Chương 32
Chủ nhật. Một ngày trước phiên tòa. Jake thức dậy lúc năm giờ sáng với những cú thắt ở bụng mà anh gán cho phiên tòa, một cơn nhức đầu mà anh cũng gán cho phiên tòa và cả cho buổi tối muộn hôm thứ Bảy ở hàng hiên nhà Lucien bên cô thư ký pháp luật và người chủ cũ của anh. Ellen đã quyết định ngủ lại ở căn phòng dành cho khách tại nhà Lucien, cho nên Jake phải qua đêm trên chiếc trường kỷ trong văn phòng của anh.
Anh nằm trên trường kỷ và nghe thấy những giọng nói từ dưới đường. Anh mò mẫm trong bóng tối để ra ban công để rồi sửng sốt khựng lại trước khung cảnh xung quanh tòa. Ngày N đã đến! Cuộc chiến đã bắt đầu! Tướng Patton đã đến! Xe tải và xe jeep nối đuôi nhau trên những con đường quanh quảng trường; binh lính bận rộn chạy tới lui trong nỗ lực chỉnh đốn hàng ngũ và để trông cho ra dáng quân sự. Bộ đàm kêu ì xèo, các chỉ huy bụng phệ đang la hét, thúc giục binh lính của họ vào hàng ngũ. Một trạm chỉ huy đã được dựng lên gần chiếc chòi ở thảm cỏ trước tòa. Ba đội đặc nhiệm đang đóng cọc, kéo dây và dựng lên một tấm lều rằn ri khổng lồ. Rào cản đã được dựng ở bốn góc quảng trường và các lính canh đã vào vị trí. Họ hút thuốc, đứng dựa vào các cây cột đèn.
Nesbit ngồi ở đuôi chiếc xe của anh, nhìn công việc củng cố khu thương mại của Clanton. Anh trò chuyện với vài vệ binh. Jake pha cà phê và mang ra cho anh một tách. Giờ thì anh đã thức dậy, đã bình yên và an toàn, Nesbit có thể về nhà nghỉ ngơi cho đến tối. Jake trở lại ban công, quan sát các hoạt động cho đến bình minh. Sau khi thả các binh lính xuống, các xe vận tải di chuyển vào khu vực kho bãi của Vệ binh Quốc gia ở phía bắc thị trấn, nơi binh lính sẽ ngủ lại. Anh ước chừng họ có hai trăm người. Họ tè bậy quanh tòa án và đi thành từng nhóm nhỏ quanh quảng trường, nhòm ngó các cửa hiệu, chờ cho đến khi trời sáng với hy vọng sẽ có vài sự hào hứng.
Noose hẳn sẽ rất tức giận. Sao họ lại dám gọi Vệ binh Quốc gia mà không hỏi qua ông. Đây là phiên tòa của ông mà. Ông thị trưởng đã có nhắc nhở việc này, và Jake trình bày rằng trách nhiệm của thị trưởng là giữ an toàn cho Clanton chứ không phải cho ông thẩm phán. Ozzie đồng tình, và Noose đã không được thông báo.
Cảnh sát trưởng và Moss Junior Tatum đến chỗ chiếc chòi để gặp ông đại tá. Họ đi quanh tòa án, dò xét các binh lính và lều bạt. Ozzie chỉ ra nhiều hướng và ông đại tá có vẻ nhất trí với bất cứ điều gì ông muốn. Moss Junior mở khóa ngôi nhà tòa án để các binh sĩ có thể uống nước và tiếp cận các phương tiện vệ sinh. Phải đến sau chín giờ thì những đàn kền kền đầu tiên mới vấp phải một khu thương mại Clanton bị chiếm đóng. Trong suốt một giờ, họ ôm camera và micro chạy tứ tung, tìm những lời lẽ quan trọng từ một trung sĩ hay hạ sĩ.
“Tên anh là gì?”
“Trung sĩ Drumwringht.”
“Anh từ đâu đến?”
“Booneville.”
“Nó là ở đâu vậy?”
“Cách đây khoảng 650 cây số.”
“Tại sao các anh lại ở đây?”
“Thống đốc ra lệnh cho chúng tôi.”
“Tại sao ông ta ra lệnh cho các anh?”
“Để giữ cho mọi sự ở trong vòng kiểm soát.”
“Các anh chờ đợi có rắc rối ư?”.
