← Quay lại trang sách

Chương 26

Cơn nôn nao lần cuối cùng diễn ra ở trường luật, sáu hay bảy năm về trước, anh cũng chẳng nhớ nữa. Thời gian, phải, anh không nhớ thời gian cụ thể, nhưng cái đầu nhức nhối, cái miệng khô khốc, hơi thở gấp và đôi mắt nóng ran đang làm sống lại những ký ức đau đớn và sinh động về những chầu nhậu kéo dài, không thể nào quên, với cái món thơm ngon màu nâu nâu ấy.

Khi mắt trái của anh mở ra, ngay lập tức anh biết mình sẽ gặp rắc rối. Mí mắt phải cứ díu lại, không thể hé ra nổi, trừ phi dùng ngón tay để banh ra, mà anh thì không dám làm vậy. Anh nằm đó, trên chiếc trường kỷ trong căn phòng tối, giữ nguyên cả quần áo lẫn giày, lắng nghe tiếng thình thịch trong đầu và ngắm nhìn chiếc quạt trần quay chầm chậm. Anh cảm thấy buồn nôn. Cổ anh đau do không có gối. Chân anh nhức do đôi giày. Bụng anh sôi quặn, chỉ chờ chực phun trào. Thà chết còn hơn.

Jake có vấn đề với những cơn khó ở vì anh không cách gì làm nguôi được chúng. Có lần, đôi mắt anh mở lớn, đầu óc anh tỉnh táo nhưng bắt đầu quay mòng mòng, hai thái dương đau nhức và anh không ngủ được. Anh không bao giờ hiểu nổi tình trạng này. Các bạn bè ở trường luật có thể ngủ nhiều ngày trong cơn khó ở, nhưng Jake thì không. Anh chưa bao giờ ngủ được quá vài giờ sau khi nốc cạn lon bia hay chai bia cuối cùng.

Tại sao vậy nhỉ? Đó luôn là câu hỏi đầu tiên sáng hôm sau. Tại sao anh lại như thế nhỉ? Một lon bia lạnh thì làm cho ta tỉnh táo. Có thể là hai hay ba lon. Nhưng mười, mười lăm hay hai mươi lon thì sao? Anh không đếm nổi nữa. Sau sáu lon thì bia mất mùi vị, từ đó trở đi thì việc uống chỉ là để uống và để say. Lucien đã rất sốt sắng. Trước khi trời sập tối, ông sai Sallie ra tiệm mua nguyên nột thùng Coors mà ông vui vẻ trả tiền rồi động viên Jake uống. Chỉ còn sót lại có vài lon. Đó là lỗi tại Lucien.

Anh từ từ nhấc chân lên, từng chiếc một, rồi đặt chúng lên sàn. Anh nhè nhẹ chà xát hai thái dương, chẳng thấy tác dụng là mấy. Anh hít thở sâu, nhưng tim anh vẫn đập nhanh, bơm máu lên não, nạp liệu cho những chiếc búa tạ nho nhỏ đang gõ bình bịch trong đầu anh. Anh thấy khát nước. Lưỡi anh khô khốc và rám đến mức anh sẽ thoải mái hơn nếu hả miệng như con chó lúc trời nóng. Tại sao vậy? Tại sao?

Anh đứng dậy, thận trọng, từ từ, chậm rãi lết vào bếp. Ngọn đèn trên bếp đã bị chắn và chỉ sáng mờ mờ, nhưng ánh sáng của nó đột nhập vào bóng tối và chọc vào mắt anh. Anh dụi mắt, cố làm sạch chúng bằng những ngón tay hôi hám của mình. Anh chầm chậm uống nước ấm, mặc nó trào ra khỏi miệng và nhỏ xuống dưới sàn. Anh bất chấp. Sallie sẽ lau dọn. Đồng hồ trên kệ bếp báo cho biết lúc này đã là hai giờ rưỡi.

Lấy đà, anh bước loạng choạng nhưng im ắng qua phòng khách, qua chiếc trường kỷ không có gối, để ra cửa. Hàng hiên vẫn vương vãi những lon và chai rỗng. Sao thế nhỉ?

Anh ngồi dưới vòi nước nóng trong văn phòng của anh suốt một giờ đồng hồ, không thể nào động đậy. Việc đó làm dịu bớt vài chỗ mỏi và đau nhức, nhưng chẳng làm được gì với cơn quay cuồng dữ dội ở trong não. Có lần, ở trường luật, anh đã từ giường lết ra được tủ lạnh để lấy bia. Anh uống và thấy có tác dụng, rồi anh uống thêm một lon nữa và cảm thấy khá hơn. Nay anh nhớ lại chuyện đó trong khi ngồi dưới vòi tắm, và ý nghĩ uống thêm một lon nữa đã làm anh lộn mửa.

