← Quay lại trang sách

Chương 28

Gwen gọi đến văn phòng vào sáng sớm thứ Hai. Cô thư ký mới Ellen Roark nhận điện thoại. Cô loay hoay với chiếc máy nội đàm cho đến khi tìm ra số. Rồi cô bước đến cầu thang và réo to:

“Jake, có vợ của ông Hailey gọi.”

Jake đóng sập cuốn sách, giận dữ nhấc ống nghe. “A lô.”

“Jake, anh có bận không vậy?”

“Rất bận. Chị gọi có chuyện gì không?”

Gwen bắt đầu khóc. “Jake. Chúng tôi cần tiền. Chúng tôi khánh kiệt rồi, và các hóa đơn đã hết hạn. Tôi không trả tiền nhà đã hai tháng nay và công ty thế chấp đang gọi đến. Tôi không biết phải xoay sang ai khác để cầu cứu nữa.”

“Gia đình chị thì sao?”

“Họ đều nghèo khốn cả, Jake ạ, anh biết mà. Họ cho chúng tôi ăn và làm tất những gì có thể, nhưng họ không thể trả các hóa đơn của chúng tôi và các món thiết yếu.”

“Chị đã nói chuyện với Carl Lee chưa?”

“Không nói chuyện tiền bạc. Gần đây tôi không nói chuyện đó nữa. Anh ấy chẳng làm được gì mà chỉ tổ lo lắng thêm mà thôi. Thề có Chúa, anh ấy lo lắng như vậy đã là quá đủ rồi.”

“Còn nhà thờ thì sao?”

“Tôi chẳng thấy đồng xu nào cả.”

“Chị cần bao nhiêu?”

“Ít ra là năm trăm, chỉ để cầm cự mà thôi. Tôi không biết tháng sau sẽ ra sao nữa. Tôi chỉ biết đợi đến lúc đó rồi hẵng tính.”

Chín trăm trừ năm trăm, Jake sẽ chỉ còn vỏn vẹn bốn trăm đô la tiền công cãi cho một vụ trọng án giết người. Đó hẳn phải là một kỷ lục. Bốn trăm đô la! Anh chợt nảy ra một ý tưởng.

“Chị đến văn phòng tôi hai giờ chiều nay được không?”

“Tôi phải đem theo mấy đứa nhóc.”

“Không sao. Chỉ cần chị đến đây.”

“Tôi sẽ đến.”

Anh ngắt máy rồi tìm nhanh giám mục Ollie Agee trong cuốn niên giám điện thoại. Anh tìm được ông ở nhà thờ. Qua điện thoại, Jake hẹn gặp ông để bàn về phiên tòa xử Hailey và phần tuyên thệ của Agee. Anh nói vị giám mục là một nhân chứng quan trọng. Agee đồng ý đến chỗ anh lúc hai giờ. Mẹ con nhà Hailey đã đến trước và anh bố trí họ ngồi quanh bàn họp. Bọn nhỏ vẫn nhớ căn phòng từ sau hôm họp báo. Chúng choáng ngợp trước chiếc bàn dài, những chiếc ghế xoay và những dãy sách đầy ấn tượng. Khi đến nơi, ông giám mục ôm hôn Gwen và đùa giỡn với bọn nhỏ, đặc biệt là Tonya.

“Sẽ rất ngắn thôi, thưa Giám mục," Jake mở lời. "Có một số việc chúng ta phải bàn luận. Nhiều tuần qua cha và các mục sư da đen của hạt đã quyên tiền cho gia đình Hailey. Các cha thực sự đã làm rất tốt. Hơn sáu ngàn, tôi tin vậy. Tôi không biết khoản tiền đó đang ở đâu, và đó cũng không phải là việc của tôi. Ông đã chào khoản tiền đó cho các luật sư của NAACP để họ đại diện cho Carl Lee nhưng, như cả ông và tôi đều biết, các luật sư này sẽ không tham gia phiên tòa. Tôi là luật sư, luật sư duy nhất, và cho đến nay tôi vẫn chưa được chào một đồng nào cả. Tôi không trông đợi khoản nào hết. Hiển nhiên ông không quan tâm ông ta sẽ nhận được dạng bào chữa nào nếu ông không thể chọn luật sư cho ông ta. Tốt thôi. Tôi có thể chấp nhận điều đó. Điều khiến tôi thực sự phiền lòng, thưa Giám mục, là trên thực tế đã không có, tôi xin nhắc lại là hoàn toàn không có một đồng xu cắc bạc nào được trao cho gia đình Hailey. Có đúng vậy không, Gwen?”

