Chương 27
Thứ hai ngày 15 tháng Bảy. Một tuần trước phiên tòa. Trong dịp cuối tuần, tin đồn đã nhanh chóng lan tỏa rằng phiên tòa sẽ diễn ra ở Clanton, và cái thị trấn bé nhỏ đó đang chúi đầu vào tấn kịch.
Điện thoại réo liên hồi tại ba nhà trọ khi các nhà báo và các tổ quay của họ xác nhận việc đặt phòng. Các quán cà phê rầm rì những đồn đoán. Đội bảo trì của hạt tụ tập quanh tòa sau bữa điểm tâm, bắt đầu sơn phết và lau chùi. Ozzie gửi đến đội làm vườn từ nhà giam cùng các máy xén cỏ. Các cụ già bên dưới đài tưởng niệm Việt Nam cặm cụi ngồi gọt cắt, quan sát mọi động tĩnh. Người tù nhân tin cậy giám sát việc làm vườn đến yêu cầu các cụ nhổ mấy điếu Red Man lên cỏ chứ đừng nhổ lên vỉa hè. Các cụ bèn bảo anh ta cút xéo đi. Lớp cỏ Bermuda dày và sậm màu được rải thêm một lớp phân bón, và khoảng mười hai chiếc máy xén cỏ đang gầm rú, phun tung tóe vào lúc chín giờ sáng. Đến mười giờ thì nhiệt độ tăng lên khoảng ba mươi ba độ C. Các tiểu thương tại những tiệm nhỏ quanh quảng trường mở cửa để lấy hơi ẩm và bật quạt trần. Họ gọi cho Memphis, Jackson và Chicago để đặt hàng với giá cả đặc biệt vào tuần tới.
Noose đã gọi cho Jean Gillespie, thư ký Tòa Di động, vào tối muộn hôm thứ Sáu, thông báo cho bà rằng phiên tòa sẽ diễn ra tại phòng xử của bà. Ông chỉ đạo bà triệu tập một trăm năm mươi bồi thẩm tiềm năng. Bên bị đã yêu cầu một danh sách mở rộng, từ đó chọn ra mười hai người và Noose đã đồng ý. Jean và hai phó thư ký dành ngày thứ Bảy để sàng lọc từ các cuốn đăng ký cử tri, chọn ngẫu nhiên những bồi thẩm tiềm năng. Theo chỉ đạo cụ thể của Noose, họ nhặt ra những người trên sáu mươi lăm tuổi. Một ngàn cái tên đã được chọn ra, mỗi tên được điền vào một thẻ ghi chú kèm địa chỉ rồi quẳng vào một thùng các-tông. Hai phó thư ký sau đó thay phiên nhau rút các tấm thẻ trong thùng một cách ngẫu nhiên. Một thư ký là người da đen, và một thư ký là người da trắng. Mỗi người rút hú họa một tấm thẻ trong hộp rồi sắp nó ngay ngắn trên chiếc bàn xếp cùng với các thẻ khác. Khi họ đạt đến con số một trăm năm mươi thì việc rút thăm dừng lại và một danh sách chốt được đưa đi đánh máy. Đó là những bồi thẩm cho phiên tòa “Công tố chống lại Hailey.” Mỗi bước chọn lựa đều tuân thủ nghiêm ngặt lệnh của Ngài Noose, người luôn biết chính xác mình làm gì. Nếu đó là một bồi thẩm đoàn toàn da trắng, và nếu có kết án và đó là án tử hình thì từng bước đi cơ bản của quy trình lựa chọn bồi thẩm đoàn sẽ bị tấn công trong phiên kháng cáo. Ông đã từng trải qua chuyện này và đã từng bị hủy. Nhưng lần này thì không đâu.
Từ danh sách chốt, tên và địa chỉ của mỗi bồi thẩm được đánh máy thành các đơn triệu tập riêng rẽ. Xấp thư triệu tập được cất giữ trong văn phòng của Jean và khóa lại cho đến tám giờ sáng thứ hai, tức lúc cảnh sát trưởng Ozzie Walls đến. Ông uống cà phê với Jean rồi nhận các chỉ dẫn của Ngài.
