Chương 20
Không lâu sau khi Lester biến mất, Jake mặc áo khoác tắm đi ra lối xe trước nhà để lấy báo Chủ nhật. Clanton nằm ở phía đông nam Memphis, cách bốn giờ đi đường; ở phía bắc Jackson, cách ba giờ đi đường; và cách Tupelo bốn mươi lăm phút đi đường. Cả ba thành phố này đều có nhật báo với phiên bản Chủ nhật dày cộp có thể tìm mua ở Clanton. Từ lâu Jake đã đăng ký thuê bao cả ba tờ báo này và giờ đây anh thấy mừng vì Carla đã có đầy rẫy chất liệu cho cuốn scrapbook của cô. Anh trải các tờ báo ra và bắt đầu công việc “cày bừa” xấp báo dày hơn 10 centimet.
Tờ báo của Jackson không có gì cả. Anh đã hy vọng Richard Flay sẽ đưa tin gì đó. Lẽ ra anh nên dành thêm thời gian cho anh ta lúc ở nhà giam. Tờ ở Memphis không có gì. Jake không hề ngạc nhiên, chỉ là anh hy vọng câu chuyện này được phát hiện cách chi đó. Nhưng hôm qua nó diễn ra quá muộn. Có lẽ phải đợi đến thứ Hai. Anh đã chán chuyện trốn tránh lắm rồi, chán cái cảm giác xấu hổ. Cho đến khi nó xuất hiện trên báo và được đọc bởi các chàng trai ở Coffee Shop, bởi những người ở nhà thờ, bởi các luật sư khác, bao gồm Buckley, Sullivan và Lotterhouse, cho đến khi mọi người đều biết đó lại là vụ án của anh, anh vẫn phải im lặng và biệt tăm biệt tích. Anh sẽ nói sao với Sullivan? Carl Lee sẽ gọi cho Marsharfsky, hay gọi gã ma cô, chắc là gọi cho gã này, và gã này sẽ gọi cho Marsharfsky để báo tin. Marsharfsky sẽ viết kiểu thông cáo báo chí gì đây với cái tin tuyệt vời đó. Điều này sẽ phải xảy ra vào sáng thứ Hai, nếu không phải là sớm hơn. Tin đồn sẽ lan nhanh đến hãng Sullivan, đến những đối tác cấp cao, đối tác cấp thấp của họ, những người cộng tác nhỏ lẻ của họ, tất cả sẽ tụ tập trong căn phòng họp dài màu gỗ gụ để xỉ vả Brigance vì đạo đức thấp kém và vì những sách lược của anh. Những người cộng tác sẽ cố gây ấn tượng cho các chủ nhân của họ bằng cách phun ra những luật lệ, những điều luật được đánh số về những đạo đức mà Brigance có thể đã vi phạm. Jake ghét bọn họ, từng người bọn họ. Anh sẽ gửi cho Sullivan một lá thư ngắn, cộc lốc, và gửi một bản sao đến Lotterhouse.
Anh sẽ không gọi hoặc viết cho Buckley. Chắc hắn sẽ bị sốc sau khi đọc báo. Hay nhất là gửi một lá thư cho thẩm phán Noose, và bản sao thì gửi cho Buckley. Anh sẽ không cho hắn được vinh hạnh hưởng một lá thư gửi cá nhân.
Jake có một ý, nhưng anh lưỡng lự, nhưng rồi anh lại quay số của Lucien. Lúc này đã là vài phút sau bảy giờ. Trả lời điện thoại là cô điều dưỡng kiêm người hầu kiêm người pha chế rượu. “Sallie hả?”
“Vâng.”
“Tôi là Jake. Lucien đã dậy chưa?”
“Đợi một chút.” Cô trở mình, trao lại ống nói cho Lucien. “A lô.”
“Lucien hả, Jake đây.”
“Ờ, anh muốn gì?”
“Có tin tốt đây. Carl Lee đã thuê lại tôi hôm qua. Vụ đó lại là của tôi.”
“Vụ nào?”
“Vụ Hailey đó!”
“Ồ, cái gã tự hành công lý. Ông ta lại là của anh?”
“Kể từ hôm qua. Chúng tôi sẽ có nhiều việc để làm.”
“Phiên tòa là khi nào vậy? Tháng Bảy thì phải?”
“Ngày hai mươi hai.”
“Khá sít sao đấy. Ưu tiên là gì?”
“Một bác sĩ tâm thần. Một gã táng tận lương tâm có thể nói bất cứ điều gì.”
“Tôi biết một người,” Lucien nói.
“Tốt. Làm việc tiếp đi. Tôi sẽ gọi lại trong vài ngày nữa.”
Carla thức dậy sau một giấc ngủ đẫy và phát hiện chồng ở trong bếp với những tờ báo vương vãi cả trên lẫn dưới bàn điểm tâm. Cô pha một tách cà phê mới và, không một lời, ngồi xuống bên kia bàn. Anh mỉm cười với cô và tiếp tục đọc.
“Anh dậy lúc mấy giờ vậy?” cô hỏi.
“Năm giờ rưỡi.”
“Sao sớm vậy? Hôm nay là Chủ nhật mà.
“Anh không ngủ được.”
“Quá phấn khích à?”