“Không.”
“Các anh sẽ ở đây bao lâu?”
“Không biết.”
“Các anh ở đây đến hết phiên tòa phải không?”
“Không biết.”
“Ai là người biết.”
“Tôi nghĩ là ngài thống đốc.”
Và cứ thế.
Tin đồn về cuộc xâm lăng lan nhanh trong buổi sáng Chủ nhật yên tĩnh, và sau buổi lễ ở nhà thờ, dân thị trấn đổ xô đến quảng trường để kiểm chứng tận mắt việc quân đội quả thực đã chiếm lĩnh tòa án. Các lính gác gỡ rào cản và cho phép những kẻ tò mò lái xe quanh quảng trường, nhìn những binh lính bằng xương bằng thịt với súng trường và xe jeep của họ. Jake ngồi trên ban công uống cà phê và ôn lại các tấm thẻ của anh về các bồi thẩm.
Anh gọi cho Carla, trình bày rằng Vệ binh Quốc gia đã được triển khai. Thực sự, anh chưa bao giờ cảm thấy an toàn hơn thế. Trò chuyện với cô, anh giải thích rằng có đến hàng trăm binh lính vũ trang đến tận răng ở suốt dọc đường Washington đang túc trực để bảo vệ anh. Phải, anh vẫn có cảnh vệ. Phải, ngôi nhà vẫn vững chãi. Anh không chắc cái chết của Bud Twitty đã được báo cáo chưa, nên anh không báo cho cô biết. Có lẽ cô không nên nghe tin đó. Họ đang đi câu cá trên con thuyền của cha cô, và Hanna muốn có ba của nó đi theo. Anh nói lời tạm biệt, nói anh nhớ hai mẹ con hơn bao giờ hết.
Ellen Roark mở khóa cửa sau của văn phòng, đặt chiếc túi nhỏ đựng tạp phẩm lên chiếc bàn trong bếp. Từ trong cặp, cô lấy ra một hồ sơ và bắt đầu đi tìm sếp của cô. Anh đang ở ngoài ban công, nhìn những tấm thẻ và quan sát tòa án.
“Chào cô, Row Ark.”
“Chào sếp.” Cô trao cho anh một bản tóm tắt dày cỡ hai centimet. Nó cũng chu đáo như các bản tóm tắt kia, hoàn tất bằng một bảng mục lục, thư mục tham khảo, và số trang. Anh đọc lướt qua. “Chết tiệt, Row Ark, tôi đâu có yêu cầu một cuốn sách giáo khoa.”
“Tôi biết anh ngán đọc các công trình học thuật, cho nên tôi đã cố tình sử dụng những từ ít hơn ba âm tiết.”
“Trời, bộ hôm nay chúng ta rảnh rỗi hay sao vậy? Cô tóm lược lại thành một luận văn cỡ chừng ba mươi trang được không?”
“Coi nào, đây là một nghiên cứu pháp luật thấu suốt của một sinh viên luật tài năng, với khả năng tư duy đáng nể và được viết ra một cách mạch lạc. Đây là công trình của một thiên tài. Và nó là của anh. Và nó là tuyệt đối miễn phí. Cho nên đừng có chê bai chứ.”
“Vâng, thưa cô. Cô có bị nhức đầu không vậy?”
“Có đấy. Tôi bị nhức đầu từ lúc thức dậy sáng nay. Tôi đã mất mười giờ để gõ bản tóm lược này đấy, và tôi đang khát đây. Anh có máy trộn không?”
“Có gì cơ?”
“Máy trộn, Đó là một phát minh mới ở miền bắc. Một dụng cụ nhà bếp.
“Có một cái ở trên kệ, gần lò vi sóng.”
Cô biến mất. Trời đã gần tối, và giao thông đã thưa thớt quanh quảng trường khi các lái xe ngày Chủ nhật đã chán ngán khung cảnh các binh lính canh gác tòa án của họ. Sau mười hai tiếng đồng hồ dưới cái nóng ngột ngạt và cái ẩm tựa sương mù ở khu thương mại Clanton, các binh lính đã mệt nhoài và nhớ nhà. Họ ngồi dưới các thân cây và trên các ghế xếp vải bạt, nguyền rủa ông thống đốc.
