Chương 39
Sheldon Roark ngồi trên bậu cửa sổ, chân gác lên lưng ghế, đọc phiên bản của tờ Memphis Sunday về phiên tòa xử Hailey. Ở cuối trang nhất có ảnh con gái ông và bài phóng sự về cuộc chạm trán của cô với Klan. Cô nằm nghỉ thoải mái trên chiếc giường gần đó. Bên trái đầu cô được cạo trọc và phủ một lớp băng dán dày. Tai trái được khâu hai mươi tám mũi. Cơn sang chấn trầm trọng đã giảm thành sang chấn nhẹ, và các bác sĩ đã hứa cô có thể rời viện vào thứ Tư.
Cô không bị cưỡng hiếp hay quất roi. Khi các bác sĩ gọi cho ông ở Boston, họ đã rất kiệm lời về chi tiết. Ông đã căng thẳng suốt nhiều giờ, không biết chúng đã làm hại gì con gái, và chờ đợi điều tồi tệ nhất. Đêm muộn ngày thứ Bảy, các bác sĩ cho chụp thêm X quang và bảo ông hãy thư giãn. Các vết sẹo sẽ nhạt dần và tóc sẽ mọc lại. Cô đã bị dọa và bị đánh, nhưng sự việc có thể còn tệ hơn thế nhiều. Ông nghe có tiếng lao xao ngoài hành lang. Ai đó đang cự cãi với cô y tá. Ông đặt tờ báo xuống giường của con và ra mở cửa.
Cô y tá đã bắt gặp Jake và Harry Rex đang lẩn lút ngoài hành lang. Cô giải thích rằng giờ thăm bệnh là hai giờ chiều, và như vậy là hãy còn sáu tiếng nữa; chỉ có gia đình bệnh nhân mới được viếng; và cô sẽ gọi an ninh nếu họ không chịu đi khỏi. Harry Rex trình bày rằng ông cóc cần biết giờ thăm viếng hay những luật lệ ngu ngốc của bệnh viện; rằng bệnh nhân là vị hôn thê của ông và ông cần được gặp cô lần cuối trước khi cô chết; và nếu cô y tá không câm cái miệng lại thì ông sẽ kiện cô ta về tội quấy nhiễu bởi vì ông là luật sư và đã suốt một tuần nay ông chưa kiện cáo ai nên rất chi là ngứa ngáy.
“Có chuyện gì ngoài đó vậy?” Sheldon hỏi.
Jake nhìn người đàn ông nhỏ thó với mái tóc hung và đôi mắt xanh. “Ông là Sheldon Roark phải không?” anh nói.
“Là tôi đây.”
“Tôi là Jake Brigance. Người…”
“Vâng, tôi có nghe về anh. Không sao đâu, cô y tá, họ đi cùng tôi.”
“Phải đó,” Harry Rex nói, “Chúng tôi đi cùng ông ta. Giờ thì làm ơn buông tha cho chúng tôi trước khi tôi cho cô ra hầu tòa.”
Cô y tá thề sẽ gọi an ninh rồi đùng đùng bỏ đi dọc hành lang.
“Tôi là Harry Rex Vonner,” ông nói và bắt tay Sheldon Roak.
“Vào đi,” ông Roark nói. Họ theo ông vào căn phòng nhỏ và nhìn Ellen. Cô vẫn đang ngủ.
“Cô ta bị nặng không?” Jake hỏi.
“Sang chấn nhẹ. Hai mươi tám mũi khâu ở tại và mười một mũi trên đầu. Nó sẽ ổn thôi. Bác sĩ nói nó có thể xuất viện vào thứ Tư. Đêm qua nó thức dậy và hai cha con đã nói chuyện rất lâu.”
“Tóc của cô ấy trông tởm quá,” Harry Rex nhận xét.
“Chúng giật tóc nó và cắt bằng một con dao cùn, nó kể vậy. Chúng còn cắt rời cả quần áo của nó và có lúc đã dọa quất roi nó. Vết thương ở đầu là do nó tự gây ra, nó nghĩ chúng sẽ giết hoặc cưỡng hiếp nó, hoặc cả hai. Cho nên nó đã tự đập đầu vào cây cọc mà nó bị trói vào. Hẳn việc đó đã khiến chúng sợ.”