“Thẩm phán Noose muốn phát thư triệu tập này từ bốn giờ chiều cho đến giữa đêm,” Jean nói.
“Được.”
“Các bồi thẩm phải báo lại ngay cho tòa án vào khoảng chín giờ thứ Hai tuần sau.”
“Được.”
“Thư triệu tập không ghi tên hay tính chất của phiên tòa, và bồi thẩm đoàn không được cho biết bất cứ điều gì.”
“Tôi nghĩ là họ biết đấy.”
“Có thể vậy, nhưng Noose đã chỉ đạo rất cụ thể. Người của ông không được nói gì về vụ này khi phát thư triệu tập. Tên của các bởi thẩm là tối mật, chí ít cho đến thứ Tư. Đừng hỏi vì sao Noose đã ra lệnh như thế.”
Ozzie lật giở xấp thư. “Ở đây có bao nhiêu vậy?”
“Một trăm năm mươi.”
“Một trăm năm mươi! Sao nhiều thế?”
“Đây là một vụ lớn. Noose đã ra lệnh như vậy.”
“Tôi sẽ phải huy động hết nhân sự để phát các thư này.”
“Tôi rất tiếc.”
“Ồ không sao, Ngài đã muốn thì chúng tôi phải chiều thôi.”
Ozzie đi khỏi, và vài giây sau Jake đã đứng ở bàn tiếp tân, tán tỉnh các cô thư ký và mỉm cười với Jean Gillespie. Anh theo Jean vào văn phòng của bà rồi khép cửa lại. Bà ra sau bàn làm việc rồi trỏ ngón tay vào anh. Anh tiếp tục mỉm cười.
“Tôi biết vì sao anh ở đây,” bà nghiêm nghị nói, “nhưng anh sẽ không đạt được điều đó đâu.”
“Cho tôi bản danh sách đi, Jean.”
“Không đâu, đến thư Tư mới được. Noose đã ra lệnh rồi.”
“Thứ Tư? Tại sao thứ Tư?”
“Tôi biết đâu đấy. Nhưng Noose đã dặn rất kỹ.”
“Cho tôi bản danh sách đi, Jean.”
“Jake, tôi không thể. Anh muốn tôi gặp rắc rối hay sao?”
“Chị sẽ không gặp rắc rối vì chẳng ai biết cả. Chị biết tôi giữ bí mật tốt như thế nào rồi mà.” Giờ thì anh đã thôi cười. “Jean, cho tôi bản danh sách chết tiệt đó đi mà.”
“Jake. Tôi không thể làm vậy được.”
“Tôi cần nó, và cần nó ngay bây giờ. Tôi không thể chờ đến thứ Tư được. Tôi còn việc phải làm nữa.”
“Như vậy thì không công bằng cho Buckley,” bà yếu ớt nói. “Kệ xừ cái gã Buckley đó đi. Chị nghĩ hắn chơi công bằng hay sao? Hắn là một con rắn và chị cũng ghét hắn có kém gì tôi đâu.”
“Thậm chí còn ghét hơn.”
“Cho tôi bản danh sách đi, Jean.”
“Coi nào, Jake, tôi và anh luôn thân thiết với nhau mà. Tôi nghĩ về anh nhiều hơn bất cứ luật sư nào mà tôi biết. Khi con trai tôi gặp rắc rối tôi đã gọi cho anh, đúng không? Tôi tin cậy anh và tôi muốn anh thắng vụ này. Nhưng tôi không thể kháng lệnh của thẩm phán được.”
“Ai giúp chị được bầu lên lần rồi, tôi hay Buckley?”
“Thôi nào, Jake.”
“Ai giữ cho con trai của chị không ngồi tù, tôi hay Buckley?”
“Điều đó không công bằng, Jake."
“Ai đứng về phía chồng chị khi mọi người, ý tôi là toàn bộ mọi người trong nhà thờ muốn đuổi anh ấy đi khi sổ sách kế toán bị mất cân đối?”
“Đó không phải là vấn đề trung thành hay không, Jake ạ. Tôi yêu mến anh, yêu mến Carla và Hanna, nhưng tôi không thể làm vậy được.”