Vẻ trống rỗng trên khuôn mặt bà chuyển thành vẻ ngạc nhiên, rồi tiếp tục chuyển sang vẻ giận dữ khi bà chằm chặp nhìn ông giám mục.

“Sáu ngàn đô la,” bà lặp lại.

“Ít nhất cũng hơn sáu ngàn đô la theo tổng kết lần cuối cùng," Jake nói. "Và tiền hiện đang nằm trong một ngân hàng nào đó trong khi Hailey ngồi tù, Gwen không đi làm, các hóa đơn thì quá hạn, thức ăn do bạn bè đem đến, và nhà sắp bị xiết trong vài ngày tới. Giờ thì hãy nói cho chúng tôi biết đi, ông Giám mục, ông định làm gì với chỗ tiền đó?”

Agee mỉm cười, nói bằng giọng trơn trượt, “Đó không phải là việc của anh.”

“Nhưng đó là việc của tôi!” Gwen la lớn. “Cha đã dùng tên của tôi và tên gia đình tôi để quyên tiền, phải vậy không, thưa cha. Tôi đã nghe chuyện đó. Cha đã nói với tất cả những người ở nhà thờ rằng cuộc quyên góp vì tình yêu, theo như cách cha gọi, là để lo cho gia đình tôi. Tôi biết cha không trả một đồng phí luật sư hay khoản chi nào như thế. Và hôm nay tôi còn biết cha đã cất kỹ nó trong ngân hàng. Tôi đoán cha dự định sẽ giữ nó lại.”

Agee đứng lặng. “Khoan đã nào, Gwen. Các cha nghĩ rằng tiền phải được chi tiêu cho Carl Lee. Chồng con đã khước từ khoản tiền bằng hành động từ chối thuê các luật sư của NAACP. Cho nên cha đã hỏi Reinfeld, ông luật sư trưởng, phải nên làm gì với chỗ tiền đó. Ông ta bảo cha cứ giữ nó lại vì Carl Lee sẽ cần đến nó cho phiên kháng cáo.”

Jake hất đầu sang bên, nghiến chặt răng. Anh đã toan vặc lại lão già dốt nát này, nhưng rồi anh nhận ra rằng Agee cũng chẳng hiểu ông ta đang nói gì. Jake bặm môi.

“Tôi không hiểu,” Gwen nói.

“Đơn giản lắm,” ông giám mục nói với nụ cười giả lả. “Ông Reinfeld nói Carl Lee sẽ bị kết án vì không chịu thuê ông ta. Cho nên chúng ta phải kháng cáo, đúng không nào? Và sau khi anh Jake ở đây bị thua tại tòa thì dĩ nhiên con và Carl Lee sẽ phải tìm một luật sư khác có thể cứu được mạng của chồng con chứ. Đó là lúc chúng ta sẽ cần đến Reinfeld, và đó cũng là lúc chúng ta cần đến tiền. Cho nên con thấy đó, tất cả cũng chỉ vì Carl Lee mà thôi.”

Jake lắc đầu, rủa thầm. Anh nguyền rủa Reinfeld nhiều hơn là Agee.

Đôi mắt Gwen ứa lệ khi bà xiết chặt hai nắm tay. “Tôi không hiểu tất cả những chuyện đó. Tôi chỉ biết tôi đã quá mệt mỏi với chuyện xin thức ăn, quá mệt mỏi với việc lệ thuộc vào người khác, quá mệt mỏi với nỗi lo mất nhà.”

Agee rầu rĩ nhìn bà. “Cha hiểu, Gwen ạ, nhưng…”

“Và nếu cha cất sáu ngàn đô la của chúng tôi vào ngân hàng thì cha đã sai khi không trao nó cho chúng tôi. Chúng tôi có đủ hiểu biết để chi tiêu nó đúng đắn.”

Carl Lee Jr. và Jarvis đứng sát bên mẹ và an ủi bà. Chúng chằm chặp nhìn Agee.

