

Tiếp tục không cử động và không trả lời.

Anh cúi xuống sát hơn nữa. “Tôi phải cho bà thôi việc vì chuyện này.”

Môi của bà run run và trông bà bất lực.

“Tôi chán bà lắm rồi, Ethel. Chán thái độ của bà, giọng nói của bà, sự ngang bướng của bà. Tôi chán cái cách bà hành xử với mọi người, chán mọi thứ nơi bà.”

Đôi mắt bà rướm lệ. “Tôi rất tiếc.”

“Không, bà chả tiếc gì cả. Bao nhiêu năm nay bà biết rõ không một ai, không một ai trên thế gian, thậm chí cả vợ tôi, được quyền bước lên cầu thang này vào văn phòng của tôi khi tôi không có đó.”

“Ông ta đã khẩn nài.”

“Ông ta là một tên khốn. Ông ta được trả tiền để bắt nạt mọi người. Nhưng không phải trong cái văn phòng này.”

“Suỵt. Ông ta nghe thấy đó.”

“Tôi không quan tâm. Ông ta thừa biết mình là một tên khốn mà.” Anh cúi sát hơn nữa cho đến khi mũi của họ chỉ còn cách nhau khoảng 15 centimet.

“Bà có muốn giữ việc làm của bà không, Ethel?”

Bà gật đầu, không nói nên lời.

“Vậy thì hãy làm chính xác như tôi dặn. Hãy lên gác, vào văn phòng của tôi, lôi ông Buckley ra rồi đưa ông ta vào phòng hội nghị, nơi tôi sẽ gặp ông ta. Và đừng lặp lại chuyện này một lần nữa.”

Ethel chùi mặt rồi chạy lên gác. Ít lâu sau, vị D.A. được bố trí ngồi ở phòng họp với cánh cửa đóng. Ông chờ đợi.

Jake ở ngay cạnh đó, uống nước cam trong căn bếp nhỏ, nhận định về Buckley. Anh uống chậm rãi. Sau mười lăm phút, anh mở cửa bước vào. Burkley ngồi ở một bên đầu chiếc bàn họp dài. Jake ngồi xuống ở đầu bên kia, cách thật xa.

“Chào ông, Rufus. Ông muốn gì?”

“Ông có một nơi xinh đẹp đấy nhỉ. Văn phòng cũ của Lucien, tôi đoán vậy.”

“Đúng rồi. Điều gì đưa ông đến đây?”

“Chỉ muốn viếng thăm thôi mà.”

“Tôi bận lắm.”

“Và tôi cũng muốn thảo luận về vụ Hailey.”

“Gọi cho Marsharfsky đi.”

“Tôi đã dự trù một trận đấu, đặc biệt là với ông ở phía bên kia. Ông là một đối thủ đáng gờm, Jake.”

“Rất hân hạnh.”

“Đừng hiểu sai tôi. Tôi không ưa ông, và không ưa từ lâu rồi.”

“Từ vụ Lester Hailey.”

“Phải, tôi nghĩ ông nói đúng. Ông thắng, nhưng ông đã gian lận.”

“Tôi thắng, đó là điều duy nhất đáng kể. Và tôi không gian lận. Ông đã bị bắt quả tang với chiếc quần tụt xuống.”

“Ông gian lận và Noose đã để cho ông làm điều đó.”

“Dẫu thế nào thì tôi vẫn không ưa ông.”

“Tốt. Điều đó khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Ông biết gì về Marsharfsky?”

“Đó là lý do ông đến đây ư?”

“Có thể.”

“Tôi chưa từng gặp lão đó, nhưng dù lão có là bố tôi đi nữa thì tôi cũng không nói gì với ông cả. Ông còn muốn điều gì khác nữa nào?”

“Chắc chắn ông đã nói chuyện với ông ta.”

“Tôi và lão có trao đổi vài lời qua điện thoại. Đừng nói với tôi rằng ông ngán lão ta đấy nhé."

“Không, chỉ tò mò chút thôi. Ông ta có danh tiếng tốt đấy.”

“Đúng vậy. Nhưng ông đâu đến đây để thảo luận về danh tiếng của lão.”

