← Quay lại trang sách

Chương 29

Một đoàn xe chầm chậm lăn bánh vào quảng trường Clanton sau bữa trưa ngày thứ Tư. Đó là những chiếc xe buýt trường học được chuyển công năng, mỗi xe được sơn phết độc đáo màu trắng, đỏ, xanh, đen hay hàng trăm cách phối màu khác với tên của nhà thờ được trang trí hai bên hông, dưới các cửa sổ. Có cả thảy ba mươi mốt chiếc, mỗi chiếc chất đầy những ông bà cụ da đen phe phẩy quạt giấy và khăn tay trong nỗ lực tuyệt vọng xua đi cái nóng ngột ngạt. Sau khi đánh ba vòng quanh tòa án, chiếc xe buýt đi đầu dừng lại gần bưu điện, và ba mươi mốt cánh cửa cùng bật mở. Các xe buýt náo loạn đổ người xuống. Hành khách được hướng dẫn đến một nhà chòi trên thảm cỏ trước tòa, nơi giám mục Agee đang la hét giữ trật tự và phân phát những tấm biểu ngữ màu xanh và trắng, ghi dòng chữ THẢ CARL LEE.

Những con đường dẫn vào quảng trường đều chật ních xe từ mọi hướng đổ về. Chúng nhích dần từng chút đến tòa án và cuối cùng đậu lại khi không thể tiếp cận gần hơn nữa. Hàng trăm người da đen bỏ xe lại trên các con đường, đình đám bước vào quảng trường Họ luẩn quẩn quanh nhà chòi, chờ được phát biểu ngữ, rồi đi lang thang quanh các cây sồi và cây mộc lan để tìm bóng râm và gặp gỡ bạn bè. Thêm nhiều xe buýt nhà thờ nữa kéo đến, nhưng không thể đi bọc quanh quảng trường do tắc đường. Chúng đổ người xuống ở gần quán Coffee Shop.

Lần đầu tiên trong năm, nhiệt độ đã lên đến 38 0 C và hứa hẹn sẽ còn cao hơn nữa. Bầu trời không tạo ra mây để che nắng, và cũng chẳng có ngọn gió to gió nhỏ nào để làm suy yếu bớt những tia sáng thiêu đốt hay thổi đi cái ẩm. Áo sơ mi nam sẽ ướt sũng và dính bết sau mười lăm phút dưới bóng râm, hay sau năm phút nếu không có bóng râm. Vài cụ già kém sức khoẻ ẩn náu bên trong tòa. Đám đông vẫn tiếp tục gia tăng. Nó phần lớn là người già, nhưng cũng có nhiều người da đen trẻ hơn với ánh mắt hiếu chiến, giận dữ, những người đã lỡ mất những cuộc đại tuần hành và biểu tình vì dân quyền trong thập niên 1960 và nay đang nhận ra đây là dịp hiếm hoi để la hét, để phản đối, để hát vang bài “We Shall Overcome”, và tựu chung là để đón mừng được là người da đen và người bị áp bức trong thế giới da trắng. Họ đi lảng vảng, chờ cho ai đó khơi mào. Cuối cùng, ba sinh viên bước đến bậc thang trước tòa án, giương các tấm biểu ngữ của họ và hét lớn, “Tự do cho Carl Lee. Tự do cho Carl Lee.”

Lập tức, đám đông hòa theo tiếng hô xung trận này:

“Thả Carl Lee!”

“Thả Carl Lee!”

“Thả Carl Lee!”

Họ rời bóng cây và tòa án, co cụm gần nhau hơn bên các bậc thang, nơi một bục diễn thuyết được dựng lên tạm thời và hệ thống âm thanh đã được thiết lập. Họ đồng thanh hét vào chẳng ai cả, chẳng nơi nào cả, chẳng thứ gì đặc biệt cả, đơn giản chỉ để gào tiếng hô xung trận mới được nâng cấp thành một dàn hợp xướng hoàn hảo:

“Thả Carl Lee!”

“Thả Carl Lee!”

