← Quay lại trang sách

Chương 33

Thứ hai ngày 22 tháng Bảy. Không lâu sau ca margarita cuối cùng, Jake bật dậy khỏi trường kỷ, nhìn đồng hồ trên bàn làm việc. Anh đã ngủ ba tiếng đồng hồ. Một cơn cồn cào hoang dã dấy lên trong bao tử. Một cú điếng dâng lên ở vùng bẹn. Anh lập tức thấy khó ở.

Nesbit ngủ trên tay lái như một đứa trẻ. Jake đánh thức anh dậy rồi nhảy vào hàng ghế sau. Anh vẫy tay với các lính gác đang tò mò nhìn từ phía bên kia đường. Nesbit lái qua hai dãy nhà, đến đường Adams, thả hành khách của mình xuống rồi chờ ở lối xe đi như được dặn. Jake tắm táp và cạo râu nhanh. Anh chọn một bộ vest bằng vải len màu than, một chiếc áo trắng cài cổ, và một cà vạt lụa màu đỏ tía với những dải sọc hẹp hải quân. Chiếc quần xếp nếp ôm hoàn hảo vòng eo thon của anh. Trông anh khá bảnh, hợp thời trang hơn hẳn đối thủ.

Nesbit đã ngủ trở lại cho đến lúc Jake thả chó rồi nhảy vào băng ghế sau.

“Trong đó ổn cả chứ?” Nesbit hỏi, chùi nước miếng trên cằm.

“Tôi không thấy thỏi mìn nào cả nếu như đó là thứ anh ám chỉ.”

Nesbit cười với câu này với cùng cái kiểu đối đáp chọc giận và chế giễu của anh hầu như trong tất cả mọi việc. Họ vòng lại quảng trường và Jake xuống xe ngay trước văn phòng của anh. Ba mươi phút sau khi rời xe, anh bật các ngọn đèn trước nhà rồi đi pha cà phê.

Anh dùng bốn viên aspirine và uống một lít nước trái bưởi. Mắt anh nóng và đầu thì đau nhức do uống nhiều và buồn ngủ, và phần mệt mỏi vẫn còn chưa khởi đầu. Anh trải hồ sơ của anh về Carl Lee Hailey lên chiếc bàn họp. Nó đã được cô thư ký pháp luật của anh sắp xếp và ghi mục, nhưng anh vẫn muốn phá vỡ ra rồi sắp xếp trở lại. Nếu không thể tìm ra được một tài liệu hoặc vụ việc trong vòng ba mươi giây thì không ổn chút nào. Nhưng anh đã phải mỉm cười khi nghĩ về tài sắp xếp của cô. Cô đã sắp xếp thành những mục lớn mục bé cho tất cả mọi thứ, tất cả đều ở trong tầm tay chỉ trong vòng mười giây. Trong cuốn sổ ghi chép ba khuyên kẹp dày dặn, cô đã tóm tắt về năng lực của bác sĩ Bass và khái lược về tuyên thệ của ông. Cô đã ghi lại những phản đối dự kiến của Buckley và cung cấp những sự việc cho phép đánh bật những phản đối của hắn. Jake rất tự hào về những chuẩn bị của anh trước phiên tòa, nhưng anh cũng thật hổ thẹn khi phải học hỏi từ một cô sinh viên luật năm thứ ba.

Anh bỏ lại tập hồ sơ vào chiếc cặp tài liệu, một chiếc cặp da nặng trịch màu đen có ghi tên họ anh bằng chữ vàng ở bên hông. Mẹ tự nhiên lên tiếng và anh đành ngồi trên bồn cầu lật giở những tấm thẻ. Anh đã thuộc tất cả bọn họ. Anh đã sẵn sàng.

Vài phút sau năm giờ, Harry Rex gõ cửa. Trời còn tối và ông ta trông cứ như kẻ trộm.

“Anh làm gì mà đến sớm thế này?” Jake hỏi.

“Tôi không ngủ được. Kiểu như bồn chồn ấy mà.” Ông đẩy tới một chiếc túi giấy đầy vết mỡ. “Dell gửi anh mấy món này. Chúng còn nóng sốt đấy. Bánh quy xúc xích, bánh quy thịt xông khói và phô mai, bánh quy gà và phô mai, cứ việc chọn thứ nào anh thích. Cô ta lo cho anh thật đấy.”

“Cảm ơn anh, Harry Rex, nhưng tôi không đói. Hệ thống của tôi đang nổi loạn kia kìa.”

“Lo lắng à?”

“Như một ả điếm trong nhà thờ vậy.”

“Trông anh khá phờ phạc đấy.”

“Cảm ơn.”

“Bộ vest thì trông được.”

“Carla chọn đó.”

Harry thò tay và túi giấy, lấy ra một xấp bánh quy gói giấy bạc. Ông đặt nó lên bàn họp rồi tự pha cà phê. Jake ngồi đối diện ông, lật giở bản tóm lược M’Naghten của Ellen.

“Cô ta viết nó đấy à?” Harry Rex hỏi, hai bên má phùng ra và cặp hàm nhồm nhoàm.

“Ừ, đó là bản tóm lược bảy mươi hai trang về biện hộ bằng viện dẫn lý do tâm thần ở Mississippi. Cô ta mất ba ngày để viết nó ra.”

“Cô ta có vẻ rất thông minh nhỉ”

“Cô ta có đầu óc và viết rất trôi chảy. Thông minh thì cũng thông minh đấy, nhưng cô ta gặp khó trong việc áp dụng những gì mình biết vào thế giới thực.”

“Anh biết gì về cô ta?” Những mảnh vụn rơi ra từ miệng ông và nẩy trên mặt bàn. Ông dùng tay áo gạt chúng xuống sàn.

“Cô ta cứng cựa đấy. Xếp thứ hai trong lớp tại Ole Miss. Tôi đã gọi cho Nelson Battles, phó khoa ở trường luật, và bà ta đã kiểm tra hồ sơ. Cô ta có nhiều cơ hội kết thúc ở vị trí số một.”

“Tôi kết thúc ở vị trí thứ chín mươi ba trên chín mươi tám. Lẽ ra tôi có thể kết thúc ở vị trí chín mươi hai, nhưng họ bắt quả tang tôi gian lận thi cử. Tôi định phản đối, nhưng rồi tôi nhận ra hạng thứ chín mươi ba cũng không đến nỗi tệ. Tôi nghĩ, chết tiệt, ai quan tâm chuyện đó ở Clanton cơ chứ. Những người ở đó mừng muốn chết khi tôi trở về đây hành nghề sau khi tốt nghiệp thay vì đi Wall Street hay nơi nào như thế.”

Jake mỉm cười với câu chuyện mà anh đã nghe hàng trăm lần. Harry Rex lấy ra miếng bánh quy thịt gà và phô mai.

“Anh trông bồn chồn đấy, anh bạn.”

“Tôi ổn. Ngày đầu tiên bao giờ cũng là ngày nặng nhọc nhất. Việc chuẩn bị đã hoàn tất. Tôi đã sẵn sàng. Nay chỉ còn việc chờ đợi nữa mà thôi.”