Jake đóng sầm cửa, xông ra khỏi văn phòng. Jean ngồi vào bàn làm việc của bà, chùi nước mắt trên má.
Vào lúc mười giờ sáng, Harry Rex tạt qua văn phòng của Jake, ném bản sao danh sách bồi thẩm lên bàn làm việc của anh. “Đừng hỏi,” ông nói.
Bên cạnh mỗi cái tên, ông đã điền sẵn những ghi chú, đại loại như “Không biết” hay “Thân chủ cũ — ghét mọi đen” hay “Làm việc ở nhà máy giày, có thể thiện cảm.”
Jake đọc chầm chậm từng cái tên, cố gán nó với một khuôn mặt hay một danh tiếng. Chẳng có gì cả, ngoài những cái tên. Không địa chỉ, không tuổi tác, không việc làm. Chỉ là những cái tên. Giáo viên lớp bốn của anh ở Karaway. Một trong những người bạn của mẹ anh ở câu lạc bộ làm vườn. Một thân chủ cũ, ăn trộm cửa hàng, hình như vậy. Một cái tên ở nhà thờ. Một khách quen của Coffee Shop. Một nhà nông có tiếng. Phần lớn những cái tên nghe có vẻ da tráng. Willie Mae Jones, Leroy Washington, Roosevelt Tucker, Bessie Lou Bean, và vài cái tên da đen khác. Nhưng nhìn chung bản danh sách có vẻ da trắng một cách đáng ngại. Anh nhận biết tối đa được ba mươi cái tên.
“Anh nghĩ sao?” Harry Rex hỏi.
“Khó nói lắm. Phần lớn là da trắng, nhưng để xem sao đã. Anh lấy cái này ở đâu vậy?”
“Đừng hỏi. Tôi đã ghi chú được hai mươi sáu cái tên. Tôi chỉ làm được đến thế. Phần còn lại thì tôi không biết.”
“Anh đúng là bạn tốt, Harry Rex ạ.”
“Tôi là một ông hoàng. Anh đã sẵn sàng cho phiên tòa chưa?”
“Chưa. Tối thứ Tư anh có bận không?”
“Chắc là không. Sao vậy?”
“Tốt. Ta gặp nhau ở đây lúc tám giờ nhé. Lucien cũng sẽ ở đây. Có thể thêm vài người nữa. Tôi muốn dành vài giờ bàn bạc về bồi thẩm đoàn. Chúng ta muốn người nào? Ta sẽ thử phác họa chân dung một bồi thẩm mẫu mực, rồi từ đó đi tiếp. Ta sẽ tìm hiểu từng cái tên và hy vọng sẽ xác định được phần lớn những người này.”
“Nghe vui đấy. Tôi sẽ đến. Bồi thẩm mẫu mực của anh là thế nào nhỉ?”
“Tôi không chắc. Tôi nghĩ việc tự hành công lý sẽ hấp dẫn dân ngáo vườn. Súng, bạo lực, bảo vệ phụ nữ. Dân ngáo vườn sẽ cắn câu mấy thứ đó. Khốn nỗi anh chàng của tôi lại da đen, và đám ngáo vườn sẽ nướng chín ông ta mất thôi. Ông ta đã giết chết hai người của họ mà.”
“Tôi đồng ý. Tôi thì sẽ tránh xa phụ nữ. Họ không có thiện cảm với đám hiếp dâm, nhưng họ đặt giá trị mạng sống lên cao hơn. Lấy một khẩu M-16 bắn bể sọ đám hiếp dâm là điều mà phụ nữ đơn giản là không sao hiểu nổi. Tôi và anh thì hiểu đấy vì chúng ta đều là cha. Việc đó lôi cuốn chúng ta. Chúng ta không ngán bạo lực và máu me. Chúng ta ngưỡng mộ ông ta. Anh phải lựa ra vài người ngưỡng mộ như thế trong bồi thẩm đoàn. Các ông bố trẻ có học vấn cao một chút.”
“Hay thật đấy. Lucien thì nói ông ta sẽ ủng hộ phụ nữ vì họ dễ có thiện cảm hơn.”
“Tôi không nghĩ vậy đâu. Tôi biết có vài bà sẵn sàng cắt cổ anh nếu anh đi ngang qua họ.”