“Nhưng nó là để dành cho Carl Lee,” ông giám mục nói.

“Tốt,” Jake nói. “Ông hãy hỏi Carl Lee xem anh ta muốn tiêu tiền của mình như thế nào.”

Nụ cười nhỏ bẩn thỉu rời khỏi khuôn mặt Agee. Ông nhấp nhổm trên chiếc ghế của mình. “Carl Lee hiểu chúng tôi đang làm gì,” ông nói không mấy quả quyết.

“Cảm ơn. Đó không phải là điều tôi hỏi. Ông nghe cho kỹ đây. Ông hãy hỏi Carl Lee xem anh ta muốn tiêu tiền của mình như thế nào.”

“Tôi nghĩ tôi đã có thảo luận với anh ta,” Agee nói dối.

“Để xem nhé,” Jake nói. Anh đứng dậy, bước đến cánh cửa dẫn vào căn phòng nhỏ cạnh phòng họp. Vị giám mục lo lắng nhìn, hầu như hoảng loạn. Jake mở cửa và gật đầu với ai đó. Carl Lee và Ozzie thản nhiên bước vào. Lũ nhỏ rú lên, chạy đến cha của chúng. Agee trông như vãi linh hồn.

Sau ít phút ôm hôn nhau đầy lúng túng, Jake bước vào cuộc truy sát. “Bây giờ, thưa Giám mục, sao ông không hỏi Carl Lee thử xem anh ta muốn tiêu sáu ngàn đô la của mình như thế nào.”

“Nó không hẳn là của anh ta,” Agee nói.

“Và nó cũng không phải là của ông,” Ozzie vặc lại.

Carl Lee nhấc Tonya khỏi đùi rồi bước đến chiếc ghế nơi Agee đang ngồi. Ông ngồi lên mép bàn, nhìn xuống vị giám mục, lấy tư thế như thể đã sẵn sàng để giáng đòn nếu cần. “Tôi nói thế này cho nhanh nhé, ông giám mục, như vậy ông sẽ không phải gặp khó khăn gì để hiểu. Ông quyên chỗ tiền đó nhờ vào tên của tôi, nhân danh lợi ích của gia đình tôi. Ông lấy nó từ người dân da đen trong hạt, và ông đã lấy với lời hứa sẽ dùng nó để giúp tôi và gia đình tôi. Ông đã nói dối. Ông quyên tiền để tạo ấn tượng với NAACP chứ đâu phải để giúp gia đình tôi. Ông nói dối ở nhà thờ, ông nói dối với báo chí, ông nói dối khắp mọi nơi.”

Agee nhìn quanh phòng và nhận thấy tất cả mọi người, kể cả lũ nhỏ, đều đang nhìn xoáy vào ông và chầm chậm gật gù.

Carl Lee đặt một chân lên chiếc ghế của Agee và cúi sát hơn nữa. “Nếu ông không trao cho chúng tôi chỗ tiền đó, tôi sẽ nói với tất cả những người da đen nào mà tôi biết rằng ông là một tên lừa đảo nói láo. Tôi sẽ nói với từng giáo dân trong nhà thờ của ông, và tôi là một trong số đó, ông nhớ không. Tôi sẽ nói với họ rằng chúng tôi không nhận được một đồng xu nào từ ông, và khi nào tôi xong việc thì ông sẽ chẳng bao giờ quyên được quá hai đô la mỗi sáng Chủ nhật đâu. Ông sẽ mất mấy chiếc Cadillac thời thượng của ông, những bộ vest hợp thời trang của ông. Ông thậm chí có thể sẽ mất cả nhà thờ nữa, vì tôi sẽ yêu cầu mọi người rời khỏi đó.”

“Anh nói xong chưa?” Agee hỏi. “Nếu rồi thì tôi chỉ muốn nói tôi cảm thấy bị tổn thương. Anh và Gwen cảm thấy như thế thì thật là tổn thương cho tôi quá.”

“Chúng tôi cảm thấy như thế đấy, và tôi không quan tâm ông bị tổn thương như thế nào.”

Ozzie bước tới. “Tôi đồng ý với ông ta. Giám mục Agee, ông đã sai rồi, và ông biết điều đó mà.”

“Ozzie, nghe những lời này từ ông thật là đau lòng quá. Đau lòng thật đấy.”