Jake hạ tờ báo xuống. “Quả là anh đang phấn khích. Rất phấn khích nữa là khác. Thật tệ khi sự phấn khích đã không được chia sẻ.”
“Xin lỗi anh chuyện đêm qua.”
“Em không phải xin lỗi. Anh biết em cảm thấy thế nào. Vấn đề của em là em luôn nhìn mặt tiêu cực, chứ không nhìn mặt tích cực. Em không có ý niệm nào về những gì mà vụ này sẽ đem lại cho chúng mình.”
“Jake, vụ này làm em sợ. Những cú điện thoại, những lời đe dọa, cây thập giá bốc cháy. Cho dù vụ này có ý nghĩa là hàng triệu đô la đi nữa, liệu nó có đáng không nếu ngộ nhỡ có chuyện gì đó xảy ra?”
“Không có chuyện gì xảy ra đâu. Chúng ta sẽ nhận thêm vài lời đe dọa nữa, họ sẽ nhìn chúng ta chằm chặp ở nhà thờ và quanh thị trấn, nhưng chẳng có gì nghiêm trọng cả đâu.”
“Nhưng anh đâu thể biết chắc được.”
“Mình đã bàn chuyện này đêm qua rồi và anh không muốn khơi nó lại sáng nay. Tuy nhiên, anh có một ý này.”
“Em nóng lòng muốn nghe anh nói đây.”
“Em và Hanna bay đến North Carolina rồi ở lại với ba mẹ em cho đến hết phiên tòa. Có em, ông bà chắc thích lắm. Và chúng mình sẽ không phải lo lắng về bọn Klan hay kẻ nào đó thích đốt thập giá.”
“Nhưng còn sáu tuần nữa mới đến phiên tòa. Anh muốn mẹ con em ở Wilmington đến những sáu tuần sao?”
“Đúng vậy.”
“Em yêu ba mẹ em, nhưng chuyện đó kỳ cục quá.”
“Em không thường gặp ông bà, và ông bà cũng không thường gặp Hanna.”
“Và mẹ con sẽ không thường gặp anh. Em không đi đến sáu tuần lễ đâu.”
“Ang có cả núi công việc phải chuẩn bị. Anh sẽ ăn nằm với vụ này cho đến khi phiên tòa kết thúc. Anh sẽ làm việc ba đêm, làm việc cuối tuần.”
“Chuyện đó thì có gì là mới?”
“Anh sẽ không biết gì đến em và chỉ để tâm vào công việc.”
“Mẹ con em đã quen chuyện đó rồi.”
Jake nhoẻn cười với cô. “Em nói em có thể chịu đựng chuyện đó sao?”
“Em có thể chịu được anh thôi. Nhưng những tên điên ngoài kia, chúng làm em sợ.”
“Khi những tên điên đó trở nên nghiêm túc thì anh sẽ rút ra. Anh sẽ bỏ chạy khỏi vụ này khi gia đình anh gặp nguy hiểm.”
“Anh hứa chứ?”
“Dĩ nhiên anh hứa. Hay mình gửi Hanna đi nhé.”
“Nếu không có nguy hiểm thì tại sao anh muốn gửi con di chỗ khác?”
“Chỉ để chắc chắn thôi mà. Nó đã từng trải qua một mùa hè tuyệt vời bên ông bà ngoại. Ông bà sẽ thích lắm đó.”
“Nó sẽ không chịu vắng em đến một tuần đâu.”
“Và em cũng sẽ không chịu vắng nó đến một tuần.”
“Đúng vậy. Chuyện đó là khỏi nói. Chỉ khi nào em bế nó và ôm chặt lấy nó thì em mới không lo lắng cho nó.”
Cà phê đã sẵn sàng và Carla rót ra tách của hai người. “Có chuyện gì trên báo không?”
“Không. Anh tưởng tờ báo ở Jackson sẽ đưa tin gì đó, nhưng chuyện này lại diễn ra quá muộn, anh đoán thế.”
“Em nghĩ giờ giấc của anh hơi bị lung tung sau một tuần lễ bị sa thải.”
“Cho đến hết sáng nay thôi.”
“Sao anh biết?”
“Anh hứa đấy.”
Cô lắc đầu, bắt đầu lật tìm chuyên mục thời trang và ăn uống. “Anh có đi nhà thờ không?”
“Không.”
“Tại sao không? Anh đã nhận lại vụ án rồi mà. Anh đã lại là ngôi sao.”
“Ừ, nhưng đến giờ vẫn chưa ai biết điều đó.”
“Em hiểu rồi. Chủ nhật sau vậy nhé.”
“Dĩ nhiên.”
Tại Mount Hebron, Mount Zion, Mount Pleasant; tại nhà thờ Brown, nhà thờ Green; tại đường Norris, đường Section Line, đường Bethel; và tại Đền Chúa, Đền Đức Ki tô, Đền Thánh, những chiếc xô, rổ, đĩa được chuyền tay nhau rồi đặt lên bàn thờ hoặc trước cổng để quyên góp tiền ủng hộ Carl Lee Hailey và gia đình của ông. Ở nhiều nhà thờ, người ta sử dụng những chiếc xô lớn, loại thường dùng để đựng gà rán Kentucky khẩu phần gia đình. Xô hay rổ càng lớn thì tiền cho tặng của cá nhân càng có vẻ ít ỏi khi nó rơi xuống đáy. Điều này giúp cho các mục sư có cớ để ra lệnh luân chuyển thêm một lần nữa qua các giáo dân. Đó là phần quyên góp đặc biệt, tách riêng khỏi phần quyên góp thường kỳ. Nó đã diễn ra ở hầu hết các nhà thờ sau phần tường thuật làm thổn thức những trái tim về những gì đã xảy ra cho cô bé ngọc ngà nhà Hailey, và sẽ xảy ra với cha và gia đình cô bé nếu như những chiếc xô không được nạp đầy. Nhiều lần, cái tên thần thánh NAACP đã được đề cập đến, và hiệu quả của nó đã được thể hiện qua việc mở rộng thêm những chiếc bóp và ví.
