← Quay lại trang sách

Chương 24

Giám mục Agee nhìn qua một vết nứt trên các cửa sổ kính màu tại nhà thờ của ông, hài lòng ngắm những chiếc Cadillac và Lincoln bóng lộn đang kéo đến ngay trước năm giờ chiều Chủ nhật. Ông đã triệu tập một cuộc họp của Hội đồng để bàn về tình trạng của Hailey, lập kế hoạch chiến lược cho ba tuần lễ cuối trước phiên tòa, và chuẩn bị tiếp đón các luật sư của NAACP. Các cuộc quyên góp hàng tuần đã diễn ra tốt đẹp—hơn bảy ngàn đô la đã được gom về từ khắp nơi trong hạt và gần sáu ngàn đô la đã được giám mục đưa vào một tài khoản đặc biệt dành cho quỹ biện hộ pháp lý cho Carl Lee Hailey. Không có khoản tiền nào được trao cho gia đình. Agee đang chờ NAACP chỉ đạo việc chi tiêu. Ông nghĩ phần lớn số tiền đó sẽ đi vào quỹ biện hộ. Các sơ ở nhà thờ có thể nuôi ăn gia đình nếu họ đói. Tiền bạc phải tiêu vào những nơi khác. Hội đồng đã bàn bạc những cách thức để quyên thêm nhiều tiền hơn nữa. Không dễ gì lấy được tiền từ người nghèo, nhưng vấn đề đang nóng, thời gian là phù hợp, và nếu không quyên ngay bây giờ thì sẽ chẳng còn lúc nào nữa. Họ thỏa thuận gặp nhau ngày kế tiếp tại nhà thờ Springdale ở Clanton. Người của NAACP được chờ đợi sẽ đến thị trấn vào buổi sáng. Không có báo chí, vì đây là một buổi làm việc.

Norman Reinfeld là một thiên tài ba mươi ba tuổi về luật hình sự, người đang giữ kỷ lục tốt nghiệp trường luật Harvard ở tuổi hai mươi mốt, và sau khi tốt nghiệp đã từ chối một chào mời hào phóng bậc nhất là gia nhập vào hãng luật danh giá tại Wall Street của cha và ông nội ông, thay vào đó đã chọn làm việc với NAACP và dành thời gian để đấu tranh quyết liệt giúp cho người da đen phương nam thoát khỏi xà lim tử tù. Ông rất giỏi trong những việc mình làm mặc dù, không phải lỗi do ông, ông không được thành công lắm trong những việc mình làm. Hầu hết những người da đen phương nam và hầu hết những người da trắng phương nam đối diện phòng hơi ngạt đều xứng đáng với phòng hơi ngạt. Nhưng Reinfeld và ê kíp của ông, gồm các chuyên gia biện hộ cho các vụ giết người gia trọng, vẫn kiếm được nhiều hơn phần chia lại của mình, và ngay cả khi thua họ vẫn xoay sở giữ được mạng sống cho những kẻ bị kết án thông qua vô số những trì hoãn và kháng cáo gây kiệt quệ. Bốn thân chủ cũ của ông đã vào phòng hơi ngạt, lên ghế điện, bị tiêm thuốc độc, và đó là quá nhiều đối với Reinfeld. Ông đã chứng kiến họ chết và, sau mỗi cuộc hành quyết, ông lại tái lập lời nguyền sẽ phá vỡ mọi điều luật, vi phạm mọi đạo lý, coi khinh mọi phiên tòa, bất kính mọi thẩm phán, phớt lờ mọi chỉ thị, làm bất cứ điều gì để ngăn chặn việc con người giết con người thông qua pháp luật. Ông không quan tâm nhiều về việc giết những con người một cách bất hợp pháp, như những vụ giết đầy tàn bạo và nghệ thuật do các thân chủ của ông thực hiện. Suy nghĩ về những vụ giết chóc này không phải là việc của ông nên ông không suy nghĩ. Thay vào đó, ông dồn cơn phẫn nộ và bầu nhiệt huyết thẳng thớm và cao đạo của ông vào những vụ giết chóc bởi pháp luật.