“Là thân chủ của anh à?”
“Ừ, và có một người nằm trong danh sách này đấy. Frances Burden. Chọn bà ta đi, tôi sẽ bảo bà ta biểu quyết như thế nào.”
“Anh nghiêm túc đấy chớ?”
“Chứ sao. Bà ta sẽ làm tất cả những gì tôi nói.”
“Anh đến tòa vào thứ Hai được không? Tôi muốn anh quan sát bồi thẩm đoàn trong quá trình tuyển chọn rồi giúp tôi quyết định mười hai người.”
“Tôi không bỏ lỡ vụ này đâu.”
Jake nghe có những tiếng nói ở nhà dưới, bèn ép ngón tay lên môi. Anh lắng nghe rồi mỉm cười, làm động tác để Harry Rex đi theo anh. Họ nhón gót đi ra đầu cầu thang rồi lắng nghe những tiếng xào xáo quanh bàn làm việc của Ethel.
“Chắc chắn cô không làm việc ở đây,” Ethel khăng khăng nói.
“Tôi chắc chắn là có. Tôi đã được Jake Brigance thuê hôm thứ Bảy. Tôi tin ông ta là chủ của bà.”
“Thuê cô để làm gì?” Ethel hỏi.
“Làm thư ký pháp luật.”
“Nhưng ông ta chưa bàn với tôi.”
“Ông ta đã bàn với tôi rồi, và đã nhận tôi vào làm.”
“Ông ta trả cô bao nhiêu?”
“Một trăm đô mỗi giờ.”
“Chúa ơi! Tôi phải nói chuyện với ông ta trước đã.”
“Tôi đã nói chuyện với ông ta rồi, bà Ethel ạ.”
“Cô phải gọi tôi là Bà Twitty.” Ethel ngắm nghía kỹ cô gái suốt từ đầu cho đến tận ngón chân. Quần Jean mài mòn bằng a-xít, giày xỏ không mang vớ, chiếc sơ mi vải bông cài nút khổ rộng, hiển nhiên là không mặc gì bên dưới. “Cô… Cô ăn mặc không đứng đắn.”
Harry Rex nhướn mày và mỉm cười với Jake. Họ ngó xuống cầu thang và nghe ngóng.
“Chủ của tôi, và cũng là chủ của bà, bảo tôi có thể ăn mặc như thế này.
“Nhưng cô quên mặc gì đó, đúng không?”
“Jake nói tôi có thể quên. Anh ta nói bà đã không mang nịt ngực từ hai mươi năm nay. Anh ta nói hầu hết phụ nữ ở Clanton đều không mang nịt ngực, cho nên tôi bỏ nịt ngực ở nhà rồi.”
“Ông ta nói sao?” Ethel hét lên, hai cánh tay bắt chéo trên ngực.
“Ông ta có ở trên gác không?” Ellen lạnh lùng nói.
“Có đấy, tôi sẽ gọi ông ta.”
“Khỏi phiền bà.”
Jake và Harry Rex rút vào văn phòng lớn, chờ đợi cô thư ký pháp luật. Cô bước vào, mang theo một chiếc cặp lớn.
“Chào buổi sáng, Row Ark,” Jake cất tiếng. “Tôi muốn cô gặp người bạn tốt của tôi, Harry Rex Vonner.”
Harry Rex bắt tay cô, nhìn chiếc áo cô mặc “Hân hạnh được gặp cô. Tên cô là gì?”
“Ellen.”
“Gọi cô ta là Row Ark đi,” Jake nói. “Cô ta là thư ký ở đây cho đến khi vụ Hailey kết thúc.”
“Được lắm,” Harry Rex nói, vẫn cứ nhìn không rời mắt.
“Harry Rex là một luật sư địa phương, Row Ark ạ. Ông ta là một trong số rất nhiều người mà cô không thể nào tin cậy.”
“Anh thuê một nữ thư ký để làm gì vậy hả, Jake?” ông thẳng thừng nói.
“Row Ark là một thiên tài trong lĩnh vực luật hình sự, giống như hầu hết các sinh viên luật năm thứ ba. Và cô ta làm việc với tiền công rất thấp.”