Anh nằm lên bàn họp trong bộ đồ lót và cố hết sức để làm sao chết quách. Anh có cả đống tiền bảo hiểm sinh mạng. Họ sẽ không động được đến ngôi nhà của anh. Luật sư mới sẽ tiếp quản công việc.

Chín ngày nữa đến phiên tòa. Thời gian thật thiếu thốn, quý báu, thế mà anh lại lãng phí cả một ngày với cơn khó ở tồi tệ. Rồi anh nghĩ đến Carla và đầu anh giộng mạnh hơn. Anh đã cố làm ra vẻ tỉnh táo. Bảo cô rằng anh và Lucien đang dành buổi chiều để rà soát các vụ việc tâm thần, rằng lẽ ra anh phải gọi sớm hơn nhưng điện thoại bị trục trặc, ít nhất là điện thoại nhà Lucien. Lưỡi của anh đơ và lời của anh chậm, cho nên cô biết ngay anh đã xỉn. Cô giận lắm—một cơn giận có kiểm soát. Phải, nhà của cô vẫn còn đó. Và đó là tất cả những gì mà cô tin.

Vào lúc sáu giờ rưỡi, anh gọi cô lần nữa. Có thể cô sẽ ấn tượng khi biết anh đã đến văn phòng từ rạng đông và đang làm việc cần cù. Cô không hề. Với cơn đau nhức và sự ngoan cường, anh lấy giọng vui vẻ, thậm chí hơi quá lố. Cô vẫn không ấn tượng.

“Anh cảm thấy thế nào?” cô một mực hỏi.

“Tuyệt!” anh trả lời với đôi mắt nhắm.

“Mấy giờ thì anh lên giường?”

Giường nào, Jake nghĩ. “Ngay sau khi anh gọi cho em.”

Cô không nói gì cả.

“Anh đến văn phòng từ ba giờ rưỡi sáng,” anh hãnh diện nói. “Ba giờ rưỡi!”

“Phải, anh không ngủ được.”

“Nhưng anh đã không ngủ từ tối thứ Năm rồi.” Một chút quan tâm đã ló dạng từ những lời băng giá của cô, và anh cảm thấy dễ chịu hơn.

“Anh không sao đâu. Có thể anh sẽ ở chỗ Lucien vài ngày trong tuần này và tuần sau. Ở đó có lẽ an toàn hơn.”

“Còn cảnh vệ thì sao?”

“À, cảnh sát Nesbit. Anh ta ngủ trong xe của anh ta, đậu bên ngoài.”

Cô ngập ngừng và Jake cảm giác đường dây điện thoại như ấm lên. “Em lo cho anh quá” cô nồng nàn nói.

“Anh không sao đâu, em yêu. Anh sẽ gọi lại ngày mai. Anh còn nhiều việc phải làm.”

Tiếng gõ vẫn dai dẳng ở cửa trước. Jake phớt lờ nó trong mười lăm phút, nhưng ai có thể biết anh ở đây mà cứ gõ cửa hoài vậy nhỉ?

Anh bước ra ban công. “Ai đó?” anh hét xuống đường.

Cô gái bước ra khỏi vỉa hè dưới ban công, tựa vào chiếc BMW đen đậu gần chiếc Saab. Hai tay cô nhét sâu vào túi chiếc quần jean bó sát, bạc màu và sờn mòn. Ánh sáng chói chang ban ngày làm lóa mắt cô khi cô ngước lên nhìn Jake. Nó cũng làm cho mái tóc hung vàng của cô sáng lên.

“Có phải ông là Jake Brigance không?” Cô hỏi, che mắt bằng cẳng tay.

“Phải. Cô muốn gì?”

“Tôi cần nói chuyện với ông.”

“Tôi bận lắm.”

“Chuyện này rất quan trọng.”

“Cô không phải là thân chủ, đúng không nhỉ?” anh hỏi, ánh mắt tập trung vào thân hình mảnh mai, biết chắc rằng cô ta không phải là thân chủ.

“Không. Tôi chỉ xin ông năm phút thôi.”

Jake mở khóa cửa. Cô bước vào thản nhiên như thể cô sở hữu nơi này. Có bắt tay anh thật chặt.

“Tôi là Eilen Roark.”

Anh trỏ vào chiếc ghế cạnh cửa. “Hân hạnh được gặp cô. Cô ngồi đi.”

Jake ngồi lên mép chiếc bàn của Ethel. “Là một âm tiết hay hai âm tiết?”