Ông hiếm khi ngủ quá ba tiếng mỗi đêm. Khó mà ngủ được với ba mươi mốt thân chủ đang ngồi ở xà-lim tử tù. Cộng với mười bảy thân chủ khác đang chờ xét xử. Cộng với tám luật sư cao ngạo cần phải được giám sát. Ông đang ở độ tuổi ba mươi mà trông cứ như đã bốn mươi lăm. Ông già nua, cáu kỉnh, tính khí thất thường. Nếu là một vụ bình thường, ông có thể sẽ quá bận rộn, có thể không đến dự cuộc họp các linh mục da đen địa phương tại Clanton, Mississippi. Nhưng đây không phải là một vụ bình thường. Đây là vụ Hailey. Gã tự hành công lý. Người cha báo thù. Vụ án hình sự nổi tiếng nhất nước hiện thời. Đây là Mississippi, nơi hàng bao năm qua chỉ có người da trắng bắn người da đen vì bất cứ lý do gì hoặc chẳng cần lý do và chẳng ai quan tâm; nơi người da trắng cưỡng hiếp người da đen và điều đó được xem là trò chơi; nơi người da đen bị treo cổ vì dám kháng cự. Và giờ đây một ông bố da đen đã giết hai gã da trắng vì chúng cưỡng hiếp con gái ông ta. Và ông ta đang đối mặt phòng hơi ngạt vì những điều mà giả như là ba mươi năm trước thì hẳn đã được miễn nếu như ông ta là da trắng. Đó là một vụ lớn, một vụ của ông, và ông phải giành lấy nó cho riêng mình.

Vào thứ Hai, ông được giám mục Agee giới thiệu với Hội đồng. Agee mở đầu cuộc họp bằng một bài điểm lược lê thê và chi tiết về các hoạt động ở hạt Ford. Reinfeld thì lại rất ngắn gọn. Ông và ê kíp của ông không thể đại diện cho ông Hailey vì ông không được ông Hailey thuê, cho nên một cuộc họp là rất khẩn thiết. Tốt nhất là trong hôm nay. Trễ nhất là sáng mai, vì ông còn có một chuyến bay từ Memphis vào buổi trưa. Ông cần có mặt trong một vụ án giết người đâu đó tại Georgia. Giám mục Agee hứa sẽ thu xếp một cuộc họp với bị cáo sớm nhất có thể. Ông là bạn của cảnh sát trưởng. Tốt lắm, Reinfeld nói, làm gấp đi.

“Các cha đã quyên được bao nhiêu rồi?” Reinfeld hỏi.

“Mười lăm ngàn từ các ông đấy,” Agee đáp.

“Tôi biết điều đó. Bao nhiêu từ những người địa phương?”

“Sáu ngàn” Agee hãnh diện nói.

“Sáu ngàn!” Reinfeld nhắc lại. “Chỉ có thế thôi sao? Vậy mà tôi cứ tưởng giáo dân của ông được tổ chức tốt. Sự hậu thuẫn to lớn của địa phương mà ông nói, nó nằm ở đâu rồi? Sáu ngàn! Ông còn gây quỹ được nhiều đến đâu? Chúng ta chỉ còn có ba tuần lễ nữa thôi đấy.”

Các thành viên của Hội đồng nín thinh. Gã Do Thái này cả gan thật đấy. Hắn là người da trắng duy nhất trong nhóm, thế mà hắn ta lại đang tấn công.

“Chúng ta cần bao nhiêu?”

“Ông giám mục, điều đó còn tùy các ông muốn một sự biện hộ tốt cỡ nào cho ông Hailey. Tôi chỉ có tám luật sư khác dưới trướng. Năm người đang tham gia các phiên xử ngay hiện giờ. Chúng tôi có ba mươi mốt án giết người gia trọng ở nhiều giai đoạn kháng cáo khác nhau. Chúng tôi có mười bảy phiên tòa tại mười bang trong vòng năm tháng tới. Chúng tôi có mười yêu cầu biện hộ mỗi tuần, tám trong số đó chúng tôi đã phải từ chối vì đơn giản không đủ nhân lực hay không đủ tiền. Mười lăm ngàn đô la đã được hai tăng hội địa phương và trụ sở chính đóng góp cho ông Hailey. Ông vừa ông nói với tôi rằng địa phương quyên góp được sáu ngàn. Tổng cộng là hai mươi mốt ngàn. Hai luật sư, ít nhất một bác sĩ tâm thần, nhưng chỉ đến thế, không thể có thứ gì ghê gớm. Với hai mươi mốt ngàn thì có thể nhận sự biện hộ tốt, nhưng không phải là sự biện hộ mà tôi nghĩ trong đầu.”