“Mấy giờ thì Row Ark vào?”

“Tôi không biết.”

“Chúa ơi, tôi đang tự hỏi cô ta sẽ ăn mặc như thế nào.”Hoặc sẽ không mặc gì. Tôi chỉ mong cô ta ăn mặc cho đứng đắn. Anh biết lão Noose đoan trang là người như thế nào rồi đấy.”

“Anh sẽ không để cô ta ngồi ở bàn luật sư, phải không?”

“Tôi không nghĩ cô ta sẽ ngồi ở đó. Cô ta sẽ ở lại hậu trường, kiểu như anh vậy thôi. Cô ta có thể gây khó chịu cho vài bồi thẩm nữ.”

“Ừ, hãy để cô ta ở đó, nhưng phải ngoài tầm mắt.”

Harry Rex chùi miệng bằng bàn tay đồ sộ của ông. “Anh có đang ngủ với cô ta không đấy?”

“Không! Tôi đâu có điên, Harry Rex.”

“Anh không ngủ thì mới là điên đó. Cô gái này có thể cưa được đấy.”

“Vậy thì cưa đi. Đầu óc tôi đã đủ bận rộn lắm rồi.”

“Cô ta nghĩ tôi dễ thương, đúng không?”

“Cô ta nói vậy.”

“Tôi nghĩ tôi phải thử một cú,” ông nói với khuôn mặt ngay thật, rồi ông mỉm cười và cười phá lên, làm vụn bánh bắn tung tóe lên các giá sách.

Điện thoại reo. Jake lắc đầu, và Harry Rex nhấc máy. “Ông ta không có ở đây, nhưng tôi sẽ rất vui được nhắn tin cho ông ta.” Ông nháy mắt với Jake. “Vâng thưa ông, vâng thưa ông, vâng, vâng thưa ông. Đó là một điều khủng khiếp phải không ạ. Không tin nổi một con người có thể làm điều đó, đúng không ạ. Vâng thưa ông, vâng thưa ông, tôi đồng ý một trăm phần trăm. Vâng thưa ông, và tên của ông là gì ạ? Thưa ông?” Harry Rex mỉm cười với chiếc ống nghe rồi gác nó xuống.

“Ông ta muốn gì?”

“Nói anh là nỗi hổ thẹn của dòng giống da trắng vì đi làm luật sư cho một gã mọi đen. Và ông ta không hiểu nổi luật sư nào mà lại đi biện hộ cho một gã mọi đen như Hailey. Và ông ta hy vọng luật sư đoàn sẽ xem xét và tước giấy phép hành nghề của anh vì đã trợ giúp đám mọi đen. Nói rằng ông ta biết anh là người chẳng ra gì vì anh được đào tạo bởi Lucien Wilbanks, kẻ đang sống với một con mọi đen.”

“Và anh đồng ý với hắn?”

“Sao lại không? Ông ta thực sự thành khẩn chứ chẳng hận thù gì, và giờ đây ông ta hẳn cảm thấy tốt hơn khi đã xả hết ra.”

Chuông điện thoại lại reo. Harry Rex chộp ống nói. “Jake Brigance, luật sư, nhà tư vấn, trùm luật pháp.”

Jake bỏ vào phòng vệ sinh. “Jake, là một phóng viên đấy!” Harry Rex la lớn.

“Tôi đang ngồi bồn cầu.”

“Ông ta đang bị tiêu chảy!” Harry Rex nói với người phóng viên.

Vào lúc sáu giờ, tức bảy giờ ở Wilmington, Jake gọi cho Carla. Cô đã thức dậy, đọc báo, uống cà phê. Anh kể cho cô nghe về Bud Twitty, về Mickey Mouse, và về những hứa hẹn sẽ có thêm bạo lực. Không, anh không sợ chuyện đó. Nó không làm phiền gì anh. Anh sợ bồi thẩm đoàn gồm mười hai con người được chọn ra, sợ phản ứng của họ đối với anh và thân chủ của anh. Nỗi sợ duy nhất của anh vào lúc này là bồi thẩm đoàn có thể làm gì với thân chủ của anh. Mọi chuyện khác đều không đáng kể. Lần đầu tiên, cô không nhắc đến việc trở về nhà. Anh hứa sẽ gọi lại tối hôm đó.

Khi gác máy, anh nghe thấy tiếng lao xao ở dưới nhà. Ellen đã đến và Harry Rex đang lớn tiếng. Hẳn cô ta đang mặc một áo khoác nhìn xuyên thấu và một chiếc váy ngắn, Jake nghĩ vậy khi xuống cầu thang. Không phải vậy. Harry Rex đang khen ngợi cô ăn mặc như một phụ nữ miền nam đích thực, với tất cả những phụ tùng cần thiết. Cô đang mặc một bộ vest len màu xám với cổ áo hình chữ V, sơ mi ngắn thanh mảnh, áo khoác lụa màu đen và xem chừng có đầy đủ những hàng họ cần thiết ở bên trong. Tóc cô cột ra sau và được vấn lên một cách thời trang. Không thể tin nổi. Có thể thấy những dấu vết của phấn mắt, kẻ lông mày, và son môi. Theo như lời của Harry Rex, cô trông y hệt như một nữ luật sư.

“Cảm ơn ông, Harry Rex,” cô nói. “Tôi chỉ hy vọng trang phục của tôi hợp với khẩu vị của ông.”

“Cô trông được đấy, Row Ark,” Jake nói.

“Anh cũng thế,” cô nói. Cô nhìn sang Harry Rex và không nói gì cả.

“Xin thứ lỗi cho chúng tôi, Row Ark,” Harry Rex nói. “Chúng tôi thấy ấn tượng vì không biết cô sở hữu nhiều dạng trang phục như thế. Chúng tôi xin lỗi vì đã tỏ ra ngưỡng mộ cô và chúng tôi biết điều đó chọc giận trái tim bé nhỏ và phóng khoáng của cô như thế nào. Vâng, chúng tôi là một lũ lợn thành kiến về giới tính, nhưng cô đã chọn đến miền nam. Và ở miền nam thì, như một quy luật, đàn ông luôn nhỏ dãi trước nữ giới hấp dẫn và ăn mặc đẹp, cho dù có phóng khoáng hay không.”

“Trong túi có gì vậy?” cô hỏi.

“Bữa điểm tâm.”

Cô xé toang nó ra và mở một gói bánh quy xúc xích.

“Không có bánh vòng à?” cô hỏi.

“Là thứ gì vậy?” Harry Rex hỏi.

“Thôi quên đi.”

Jake xoa hay bàn tay, cố ra vẻ sôi nổi.

“Tốt lắm, giờ thì ta đã tập hợp ở đây ba giờ trước phiên tòa, quý vị muốn chúng ta làm gì nào?”

“Ta đi pha margarita nhé.”

“Không,” Jake nói.

“Tôi sẽ đỡ đần cho.”

“Tôi không uống đâu,” Ellen nói. “Đây là chuyện công việc.”

Harry mở một gói bánh quy, chiếc cuối cùng trong túi. “Điều gì sẽ diễn ra trước tiên?”