“Xin lỗi, tôi không hiểu."

Cô có cái chất giọng vênh váo của dân miền đông bắc, nhưng đôi lúc cũng đượm giọng phương nam.

“Là Rork hay Row Ark?”

“R-o-a-r-k. Ở Boston thì là Rork, ở Mississippi thì là Row Ark.”

“Tôi gọi cô là Ellen được không?”

“Anh cứ gọi vậy đi, hai âm tiết đấy nhé. Tôi gọi anh là Jake có được không?”

“Được, cô cứ việc.”

“Tốt lắm, tôi đã định gọi anh là ông.”

“Người Boston hả?”

“Vâng, tôi sinh ra ở đó. Học đại học Boston. Cha tôi là Sheldon Roark, một luật sư hình sự danh tiếng ở Boston.”

“Tôi chưa được hân hạnh gặp ông ấy. Điều gì đưa cô đến Mississippi vậy?”

“Tôi học trường luật ở Ole Miss.”

“Ole Miss! Làm sao cô lại chui tuốt xuống dưới này vậy?”

“Mẹ tôi đến từ Natchez. Bà ấy từng là hoa khôi của đội nữ sinh Ole Miss. Rồi bà ấy di chuyển đến New York, nơi bà ấy gặp cha tôi.”

“Tôi cũng đã kết hôn với một hoa khôi trường nữ sinh ở Ole Miss.”

“Họ đã có sự lựa chọn tuyệt vời.”

“Cô dùng cà phê nhé?”

“Không, cảm ơn.”

“Thôi được, nay ta đã làm quen với nhau rồi, điều gì đưa cô đến Clanton vậy?”

“Carl Lee Hailey.”

“Tôi không ngạc nhiên.”

“Tôi sẽ tốt nghiệp trường luật vào tháng Mười hai, và tôi đang giết thời gian tại Oxford mùa hè này. Tôi đang theo học về quy trình hình sự thầy Guthrie, và tôi đã chán ngấy.”

“Lão điên George Guthrie.”

“Đúng rồi, ông ta đến nay vẫn còn điên đấy.”

“Ông ta đánh trượt tôi môn luật hiến pháp trong năm học đầu tiên.”

“Tóm lại là tôi muốn giúp anh trong phiên tòa này.”

Jake mỉm cười và ngồi vào chiếc ghế xoay thư ký kiên cố của bà Ethel. Anh nghiên cứu kỹ cô nàng này. Chiếc áo polo đen bằng vải bông được cách điệu rất hợp thời trang và được là ủi kỹ lưỡng. Các đường viền tinh làm lộ ra một đường xẻ ngực mạnh khỏe, không có nịt ngực. Mái tóc dày gợn sóng xõa hoàn hảo lên đôi vai.

“Điều gì khiến cô nghĩ tôi cần được giúp đỡ vậy?”

“Tôi biết anh hành nghề một mình, và tôi biết anh không có một thư ký pháp luật.”

“Làm sao cô biết được tất cả những chuyện đó?”

“Tờ Newsweek.”

“Ừ nhỉ. Một ấn bản tuyệt vời. Nó có một tấm ảnh đẹp phải không nhỉ?”

“Trông anh hơi cổ hủ, nhưng không sao. Ngoài đời trông anh khá hơn.”

“Cô mang theo những gì để chứng tỏ mình nào?”

“Gia đình tôi có dòng máu thiên tài. Tôi tốt nghiệp summa cum lade tại BC và tôi đứng thứ hai trong lớp luật. Mùa hè rồi tôi dành ba tháng làm việc với Liên đoàn Bảo vệ Tù nhân Miền nam tại Birmingham và nhảy qua nhảy lại trong bảy vụ trọng án. Tôi đã xem Elmer Wayne Doss chết trên ghế điện ở Florida, xem Willy Ray Ash bị tiêm thuốc độc ở Texas. Trong thời gian rảnh rỗi ở Ole Miss, tôi đã viết các bản tóm tắt cho ACLU và tôi đang làm việc trong hai vụ kháng cáo án tử hình cho một hãng luật ở Spartanburg, South Carolina. Tôi được dạy dỗ trong văn phòng luật của cha tôi, và tôi đã rất thành thạo trong nghiên cứu luật pháp trước cả khi biết lái xe. Tôi đã quan sát cha tôi cãi cho những kẻ sát nhân, hiếp dâm, biển thủ, tống tiền, khủng bố, ám sát, lạm dụng trẻ em, và những trẻ giết cha mẹ. Tôi đã làm việc bốn mươi giờ mỗi tuần trong văn phòng của cha tôi từ hồi còn học phổ thông, và năm mươi giờ lúc học đại học. Cha tôi có mười tám luật sư trong hãng của ông ta, tất cả đều rất sáng láng, rất tài ba. Đó là một trường huấn luyện tuyệt vời cho các luật sư hình sự, và tôi đã ở đó được mười bốn năm rồi. Hiện nay tôi hai mươi lăm tuổi, và khi lớn tuổi hơn tôi muốn là một luật sư hình sự cấp tiến giống như cha tôi, và dành sự nghiệp vẻ vang của mình cho việc loại bỏ án tử hình.”