Khi trời tối hơn, họ chăng dây từ bên trong tòa án và treo những chiếc đèn pha quanh các lều. Gần bưu điện, một chiếc xe chở đầy người da đen kéo đến, mang theo những chiếc ghế ngồi trên cỏ và những ngọn nến để khởi đầu cái lễ vọng hàng đêm của họ. Họ bắt đầu chạy trên vỉa hè dọc đường Jackson dưới ánh mắt bừng tỉnh của hàng trăm vệ binh vũ trang nặng.
Người dẫn đầu là Rosia Alfie Gatewood, một bà góa nặng cỡ chín mươi ký đã từng nuôi lớn mười một đứa con và gửi chín trong số đó vào đại học. Bà nổi tiếng là người da đen đầu tiên từng uống nước lạnh từ đài phun nước công cộng trên quảng trường và vẫn sống sót để kể lại chuyện đó. Bà tròn mắt nhìn các binh lính. Họ không nói gì cả.
Ellen trở lại với hai cái ca uống bia của Đại học Boston chứa đầy ắp một thứ chất lỏng màu xanh nhạt. Cô đặt chúng lên bàn rồi kéo ghế ra.
“Cái gì vậy?”
“Uống thử đi, nó giúp anh thư giãn đấy.”
“Tôi sẽ uống. Nhưng tôi muốn biết đó là thứ gì.”
“Margarita.”
Jake nhìn vào ca của anh. “Muối đâu?”
“Tôi không thích có muối trong ca của tôi.”
“Được, thế thì tôi cũng không thích. Tại sao lại margarita?”
“Tại sao không?”
Jake nhắm mắt, làm một hớp dài. Rồi anh uống một hớp nữa. “Row Ark, cô là một cô gái đa tài đấy.”
“Một tà-lọt.”
Anh làm thêm một hớp dài nữa. “Tôi chưa uống margarita đã từ tám năm nay rồi.”
“Tiếc nhỉ.” Chiếc ca hơn nửa lít của cô đã cạn phân nửa.
“Loại rum gì vậy?”
“Nếu anh không phải là sếp của tôi thì tôi sẽ gọi anh là gã ngốc?”
“Cảm ơn cô”
“Đó không phải là rum. Đó là Tequila trộn với nước chanh và Contreau. Tôi tưởng sinh viên luật nào cũng biết điều đó.”
“Làm sao để cô thứ lỗi cho tôi đây? Tôi chắc chắn đã biết nó hồi là sinh viên luật.”
Cô đảo mắt quanh quảng trường
“Thật không thể tin nổi! Cứ như một vùng chiến sự ấy nhỉ”
Jake uống cạn ca của anh rồi liếm môi. Dưới những túp lều, họ đang chơi bài và cười đùa. Một số người vào tòa án để tị nạn muỗi. Các ngọn nến rẽ góc và thực hiện cuộc chuyển giao trên đường Washington.
“Ừ,” Jake mỉm cười. “Đẹp đấy chứ nhỉ? Hãy nghĩ đến các bồi thẩm công bằng và vô tư chúng ta khi họ đến vào buổi sáng và đụng phải cảnh tượng này. Tôi sẽ làm mới lại bản kiến nghị thay đổi địa điểm xét xử. Nó sẽ bị từ chối. Tôi sẽ yêu cầu tuyên bố xử sai và Noose sẽ nói không. Sau đó tôi sẽ đảm bảo để phóng viên tòa án ghi lại cái sự thật rằng phiên tòa đang sắp được xúc tiến giữa một gánh xiếc ba hồi.”
“Tại sao họ lại ở đây?”
“Cảnh sát trưởng và thị trưởng đã gọi cho thống đốc, thuyết phục ông ta rằng cần phải có Vệ binh Quốc gia để gìn giữ hòa bình ở hạt Ford. Họ nói với ông ta rằng bệnh viện của họ không đủ lớn cho phiên tòa này.”
“Họ từ đâu đến vậy?”
“Booneville và Columbus. Tôi đếm được chừng hai trăm hai mươi mống vào khoảng giờ ăn trưa.”
“Họ ở lại đây cả ngày chứ?”
“Họ đánh thức tôi dậy lúc năm giờ sáng. Tôi theo dõi các động thái của họ suốt cả ngày. Có vài lần họ rút bớt, nhưng tăng viện lại đến. Vài phút trước đây họ đã gặp kẻ thù của họ lúc bà Gatewood và các bạn bè của bà ấy mang nến tới. Bà ta nhìn họ chằm chặp, thế nên giờ đây họ chơi bài.”