“Không, quả thực là không. Tôi muốn thảo luận về vụ án.”

“Thảo luận gì?”

“Về cơ hội trắng án, khả năng bào chữa, ông ta có thực sự bị điên không. Những chuyện như thế.”

“Tôi tưởng ông đã đảm bảo việc kết án rồi mà. Trước các camera ấy mà, nhớ không? Ngay sau cáo trạng. Tại một trong những cuộc họp báo của ông.”

“Chưa gì ông đã nhớ các camera rồi, phải không Jake?”

“Thoải mái đi, Rufus. Tôi đã ra ngoài cuộc chơi. Các camera tôi nhường hết cho ông đó, chí ít là cho ông, Marsharfsky, và Walter Sullivan. Đi mà đón chúng đi, đối thủ à. Nếu tôi có lấy mất của ông vài pô ảnh thì tôi chân thành xin lỗi. Tôi biết điều đó đã khiến ông đau lòng thế nào.”

“Lời xin lỗi được chấp nhận. Marsharfsky có ở thị trấn không vậy?”

“Làm sao tôi biết được”.

“Ông ta đã hứa mở cuộc họp báo vào tuần này.”

“Và ông đến đây để nói về cuộc họp báo, đúng không?”

“Không, tôi muốn thảo luận vụ Hailey, nhưng rõ ràng ông đang quá bận rộn.”

“Đúng vậy. Cạnh đó, tôi chẳng có gì để thảo luận với ông cả, thống đốc ạ.”

“Tôi ghét ông gọi tôi như thế.”

“Sao vậy? Ông biết đó là sự thật mà. Để có vài dòng tựa, ông sẵn sàng truy tố luôn cả mẹ của ông nữa kìa.”

Buckley đứng dậy, bắt đầu đi đi lại lại sau chiếc ghế của ông. “Tôi chỉ mong ông còn tham gia vụ này, Brigance a,” ông nói lớn hơn.

“Tôi cũng thế.”

“Tôi đã định dạy bảo ông đôi điều về việc truy tố những tên giết người. Tôi thực sự muốn đập cho ông một trận đấy.”

“Ông đã quá thành công trong quá khứ rồi đấy thôi.”

“Đó là vì sao tôi muốn ông tham gia vụ này, Brigance ạ. Tôi rất muốn ông đấy.” Khuôn mặt ông chuyển sang một màu đỏ ửng, nay đã thành quen thuộc.

“Sẽ có những người khác, thống đốc ạ.”

“Đừng gọi tôi như thế chứ,” ông la lớn.

“Gọi vậy cũng đúng mà, phải không thống đốc. Đó là lý do vì sao ông săn camera khiếp như thế. Ai cũng biết cả. Người ta nói lão Rufus đang săn camera để chạy chức thống đốc. Chắc chắn đó là thật mà.”

“Tôi đang làm công việc của mình. Khởi tố những tên sát nhân.”

“Carl Lee không phải là sát nhân.”

“Cứ chống mà mắt xem tôi đốt hắn.”

“Không dễ vậy đâu.”

“Cứ chống mắt mà xem đi.”

“Nó đòi hỏi mười hai người trên mười hai.”

“Không sao cả.”

“Hệt như cái đại bồi thẩm đoàn của ông ấy à?”

Buckley cứng họng. Ông cau mày lườm Jake. Ba nếp nhăn lớn nằm xếp nếp ngay ngắn dọc theo vầng trán đồ sộ của ông. “Ông biết gì về đại bồi thẩm đoàn?”

“Cũng biết nhiều như ông thôi. Chỉ hụt thêm một biểu quyết là ông xôi hỏng bỏng không.”

“Điều đó không đúng!”

“Thôi nào, thống đốc. Đâu phải ông đang nói với phóng viên. Tôi biết chính xác điều gì đã xảy ra. Chỉ vài giờ sau là biết tuốt.”

“Tôi sẽ nói với Noose.”

“Còn tôi sẽ nói với báo chí. Điều đó trông sẽ rất đẹp mặt trước phiên tòa.”

“Ông không dám đâu.”