“Chính xác ông nghĩ gì trong đầu vậy,” Agee hỏi.

“Một sự biện hộ hảo hạng. Ba hay bốn luật sư. Nguyên một dàn bác sĩ tâm thần. Nửa tá những nhà điều tra. Một nhà tâm lý bồi thẩm, và đó chỉ mới là sơ bộ thôi. Đây không phải là một vụ án tầm thường. Tôi muốn thắng án. Tôi tin rằng ông cũng muốn thắng.”

“Là bao nhiêu?” Agee hỏi.

“Năm mươi ngàn là tối thiểu. Một trăm ngàn là tốt.”

“Coi nào, ông Reinfeld, ông đang ở Mississippi. Người dân chúng tôi rất nghèo. Họ đã quyên góp hào phóng lắm rồi. Ở đây chúng tôi không có cách chi quyên góp được thêm ba mươi ngàn đô la nữa đâu.”

Reinfeld chỉnh lại cặp kính gọng sừng, gãi gãi bộ râu chớm bạc. “Ông có thể quyên được thêm bao nhiêu?”

“May ra thêm được năm ngàn nữa.”

“Ít quá.”

“Ít đối với ông thôi chứ không phải với người da đen chúng tôi ở hạt Ford.”

Reinfeld nhìn xuống sàn, tiếp tục gãi bộ râu. “Tăng hội ở Memphis cho bao nhiêu?”

“Năm ngàn,” ai đó từ Memphis trả lời.

“Còn Atlanta?”

“Năm ngàn.”

“Còn tăng hội của bang?”

“Bang nào?”

“Mississippi.”

“Không có.”

“Không có?”

“Không.”

“Tại sao không?”

“Hỏi ông ta đi,” Agee nói, trỏ ngón tay vào giám mục Henry Hillman, phụ trách bang.

“Ơ… Chúng tôi hiện đang quyên một ít tiền,” Hillman yếu ớt nói. Nhưng…”

“Đến nay ông đã quyên được bao nhiêu rồi?” Agee hỏi.

“Vâng… thì, chúng tôi…”

“Không quyên gì cả, đúng không, Hillman?” Agee lớn giọng.

“Coi nào, Hillman, nói cho chúng tôi biết ông đã quyên được bao nhiêu đi,” giám mục Roosevelt, phó chủ tịch Hội đồng, hòa điệu.

Hillman cứng họng, không thốt lên được một lời nào. Ông đang ngồi yên ổn trên băng ghế đầu, nửa thức nửa ngủ suy tính công việc riêng thì bất chợt bị công kích.

“Tăng hội của bang sẽ có đóng góp.”

“Chắc chắn rồi, Hillman. Các ông ở bang thường xuyên mè nheo, đòi địa phương chúng tôi đóng góp chỗ này, bố thí chỗ kia, vì nghĩa cử này vì nghĩa cử nọ, và chúng tôi chưa bao giờ thấy đồng tiền nào của các ông cả. Các ông luôn ca cẩm mình gặp khó khăn như thế nào, và chúng tôi luôn gửi tiền cho bang. Nhưng khi chúng tôi cần giúp thì bang chẳng chịu làm gì cả ngoài việc ló mặt ra ở đây và chỉ giỏi khua cái miệng.”

“Ông nói vậy không đúng.”

“Đừng giở trò nói láo nữa, Hillman.”

Reinfeld thấy bối rối và lập tức nhận ra rằng nọc đã bị chạm phải. “Thôi đi các ông, ta tiếp tục đi,” ông nói đầy ngoại giao.

