← Quay lại trang sách

Chương 23

Thật đau đớn khi phải nói không với cánh phóng viên. Họ đi theo Jake khi anh băng qua đường Washington, nơi anh xin cáo lỗi, ban phát những “miễn bình luận,” rồi lánh vào văn phòng của mình. Không bỏ cuộc, một phóng viên ảnh của tờ Newsweek lấn vào trong và hỏi Jake có chịu làm dáng cho anh ta chụp ảnh hay không. Anh muốn có một trong những tấm ảnh quan trọng ấy, với dáng vẻ nghiêm nghị, với những cuốn sách bọc da dày cộm ở sau lưng. Anh xiết lại cà vạt rồi chỉ đường cho tay phóng viên vào phòng họp, nơi anh đứng làm dáng trong sự im lặng của lệnh tòa. Người phóng viên ảnh cảm ơn anh rồi ra về.

“Tôi xin ông năm phút có được không?” Ethel lễ phép hỏi khi chủ của bà dợm bước lên cầu thang.

“Dĩ nhiên.”

“Sao ông không ngồi xuống nhỉ. Chúng ta cần nói chuyện.”

Cuối cùng bà ta cũng sắp ra đi. Jake nghĩ khi anh ngồi vào chiếc ghế gần cửa sổ mặt tiền.

“Bà đang nghĩ gì trong đầu vậy?”

“Tiền.”

“Bà là thư ký pháp luật được trả lương cao nhất thị trấn này. Bà mới được tăng lương ba tháng trước đây.”

“Không phải là tiền của tôi. Làm ơn nghe tôi nói. Ông không có đủ tiền trong ngân hàng để thanh toán các hóa đơn tháng này. Tháng Sáu đã gần qua rồi mà chúng ta chỉ còn có vỏn vẹn một ngàn bảy trăm đô la mà thôi.”

Jake nhắm mắt lại, xoa xoa trán.

“Ông nhìn các hóa đơn này đi,” bà nói rồi khoát tay về phía một cọc hóa đơn. “Tổng cộng là bốn ngàn đô la đó. Làm sao tôi thanh toán được chúng đây?”

“Trong ngân hàng còn bao nhiêu?”

“Một ngàn chín trăm đô la, tính đến ngày thứ Sáu. Sáng nay không có khoản nào đến.”

“Không có khoản nào?”

“Không một xu.”

“Tiền giải quyết vụ Liford thì sao? Phí là ba ngàn đô la đó.”

Ethel lắc đầu. “Ông Brigance ạ, hồ sơ đó còn chưa khép lại mà. Ông Liford không chịu ký biên lai. Ông lẽ ra phải đến nhà ông ta để lấy. Đã ba tuần rồi, ông nhớ không?”

“Không, tôi không nhớ. Tiền trả trước của Buck Britt thì sao? Đó là một ngàn đô la đó.”

“Séc của ông ta đã cạn tiền rồi. Ông không trả lời điện thoại và..”

“Đừng có lên lớp tôi, Ethel!”

“Và việc nào ông cũng bị tụt lại cả tháng.”

“Đủ rồi.”

“Kể từ khi ông nhận vụ Hailey, ông chỉ còn nghĩ đến nó mà thôi. Ông bị ám ảnh bởi vụ đó. Nó sẽ làm cho chúng ta vỡ nợ.”

“Chúng ta ư? Đã có bao nhiêu séc thanh toán bà chưa trả, hả Ethel? Đã có bao hóa đơn bị trễ hạn? Hả?”

“Nhiều lắm.”

“Nhưng không nhiều hơn bình thường, đúng không?”

“Phải, nhưng còn tháng sau thì sao? Phiên tòa còn bốn tuần lễ nữa cơ đấy.”

“Im đi, Ethel. Câm miệng đi. Nếu bà không chịu được áp lực thì bà nghỉ đi. Bà mà không giữ cho cái mồm khép lại thì bà bị sa thải đó.”

“Ông muốn sa thải tôi lắm, phải không?”

“Như vậy tôi sẽ được rảnh nợ”

Ethel là một người phụ nữ cứng cỏi và dữ dằn. Mười bốn năm làm việc cùng Lucien đã làm cho da của bà đanh lại và lương tâm của bà rắn rỏi hơn, nhưng dẫu gì bà cũng là phụ nữ, và vào lúc đó đôi môi bà bắt đầu run run và đôi mắt bà ngấn lệ. Bà gục đầu xuống.