Hiệu quả rồi! Những chiếc xô được trút ra, tiền được đếm, và nghi thức quyên góp được lặp lại trong buổi lễ tối. Đêm muộn ngày Chủ nhật, những khoản quyên góp trong lễ sáng và lễ tối được gộp lại, được mỗi mục sư đếm kỹ, sau đó một tỷ lệ phần trăm lớn của tổng số được trao lại cho giám mục Agee vào một lúc nào đó trong ngày thứ Hai. Ông sẽ cất tiền đâu đó trong nhà thờ của ông, và một tỷ lệ phần trăm lớn của khoản tiền đó sẽ được chi tiêu vì lợi ích của gia đình Hailey.
Từ hai giờ đến năm giờ mỗi chiều Chủ nhật, tù nhân ở nhà giam hạt Ford được cho ra một khoảng sân rộng có rào chắn, nằm dọc theo một con phố hẹp ở phía sau nhà giam. Một số lượng hạn chế gồm tối đa ba người bạn hoặc người thân của mỗi tù nhân được phép đi vào sân trong vòng không quá một giờ. Ở đó có vài ngọn cây phủ bóng, vài chiếc bàn dã ngoại sứt mẻ, và một chiếc vòng bóng rổ được bảo trì tốt. Cảnh sát và chó canh gác cẩn mật ở phía bên kia hàng rào.
Một tập quán mới đã được thiết lập. Gwen và bọn nhỏ sẽ rời nhà thờ sau kinh tạ ơn vào lúc ba giờ rồi mới đi xe đến nhà giam. Ozzie cho phép Carl Lee vào sân chơi sớm để ông chọn chiếc bàn dã ngoại nào tốt nhất—với đủ cả bốn chân—và một nơi có bóng cây. Ông thường ngồi đó một mình, không nói chuyện với ai, nhìn những pha tranh chấp bóng rổ cho đến khi gia đình của ông đến. Đó cũng không hẳn là bóng rổ mà là một thứ lai tạp giữa bóng bầu dục, đô vật, nhu đạo, và bóng rổ. Không ai dám làm trọng tài cả. Không có máu thì coi như không phạm lỗi. Và ngạc nhiên thay, không bao giờ có ẩu đả. Ẩu đả đồng nghĩa với việc nhanh chóng bị biệt giam và không được ra sân chơi trong một tháng.
Có một vài khách thăm, vài cô bạn gái, vài bà vợ. Họ ngồi trên cỏ gần hàng rào bên người đàn ông của họ, lặng lẽ xem cuộc quần thảo bên dưới vòng bóng rổ. Một cặp hỏi mượn Carl Lee chiếc bàn để ăn trưa. Ông lắc đầu, và họ đành ăn trưa trên cỏ.
Gwen và bọn nhỏ đến nơi trước ba giờ. Cảnh sát Hastings, anh họ của bà, ra mở khóa cổng và lũ nhỏ chạy vào để gặp cha. Gwen bày thức ăn ra. Carl Lee nhận thấy ánh mắt của cặp đôi kém may mắn, và thưởng thức sự ganh tị của họ. Nếu ông là người da trắng, hay nhỏ con hơn và yếu hơn, hay bị cáo buộc một tội nhẹ hơn, thì có khi hắn đã đòi chia thức ăn của ông. Nhưng ông là Carl Lee Hailey, và chẳng ai dám nhìn ông quá lâu. Cuộc chơi trở lại, cuồng nhiệt và bạo lực trong khi gia đình đang ăn một cách yên bình. Tonya luôn ngồi cạnh cha nó.
“Họ bắt đầu quyên góp cho nhà mình sáng hôm nay,” Gwen nói sau bữa trưa.
“Ai quyên góp?”
“Nhà thờ. Giám mục Agee nói tất cả các nhà thờ da đen trong hạt đã quyên góp tiền mỗi Chủ nhật để giúp gia đình mình và để trả phí luật sư.”
“Được bao nhiêu?”
“Em không biết. Ông ta nói họ sẽ luân chuyển xô mỗi Chủ nhật, cho đến hôm ra tòa.”
“Hay quá. Ông ta nói gì về anh?”
“Chỉ nói về vụ của anh mà thôi. Ông ta nói vụ này sẽ tốn kém như thế nào, mình cần nhà thờ trợ giúp ra sao. Ông ta nói về tinh thần hiến tặng của người Cơ đốc, nói nhiều lắm. Ông ta nói anh là người hùng đích thực của dân da đen.”