“Ý ông nói chúng không đánh cô ta?”
“Không. Chúng không đánh nó. Chỉ dọa cho nó sợ chết khiếp.”
“Cô ấy đã thấy gì?”
“Chẳng gì nhiều. Thập giá cháy, váy trắng, và khoảng một chục gã đàn ông. Cảnh sát trưởng nói đó hẳn là bãi cỏ cách đây gần 18 km về hướng đông. Thuộc sở hữu của một công ty giấy nào đó.”
“Ai tìm ra cô ta?” Harry Rex hỏi.
“Cảnh sát trưởng nhận được một cuộc gọi nặc danh từ một người tên là Mickey Mouse.”
“À vâng, ông bạn cũ của tôi.”
Ellen khẽ rên rỉ trở mình.
“Ta ra ngoài đi,” Sheldon nói.
“Chỗ này có quán cà phê nào không nhỉ?” Harry Rex hỏi. “Chưa đến bệnh viện tôi đã thấy đói rồi.”
“Tất nhiên. Ta đi uống cà phê nhé.”
Quán cà phê ở tầng một vắng lặng. Jake và ông Roark uống cà phê đen. Harry Rex khởi đầu bằng ba chiếc bánh ngọt và nửa lít sữa. “Theo báo chí thì mọi thứ không tiến triển tốt lắm,” Sheldon nói.
“Báo chí thật tử tế,” Harry Rex nhồm nhoàm nói. “Anh Jake đây đã bị đá đít tơi bời trong phòng xử. Và cả cuộc sống bên ngoài phòng xử cũng chẳng mấy tốt đẹp. Khi nào chúng không bắn anh ta, bắt cóc thư ký pháp luật của anh ta thì chúng đốt nhà của anh ta.”
“Chúng đốt nhà của anh?”
Jake gật đầu. “Đêm qua. Nó hãy còn bốc khói đấy.”
“Hình như tôi cũng có ngửi thấy mùi khói.”
“Chúng tôi đứng nhìn nó cháy rụi. Phải mất đến bốn tiếng đồng” ”
“Tôi rất tiếc khi nghe chuyện này. Chúng đã từng đe dọa tôi trước đây, nhưng điều tồi tệ nhất mà tôi nhận được chỉ là việc cắt lốp bánh xe. Tôi chưa bao giờ bị bắn cả.”
“Tôi đã bị bắn vài lần.”
“Ở Boston các ông có bọn Klan không?” Harry Rex hỏi.
“Theo tôi biết thì không.”
“Uổng nhỉ. Đám đó giúp nâng quy mô việc hành nghề luật pháp của ông đó.”
“Có vẻ thế thật. Chúng tôi đã xem các bản tin truyền hình về cuộc náo loạn quanh tòa án hồi tuần trước. Tôi đã theo dõi khá sát sao kể từ khi Ellen bắt đầu tham gia. Đó là một vụ án nổi tiếng, ngay cả ở trên đó. Tôi ước gì mình có một vụ như thế này.”
“Nhường hết cho ông đó,” Jake nói.
“Tôi nghĩ thân chủ của tôi đang tìm một luật sư mới.”
“Bên Công tố mời bao nhiêu bác sĩ tâm thần vậy?”
“Chỉ một. Ông ta sẽ tuyên thệ buổi sáng, và chúng tôi sẽ có lời phát biểu bế mạc. Bồi thẩm đoàn sẽ phán quyết cuối chiều mai.”
“Thật tiếc là Ellen đã để lỡ. Ngày nào nó cũng gọi cho tôi để kể về vụ án.”
“Jake đã sai ở chỗ nào?” Harry Rex hỏi.
“Đừng nói khi đang ăn đầy miệng chứ,” Jake nói.