“Để tôi nói cho ông nghe điều gì làm tổn thương một đám người còn tệ hơn cả thế. Chủ nhật tới tôi và Carl Lee sẽ đến nhà thờ của ông. Tôi sẽ lẻn đưa anh ta ra khỏi nhà tù vào sáng sớm Chủ nhật, và chúng tôi ngồi vào xe để làm một cuốc ngắn. Đúng vào khoảng thời gian ông sẵn sàng để thuyết giảng, chúng tôi sẽ bước vào cửa chính, đi dọc theo lối giữa, lên đến tận bục giảng. Nếu ông cản đường tôi thì tôi sẽ còng tay ông lại. Carl Lee sẽ làm phần thuyết giảng. Ông ta sẽ nói với giáo dân của ông rằng chỗ tiền mà họ đã hào phóng trao tặng đến nay vẫn đang nằm trong túi của ông, rằng Gwen và lũ nhỏ đang sắp sửa mất nhà vì ông đang muốn lấy lòng NAACP. Ông ta sẽ cho họ biết ông đã nói dối họ. Ông ta có thể diễn thuyết một tiếng đồng hồ hay chừng đó. Và khi ông ta nói xong thì tôi sẽ nói vài lời. Tôi sẽ bảo họ rằng ông là một gã da đen nói dối bẩn thỉu như thế nào. Tôi sẽ kể cho họ cái hồi ông mua chiếc Lincoln trộm cắp đó tại Memphis với giá một trăm đô la và xém nữa đã bị truy tố. Tôi sẽ kể cho họ những khoản lại quả từ nhà an táng. Tôi sẽ kể cho họ về vụ say rượu trong khi lái xe tại Jackson mà tôi đã bỏ qua cho ông hai năm về trước. Và, thưa ông Giám mục, tôi sẽ kể cho…”

“Đừng nói điều đó, Ozzie,” Agee van xin.

“Tôi sẽ kể cho họ cái bí mật nho nhỏ mà chỉ có tôi, ông và một người phụ nữ có tiếng xấu là biết được.”

“Khi nào thì các người muốn lấy tiền?”

“Ông lấy được sớm nhất trong bao lâu?” Carl Lee hỏi.

“Nhanh hết mức.”

Jake và Ozzie để gia đình Hailey lại bên nhau. Họ lên gác, đi vào văn phòng lớn. Ellen đang vùi đầu vào những cuốn sách luật. Jake giới thiệu Ozzie với cô thư ký mới của anh, và ba người ngồi quanh chiếc bàn lớn.

“Các bạn hiền của tôi ra sao rồi?” Jake hỏi.

“Mấy chàng trai mìn ấy à? Chúng đang phục hồi rất tốt. Chúng tôi sẽ giữ chúng ở bệnh viện cho đến khi kết thúc phiên tòa. Chúng tôi đã gắn một ổ khóa vào cửa, và tôi đã bố trí một cảnh sát ở ngoài hành lang. Chúng sẽ chẳng chạy đi đâu được.”

“Gã nào cầm đầu vậy?”

“Chúng tôi vẫn chưa biết. Kết quả xác định dấu vân tay vẫn chưa về đến. Có thể sẽ không có dấu vân nào khớp. Hắn không nói gì cả.”

“Gã kia là dân địa phương phải không?” Ellen hỏi.

“Đúng vậy. Terrell Grist. Hắn muốn kiện bị đánh trong khi bắt giữ. Hình dung nổi không?”

“Không thể tin nổi vụ này đến giờ vẫn im lặng," Jake nói.

“Tôi cũng thấy thế. Dĩ nhiên Grist và gã X kia không nói rồi. Người của tôi thì im ắng. Chỉ còn lại có anh và cô thư ký của anh mà thôi.”

“Và Lucien nữa, nhưng tôi không hề nói gì với ông ta.”

“Hiểu rồi.”

“Khi nào thì ông cho khởi tố chúng?”

“Sau phiên tòa tôi sẽ chuyển chúng về nhà giam và bắt đầu công việc giấy tờ. Chuyện đó tùy thuộc vào chúng tôi.”

“Bud thế nào rồi?” Jake hỏi.