“Ý hay đấy,” Hillman nói.

“Khi nào thì chúng ta gặp ông Hailey?” Reinfeld hỏi.

“Tôi sẽ thu xếp cuộc gặp vào sáng mai,” Agee nói.

“Chúng ta có thể gặp tại đâu?”

“Tôi đề xuất ta gặp nhau tại văn phòng của cảnh sát trưởng Walls trong nhà giam. Ông ta là người da đen, ông biết đó, là cảnh sát trưởng da đen duy nhất ở Mississippi.”

“Vâng, tôi có nghe nói.”

“Tôi nghĩ ông ta sẽ cho phép chúng ta họp tại văn phòng của ông.”

“Tốt. Ai là luật sư của ông Hailey?”

“Một người địa phương. Jake Brigance.”

“Hãy đảm bảo ông ta được mời. Chúng tôi sẽ yêu cầu ông ta phụ giúp trong vụ này. Điều đó sẽ làm ông ta vơi nỗi đau.”

Giọng nói khó nghe, the thé, ác ý của bà Ethel phá vỡ sự yên tĩnh của buổi chiều muộn và làm chủ nhân bà giật mình. “Ông Brigance, cảnh sát trưởng Walls đang trên đường dây số hai,” bà nói qua nội đàm. “Được rồi.”

“Ông còn cần tôi làm việc gì nữa không ạ?”

“Không. Hẹn gặp lại bà sáng mai.”

Jake bấm nút đường dây số hai. “A lô, Ozzie. Có chuyện gì vậy?”

“Nghe này, Jake, tôi sắp tiếp một băng NAACP cỡ bự ở thị trấn.”

“Còn chuyện mới nào khác không?”

“Không, chuyện này khác lắm. Họ muốn gặp Carl Lee Hailey vào buổi sáng.”

“Sao?”

“Có một tay tên là Reinfeld.”

“Tôi có nghe nói về ông ta. Ông ta dẫn đầu đội trọng án giết người của họ. Norman Reinfeld.”

“Vâng, đúng là ông ta.”

“Tôi đang chờ điều này.”

“Thì đấy, ông ta đang ở đây, và ông ta muốn nói chuyện với Carl Lee.”

“Sao ông lại dính vào chuyện này?”

“Giám mục Agee gọi cho tôi. Ông ta xin tôi một ân huệ, dĩ nhiên. Ông ta nhờ tôi gọi cho anh.”

“Câu trả lời là không. Dứt khoát không.”

Ozzie dừng nói trong vài giây. “Jake này, họ muốn anh cũng hiện diện.”

“Ý ông là tôi được mời?”

“Đúng vậy. Agee nói Reinfeld nhất mực đòi gặp anh. Ông ta muốn anh ở đây.”

“Ở đâu?”

“Tại văn phòng của tôi, chín giờ sáng.”

Jake hít một hơi sâu rồi từ tốn nói. “Được, tôi sẽ ở đó. Carl Lee đang ở đâu?”

“Trong phòng giam của ông ta.”

“Đưa ông ta vào văn phòng của ông đi. Tôi sẽ ở đó trong năm phút nữa.”

“Để làm gì?”

“Chúng tôi cần một buổi cầu nguyện.”

Reinfeld cùng các giám mục Agee, Roosevelt, và Hillman ngồi ngay ngắn trên dãy ghế xếp, đối diện với cảnh sát trưởng, bị cáo, và Jake, người đang phà khói từ điếu xì gà rẻ tiền trong nỗ lực kiên quyết làm ô nhiễm cái văn phòng nhỏ. Anh nhả khói mù mịt và lãnh đạm nhìn sàn nhà, cố hết sức không thể hiện điều gì ngoài sự khinh miệt tuyệt đối trước Reinfeld và các ông giám mục.

Nói về kiêu ngạo thì Reinfeld không có đối thủ, và sự khinh khi của ông đối với tay luật sư giản dị và tầm thường đã không được che đậy tốt bởi lẽ ông không hề có ý định che đậy. Kiêu ngạo và xấc xược đã thuộc về bản chất của ông. Jake phải làm quen với nó.

