← Quay lại trang sách

Chương 34

Ngày thứ hai, mặt trời mọc nhanh ở phía đông và chỉ trong ít giây đã đốt màn sương trên thảm cỏ Bermuda dày bao quanh tòa án hạt Ford. Một lớp sương mù nhơm nhớp và vô hình bốc lên từ thảm cỏ, bám vào những chiếc giày nặng trịch và những chiếc quần kềnh càng của các binh lính. Mặt trời thiêu đốt họ khi họ uể oải bước đi trên các vỉa hè của khu thương mại Clanton. Họ lảng vảng bên dưới những ngọn cây tỏa bóng và dưới vòm mái của các cửa hiệu nhỏ. Khi bữa điểm tâm được phục vụ dưới các lều bạt, các binh lính cởi áo ngoài, chỉ còn mặc những chiếc áo lót màu xanh lá sũng mồ hôi.

Các nhà thuyết giáo da đen và giáo dân của họ đi thẳng đến chỗ dành cho họ và dựng lều. Họ mở những chiếc ghế xếp bên dưới các cây sồi và đặt những thùng nước đá lên những chiếc bàn xếp. Những tấm biểu ngữ xanh và trắng THẢ CARL LEE được gắn lên cây cọc và cắm xuống đất thành những hàng rào ngay ngắn. Agee đã cho in một số áp phích mới với ảnh trắng đen Carl Lee được phóng to ở giữa, còn bên mép là các màu đỏ, trắng và xanh. Chúng trông bắt mắt và chuyên nghiệp.

Các thành viên của Klan ngoan ngoãn đi đến phần thảm cỏ dành cho họ. Họ cũng mang đến những áp phích của mình—những áp phích nền trắng chữ đỏ hét lên THỊT CARL LEE, THỊT CARL LEE . Họ huơ chúng trước những người da đen ở thảm cỏ bên kia, và cả hai nhóm bắt đầu quát tháo nhau. Các binh lính lập thành một hàng vào ngay ngắn dọc vỉa hè. Họ đứng ôm súng nhưng hững hờ trong khi những lời lẽ thô tục và những tiếng hô hào bay qua bay lại trên đầu họ. Đó là vào lúc tám giờ sáng của Ngày Hai.

Các phóng viên tỏ ra dễ dãi với mọi thứ họ đưa tin. Họ lao ra thảm cỏ trước tòa khi cuộc chửi bới bắt đầu. Ozzie và ông đại tá đi lòng vòng quanh tòa án, chỉ trỏ chỗ này chỗ nọ và hét vào các bộ đàm của mình.

Vào lúc chín giờ, Ichabod ngỏ lời chào buổi sáng với đám đông mà lúc này chỉ còn toàn chỗ đứng. Buckley chầm chậm đứng dậy. Với sự sinh động tuyệt vời, ông thông báo cho Ngài thẩm phán rằng ông không có câu hỏi nào thêm cho ban bồi thẩm.

Luật sư Brigance đứng bật dậy khỏi ghế ngồi của mình với các đầu gối cao su và cơn nhộn nhạo trong bao tử. Anh bước đến rào chắn và nhìn vào những cặp mắt lo âu của chín mươi bốn vị bồi thẩm triển vọng

Đám đông chăm chú lắng nghe người đàn ông trẻ tuổi, vênh váo và ba hoa, kẻ đã từng khoe khoang chưa bao giờ cãi thua một vụ án giết người nào. Anh tỏ ra thư thái và tự tin. Giọng anh tuy lớn nhưng ấm áp. Những từ ngữ anh dùng tuy uyên bác nhưng bình dân. Anh tự giới thiệu bản thân, giới thiệu thân chủ của anh, gia đình của ông ta, và dành lời cuối cùng cho cô bé gái. Anh khen ngợi vị D.A. về cuộc thẩm vấn gây kiệt quệ chiều hôm qua và thừa nhận rằng phần lớn các câu hỏi của anh đã được ông ta hỏi mất rồi. Anh nhìn vào các ghi chép của mình. Câu hỏi đầu tiên của anh là một quả bom tấn.

“Thưa quý bà quý ông, có ai trong quý vị tin rằng bào chữa bằng viện dẫn tâm thần là điều không nên sử dụng trong mọi tình huống?”