“Nói hết chưa?”

“Cha tôi giàu có một cách bất nhân, và mặc dù chúng tôi theo Công giáo Ailen nhưng tôi là con một. Tôi có nhiều tiền hơn anh nên tôi sẽ làm việc không công. Miễn phí đấy nhé. Một thư ký pháp luật miễn phí trong vòng ba tuần lễ. Tôi sẽ làm toàn bộ việc nghiên cứu, đánh máy, trả lời điện thoại. Tôi thậm chí sẽ xách cặp cho anh, pha cà phê cho anh.”

“Tôi e rằng cô đang muốn làm đối tác pháp luật.”

“Không. Tôi là phụ nữ, và tôi sống ở miền nam. Tôi biết vị trí của mình chứ.”

“Tại sao cô quan tâm vụ án này nhiều vậy?”

“Tôi muốn ở trong phòng xử. Tôi mê những phiên tòa hình sự, những phiên lớn, nơi mà mạng người bị thách thức, nơi có áp lực dày đặc đến mức có thể nhìn thấy nó trong không trung, nơi mà phòng xử chật cứng và an ninh thắt chặt, nơi mà một nửa số người thù ghét bị cáo và các luật sư của bị cáo, còn nửa kia thì cầu nguyện cho bị cáo thoát tội. Tôi mê điều đó. Và đây chính là phiên tòa của mọi phiên tòa. Tôi không phải người miền nam và, phần lớn thời gian, tôi thấy nơi này gây lúng túng, nhưng trong tôi đã phát triển một tình yêu trái khoáy đối với nơi này. Tôi sẽ không bao giờ hiểu nổi nó, nhưng nó làm tôi mê mẩn. Có rất nhiều liên đới đến vấn đề chủng tộc. Phiên tòa một người cha da đen giết hai người đàn ông da trắng đã hãm hiếp con gái mình—cha tôi nói ông ấy có thể nhận miễn phí vụ này.”

“Bảo ông ấy cứ ở lại Boston đi.”

“Đó là giấc mơ của các luật sư. Tôi chỉ mong được ở đó. Tôi sẽ không cản trở, tôi hứa đấy. Chỉ cần anh cho tôi làm việc ở hậu trường và quan sát phiên tòa."

“Thẩm phán Noose ghét luật sư nữ lắm đấy.”

Tỉnh dậy sau cuộc chợp mắt trên trường kỷ. Anh xuống nhà, đi vào phòng họp. Cô đã lấy xuống một nửa số sách trên kệ và đặt chúng rải rác dọc chiếc bàn với những tấm đánh dấu dán vào mỗi năm mươi trang hay chừng đó. Cô đang bận rộn ghi ghép.

“Thư viện cũng khá đấy,” cô nói.

“Một số cuốn đã không được động đến từ hai mươi năm nay rồi.”

“Tôi có để ý đến lớp bụi.”

“Cô đói chưa?”

“Rồi. Tôi đói muốn chết đây nè.”

“Có một quán cà phê nhỏ gần góc đường, món tủ là ngũ cốc chiên mỡ. Bao tử của tôi đang cần ít mỡ.”

“Nghe hấp dẫn đấy.”

Họ đi bọc quảng trường, đến quán Claude, nơi đám đông đã thưa thớt nhiều vào chiều thứ Bảy. Không có người da trắng nào khác ở đó. Claude vắng mặt và sự im lặng là tuyệt đối. Jake gọi bánh thịt băm phô mai, vài khoanh hành, và ba bịch thuốc bột trị nhức đầu.

“Anh nhức đầu à?” Eilen hỏi.

“Kinh khủng.”

“Căng thẳng phải không?”

“Khó ở do rượu.”

“Khó ở do rượu? Tôi tưởng anh là người bài rượu cơ mà.”

“Cô nghe chuyện đó ở đâu ra?”

“Neewsweek. Bài báo nói anh là người đàn ông mẫu mực yêu gia đình, một người nghiện công việc, một con chiên sùng tín của Giáo hội Trưởng lão không bao giờ uống rượu và chỉ hút xì gà loại rẻ tiền. Nhớ chưa? Làm sao anh quên được, phải không?”