Các cửa sổ của tòa án bật mở. Các lục sự và thư ký nhớn nhác nhìn những gì đang diễn ra bên dưới. Có thể nghe thấy được tiếng hò reo từ cách xa vài dãy nhà. Các cửa hiệu nhỏ và văn phòng quanh quảng trường đều trống lốc. Chủ cửa hiệu lẫn khách hàng đổ xô ra vỉa hè, quan sát trong bàng hoàng. Những người biểu tình nhận ra các khán giả của họ, và sự chú ý đó đã tiếp sức cho những tiếng hò reo dần gia tăng cả trong nhịp độ lẫn âm lượng. Đám kền kền lớn vờn xung quanh, quan sát và chờ đợi, và tiếng ồn khiến cho chúng phấn khích. Chúng sà xuống thảm cỏ trước tòa cùng với các camera và micro.

Ozzie và người của ông điều hướng giao thông cho đến khi cao tốc và các con phố chật cứng đến vô vọng. Họ duy trì sự hiện diện, mặc dù chẳng có chỉ dấu nào rằng họ được cần đến.

Agee và tất cả các mục sư da đen toàn thời gian, bán thời gian, đã nghỉ hưu, hay có triển vọng ở ba hạt đang diễu hành qua đám đông dày đặc những khuôn mặt da đen, mở đường để đi lên bục diễn thuyết. Hình bóng các mục sư càng khích lệ những người biểu tình, và những tiếng hò reo đồng loạt vang vọng khắp quảng trường, ra đến tận những con đường hồng, vào đến tận các khu vực dân cư còn ngái ngủ và lan ra tận vùng nông thôn. Hàng ngàn người da đen huơ các tấm biểu ngữ của họ và hò hét đến bể phổi.

Agee lắc lư cùng đám đông. Ông nhảy múa dọc chiếc bục diễn thuyết nhỏ. Ông đập tay với các mục sư khác. Ông dẫn dắt nhịp điệu như một người chỉ huy dàn hợp xướng. Ông là cả một khung cảnh.

“Thả Carl Lee!”

“Thả Carl Lee!”

Chỉ trong mười lăm phút, Agee đã thúc đám đông trở thành một bầy người hợp nhất và cuồng nhiệt. Và khi đôi tai được huấn luyện thuần thục của ông dò ra được dấu hiệu đầu tiên của sự mệt mỏi, ông bước đến micro và yêu cầu sự im lặng. Những khuôn mặt hổn hển, đẫm mồ hôi vẫn hò reo, nhưng với âm lượng giảm bớt. Những tiếng hô hào đòi tự do nhanh chóng tắt lịm. Agee yêu cầu dành chỗ ở mặt trước để báo chí có thể tập hợp và làm công việc của họ. Ông yêu cầu sự tĩnh lặng để mọi người đến với Chúa qua cầu nguyện. Giám mục Roosevelt dâng lên Chúa bài phát biểu marathon của ông, một áng văn hùng biện và hoa mỹ đã làm nhiều người rơi lệ.

Khi ông cuối cùng nói “Amen", một bà da đen mập mạp với bộ tóc giả lóng lánh đỏ bước đến micro và hả to chiếc miệng rộng. Đoạn thơ mở đầu của bài "We Shall Overcome” tuôn ra như một dòng sông sâu, trù phú, và êm dịu trong một bản Cappella vinh quang. Các mục sư phía sau bà lập tức vỗ tay và bắt đầu lắc lư. Sự ngẫu hứng quét qua đám đông, và hai ngàn giọng hát đã hòa điệu cùng bà với một sự hài hòa đáng kinh ngạc.

Bản thánh ca u uất và hứa hẹn dâng cao trên thị trấn bé nhỏ. Khi họ hát xong, có ai đó la lớn “Tự do cho Carl Lee!”, kích hoạt thêm một đợt hò reo nữa. Agee lại bảo họ im lặng rồi bước đến micro. Ông rút từ túi ra một tấm thẻ ghi chú rồi bắt đầu bài thuyết giáo.

Như chờ đợi, Lucien đến muộn trong trạng thái đã sương sương. Ông mang theo một chai, mời Jake, Atcavage, và Harry Rex, cả ba người đều từ chối.

