Chương 30
Họ kéo đến theo từng nhóm hai ba người, từ khắp nơi trong bang. Họ đậu xe dọc con đường trải sỏi gần ngôi nhà gỗ ẩn sâu trong rừng. Bước vào nhà, họ ăn mặc như những công nhân bình thường, nhưng vào đến bên trong, họ chậm rãi và tỉ mẩn mặc vào những bộ váy và nón trùm được xếp gọn sẵn. Họ ngắm nghía đồng phục của nhau, giúp nhau choàng bộ trang phục cồng kềnh. Hầu hết đều có quen biết nhau, nhưng vài lời giới thiệu cũng là không thừa. Họ gồm cả thảy bốn mươi người, một thành công tốt đẹp.
Stump Sisson thấy hài lòng. Ông nhấp whiskey rồi đi quanh phòng như một huấn luyện viên đang động viên các cầu thủ của mình trước trận đấu. Ông kiểm tra các đồng phục, chỉnh lại cho ngay ngắn. Ông tự hào về người của mình, và nói với họ như thế. Đã nhiều năm rồi mới có được một cuộc họp quy tụ đông đảo đến thế, ông nói vậy. Ông nói ông ngưỡng mộ những cống hiến của họ vì đã đến đây. Ông biết họ có công việc và gia đình, nhưng đây là một chuyện quan trọng. Ông kể về những ngày vàng son, khi Klan còn được nể vì và có uy thế ở Mississippi. Những ngày đó phải trở lại, và điều này tùy thuộc vào chính những con người chịu xả thân cho địa vị của người da trắng. Cuộc tuần hành có thể sẽ nguy hiểm, ông giải thích. Bọn mọi đen tuần hành và biểu tình suốt cả ngày mà chẳng ai nói năng gì, nhưng hầu hết các cuộc tuần hành của Klan thì lại bị ngáng trở bởi những băng nhóm mọi đen trẻ hoang dã. Cho nên phải thận trọng và phải giữ vững hàng ngũ. Ông, Stump, sẽ phụ trách việc ăn nói.
Họ chăm chú lắng nghe bài diễn văn động viên của Stump, và khi ông nói xong, họ chen nhau leo vào khoảng một chục chiếc xe, theo ông vào thị trấn.
Rất ít người ở Clanton từng thấy một cuộc tuần hành của Klan, và đến gần hai giờ chiều thì một làn sóng phấn khích lớn đã lan tỏa khắp quảng trường. Những chủ cửa hiệu và khách hàng của họ có cớ để đổ xô ra vỉa hè. Với vẻ mặt nghiêm trọng, họ lảng vảng ở đó, nhòm ngó các con đường bên hông. Đám kền kền đã bung cả ra ngoài, tụ tập gần nhà chòi trên thảm cỏ. Một nhóm da đen trẻ lảng vảng gần đó, dưới một cây sồi khổng lồ. Ozzie đánh hơi thấy rắc rối. Họ đã cam đoan với ông chỉ đến để xem và nghe mà thôi. Ông dọa sẽ nhốt họ nếu có rắc rối xảy ra. Ông bố trí người ở nhiều địa điểm khác nhau khắp quanh tòa.
“Chúng đến kìa!” ai đó hét lên. Các khán giả căng mắt nhìn những thành viên của Klan đang khệnh khạng diễu hành, đổ vào đại lộ Washington ở rìa phía bắc quảng trường từ một con đường nhỏ. Họ bước thận trọng nhưng hung hãn, khuôn mặt che kín bởi những chiếc mặt nạ trắng-đỏ trông hiểm ác lồng trên những nón trùm hoành tráng. Các khán giả trố mắt nhìn những thân hình không lộ mặt khi đám rước đi chầm chậm xuôi theo đại lộ Washington xuống phía nam, rồi ra đường Caffey và xuôi theo đường Jackson.
Khệnh khạng và hãnh diện, Stump đi trước đoàn người của ông. Khi đến gần mặt trước tòa án, ông quay ngoắt sang trái, dẫn đội quân của ông đi dọc một lối đi dài giữa thảm cỏ mặt trước. Họ xếp thành hàng ngũ, tạo ra một hình bán nguyệt lỏng lẻo trên các bậc thềm của tòa án, bao quanh bục diễn thuyết.