“Ai triệu tập cuộc họp này?” Jake nóng nảy hỏi sau một quãng im lặng khó chịu kéo dài.

“Ơ, vâng, là các cha triệu tập,” giám mục Agee đáp trong khi tìm hướng dẫn từ Reinfeld.

“Thôi được, bỏ qua chuyện này đi. Các cha muốn gì nào?”

“Thư giãn đi, Jake,” Ozzie nói. “Giám mục Agee nhờ tôi thu xếp cuộc họp để Carl Lee có thể gặp ông Reinfeld đây.”

“Tốt. Họ gặp nhau rồi đó. Bây giờ sao đây, ông Renfeld?”

“Tôi ở đây để chào ông Hailey các dịch vụ của tôi, nhân viên của tôi và toàn thể NAACP,” Reinfeld nói.

“Kiểu dịch vụ nào vậy”? Jake hỏi.

“Pháp lý, dĩ nhiên."

“Carl Lee, ông có yêu cầu ông Reinfeld đến đây không?” Jake hỏi.

“Làm gì có.”

“Nghe có mùi giựt án, phải vậy không ông Reinfeld?”

“Thôi lên lớp đi, ông Brigance. Ông thừa biết tôi làm gì, và ông thừa biết tại sao tôi ở đây.”

“Ông săn tất cả các vụ án của ông như thế này à?”

“Tôi chẳng săn gì cả. Chúng tôi được các thành viên địa phương của NAACP và các nhà hoạt động dân quyền khác kêu gọi nhập cuộc. Chúng tôi chỉ biện hộ cho các vụ việc giết người, và chúng tôi rất giỏi trong những việc mình làm.”

“Tôi đoán ông là luật sư duy nhất đủ năng lực để nắm một vụ việc tầm cỡ như thế này?”

“Tôi chỉ nắm phần việc mà tôi làm thôi.”

“Và thua phần việc mà ông làm.”

“Phần lớn các vụ việc của tôi bị cho là thua.”

“Tôi biết rồi. Đó có phải là tư thế của ông trong vụ này không? Ông kỳ vọng sẽ thua sao?”

Reinfeld vuốt râu, nhìn chằm chặp Jake. “Tôi không đến đây để tranh luận với ông, ông Brigance.”

“Tôi biết. Ông đến đây để chào kỹ năng pháp lý tuyệt vời của ông cho bị cáo, người chưa bao giờ nghe nói về ông và tình cờ lại đang rất hài lòng với luật sư của ông ta. Ông đến đây để giựt thân chủ của tôi. Tôi biết chính xác vì sao ông đến đây.”

“Tôi ở đây vì NAACP mời tôi. Chỉ thế thôi.”

“Tôi thấy rồi. Có phải tất cả các vụ án của ông đều nhờ vào NAACP?”

“Tôi làm việc cho NAACP, ông Brigance ạ. Tôi phụ trách nhóm biện hộ trọng án giết người. NAACP cử tôi đi đâu thì tôi đi đấy.”

“Ông có bao nhiêu thân chủ vậy?”

“Hàng chục, hàng trăm. Điều đó thì có gì quan trọng?”

“Có phải tất cả họ đều đã có luật sư trước khi ông xông vào vụ việc của họ?”

“Một số đã có, một số chưa. Chúng tôi luôn tìm cách làm việc với luật sư địa phương.”

Jake mỉm cười. “Ôi thích quá, ông đang chào tôi cơ hội được xách cặp cho ông và làm tài xế đưa ông đi loanh quanh ở Clanton này. Tôi thậm chí còn được cho phép dâng bánh sandwich cho ông trong giờ nghỉ trưa nữa. Ôi, sướng ghê.”

Carl Lee ngồi như tượng với hai tay khoanh lại, đôi mắt dán vào một điểm trên tấm trải sàn. Các giám mục nhìn ông chằm chặp, chờ ông nói gì đó với luật sư của ông, bảo anh ta câm cái miệng lại, bảo anh ta đã bị sa thải và các luật sư của NAACP sẽ thụ lý vụ này. Họ nhìn và chờ, nhưng Carl Lee chỉ ngồi im nghe.