“Tôi nghĩ Jake đã làm rất tốt. Anh ta đã bắt đầu bằng một tập hợp các dữ kiện rời rạc. Hailey tiến hành vụ xả súng, lên kế hoạch một cách kỹ lưỡng, rồi cậy vào những lý lẽ khá yếu ớt để viện dẫn tâm thần. Bồi thẩm đoàn ở Boston thì sẽ không thiện cảm lắm đâu.”
“Ở hạt Ford cũng thế,” Harry Rex bổ sung.
“Tôi hy vọng, dưới ống tay áo, các ông có được một phần tổng kết làm lay động lòng người,” Sheldon nói.
“Ống tay áo anh ta cũng còn chẳng có nữa là,” Harry Rex nói.
“Chúng bị cháy rụi hết ráo rồi. Cả quần và quần lót cũng thế.”
“Tại sao mai ông không ghé qua xem?” Jake hỏi. “Tôi sẽ giới thiệu ông với thẩm phán và xin cho ông được ưu ái vào phòng của ông ta.”
“Anh ta sẽ không làm vậy với tôi,” Harry Rex nói.
“Tôi có thể hiểu vì sao," Sheldon nói cùng một nụ cười.”
“Có thể tôi sẽ đến. Đằng nào tôi cũng đã có kế hoạch ở lại đến thứ Ba. Ở đó có an toàn không vậy?”
“Không an toàn lắm đâu.”
Vợ của Woody Mackenvale ngồi trên dãy ghế nhựa trong hành lang gần phòng chồng. Cô lặng kẽ khóc trong khi cố tỏ ra can trường trước hai cậu con trai ngồi kế bên. Mỗi cậu bé nắm chặt chiếc khăn giấy Kleenex đã ướt sũng, thi thoảng chùi má của mẹ và chùi nước mũi của chính chúng. Jake quỳ xuống trước cô và chăm chú lắng nghe cô kể lại các bác sĩ nói gì. Viên đạn bị kẹt ở cột sống, triệu chứng liệt là trầm trọng và vĩnh viễn. Anh từng là quản đốc tại một cơ sở ở Booneville. Công việc tốt. Cuộc sống tốt. Cô chưa bao giờ phải đi làm, ít nhất cho đến hiện thời. Bằng cách nào đó gia đình cô phải vượt qua, nhưng cô không chắc lắm làm thế nào. Anh từng huấn luyện cho đội Little League của các con. Anh là một người rất năng động.
Cô khóc rống lên và các cậu con trai chùi má của mẹ chúng.
“Anh ấy đã cứu mạng tôi,” Jake nói với cô rồi nhìn mấy đứa bé. Cô nhắm mắt lại và gật đầu. “Anh ấy chỉ làm công việc của mình. Chúng tôi sẽ vượt qua thôi.”
Jake lấy một mảnh khăn Kleenex trong chiếc hộp trên ghế và lau nước mắt cho cô. Một nhóm người thân đứng gần đó và nhìn. Harry Rex bồn chồn đi qua lại ở cuối hành lang.
Jake ôm cô và xoa đầu các cậu bé. Anh trao cho cô số điện thoại của anh—số văn phòng—và dặn cô gọi lại nếu như cô cần anh giúp điều gì. Anh hứa sẽ đến thăm Woody sau khi phiên tòa kết thúc.
Các tiệm bán bia mở cửa trưa Chủ nhật, cứ như thể các con chiên ở nhà thờ sẽ cần đến nó vào lúc ấy và sẽ dừng lại trên đường trở về từ mái nhà của Chúa để mua vài lô sáu lon rồi đến dùng bữa trưa tại nhà ông bà và trải qua một bữa chiều hoành tráng. Lạ lùng thay, chúng đóng cửa trở lại vào lúc sáu giờ chiều, cứ như thể cùng những con chiên ấy bị từ chối bán bia khi họ trở lại nhà thờ để dự lễ Chủ nhật. Trong sáu ngày kia, bia được bán từ sáu giờ sáng cho đến nửa đêm. Nhưng ngày Chủ nhật, việc bán bia bị cắt giảm, cứ như để vinh danh Đấng Toàn Năng.