“Cô đọc gì là tin đó à?”

“Làm gì có."

“Tốt. Vì tối qua tôi bị xỉn, và tôi đã nôn mửa suốt buổi sáng.”

Cô thư ký pháp luật có vẻ thích thú. “Anh uống gì vậy?”

“Tôi cũng không nhớ nữa. Tôi đã không uống cho đến tối hôm qua. Đây là cơn khó ở đầu tiên của tôi kể từ hồi ở trường luật, và tôi hy vọng đó là cơn cuối cùng. Tôi đã quên béng mất cơn khó ở này kinh khủng như thế nào.”

“Tại sao các luật sư lại uống nhiều như vậy?”

“Họ học được chuyện đó ở trường luật. Cha cô có uống không?”

“Anh đùa à? Chúng tôi là người Công giáo. Cho nên ông ấy rất cẩn thận.

“Vậy cô có uống không?”

“Chắc chắn rồi, uống hoài,” cô hãnh diện nói.

“Thế thì cô sẽ là một đại luật sư.”

Anh Jake cẩn thận hòa ba bịch bột trong ly nước đá rồi nốc cạn, nhăn mặt và chùi miệng. Cô chăm chú nhìn anh với nụ cười thích thú. “Vợ anh nói gì?”

“Về chuyện gì cơ?”

“Về vụ khó ở, nơi một người đàn ông sùng tín và yêu gia đình.”

“Cô ta không biết chuyện đó. Cô ta đã rời khỏi tôi từ sáng sớm hôm qua.”

“Tôi rất tiếc.”

“Cô ta đến ở với cha mẹ cô ta cho đến khi phiên tòa qua đi. Hai tháng nay chúng tôi đã nhận nhiều cú điện thoại dọa giết, và sáng sớm hôm qua chúng đã gài mìn ở bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của chúng tôi. Cảnh sát đã phát hiện kịp thời và đã tóm được vài gã. Chắc là người của Klan. Đủ mìn để thổi tung căn nhà và giết sạch chúng tôi. Đó là cái cớ tốt để tôi say xỉn.”

“Tôi rất tiếc khi nghe chuyện này.”

“Việc mà cô vừa nhận có thể rất nguy hiểm đấy. Cô nên biết điều đó vào lúc này.”

“Tôi đã từng bị đe dọa. Mùa hè vừa rồi ở Dothan, Alabam, chúng tôi cãi cho hai thiếu niên da đen đã sàm sỡ và xiết cổ một bà cụ tám mươi tuổi. Không có luật sư nào trong bang chịu nhận vụ này nên họ gọi cho Liên đoàn Bào chữa. Chúng tôi đã lẳng lặng phi xuống thị trấn vì chỉ cần thấy bóng dáng chúng tôi là nguyên một đám phân biệt chủng tộc sẽ lập tức ùa ra các góc phố. Chúng tôi trốn trong nhà trọ ở một thị trấn khác và cảm thấy an toàn, cho đến một đêm có hai gã đàn ông chặn tôi ở phòng khách của nhà trọ, tìm cách đưa tôi đi.”

“Chuyện gì xảy ra sau đó?”

“Tôi mang theo một khẩu nòng ngắn 38 ly trong hầu bao của tôi, và tôi đã thuyết phục họ rằng tôi biết cách sử dụng nó.”

“Khẩu nòng ngắn 38 ly?”

“Cha tôi tặng nó cho tôi vào dịp sinh nhật thứ mười lăm. Tôi có giấy phép hẳn hoi.”

“Ông ta hẳn phải là quỷ sứ.”

“Ông ấy đã bị bắn nhiều lần. Ông ấy nhận các vụ án gây rất nhiều tranh cãi, loại mà anh đọc trên báo, khi công chúng nổi giận đòi treo cổ bị cáo, không cần phải xét xử hay luật sư gì cả. Đó là những vụ ông ấy ưa thích nhất. Ông ấy có một cảnh vệ toàn thời gian.”

“Bảnh thật. Tôi cũng thế đấy. Tên của anh ta là cảnh sát Nesbit, và cả cái đích to lù lù anh ta không bắn trúng nổi bằng súng lục. Anh ta được phân công bảo vệ tôi từ hôm qua.”

Thức ăn được bưng tới. Cô bỏ hành và cà chua ra khỏi ổ bánh thịt băm của Claude và nhường cho anh chỗ khoai tây chiên. Cô cắt bánh ra làm đôi rồi gặm quanh mép như một con mèo. Mỡ nóng nhỏ lên đĩa của cô. Sau mỗi cú gặm nhỏ cô lại cẩn thận chùi miệng.