Họ lúng túng đôi chút, nhưng không có cánh tay nào đưa lên. Anh đã gây bất ngờ cho họ ngay từ đầu. Tâm thần! Tâm thần! Hạt mầm đã được gieo.

“Nếu chúng tôi chứng minh được Carl Lee Hailey bị tâm thần khi ông ta bắn Billy Ray Cobb và Pete Willard, ai là người trong ban bồi thẩm này không thấy ông ta vô tội?”

Câu hỏi này khá lắt léo, và được cố tình như vậy.

Không cánh tay nào cả. Vài người cũng muốn đáp lại nhưng không dám chắc mình có đưa ra được câu trả lời phù hợp hay không.

Jake đăm đăm nhìn họ, biết rằng hầu hết đã bị rối trí, nhưng cũng biết rằng mọi thành viên trong ban bồi thẩm lúc này đều đang nghĩ về việc thân chủ của anh bị tâm thần.

Đó là chỗ mà anh sẽ bỏ họ lại.

“Cảm ơn," anh nói với tất cả sự duyên dáng mà anh chưa bao giờ quy tụ được trong đời. "Tôi không hỏi gì nữa, thưa Ngài.”

Buckley trông hoang mang. Ông nhìn vị thẩm phán, người cũng ngơ ngác chẳng kém.

“Chỉ có vậy thôi ư?” Noose ngờ vực hỏi. “Chỉ có vậy thôi sao, ông Brigance?”

“Vâng, thưa Ngài. Với tôi, ban bồi thẩm có vẻ ổn. Jake nói với vẻ tin cậy, trái ngược hẳn với Buckley, người đã tra tấn họ trong ba tiếng đồng hồ. Với Jake, ban bồi thẩm còn lâu mới là chấp nhận được, nhưng sẽ là vô nghĩa nếu lặp lại cùng những câu hỏi mà Buckley đã nêu ra.

“Rất tốt. Mời các vị luật sư vào phòng của tôi nhé.”

Buckley, Musgrove, Jake, Ellen và ông Pate đi theo Ichabod ra cánh cửa phía sau bục thẩm phán rồi ngồi quanh chiếc bàn làm việc trong phòng ông. Noose lên tiếng: “Thưa quý vị, tôi đoán quý vị sẽ muốn thẩm vấn cá nhân từng bồi thẩm về án tử hình.”

“Vâng, thưa ông,” Jake nói.

“Đúng vậy, thưa Ngài,” Buckley nói.

“Rất tốt. Ông chấp hành viên, xin ông vui lòng đưa bồi thẩm số một vào đây, bà Carlene Malone.”

Ông Pate trở ra phòng xử và xướng tên Carlene Malone. Ít lâu sau, bà theo ông vào phòng thẩm phán. Bà rất hoảng sợ. Các luật sư mỉm cười nhưng không nói gì cả: đó là theo lời dặn của Noose.

“Mời bà ngồi,” Noose nói trong lúc cởi chiếc váy của ông. “Chuyện này chỉ mất có một phút thôi, bà Malone ạ. Đối với án tử hình, liệu bà có những cảm xúc mạnh mẽ theo hướng này hay hướng khác không?” Noose hỏi.

Bà lo lắng lắc đầu, nhìn chằm chặp Ichabod. “Ơ, không, thưa ngài.”

“Nếu bà được chọn vào bồi thẩm đoàn này và nếu ông Hailey bị tuyên có tội, liệu bà có nghĩ đến việc áp đặt án tử hình không?”

“Chắc chắn rồi. Tôi nghĩ nó phải luôn luôn được áp dụng. Có thế mới ngăn được vài sự việc xấu xa. Tôi toàn tâm ủng hộ nó.”

Jake tiếp tục mỉm cười và lịch sự gật đầu với bồi thẩm số một. Buckley cũng mỉm cười và nháy mắt với Musgrove.

“Cảm ơn bà Malone. Bà có thể trở về chỗ ngồi của bà trong phòng xử,” Noose nói.

“Đưa số hai đến,” Noose lệnh cho ông Pate. Marcia Dickens, một phụ nữ lớn tuổi với khuôn mặt cau có, được đưa vào phòng thẩm phán.

“Vâng, thưa ông,” bà nói. “Tôi rất ủng hộ án tử hình. Biểu quyết án tử với tôi không có vấn đề gì.”