“Đã chín giờ kém mười rồi, Lucien. Mọi người chờ ông gần một giờ rồi đó.”

“Tôi có được trả tiền cho chuyện này không?” ông hỏi.

“Không, nhưng tôi đã dặn ông đến đây đúng tám giờ.”

“Và anh còn dặn tôi không được mang theo chai nào. Tôi cho anh biết rằng đây là tòa nhà của tôi, do ông nội tôi xây lên. Tôi cho anh thuê nó để giữ chỗ, và tôi có thể nói thêm là với một cái giá rất phải chăng, cho nên tôi sẽ đến và đi tùy, mang theo chai hay không mang theo chai nào.”

“Quên chuyện đó đi. Ông đã…”

“Đám da đen đang làm gì bên kia đường mà cứ đi vòng vòng quanh tòa trong đêm vậy?”

“Cái đó gọi là lễ vọng,” Harry Rex giải thích. “Họ cầm nến đi quanh tòa án, cầu nguyện cho đến khi nào người của họ được trả tự do.”

“Đó có thể là một lễ vọng rất dài. Ý tôi là những người tội nghiệp kia sẽ đi hoài đi mãi cho đến chết. Lễ vọng đó có thể sẽ kéo dài đến mười hai, mười lăm năm. Họ có thể sẽ lập ra một kỷ lục. Họ có thể ngập mông trong sáp nến. Chào Row Ark.”

Ellen ngồi ở chiếc bàn có kệ bên dưới William Faulkner. Cô nhìn bản sao danh sách bồi thẩm được ghi chú dày đặc. Cô gật đầu, mỉm cười với Lucien.

“Row Ark,” Lucien nói, “Tôi dành cho cô tất cả sự tôn trọng trên đời này. Tôi xem cô là người ngang hàng. Tôi tin cái quyền của cô được trả tiền như nhau khi làm việc như nhau. Tôi tin cái quyền của cô được chọn có con hay phá thai. Tôi tin tất cả những thứ tào lao đó. Cô là phụ nữ và sẽ không được hưởng sự ưu đãi đặc biệt nào do giới tính của cô. Cô cần được đối xử như nam giới.” Lucien thọc tay vào túi, rút ra một mớ tiền. “Và vì cô là một thư ký pháp luật không mang giới tính nào dưới mắt tôi, tôi nghĩ cô phải là người đi mua một thùng Coors ướp lạnh.”

“Không được đâu, Lucien,” Jake nói.

“Câm miệng đi, Jake.”

Ellen đứng dậy, nhìn Lucien. “Dĩ nhiên, Lucien. Nhưng tôi sẽ trả tiền bia.”

Cô rời khỏi văn phòng.

Jake lắc đầu, cáu kỉnh với Lucien. “Có thể sẽ là một đêm dài đấy.” Harry Rex đổi ý, rót whiskey vào tách cà phê của ông.

“Làm ơn đừng say xỉn,” Jake van nài. “Chúng ta còn nhiều việc phải làm.”

“Tôi sẽ làm việc tốt hơn khi có rượu vào,” Lucien nói.

“Tôi cũng thế,” Harry Rex nói.

“Coi bộ sắp thú vị rồi đây,” Atcavage nói.

Jake gác chân lên bàn làm việc, bập một hơi xì gà.

“Thôi được, điều đầu tiên tôi muốn làm là xác định một bồi thẩm kiểu mẫu.”

“Da đen,” Lucien nói.

“Đen hết cỡ ấy.”

“Tôi đồng ý.” Jake nói. “Nhưng chúng ta sẽ không có cơ hội. Buckley sẽ tạo ra những thử thách quyết liệt lên người da đen. Chúng ta biết điều đó. Chúng ta phải tập trung vào người da trắng thôi.”

“Phụ nữ,” Lucien nói. “Luôn luôn phải chọn phụ nữ trong các phiên tòa hình sự. Họ có trái tim lớn hơn, cái đầu dễ xót thương hơn, và họ dễ có thiện cảm hơn rất nhiều.”