“Tôi xin lỗi,” bà lầm bầm. “Chỉ tại tôi lo lắng thôi.”

“Lo chuyện gì?”

“Chuyện tôi và Bud”

“Có chuyện gì với Bud vậy?”

“Ông ấy bệnh rất nặng.”

“Tôi biết chuyện đó.”

“Huyết áp của ổng lên cao vút. Đặc biệt là sau những cú điện thoại. Ổng đã bị đột qụy ba lần sau năm năm và chắc sẽ còn bị nữa. Ổng sợ lắm. Hai chúng tôi đều sợ.”

“Có bao nhiêu cú điện thoại cả thảy?”

“Nhiều lắm. Họ dọa sẽ đốt nhà chúng tôi hoặc đánh bom nó. Họ luôn nói họ biết chúng tôi sống ở đâu, và nếu Hailey được tha bổng thì họ sẽ đốt nhà chúng tôi hoặc cài mìn bên dưới trong lúc chúng tôi ngủ. Vài cú điện thoại còn dọa giết chúng tôi nữa. Vụ này đơn giản là không đáng.”

“Có lẽ bà phải nghỉ thôi.”

“Để chết đói à? Bud không đi làm từ mười năm nay rồi, ông biết mà. Tôi còn biết phải kiếm việc ở đâu cơ chứ?”

“Coi nào, Ethel, cả tôi cũng bị đe dọa mà. Tôi không coi các đe dọa đó là nghiêm túc. Tôi đã hứa với Carla sẽ nhả vụ này ra trước khi nó nguy hại cho gia đình tôi, và bà cũng phải quen với chúng thôi. Bà và Bud phải thư giãn đi. Các đe dọa đó không nghiêm túc đâu. Có rất nhiều gã khùng ở ngoài kia.”

“Đó là lý do tôi sợ. Họ có thể đủ điên để làm chuyện gì đó.”

“Không đâu, bà lo lắng quá nhiều rồi. Tôi sẽ bảo Ozzie canh chừng nhà bà kỹ hơn một chút.”

“Ông sẽ làm vậy chứ?”

“Chắc chắn rồi. Họ cũng đang canh chừng nhà tôi mà. Tôi hứa với bà đấy, Ethel, không có gì phải lo đâu. Có lẽ chỉ là mấy tên phá phách thôi.”

Ethel quệt nước mắt. “Tôi xin lỗi vì đã khóc, tôi xin lỗi vì gần đây tôi ưa cáu kỉnh.”

Bà cáu kỉnh từ bốn mươi năm nay rồi còn gì, Jake nghĩ. “Còn mấy khoản này thì sao?” bà hỏi, tay trỏ vào xấp hóa đơn. “Tôi sẽ kiếm ra tiền. Đừng lo chuyện đó nữa.”

Willie Hastings trực xong ca hai vào lúc mười giờ tối và nhấn vào chiếc chuông gần văn phòng của Ozzie. Ông lái xe đến thẳng nhà Hailey. Hôm đó là đêm ông phải ngủ trên trường kỷ. Hàng đêm đều có ai đó ngủ trên trường kỷ nhà Gwen: một người anh hay em ruột, một người bà con, hay một người bạn. Thứ Tư là đến phiên ông. Ông không thể nào ngủ được với đèn bật sáng. Tonya từ chối lại gần giường của nó trừ phi tất cả những ngọn đèn trong nhà đều bật. Những gã đó có thể đang rình nó trong bóng tối. Nó đã thấy chúng nhiều lần đang bò trên sàn, hướng đến chiếc giường của nó, hay ẩn nấu trong phòng kho. Nó đã nghe thấy giọng của chúng ngoài cửa sổ, và nó đã thấy những cặp mắt vằn tia máu của chúng dòm vào nhà, canh chừng nó khi nó chuẩn bị lên giường. Nó nghe thấy những tiếng động trên tầng áp mái, nghe giống như tiếng một đôi giày ống cao bồi kềnh càng, thứ mà chúng mang khi đá nó. Nó biết chúng ở trên đó, chờ mọi người ngủ để chui xuống và lôi nó trở vào rừng. Mỗi tuần một lần, mẹ và các anh của nó lại leo lên thang xếp để thám thính tầng áp mái, mang theo đèn pin và súng lục.

Không một căn phòng nào được tắt đèn khi nó lên giường. Một đêm nọ, nó đang nằm tỉnh như sáo cạnh mẹ thì có một bóng đèn vụt tắt. Nó la hét dữ dội cho đến khi bác của nó lái xe lên tận Clanton, đến một cửa hàng mở thâu đêm để mua thêm những bóng đèn.