Đám diều hâu chen chúc nhau đi theo đoàn diễu hành, và vào lúc Stump ra lệnh cho đoàn người của ông dừng lại thì bục diễn thuyết đã nhanh chóng được trang hoàng hàng chục chiếc micro nối dây từ đủ mọi hướng đến các camera và máy thu. Dưới cây sồi, băng da đen nay đã phình to, lớn hơn rất nhiều. Vài người họ đã tiến đến gần hình bán nguyệt, chỉ còn cách có vài bộ.
Các vỉa hè trở nên trống lốc khi các chủ cửa tiệm, những người trông hàng, những khách mua sắm và những người tò mò khác đổ xô qua bên kia đường, băng qua thảm cỏ để nghe xem người thủ lĩnh—cái ông thấp bé và đẫy đà—đang sắp sửa nói gì. Các cảnh sát rẽ đám đông, chầm chậm áp sát, đặc biệt lưu ý nhóm da đen. Ozzie chọn cho mình một vị trí dưới cây sồi, giữa những người của ông.
Jake chăm chú nhìn qua cửa sổ trong văn phòng tầng hai của Jean Gillespie. Cảnh tượng các thành viên của Klan trong trang phục truyền thống, những khuôn mặt hèn nhát che đậy sau những chiếc mặt nạ tà độc khiến anh thấy ghê tởm. Sau hàng thế kỷ được cho là biểu tượng của hận thù và bạo lực ở miền nam, những chiếc nón trùm đầu trắng nay đã quay trở lại. Ai trong số những kẻ này đã đốt thập giá trong sân nhà anh? Phải chăng toàn bộ chúng đã âm mưu đánh bom nhà anh? Chúng định sẽ làm gì kế tiếp? Từ tầng hai, anh thấy dân da đen đang nhích lại gần hơn.
“Bọn mọi đen chúng mày không được mời tuần hành!” Stump hét vào micro, trỏ tay vào những người da đen. “Đây là cuộc tụ tập của Klan, không phải cuộc tụ tập của đám mọi đen chúng mày!”
Từ các con đường hông và các con hẻm nhỏ sau những tòa nhà gạch đỏ, một dòng chảy da đen đang liên tục tuôn về tòa án. Họ gia nhập cùng những người da đen khác, và chỉ trong vài giây, Stump và người của ông đã bị vượt xa về lượng ở mức độ một chọi mười. Ozzie nhấc bộ đàm gọi yểm trợ.
“Tên của tôi là Stump Sisson,” ông ta nói, cùng lúc tháo mặt nạ. “Và tôi hãnh diện nói rằng tôi là thượng sư phù thủy của đế chế vô hình Ku Klux Klan. Tôi ở đây để nói lên rằng những người da trắng tôn trọng pháp luật của Mississippi đã quá chán ngán và mệt mỏi với việc cướp bóc, hãm hiếp và giết chóc của đám mọi đen, và không ai còn chịu nổi nữa. Chúng tôi đòi hỏi công lý, chúng tôi đòi hỏi gã mọi đen đó phải bị kết án và cái mông đen thui của hắn phải được gửi đến phòng hơi ngạt!”
“Thả Carl Lee!” một trong những người da đen hét lên. “Thả Carl Lee!” họ đồng thanh lặp lại.
“Thả Carl Lee!”
“Câm miệng lại, đồ mọi đen!” Stump quát lên. “Câm miệng lại, đồ súc sinh!” Đội quân của ông ta đứng bất động, đối mặt với ông, lưng quay lại đám đông đang la ó. Ozzie và sáu cảnh sát di chuyển vào giữa hai nhóm.
“Thả Carl Lee!”
“Thả Carl Lee!”
Khuôn mặt ngày thường vốn đã đỏ của Stump trở nên thậm chí còn đỏ hơn. Răng của ông gần chạm các micro. “Câm miệng lại, đồ mọi đen! Hôm qua chúng mày đã có cuộc tuần hành của chúng mày rồi và chúng tao đã không quấy rối chúng mày. Chúng tao có quyền tụ tập ôn hòa, như chúng mày đã được hưởng! Giờ thì câm miệng lại đi!”