“Không đâu,” Harry Rex nói. “Trong vụ này thì không. Phụ nữ không hiểu những việc như lấy súng bắn bể gáo người khác. Ta cần những người cha, những ông bố trẻ, những người sẽ muốn làm những gì Hailey đã làm. Những ông bố có con gái ấy.”

“Từ lúc nào anh trở thành chuyên gia chọn bồi thẩm vậy? Tôi tưởng anh là luật sư chuyên về các vụ ly hôn tồi tệ cơ mà.”

“Tôi là luật sư chuyên về các cuộc ly hôn tồi tệ, nhưng tôi biết cách chọn bồi thẩm.”

“Và nghe lén họ qua tường.”

“Đùa rẻ tiền.”

Jake đưa tay lên. “Làm ơn đi quý vị. Victor Onzell thì sao nhỉ? Anh biết ông ta không, Stan?”

“Có đấy, ông ta có giao dịch với ngân hàng chúng tôi. Ông ta chừng bốn mươi tuổi, đã lập gia đình, có ba hay bốn con. Đến từ đâu đó ở miền bắc. Điều hành một trạm dừng chân trên cao tốc phía bắc thị trấn. Ông ta đến đây được khoảng năm năm rồi.”

“Tôi sẽ không chọn hắn ta,” Lucien nói. “Nếu hắn ta đến từ tận miền bắc thì hắn ta sẽ không suy nghĩ như chúng ta đâu. Có lẽ hắn ta ủng hộ việc kiểm soát súng và tất cả những thứ tào lao khác. Dân Mẽo luôn làm cho tôi hoảng sợ trong các vụ hình sự. Tôi luôn nghĩ chúng ta phải có một điều luật ở Mississippi này để không một gã Mẽo nào được ngồi trong bồi thẩm đoàn dưới này, cho dù hắn ta đã sống ở đây được bao lâu đi nữa.”

“Cảm ơn ông rất nhiều,” Jake nói.

“Tôi thì sẽ chọn ông ta,” Harry Rex nói.

“Tại sao?”

“Vì ông ta có con nhỏ, có lẽ có một cô con gái. Nếu ông ta là người miền bắc thì có thể sẽ không thiên kiến lắm.”

“John Tate Aston.”

“Ông ta chết rồi,” Lucien nói.

“Sao cơ?”

“Tôi nói ông ta đã chết rồi. Chết từ ba năm nay."

“Sao ông ta lại có tên trong danh sách?” Atcavage hỏi, người duy nhất không phải là luật sư.

“Họ không thanh tẩy danh sách đăng ký cử tri,” Harry Rex giải thích giữa hai cú nhấp whiskey. “Một số người đã chết, một số đã chuyển đi nơi khác. Và chẳng cách chi giữ cho bản danh sách được cập nhật cả. Họ ban hành một trăm năm mươi thư triệu tập, và ta chỉ có thể chờ đợi từ một trăm đến một trăm hai mươi người trình diện. Những người còn lại thì hoặc đã chết hoặc đã đi nơi khác.”

“Caroline Baxter. Ozzie nói bà ta là người da đen,” Jake nói trong khi lật giở các ghi chép. “Làm việc cho một cơ sở sản xuất chế hòa khí ở Karaway.”

“Chọn bà ta đi,” Lucien nói.

“Tôi cũng muốn thế,” Jake nói.

Ellen trở về với thùng bia. Cô thả nó vào lòng Lurien rồi xé lấy ra một lon gần nửa lít từ một lô sáu. Cô khui lon rồi ra ngồi ở chiếc bàn có kệ. Jake từ chối, nhưng Atcavage thì cho rằng anh đang khát. Jake nay là người duy nhất không uống.

“Joe Kitt Shepherd.”

“Nghe có vẻ là một ngáo vườn,” Lucien nói.

“Sao ông nói vậy?” Harry Rex hỏi.

“Cái tên hai âm tiết,” Lucien giải thích. “Hầu hết các ngáo vườn đều có cái tên gọi hai âm tiết. Như Billy Ray, Johnny Ray, Bobby Lee, Harry Lee, Jesse Earl, Billy Wayne, Jerry Wayne, Eddie Mack. Thậm chí cả những người phụ nữ của họ cũng vậy. Bobbie Sue, Betty Pearl, Mary Belle, Thelma Lou, Sally Faye.”