Nó nằm cạnh mẹ và mẹ ôm chặt nó suốt nhiều tiếng đồng hồ, cho đến khi những con quỷ nhòa dần vào bóng tối và nó ngủ thiếp đi. Thoạt đầu, Gwen gặp trở ngại với ánh sáng, nhưng sau năm tuần thì bà ngủ chợp mắt theo chu kỳ suốt đêm. Thân thể bé bỏng bên cạnh bà cứ giãy đạp kể cả khi đang ngủ. Wille chào buổi tối các cháu trai rồi đến hôn Tonya. Ông cho nó xem khẩu súng và hứa sẽ thức canh trên trường kỷ. Ông đi khắp nhà và kiểm tra phòng kho. Khi đã hài lòng, Tonya nằm xuống cạnh mẹ, nhìn lên trần. Nó thổn thức khóc.

Khoảng nửa đêm, Willie cởi giày ống, nằm thư giãn trên trường kỷ. Ông tháo bao súng, đặt khẩu súng xuống sàn. Ông sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng hét. Đó là một tiếng hét khủng khiếp ở cung độ cao của một đứa trẻ bị tra tấn. Ông chộp lấy khẩu súng và chạy vào phòng ngủ. Tonya đang ngồi trên giường, đối diện với bức tường, la hét và vật vã. Nó đã thấy chúng đang rình bên cửa sổ. Gwen ôm chặt con gái. Ba cậu con trai chạy đến chân giường, đứng nhìn trong bất lực. Carl Lee Jr. ra cửa sổ và chẳng thấy gì cả. Họ đã trải qua chuyện này nhiều lần trong năm tuần lễ, và họ biết rõ sẽ chẳng làm được gì nhiều.

Gwen dỗ bé rồi nhè nhẹ đặt đầu con gái lên gối. “Không sao đâu con yêu, mẹ đây mà, có cả bác Willie nữa nè. Không ai dám đến bắt con đâu. Không sao đâu bé cưng.”

Tonya muốn bác Willie mang súng đến ngồi bên cửa sổ, còn các anh thì ngủ dưới đất, quanh giường nó. Nó rên rỉ rất tội nghiệp một hồi lâu. Rồi nó im dần và lịm đi.

Willie ngồi trên sàn gần cửa sổ cho đến khi mọi người đều ngủ say. Ông bế các cậu con trai, từng đứa từng đứa một, về giường của chúng và đặt chúng vào. Ông ngồi xuống bên cửa sổ, chờ ánh sáng ban mai.

Jake và Atcavage hẹn nhau ăn trưa hôm thứ Sáu tại quán Claude. Họ gọi món sườn và xà lách trộn. Quán chật kín như thường lệ và, lần đầu tiên sau bốn tuần, nơi đây không có những khuôn mặt lạ. Những khách quen đang trò chuyện và tán gẫu như thuở nào. Claude đang giữ vững phong độ: rủa, mắng và chửi bới các khách hàng trung thành của ông. Claude là một trong những người hiếm hoi có khả năng chửi bới thiên hạ mà vẫn được thiên hạ thích.

Atcavage đã đến dự buổi điều trần về việc thay đổi địa điểm và sẵn sàng tuyên thệ nếu được cần đến. Ngân hàng khuyên anh không nên tuyên thệ, và Jake không muốn gây rắc rối cho anh. Dân ngân hàng luôn có một nỗi sợ bản năng đối với các phòng xử, và Jake ngưỡng mộ bạn anh vì đã vượt qua được chứng hoang tưởng này để tham gia cuộc điều trần. Làm như vậy, anh đã trở thành ông chủ nhà băng đầu tiên trong lịch sử của hạt Ford dám tình nguyện xuất hiện tại phòng xử mà không có trát đòi lúc tòa đang nhóm họp. Jake rất tự hào về anh.

Claude xông đến và nói rằng họ có mười phút, cho nên phải câm miệng và ăn thật nhanh vào. Jake ăn nốt món sườn rồi lau mặt.

“Này, Stan, nhân nói chuyện vay mượn, tôi cần vay năm ngàn đô la trong chín mươi ngày, không có gì đảm bảo.”

“Có ai nói gì về chuyện vay mượn đâu?”

“Anh có nói điều gì đó về ngân hàng.”

“Tôi tưởng chúng ta đang nói xấu Buckley kia mà. Tôi đang thích nghe chuyện đó.”