Jake mua một lô sáu chai tại tiệm tạp hóa Bates rồi chỉ đạo tài xế của anh lái xe về phía hồ. Chiếc Bronco cổ của Harry Rex mang theo đến tám centimet bùn khô dọc theo cửa và tấm chắn bùn. Lốp xe chẳng còn nhận ra được. Kính chắn gió đã bị nứt và dễ gây nguy hiểm, với hàng ngàn côn trùng chết đóng thành bánh quanh các mép. Tấm dán đăng kiểm đã bốn tuổi đời và không thể nhìn thấy từ bên ngoài. Hàng chục lon bia rỗng nằm ngổn ngang trên sàn xe. Bộ phận điều hòa không khí đã thôi hoạt động từ sáu năm nay. Jake gợi ý dùng chiếc Saab. Harry Rex đã chửi rủa anh ngu ngốc. Chiếc Saab đỏ là một mục tiêu dễ nhận ra bởi các tay bắn tỉa. Chiếc Bronco thì chẳng ai nghi ngờ.
Họ đi chầm chậm theo một hướng chung chung để ra hồ, chẳng nhắm đến một nơi cụ thể nào. Willie Nelson rên khóc trên máy nghe nhạc. Harry Rex vỗ tay lái hát một mình. Giọng nói của ông lúc bình thường đã thô và cộc. Khi hát, nó trở thành tàn ác. Jake nhấp bia và tìm ánh sáng ban ngày qua tấm kính chắn gió.
Cơn nóng đang sắp bị bẻ gãy. Những đám mây đen đang lù lù kéo đến ở hướng tây nam, và khi họ đi qua quán Huey’s thì trời đổ mưa, tưới nước cho khu đất cằn cỗi. Nó rửa và lấy đi lớp bùn lầy từ những cây khoai mì nằm dọc bên lòng đường, lơ lửng từ các cành cây, trông như rêu Tây Ban Nha. Nó làm mát mặt đường thô ráp và tạo ra một màn sương nhơm nhớp, dâng lên cách mặt đường cao tốc đến một mét. Bị nung nóng, những con rạch đỏ hấp thu nước, và khi đầy lên thì bắt đầu đưa những dòng nước nhỏ đến những con hào trên đồng và những con mương bên đường. Mưa trút xuống bông và đậu nành, đổ hạt lên những dãy cây trồng cho đến khi hình thành những vũng nhỏ giữa những ngọn cây.
Kỳ lạ thay các cây gạt nước vẫn hoạt động. Chúng khua qua khua lại dữ dội, gạt đi lớp bùn và côn trùng. Bão đã nổi lên. Harry Rex tăng âm lượng máy nghe nhạc.
Những người da đen khuân mía và đội nón rơm trụ lại dưới chân cầu, chờ cho bão đi qua. Dưới chân họ, những lạch nước đang hồi sinh. Nước bùn từ các cánh đồng và mương rãnh trút xuống, làm khuấy động những mạch nước và suối nước nhỏ. Nước dâng lên và đổ về phía trước. Những người da đen ăn bologna, gặm bánh quy, và tám chuyện câu cá.
Harry Rex thấy đói. Ông dừng xe ở tiệm tạp hóa Treadway’s ở gần hồ để mua thêm bia, hai suất cá trê và một bịch lớn da heo quay đỏ và nóng, dùng với gia vị Cajun. Ông ném chúng vào Jake. Họ băng qua con đập trong cơn mưa xối xả không thấy nổi đường sá. Harry Rex dừng xe gần một chái nhà nhỏ trong một khu vực dã ngoại. Họ ngồi bên chiếc bàn xi măng, nhìn mưa dội xuống hồ Chatulla. Jake uống bia trong khi Harry Rex ăn cá trê.
“Khi nào thì anh mới nói chuyện với Carla?” ông hỏi rồi nhấp một ngụm bia.
Cái mái thiếc gầm rú ở trên đầu. “Nói chuyện gì?”
“Ngôi nhà.”
“Tôi không nói với cô ấy đâu. Tôi nghĩ tôi có thể xây lại nó trước khi cô ấy về.”
“Ý anh là cỡ cuối tuần?”
“Ừ.”