“Ông có điều gì chống lại phụ nữ không vậy, thưa ông?” Ellen hỏi.
“Không đâu cô nương. Tôi rất yêu phụ nữ. Tôi đã kết hôn với bốn phụ nữ rồi đấy.”
“Harry Rex là luật sư giỏi nhất về ly hôn ở hạt Ford,” Jake giải thích. “Thật ra ông ta là luật sư cừ khôi nhất. Hãy nghĩ thế về ông ta, ông ta là người giỏi nhất mà tôi biết.”
“Cảm ơn,” Rex nói. Ông đã thôi nhìn cô.
Cô nhìn đôi giày cao cổ to đùng, bẩn thỉu và sờn mòn của ông nhìn đôi vớ ny lon dài chùng xuống thành ụ dày xung quanh mắt cá chân; chiếc quần ka ki bẩn và xơ xác, chiếc áo hải quân cộc tay đã tưa sợi, chiếc cà vạt len màu hồng sáng tầm một gang tay nằm trên bụng, rồi cô nói, “Tôi nghĩ ông ta trông đáng yêu ra phết.”
“Tôi có thể biến cô thành bà vợ thứ năm của tôi đấy,” Harry Rex nói.
“Sự cuốn hút của ông ta chỉ thuần túy là về hình thể,” cô nói.
“Cẩn thận đấy nhé,” Jake nói. “Chuyện tình dục đã không có trong cái văn phòng này kể từ khi Lucien ra đi.”
“Nhiều thứ đã ra đi cùng Lucien,” Harry Rex nói.
“Lucien là ai vậy?”
Jake và Harry Rex nhìn nhau.
“Cô sẽ gặp ông ta sớm thôi,” Jake nói.
“Bà thư ký của anh cũng dễ thương ghê,” Ellen nói.
“Tôi biết hai người sẽ kết thân với nhau. Bà ta thực sự là một con búp-bê nếu cô hiểu được bà ta.”
“Phải mất bao lâu thì mới được như vậy?”
“Tôi biết bà ta đã hai mươi năm qua,” Harry Rex nói, “và hiện tôi vẫn đang chờ đợi điều đó.”
“Việc nghiên cứu đã đến đâu rồi?” Jake hỏi.
“Chậm. Có đến hàng chục vụ việc M’Naughten, và rất cả đều rất dài. Tôi đã nghiên cứu được phân nửa. Tôi đã có kế hoạch làm tiếp cả ngày ở đây. Đó là nếu con pit bull ở dưới nhà không tấn công tôi.”
“Tôi sẽ lo chuyện bà ấy,” Jake nói.
Harry Rex đi ra cửa. “Hân hạnh được quen biết cô, Row Ark. Tôi sẽ sớm gặp lại cô.”
“Cảm ơn nhé, Harry Rex,” Jake nói. “Hẹn gặp anh tối thứ Tư.”
Bãi xe trên sỏi bẩn thỉu tại quán Tonk của Tank đã chật ních khi Jake cuối cùng tìm ra được nó vào đêm muộn. Anh không có lý do gì để đến quán Tank’s quá sớm, và cũng chẳng hào hứng với nơi này. Quán nằm khuất hoàn toàn trên một con đường bụi bặm, cách Clanton gần mười cây số. Anh đậu xe cách xa tòa nhà nhỏ bằng gạch xỉ, do dự với ý nghĩ cứ để nó nổ máy phòng trường hợp Tank không có ở đó và một cuộc đào tẩu nhanh là cần thiết. Nhưng anh nhanh chóng bác bỏ cái ý tưởng ngu xuẩn đó vì anh yêu chiếc xe của anh, và bọn trộm nhiều khả năng cũng thế. Anh đóng cửa xe, xoay khóa đến hai vòng, hầu như tin chắc rằng toàn bộ hoặc một phần chiếc xe sẽ biến mất khi anh quay trở lại.
Âm thanh của hộp nhạc vọng ra từ các cửa sổ để ngô, và anh nghĩ mình vừa nghe thấy tiếng một chiếc chai bị đập vỡ trên sàn, trên bàn, hay trên đầu của ai đó. Anh lưỡng lự cạnh chiếc xe của anh rồi quyết định dấn tới. Chuyện này là quan trọng. Anh hít một hơi đầy bụng, nín thở, rồi mở cánh cửa gỗ ọp ẹp.