Jake ngồi đó, mỉm cười. Buckley lại nháy mắt. Noose cảm ơn bà rồi cho gọi số ba.

Số ba và số bốn cũng đều không dung thứ, sẵn sàng để giết nếu có đủ chứng cớ. Số năm, Gerald Ault, vũ khí bí mật của Jake, được mời ngồi trong phòng thẩm phán.

“Cảm ơn ông Ault, việc này chỉ mất có một phút thôi,” Noose lặp lại. “Trước tiên, ông có cảm xúc mạnh mẽ nào không trong việc chống hay ủng hộ án tử hình?”

“Ồ, có đấy, thưa ông.” Ault háo hức đáp, giọng nói và khuôn mặt ông toát ra sự trắc ẩn. “Tôi rất chống lại việc đó. Nó tàn ác và bất bình thường. Tôi sẽ thấy xấu hổ khi sống trong một xã hội cho phép giết một sinh linh con người một cách hợp pháp.”

“Tôi hiểu. Nếu ông là bồi thẩm, trong mọi tình huống, liệu ông có biểu quyết áp đặt án tử hình không?”

“Ồ không, thưa ông. Trong bất cứ tình huống nào, bất kể tội ác nào. Không, thưa ông.”

Buckley đằng hắng rồi u ám tuyên bố, “Thưa Ngài, Công tố xin miễn ông Ault theo thẩm quyền do lập trường và thái độ của ông ta.”

“Kiến nghị được chấp nhận. Ông Ault, ông được miễn làm bổn phận bồi thẩm,” Noose nói. “Ông có thể rời ngay khỏi phòng xử nếu như ông muốn. Nếu ông chọn ở lại phòng xử, tôi yêu cầu ông không ngồi cùng các bồi thẩm khác.”

Ault bối rối và tuyệt vọng nhìn người bạn Jake mà lúc này đang nhìn xuống sàn với chiếc miệng khép kín. “Tôi có thể hỏi vì sao không?” Gerald hỏi.

Noose tháo cặp mục kỉnh và trở thành một giáo sư. “Thưa ông Ault, theo luật pháp, tòa án được yêu cầu miễn mọi bồi thẩm tiềm năng nào thừa nhận ông ta hay bà ta không thể cân nhắc, và từ khóa ở đây là cân nhắc án tử hình. Ông thấy đó, dù ông có thích hay không, án tử hình cũng vẫn là một biện pháp trừng phạt ở Mississippi và hầu hết các bang. Cho nên sẽ là bất công nếu chọn các bồi thẩm nào không thể tuân theo luật.”

Sự hiếu kỳ của đám đông dâng cao khi Gerald Ault xuất hiện từ phía sau bục thẩm phán, bước đến cánh cổng nhỏ ở rào chắn rồi rời khỏi phòng xử. Chấp hành viên xướng tên người số sáu, Alex Summers, rồi dẫn ông ta vào phòng thẩm phán. Một lúc sau Alex Summers trở lại và ngồi vào chỗ của ông trong hàng ghế đầu. Ông đã nói dối về án tử hình. Ông cũng chống lại án tử như hầu hết người da đen, nhưng ông nói với Noose rằng ông không phản đối nó. Không sao cả. Lát sau, trong lúc giải lao, ông lặng lẽ gặp các bồi thẩm da đen khác và giải thích cho họ phải trả lời các câu hỏi như thế nào trong phòng thẩm phán.

Quy trình chậm chạp này tiếp diễn cho đến giữa buổi chiều, khi bồi thẩm cuối cùng rời khỏi phòng thẩm phán. Mười một người bị miễn do sự dè dặt đối với án tử. Noose giải lao vào lúc ba giờ rưỡi và cho phép các luật sư xem lại các ghi chép của mình cho đến bốn giờ.

Trong thư viện ở tầng ba, Jake và ê kíp của anh nhìn bản danh sách bồi thẩm và các tấm thẻ. Đã đến lúc phải quyết định. Anh đã mơ về những cái tên viết bằng bút xanh, đỏ và đen cùng các con số bên cạnh chúng. Anh đã quan sát họ trong phòng xử ròng rã suốt hai ngày. Anh đã biết họ. Ellen muốn nữ. Harry Rex muốn nam.