Quả là một ngạc nhiên thú vị, Carl Lee nghĩ. Ông đã từng mong đợi sự trợ giúp của nhà thờ, nhưng không liên quan gì đến tài chính cả.
“Bao nhiêu nhà thờ?”
“Tất cả những nhà thờ da đen trong hạt.”
“Khi nào mình nhận tiền?”
“Ông ta không nói.”
Sau khi lấy xong phần của ông ta, Carl Lee nghĩ. “Này, các chàng trai, các con đưa em ra chơi cạnh hàng rào đằng kia đi. Ba mẹ có chuyện cần bàn bạc. Cẩn thận đấy nhé.”
Carl Lee Jr. và Robert dắt tay em gái đi, làm đúng theo lệnh của cha.
“Bác sĩ nói sao?” Carl Lee hỏi khi thấy lũ trẻ đã đi khỏi.
“Nó hồi phục rất tốt. Hàm của nó đang lành. Ông ta có thể tháo chỉ trong vòng một tháng nữa. Nó chưa thể chạy nhảy, chơi đùa, nhưng sẽ không lâu đâu. Vẫn còn bị đau nhức.”
“Còn những… chỗ kia thì sao?”
Gwen lắc đầu, che hai mắt. Bà bắt đầu khóc và dụi mắt. Bà nói bằng một giọng nứt vỡ. “Nó sẽ không bao giờ sinh con được nữa. Ông ta nói với em..” Bà dừng lại, chùi mặt, toan nói tiếp. Nhưng bà chợt nấc lớn, vùi mặt vào tấm khăn giấy.
Carl Lee cảm thấy ngao ngán. Ông tựa trán vào hai lòng bàn tay. Hàm răng ông nghiến lại khi những giọt lệ tuôn trào. “Ông ta nói gì?” Gwen ngẩng đầu lên, nói giật cục, cố ngăn những giọt nước mắt.
“Ông ta nói với em hôm thứ Ba rằng tổn hại là quá lớn…” Bà dùng các ngón tay chùi khuôn mặt ướt đẫm. “Nhưng ông ta muốn gửi nó đến một chuyên gia ở Memphis."
“Ông ta không biết chắc à?”
Bà lắc đầu. “Chắc chín mươi phần trăm thôi. Nhưng ông ta nghĩ nó nên đi khám ở chỗ một bác sĩ khác ở Memphis. Ông ta và em định đưa nó đi trong một tháng nữa.”
Gwen xé thêm một bịch khăn giấy và lau mặt. Bà trao một bịch cho chồng, và ông chấm mắt thật nhanh.
Bên hàng rào, Tonya đang ngồi nghe các anh tranh cãi ai sẽ là cảnh sát và ai sẽ phải ngồi tù. Bé thấy ba mẹ trò chuyện, lắc đầu và khóc. Bé biết có chuyện gì đó không hay sẽ đến với mình. Bé dụi mắt và khóc theo.
“Những cơn ác mộng cứ ngày một tồi tệ hơn lên.” Gwen nói, phá vỡ sự im lặng. “Đêm nào em cũng phải ngủ chung với nó. Nó mơ thấy những gã đàn ông đến để bắt nó, những gã đàn ông trốn trong phòng lao công nhảy bổ ra rượt đuổi nó trong rừng. Nó la hét thức dậy, sũng mồ hôi. Bác sĩ nói nó cần đi khám tâm lý. Ông ta nói nó sẽ còn tệ hơn nữa rồi mới khá lên được.”
“Chuyện đó tốn bao nhiêu?”
“Em không biết. Em chưa gọi cho ông ta.”
“Nên gọi đi. Ông bác sĩ tâm lý ở đâu?”
“Ở Memphis.”
“Thảo nào.”
“Bọn con trai đối xử với nó thế nào?”
“Rất tuyệt. Chúng đối xử đặc biệt với con bé. Nhưng những cơn ác mộng khiến chúng sợ. Chúng chạy đến giường của con bé, lăng xăng muốn giúp đỡ, nhưng chúng sợ lắm. Đêm qua con bé không chịu ngủ lại nếu bọn con trai không nằm trên sàn bên cạnh nó. Cả nhà đều nằm đó thức trắng, để đèn mở.”
“Bọn con trai sẽ không sao đâu.”
“Chúng nó nhớ ba.”
Carl Lee cố rặn ra nụ cười. “Sẽ không quá lâu đâu.”
“Anh thực sự nghĩ vậy sao?”
“Anh không còn biết phải nghĩ gì nữa. Nhưng anh không có kế hoạch ngồi tù suốt cả đời. Anh đã thuê lại Jake rồi.”
“Hồi nào vậy?”
“Hôm qua. Lão luật sư Memphis đó chẳng hề ló mặt ra, thậm chí chẳng hề gọi lại. Anh đã sa thải lão và thuê lại Jake.”
“Nhưng anh bảo là Jake còn quá trẻ.”
“Anh sai rồi. Anh ta tuy trẻ nhưng giỏi. Hỏi Lester thì biết.”
“Phiên tòa này là của anh mà.”