Tiếng hò reo càng lớn hơn. “Thả Carl Lee! Thả Carl Lee!”
“Cảnh sát trưởng đâu rồi? Ông ta là người giữ gìn luật pháp và trật tự. Cảnh sát trưởng, làm việc của ông đi chớ! Hãy làm câm miệng lũ mọi đen đó để chúng tôi tụ tập ôn hòa. Ông có chịu làm công việc của ông không đấy, cảnh sát trưởng? Ông có kiểm soát đám mọi đen các ông được không đấy? Thấy chưa, quý vị, đó là điều chúng ta nhận được khi bầu những gã mọi đen vào cơ quan công quyền."
Tiếng la hét tiếp tục và Stump phải lui khỏi các micro để dè chừng đám da đen. Các phóng viên ảnh và các tổ truyền hình đảo chỗ, chạy vòng vòng để thu lại tất cả. Không ai để ý cánh cửa sổ nhỏ ở tầng ba của tòa án. Nó từ từ hé mở. Từ trong bóng tối, một quả bom cháy thô sơ được ném xuống bục diễn thuyết ở bên dưới. Nó rơi hoàn hảo ngay dưới chân của Stump rồi phát nổ, ngọn lửa bén vào vị thượng sư phù thủy.
Cuộc bạo loạn bắt đầu. Stump la hét và lăn lộn điên cuồng trên các bậc thang trước tòa. Ba trong số những người của ông cởi bộ váy và mặt nạ nặng trịch, tìm cách che chắn cho ông và dập tắt ngọn lửa. Bục diễn thuyết bằng gỗ bốc cháy, tỏa mùi xăng rất nặng. Đám da đen ào tới, vung gậy và dao, bổ xuống bất kỳ ai có khuôn mặt trắng hay khoác váy trắng. Bên dưới mỗi bộ váy trắng đều có những cây dùi cui đen ngắn, và những thành viên của Klan bèn chứng tỏ chúng đã có chuẩn bị cho cuộc tấn công. Chỉ sau vài giây bùng phát, thảm cỏ trước tòa án hạt Ford đã trở thành bãi chiến trường, nơi những người đàn ông la hét, chửi rủa, và gào lên đau đớn giữa màn khói dày đặc. Không trung ngập tràn những đá lớn đá nhỏ cùng dùi cui khi hai nhóm lao vào cuộc hỗn chiến.
Những thân hình bắt đầu đổ xuống thảm cỏ xanh tươi. Ozzie là người đổ đầu tiên, nạn nhân của một cú đập ác hiểm vào phần đáy hộp sọ bằng một cây xà-beng. Nesbit, Prather, Hastings, Pirtle, Tatum, và các cảnh sát khác chạy nhốn nháo trong nỗ lực bất thành chia tách các đấu sĩ trước khi họ giết nhau. Thay vì chạy tránh, các con kền kền lượn đảo điên cuồng giữa màn khói và bạo lực, cố tìm một góc tốt để thu cảnh máu me. Họ là những mục tiêu dễ. Một tay quay phim, con mắt bên phải dí sát camera, lãnh đủ một viên gạch bén vào con mắt bên trái. Anh ta cùng chiếc camera nhanh chóng lăn quay ra vỉa hè, nơi mà chỉ vài giây sau đã có một tay quay phim khác xuất hiện và quay phim chính người đồng nghiệp vừa té nhào của mình. Một nữ phóng viên xông xáo và gan dạ của tổ quay Memphis lao vào đám đông với chiếc micro trong tay và người quay phim của cô ta bám sát theo sau. Cô ta né một viên gạch và chen đến quá gần một gã Klan đô con vừa mới xử lý xong vài thiếu niên da đen. Với một tiếng hét chói lói, gã này giáng cây dùi cui vào chiếc đầu đẹp của cô, đá cô ngã lộn nhào rồi hung hãn tấn công anh chàng quay phim.