“Còn Harry Rex thì sao?” Harry Rex hỏi.

“Tôi chưa nghe thấy có người phụ nữ nào tên Harry Rex cả.”

“Tôi đang nói về các ngáo vườn nam.”

“Tôi nghĩ là cũng đúng luôn.”

Jake ngắt ngang. “Dell Perry nói ông ta sở hữu một tiệm tạp hóa ở miệt dưới hồ. Tôi dám cá là không ai biết ông ta cả.”

“Đúng vậy, nhưng tôi cá hắn là một ngáo vườn,” Lucien nói. “Do bởi cái tên của hắn mà tôi sẽ gạt hắn ra.”

“Anh có được cho biết số điện thoại, tuổi tác, nghề nghiệp, hay những thông tin căn bản kiểu như vậy không?” Atcavage hỏi.

“Trước phiên tòa thì không. Thứ Hai, mỗi bồi thẩm triển vọng sẽ điền vào một bảng hỏi trong phòng xử. Nhưng cho đến lúc đó chúng ta chỉ có những cái tên mà thôi.”

“Chúng ta đang tìm kiếm dạng bồi thẩm nào vậy, Jake?” Ellen hỏi.

“Nam giới trẻ hay trung niên đã lập gia đình. Tôi không muốn có ai trên năm mươi cả.”

“Tại sao?” Lucien hùng hổ hỏi.

“Những người da trắng trẻ dễ dung nạp người da đen hơn.”

“Như Cobb và Willard ấy à?”

“Hầu hết những người lớn tuổi vẫn không ưa người da đen, nhưng thế hệ trẻ thì đã chấp nhận một xã hội hòa nhập. Như một quy luật, người trẻ ít cố chấp hơn.”

“Tôi đồng ý,” Harry Rex nói, “và tôi sẽ tránh xa phụ nữ và ngáo vườn.”

“Đó cũng là kế hoạch của tôi.”

“Tôi nghĩ các anh sai rồi,” Lucien nói. “Phụ nữ dễ thiện cảm hơn. Cứ nhìn Row Ark mà xem. Cô ta thiện cảm với mọi người. Phải không, Row Ark?”

“Đúng vậy đó, Lucien.”

“Cô ta thiện cảm với những tên tội phạm, những kẻ ấu dâm, những kẻ báng bổ thánh thần, những dân nhập cư lậu, những kẻ đồng tính. Phải không vậy, Row Ark?”

“Đúng vậy đó, Lucien.”

“Ngay lúc này đây, cô ta và tôi đang giữ hai tấm thẻ duy nhất của ACLU tại hạt Ford, Mississippi.”

“Ngầu nhỉ,” Arcavage, ông chủ ngân hàng, nói.

“Clyde Sisco,” Jake đọc lớn, cố giảm thiểu những tranh cãi.

“Gã này có thể mua được,” Lucien hãnh diện.

“Mua được? Ý ông là sao?”

“Thì như tôi nói đó. Có thể mua chuộc được hắn.”

“Làm sao ông biết chuyện đó?” Harry Rex hỏi.

“Anh đùa đấy à? Hắn là một Sisco. Băng lừa đảo lớn nhất ở miền đông đất nước này. Họ sống gần cộng đồng Mays. Họ là những phường kẻ trộm và gian lận bảo hiểm chuyên nghiệp. Cứ ba năm họ lại tự đốt nhà mình một lần. Anh chưa nghe nói gì về họ sao?” Ông quát vào Harry Rex.

“Chưa nghe. Làm sao ông biết ông ta có thể mua được?”

“Vì tôi đã từng mua hắn một lần trong một vụ việc dân sự mười năm trước đây. Hắn nằm trong danh sách bồi thẩm, và tôi bắn tin đến hắn rằng tôi sẽ cho hắn mười phần trăm phần tuyên của bồi thẩm đoàn. Hắn rất có sức thuyết phục.”