“Chúng tôi có nhiều thứ để chào, ông Hailey ạ,” Reinfeld nói. “Tốt nhất là giữ bình tĩnh cho đến khi bị cáo quyết định ai sẽ là người đại diện cho ông ta. Một cơn giận sẽ phá hỏng nhiều điều.”

“Chẳng hạn như điều gì?" Jake hỏi.

“Nhân sự, các nguồn lực, khả năng chuyên môn, các luật sư kinh nghiệm chỉ chuyên cãi các vụ lớn. Ngoài ra, chúng tôi còn có một đội ngũ bác sĩ chuyên môn cao được chúng tôi sử dụng trong các vụ án lớn này. Ông cứ nêu gì ra thì chúng tôi có đó.”

“Ông phải chi bao nhiêu tiền?”

“Đó không phải là chuyện của ông."

“Vậy sao? Đó có phải là chuyện của ông Hailey không? Dù sao đó cũng là vụ của ông ta mà. Có lẽ ông Hailey cũng muốn biết ông phải chi bao nhiêu để biện hộ cho ông ta chứ. Phải vậy không, ông Hailey?”

“Đúng.”

“Tốt lắm, ông Reinfeld, ông phải chi bao nhiêu vậy?”

Reinfeld lúng túng, nghiêm nghị nhìn các ông giám mục, trong khi các ông này nghiêm nghị nhìn Carl Lee.

“Sơ bộ là khoảng hai chục ngàn,” Reinfeld bẽn lẽn thừa nhận.

Jake cười phá lên, lắc đầu ra vẻ không tin nổi. “Hai chục ngàn? Các ông có thực sự nghiêm túc không đó? Hai chục ngàn! Tôi cứ tưởng các ông là tay chơi cỡ lớn cơ đấy. Các ông tiêu đến một trăm năm chục ngàn để cứu cái tay giết cớm ở Birmingham hồi năm ngoái. Và, nhân tiện, hắn đã bị kết án. Các ông tiêu một trăm ngàn để cứu cô gái điếm đã giết chết khách hàng của mình ở Shreveport. Và tôi xin nói thêm rằng cả cô nàng này cũng đã bị kết án. Và ông nghĩ vụ này chỉ đáng giá có hai chục ngàn.”

“Theo ông thì phải chi bao nhiêu?” Reinfeld hỏi.

“Nếu ông có thể giải thích cho tôi chuyện đó mắc mớ gì đến ông thì tôi sẽ vui vẻ thảo luận với ông đấy.”

Reinfeld toan nói, nhưng lại cúi đầu xuống, vò vò hai thái dương. “Giám mục Agee, sao cha không nói với ông ta đi?”

Các giám mục nhìn Carl Lee. Họ ước gì ở đó chỉ có họ với ông, không có những người da trắng ở xung quanh. Họ sẽ nói được với ông như nói với một người da đen. Họ có thể giải thích nhiều điều cho ông, bảo ông hãy sa thải cái anh chàng da trắng đó đi, và họ sẽ tìm cho ông những luật sư đích thực, những luật sư của NAACP, những luật sư biết phải đấu tranh như thế nào vì người da đen. Nhưng khốn nỗi ở đó không chỉ có họ với ông, và họ không thể mắng mỏ ông được. Họ phải thể hiện sự tôn trọng trước những người da trắng đang hiện diện. Agee là người đầu tiên lên tiếng.

“Coi nào, Carl Lee, các cha đang cố giúp con. Các cha đã đưa ông Reinfeld đến đây. Ông ta sẽ thúc đẩy toàn bộ các luật sư của ông ta, thúc đẩy tất cả mọi người phục vụ ông ta, giúp đỡ ông ta. Các cha không có điều gì chống lại ông Jake ở đây cả, ông ta là một luật sư trẻ giỏi giang. Nhưng ông ta không nói chuyện được với ông Reinfeld. Các cha không muốn con sa thải Jake. Các cha chỉ muốn con thuê luôn cả ông Reinfeld. Họ có thể cùng làm việc với nhau.”