Viện binh mới của Sở Cảnh sát Clanton đã kéo đến. Giữa cuộc ẩu đả, Nesbit, Prather và Hastings co cụm lại, xoay lưng vào nhau và bắt đầu bắn chỉ thiên bằng các khẩu công vụ Smith & Wesson 357 magnum của họ. Tiếng súng giúp chế ngự đám người bạo loạn. Các chiến binh sững lại, tìm nơi xuất phát những tiếng súng, rồi nhanh chóng tách ra, nhìn lẫn nhau. Họ từ từ rút lui về với nhóm của mình. Các cảnh sát lập ra một hàng rào ngăn cách dân da đen và các thành viên Klan, tất cả đều hú hồn trước cuộc đình chiến.
Khoảng một chục người bị thương, không thể nào lui lại. Ozzie ngồi thẫn thờ chà gáy. Cô gái từ Memphis nằm bất tỉnh, máu trên đầu tuôn lai láng. Trong bộ váy trắng lấm đất và máu, nhiều thành viên Klan nằm sõng soài gần vỉa hè. Ngọn lửa vẫn đang cháy. Tiếng còi đến gần hơn. Các xe cứu hỏa, cứu thương cuối cùng đã đến và tiến vào chiến trường. Lính cứu hỏa và y tá tiếp cận những người bị thương. Không có ai chết cả. Stump Sisson được đưa đi trước tiên. Ozzie được nửa lôi nửa khuân ra xe tuần tra. Thêm nhiều cảnh sát nữa đã đến để giải tán đám đông.
Jake, Harry Rex và Ellen ăn pizza nóng, chăm chú nhìn chiếc tivi nhỏ trong phòng họp đang đưa tin về sự kiện ở Clanton, Mississippi. CBS phát một phóng sự nhỏ. Người phóng viên được cho là đã vô sự thoát khỏi đám đông bạo loạn. Anh ta đang thuyết minh đoạn video hiện trường, bắt đầu từ cuộc tuần hành, những tiếng la hét, rồi đến quả bom lửa và cuộc hỗn chiến. Cho đến chiều muộn, vẫn chưa rõ số người bị thương chính xác là bao nhiêu. Thương tích nghiêm trọng nhất được cho là những vết bỏng diện rộng của Sisson, người tự xưng là thượng sư phù thủy của Ku Klux Klan. Ông ta đã được đưa vào bệnh viện bỏng Mid South Burn Hospital ở Memphis trong tình trạng nguy kịch.
Đoạn video cho thấy cận cảnh Stump bị cháy trong khi mọi thứ bùng nổ. Người phóng viên nói tiếp: “Phiên toàn xử Carl Lee Hailey được dự kiến sẽ bắt đầu vào thứ Hai tại Clanton này. Hiện chưa rõ cuộc bạo loạn hôm nay sẽ tác động thế nào lên phiên tòa. Có tin đồn phiên tòa đã được hoãn lại và/hoặc di chuyển đến một hạt khác.”
“Vụ này tôi mới nghe,” Jake nói.
“Anh chưa nghe gì à?” Harry Rex hỏi.
“Không một lời nào. Trong khi lẽ ra tôi phải biết trước cả CBS.” Người phóng viên biến mất và Dan Rather nói ông sẽ trở lại trong ít phút nữa.
“Điều đó có nghĩa gì?” Ellen hỏi.
“Nó có nghĩa là Noose thật ngu ngốc khi không đổi địa điểm xét xử.”
“Hãy mừng vì ông ta không làm vậy,” Harry Rex nói. “Nó cho anh thứ gì đó để lý luận ở phiên kháng cáo.”
“Cảm ơn nhé, Harry Rex. Tôi rất biết ơn anh vì đã tin tưởng vào năng lực biện hộ của tôi.”
Điện thoại reo. Harry Rex chộp ống nói và… chào hỏi Carla. Ông trao nó lại cho Jake. “Là vợ của anh đấy. Chúng tôi nghe có được không?”
“Không! Đi lấy thêm pizza đi. Chào em yêu.”
“Jake, anh có ổn không?”
“Dĩ nhiên anh ổn.”
“Em mới xem chuyện đó trong bản tin. Kinh khủng quá. Lúc đó anh ở đâu?”