Noose nhìn vào bản danh sách hoàn chỉnh của ông, với các bồi thẩm được đánh số lại để phản ánh việc miễn do thiên kiến, rồi nhìn các luật sư. “Quý vị đã sẵn sàng chưa? Tốt. Như quý vị đã biết, đây là một vụ trọng án, nên mỗi người các ông có mười hai quyền phản đối. Ông Buckley. Ông được yêu cầu trình ra bản danh sách mười hai bồi thẩm cho bên bị. Xin vui lòng khởi đầu bằng bồi thẩm số một và chỉ đề cập đến mỗi bồi thẩm bằng con số.”

“Dạ vâng, thưa Ngài, Công tố sẽ chấp nhận các bồi thẩm số một, hai, ba, bốn, sử dụng quyền phản đối đối với số năm, chấp nhận các số sáu, bảy, tám, chín. Sử dụng quyền phản đối thứ hai đối với số mười, chấp nhận các số mười một, mười hai, mười ba, sử dụng quyền phản đối thứ ba đối với số mười bốn, và chấp nhận số mười lăm. Đó là mười hai người, tôi tin vậy.”

Jake và Ellen khoanh và ghi chú tên các bản danh sách của họ. Noose cẩn thận đếm lại. “Đúng đấy, ông Brigance, mười hai người.” Buckley đã đệ trình mười hai nữ. Hai nam da đen và một nam da trắng bị gạch tên.

Jake sột soạt viết những cái tên trong bản danh sách của anh. “Bên bị xin gạch tên các bồi thẩm số một, hai, ba, chấp nhận số bốn, sáu, bảy, gạch số tám, chín, mười một, mười hai, chấp nhận mười ba, gạch mười bốn. Tôi tin chúng tôi đã sử dụng tám trong số các quyền phản đối.”

Ngài thẩm phán gạch những đường thẳng và kiểm tra những đánh dấu dọc theo bản danh sách của ông, tính toán một cách chậm chạp. “Cả hai ông đều chấp nhận các bồi thẩm số bốn, sáu, bảy, và mười ba. Ông Buckley, trở lại phiên ông đấy. Hãy cho chúng tôi thêm tám bồi thẩm nữa.”

“Công tố sẽ chấp nhận số mười sáu, sử dụng quyền phản đối đối với mười bảy, chấp nhận mười tám, mười chín, hai mươi, gạch hai mươi mốt, chấp nhận hai mươi hai, gạch hai mươi ba, chấp nhận hai mươi bốn, gạch hai mươi lăm và hai mươi sáu, và chấp nhận hai mươi bảy và hai mươi tám. Đó là mười hai người, và còn lại bốn quyền phản đối.”

Jake điếng người. Một lần nữa, Buckley đã gạch tất cả những người da đen và nam giới. Hắn đang đọc được anh nghĩ gì trong đầu.

“Ông Brigance, đến phiên ông đấy.”

“Chúng tôi xin hội ý một lúc được không thưa Ngài?”

“Năm phút,” Noose đáp.

Jake và cô thư ký của anh bước sang phòng cà phê ở bên cạnh, nơi Harry Rex đang chờ sẵn. “Nhìn này,” Jake nói khi trải bản danh sách ra bàn và ba người châu đầu lại. “Chúng ta đã đi đến hai mươi chín. Tôi chỉ còn bốn quyền phản đối và Buckley cũng vậy. Hắn gạch tất cả những người da đen và nam giới. Ngay lúc này, toàn bộ các bồi thẩm đều là nữ da trắng. Hai người kế tiếp là nữ da trắng, ba mươi mốt là Clyde Sisco, và ba mươi hai là Barry Acker.”

“Vậy bốn trong số sáu người kế tiếp là da đen,” Ellen nói. “Phải, nhưng Buckley sẽ không để ta đi đến đó. Tôi thực sự ngạc nhiên khi hắn để chúng ta có cái chuỗi này ở gần vòng bốn như vậy.”

“Tôi biết anh muốn Acker. Còn Sisco thì sao nhỉ?” Harry Rex hỏi.

“Tôi e ngại ông này. Lucien nói ông ta là một gã lưu manh có thể mua chuộc được.”

“Tuyệt! Vậy ta chọn ông ta rồi mua ông ta luôn đi.”