Bốn mươi cặp mắt da đen lập tức hướng vào gã da trắng đáng thương đang nhầm đường lạc lối trong bộ vest và cà vạt, lúc này đang ngơ ngáo dõi mắt vào bóng tối mênh mông trong tửu quán của họ. Anh lóng ngóng đứng đó, tuyệt vọng tìm kiếm một người bạn. Chẳng có bạn bè nào cả. Michael Jackson chẳng may vừa kết thúc bài hát của anh ta từ hộp nhạc, và quán rượu bỗng im ắng cứ như đến vĩnh hằng. Jake đứng gần sát cửa. Anh gật đầu, mỉm cười, cố cư xử như một người đồng hội đồng thuyền. Không hề có nụ cười nào đáp trả.
Đột nhiên, ở quầy rượu có chuyển động, và đầu gối Jake chợt lẩy bẩy. “Jake! Jake!” ai đó hét lên. Đó là hai từ ngọt ngào nhất mà anh từng nghe. Từ sau quầy rượu, anh thấy người bạn Tank đang cởi tạp dề và tiến về phía anh. Họ nồng nhiệt bắt tay nhau.
“Điều gì đưa anh đến đây vậy?”
“Tôi cần nói chuyện với anh một phút. Ta ra ngoài được không?”
“Dĩ nhiên. Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện công việc ấy mà.”
Tank bấm nhẹ chiếc nút ở cửa trước. “Mọi người nghe nè, đây là luật sư của Carl Lee Hailey, Jake Brigance. Một người bạn tốt của tôi. Hãy để chính anh ta xác nhận điều đó.”
Căn phòng nhỏ bùng phát những tràng pháo tay và những lời tung hô. Nhiều gã ở quầy rượu túm lấy Jake và bắt tay lia lịa. Tank thọt tay vào ăn kéo dưới quầy rượu, lôi ra một đống danh thiếp của Jake và phân phát như phát kẹo. Jake đã thở lại được bình thường và khí sắc đã trở lại với khuôn mặt anh.
Ở bên ngoài, họ đứng tựa vào mui chiếc Cadillac vàng của Tank. Lionel Richie hát vọng ra từ các cửa sổ và đám đông đã bình thường trở lại. Jake trao cho Tank một bản sao danh sách.
“Hãy nhìn từng cái tên, xem thử coi anh biết bao nhiêu người trong số này. Hỏi thử vòng quanh xem sao, tìm ra được gì thì tìm.”
Tank đưa bản danh sách lên sát mắt. Ánh sáng từ biển quảng cáo Michelob trên cửa sổ rọi qua vai anh. “Bao nhiêu người là da đen vậy?”
“Anh cho tôi biết đi. Đó là lý do tôi muốn anh xem nó. Hãy khoanh những người da đen lại. Nếu anh không chắc thì hãy tìm hiểu. Nếu anh biết tay da trắng nào thì hãy ghi chú.”
“Tôi rất sẵn lòng, Jake ạ. Vụ này bất hợp pháp, phải không?”
“Không, nhưng đừng nói cho ai biết. Tôi cần lấy lại nó vào sáng thứ Tư.”
“Anh là sếp mà.”
Tank nhận bản danh sách và Jake quay đầu về văn phòng. Lúc này đã gần mười giờ. Ethel đã gõ lại bản danh sách từ bản gốc mà Harry Rex cung cấp, và một chục bản sao đã được trao tận tay cho những người bạn chọn lọc và tin cậy. Lucien, Stan Atcavage, Tank, Dell ở Coffe Shop, một luật sư ở Karaway tên là Roland Isom, và vài người khác nữa. Cả Ozzie cũng nhận được một bản.