“Anh đang khoác vào một trong những chiếc váy trắng đó.”
“Thôi nào, Jake. Đây đâu phải là chuyện đùa.”
“Anh ở văn phòng của Jean Gillepie trên tầng hai. Bọn anh ngồi ở một vị trí tuyệt vời. Thấy tất tật mọi thứ. Nó rất kích động.”
“Những người này là ai?”
“Cùng những kẻ đã đốt thập giá trong sân nhà mình và định làm cho nhà mình nổ tung.”
“Họ từ đâu đến vậy?”
“Từ khắp nơi. Năm người đang nằm bệnh viện và địa chỉ của họ nằm rải rác ở khắp bang. Một người trong số này là dân địa phương. Hanna thế nào?”
“Nó ổn. Nó muốn về nhà. Việc xét xử liệu có hoãn lại không?”
“Anh e là vậy.”
“Anh có an toàn không?”
“Chắc chắn rồi. Anh có một cảnh vệ và anh luôn mang theo khẩu 38 ly trong cặp. Đừng lo.”
“Nhưng em lo quá, Jake ạ. Em cần phải ở nhà cùng anh.”
“Không được.”
“Hanna có thể ở lại đây cho đến khi mọi chuyện qua đi, nhưng em thì em muốn về.”
“Không được đâu, Carla. Anh biết em sẽ được an toàn ở đó. Ở đây thì em không vậy đâu.”
“Cả anh cũng không được an toàn.”
“Anh an toàn tối đa. Nhưng anh sẽ không liều lĩnh với em và Hanna. Chuyện đó khỏi tranh cãi đi. Nó đã được quyết rồi. Ba mẹ em thế nào?”
“Em không gọi anh để nói chuyện về ba mẹ em. Em gọi anh vì em sợ, và em muốn ở bên anh.”
“Anh cũng muốn ở bên em lắm chứ, nhưng không phải bây giờ. Làm ơn hiểu cho anh.”
Cô lưỡng lự. “Anh đang sống ở đâu vậy?”.
“Ở nhà Lucien phần lớn thời gian. Thi thoảng ở nhà, với cảnh vệ của anh ngoài lối xe.”
“Nhà của em ra sao rồi?”
“Nó vẫn nằm đó. Tuy dơ bẩn đấy, nhưng vẫn nằm đó.”
“Em nhớ nó quá.”
“Tin anh đi, nó cũng nhớ em nữa.”
“Em yêu anh, Jake, và em thấy sợ.”
“Anh yêu em, và anh không thấy sợ. Em thoải mái đi, ráng chăm sóc Hanna nhé.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Jake trao ống nghe cho Ellen.
“Cô ta ở đâu?”
“Wilmington, North Carolina. Ba mẹ của cô ấy ngụ ở đó vào mùa hè.”
Harry đã đi lấy thêm pizza.
“Anh nhớ chị ấy lắm, phải không?” Ellen hỏi.
“Nhiều hơn cô có thể tưởng tượng.”
“Ồ, tôi tưởng tượng được đấy.”
Lúc nửa đêm, họ uống whiskey trong căn nhà gỗ nhỏ, nguyền rủa đám mọi đen và so sánh các vết thương. Nhiều người đã rời khỏi bệnh viện ở Memphis và ghé thăm nhanh Stump Sisson. Ông ta dặn họ cứ tiến hành như kế hoạch. Mười một người được thả khỏi Bệnh viện Hạt Ford với nhiều vết cắt và vết bầm, và lúc này những người khác đang trầm trồ các vết thương của họ khi từng người luân phiên nhau mô tả từng chi tiết việc mình đã chiến đấu hào hoa như thế nào với nhiều gã mọi đen cho đến khi bị thương, thường là ở hai bên hông hay phía sau. Họ là những người hùng, những người hùng băng bó. Rồi đến phiên những người khác kể lại câu chuyện của họ và whiskey đã tuôn trào. Họ hết lời khen ngợi cái gã đô con nhất khi gã này kể lại việc tấn công một nữ phóng viên truyền hình xinh đẹp và tên mọi đen quay phim của cô nàng.