“Anh không nên chỉ trích, Stan ạ. Đó là một thói quen rất dễ mắc và không thể nào phá vỡ.

“Tôi vô cùng ân hận. Làm sao để anh thứ lỗi cho tôi đây?”

“Về chuyện vay tiền đó hả?”

“Thôi được. Anh cần tiền làm gì?”

“Chuyện đó thì liên quan gì?”

“Ý anh là sao, chuyện đó thì có liên quan gì.”

“Coi nào, Stan, tất cả những gì anh phải lo là liệu tôi có trả được cho anh trong vòng chín mươi ngày không.”

“Được. Anh có thể trả cho tôi trong vòng chín mươi ngày không?”

“Câu hỏi hay đấy. Dĩ nhiên tôi trả được.”

Ông chủ nhà băng mỉm cười. “Hailey làm cho anh lún sình rồi phải không?”

Viên luật sư mỉm cười. “Phải,” anh thừa nhận. “Thật khó mà tập trung vào chuyện gì khác. Chỉ còn ba tuần nữa là đến phiên tòa, và từ đây đến đó tôi không thể nào tập trung vào bất cứ chuyện gì khác.”

“Anh kiếm được bao nhiêu trong vụ này?”

“Mười ngàn bớt xuống còn chín trăm.”

“Chín trăm đô la!”

“Đúng, ông ta không vay được bằng thế chấp đất của ông ta, nhớ không?”

“Bèo nhỉ!”

“Dĩ nhiên, nếu anh cho Carl Lee vay bằng thế chấp đất của ông ta thì tôi đâu phải đi vay mượn.”

“Tôi thà cho anh vay.”

“Tuyệt. Vậy khi nào thì tôi nhận séc đây?”

“Anh có vẻ tuyệt vọng nhỉ?”

“Tôi biết các anh mất bao nhiêu thời gian với các ủy ban duyệt cho của các anh, các kiểm toán viên, các phó chủ tịch này, phó chủ tịch nọ, và may ra thì một phó chủ tịch nào đó cuối cùng sẽ chuẩn y cho tôi vay một tháng hay sao đó, nếu như có chỉ thị rằng ông ta có thể cho vay và nếu như trụ sở chính đang ở tâm trạng đúng đắn. Tôi biết cách các anh vận hành rồi.”

Atcavage nhìn đồng hồ. “Ba giờ có đủ sớm không?”

“Tôi nghĩ là đủ.”

“Không có gì đảm bảo à?”

Jake chùi miệng rồi chồm qua phía bên kia bàn. Anh nhỏ nhẹ nói. “Nhà tôi là một kỳ quan với khả năng thế chấp kỳ vĩ, và anh vẫn còn nắm thế chấp chiếc xe của tôi, nhớ không? Tôi sẽ trao cho anh thế chấp đầu tiên dựa trên con gái của tôi, nhưng anh mà tìm cách trưng thu thì tôi sẽ giết anh đó. Giờ thì anh còn nghĩ gì về đảm bảo nữa không vậy?”

“Tôi xin lỗi.”

“Khi nào thì tôi nhận séc?”

“Ba giờ chiều.”

Claude xuất hiện và nạp đầy lại các tách trà. “Các ông còn năm phút nữa,” ông nói lớn.

“Tám phút,” Jake đáp.

“Nghe này, huynh,” Claude nói với một nụ cười toe toét. “Đây không phải là phòng xử, và cái ảnh của anh trên báo ở đây chẳng đáng giá hai xu đâu. Tôi đã nói năm phút là năm phút.”

“Chịu thua ông luôn. Nhân tiện, miếng sườn của tôi dai nhách à.”

“Tôi thấy anh có chừa lại gì đâu.”

“Nó mắc tiền quá nên tôi đành phải ăn nó thôi.”

“Anh mà càm ràm thì nó sẽ còn mắc hơn nữa đó.”

“Chúng tôi đi đây,” Atcavage nói rồi đứng dậy, vứt một đô la lên bàn.

Chiều Chủ nhật, nhà Hailey mở tiệc dã ngoại dưới bóng cây, cách xa khung cảnh bạo lực dưới chiếc vòng bóng rổ. Đợt nóng đầu tiên của mùa hè đã kéo đến. Bầu không khí nặng trĩu và ẩm treo lơ lửng sát mặt đất, đột nhập cả vào bóng râm. Gwen xua ruồi trong khi lũ trẻ vã mồ hôi, ăn thịt gà rán nóng cùng với cha của chúng. Lũ trẻ ăn vội vã rồi chạy ra chiếc xích đu mới mà Ozzie đã bố trí cho con cái các tù nhân của ông.