“Hay nhỉ. Làm sao anh biết Buckley chưa mua chuộc ông ta?”

“Là tôi thì tôi chọn ông ta đấy.”- Jake nghiên cứu bản danh sách, đếm đi đếm lại. Ellen muốn gạch cả hai người nam Acker và Sisco.

Họ trở về phòng thẩm phán và ngồi xuống. Phóng viên tòa án đã sẵn sàng. “Thưa Ngài, chúng tôi sẽ gạch hai mươi hai và hai mươi tám, còn lại hai quyền phản đối.”

“Đến phiên ông, ông Buckley. Hai mươi chín và ba mươi.”

“Công tố nhận cả hai. Còn lại hai quyền phản đối.”

“Đến phiên ông, ông Brigance.”

“Chúng tôi gạch hai mươi chín và ba mươi.”

“Và ông đã hết quyền phản đối rồi, đúng không?” Noose hỏi. “Đúng vậy.”

“Tốt lắm. Ông Buckley, ba mươi mốt và ba mươi hai.”

“Công tố nhận cả hai,” Buckley nói nhanh, nhìn vào tên những người da đen đến sau Clyse Sisco.

“Tốt. Vậy là đã đủ mười hai. Ta hãy chọn hai người trù bị. Hai ông, mỗi ông đều sẽ có hai quyền phản đối đối với những ngư thay thế. Ông Buckley, ba mươi ba và ba mươi bốn.”

Bồi thẩm thứ ba mươi ba là nam da đen. Ba mươi bốn là một nữ da trắng mà Jake muốn nhận. Hai người kế tiếp là nam da đen. “Chúng tôi gạch ba mươi ba, chấp nhận ba mươi bốn và ba mươi lăm.”

“Bên bị chấp nhận cả hai.” Jake nói.

Ông Pate vãn hồi trật tự trong phòng xử khi Noose và các luật sư ngồi vào chỗ của họ. Ngài đọc tên của mười hai người và họ chậm chạp, lo lắng đi vào khoang bồi thẩm, nơi họ được Jean Gillespie sắp chỗ theo thứ tự. Mười nữ, hai nam, tất cả đều da trắng. Những người da đen trong phòng xử rì rầm nhìn nhau đầy hoài nghi.

“Anh chọn cái bồi thẩm đoàn này đấy à?” Carl Lee thì thào với Jake.

“Tôi sẽ giải thích sau,” Jake nói.

Hai người trù bị được xướng tên và được xếp ngồi gần khoang bồi thẩm. “Thưa quý bà quý ông, quý vị đã được chọn lọc kỹ lưỡng để phục vụ công việc bồi thẩm trong vụ án này. Như chỉ dẫn của tôi, quý vị đã tuyên thệ sẽ phán xét công bằng tất cả mọi vấn đề trình bày trước quý vị và sẽ tuân thủ luật pháp. Nay, theo luật của Mississippi, quý vị sẽ bị cách ly cho đến khi phiên tòa này kết thúc. Điều đó có nghĩa quý vị sẽ được đưa vào một nhà trọ và sẽ không được phép về nhà cho đến khi xong việc. Tôi biết đó là một việc cực kỳ khó khăn, nhưng đó là việc mà pháp luật đòi hỏi. Một lát nữa chúng ta sẽ nghỉ ngơi đến sáng, và quý vị sẽ được trao cơ hội để gọi điện về nhà, nhờ người nhà gom y phục, đồ vệ sinh hay bất cứ thứ gì quý vị cần. Mỗi đêm, quý vị sẽ ngụ ở nhà trọ tại một địa điểm không được tiết lộ ở bên ngoài Clanton. Có câu hỏi nào không?”

Mười hai người có vẻ choáng váng, hoang mang với ý nghĩ sẽ không được về nhà trong nhiều ngày. Họ nghĩ về gia đình, con cái, công ăn việc làm, chuyện giặt ủi. Tại sao lại là họ? Trong biết bao người đang ở trong phòng xử này, tại sao lại là họ?

Không thấy ai hỏi han gì, Noose giọng chiếc búa của ông và phòng xử bắt đầu vãn dần. Jean Gillespie hộ tống bồi thẩm đầu tiên vào phòng thẩm phán, nơi bà gọi về nhà, dặn mang đến quần áo và bàn chải đánh răng.