Carl Lee bước chầm chậm trong sân, không rời xa hàng rào. Ông nghĩ về hai gã đang nằm đâu đó, chết ngắc ngứ và đã được chôn cất, lúc này thịt hẳn đã thối rữa, linh hồn bị thiêu rụi trong hỏa ngục. Trước khi chết, chúng đã gặp cô con gái bé bỏng của ông, chỉ ngắn thôi, và trong hai giờ chúng đã tàn phá cơ thể nhỏ bé của nó, làm sụp đổ tinh thần nó. Cuộc tấn công của chúng tàn độc đến mức con bé sẽ không bao giờ có con được nữa; nó bạo lực đến mức con bé giờ đây vẫn thấy chúng rình rập, chờ sẵn nó trong phòng lao công. Có thể nào con bé quên đi chuyện này, chặn nó lại, xóa nó khỏi tâm trí để cuộc đời nó có thể diễn ra bình thường? Có thể nào một bác sĩ tâm lý sẽ làm được điều đó? Liệu những đứa trẻ khác có cho phép nó bình thường trở lại?
Nó chỉ là một con bé da đen, có lẽ chúng nghĩ vậy. Một đứa bé da đen, con gái của ai đó, sinh ra ngoài giá thú, như tất cả các đứa bé da đen khác. Cưỡng hiếp chẳng phải là chuyện gì mới mẻ.
Ông nhớ lại hai tên đó ở tòa. Một tên kiêu ngạo, còn tên kia sợ sệt. Ông nhớ chúng bước xuống cầu thang còn ông thì chờ sẵn để hành quyết. Rồi đến vẻ mặt kinh hãi khi ông bước tới với khẩu M-16. Tiếng súng nổ, tiếng kêu cứu, tiếng hét, và chúng đã cùng ngã ngửa, tên này đè tên kia, tay bị còng, la hét, vặn vẹo, không thoát được đi đâu. Ông nhớ mình đã mỉm cười, thậm chí cười lớn tiếng, khi nhìn thấy chúng chống đỡ với những cái đầu toang phân nửa. Và khi cơ thể chúng nằm bất động ông đã bỏ chạy.
Ông lại mỉm cười. Ông tự hào về chuyện đó. Người lính đầu tiên phe đối địch mà ông giết còn khiến ông phiền muộn hơn.
Lá thư gửi Walter Sullivan đi thẳng vấn đề:
J. Walter thân mến,
Lúc này hẳn đã an toàn để giả định rằng ông Marsharfsky đã thông báo cho ông về việc ông ta đã thôi làm việc cho Carl Lee Hailey. Dĩ nhiên, sự phục vụ của ông trong vai trò luật sư địa phương sẽ không còn cần thiết nữa. Chúc ông một ngày tốt lành.
Trân trọng,
Jake
Một bản sao được gửi đến cho L. Winston Lotterhouse. Lá thư gửi cho Noose cũng ngắn gọn không kém:
Thưa thẩm phán Noose,
Xin thông báo cho ông rằng tôi đã được Carl Lee Hailey giữ lại. Chúng tôi đang chuẩn bị cho phiên tòa ngày 22 tháng Bảy. Xin ông vui lòng ghi danh tôi là luật sư bào chữa.
Trân trọng
Jake
Một bản sao được gửi cho Buckley.
Marsharfsky gọi đến vào lúc chín giờ ba mươi ngày thứ Hai. Jake nhìn chiếc cần gác điện thoại rung lên trong hai phút rồi mới nhấc máy. “Alo.”
“Ông làm cách nào vậy?”
“Ai đó?”
“Thư ký của ông không báo cho ông biết à? Bo Marsharfsky đây, và tôi muốn biết ông làm điều đó bằng cách nào.”
“Điều gì chứ?”
“Hớt vụ án của tôi.”
Bình tĩnh đi, Jake nghĩ, lão này giỏi kích động lắm đấy. “Theo như tôi nhớ, có người cũng đã hớt vụ án của tôi đấy, Jake đáp.
“Tôi chưa bao giờ gặp ông ta trước khi ông ta thuê tôi.”
“Ông đâu cần phải làm vậy. Ông gửi gã ma cô của ông tới, nhớ không?”
“Ông cáo giác tôi giựt án à?”
“Đúng vậy.”
Marsharfsky lặng im, và Jake chờ sẵn những lời lẽ thô tục.
“Ông biết không, ông Brigance, ông nói đúng đấy. Với tôi, giựt án là chuyện hàng ngày. Tôi là chuyên gia hớt án. Đó là cách để tôi kiếm rất nhiều tiền. Nếu xảy ra một vụ án hình sự lớn thì tôi sẽ muốn có nó. Và tôi sẽ dùng bất cứ phương pháp nào mà tôi thấy cần thiết.”
“Ngộ ghê, điều này sao không thấy báo chí nhắc đến nhỉ.”
“Và nếu tôi muốn vụ Hailey thì tôi sẽ có nó.”
“Có giỏi thì xuống đây đi.” Jake gác máy và ôm bụng cười mất mười phút. Anh đốt một điếu xì gà rẻ tiền rồi bắt đầu thảo kiến nghị về việc thay đổi địa điểm xét xử.
Hai ngày sau Lucien gọi lại, bảo Ethel dặn Jake đến gặp ông. Có chuyện quan trọng. Ông có một khách viếng thăm mà Jake cần phải gặp.