“Bây giờ thì không. Tôi chẳng còn lý do gì để nói nữa. Tôi đã bị sa thải rồi, nhớ không? Đó là lý do ông đến đây, đúng không Rufus? Để nhắc nhở tôi rằng tôi không còn trong vụ này nữa, nhưng ông thì hãy còn. Để rắc ít muối lên vết thương của tôi. Đồng ý, ông đã làm được điều đó. Bây giờ tôi mong ông ra về. Đi mà kiểm tra đại bồi thẩm đoàn đi. Hay biết đâu chừng có phóng viên nào đó đang lảng vảng quanh tòa. Xin đi giùm cho.”

“Tôi rất mừng. Xin lỗi đã làm phiền.”

“Tôi cũng rất mừng.”

Buckley mở cánh cửa ra sảnh rồi dừng lại. “Tôi nói dối đấy, Jake ạ. Việc ông không còn tham gia vụ này khiến tôi khoái chí đến chết đi được.”

“Tôi cũng biết ông nói dối mà. Nhưng đừng cho là tôi đã ở ngoài cuộc.”

“Ông nói vậy là ý gì?”

“Chúc một ngày tốt lành, Rufus.”

Đại bồi thẩm đoàn hạt Ford rất bận rộn, và vào thứ Năm tuần thứ hai của nhiệm kỳ, Jake bị kẹt bởi hai bị cáo mới vừa bị khởi tố. Một bị cáo người da đen đã đâm một người da đen khác tại quán Massey’s từ hồi tháng Tư. Jake thích mấy vụ đâm chém vì việc tha bổng là khả thi; chỉ cần có một bồi thẩm đoàn toàn da trắng, đầy những ngáo vườn chẳng mấy quan tâm đến việc dẫn da đen chém giết nhau. Họ vui vẻ một chút ngoài quán rượu, rồi sự việc vượt quá tầm kiểm soát và một người bị đâm nhưng không chết. Không có thiệt mạng thì không có kết án. Nó tương tự như chiến lược mà Jake đã học được qua vụ Lester Hailey. Thân chủ mới đã hứa trả cho anh một ngàn năm trăm đô la, nhưng trước mắt chỉ cam kết thiếu nợ.

Người thứ hai bị khởi tố là một cậu nhóc da trắng bị bắt khi đang lái một chiếc bán tải ăn trộm, và không có cách chi giữ cho hắn ở ngoài Pachman trong bảy năm.

Cả hai đang ngồi tù và sự hiện diện của họ ở nhà giam khiến Jake có cơ hội và bổn phận viếng thăm, đồng thời cũng thăm hỏi Ozzie. Chiều muộn ngày thứ Năm, anh gặp ông cảnh sát trưởng trong văn phòng của ông ta.

“Ông có bận không đấy?” Jake hỏi. Khoảng 45 kg giấy tờ đang nằm trong phòng làm việc của ông ta, chất cả lên sàn nhà.

“Không, mấy công việc giấy tờ ấy mà. Còn bị đốt thập giá không vậy?”

“Không, tạ ơn Chúa. Một vụ là quá đủ rồi.”

“Tôi chưa thấy ông bạn của anh từ Memphis.”

“Lạ nhỉ,” Jake nói. “Tôi tưởng giờ này lão phải đến đây rồi. Ông có nói chuyện với Carl Lee không?”

“Hàng ngày. Ông ta đã bắt đầu nóng ruột. Lão luật sư thậm chí không thèm gọi đến, Jake ạ.”

“Tốt. Cứ để ông ta đổ mồ hôi. Tôi không cảm thấy thương xót cho ông ta đâu.”

“Anh nghĩ ông ta phạm sai lầm à?”

“Tôi biết ông ta sai lầm. Tôi biết những ngáo vườn quanh đây, Ozzie ạ, và tôi biết họ hành xử thế nào khi được đặt vào bồi thẩm đoàn. Họ không ấn tượng với một người nước ngoài nói năng lưu loát đâu. Ông có đồng ý không?”

“Tôi không biết. Anh là luật sư mà. Tôi không nghi ngờ điều anh nói, Jake. Tôi đã thấy anh làm việc.”

“Lão thậm chí còn chưa được cấp phép hành nghề ở Mississippi. Thẩm phán Noose đã canh me lão. Ông ta ghét các luật sư ngoài bang.”