“Sau khi mặt trời lên. Chúng ta sẽ bắt đầu phiên tòa và chúng ta sẽ khởi đầu quy trình lựa chọn.”

“Nó mất bao lâu?” Ellen hỏi.

“Hai hoặc ba ngày. Ở Mississippi, chúng tôi có quyền thẩm vấn riêng rẽ mỗi bồi thẩm trong phòng của họ. Việc đó sẽ tốn nhiều thời gian đấy.”

“Tôi ngồi ở đâu và phải làm gì?”

“Cô ta nói nghe có vẻ kinh nghiệm nhỉ” Harry Rex rỉ tai Jake. “Cô ta có biết tòa án nằm ở đâu không vậy?”

“Cô sẽ không ngồi ở bàn luật sư,” Jake nói. “Chỉ có tôi và Carl Lee ở đó mà thôi.”

Cô chùi miệng. “Tôi hiểu. Chỉ có anh và bị cáo ngồi đó, bao vây bởi các thế lực tà ác, đơn độc đối mặt với cái chết.”

“Đại khái là thế.”

“Ba của tôi thi thoảng cũng dùng sách lược này.”

“Tôi mừng là cô đã tán thành. Cô sẽ ngồi phía sau tôi, bên cạnh rào chắn. Tôi sẽ yêu cầu Noose cho phép cô vào phòng bồi thẩm trong các cuộc thảo luận riêng.”

“Còn tôi thì sao?” Harry Rex hỏi.

“Noose không ưa anh, Harry Rex ạ. Ông ta chưa bao giờ ưa anh. Ông ta sẽ choáng váng nếu tôi yêu cầu cho anh vào phòng bồi thẩm. Tốt nhất anh cứ giả vờ như tôi và anh chưa bao giờ gặp nhau.”

“Cảm ơn nhé.”

“Nhưng chúng tôi đánh giá cao sự trợ giúp của ông,” Ellen nói.

“Tùy cô thôi, Ellie Mae!”

“Và ông vẫn có thể uống cùng chúng tôi,” cô nói.

“Và cung cấp Tequila hả?”

“Sẽ không còn rượu chè gì nữa ở cái văn phòng này, Jake nói.”Cho đến sau giờ trưa,” Harry Rex nói.

“Tôi muốn anh đứng sau bàn lục sự, chỉ cần lảng vảng như anh vẫn thường làm, và ghi chép về bồi thẩm đoàn. Hãy cố liên kết họ với các tấm thẻ. Có thể họ đông đến một trăm hai mươi người đấy.”

“Tuân lệnh.”

Rạng đông mang sinh khí đến cho quân đội. Các rào cản đã được dựng lại. Ở mỗi góc quảng trường, binh lính bu quanh những chiếc thùng phi ngáng đường màu cam và trắng. Họ đã vào tư thế và đang bồn chồn, chăm chú nhìn từng chiếc xe, chờ kẻ thù tấn công và muốn có chút hứng khởi. Mọi thứ náo động lên một chút khi, vào lúc bảy giờ rưỡi, đám kền kền kéo đến trên những xe toa và xe minivan chật cứng với những logo màu mè trên cửa. Các binh lính bèn vây lấy xe này và thông báo cho mọi người biết sẽ không có chỗ đậu quanh tòa trong lúc phiên tòa diễn ra. Đám kền kền biến mất vào các con đường hông, một lát sau trở lại bằng cách đi bộ cùng những camera và thiết bị cồng kềnh của họ. Một số hạ trại ở ngay các bậc thềm của tòa án, số khác đóng quân ở cửa sau, số khác nữa tập hợp ở phòng tròn bên ngoài cửa chính của phòng xử tầng hai.

Bằng tất cả khả năng của mình, Murphy, người lao công và là nhân chứng đích thực duy nhất của vụ sát hại Cobb và Willard, thông tin cho báo chí rằng phòng xử sẽ được mở cửa vào lúc tám giờ, dẫu một phút trước đó cũng không thể vào được. Một dòng người đã hình thành và nhanh chóng xếp hàng vòng vòng trong phòng tròn. Các xe buýt nhà thờ đậu đâu đó ngoài quảng trường, và những người tuần hành được dẫn đường tiến từ từ đến đường Jackson, bên cạnh các mục sư. Họ giương các biểu ngữ THẢ CARL LEE và cùng hát bài “We Shall Overcome” trong một hợp xướng hoàn hảo. Khi họ đến gần quảng trường, các binh lính nghe thấy tiếng họ. Các máy bộ đàm bắt đầu ì xèo còn các binh lính thì thư giãn. Những người tuần hành được Ozzie hướng dẫn đi đến một khúc của thảm cỏ phía trước, nơi họ giậm chân tại chỗ và chờ đợi dưới những ánh mắt dè chừng của Vệ binh Quốc gia Mississippi.

Lúc tám giờ, một máy dò kim loại được đưa đến các cửa trước cửa phòng xử, và một bộ ba cảnh sát vũ trang nặng bắt đầu khám xét và cho vào bên trong đám đông dự khán mà lúc này đã đầy kín phòng tròn và nối đuôi ra đến ngoài các hành lang. Trong phòng xử, Prather điều khiển việc xếp chỗ, đưa mọi người vào ngồi trên những băng ghế dài ở một bên lối đi, dành bên kia cho các vị bồi thẩm. Băng ghế đầu được dành cho gia đình, băng thứ hai được lấp đầy bởi các họa sĩ pháp đình, và họ đã lập tức phác họa bục thẩm phán, cửa chấn song và chân dung những người hùng của Liên minh phương nam.

Klan cảm thấy bị bắt buộc phải hiện diện vào ngày khai trương phiên tòa, đặc biệt trước các bồi thẩm triển vọng khi họ đến đó. Hai chục thành viên của Klan trong bộ váy tuần hành hoàn chỉnh lặng lẽ đi vào đường Washington. Họ lập tức bị các binh lính chặn lại và bao vây. Từ phía bên kia đường, ông đại tá bụng phệ ngông nghênh băng qua đường. Lần đầu tiên trong đời, ông giáp mặt một thành viên Ku Klux Klan với váy trắng, nón trùm trắng. Gã này tình cờ lại cao hơn ông đến những ba tấc. Ông chợt để ý thấy các camera đang bị hút vào cuộc đụng độ, và sự hách dịch của ông bỗng bay biến. Chất giọng thường ngày gầm gừ như chó sủa bỗng được thay bằng những tiếng lắp bắp lo lắng, run rẩy, the thé mà ngay cả đến chính ông cũng chẳng nghe được ra.

Ozzie đến giải cứu. “Chào buổi sáng, bồ tèo,” ông bình thản nói khi bước cạnh ông đại tá đang nao núng. “Chúng tôi đã vây bọc ông, và chúng ta đã áp đảo về lượng. Chúng tôi còn biết rằng ở đây chúng tôi sẽ không thể bảo vệ được cho ông.”

“Đúng thế,” viên chỉ huy nói.

“Ông chỉ việc theo tôi và làm như tôi nói, chúng ta sẽ không gặp rắc rối.”