Khách thăm là W.T. Bass, một bác sĩ tâm thần đã nghỉ hưu ở Jackson. Ông quen biết Lucien đã nhiều năm và, trong thời gian kết bạn, họ đã từng hợp tác trong vài vụ tội phạm bị tâm thần. Cả hai tên tội phạm này vẫn đang ngồi ở Pachman. Ông nghỉ hưu một năm trước vụ khai trừ và nó việc này đã được thúc đẩy nhanh bởi cùng một lý do đã góp phần nặng nề vào việc khai trừ đó. Ông thi thoảng viếng thăm Lucien ở Clanton, và Lucien viếng thăm ông thường xuyên ở Jackson. Họ thích các chuyến viếng thăm lẫn nhau này vì họ thích được say xỉn bên nhau. Họ ngồi chờ Jake ở ngoài hàng hiên rộng.
“Chỉ cần ông nói ông ta điên là được,” Lucien dặn dò.
“Mà ông ta có điên thật không?”
“Điều đó không quan trọng.”
“Chứ điều gì mới quan trọng?”
“Quan trọng là cho bồi thẩm đoàn cái cớ để tha bổng ông ta. Họ đâu cần biết ông ta có điên hay không. Nhưng họ sẽ cần một cái cớ nào đó để tha bổng ông ta.”
“Khám được cho ông ta thì tốt.”
“Ông khám đi. Ông có thể nói với ông ta tất cả những gì ông muốn. Ông ta đang ngồi tù mà, chỉ chờ có ai chịu nói chuyện mà thôi.”
“Tôi cần gặp ông ta nhiều lần.”
“Tôi biết.”
“Nếu tôi không nghĩ ông ta bị điên lúc xả súng thì sao?”
“Vậy thì ông chẳng cần phải tuyên thệ tại tòa, sẽ không có tên và ảnh đăng trên báo, và sẽ không được phỏng vấn trên TV.”
Lucien đã nghỉ đủ lâu để làm một cú hớp dài. “Cứ làm theo lời tôi đi. Hãy phỏng vấn ông ta, ghi chép thật nhiều vào. Đặt ra những câu hỏi ngu ngốc. Ông biết phải làm gì rồi đấy. Sau đó hãy nói là ông ta bị điên.”
“Tôi không chắc chuyện này. Nó không thành công lắm trong quá khứ.”
“Coi nào, ông là bác sĩ, đúng không? Vậy thì hãy xử sự một cách kiêu hãnh, tự tại, ngạo mạn lên. Hãy xử sự như những gì người ta chờ đợi ở một bác sĩ. Hãy cho ý kiến của ông và thách thức mọi người chất vấn.”
“Tôi không biết. Nó không thành công lắm trong quá khứ.”
“Cứ làm theo lời tôi đi.”
“Tôi đã từng làm vậy trước đây, và hai gã đó đều đang ở Pachman.”
“Mấy gã đó vô vọng, còn Hailey thì khác.”
“Chúng ta có cơ hội nào không?”
“Mong manh.”
“Ông vừa nói ông ta thì khác mà.”
“Ông ta là người tử tế, và ông ta có lý do chính đáng để giết người.”
“Vậy sao lại mong manh?”
“Luật pháp cho rằng lý do của ông ta chưa đủ tốt.”
“Luật pháp bao giờ chẳng dấm dớ.”
“Hơn nữa ông ta lại là người da đen, còn đây là một hạt da trắng. Tôi không tin tưởng mấy gã mù quáng quanh đây.”
“Còn nếu ông ta là da trắng?”
“Nếu ông ta da trắng và ông ta giết hai gã da đen đã cưỡng hiếp con gái của ông ta thì bồi thẩm đoàn sẽ dâng cả phòng xử cho ông ta ấy chứ.”
Bass uống xong một ly và rót thêm ly nữa. Một phần năm chai rượu và một xô đá nằm trên chiếc bàn gỗ liễu gai giữa hai người.
“Còn luật sư của ông ta thì sao?” ông hỏi.
“Ông ta sẽ đến đây trong vòng một phút nữa.”
“Anh ta thường làm việc cho ông à?”
“Ừ, nhưng tôi không nghĩ ông từng gặp anh ta. Anh ta làm trong hãng khoảng hai năm trước khi tôi ra đi. Anh ta trẻ, khoảng hơn ba mươi. Sạch sẽ, năng nổ, làm việc siêng năng.”
“Và anh ta vẫn làm việc cho ông?”
“Thì tôi nói rồi mà. Anh ta có nhiều kinh nghiệm xét xử so với tuổi. Đây không phải là vụ án giết người đầu tiên của anh ta, nhưng, nếu tôi không lầm, đây sẽ là vụ viện dẫn tâm thần đầu tiên của anh ta.”
“Nghe được đấy. Tôi không muốn ai đó đặt ra quá nhiều câu hỏi.”
“Tôi thích sự cẩn mật của ông. Hãy chờ đến khi ông gặp gã D.A..”
“Tôi cảm thấy không hay trong vụ này. Chúng ta đã thử hai lần mà chẳng lần nào được cả.”
Lucien lắc đầu ngao ngán. “Ông là người bác sĩ khiêm tốn nhất mà tôi từng gặp.”
“Và cũng nghèo nhất nữa.”
“Ông phải thật nổ và ngạo mạn vào. Ông là chuyên gia mà. Hãy cư xử như một chuyên gia đi. Ở Clanton, Mississippi, ai mà dám chất vấn ý kiến chuyên môn của ông cơ chứ?”