“Anh đùa à?”

“Đâu có. Tôi mới nói chuyện với ông ta hôm qua.”

Ozzie có vẻ rối trí. Ông nhìn Jake chăm chú. “Anh muốn gặp ông ta không?”

“Gặp ai cơ?”

“Carl Lee.”

“Không! Tôi có lý do để không gặp ông ta.” Jake liếc chiếc cặp của anh. “Tôi cần gặp Leroy Glass, tội hành hung nghiêm trọng.”

“Anh cần gặp Leroy?”

“Phải. Người nhà hắn mới đến sáng nay.”

“Đi theo tôi.”

Jake chờ ở phòng thử nồng độ cồn trong khi một tù nhân tin cậy đi triệu tập thân chủ mới của anh. Leroy mặc một bộ áo liền quần màu cam, loại phát-quang-trong-bóng-tối, theo chuẩn của nhà giam hạt Ford. Những ống cuộn tóc màu hồng chĩa ra từ khắp nơi trên da đầu hắn, và hai lọn tóc tết nhơm nhớp lơ lửng buông xuống gáy. Hai bàn chân đen dày cui thọt trong đôi dép xỏ màu lá chuối để bảo vệ chân trước tấm trải sàn dơ bẩn. Không có vớ. Một vết sẹo lâu năm chạy dài từ trái tai bên phải, tạo ra một vết lồi trên gò má, và nối khớp với lỗ mũi bên phải. Vượt ngoài mọi nghi vấn, nó chứng tỏ Leroy không xa lạ với những chuyện đâm chém. Hắn coi vết sẹo như một tấm huy chương. Và hắn hút Kool.

“Leroy, tôi là Jake Brigance” vị luật sư tự giới thiệu rồi trỏ vào chiếc ghế xếp gần máy bán Pepsi. “Mẹ và anh của anh mới thuê tôi sáng nay.”

“Rất vui được biết ông, ông Jake.”

Một tù nhân tin cậy chờ ngoài hành lang cạnh cửa trong khi Jake nêu các câu hỏi. Anh ghi chép hết ba trang về Leroy Glass. Mối quan tâm lớn nhất, ít ra vào lúc này, là tiền. Hắn có bao nhiêu và hắn sẽ tìm được thêm ở đâu ra. Họ sẽ bàn về vụ đâm chém sau. Các bà dì, ông chú, anh chị, bạn bè, bất cứ ai có việc làm và có khả năng cho vay. Jake ghi lại các số điện thoại.

“Ai giới thiệu tôi cho anh vậy?” Jake hỏi.

“Tôi thấy ông trên TV, ông Jake ạ. Ông và Carl Lee Hailey.”

Jake rất hãnh diện nhưng không hề mỉm cười. Truyền hình chỉ là một phần trong công việc của anh.

“Anh quen Carl Lee Hailey à?”

“Vâng, quen cả Lester nữa. Ông là luật sư của Lester phải không?”

“Phải.”

“Tôi và Carl Lee ở cùng phòng giam. Họ chuyển tôi sang đó tối qua.”

“Thế à.”

“Vâng. Ông ta không nói nhiều. Ông ta bảo ông là một luật sư thực sự rất giỏi và chỉ nói có vậy thôi, nhưng ông ta đã tìm được một luật sư khác từ Memphis.”

“Đúng vậy. Ông ta nghĩ gì về ông luật sư mới?”

“Tôi không biết, ông Jake ạ. Ông ta làm om sòm sáng nay vì ông luật sư mới vẫn chưa đến gặp ông ta.”

Jake cố che giấu sự thích thú bằng một khuôn mặt lạnh tanh, nhưng điều đó quả không dễ. “Tôi sẽ nói cho anh biết điều này nếu anh hứa không kể lại cho Carl Lee.”

“Được thôi.”

“Luật sư mới của ông ta không thể đến gặp ông ta được.”

“Không à? Tại sao không?”

“Vì ông ta không có giấy phép hành nghề ở Mississippi. Ông ta là luật sư ở Tennessee. Ông ta sẽ bị quẳng ra khỏi tòa nếu vác xác xuống đây. Tôi e rằng Carl Lee đã phạm sai lầm.”