“Tôi có tạt qua sáng nay để kiểm tra hai gã kia, rồi tôi xuống lầu gặp Ethel. Ông ấy vẫn đang nguy kịch. Không có gì thay đổi.

“Có kẻ nào tình nghi không?”

“Chắc là bọn Klan. Với váy trắng và tùm lum các thứ, tất cả cộng lại với nhau. Trước tiên là cây thập giá bốc cháy trong sân nhà anh, rồi đến vụ gài mìn, và giờ thì đến Bud. Cộng với những đe dọa sinh mạng nữa. Tôi nghĩ chính là chúng. Và chúng tôi đang có một nội gián.”

“Sao cơ?”

“Anh nghe rồi đó. Hãy gọi hắn là Mickey Mouse. Hắn gọi về nhà tôi hôm Chủ nhật, nói rằng hắn đã cứu mạng anh. Hắn gọi anh là gã luật sư cãi cho mọi đen. Nói rằng Klan đã chính thức đến hạt Ford. Chúng đã thiết lập cái Klavern gì gì đó.”

“Những ai ở trong đó?”

“Hắn không nói nhiều về chi tiết. Hắn hứa sẽ gọi tôi, nhưng chỉ khi nào có ai đó sắp bị hại.”

“Tốt quá! Ông có tin hắn không?”

“Hắn cứu mạng anh đấy.”

“Điểm cộng. Hắn có là thành viên không?”

“Hắn không nói. Chúng đã lên kế hoạch tuần hành vào thứ Năm.”

“Bọn Klan ấy à?”

“Đúng, NAACP thì sẽ tập hợp trước tòa án vào ngày mai. Rồi họ sẽ đi tuần hành một lúc. Klan được cho là sẽ xuất hiện trong một cuộc tuần hành ôn hòa vào thứ Năm.”

“Bao nhiêu người?”

“Mouse không cho biết. Như tôi nói, hắn không đi vào chi tiết.”

“Klan tuần hành ở Clanton. Tôi thật không tin nổi.”

“Nặng tay rồi đấy,” Ellen nói.

“Tôi sẽ còn nặng tay hơn,” Ozzie đáp. “Tôi sẽ yêu cầu thống đốc ban hành chế độ tuần tra thường trực trên cao tốc. Đó có thể là một tuần lễ bão táp.”

“Ông có tin nổi Noose muốn xử vụ Hailey trong thị trấn này không?” Jake hỏi.

“Nó quá lớn để chuyển đi nơi khác, Jake ạ. Bất cứ anh xử ở đâu thì nơi đó cũng sẽ thu hút nhiều cuộc tuần hành, phản đối, và nhiều thành viên của Klan.”

“Có lẽ ông đúng. Danh sách bồi thẩm của ông đến đâu rồi?”

“Ngày mai tôi sẽ xong.”

Sau bữa ăn tối thứ Tư, Joe Frank Perryman ngồi ở hàng hiên trước nhà xem tờ báo buổi tối. Ông nhai Red Man, rồi cẩn thận và gọn ghẽ nhổ nó vào một chiếc lỗ tự đào cạnh hàng hiên. Đó là nghi thức buổi tối. Lela sẽ ăn nốt rồi pha cho họ hai ly trà đá lớn. Họ sẽ ngồi ở hàng hiên cho đến tối mịt, nói chuyện về mùa màng, về các cháu nội ngoại, về độ ẩm. Họ sống bên ngoài Karaway trên một mảnh đất nông tám mẫu được cắt xén và gieo trồng ngăn nắp mà cha của Joe Frank đã cướp được trong cuộc Đại Suy thoái. Họ là những người Công giáo hiền lành và chăm chỉ.

Sau vài lần nhổ vào lỗ, một chiếc bán tải đi chậm lại trên cao tốc rồi rẽ vào lối đi trải sỏi dài dẫn đến nhà của Perryman. Chiếc xe đậu lại gần thảm cỏ trước nhà, và một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện. Đó là Will Tierce, cựu chủ tịch của Ban Thanh tra Hạt Ford. Ông đã phục vụ cho hạt được hai mươi bốn năm, sáu nhiệm kỳ liên tục, nhưng đã thua đúng bảy phiếu trong kỳ bầu cử cuối cùng năm 1983. Gia đình Perryman luôn ủng hộ Tierce vì ông quan tâm đến họ thông qua vài xe sỏi thi thoảng hay một đường cống thoát ở lối xe ra vào.