“Chúng tôi sẽ đi đâu?” bà hỏi Jean.

“Đó là bí mật,” Jean nói.

“Đó là bí mật,” bà lặp lại với chồng qua điện thoại. Vào khoảng bảy giờ, các gia đình hồi đáp bằng một mớ hổ lốn những va li và hộp. Những món họ chọn ra được chất lên một chiếc xe buýt Greyhound đậu ở cửa sau tòa án. Được dẫn đường bởi hai xe tuần tra cùng một xe jeep quân đội và được bọc hậu bởi ba chiếc xe của cảnh sát bang, chiếc xe buýt đánh vòng qua quảng trường rồi rời khỏi Clanton.

Stump Sisson qua đời vào tối thứ Tư ở bệnh viện bỏng tại Memphis. Cơ thể thấp bé và phì nộn của ông đã bị bỏ bê suốt nhiều năm và đã chứng tỏ sự kém cỏi của nó trong việc kháng cự những biến chứng phức tạp từ những vết bỏng nặng. Cái chết của ông đã nâng số lượng tử vong liên quan đến vụ hãm hiếp Tonya Hailey lên đến con số bốn. Cobb, Willard, Bud Twitty, và giờ là Sisson.

Lập tức, tin tức cái chết của ông đã lan đến căn nhà gỗ nằm sâu trong rừng, nơi những người yêu nước gặp nhau và ăn uống mỗi tối, sau mỗi phiên tòa. Báo thù, họ thề nguyền như thế, thề ăn miếng trả miếng, và vân vân. Đã có những chiêu mộ mới từ hạt Ford—năm người cả thảy—nâng tổng số thành mười một người địa phương. Họ háo hức, họ đói bạo lực, và họ muốn phải có vài hành động.

Vụ xét xử đến nay vẫn quá sức tĩnh lặng. Đã đến lúc phải có điều gì đó nhộn nhịp.

Jake đi qua đi lại trước chiếc trường kỷ, đọc phát biểu khai mạc của anh dễ đến hàng trăm lần. Ellen lắng nghe chăm chú. Cô nghe, ngắt lời, phản đối, phê phán, tranh cãi trong suốt hai giờ đồng hồ. Giờ thì cô đã thấm mệt. Anh đã diễn tập hoàn hảo. Món margarita đã xoa dịu anh và làm mềm chiếc lưỡi của anh. Những lời lẽ tuôn ra lưu loát. Anh quả là có tài. Đặc biệt là sau vài cữ uống.

Sau khi anh kết thúc, họ ra ngồi ở ban công, nhìn những ngọn nến nhích chầm chậm trong bóng tối quanh quảng trường. Tiếng cười từ các tụ bài poker bên dưới các lều bạt khẽ vọng lại trong đêm. Không thấy mặt trăng đâu cả.

Ellen đi pha cữ cuối cùng. Cô trở lại cùng với các ca bia chứa đá và margarita. Cô đặt chúng lên bàn và đứng sau sếp cô. Cô đặt hai tay lên vai anh và bắt đầu chà xát dưới gáy bằng các ngón cái. Anh thư giãn và lắc đầu từ bên này sang bên kia. Cô xoa bóp vai và phần lưng trên của anh, rồi ép sát cơ thể cô vào anh.

“Ellen, đã mười giờ rưỡi rồi, tôi buồn ngủ quá. Tối nay cô ở đâu?”

“Anh nghĩ tôi nên ở đâu?”

“Tôi nghĩ cô nên ở căn hộ của cô tại Ole Miss.”

“Tôi quá xỉn, không thể lái xe được.”

“Nesbit sẽ đưa cô về.”

“Xin hỏi, anh sẽ ở đâu?”

“Ở ngôi nhà mà tôi và vợ tôi sở hữu trên đường Adams.”

Cô ngưng chà xát và với lấy chiếc ca của cô. Jake đứng dậy, chồm qua lan can gọi Nesbit. “Nesbit! Dậy đi! Anh sắp phải lái đến Oxford đấy!”

⚝ ✽ ⚝

[✽] Patriot. Ở đây còn ngụ ý là người tự xem mình là kẻ chống lại cái mà họ cho là sự can thiệp của chính phủ liên bang ở Hoa Kỳ.