“Anh bị khùng rồi, Jake. Anh uống quá nhiều, anh bị mất trí rồi.”
“Tôi đáng bị như thế. Tôi chỉ còn hai tuần nữa là phá sản. Tôi sắp thua vụ án lớn nhất trong sự nghiệp của mình, một vụ án mà tôi được trả công có chín trăm đô la. Ngôi nhà đẹp của tôi mà mọi người đều dừng lại chụp ảnh và các cụ bà ở câu lạc bộ làm vườn muốn đưa lên tạp chí Southern Living nay chỉ còn là một đống đổ nát. Vợ tôi đã đi khỏi, và cô ta mà nghe được chuyện ngôi nhà thì cô ta hẳn sẽ ly dị tôi. Chắc chắn như thế. Vậy là tôi mất vợ. Và một khi con gái tôi biết được con cún chết tiệt của nó đã chết cháy thì nó sẽ thù tôi đến suốt kiếp. Cái đầu tôi đang bị treo giá. Đám Klan đang truy lùng tôi. Những tay bắn tỉa đang nhắm bắn tôi. Một người lính đang nằm viện với viên đạn trong sống lưng. Anh ta sẽ sống đời thực vật, và tôi sẽ nghĩ về anh ta từng ngày từng giờ trong suốt phần còn lại cuộc đời mình. Chồng bà thư ký của tôi đã bị giết do lỗi của tôi. Bồi thẩm đoàn nghĩ tôi là một gã lưu manh khoác lác do nhân chứng chuyên gia của tôi. Thân chủ của tôi thì muốn sa thải tôi. Ông ta mà bị kết án thì tất cả mọi người sẽ oán hận tôi. Ông ta sẽ thuê một luật sư khác cho phiên kháng cáo, một gã nào đó của ACLU, và họ sẽ kiện tôi vì cho lời khuyên xét xử không hiệu quả. Và họ đúng. Cho nên cái thằng tôi sẽ bị kiện vì tội bất chính. Tôi không còn vợ, không còn con gái, không nhà cửa, không được hành nghề, không có thân chủ nào, không tiền bạc, chẳng còn gì ráo trọi.”
“Anh cần sự giúp đỡ của bác sĩ tâm thần thì có, Jake ạ. Tôi nghĩ anh nên hẹn gặp bác sĩ Bass. Làm chút bia coi nào.”
“Tôi nghĩ tôi sẽ phải dọn về sống với Lucien và ngồi ở hàng hiên suốt cả ngày.”
“Tôi lấy văn phòng của anh có được không đấy?”
“Anh nghĩ cô ấy có ly dị tôi không?”
“Có thể lắm. Tôi đã có bốn cuộc ly hôn, và họ đã nộp đơn vì đủ thứ các lý do chết tiệt.”
“Carla thì không đâu. Tôi tôn thờ đến cả con đường cô ấy đi và cô ấy biết điều đó.”
“Vậy khi nào về Clanton, cô ấy sẽ ngủ dưới đất vậy.”
“Không đâu, chúng tôi sẽ tậu một ngôi nhà di động nho nhỏ ấm cúng loại có hai phần. Chúng tôi sẽ sống tốt trong đó cho đến khi vụ phá sản qua đi. Rồi chúng tôi sẽ tìm một ngôi nhà cũ khác và khởi sự lại từ đầu.”
“Anh tìm một cô vợ khác và khởi sự lại từ đầu thì có. Cớ gì cô ta chịu rời ngôi nhà lộng lẫy bên bãi biển để về ở cái nhà di động tại Clanton?”
“Vì có tôi ở trong cái nhà di động đó.”
“Không đủ thuyết phục, Jake ạ. Anh sẽ là một gã say xỉn, bị phá sản, một luật sư bị khai trừ, sống trong một căn nhà di động. Anh sẽ bị mọi người ruồng bỏ. Ngoại trừ tôi và Lucien, tất cả các bạn bè của anh sẽ quên anh. Cô ta sẽ không bao giờ trở về. Hết rồi, Jake ơi. Với tư cách là bạn của anh và luật sư chuyên về ly hôn, tôi khuyên anh nên nộp đơn trước đi. Hãy làm việc đó ngay ngày mai để cô ta không bao giờ biết chuyện gì xảy ra cho cô ta.”