“Quên điều đó đi,” Jake nói.

Agee dừng lại, nhìn Jake một cách bất lực.

“Coi nào, Jake. Các cha không có điều gì chống lại con cả. Đây là một cơ hội lớn cho con. Con sẽ được làm việc với các luật sư thực sự tầm cỡ, sẽ thu thập được những kinh nghiệm thực sự tốt. Các cha…"

“Để con nói cho rõ nhé, cha giám mục. Nếu Carl Lee muốn các luật sư của ông ta thì tốt thôi. Nhưng con không muốn chơi trò nhập nhằng với ai cả. Con hoặc ở trong hoặc ra ngoài. Không có gì ở giữa cả. Vụ này là của con hoặc là của các cha. Phòng xử không đủ rộng cho cả con, Reinfeld và Rufus Buckley đâu.”

Reinfeld trợn mắt nhìn trần nhà, chầm chậm lắc đầu rồi nhoẻn một nụ cười ngạo mạn.

“Con nói chuyện đó tùy thuộc vào Carl Lee?” Giám mục Agee hỏi. “Dĩ nhiên nó tùy thuộc vào ông ta. Ông ta có thể thuê con hay sa thải con. Ông ta đã làm vậy một lần rồi. Con đâu phải là người đối mặt với phòng hơi ngạt.”

“Vậy con định sao, Carl Lee?” Agee hỏi.

Carl Lee thôi khoanh tay, nhìn chầm chập Agee. “Hai chục ngàn đó để làm gì vậy?”

“Thực sự, có nhiều khả năng nó sẽ là ba chục ngàn,” Reinfeld đáp. “Dân địa phương cam kết sẽ quyên thêm mười ngàn. Tiền sẽ được dùng vào việc biện hộ cho ông. Không có phí luật sư nào cả. Chúng tôi sẽ cần hai hoặc ba nhà điều tra; hai, hoặc có thể ba chuyên gia về tâm thần. Chúng tôi cũng thường dùng một nhà tâm lý bồi thẩm để trợ giúp chúng tôi trong việc chọn lọc bồi thẩm đoàn. Sự biện hộ của chúng tôi là rất tốn kém.”

“Ờ, ừ. Họ đã quyên được của dân địa phương bao nhiêu tiền vậy?” Carl Lee hỏi.

“Khoảng sáu ngàn,” Reinfeld đáp.

“Ai thu tiền?”

Reinfeld nhìn Agee, “Các nhà thờ,” ông giám mục đáp.

“Ai thu tiền ở các nhà thờ?” Carl Lee hỏi.

“Các cha,” Agee đáp.

“Ý cha, cha là người thu tiền?” Carl Lee hỏi tiếp,

“Vâng.. thì đúng vậy. Ý cha là mỗi nhà thờ trao tiền lại cho cha và cha đã gửi nó vào một tài khoản ngân hàng đặc biệt.”

“Vâng. Và cha đã gửi từng đồng mà cha nhận được chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Dĩ nhiên. Cho phép con hỏi cha điều này nhé. Cha cho vợ con của con bao nhiêu tiền trong số đó?”

Agee trông có phần nhợt nhạt, hay nhợt nhạt nhất trong chừng mực có thể nhận ra. Ông nhanh chóng tìm kiếm khuôn mặt của các giám mục khác, những người mà lúc này đang bận rộn nhìn con rệp hôi thối nào đó trên tấm trải sàn. Họ chẳng nói giúp câu nào. Mỗi người đều biết Agee đã có phần của ông, mỗi người đều biết gia đình chẳng nhận được gì cả. Agee còn thủ lợi nhiều hơn cả gia đình nữa. Họ biết điều đó và Carl Lee cũng biết.

“Bao nhiêu vậy, cha giám mục?” Carl Lee lặp lại.

“Vâng, các cha nghĩ chỗ tiền ấy.”

“Bao nhiêu vậy, cha giám mục?”

“Số tiền ấy sẽ được chi cho phí luật sư và những chuyện như vậy.”