“Bên công tố họ cũng sẽ có chuyên gia.”
“Họ chỉ có một bác sĩ tâm thần từ Whitfield thôi. Hắn sẽ khám bị cáo trong vài giờ rồi lên tòa tuyên thệ rằng bị cáo là người tỉnh táo nhất trần đời. Hắn chưa bao giờ thấy một vụ bào chữa bằng viện dẫn tâm thần. Với hắn, chẳng có ai bị điên cả. Ai cũng được trời ban một sức khỏe tâm thần hoàn hảo. Whitfield luôn chứa đầy những người tỉnh táo, chỉ trừ phi phải nộp đơn xin tiền của chính phủ thì một nửa bang mới bị điên. Hắn sẽ bị sa thải nếu dám nói các bị cáo bị tâm thần. Cho nên ông sẽ đối phó một người như thế.”
“Và bồi thẩm đoàn sẽ tự động tin tôi chứ?”
“Hãy cứ làm như thể ông chưa bao giờ trải qua một vụ như thế này trước kia.”
“Hai vụ, nhớ không. Một vụ cưỡng hiếp và một vụ giết người. Cả hai đều không điên, bất chấp những gì tôi nói. Cả hai đều đang bị nhốt, bị cách ly với nơi họ thuộc về.”
Lucien hớp một ngụm dài, chăm chú nhìn chất lỏng màu nâu sáng và những viên đá nổi lềnh bềnh. “Ông đã hứa sẽ giúp tôi. Chúa biết, ông còn nợ tôi một ân huệ. Tôi đã giải quyết cho ông mấy vụ ly hôn rồi nhỉ?”
“Ba vụ. Và cứ mỗi lần là tôi lại bị vét sạch.”
“Lần nào ông cũng đáng bị như thế. Vấn đề là phải hoặc buông hoặc ra tòa rồi để cho chuyên môn của ông được thảo luận ở phiên tòa công khai.”
“Tôi nhớ rồi.”
“Suốt bao năm qua tôi đã gửi đến chỗ ông bao nhiêu khách hàng hay bệnh nhân rồi nhỉ?”
“Không đủ để trả tiền ăn uống.”
“Còn nhớ cái vụ quan hệ bất chính với người phụ nữ mà việc điều trị hàng tuần chủ yếu là trên chiếc trường kỷ với cái giường xếp của ông không? Vụ quan hệ bất chính đó ông gỡ không xong nên phải gọi người bạn thân Lucien đến, làm chi li từng tí để cứu anh khỏi vác mặt ra tòa.”
“Vụ đó đâu có nhân chứng nào.”
“Chỉ có người phụ nữ đó thôi. Và hồ sơ tòa án của ông thì cho thấy các bà vợ của ông đều kiện ly hôn vì lý do ngoại tình.”
“Họ không thể chứng minh được điều đó.”
“Họ không có cơ hội thôi. Chúng ta không muốn họ kiện, nhớ không?”
“Thôi được, đủ rồi. Tôi đã nói là tôi giúp mà. Còn giấy chứng nhận của tôi thì sao?”
“Ông có phải là người hay lo không vậy?”
“Không. Tôi chỉ thấy hơi bồn chồn khi nghĩ đến phòng xử mà thôi.”
“Giấy chứng nhận của ông không có vấn đề gì. Đừng lo lắng quá nhiều như thế chứ.”
“Vụ này thì sao?” Ông lắc lắc chiếc ly trước mặt Lucien.
“Ông không nên uống quá nhiều,” ông cao đạo nói.
Ông bác sĩ đặt ly xuống rồi phá lên cười. Ông nhổm dậy khỏi ghế, lết đến một bên đầu hàng hiên, hai tay ôm bụng cười nắc nẻ. “Ông xỉn rồi,” Lucien nói rồi đi lấy một chai khác.
Khi Jake đến khoảng một giờ sau đó, Lucien đang đong đưa chầm chậm trên ghiếc ghế đu gỗ liễu gai của ông. Ông bác sĩ đang ngủ trên chiếc xích đu ở đầu hàng hiên. Ông không mang giày, và những ngón chân của ông biến mất trong những bụi cây sắp hàng trước hàng hiên. Jake bước lên các bậc thang, khiến Lucien giật mình.
“Jake, anh bạn của tôi, anh ổn chứ?” ông líu ríu nói.
“Tôi ổn, Lucien. Tôi thấy ông cũng đang rất ổn đấy” Anh nhìn chiếc chai rỗng và một chai khác cũng gần rỗng.
“Tôi muốn gặp ông đó,” anh nói, cố ngồi thẳng.
“Ông nào?”
“Bác sĩ tâm thần của ông đó. Bác sĩ W.T. Bass từ Jackson.”
“Bạn thân của tôi đấy. Ông ta sẽ giúp chúng ta vụ Hailey.”
“Ông ta có giỏi không?”
“Giỏi nhất. Chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong nhiều vụ việc tâm thần.”
Jake bước vài bước về phía chiếc xích đu rồi dừng lại. Ông bác sĩ đang nằm ngửa với chiếc áo mở nút và cái miệng há hốc. Ông ngáy ran với một âm thanh yết hầu dị thường kêu òng ọc. Một con ruồi trâu cỡ bằng con chim sẻ nhỏ bay vo ve quanh mũi ông rồi lui về đỉnh chiếc xích đu theo từng nhịp thở sấm sét. Một làn hơi nồng nặc tỏa ra cùng tiếng ngáy, lơ lửng như một màn sương vô hình ở cuối hàng hiên.