Họ đi theo Ozzie và viên đại tá đến một khu vực nhỏ trên thảm cỏ mặt trước, nơi được giải thích là phần thảm cỏ dành cho họ trong phiên tòa. Nếu ở lại đó và ở yên thì cá nhân ông đại tá có thể tránh cho binh lính khỏi đụng độ. Hai người thỏa thuận với nhau. Như chờ đợi, sự xuất hiện của những chiếc váy trắng làm náo loạn những người da đen ở cách đó sáu mươi mét. Họ bắt đầu hét lớn: “Thả Carl Lee! Thả Carl Lee!”

Các thành viên của Klan giương nắm đấm, hét trả:

“Thịt Carl Lee!”

“Thit Carl Lee!”

“Thịt Carl Lee!”

Hai hàng binh lính đứng dọc theo vỉa hè chính phân cách thảm cỏ và dẫn đến các bậc thềm mặt tiền. Một hàng ngăn giữa vỉa hè và các thành viên của Klan, và một hàng nữa ngăn giữa vỉa hè và dân da đen.

Khi các bồi thẩm bắt đầu đến, họ đi nhanh qua những hàng binh lính, huơ cao những lá thư triệu tập và sửng sốt nghe hai nhóm người quát tháo nhau.

Rufus Buckley đáng kính đến Clanton và lễ độ thông báo với các lính canh ông là ai, ông muốn gì. Ông được cho phép đậu xe vào một lô ghi dòng chữ DÀNH RIÊNG CHO D.A ở gần tòa án. Các phóng viên như phát rồ. Điều này hẳn là quan trọng, ai đó đã vượt rào. Buckley ngồi một lúc trong chiếc Cadillac tinh tươm của ông, đợi các phóng viên bắt kịp. Họ xúm quanh ông khi ông đóng sập cửa. Ông mỉm cười hết lần này đến lần khác, len lỏi đến cửa trước của tòa án một cách vô cùng chậm rãi. Những tràng câu hỏi nhanh được bắn ra, có vẻ như không thể nào cưỡng lại, và Buckley đã ít nhất tám lần vi phạm quy định không phát biểu. Mỗi lần như thế ông đều mỉm cười và trình bày rằng ông không thể trả lời những câu hỏi mà ông vừa mới trả lời xong. Musgrove bám sát, xách theo chiếc cặp của vị vĩ nhân.

Jake bồn chồn bước nhanh trong văn phòng của anh. Cửa đã khóa. Ellen đang viết một bản tóm lược khác ở nhà dưới. Harry Rex đang ở quán Coffee Shop dùng thêm một bữa điểm tâm nữa và tán gẫu. Các tấm thẻ nằm tản mác trên bàn làm việc của anh và anh đã ngán ngẩm chúng lắm rồi. Anh lật giở bản tóm lược rồi bước đến các cánh cửa kiểu Pháp. Tiếng la hét vọng đến từ các cửa sổ để mở. Anh quay lại bàn làm việc, xem xét đề cương các bình luận khai mạc của anh trước các bồi thẩm triển vọng. Ấn tượng ban đầu là rất quan trọng.

Anh nằm lên trường kỷ, nhắm mắt lại, nghĩ về hàng ngàn thứ mà lẽ ra lúc này anh đang làm. Nhìn chung, anh yêu thích công việc của anh. Nhưng cũng có những lúc, những lúc đáng sợ như lúc này, anh chỉ cầu sao mình trở thành một nhà đại lý bảo hiểm hay một người môi giới chứng khoán. Hay cũng có thể là một luật sư về thuế. Chắc chắn những người đó không thường xuyên bị buồn nôn và tiêu chảy trong những khoảnh khắc quan trọng của sự nghiệp.

Lucien đã dạy anh rằng sợ hãi là điều tốt; sợ hãi là một đồng minh; và mọi luật sư đều sợ hãi khi đứng trước một bồi thẩm đoàn mới để trình bày vụ việc. Sợ hãi thì không sao, miễn là đừng để lộ nó ra. Các bồi thẩm sẽ không nghe theo những chiếc lưỡi láo liên và những lời hoa mỹ. Họ sẽ không nghe theo gã hề trong gánh xiếc hay gã hề trong cung đình. Họ sẽ không nghe theo một luật sư rao giảng hay ho nhất hay chiến đấu quyết liệt nhất. Lucien đã thuyết phục anh rằng các bởi thẩm luôn đi nghe theo luật sư nào nói lên sự thật, bất chấp đàng điệu, từ ngữ hay các khả năng bề nổi của anh ta. Luật sư phải là chính minh tại phòng xử, và nếu anh ta sợ hãi thì anh ta hãy cứ sợ. Ngay cả các bởi thẩm cũng sợ hãi nữa là.

Hãy làm bạn với nỗi sợ, Lucien luôn nói thế, bởi lẽ nó sẽ không đi đâu cả, nó sẽ hủy diệt ta nếu ta không kiểm soát được nó. Nỗi sợ ẩn sâu trong ruột anh, và anh cẩn trọng bước xuống gác và vào phòng vệ sinh.

“Thế nào rồi, sếp?” Ellen hỏi khi anh gật đầu chào cô.

“Sẵn sàng, tôi nghĩ vậy. Một phút nữa chúng ta sẽ đi.”

“Có vài phóng viên đợi bên ngoài. Tôi bảo họ anh đã rút khỏi vụ án và rời khỏi thị trấn.”

“Lúc này tôi chỉ ước có thế.”

“Anh đã nghe ai nhắc đến Wendall Solomom chưa?”

“Chưa.”

“Ông ta làm cho Quỹ Bào chữa Tù nhân Miền Nam. Hè năm ngoái tôi làm việc dưới quyền ông ta. Ông ta đã cãi hàng trăm vụ việc lớn ở khắp miền nam. Trước các phiên tòa, ông ta thường nôn nao đến mất ăn mất ngủ. Bác sĩ cho ông ta uống thuốc an thần, nhưng ông ta vẫn bồn chồn đến mức chẳng ai dám trò chuyện với ông ta vào ngày khai mạc. Và đó là sau hàng trăm vụ xử đấy nhé.”

“Cha cô thì làm cách nào để đối phó?”

“Cha tôi dùng vài ly Martini pha với thuốc Valium. Rồi ông khóa cửa, tắt đèn, nằm lên bàn cho đến giờ ra tòa. Thần kinh của ông đã rệu rã, và ông rất hay cáu. Dĩ nhiên, những hành động như thế cũng là lẽ bình thường.”

“Cho nên cô biết cảm giác đó?”

“Tôi biết rất rõ.”

“Trông tôi có bồn chồn không?”

“Trông anh phờ phạc. Nhưng không sao.”

Jake nhìn đồng hồ tay. “Ta đi thôi.”

Các phóng viên trên vỉa hè vồ lấy con mồi của họ.

“Miễn bình luận,” anh khăng khăng khi chậm rãi băng qua đường, hưởng đến tòa án. Sự níu kéo vẫn tiếp diễn.

“Có đúng ông sẽ yêu cầu một vụ xử sai không?”

“Tôi không thể làm việc đó khi nào phiên tòa còn chưa bắt đầu.”