“Chào ông, Will,” Joe Frank nói khi vị cựu thanh tra băng qua thảm cỏ và bước lên các bậc thang.

“Chào ông, Joe Frank.” Họ bắt tay nhau rồi ngồi thư giãn ở hàng hiên.

“Cho tôi xin viên thuốc nhai được không,” Tiercy nói.

“Được chứ. Điều gì đưa ông đến đây vậy?”

“Chỉ đi ngang thôi mà. Tôi chợt nhớ món trà đá của Lela và thực sự thấy khát nước. Lâu rồi chưa gặp ông bà.”

Họ ngồi trò chuyện, nhai và nhổ, nhấp trà đá cho đến tối, thời gian của muỗi mòng. Trận hạn hán chiếm hầu hết thời gian trao đổi. Joe Frank nói dông dài về lời nguyền khô hạn, về việc nó tệ hại như thế nào trong suốt mười năm qua. Từ tuần thứ ba của tháng Bảy đã không có một giọt mưa nào cả. Và nếu cứ cái đà như thế này thì ông có thể quên vụ bông đi. Đậu có thể thoát, nhưng ông thấy lo về vụ bông.

“Này, Joe Frank, tôi nghe nói ông đã nhận một trong các lá thư triệu tập bồi thẩm đoàn cho phiên tòa tuần sau.”

“Ừ, e là vậy. Ai nói ông biết thế?”

“Tôi có biết đâu. Chỉ nghe xung quanh thôi.”

“Không ngờ đó lại là kiến thức của công chúng.”

“Thì đấy, tôi nghe được chuyện đó ở Clanton hôm nay. Tôi có công chuyện ở tòa án. Tôi nghe được ở đấy. Đó là phiên tòa xử gã mọi đen, ông biết đấy.”

“Tôi cũng đã nghĩ vậy.”

“Ông cảm thấy sao về việc gã mọi đen bắn chết mấy gã kia?”

“Tôi không trách hắn ta,” Lela xen ngang.

“Ừ, nhưng không ai có thể tự mình hành xử thay cho pháp luật được,” Joe Frank giải thích cho vợ.

“Đó là lý do mà hệ thống tòa án tồn tại.”

“Để tôi sẽ nói cho ông bà điều khiến tôi phiền lòng,” Tierce nói.

“Đó là cái chuyện tâm thần tào lao. Họ sẽ nói gã mọi đen đó bị điên rồi ra sức cứu thoát hắn bằng lý do tâm thần. Y như cái gã đầu bò đã bắn Ronald Reagan vậy. Đó là một cách gian manh để thoát tội. Hơn nữa, đó là nói dối. Gã mọi đen đó đã lên kế hoạch giết chết hai gã kia, rồi ngồi đó rình bọn họ. Đó là một vụ giết người máu lạnh.”

“Nếu đó là con gái ông thì sao, Will?” Lela hỏi.

“Tôi sẽ để cho tòa án phán quyết. Khi bắt được một tên cưỡng dâm quanh đây, đặc biệt là một tên mọi đen, thông thường ta phải nhốt hắn lại. Pachman đang chứa đầy những tên cưỡng dâm không bao giờ thoát được ra được. Đây không phải là New York, California hay một nơi điên loạn nào đó, nơi bọn tội phạm được thả rông. Chúng ta có một hệ thống tốt, và thẩm phán Noose luôn mạnh tay kết án. Phải để tòa án xử lý thôi. Hệ thống của chúng ta sẽ không tồn tại nổi nếu ta cho phép mọi người đều được quyền làm luật, đặc biệt là đám mọi đen. Điều đó thực sự làm tôi sợ. Giả sử gã mọi đó được được thả ra, đi nghênh ngang trong tòa án như một người tự do. Mọi người trong hạt sẽ biết chuyện đó, và đám mọi đen sẽ sôi máu lên. Bất cứ khi nào có ai đó đi ngang qua một tên mọi đen, hắn sẽ đơn giản giết người ta rồi nói rằng hắn bị điên và tìm cách thoát thân. Đó là điều nguy hiểm ở phiên tòa này.”

“Phải kiểm soát bọn mọi đen này mới được,” Joe Frank tán thành.