“Tại sao tôi phải kiện ly hôn cô ta?”
“Vì cô ta sẽ kiện anh. Ta sẽ kiện trước, lấy cớ là cô ta bắt anh phải kiêng khem vào những lúc anh hứng tình.
“Đó có được xem là cơ sở để ly hôn không?”
“Không. Nhưng ta còn tuyên bố là anh bị điên, bị mất trí tạm thời nữa. Cứ để tôi lo cho. Đạo luật M’Naghten. Tôi là một luật sư ly hôn nhếch nhác, nhớ không?”
“Làm sao tôi quên được.”
Jake nốc bia nóng từ cái chai bị bỏ bê của anh rồi khui một chai khác. Mưa đã thưa hạt và mây đã sáng lên. Một làn gió mát thổi đến từ hồ.
“Họ sẽ kết án ông ta phải không, Harry Rex?” anh hỏi, mắt nhìn cái hồ ở xa xa.
Harry Rex ngưng nhai rồi chùi miệng. Ông đặt đĩa giấy lên bàn rồi uống một ngụm bia dài. Gió hất những hạt mưa nhẹ lên mặt ông. Ông lau chúng bằng một bên tay áo.
“Đúng vậy đó, Jake. Thân chủ của anh sắp tiêu tùng rồi. Tôi có thể thấy điều đó trong mắt họ. Cái vụ tâm thần tào lao không có tác dụng đâu. Họ không muốn tin một lời nào của Bass, và sau khi Buckley lột quần ông ta xuống thì tất cả đã chấm hết. Carl Lee Hailey dẫu sao cũng chẳng giúp gì được cho chính ông ta. Ông ta có vẻ như thuộc bài và tỏ ra chân thật quá mức. Ông ta có một phần trả lời rất tệ. Giống như ông ta cầu xin sự thiện cảm vậy. Tôi đã quan sát bồi thẩm đoàn lúc ông ta tuyên thệ. Tôi không thấy sự hậu thuẫn nào cho ông ta cả. Họ sẽ kết án ông ta, Jake ạ. Và sẽ nhanh thôi.”
“Cảm ơn anh vì đã nói thẳng.”
“Tôi là bạn của anh, và tôi nghĩ anh nên bắt đầu chuẩn bị cho việc kết án và một kháng cáo kéo dài.”
“Anh biết đấy, Harry Rex, Tôi chỉ ước chưa từng bao giờ nghe nói gì về Carl Lee Hailey.”
“Tôi nghĩ điều đó đã quá muộn màng rồi, Jake ạ.”
Sallie ra mở cửa và nói với Jake rằng cô rất tiếc về vụ ngôi nhà. Lucien đang ở trong phòng làm việc của ông trên gác và đang tỉnh táo. Ông trỏ vào một chiếc ghế, mời Jake ngồi. Những giấy tờ pháp luật nằm bừa bộn trên bàn làm việc của ông.
“Tôi đã dành cả buổi chiều để soạn bài phát biểu bế mạc” ông nói, khoát tay về phía đống hỗn độn trước mặt ông. “Hy vọng duy nhất của anh để cứu Hailey là một màn trình diễn như bỏ bùa trong phần tổng kết. Ý tôi nói là một phát biểu bế mạc tuyệt vời nhất trong lịch sử tư pháp. Nó sẽ phải là như vậy.”
“Và tôi đoán ông đã tạo ra được một kiệt tác như thế.”
“Thực tế là tôi đã tạo ra được nó. Nó tốt hơn nhiều so với mọi thứ anh có thể nghĩ ra. Và tôi đã đoán—rất đúng—rằng anh sẽ dành chiều Chủ nhật để tiếc thương chuyện mất nhà và nhận chìm những buồn đau bằng Coors. Tôi biết anh sẽ chẳng chuẩn bị gì cả. Cho nên tôi đã làm việc này hộ anh.”