Jake buông bản danh sách xuống và dụi mắt. Anh biết điều đó có thể đúng, nhưng lại không muốn tin.

“Rồi sao?” Harry Rex hỏi.

“Rồi hắn được chọn vào bồi thẩm đoàn, và tôi đã đạt được phần tuyên án lớn nhất trong lịch sử hạt Ford. Nó vẫn đang là kỷ lục đấy.”

“Vụ Stubblefield à?” Jake nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy đấy, bồ tèo. Vụ Stubblefield chống lại Đường Ống Dầu Bắc Texas. Tháng Chín năm 1974. Tám trăm ngàn đô la. Kháng cáo rồi bị Tòa Thượng Thẩm y án.”

“Ông có chi tiền cho ông ta không?” Harry Rex hỏi.

Lucien nốc cạn một hơi dài rồi chép môi. “Tám ngàn tiền mặt, mệnh giá một trăm đô la,” ông hãnh diện nói. “Hắn tậu một căn nhà mới rồi lại đốt rụi nó.”

“Phần của ông được bao nhiêu?” Atcavage hỏi.

“Bốn mươi phần trăm trừ đi tám ngàn.”

Căn phòng im phăng phắc khi Lucien làm phép tính.

“Ghê thật,” Atcavage lầm bầm.

“Ông đùa đúng không, Lucien?” Jake bán tín bán nghi.

“Anh biết tôi không đùa mà, Jake. Anh biết rồi, tuy tôi nói dối thường xuyên nhưng trong những chuyện thế này thì không bao giờ. Tôi đang nói sự thật đấy, và tôi đang nói với các anh rằng gã này có thể mua được.”

“Bao nhiêu?” Harry Rex hỏi.

“Quên đi!” Jake nói.

“Năm ngàn tiền mặt, đó là tôi nghĩ vậy.”

“Quên đi!”

Một khoảng lặng diễn ra khi mọi người hướng mắt về Jake để chắc chắn anh không quan tâm đến Clyde Sisco, và khi đã rõ rằng anh quả thật không quan tâm, họ uống bia và chờ đợi cái tên kế tiếp. Khoảng mười giờ rưỡi thì Jake uống lon bia đầu tiên. Một giờ sau đó thì thùng bia cạn sạch và họ còn lại bốn mươi cái tên. Lucien loạng choạng ra ban công, nhìn những người da đen rước nến đi bọc vỉa hè của các con đường quanh tòa án.

“Jake này, sao tay cảnh sát đó lại ngồi trong xe anh ta ngay trước văn phòng của tôi vậy?”

“Là cảnh vệ của tôi đó.”

“Tên anh ta là gì vậy?”

“Nesbit.”

“Anh ta có thức không đấy?”

“Chắc là không.”

Lucien chồm qua lan can một cách sơ sẩy. “Này Nesbit,” ông hét to.

Nesbit mở cửa xe tuần tra. “Có chuyện gì vậy?”

“Ông Jake đây muốn anh ra cửa hàng mua ít bia cho chúng tôi. Ông ta đang rất khát. Đây là hai mươi đô la. Ông ta muốn một thùng Coors.”

“Tôi không thể đi mua trong lúc làm nhiệm vụ,” Nesbit cự cãi.

“Cho đến lúc nào?” Lucien cười một mình.

“Tôi không làm vậy được.”

“Chỗ bia đó không phải cho anh, Nesbit. Đó là cho ông Brigance, và ông ta đang thực sự cần nó. Ông ta đã gọi cho cảnh sát trưởng, và cảnh sát trưởng đã đồng ý.”

“Ai gọi cho cảnh sát trưởng?”

“Ông Brigance,” Lucien nói dối. “Cảnh sát trưởng nói ông ta không quan tâm anh làm gì miễn là anh không uống.”