Ellen uống hết ca của cô và bỏ đi để lấy thêm. Phải đến lần thứ một trăm, Jake nhặt xấp thẻ lên rồi trải chúng ra bàn. Tên, tuổi, nghề nghiệp, gia đình, sắc tộc, học vấn—anh đã đọc và ôn lại những thông tin từ sáng sớm đến giờ. Tăng hai nhanh chóng đến, và cô cầm các tấm thẻ lên.
“Correen Hagan,” cô nhấp món cocktail và đọc.
Anh suy nghĩ giây lát. “Tuổi trạc năm mươi lăm. Thư ký cho một hãng bảo hiểm. Đã ly hôn, hai con lớn. Học vấn có lẽ là trung học, không thể cao hơn. Quê ở Florida, chẳng biết thông tin này có gì đáng giá hay không nữa.”
“Bao nhiêu điểm?”
“Tôi nghĩ tôi sẽ cho bà ta điểm sáu.”
“Tốt lắm. Millard Sills.”
“Sở hữu một vườn hồ đào pê-can gần Mays. Khoảng bảy mươi tuổi. Cháu của ông ta bị hai gã da đen bắn vào đầu trong một vụ cướp ở Little Rock cách đây nhiều năm. Ghét người da đen. Ông ta sẽ không ở trong bồi thẩm đoàn.”
“Điểm?”
“Zê-rô, tôi tin vậy.”
“Clay Bailey.”
“Tuổi, khoảng ba mươi. Sáu con. Một tín đồ sùng tín của Giáo hội Ngũ tuần. Làm việc tại một cơ sở sản xuất hàng nội thất ở phía tây thị trấn.”
“Anh đã cho ông ta điểm mười.”
“Ừ. Tôi chắc chắn ông ta đã đọc cái phần trong Kinh Thánh về vụ mắt đổi mắt, vân vân. Cạnh đó, trong sáu đứa con, tôi nghĩ ít nhất sẽ phải có hai đứa là con gái.”
“Anh có nhớ tất cả bọn họ không?”
Anh gật đầu, hớp một ngụm. “Tôi cảm thấy như đã quen biết họ từ nhiều năm nay rồi.”
“Anh nhận ra được bao nhiêu người họ?”
“Ít lắm. Nhưng tôi biết về họ nhiều hơn Buckley.”
“Tôi ấn tượng đấy.”
“Sao? Cô nói sao? Tôi gây ấn tượng cho cô bởi trí tuệ của tôi ư?”
“Bên cạnh những việc khác.”
“Tôi thấy vinh dự quá xá. Tôi đã gây ấn tượng cho một thiên tài về luật hình sự, con gái của Sheldon Roark, dù chẳng biết ông ta là ai cả. Một summa cum laude —thứ thiệt. Chờ tôi kể lại cho Harry Rex nghe nhé.”
“Con voi đó đang ở đâu? Tôi nhớ ông ta đấy. Tôi nghĩ ông ta dễ thương.”
“Đi gọi ông ta đi. Hỏi xem ông ta có muốn cùng chúng ta dự tiệc rượu dưới mái hiên, xem binh lính chuẩn bị cho trận Bull Run thứ ba không nhé.”
Cô đi thẳng đến chiếc điện thoại trên bàn của Jake. “Còn Lucien thì sao?”
“Đừng! Tôi mệt với Lucien lắm rồi.”
Harry Rex mang đến một chai tequila ba phần tư lít mà ông tìm thấy nằm ẩn sâu đâu đó trong tủ rượu của ông. Ông và cô thư ký pháp luật cãi nhau dữ dội về các thành phần đúng để làm ra một món margarita ngon. Jake biểu quyết ủng hộ cô thư ký của anh.
Họ ngồi ngoài ban công, đọc những cái tên từ các tấm thẻ, uống món cocktail thơm phức, hét vào các binh lính, và hát những bài của Jimmy Buffett. Lúc nửa đêm, Nesbit dìu Ellen vào chiếc xe tuần tra của anh, đưa về nhà Lucien. Harry Rex đi bộ về nhà. Jake thì ngủ trên trường kỷ.
⚝ ✽ ⚝
[✽] Sinh viên tốt nghiệp hạng tối ưu.