“Họ làm gì ở Whitfield vậy anh?” Gwen hỏi.

“Cũng chẳng có gì. Đặt tùm lum câu hỏi, bắt anh làm mấy thử nghiệm. Làm cả đống chuyện tào lao.”

“Họ đối xử với anh ra sao?”

“Với còng tay và tường nhồi bông.”

“Anh đùa à. Họ tống anh vào phòng giam với tường nhồi bông?” Gwen tỏ vẻ thích thú. Bà cố rặn ra một tiếng cười khúc khích hiếm hoi.

“Đúng vậy mà. Họ quan sát anh như anh là con thú vậy. Họ nói anh nổi tiếng. Các bảo vệ nói họ tự hào về anh—một người da đen và một người da trắng. Họ nói anh đã làm điều đúng và họ hy vọng anh sẽ được thả. Họ đối xử tốt với anh.”

“Các bác sĩ nói gì?”

“Họ sẽ không nói gì cả cho đến khi ra tòa, và khi đó họ sẽ nói anh tỉnh táo.”

“Làm sao anh biết họ sẽ nói gì?”

“Jake nói cho anh biết. Anh ta chưa bao giờ nói sai.”

“Anh ta đã tìm được bác sĩ chưa?”

“Rồi, một lão say xỉn điên điên, chẳng biết đào đâu ra. Ông ta tự xưng là bác sĩ tâm thần. Anh và ổng đã nói chuyện vài lần trong văn phòng của Ozzie.”

“Ông ta nói sao?”

“Không nói gì nhiều. Jake bảo ông ta sẽ nói bất cứ điều gì chúng ta muốn ông ta nói.”

“Chắc phải là một bác sĩ thực sự giỏi.”

“Ông ta rất ăn ý với mấy bác sĩ ở Whitfield.”

“Ông ta là người ở đâu vậy?”

“Ở Jackson, hình như vậy. Ông ta không quá chắc chắn bất cứ chuyện gì. Ông ta hành xử cứ như anh sẽ giết luôn cả ông ta vậy.” Anh thề là ông ta đã sương sương trong cả hai lần anh và ông ta nói chuyện. Ông ta đặt ra vài câu hỏi mà không ai hiểu gì cả. Ghi chép một vài điều cứ như chúng quan trọng lắm không bằng. Nói rằng ông ta tin có thể giúp được anh. Anh đã hỏi Jake về ông ta. Jake bảo đừng lo, ông ta sẽ tỉnh táo tại tòa. Nhưng anh nghĩ cả Jake cũng đang lo nữa.”

“Vậy sao mình lại dùng ông ta?”

“Vì ông ta miễn phí. Ông ta nợ ai đó một ân huệ. Một bác sĩ tâm thần thứ thiệt phải tốn đến một ngàn đô la chỉ riêng cho việc đánh giá anh, rồi thêm khoảng hơn một ngàn đô la nữa để đến tuyên thệ tại tòa. Một bác sĩ tâm thần táng tận lương tâm. Khỏi phải nói, mình không thể nào chi cho chuyện đó.”

Gwen đánh mất nụ cười. bà quay nhìn chỗ khác. “Em cần ít tiền để chi tiêu trong nhà,” bà nói mà không dám nhìn chồng.

“Bao nhiêu?”

“Vài trăm để mua tạp phẩm và thanh toán các hóa đơn.”

“Em có bao nhiêu?”

“Chưa tới năm mươi.”

“Để anh xem có thể làm được gì.”

Bà nhìn chồng. “Anh nói vậy là sao? Điều gì khiến anh nghĩ anh có thể kiếm được tiền trong khi đang ngồi tù?”

Carl Lee nhướn mày, trỏ ngón tay vào vợ. Gwen không được phép hỏi ông. Ông vẫn làm chủ được tình hình mặc dù đang ngồi tù, Ông là người chủ gia đình.

“Em xin lỗi,” bà thì thầm nói.

⚝ ✽ ⚝

[✽] Từ gốc: in limine. Đây là kiến nghị đệ trình lên tòa bởi một bên tranh tụng. Mục đích của nó là ngăn ngừa việc xen vào các vấn đề không phù hợp, không thể chấp nhận hoặc được đưa ra một cách định kiến.

⚝ ✽ ⚝

[✽] Gag order là lệnh của tòa hạn chế thông tin và bình luận từ các bên tham gia kiện tụng.