“Ông bà nên tin vào điều đó. Nếu Hailey được tha bổng, sẽ không ai trong chúng ta còn được an toàn nữa đâu. Tên mọi đen nào trong hạt này rồi cũng sẽ xách súng đi gây rối.”

“Tôi thực sự chưa nghĩ đến chuyện đó,” Joe Frank thú nhận.

“Hy vọng ông sẽ làm điều đúng, Joe Frank ạ. Tôi chỉ mong sao họ đưa ông vào cái khoang bồi thẩm đó. Chúng ta cần những người có hiểu biết.”

“Tôi chỉ băn khoăn vì sao họ chọn tôi?”

“Tôi nghe nói họ đã gút một trăm năm mươi thư triệu tập. Họ kỳ vọng khoảng một trăm người sẽ trình diện.”

“Cơ hội để tôi được chọn là thế nào nhỉ?”

“Một phần trăm,” Lela nói.

“Thế thì tôi cảm thấy khá hơn rồi. Với chuyện đồng áng này nọ, tôi thực sự không có thời gian để phục vụ.”

“Chúng tôi chắc chắn cần có ông hiện diện ở phiên tòa đó,” Tierce nói.

Cuộc trò chuyện chuyển sang các vấn đề chính trị địa phương, về ông thanh tra mới và sự yếu kém của ông ta trong xây dựng đường xá. Với vợ chồng Perryman, bóng tối đồng nghĩa với giờ đi ngủ. Tierce chào từ biệt rồi lái xe về nhà. Ông ngồi ở bàn bếp cạnh tách cà phê, rà lại bản danh sách bồi thẩm. Người bạn Rufus của ông hẳn sẽ vui lắm đây. Sáu cái tên trong danh sách của Will đã được viếng thăm và ông đã nói chuyện với cả sáu. Ông viết chữ “xong” bên cạnh mỗi cái tên. Họ sẽ là những bồi thẩm tốt, những người mà Rufus có thể trông cậy để giữ gìn pháp luật và trị an tại hạt Ford. Một vài người thoạt đầu đã không hợp tác, nhưng người bạn tốt và đáng tin cậy Will Tierce của họ đã giải thích cho họ về công lý, và giờ thì họ đã sẵn sàng để kết án.

Rufus hẳn sẽ mừng lắm. Ông ta đã hứa rằng cậu bé Jason Tierce, cháu họ của ông, sẽ không bao giờ bị xét xử vì các cáo buộc liên quan đến ma túy.

Jake nhón một miếng thịt heo mỡ và đậu phộng, nhìn Ellen ở bên kia bàn, người cũng làm điều tương tự. Lucien ngồi ở đầu bàn, phớt lờ các món ăn, chỉ chăm chú vào thức uống của ông. Ông lật giở bản danh sách bồi thẩm, đưa ra bình luận đối với từng cái tên mà ông nhận biết. Ông bét nhè hơn mọi hôm. Hầu hết những cái tên ông đều chẳng nhận ra, nhưng vẫn bình luận bừa. Ellen thích thú nháy mắt liên tục với sếp của cô.

Lucien buông bản danh sách xuống, làm rớt chiếc nĩa xuống gầm bàn.

“Sallie!” ông hét lớn.

“Cô có biết nhiều thành viên của ACLU đang ở hạt Fork không?” ông hỏi Ellen.

“Ít nhất là tám phần trăm dân số,” cô đáp.

“Tôi là một. Tôi là người đầu tiên trong lịch sử và hiển nhiên là người cuối cùng. Những người quanh đây đều điên hết cả rồi, Row Ark ạ. Họ không còn hưởng ứng dân quyền nữa. Họ là một đám thiên hữu ngờ nghệch gồm những gã cuồng tín Cộng hòa, giống như anh bạn Jake của chúng ta đây.”

“Nói vậy không đúng. Tôi ăn ở quán Claude ít nhất mỗi tuần một lần,” Jake nói.

“Vậy điều đó có làm cho anh tiến bộ hơn lên không?” Lucien hỏi.

“Nó làm cho tôi thành cấp tiến.”

“Tôi vẫn nghĩ anh là người Cộng hòa.”