Khuôn mặt cô trông hiền lành và dễ nhìn với nụ cười thanh thản, trái ngược hẳn với cái vẻ ACLU, ERA, đốt-nịt-ngực, tôi còn lì hơn cả các anh mà Jake biết vẫn đang lởn vởn đâu đó gần bề mặt. Không có một dấu vết trang điểm nào ở bất cứ nơi đâu trên khuôn mặt. Chẳng cần phải trang điểm. Cô không đẹp, cũng chẳng xinh, và rõ ràng đã xác định là mình không xinh đẹp. Cô có làn da trắng và mái tóc hung, nhưng đó là một làn da khỏe mạnh, với sáu hay bảy đốt tàn nhang nằm lốm đốm quanh chiếc mũi nhỏ và nhọn. Với nụ cười thường xuyên, môi cô nở ra tuyệt vời, kéo đôi má xuống, làm ần hiện những lúm đồng tiền sâu và gọn. Nụ cười của cô đầy tự tin, thách thức, và huyền bí. Đôi mắt xanh kim loại tỏa ra sự nồng nàn êm dịu. Chúng cố định và không chớp mỗi khi cô nói.

Đó là một khuôn mặt thông minh và hấp dẫn chết người. Jake nhai ổ bánh thịt bằm của anh và cố thờ ơ trước đôi mắt của cô. Thức ăn nặng làm bụng anh dịu lại, và lần đầu tiên sau mười tiếng đồng hồ anh cảm thấy mình có thể sống sót.

“Hỏi thật nhé, sao cô lại chọn Ole Miss?” anh hỏi.

“Đó là một trường luật tốt.”

“Đó là trường tôi học. Nhưng chúng tôi thường không lôi cuốn được những sinh viên sáng giá nhất từ đông bắc. Đó là các trường Ivy League. Chúng tôi gửi mấy nhóc tì thông minh nhất lên đó.”

“Cha tôi ghét tất cả các luật sư tốt nghiệp Ivy League. Ông ấy từng nghèo rớt mồng tơi và đã phải lăn lóc đi qua các lớp đêm của trường luật. Cả cuộc đời ông ấy phải chịu đựng sự hắt hủi của đám luật sư nhà giàu, có học thức và bất tài. Giờ thì ông ấy cười vào mặt họ. Ông ấy bảo tôi có thể theo học bất cứ trường luật nào trên cả nước, nhưng nếu mà tôi chọn một trường Ivy League thì ông ấy sẽ không trả học phí cho tôi. Và rồi còn mẹ của tôi nữa chứ. Tôi được nuôi lớn trong những câu chuyện đời mê hoặc ở Deep South, và tôi phải tận mắt thấy nó. Ngoài ra, các bang miền nam có vẻ quyết tâm duy trì án tử hình, cho nên tôi nghĩ tôi sẽ trụ lại đây.”

“Tại sao cô chống án tử hình?”

“Anh thì không chống à?”

“Không, tôi rất ủng hộ nó nữa là khác.”

“Khó tin thật! Một luật sư biện hộ hình sự mà lại đi nói vậy.”

“Tôi mong trở lại cái thời kỳ treo cổ trước công chúng trên thảm cỏ tòa án.”

“Anh nói đùa phải không? Tôi hy vọng thế. Hãy nói là anh đùa đi!”

“Tôi không đùa đâu.”

Cô ngừng nhai và mỉm cười. Đôi mắt cô ánh lên hung dữ, chờ đợi nơi anh một tín hiệu yếu đuối. “Anh đúng thật là nghiêm túc.”

“Tôi rất nghiêm túc là đằng khác. Vấn đề của án tử hình là chúng ta phải sử dụng chúng thường xuyên hơn.

“Anh đã giải thích điều đó cho ông Hailey chưa?”

“Ông Hailey không đáng nhận án tử. Nhưng hai gã hãm hiếp con gái ông thì đáng lắm.”

“Tôi hiểu rồi. Nhưng làm cách nào anh xác định ai đáng ai không?”