Sau vài giờ nhậu nhẹt và kể lể, câu chuyện xoay sang nhiệm vụ sắp tới. Một tấm bản đồ của hạt được lôi ra, và một trong những người địa phương xác định các mục tiêu. Đêm nay có hai mươi ngôi nhà—hai mươi cái tên từ danh sách các bồi thẩm tiềm năng mà ai đó đã cung cấp.
Năm đội, mỗi đội bốn người rời khỏi ngôi nhà gỗ trên những chiếc bán tải, lao vào bóng tối để tiếp nối sự xằng bậy của họ. Trên mỗi chiếc bán tải có bốn cây thập giá bằng gỗ, loại nhỏ hơn, khoảng 2,7 x 1,2 mét, mỗi cây đều tẩm sẵn dầu hôi. Họ tránh Clanton và các thị trấn nhỏ trong hạt, thay vào đó họ cho xe đi dọc miền thôn quê tăm tối. Các mục tiêu đều ở những khu vực biệt lập, cách xa đường cái và láng giềng, ở những miệt mà mọi thứ diễn ra đều không ai biết và người dân thường đi nằm sớm và ngủ ngon.
Kế hoạch tấn công rất đơn giản: một chiếc bán tải sẽ đậu cách đường cái tầm một trăm mét, ngoài tầm nhìn, không bật đèn pha, người lái ngồi lại với máy xe nổ sẵn trong khi ba người kia khuân chiếc thập giá đến sân trước, cắm nó xuống đất, rồi vứt một cây đuốc vào đó. Chiếc bán tải sau đó đến đón họ trước cửa nhà để thực hiện cuộc tẩu thoát lặng lẽ và chuyến đi vui nhộn đến mục tiêu kế tiếp.
Kế hoạch khá đơn giản và diễn ra suôn sẻ tại mười chín trong số hai mươi mục tiêu. Nhưng tại nhà của Luther Pickett, một tiếng động lạ vào một lúc sớm hơn trong đêm đã đánh thức Luther dậy. Vào lúc ông đang ngồi trong bóng tối trước hàng hiên, chẳng chờ đợi điều gì cụ thể, thì một chiếc bán tải lạ di chuyển đầy khả nghi trên con đường trải sỏi ở bên kia cây bồ đào nhà ông. Ông bèn với lấy khẩu súng trường, dỏng tai nghe chiếc bán tải đánh vòng rồi dừng lại ở đầu đường. Ông nghe thấy những giọng nói, thấy ba bóng hình đang khuân một cây cọc hay thứ gì đó vào sân trước nhà ông, gần con đường trải sỏi. Luther khom xuống sau một bụi rậm gần hàng hiên, và bắt đầu nhắm.
Gã lái xe làm một hớp bia lạnh, chực xem cây thập giá bốc lửa. Thay vào đó, hắn nghe tiếng súng nổ. Các bồ tèo của hắn bèn bỏ cây thập giá, ngọn đuốc và sân trước để nhảy vào con mương nhỏ ở ven đường. Thêm một phát súng nữa. Gã lái xe nghe thấy tiếng hét và tiếng văng tục. Phải giải cứu họ mới được! Hắn quẳng lon bia rồi đạp ga.
Già Luther lại bắn tiếp khi bước ra khỏi hàng hiên. Ông bắn tiếp nữa lúc chiếc xe xuất hiện và dừng lại gần con mương cạn. Ba gã kia tuyệt vọng lội bùn, va vấp rồi trượt ngã, la hét và chửi bới. Chúng chạy ra xe, chật vật nhảy lên.
“Bám chắc vào!” gã lái xe hét lên vừa lúc già Luther nã đạn tiếp, lần này nhắm vào chiếc bán tải. Ông mỉm cười nhìn chiếc xe tăng tốc chạy, cào sỏi và đánh võng từ mương bên này sang mương bên kia. Chỉ là một đám nhóc say xỉn, ông nghĩ.
Từ một bốt điện thoại trả tiền, một thành viên của Klan cầm danh sách hai mươi cái tên và hai mươi số điện thoại. Hắn gọi cho tất cả những người này, đơn giản để yêu cầu họ bước ra xem sân trước nhà họ.