Nesbit nhún vai, có vẻ thỏa mãn. Lucien vứt xuống tờ hai mươi đô la từ ban công. Chỉ sau ít phút, Nesbit đã trở lại với một thùng trừ một lon bia khui sẵn, và đặt nó bên khẩu súng bắn tốc độ của anh. Lucien sai Atcavage xuống nhà lấy bia rồi bắt đầu phân phát lô sáu lon đầu tiên. Một giờ sau, họ hoàn tất và bữa tiệc bia cũng tàn. Nesbit chất Harry Rex, Lucien và Atcavage lên chiếc xe tuần tra của anh rồi đưa họ về nhà. Jake và thư ký của anh ngồi ngoài ban công, nhấp bia và nhìn những ngọn nến lung linh đang di chuyển chầm chậm quanh tòa án. Nhiều chiếc xe đậu ở phía tây của quảng trường, và một nhóm nhỏ người da đen đang ngồi trên những chiếc ghế xếp, chờ đến phiên mình rước nến.

“Chúng ta làm việc không tệ,” Jake từ tốn nói, mắt dõi nhìn buổi lễ vọng. “Chúng ta đã ghi chú được toàn bộ, ngoại trừ hai mươi cái tên trong tổng số một trăm năm mươi.”

“Kế tiếp là gì?”

“Tôi sẽ cố tìm gì đó từ hai mươi cái tên kia, rồi chúng ta lập thẻ ghi chú cho từng bồi thẩm. Đến thứ Hai chúng ta sẽ tường tận về họ như người trong gia đình vậy.”

Nesbit đã trở về quảng trường và đánh xe đi hai vòng, quan sát những người da đen. Anh đậu xe giữa chiếc Saab và chiếc BMW.

“Bản tóm tắt của M’Naghten là một mấu chốt. Bác sĩ tâm thần của chúng ta, ông Bass, sẽ đến đây ngày mai, và tôi muốn cô xem xét M’Naghten cùng ông ta. Cô phải xác định những câu hỏi chi tiết để thẩm vấn ông ta tại tòa, và phải tập dợt cùng ông ta. Ông ta làm tôi lo lắng. Tôi không biết ông ta nên phải dựa vào Lucien. Hãy tìm lý lịch nghề nghiệp của ông ta và điều tra nhân thân của ông ta. Hãy gọi bất cứ cú điện thoại nào cần thiết. Hãy kiểm tra tại hiệp hội y khoa của bang để đảm bảo ông ta không có tiền sử bị kỷ luật. Ông ta rất quan trọng cho vụ án, và tôi không muốn có bất ngờ nào cả.”

“Vâng, sếp.”

Jake uống nốt chỗ bia cuối cùng. “Row Ark a, đây là một thị trấn rất bẻ nhỏ. Vợ tôi đã đi khỏi cách đây năm ngày, và tôi chắc chắn mọi người sẽ sớm biết điều đó. Trông cô rất khả nghi. Người ta thì rất thích đàm tiếu, cho nên hãy kín kẽ vào nhé. Hãy ở văn phòng, làm công việc nghiên cứu của cô, và nói với mọi người rằng cô là người thay thế cho Ethel.”

“Đó là một cái nịt ngực bự khó lắp vừa.”

“Nếu muốn thì cô làm được mà.”

“Hy vọng anh biết rằng tôi không dễ thương như tôi buộc phải diễn kịch đâu.”

“Tôi biết điều đó mà.”

Họ nhìn những người da đen luân phiên nhau. Một nhóm mới vừa đón lấy những chiếc nến. Nesbit vứt lon bia rỗng lên vỉa hè.

“Cô không lái xe về nhà chứ?” Jake hỏi.

“Đó không phải là ý hay.”

“Cô có thể ngủ trên trường kỷ trong văn phòng của tôi.”

“Cảm ơn, tôi sẽ làm vậy.”

Jake chào tạm biệt, khép cửa văn phòng và nói vài lời với Nesbit. Anh cẩn thận ngồi vào sau tay lái chiếc Saab. Nesbit theo anh về nhà của anh trên đường Adams. Anh đậu xe dưới lán, bên cạnh chiếc xe của Carla, Nesbit thì đậu ở lối xe ra vào. Lúc này là một giờ sáng ngày thứ Năm, 18 tháng Bảy.

⚝ ✽ ⚝

[✽] Yankee. Đây là cách gọi người Mỹ ở miền Bắc Hoa Kỳ.