“Có đúng là Klan đã hăm dọa ông không?”

“Miễn bình luận.”

“Có đúng là ông đã đưa gia đình ra khỏi thị trấn cho đến khi phiên tòa kết thúc?”

Jake lưỡng lự liếc nhìn người phóng viên. “Miễn bình luận.”

“Ông nghĩ sao về Vệ binh quốc gia?”

“Tôi tự hào về họ.”

“Thân chủ của ông có được hưởng một phiên tòa công bằng ở hạt Ford không?”

Jake lắc đầu, “Miễn bình luận.”

Một cảnh sát đứng canh gác chỉ cách vài tấc nơi các cơ thể nằm nghỉ ngơi. Anh ta trỏ vào Ellen, “Cô này là ai vậy, Jake?”

“Cô ta vô hại. Cô ta đi cùng tôi.”

Họ chạy lên các bậc thang cửa hậu. Carl Lee ngồi một mình ở bàn của bên bị, quay lưng lại phòng xử chật kín. Jean Gillespie đang bận rộn đón các bồi thẩm vào. Các cảnh sát lởn vởn trên lối đi, tìm kiếm mọi dấu hiệu khả nghi. Jake nồng nhiệt thăm hỏi thân chủ của anh, đặc biệt lưu ý đến việc bắt tay ông, cười thật tươi với ông, đặt tay lên vai ông. Ellen lấy đồ ra từ các chiếc cặp, gọn gàng bày các hồ sơ lên bàn.

Jake thì thầm với thân chủ của anh rồi nhìn quanh phòng xử. Tất cả mọi con mắt đều đang đổ dồn vào anh. Gia đình Hailey ngồi chễm chệ ngay dãy đầu. Jake mỉm cười với họ và gật đầu với Lester. Tonya và các cậu con trai diện những bộ đồ dịp Chủ nhật của chúng.

Chúng ngồi cạnh Lester và Gwen, trông như những pho tượng nhỏ hoàn hảo. Các bồi thẩm ngồi ở bên kia lối đi, đang quan sát kỹ lưỡng viên luật sư của Hailey. Anh vỗ vai Gwen, bắt tay Lester, béo má từng đứa con trai, rồi ôm hôn Tonya, cô bé gái nhà Hailey bị hãm hiếp bởi hai gã ngáo vườn đã nhận những gì chúng đáng nhận. Các bồi thẩm quan sát từng động thái của màn diễn này và đặc biệt chú ý đến cô bé gái.

“Noose triệu chúng ta vào phòng thẩm phán,” Musgrove thì thầm với Jake khi anh quay về bàn bên bị.

Lúc Jake và Ellen bước vào phòng của Ichabod thì Buckley và phóng viên tòa án Norma Gallo đang trò chuyện với nhau. Jake giới thiệu cô thư ký pháp luật của anh với Ngài thẩm phán, Buckley, Musgrove và Norma Gallo. Anh trình bày rằng Ellen Roark là sinh viên năm thứ ba ở Ole Miss, hiện đang làm thư ký pháp luật tại văn phòng của anh. Anh yêu cầu cho phép cô được ngồi gần bàn luật sư và được tham gia vào các quy trình ở phòng thẩm phán. Buckley không đưa ra phản đối nào. Đó là một thực hành phổ biến, Noose trình bày, và ông đã đồng ý đón nhận cô.

“Có kiến nghị trước xét xử nào không, các quý ông?”

“Không” vị D.A. nói.

“Nhiều lắm,” Jake nói và bắt đầu khai hỏa. “Tôi muốn cuộc trao đổi này được ghi lại.”

Norma Gallo bắt đầu viết.

“Trước tiên, tôi muốn làm mới lại kiến nghị thay đổi địa điểm xét xử…”

“Chúng tôi phản đối,” Buckley cắt ngang.

“Câm miệng đi, Thống đốc!” Jake quát. “Tôi còn chưa nói xong, và đừng có mà ngắt lời tôi nữa nhé!”

Buckley và những người khác thảy đều sửng sốt trước sự mất bình tĩnh này. Chỉ tại cái món margarita đó, Ellen nghĩ.

“Tôi xin lỗi nhé, ông Brigance,” Buckley điềm tĩnh nói. “Làm ơn đừng gọi tôi là thống đốc nữa, có được không?”

“Để tôi nói vài điều về chuyện này,” Noose lên tiếng. “Phiên tòa này sẽ là một thử thách kéo dài và cam go. Tôi có thể nhận thức được áp lực mà cả hai ông đang gánh chịu. Bản thân tôi đã từng nhiều lần ở vào vị trí của các ông, và tôi biết các ông đang trải qua những gì. Cả hai ông đều là những luật sư xuất sắc, và tôi rất mừng vì mình có hai luật sư giỏi cho một phiên tòa ở tầm vóc thế này. Tôi cũng cảm thấy được một sự xung khắc nhất định giữa hai ông. Điều này dĩ nhiên chẳng phải là bất thường, và tôi sẽ không yêu cầu hai ông bắt tay nhau và là bạn tốt của nhau. Nhưng khi các ông ở trong phòng xử của tôi hay ở phòng thẩm phán, tôi sẽ đòi hỏi các ông kiềm chế, không ngắt lời của nhau, và hạn chế đến mức tối thiểu việc la lối. Các ông phải gọi nhau là ông Brigance, ông Buckley, và ông Musgrove. Giờ các ông đã hiểu những gì tôi nói chưa?”

“Vâng, thưa ông.”

“Vâng, thưa ông.”

“Tốt. Vậy thì nói tiếp đi, ông Brigance.”

“Xin cảm ơn Ngài, tôi rất cảm kích. Như tôi đang nói, bên bị muốn làm mới lại kiến nghị thay đổi địa điểm xét xử. Tôi muốn có sự ghi chép để phản ánh rằng trong khi chúng ta đang ngồi đây, trong phòng thẩm phán, vào lúc chín giờ mười lăm, tòa án hạt Ford đang bị bao vây bởi Vệ binh Quốc gia Mississippi. Ở thảm cỏ trước tòa, một nhóm các thành viên của Ku Klux Klan trong những bộ váy trắng, đúng lúc này đang quát tháo những người biểu tình da đen, và những người này dĩ nhiên đang quát lại. Hai nhóm này đã bị ngăn cách bởi các Vệ binh Quốc gia trang bị nặng. Khi các bồi thẩm đến tòa sáng nay, họ đã chứng kiến màn xiếc này trên thảm cỏ của tòa án. Sẽ không thể nào chọn ra được một bồi thẩm đoàn công bằng và vô tư.”

Buckley theo dõi với nụ cười vênh váo trên khuôn mặt bự chảng.

Đợi cho Jake kết thúc, ông ta nói, “Tôi có thể đáp lại được không, thưa Ngài?”

“Không,” Noose thẳng thừng nói. “Kiến nghị bị bác bỏ. Ông còn gì để nói nữa không?”

“Bên bị sẽ có động thái để xóa bỏ toàn bộ ban bồi thẩm này.”

“Trên cơ sở nào?”