“Sao ông không nói cho ông ta biết?”

“Vì ông ta đã sa thải tôi. Tôi không thể cho ông ta lời khuyên nữa.”

“Phải có ai đó làm chuyện này.”

“Anh đã hứa là không kể đấy nhé.”

“Được, tôi không kể đâu.”

“Hứa nhé?”

“Tôi thề đấy.”

“Tốt. Tôi phải đi đây. Tôi sẽ gặp người bảo lãnh vào buổi sáng. Có lẽ tôi sẽ đưa anh ra trong một vài ngày tới. Không nói một lời nào cho Carl Lee đấy nhé!”

“Được.”

Tank Scales đang đứng dựa vào chiếc Saab trong bãi xe khi Jake rời nhà giam. Anh giậm tàn thuốc rồi rút một mẩu giấy từ túi áo. “Có hai con số. Số bên trên là ở nhà, số bên dưới là ở chỗ làm. Nhưng đừng gọi đến chỗ làm trừ phi thật cần thiết.”

“Làm tốt lắm, Tank. Anh lấy các số này từ Iris à?”

“Ờ. Cô ta không cho. Cô ta tạt qua quán tối qua và tôi chuốc cho cô ta xỉn luôn.”

“Tôi nợ anh lần này.”

“Tôi sẽ đòi lại đấy, chỉ sớm hay muộn thôi.”

Trời đã tối, đã gần tám giờ rồi. Bữa tối đã nguội, nhưng đó không phải là điều gì bất thường. Đó là lý so vì sao anh mua cho cô một chiếc lò vi sóng. Cô đã quen với những bữa ăn muộn hâm nóng bằng vi sóng cho nên cô chẳng cằn nhằn gì. Họ sẽ ăn khi anh về, dù đó là sáu giờ hay mười giờ.

Jake lái xe từ nhà giam về văn phòng. Anh không dám gọi cho Lester từ nhà vì sợ Carla nghe được. Anh ngồi sau bàn, nhìn vào các con số mà Tank đã tìm ra. Carl Lee đã dặn anh không được gọi Lester. Sao anh phải làm chuyện này nhỉ? Đó là phải là giựt án không? Có phi đạo đức không? Liệu có phải là phi đạo đức nếu anh gọi cho Lester và nói với cậu ta rằng Carl Lee đã sa thải anh và thuê luật sư khác? Không. Còn nếu anh trả lời các câu hỏi của Lester về luật sư mới? Cũng không nốt. Nếu anh tỏ ra quan tâm? Không. Còn nếu như anh chỉ trích lão luật sư mới? Có lẽ là không. Có là phi đạo đức không nếu anh khuyến khích Lester nói chuyện với anh trai của cậu ta? Không. Còn nếu anh thuyết phục ông ta sa thải Marsharfsky? Có lẽ là không. Và thuê lại Jake? Có. Không nghi ngờ gì nữa. Điều này là rất phi đạo đức. Còn nếu anh chỉ gọi cho Lester, nói chuyện về Carl Lee và để cho cuộc trò chuyện đi theo diễn tiến của nó?

“Alo.”

“Lesster Halley có đó không ạ?”

“Có. Ai gọi đó?” Câu trả lời lơ lớ đến từ cô nàng Thụy Điển.

“Jake Brigance, từ Mississippi.”

“Đợi chút.”

Jake nhìn đồng hồ tay. Tám giờ ba mươi. Cùng thời gian với Chicago, phải không nhỉ?”

“Jake!”

“Lester, cậu ổn không?”

“Ổn, Jake ạ. Mệt nhưng ổn. Anh sao rồi?”

“Tuyệt lắm. Nghe này, cậu có nói chuyện với Carl Lee trong tuần này không?”

“Không. Tôi về hôm thứ Sáu, và tôi đã phải làm việc hai ca từ Chủ nhật. Chẳng còn thời giờ làm gì cả.”

“Cậu đọc báo chưa?”

“Chưa. Có chuyện gì vậy?”

“Cậu sẽ không tin nổi đâu, Lester.”