“Tôi ước gì có thể tỉnh táo được như ông, Lucien.”
“Khi say, tôi là một luật sư giỏi hơn anh lúc tỉnh đấy.”
“Nhưng ít ra tôi cũng là luật sư.”
Lucien giúi một cuốn sổ về phía Jake. “Đây này. Một biên soạn từ những bài phát biểu bế mạc hay nhất của tôi. Đỉnh cao của Lucien Wilbanks. Tất cả đã được tổng hợp lại cho anh và thân chủ của anh. Tôi gợi ý anh nên học thuộc lòng nó và sử dụng từng chữ một. Nó tốt đến mức đó cơ đấy. Đừng tìm cách chỉnh sửa hay cải tiến. Anh sẽ chỉ tổ làm hỏng bét nó mà thôi.”
“Tôi sẽ suy nghĩ chuyện này. Tôi đã từng làm việc đó trước đây, nhớ không?”
“Anh chẳng bao giờ biết được đâu.”
“Chết tiệt, Lucien! Đừng có quấy rầy tôi nữa!”
“Thoải mái đi, Jake. Ta uống chút gì đi nhé? Sallie! Sallie!”
Jake vứt bản kiệt tác lên trường kỷ rồi bước đến cửa sổ nhìn ra sân sau. Sallie chạy lên gác. Lucien gọi một whiskey và một bia. “Anh thức trắng đêm hôm qua phải không?” Lucien hỏi.
“Không, tôi ngủ từ mười một đến mười hai giờ.”
“Trông anh tệ lắm đấy. Anh cần một đêm nghỉ ngơi thật tốt.”
“Tôi cảm thấy rất tệ. Ngủ nghê cũng chẳng giúp được gì. Chẳng có gì giúp được tôi cả ngoại trừ việc kết thúc phiên tòa. Tôi không hiểu, Lucien ạ. Tôi không hiểu vì sao mọi thứ lại đi sai đến vậy. Chắc chắn rằng, trước Chúa, chúng ta xứng đáng có được chút may mắn. Vụ án thậm chí không nên xử ở Clanton. Chúng ta đã bị phân cho một bồi thẩm đoàn tệ hại nhất có thể—một bồi thẩm đoàn đã bị xáo trộn. Nhưng tôi không thể chứng minh được điều đó. Nhân chứng ngôi sao của chúng ta đã bị hủy diệt hoàn toàn. Bị cáo đã có một phần trả lời tồi tệ. Và bồi thẩm đoàn thì không tin tưởng tôi. Tôi không biết còn điều gì nữa có thể sai.”
“Anh vẫn có cửa thắng vụ án, Jake ạ. Cần có một phép lạ, nhưng những chuyện như thế đôi khi vẫn xảy ra. Tôi đã nhiều lần giựt lại chiến thắng ngay trên bờ vực của thất bại bằng một phát biểu bế mạc hiệu quả. Hãy tập trung vào một hay hai bồi thẩm. Hãy diễn cho họ xem. Hãy nói chuyện với họ. Nhớ không, chỉ cần một người thôi, ta sẽ treo được bồi thẩm đoàn.”
“Tôi có phải làm cho họ khóc không?”
“Nếu anh làm được thì tốt quá. Không dễ đâu. Nhưng tôi tin vào những giọt nước mắt trong khoang bồi thẩm. Chúng rất hiệu quả đấy.”
Sallie mang thức uống đến và họ theo cô xuống nhà, ra hàng hiên. Sau khi trời tối, cô mang sandwich và khoai tây chiên đến cho họ. Lúc mười giờ, Jake xin cáo lui rồi trở về phòng của anh. Anh gọi cho Carla và nói chuyện trong một giờ. Đã không có nhắc nhở nào về ngôi nhà. Bụng của anh thắt lại khi anh nghe giọng của cô và nhận ra rằng, một ngày nào đó rất sớm thôi, anh sẽ bắt buộc phải nói với cô rằng ngôi nhà, ngôi nhà của cô đã không còn tồn tại nữa. Anh gác máy và cầu nguyện cô đừng đọc được chuyện này trên báo chí.