“Trên cơ sở đã có những nỗ lực quá đáng của Klan nhằm dọa dẫm ban bồi thẩm này. Chúng tôi biết có ít nhất hai mươi cây thập giá bị đốt.”

“Giả như hai mươi người đó trình diện thì tôi dự định sẽ miễn họ,” Noose nói.

“Tốt,” Jake châm biếm đáp. “Còn những hăm dọa mà chúng ta chưa biết thì sao? Còn những bồi thẩm đã nghe tin đốt thập giá thì sao?”

Noose quệt mắt và nín thinh. Buckley có thể phát biểu, nhưng ông ta lại không muốn ngắt lời.

“Tôi có một bản danh sách ở đây," Jake nói, với lấy một tập hồ sơ. "Đó là hai mươi bồi thẩm đã bị viếng thăm. Và thêm một bản khai có tuyên thệ của cảnh sát trưởng Walls, trong đó ông ta nêu chi tiết các hành động hăm dọa. Tôi đang đệ trình chúng lên tòa để hậu thuẫn cho kiến nghị xóa ban bồi thẩm. Tôi muốn nó là một phần trong ghi chép để Tòa Thượng Thẩm có thể thấy rõ trắng đen.”

“Ông chờ đợi việc kháng cáo sao, ông Brigance?” Buckley hỏi. Ellen tuy mới vừa gặp Rufus Buckley nhưng, chỉ sau vài giây, cô đã hiểu vì sao Jake và Harry Rex căm ghét ông ta đến thế.

“Không đâu, Thống đốc. Tôi không chờ đợi phiên kháng cáo. Tôi chỉ cố đảm bảo cho thân chủ của tôi có được một phiên xử công bằng từ một bồi thẩm đoàn công bằng mà thôi. Ông cần phải hiểu điều đó.”

“Tôi sẽ không xóa ban bồi thẩm này đâu. Việc đó sẽ khiến chúng ta mất thêm một tuần,” Noose nói.

“Liên quan đến mạng sống một con người thì thời gian nghĩa lý gì? Chúng ta đang nói về công lý. Ông nhớ đi, quyền được có một phiên tòa công bằng là một trong những quyền hiến định căn bản nhất. Sẽ là một sự bôi bác nếu như ta không xóa ban bồi thẩm này trong khi đã biết một số người họ bị hăm dọa bởi một đám khủng bố mặc váy trắng, những kẻ chỉ muốn thân chủ của tôi bị treo cổ.”

“Kiến nghị của ông đã bị bác bỏ,” Noose dứt khoát nói. “Ông còn gì để nói nữa không?”

“Không còn gì nhiều. Tôi đề nghị khi ông miễn hai mươi người họ thì ông phải làm sao để những bồi thẩm khác không biết được lý do.”

“Tôi có thể xử lý việc đó, ông Brigance ạ.”

Ông Pate được phái đi tìm Jean Cillespie. Noose trao cho bà danh sách hai mươi cái tên. Bà trở lại phòng xử và đọc bản danh sách. Họ không cần phải làm bổn phận bồi thẩm nữa, và họ được tự do ra về. Bà quay về phòng thẩm phán.

“Chúng ta còn bao nhiêu bồi thẩm vậy?” Noose hỏi bà. “Chín mươi bốn.”

“Vậy là đủ. Tôi tin chắc chúng ta có thể tìm ra được hai mươi người phù hợp để phục vụ.”

“Ông chỉ có thể tìm được hai người thôi,” Jake làu bàu nói với Ellen, đủ lớn để Noose nghe thấy và Norma Gallo ghi lại. Ngài xin kiếu và họ ngồi vào chỗ của mình trong phòng xử.

Chín mươi bốn cái tên được viết lên những mẩu giấy nhỏ rồi bỏ vào một thùng gỗ ngắn hình trụ. Jean Gillespie xóc chiếc thùng, dừng lại, rồi nhặt ra ngẫu nhiên một cái tên. Bà trao nó cho Noose, người ngồi trên chiếc ngai—hay chiếc ghế thẩm phán—phía trên bà và trên tất cả mọi người còn lại. Cả phòng xử theo dõi trong sự im lặng chết chóc khi ông hạ chiếc mũi ấy xuống và nhìn vào cái tên đầu tiên.

“Carlene Malone, bồi thẩm số một,” ông rít lên, mở hết giọng. Hàng đầu tiên đã được dọn quang và bà Malone ngồi vào chỗ của bà gần lối đi. Mỗi dãy ghế chứa được mười người, và có cả thảy mười dãy, tất cả đều chật cứng các bồi thẩm. Mười dãy phía bên kia lối đi thì chật cứng những thân nhân, bạn bè, những người dự khán, nhưng chủ yếu là các phóng viên, những người vừa viết xuống cái tên Carlene Malone. Jake cũng viết xuống cái tên của bà. Bà là người da trắng, to béo, đã ly hôn, thu nhập thấp. Bà được cho hai điểm trên thang của Brigance. Không—một, anh nghĩ. Jean lại xóc tiếp chiếc thùng

“Marcia Dickens, bồi thẩm thứ hai,” Noose đọc lớn.

Da trắng, béo phì, trên sáu mươi tuổi, trông khá khó ưa. Không—hai.

“Jo Neth Mills, số ba.”

Jake ngồi lún sâu hơn một chút vào chiếc ghế. Bà ta da trắng, trạc năm mươi, làm việc với mức lương tối thiểu cho một nhà máy sản xuất áo sơ mi ở Karaway. Theo như hoạt động thăm dò, bà ta có một ông sếp da đen vừa ngu dốt vừa hay lạm dụng. Bà ta được chấm điểm không trên thẻ của Jake. Ba—không

Jake tuyệt vọng nhìn Jean khi bà lại xóc thùng.

“Reba Betts, số bốn.”

Anh lún sâu hơn nữa và bắt đầu bóp trán. Không—bốn. “Không thể tin nổi,” anh làu bàu hướng ánh mắt về Ellen. Harry Rex thì lắc đầu.

“Gerald Ault, số năm.”

Jake mỉm cười khi vị bồi thẩm số một của anh ngồi xuống cạnh Reba Betts. Buckley đánh một dấu đen tồi tệ bên cạnh tên của ông này.

“Alex Summers, số sáu.”

Carl Lee hé nở một nụ cười yếu ớt khi một người da đen đầu tiên xuất hiện từ cửa sau và ngồi vào cạnh Gerald Ault. Buckley cũng mỉm cười khi rành rọt khoanh một vòng tròn quanh cái tên người da đen đầu tiên.

Bốn người kế tiếp đều là nữ da trắng, không ai được chấm trên ba điểm. Jake cảm thấy lo lắng khi dãy ghế thứ nhất được lấp đầy. Theo luật, anh được hưởng mười hai lần thách thức, tức tự do gạt bỏ mà không cần nêu lý do. Để có cơ may gỡ hòa, anh sẽ buộc phải sử dụng ít nhất một nửa số lần từ chối với chỉ riêng dãy ghế đầu.

“Walter Godsey, số mười một,” Noose công bố, giọng của ông suy giảm dần âm lượng. Godsey là một người cày thuê trung niên không có lòng trắc ẩn mà cũng chẳng có tiềm năng nào.