“Ông ta là bác sĩ à?” Jake hỏi khi ngồi xuống cạnh Lucien.
“Bác sĩ tâm thần,” Lucien hãnh diện nói,
“Ông ta liệu có giúp được ông với mấy thứ này không?” Jake hất đầu về phía mấy chai rượu.
“Tôi giúp ông ta thì có. Ông ta uống cứ như cá ấy, nhưng ông ta luôn tỉnh táo khi ra tòa.”
“Nghe an tâm hơn rồi đó.”
“Anh sẽ thích ông ta. Ông ta rẻ tiền. Còn nợ tôi một ân huệ. Không tốn một xu nào cả.”
“Chưa gì tôi đã khoái ông ta rồi.”
Khuôn mặt Lucien cũng đỏ như đôi mắt ông. “Muốn uống không?”
“Không. Đã ba giờ rưỡi chiều rồi.”
“Thế à! Hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ Tư, ngày 12 tháng Sáu. Hai người nhậu với nhau bao lâu rồi?”
“Khoảng ba mươi năm.” Lucien cười lớn, lắc lắc các viên đá.
“Ý tôi là hôm nay cơ.”
“Chúng tôi uống thay bữa sáng. Có khác biệt gì đâu chứ?”
“Ông ta có làm việc không?”
“Không, nghỉ hưu rồi.”
“Việc nghỉ hưu này có phải do tự nguyện không?”
“Nói cho ngay, ý anh muốn hỏi ông ta có bị cho thôi hành nghề không chứ gì?”
“Nói thẳng ra là, đúng vậy.”
“Không. Ông ta vẫn có giấy phép hành nghề, và chứng nhận của ông ta là hoàn hảo.”
“Trông ông ta cũng hoàn hảo đấy.”
“Rượu đã hành ông vài năm trước đây. Rượu và thức ăn. Tôi phụ trách ba vụ ly hôn của ông ta. Ông ta đã đi đến chỗ toàn bộ thu nhập đổ hết vào ăn uống và chu cấp cho con cái, cho nên ông ta bỏ việc.”
“Vậy ông ta xoay xở cách nào để sống?”
“Chúng tôi, ơ. Ý tôi là ông ta có cất giấu một số tiền. Giấu kỹ các bà vợ và các luật sư háu đói. Ông ta thực sự rất thoải mái.”
"Trông ông ta cũng rất thoải mái đấy.”
“Ngoài ra ông ta còn bán ít thuốc kích thích, nhưng chỉ nhắm các khách hàng giàu có mà thôi. Cũng không hẳn là thuốc kích thích nữa mà là ma túy, thứ mà ông ta có thể kê đơn một cách hợp pháp. Việc đó không thực sự là bất hợp pháp, chỉ hơi phi đạo đức chút xíu thôi.”
“Ông ta làm gì ở đây vậy?”
“Ông ta thi thoảng viếng thăm tôi. Ông ta sống ở Jackson nhưng không thích nơi đó. Tôi gọi cho ông ta hôm Chủ nhật, sau khi nói chuyện với anh. Ông ta muốn gặp Hailey càng sớm càng tốt, ngay ngày mai nếu được.”
Ông bác sĩ làu bàu rồi trở mình, khiến cho chiếc xích đu bất chợt chuyển động. Nó đong đưa vài phát thì ông lại cử động tiếp, miệng vẫn ngáy. Ông duỗi chân phải ra và chân ông bị mắt kẹt vào một cành lớn trong bụi cây. Chiếc xích đu lật sang bên, đổ ông bác sĩ giỏi xuống hàng hiên. Đầu ông đập xuống sàn lót gỗ trong khi chân phải vẫn gác lên một đầu xích đu. Ông nhăn nhó và họ, rồi bắt đầu ngáy trở lại. Theo bản năng, Jake dợm bước về phía ông ta, nhưng anh dừng lại khi thấy ông có vẻ không hề hấn gì và vẫn đang ngủ li bì. “Mặc kệ ông ta đi!” Lucien bật cười. Ông liệng một viên đá dọc hàng hiên, xém nữa trúng vào đầu ông bác sĩ. Viên thứ hai đáp hoàn hảo xuống chóp mũi của ông ta. “Đúng chóc!” Lucien reo lên. “Dậy đi, đồ bợm!”
Jake đi xuống các bậc thang, tiến đến chiếc xe của anh, tai vẫn còn nghe tiếng ông chủ cũ đang cười cợt, chửi rủa và ném những viên đá vào bác sĩ W.T. Bass, vị bác sĩ tâm thần, nhân chứng của bên bị.
Cảnh sát DeWayne Looney rời bệnh viện trên đôi nạng. Ông lái xe đưa vợ và ba đứa con đến nhà giam, nơi cảnh sát trưởng, các cảnh sát khác, cảnh sát dự bị, và một ít bạn bè đang chờ với một ổ bánh lớn và vài món quà nhỏ. Nay ông sẽ là điều phối viên, vẫn giữ huy hiệu, đồng phục và mức lương toàn phần.