“Chuyện gì vậy, Jake?”

“Carl Lee sa thải tôi và thuê một luật sư cỡ bự từ Memphis.”

“Sao? Anh đùa à? Hồi nào vậy?”

“Thứ Sáu vừa rồi. Tôi đoán là sau khi cậu đi khỏi. Ông ấy thậm chí chẳng thèm gọi cho tôi. Tôi đọc chuyện đó trên báo Memphis sáng thứ Bảy.”

“Anh ấy điên rồi. Sao anh ấy lại làm vậy, hả Jake? Anh ấy thuê ai?”

“Cậu có biết một người tên là Cat Bruster ở Memphis không?”

“Dĩ nhiên.”

“Lão đó là luật sư của ông này. Cat chi tiền cho việc đó. Ông ta đã lái xe từ Memphis xuống hôm thứ Sáu vừa rồi và đã gặp Carl Lee trong nhà giam. Sáng hôm sau, tôi thấy ảnh mình trên báo và đọc thấy tin tôi bị sa thải.”

“Luật sư mới là ai?”

“Bo Marsharfsky.”

“Ông ta có giỏi không?”

“Lão là một gã lưu manh. Lão biện hộ cho tất cả những tay ma cô và buôn ma túy ở Memphis.”

“Cái tên nghe giống người Ba Lan nhỉ.”

“Thì là người Ba Lan mà. Tôi nghĩ lão đến từ Chicago.”

“Phải rồi, có cả đám dân Ba Lan ở trên đó. Ông ta nói nghe có giống mấy người này không?”

“Lão nói giống như ngậm mỡ nóng đầy miệng vậy. Lão sẽ làm đình đám ở hạt Ford cho coi.”

“Ngốc, ngốc ơi là ngốc. Carl Lee chưa bao giờ khôn ngoan cả. Tôi cứ phải nghĩ thay cho anh ấy suốt. Ngốc, ngốc quá đi mất.”

“Phải, ông ấy đã mắc sai lầm, Lester ạ. Cậu biết một vụ án giết người là như thế nào rồi, vì cậu đã từng ở đó mà. Cậu đã ý thức được tầm quan trọng của bồi thẩm đoàn lúc họ rời phòng xử và bước vào phòng bồi thẩm. Sinh mạng của cậu nằm trong tay họ. Mười hai người địa phương lui vào đấu khẩu và tranh luận với nhau về vụ việc của cậu, sinh mạng của cậu. Bồi thẩm đoàn chính là khâu quan trọng nhất. Đó là vì sao cậu phải nói chuyện được với bồi thẩm đoàn.”

“Đúng vậy, Jake. Cả chuyện đó anh cũng đã làm được.”

“Tôi chắc chắn Marsharfsky có thể làm được chuyện đó ở Memphis, nhưng ở hạt Ford thì không đâu. Không phải ở miệt quê Mississippi. Dân ở đây sẽ không tin cậy lão.”

“Anh nói đúng đấy, Jake. Tôi không tin nổi anh ấy lại làm vậy. Anh ấy lại thất bại nữa rồi.”

“Đúng vậy đó, Lester, nên tôi rất lo lắng cho ông ấy.”

“Anh đã nói chuyện với anh ấy chưa?”

“Thứ Bảy tuần rồi, sau khi đọc báo, tôi đã đến thẳng nhà giam. Tôi hỏi ông ấy vì sao, ông ấy không trả lời. Ông ấy cảm thấy chuyện này chẳng hay ho gì. Kể từ đó tôi chưa nói chuyện lại lần nào với ông ấy. Nhưng cả Marsharfsky cũng thế. Lão vẫn chưa mò xuống Clanton, và tôi hiểu vì sao Carl Lee lại bực tức. Tôi chỉ có thể nói được rằng chưa có việc gì được làm trong tuần này liên quan đến vụ án.”

“Ozzie có nói chuyện với anh ấy không?”

“Có đấy, nhưng cậu biết Ozzie mà. Ông ta sẽ không nói gì nhiều. Ông ta biết Bruster là một gã lưu manh và Marsharfsky cũng là một gã lưu manh, nhưng ông ta sẽ không ngả về phía Carl Lee.”