Khi Noose kết thúc dãy thứ hai thì nó bao gồm bảy nữ da trắng, hai nam da đen, cùng với Godsey. Jake cảm thấy mối thảm họa. Sự an ủi vẫn không đến cho đến dãy thứ tư, khi Jean chơi một phát nóng, nhặt ra bảy cái tên nam, trong số đó có bốn người da đen.

Phải mất đến gần một giờ đồng hồ để toàn bộ ban bồi thẩm an tọa. Noose lui ra trong mười lăm phút để Jean có thời gian gõ một bản danh sách những cái tên được đánh số. Jake và Hellen dùng thời gian nghỉ này để rà soát lại các ghi chú và gắn những cái tên với khuôn mặt. Harry Rex ngồi gần chiếc quầy phía sau các cuốn sách ghi án màu đỏ, ghi chép lia lịa lúc Noose xướng to những cái tên. Ông hội ý với Jake và đồng ý rằng sự thể không được mấy tốt đẹp.

Lúc mười một giờ, Noose trở lại bục thẩm phán, và phòng xử im phăng phắc. Ai đó gợi ý ông nên dùng micro, cho nên ông gí nó sát mũi, chỉ cách có vài phân. Ông nói lớn, và giọng nói mong manh và khó chịu của ông chợt thô bạo vang lên khắp phòng xử khi ông đặt ra một loạt những câu hỏi dài dòng theo quy định của pháp luật. Ông giới thiệu Carl Lee và hỏi xem có vị bồi thẩm nào là bà con của ông ta hoặc biết ông ta hay không. Tất cả đều biết ông ta và Noose đã đoán trước điều đó, nhưng chỉ hai người trong ban bồi thẩm thừa nhận có biết ông ta trước tháng Năm. Noose giới thiệu các luật sư, rồi trình bày ngắn gọn về tính chất các cáo buộc. Không một bồi thẩm nào thú nhận không hay biết gì về vụ Hailey. Noose nói miên man hồi lâu và, phúc đức sao, cuối cùng cũng kết thúc vào lúc mười hai giờ ba mươi. Ông cho giải lao đến hai giờ chiều.

Dell giao sandwich nóng và trà đá đến phòng họp. Jake ôm cô, cảm ơn, và dặn gửi hóa đơn cho anh. Anh không ngó ngàng đến thức ăn, trải các tấm thẻ lên bàn theo trình tự các bồi thẩm được bố trí chỗ ngồi. Harry Rex tấn công miếng sandwich thịt bò nướng và phô mai. “Chúng ta có một kết quả bốc thăm thật kinh khủng.”

Khi chín mươi bốn tấm thẻ đã sắp xếp xong, Jake lùi lại, nghiên cứu chúng. Ellen đứng sau anh, rỉa một khoanh khoai tây chiên. Cô nghiên cứu các tấm thẻ.

“Chúng ta có một kết quả bốc thăm thật khủng khiếp” Harry Rex nói, xối toàn bộ miếng bánh vào bụng bằng nửa lít trà. “Anh im đi được không,” Jake cự nự.

“Trong năm mươi người đầu tiên, chúng ta có tám nam da đen, ba nữ da đen, và ba mươi nữ da trắng. Còn lại là chín nam da trắng, hầu hết không được hấp dẫn lắm. Có vẻ ta đang có một bồi thẩm đoàn nữ da trắng” Ellen nói.

“Nữ da trắng, nữ da trắng,” Harry Rex nói. “Những bồi thẩm tệ hại nhất trần đời. Nữ da trắng!”

Ellen trừng mắt nhìn ông. “Tôi tưởng nam da trắng phì nộn mới là những bồi thẩm tệ hại nhất trần đời chứ.”

“Đừng hiểu lầm tôi, Row Ark, tôi yêu nữ da trắng. Tôi đã lấy bốn bà vợ da trắng, nhớ lại đi. Tôi chỉ ghét nữ da trắng làm bồi thẩm mà thôi.”

“Là tôi thì tôi sẽ không biểu quyết kết án ông ta."

“Row Ark à, cô là một người ACLU cánh tả. Cô sẽ không biểu quyết kết án bất cứ ai và bất cứ điều gì. Trong bộ óc nhỏ bé cuồng loạn của cô, cô nghĩ rằng những tay làm phim khiêu dâm trẻ em và những tay khủng bố PLO là những người thực sự rất tốt, bị hệ thống ngược đãi và cần được cho cơ hội.”

“Còn trong bộ óc lý trí, văn minh và đầy trắc ẩn của ông, ông nghĩ chúng ta phải làm gì với chúng đây?”

“Treo ngược chúng lên, thiến chúng, mặc cho chúng chảy máu đến chết, không cần phải xét xử gì cả.”

“Theo cách hiểu pháp luật của ông thì điều đó có hợp hiến không vậy?”

“Có lẽ là không, nhưng nó ngăn được nhiều tay làm phim khiêu dâm trẻ em và khủng bố. Jake này, anh có định ăn cái sandwich này không vậy?”

“Không.”

Hatty Rex mở lấy một sandwich thịt nguội và phô mai. “Gạt ngay số một ra, Carlene Malone ấy. Mụ ta là người của gia đình Malone ở Lake Village. Một mụ rác trắng ác như quỷ."

“Tôi thì chỉ muốn gạt toàn bộ cái ban bồi thẩm này," Jake nói, vẫn không rời mắt khỏi chiếc bàn.

“Chúng ta có một cuộc bốc thăm thật khủng khiếp.”

“Cô nghĩ sao, Row Ark?” Jake hỏi.

Harry Rex nuốt nhanh. “Tôi nghĩ chúng ta nên nhận ông ta có tội rồi thi nhau bỏ chạy. Chạy như lũ chó bị bỏng ấy.”

Ellen nhìn các tấm thẻ. “Có thể còn tệ hơn thế nữa.”

Harry Rex rặn ra một tràng cười lớn. “Tệ hơn! Cách duy nhất để tệ hơn là ba mươi người đầu tiên ngồi ở đó trong váy trắng, nón chóp và mặt nạ nhỏ.”

“Harry Rex, anh im đi có được không vậy?”

“Tôi chỉ muốn giúp thôi mà. Anh có ăn phần khoai tây chiên của anh không?”

“Không. Tại sao anh không tọng toàn bộ chỗ khoai tây đó vào mồm rồi nhai cho thật lâu giùm đi?”

“Tôi nghĩ anh đã sai về một số phụ nữ này.” Ellen nói. “Tôi có xu hướng đồng ý với Lucien. Theo quy luật chung, phụ nữ sẽ dễ có thiện cảm. Phụ nữ chúng tôi là những người bị cưỡng hiếp, nhớ không?”

“Tôi thì không nghĩ như thế,” Harry Rex nói.

“Thôi đi,” Jake đáp lại. “Ai trong các cô ấy là thân chủ cũ của anh, được cho là sẽ làm mọi việc vì anh, chỉ cần anh nháy mắt với cô ta?” Ellen khúc khích cười. “Hẳn phải là số hai mươi chín. Bà ta cao một mét rưỡi và nặng một trăm năm mươi ký.”