Chưa đầy ba dặm từ quán Tonk đi ra là ngôi nhà nhỏ khung trắng gọn gàng của miền quê, nơi Ethel và Bud Twitty sinh sống đã gần bốn mươi năm nay. Đó là một ngôi nhà xinh xắn với những ký ức dễ chịu về việc nuôi dưỡng những đứa con mà nay đã tản lên miền bắc. Người con thiểu năng, người trông rất giống Lucien, sống ở Miami vì một lý do nào đó. Ngôi nhà nay đã yên tĩnh hơn. Bud nhiều năm nay đã không làm việc, kể từ sau cú đột quỵ đầu tiên năm 1975. Rồi một cơn đau tim đã tiếp nối sau hai cú đột quỵ nặng và nhiều cú đột quỵ nhẹ. Sự tồn tại của ông được đếm từng ngày, và từ lâu ông đã chấp nhận cái thực tế rằng nhiều khả năng ông sẽ dính thêm một cú đột quỵ nặng nữa và ra đi ở hàng hiên trước nhà, trong lúc đang lột vỏ đậu phộng. Dù sao, đó cũng là điều ông hy vọng.
Sáng thứ Hai, ông đang ngồi ở hàng hiên lột vỏ đậu phộng và nghe các Hồng y nói chuyện trên radio. Ethel thì đang loay hoay trong bếp. Vào lúc radio chuyển sang một trận bóng chày, ông nghe có tiếng động ở bên hông nhà. Ông vặn nhỏ âm lượng. Có lẽ chỉ là một con chó. Rồi một tiếng động khác cất lên. Ông đứng dậy, bước đến cuối hàng hiên. Bất chợt, một thân hình to lớn trong y phục đen tuyền với những vạch sơn chiến trận màu đỏ, trắng và đen bỗng vọt ngang qua mặt ông đầy hung hiểm. Hắn nhảy ra từ các bụi rậm, tóm lấy Bud và lôi ông khỏi hàng hiên. Tiếng kêu cứu của Bud khó mà nghe thấy từ nhà bếp. Một chiến binh khác tham gia vào. Chúng lôi ông già đến chân các bậc thang đi lên hàng hiên trước nhà. Một tên khóa tay ông từ phía sau trong khi tên kia đấm vào chiếc bụng mềm của ông và đấm khuôn mặt ông đổ máu. Chỉ vài giây sau ông bất tỉnh.
Ethel nghe thấy tiếng động, vội lao ra cửa trước. Bà bị tóm bởi một thành viên thứ ba trong băng. Gã này vặn chặt tay bà ra sau lưng rồi vòng một cánh tay đồ sộ quanh cổ bà. Không thể la hét hay nói năng gì nữa, bà bị khống chế ở hàng hiên, kinh hoàng nhìn chúc xuống cảnh chồng của bà đang bị hai tên côn đồ thay phiên nhau đấm đá.
Ở vỉa hè trước nhà, chừng ba mét phía sau khung cảnh bạo lực, ba thân hình xuất hiện, cả ba mặc váy trắng phủ dài, nón chóp trắng cao và nhọn, với những mặt nạ đỏ và trắng đeo hờ trên mặt. Chúng xuất hiện từ bóng tối, đứng đó quan sát. Cứ như ba nhà tiên tri thăm máng lừa.
Sau một phút dài đầy đau đớn, việc đánh đập trở nên nhàm chán. “Đủ rồi,” tên cầm đầu đứng giữa nói. Ba tên hành hung mặc đồ đen bèn bỏ chạy. Ethel lao đến các bậc thang, đổ sụp xuống người chồng tơi tả của bà. Ba gã mặc váy trắng cũng biến mất.
Jake rời bệnh viện sau nửa đêm. Bud còn sống nhưng mọi người đều bi quan. Cùng với những chiếc xương gãy, ông đang bị một cơn đau tim nặng. Ethel đã làm ầm lên, đổ tất cả cho Jake.
“Ông nói không có gì nguy hiểm!” bà hét lên. “Nói với chồng tôi tất cả là do lỗi tại ông đi!”
Anh chịu trận tất cả những nguyền rủa và oán thán, và sự lúng túng đã chuyển thành cơn giận. Anh đảo mắt nhìn quanh căn phòng chờ nhỏ hẹp, nhìn những bạn bè và người thân của họ. Mọi cặp mắt đều đang chĩa về anh. Chúng hình như đều nói, tất cả đều do lỗi tại anh.