“Trời ơi là trời. Tôi không thể tin nổi. Anh ấy thật là ngốc nếu nghĩ rằng đám ngáo vườn đó sẽ lắng nghe một gã bất lương ở Memphis. Chết tiệt, Jake ạ, họ đã từng không tin các luật sư ở hạt Tyler và hạt đó ở ngay kế bên. Trời ơi là trời.”

Jake mỉm cười với cái ống nghe. Cho đến lúc này vẫn chưa có gì là phi đạo đức cả.

“Tôi phải làm gì đây, Jake?”

“Tôi không biết, Lester ạ. Ông ấy cần được giúp, và cậu là người duy nhất mà ông ấy nghe lời. Cậu biết ông ta cứng đầu cỡ nào rồi mà.”

“Chắc tôi phải gọi cho anh ấy thôi.”

Đừng, Jake nghĩ, sẽ dễ dàng hơn cho Carl Lee nếu nói qua điện thoại. Giữa hai anh em phải có sự đối mặt. Một chuyến đi từ Chicago sẽ có tác dụng.

“Tôi nghĩ cậu sẽ chẳng đi đến đâu nếu nói chuyện qua điện thoại. Ông ấy đã quyết rồi. Chỉ có cậu mới làm thay đổi được, và cậu không thể làm chuyện đó qua điện thoại.”

Lester ngưng nói trong vài giây trong lúc Jake lo lắng chờ đợi. “Hôm nay thứ mấy?”

“Thứ Năm, ngày sáu tháng Sáu.”

“Để xem nào,” Lester làu bàu. “Tôi ở cách đó mười giờ lái xe. Ngày mai và ngày Chủ nhật, tôi làm việc từ bốn giờ chiều đến mười hai giờ đêm. Tôi có thể đi vào lúc mười hai giờ đêm mai và đến Clanton vào sáng thứ Bảy. Nếu vậy, tôi có thể xuất phát vào sáng sớm Chủ nhật và về kịp vào lúc bốn giờ. Phải lái xe mệt mỏi đấy, nhưng tôi sẽ chịu được.”

“Chuyện này quan trọng lắm, Lester. Tôi nghĩ chuyến đi đó là đáng.”

“Thứ Bảy anh ở đâu vậy, Jake?”

“Ở đây, tại văn phòng của tôi.”

“Được rồi, tôi sẽ đến nhà giam, và nếu tôi cần anh thì tôi sẽ gọi về văn phòng.”

“Nghe được đấy. Còn chuyện này nữa, Lester. Carl Lee bảo tôi không được gọi cho cậu. Đừng nhắc gì cuộc gọi này nhé.”

“Vậy tôi biết giải thích sao với anh ấy đây?”

“Nói là cậu gọi cho Iris và cô ấy đã cho cậu biết chuyện.”

“Iris nào?”

“Coi nào, Lester. Suốt nhiều năm nay quanh đây ai mà chẳng biết chuyện đó. Ai cũng biết cả, chỉ ngoại trừ anh chồng của cô ta, và ông ta cũng sẽ phát hiện ra thôi.”

“Tôi hy vọng là không. Gia đình chúng tôi sẽ có thêm một vụ giết người nữa, và anh sẽ có thêm một thân chủ.”

“Làm ơn đi. Tôi còn chưa giữ được thân chủ mình đã có nữa kìa. Thứ Bảy nhớ gọi tôi nhé.”

Anh ăn đồ hâm trong lò vi sóng vào lúc mười giờ ba mươi. Hanna đã ngủ say. Họ trò chuyện về Leroy Glass và cậu nhóc da trắng trong chiếc bán tải ăn trộm. Họ trò chuyện về Carl Lee nhưng không đả động đến Lester. Cô đã cảm thấy thoải mái hơn, an toàn hơn khi Carl Lee Hailey đã ở sau lưng họ. Không có thêm cú điện thoại nào khác. Không có thêm cây thập giá bốc cháy nào. Không có những ánh mắt chòng chọc ở nhà thờ. Sẽ có những vụ khác, cô hứa hẹn. Anh chỉ nói rất ít, chỉ ăn và mỉm cười mà thôi.