Harry Rex chùi miệng bằng một tờ giấy. “Hay nhỉ. Là số bảy mươi bốn. Cô ta ngồi quá xa ở phía sau. Quên cô ta đi.”

Noose nện búa vào lúc hai giờ và phòng xử đi vào trật tự. “Mời Công tố xem xét ban bồi thẩm,” ông nói.

Vị công tố khu vực đường bệ chậm rãi đứng dậy, trịnh trọng bước đến vành móng ngựa, nơi ông đứng lại, trầm tư nhìn những người dự khán và các bồi thẩm. Ông nhận ra các họa sĩ đang phác họa mình và trong khoảnh khắc có vẻ như đã làm dáng. Ông nở nụ cười chân thành với các bồi thẩm rồi giới thiệu bản thân. Ông trình bày rằng ông là một luật sư của nhân dân; thân chủ của ông chính là bang Mississippi. Ông đã phục vụ với tư cách công tố viên đến nay đã chín năm, và đó là một vinh dự mà ông muốn dành sự hàm ơn đối với những người dân tốt lành của hạt Ford. Ông trỏ vào họ và nói với họ rằng chính họ, chính những người đang ngồi đây, là những người đã bầu ông làm đại diện cho mình. Ông cảm ơn họ và mong rằng ông sẽ không làm cho họ phải thất vọng.

Phải, ông quả lo lắng và sợ hãi. Ông đã khởi tố hàng trăm tên tội phạm, nhưng ông vẫn luôn sợ hãi trước mỗi phiên tòa. Đúng. Ông sợ hãi, và ông không xấu hổ gì khi thú nhận điều đó. Sợ hãi vì trách nhiệm ghê gớm mà người dân đã trao vào tay ông, người có trách nhiệm đưa những tên tội phạm vào tù và bảo vệ người dân.

Sợ hãi vì ông có thể không đại diện một cách xứng đáng cho các thân chủ của ông, những người dân của tiểu bang tuyệt vời này.

Jake đã từng nghe những lời tào lao này trước đây. Anh đã thuộc nó nằm lòng. Buckley, một người tốt, một luật sư của bang, người đoàn kết nhân dân để tìm công lý. Hắn ta là một nhà hùng biện lưu loát và tài năng, kẻ mà lúc này thì nói năng dịu dàng với bồi thẩm đoàn như một bậc cha ông ban bố lời khuyên cho con cháu, nhưng lúc khác lại tung ra những tràng đả kích, đưa ra những giảng giải mà bất cứ nhà thuyết giáo da đen nào cũng phải ganh tị. Chỉ một tích tắc sau đó, trong sự bột phát trôi chảy của thuật hùng biện, hắn có thể thuyết phục bồi thẩm đoàn rằng sự ổn định của xã hội chúng ta, phải, thậm chí cả tương lai của loài người, phụ thuộc vào lời tuyên án có tội. Hắn đang ở phong độ cao nhất trong các phiên tòa lớn, và phiên này là lớn nhất. Hắn nói mà không cần văn bản. Hắn cuốn hút cả phòng xử khi phác họa bản thân như một người ở thế yếu, người bạn và đối tác của các bồi thẩm viên, những người sẽ cùng hắn tìm được chân lý và trừng phạt gã đàn ông này vì hành động tàn bạo của ông ta.

Sau mười phút, Jake hết chịu đựng nổi. Anh đứng dậy với điệu bộ thất vọng. “Thưa Ngài, tôi xin phản đối. Ông Buckley đang không làm việc chọn lọc bồi thẩm đoàn. Tôi không biết chắc ông ta đang làm gì, nhưng ông ta không làm việc thẩm vấn ban bồi thẩm.”

“Chấp nhận phản đối!” Noose quát vào micro. “Ông Buckley, nếu ông không có câu hỏi nào cho ban bồi thẩm thì làm ơn hãy ngồi xuống.”

“Tôi xin lỗi, thưa Ngài,” Buckley lúng búng nói, vờ như bị xúc phạm. Jake đã ghi điểm trước. Buckley cầm sổ ghi chép lên và khởi đầu bản danh sách hàng ngàn câu hỏi. Ông hỏi có ai trong ban bồi thẩm trước đây đã từng phục vụ trong bồi thẩm đoàn không. Nhiều cánh tay đưa lên. Dân sự hay hình sự? Các vị biểu quyết tha bổng hay kết án? Đã cách đây bao lâu? Bị cáo là da trắng hay da đen? Nạn nhân là da trắng hay da đen? Đã có ai là nạn nhân của tội ác bạo lực chưa? Hai cánh tay đưa lên. Khi nào? Ở đâu? Kẻ gây bạo lực có bị bắt không? Có bị kết án không? Da trắng hay da đen? Jake, Harry Rex và Ellen đã ghi chép nhiều trang. Quý vị có thành viên nào trong gia đình là nạn nhân của tội ác bạo lực không? Thêm nhiều cánh tay nữa. Khi nào? Ở đâu? Điều gì xảy ra cho kẻ thủ ác? Có bị truy tố không? Có bị đưa ra tòa không? Có bị kết án không? Có bao nhiêu bạn bè hoặc thành viên gia đình được tuyển mộ vào lực lượng chấp pháp? Ai? Ở đâu?

Trong ba giờ đồng hồ không ngưng nghỉ, Buckley thăm dò và lượm lặt như một nhà phẫu thuật. Ông là một bậc thầy. Sự chuẩn bị là rõ rệt. Ông đặt ra những câu hỏi mà Jake chưa hề nghĩ đến. Và ông đã hỏi hầu như tất cả mọi câu mà Jake đã soạn thảo. Ông tinh tế chọc cả vào những chi tiết cảm xúc và ý kiến cá nhân. Và, chờ khi đúng dịp, ông nói ra điều gì đó vui nhộn để làm mọi người bật cười và giảm bớt căng thẳng. Ông nắm phòng xử trong lòng bàn tay, và khi Noose chặn Buckley lại vào lúc năm giờ thì ông đã làm chủ hoàn toàn tình thế. Ông sẽ hoàn tất vào buổi sáng.

Ngài thẩm phán hoãn phiên tòa đến sáng hôm sau. Jake nói chuyện một lúc với thân chủ của anh trong khi đám đông di chuyển ra cửa hậu. Ozzie đứng đó với chiếc còng. Khi Jake nói xong, Carl Lee quỳ xuống trước gia đình ông ở dãy ghế đầu, ôm lấy tất cả họ. Ông sẽ gặp lại họ ngày mai, ông nói vậy. Ozzie dẫn ông vào phòng chờ rồi xuống cầu thang, nơi một toán cảnh sát đã đợi sẵn để đưa ông về nhà giam.

⚝ ✽ ⚝

[✽] Ellie là một biến thể của cái tên tiếng Hy Lạp “Ellen”, và nó có nghĩa là cô gái xinh đẹp. Mae là một biến thể của từ tiếng Anh “May” (tháng Năm)

⚝ ✽ ⚝

[✽] PLO (Palestine Liberation Organization) là Tổ chức Giải phóng Palestine.