“Đơn giản lắm. Cô cứ xem tội ác rồi cô nhìn vào kẻ phạm tội. Nếu đó là một tay buôn ma túy đã bắn chết một cảnh sát chìm chống ma túy thì hắn phải vào phòng hơi ngạt. Nếu đó là một gã lông bông hãm hiếp một bé gái lên ba rồi nhấn nước đứa bé bằng cách dúi cái đầu bé tí của nó vào hố bùn rồi vứt xác nó qua cầu thì cô cần phải lấy mạng hắn và tạ ơn Chúa vì đã cho hắn đi đời. Nếu đó là một gã vượt ngục đột nhập vào một ngôi nhà nông thôn vào đêm muộn, rồi đánh đập và tra tấn một đôi vợ chồng già trước khi đốt nhà họ thì cô phải trói hắn vào ghế, nối vài sợi dây điện, cầu nguyện cho linh hồn hắn rồi bấm nút. Và nếu đó là hai gã say ma túy hãm hiếp tập thể một bé gái mười tuổi, đá con bé bằng đôi ủng cao bồi mũi nhọn cho đến khi nó vỡ quai hàm thì cô phải sung sướng, vui vẻ, mừng rỡ, hân hoan nhốt chúng trong phòng hơi ngạt và lắng nghe chúng quằn quại. Quá đơn giản.”

“Đó là man rợ.”

“Tội ác của chúng mới chính là man rợ. Án tử là quá tốt cho chúng, quá tốt.”

“Còn nếu ông Hailey bị kết án và xử tử thì sao?”

“Nếu điều đó xảy ra thì chắc chắn tôi sẽ dành mười năm tới để kêu gào kháng cáo và đấu tranh quyết liệt để cứu mạng ông ấy. Và nếu họ cột ông ấy vào ghế thì chắc chắn tôi sẽ ở ngoài nhà giam cùng cô và những tín đồ Dòng Tên và hàng trăm người từ tâm cầm nến đi diễu hành và hát thánh ca. Và rồi tôi sẽ đứng bên nấm mồ của ông ấy ở sau nhà thờ, cùng với bà vợ góa bụa và mấy đứa con thơ của ông ấy, cầu mong sao cho tôi chưa từng bao giờ gặp ông.”

“Anh đã bao giờ chứng kiến một cuộc hành quyết chưa?”

“Theo tôi nhớ thì chưa.”

“Tôi đã chứng kiến hai cuộc rồi. Chỉ cần chứng kiến một cuộc là anh sẽ đổi ý thôi.”

“Tốt. Tôi sẽ không chứng kiến cuộc nào vậy.”

“Đó là một cảnh tượng khủng khiếp.”

“Gia đình các nạn nhân có ở đó không?”

“Có, trong cả hai vụ.”

“Họ có thấy khủng khiếp không? Họ có đổi ý không? Dĩ nhiên là không rồi. Những cơn ác mộng của họ đã qua đi.”

“Anh làm tôi ngạc nhiên đấy.”

“Còn tôi thì sửng sốt trước những người như cô. Làm sao cô có thể hăng hái và quyết tâm như thế khi tìm cách cứu mạng những kẻ được cầu khẩn án tử hình và phải nhận bản án đó theo luật?”

“Luật nào? Đó không phải là luật ở Massachusetts.”

“Đừng nói thế. Cô kỳ vọng gì ở cái bang duy nhất mà McGovern thắng cử năm 1972? Những người như cô luôn hòa điệu với phần còn lại của đất nước.”

Bánh thịt băm của Claude bị bỏ lơ và giọng của họ đã trở nên gay gắt. Jake liếc quanh và bắt gặp vài ánh nhìn. Ellen lại mỉm cười, lấy một khoanh hành của anh.

“Anh nghĩ sao về ACLU?” cô vừa nhai vừa hỏi.

“Tôi nghĩ cô đang có một thẻ thành viên trong hầu bao của cô”.

“Tôi có thật mà.”

“Thế thì cô đã bị sa thải.”

“Tôi gia nhập nó từ hồi mười sáu tuổi.”

“Sao muộn vậy? Hẳn cô là người cuối cùng trong nhóm nữ hướng đạo sinh của cô gia nhập vào cái nhóm đó.”

“Anh có tôn trọng Tuyên ngôn Nhân quyền không vậy?”

“Tôi yêu mến Tuyên ngôn Nhân quyền. Tôi chỉ khinh ghét những thẩm phán đã diễn dịch nó mà thôi. Ăn đi.”

Họ gườm gườm nhìn nhau, hoàn tất món bánh thịt băm trong im lặng. Jake gọi cà phê và thêm hai bịch bột chống nhức đầu nữa. “Vậy chúng ta làm sao lên được kế hoạch để thắng vụ này đây?” cô hỏi.

“Chúng ta ư?”

“Tôi vẫn còn được nhận việc, phải không?”

“Phải. Chỉ cần cô nhớ rằng tôi là sếp, còn cô là thư ký.”

“Tất nhiên rồi, sếp. Chiến lược của anh là gì vậy?”

“Là cô thì cô giải quyết thế nào?”