“Coi nào, Lucien, ông có thể nói về vợ tôi, về mẹ tôi, hay về tổ tiên tôi, nhưng đừng gọi tôi là Cộng hòa chứ.”

“Trông anh giống Cộng hòa,” Ellen nói.

“Trông ông ta có giống Dân chủ không?” Jake hỏi, trỏ tay vào Lucien.

“Dĩ nhiên, vừa mới gặp ông ta tôi đã biết ngay ông ta là Dân chủ.”

“Thế thì tôi là Cộng hòa.”

“Khoan đã! Khoan đã!” Lucien la lớn. Ông đánh rơi chiếc ly xuống sàn và nó vỡ tan.

“Sallie!”

“Row Ark, cô đoán xem ai là người đàn ông thứ ba trong bang Mississippi này gia nhập NAACP?”

“Là Rufus Buckley,” Jake nói.

“Là tôi nè. Lucien Wilbanks. Gia nhập năm 1967. Dân da trắng đã tưởng tôi bị điên.”

“Khó tưởng tượng nổi,” Jake nói

“Dĩ nhiên, dân da đen, hay mọi đen theo cách chúng ta gọi họ thuở trước, cũng nghĩ là tôi điên. Quỷ tha ma bắt, hỏi đó ai cũng nghĩ tôi bị điên cả.”

“Họ có bao giờ đổi ý không?”

“Câm miệng đi, đồ Cộng hòa. Row Ark, tại sao cô không chuyển về Clanton đi, chúng ta sẽ mở một hãng luật chỉ chuyên giải quyết các vụ việc ACLU. Quỷ tha ma bắt, hãy đưa ông già của cô từ Boston xuống đây, chúng ta sẽ để cho ông ấy làm đối tác.”

“Sao ông không lên Boston đi?” Jake hỏi.

“Sao anh không xuống địa ngục đi.”

“Ta gọi hãng đó là gì nhỉ?” Ellen hỏi.

“Nhà thương điên,” Jake nói.

“Hãng luật Wilbanks, Row và Ark.”

“Chẳng cái tên nào có giấy phép hành nghề,” Jake nói.

Mí mắt của Lucien phải nặng đến cả ký mỗi bên. Đầu của ông bất ý đổ về phía trước. Ông vỗ sau lưng Sallie khi cô ta mải dọn dẹp đống bầy hầy của ông.

“Đó là một đòn rẻ tiền, Jake ạ,” ông nghiêm nghị nói.

“Row Ark,” Jake nhại theo Lucien, “cô đoán xem ai là luật sư cuối cùng bị Tòa Thượng Thẩm Mississippi khai trừ khỏi luật đoàn?” Ellen cười duyên với cả hai và không nói gì cả.

“Row Ark,” Lucien lớn tiếng, “cô đoán xem ai là luật sư kế tiếp trong hạt này bị đuổi khỏi văn phòng của mình?” Ông cười rộ lên, rung chuyển cả thân hình. Jake nháy mắt với cô.

Khi trận cười dịu xuống, ông hỏi, “Cuộc họp tối mai là để bàn chuyện gì?”

“Tôi muốn xem xét bản danh sách bồi thẩm cùng ông và vài người khác nữa.”

“Ai vậy?”

“Harry Rex, Stan Atcavage, và có thể một người nữa.”

“Ở đâu?”

“Tám giờ. Tại văn phòng của tôi. Không có rượu đâu đấy nhé.”

“Đó là văn phòng của tôi, và tôi sẽ khuân đến đó một thùng whiskey nếu tôi muốn. Ông nội tôi đã xây tòa nhà đó, nhớ chưa?”

“Làm sao tôi quên được.”

“Row Ark, ta say sưa chút nhé.”

“Không, cảm ơn ông, Lucien. Tôi rất thích bữa ăn này, và cả cuộc trò chuyện nữa, nhưng tôi cần phải về lại Oxford.”

Họ đứng dậy, bỏ Lucien lại bàn. Jake từ chối lời mời thường lệ ra ngồi ở hàng hiên. Ellen đã đi khỏi, và anh lên căn phòng tạm của mình ở trên gác. Anh đã hứa với Carla không ngủ ở nhà. Anh gọi cho cô. Cô và Hanna đều ổn. Tuy lo lắng nhưng ổn. Anh không đả động gì đến Bud Twitty.