“Không phải cho cái mà cha gọi là nhà thờ của cha chứ? Cha từng nói nó là để hậu thuẫn cho gia đình con. Cha suýt nữa đã khóc khi nói gia đình con có thể sẽ chết đói nếu giáo dân không quyên tặng tất cả những gì họ có thể quyên tặng. Phải vậy không, cha giám mục?”

“Tiền là để giúp con, Carl Lee ạ. Con và gia đình con. Ngay lúc này, các cha nghĩ tốt nhất là nên chi vào việc biện hộ cho con.”

“Còn nếu con không muốn các luật sư của các cha thì sao? Điều gì sẽ diễn ra với hai mươi mốt ngàn đó?”

Jake khúc khích cười. “Câu hỏi hay đấy. Điều gì sẽ xảy ra với chỗ tiền ấy nếu ông Hailey không chịu thuê ông, ông Reinfeld?”

“Đó không phải là tiền của tôi,” Reinfeld đáp.

“Giám mục Agee?” Jake hỏi.

Ông giám mục đã chịu đựng hết nổi. Ông trở nên thách thức và hung hăng. Ông trỏ ngón tay vào Carl Lee. “Nghe đây, Carl Lee. Chúng tôi đã đổ công sức ra để quyên khoản tiền đó. Sáu ngàn đô từ những người nghèo trong hạt này, những người thậm chí không có tiền để mà quyên góp. Chúng tôi đã làm việc cực khổ để có số tiền đó, và nó được góp nhặt từ những người nghèo, những người dân da đen của anh, những người sống bằng phiếu ăn, quỹ an sinh và quỹ phúc lợi. Những người không xoay nổi lấy một xu teng nào. Nhưng họ vẫn hiến tặng vì một lý do và chỉ vì một lý do: họ tin vào anh và những gì anh đã làm, và họ muốn anh bước ra khỏi phòng xử đó như một người tự do. Đừng nói là anh không cần tiền.”

“Đừng rao giảng với con nữa,” Carl Lee dịu giọng. “Cha nói rằng những người nghèo ở hạt này đã quyên góp được sáu ngàn đô?”

“Đúng vậy.”

“Vậy phần tiền còn lại đến từ đâu?”

“Từ NAACP. Năm ngàn từ Atlanta, năm ngàn từ Memphis, và năm ngàn từ toàn quốc, và đó tuyệt đối chỉ là phí biện hộ cho con thôi.”

“Đó là nếu như con sử dụng ông Reinfeld đây?”

“Đúng vậy.”

“Còn nếu con không sử dụng ông ta thì mười lăm ngàn đô la sẽ biến mất?”

“Đúng vậy.”

“Còn sáu ngàn kia thì sao?”

“Hỏi hay đấy. Các cha chưa bàn đến chuyện đó. Các cha tưởng sẽ được con hoan nghênh vì đã quyên góp và cố gắng giúp đỡ. Các cha đang chào những luật sư tốt nhất, và rõ ràng con không quan tâm.”

Căn phòng chợt im ắng đến bất tận khi các nhà thuyết giáo, các luật sư và ông cảnh sát trưởng chờ đợi một thông điệp từ bị cáo.

Carl Lee bặm môi dưới, mắt nhìn xuống sàn. Jake châm một điếu xì gà khác. Anh đã từng bị sa thải trước đây và anh có thể chịu đựng thêm một lần nữa.

“Các ông muốn biết ngay bây giờ?”

“Không,” Agee nói.

“Đúng, Reinfeld nói.”Còn chưa đầy ba tuần nữa là đến phiên tòa, và chúng ta đã tụt lại phía sau hai tháng rồi. Thời gian của tôi quá quý báu để chờ ông, ông Hailey ạ. Hoặc là ông thuê tôi ngay, hoặc là ông quên chuyện này đi. Tôi còn phải bắt máy bay nữa.”

“Được, vậy tôi sẽ nói ông phải làm gì, ông Reinfeld ạ. Ông đi bắt máy bay của ông đi và đừng bao giờ bận tâm đến chuyện trở lại Clanton vì tôi nữa. Tôi sẽ thử vận may với anh bạn Jake của tôi.”