“Này nhé, từ những gì tôi thu thập được, thân chủ của chúng ta đã lên kế hoạch kỹ lưỡng cho việc bắn giết chúng một cách máu lạnh, sáu ngày sau vụ cưỡng dâm. Có vẻ như ông ta biết chính xác mình đang làm gì.”

“Thì ông ta biết mà.”

“Cho nên chúng ta không có gì để bào chữa và tôi nghĩ ông nên nhận ông ta có tội, chịu án chung thân và tránh được phòng hơi ngạt.”

“Cô đúng là một chiến binh.”

“Đùa chút thôi. Viện dẫn tâm thần là cách bào chữa duy nhất của chúng ta. Và có vẻ như điều đó không thể nào chứng minh được.” Jake hỏi.

“Cô có thông thạo điều luật M’Naghten không?”

“Có. Anh đã có bác sĩ tâm thần chưa?”

“Thì cũng có đấy. Ông ta sẽ nói bất cứ điều gì chúng ta muốn ông ta nói. Đó là nếu ông ta tỉnh táo tại tòa. Một trong những nhiệm vụ khó khăn của cô trong vai trò thư ký pháp luật mới là phải đảm bảo để ông ta tỉnh táo tại phiên tòa. Không dễ đâu, tin tôi đi.”

“Những thách thức mới tại phòng xử là lẽ sống của tôi.”

“Tốt lắm Row Ark, lấy bút ra đi. Khăn ăn đây. Sếp của cô sắp cho cô các hướng dẫn.”

Cô bắt đầu ghi chép lên tấm khăn ăn bằng giấy.

“Tôi muốn có một bản tóm tắt các quyết định M’Naghten nộp lên Tòa Thượng Thẩm trong năm mươi năm qua. Chắc phải đến hàng trăm đấy. Có một vụ việc lớn vào năm 1976, Công tố chống lại Hill, khi tòa án bị chia rẽ nghiêm trọng, năm chống bốn, trong đó những người bất đồng đòi phải có một định nghĩa thông thoáng hơn về tâm thần. Hãy cố viết bản tóm ngắn thôi, đừng quá hai mươi trang. Cô đánh máy được chứ?”

“Chín mươi từ mỗi phút.”

“Tôi không biết. Tôi muốn có nó vào thứ Tư.”

“Anh sẽ có nó.”

“Có vài luận điểm chứng cứ mà tôi cần nghiên cứu. Cô đã thấy những tấm ảnh ghê rợn về hai cái xác rồi đấy. Noose thường cho phép bồi thẩm đoàn trông thấy cảnh máu me, nhưng tôi lại muốn giữ chúng cách xa bồi thẩm đoàn. Cô xem thử coi có cách nào không.”

“Không dễ đâu.”

“Vụ cưỡng hiếp là rất quan trọng để bào chữa cho ông ấy. Tôi muốn bồi thẩm đoàn biết thật chi tiết về nó. Điều này cần được nghiên cứu thấu đáo. Tôi có hai hay ba vụ để cô khởi đầu, và tôi nghĩ ta có thể chứng minh với Noose rằng vụ cưỡng hiếp có liên quan rất mật thiết.”

“Được rồi. Còn gì nữa không?”

“Tôi chưa biết. Khi nào não của tôi sống lại thì tôi sẽ nghĩ ra thêm, nhưng tạm thời thế là đủ.”

“Tôi có phải báo cáo vào sáng thứ hai không?”

“Phải chớ, nhưng không sớm hơn chín giờ đâu đấy. Tôi thích khoảng thời gian yên tĩnh của tôi.”

“Quy định ăn mặc là thế nào?”

“Trông cô ổn đấy.”

“Quần jean và không mang vớ có được không?”

“Tôi còn có một nhân viên khác, một bà thư ký tên là Ethel. Bà ta đã sáu mươi tư tuổi rồi, đầu to mình nhỏ, và thật diễm phúc là bà ta chịu mang nịt ngực. Với cô thì đó sẽ là một ý tưởng tồi.”

“Tôi sẽ cân nhắc việc đó.”

“Tôi không cần sự phân tâm đâu đấy.”

⚝ ✽ ⚝

[✽] Hạng ưu

⚝ ✽ ⚝

[✽] Boston College (Dai hoc Boston)

⚝ ✽ ⚝

[✽] ACLU[American Civil Liberties Union): Liên hiệp Tự do Dân sự Hoa Kỳ.

⚝ ✽ ⚝

[✽] Equal Right Amendment: Điều luật sửa đổi về luật bình đẳng

⚝ ✽ ⚝

[✽] Burn-the-bra (đốt nịt ngục) là một phong trào nữ quyền ở Hoa Kỳ.