Chương 41
Không nói năng gì nhiều, họ ngồi hàng giờ ngoài hàng hiên, nhìn bóng tối bao quanh thị trấn bên dưới và xua muỗi. Đợt nóng đã trở lại. Không khí ẩm ướt dính nhơm nhớp trên da họ, làm sũng ướt những chiếc áo của họ. Những âm thanh của đêm hè nóng bức vọng lại nhè nhẹ qua thảm cỏ trước nhà. Sallie đề xuất nấu một món gì đó. Lucien từ chối và gọi whiskey. Jake không có hứng thú để ăn, nhưng Coors đã nạp đầy hệ thống của anh, thỏa mãn mọi cồn cào do đói ở bên trong. Khi mọi thứ đều tốt đẹp và trời đã tối, Nesbit chui ra khỏi xe của anh, băng qua hàng hiên, đi qua cánh cửa chắn ở mặt tiền để vào nhà. Lát sau, anh sập cửa, băng qua họ, cầm theo một lon bia lạnh, rồi biến mất về hướng chiếc xe của anh, đậu ở lối xe đi. Anh chẳng nói lời nào. Sallie ló đầu qua cửa, đề xuất việc nấu nướng lần cuối. Cả hai đều từ chối.
“Jake, tôi nhận được một cú điện thoại chiều nay. Clyde Sisco muốn hai mươi lăm ngàn để treo bồi thẩm đoàn, năm mươi ngàn để được tha bổng.”
Jake lắc đầu.
“Trước khi anh nói không, hãy nghe tôi trình bày đã. Ông ta biết mình không thể đảm bảo việc tha bổng, nhưng ông ta có thể đảm bảo việc treo bồi thẩm đoàn. Việc đó chỉ cần một biểu quyết mà thôi. Đó là hai mươi lăm ngàn. Tôi biết đó là rất nhiều tiền, nhưng tiền thì tôi có. Tôi sẽ chi trả và anh có thể hoàn lại cho tôi nhiều năm sau. Khi nào trả thì tôi không quan tâm. Nếu anh không bao giờ trả, tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi có đầy thẻ C.D. ở ngân hàng. Anh biết rồi mà, tiền với tôi chẳng là gì cả. Nếu tôi là anh thì tôi sẽ quyết chuyện đó trong vòng một phút.”
“Ông điên rồi, Lucien.”
“Dĩ nhiên là tôi điên. Bản thân anh cũng đâu thể hiện hay ho gì. Công việc ở tòa sẽ làm anh loạn trí. Thử nhìn phiên tòa đã gây ra điều gì cho anh đi. Không ăn, không ngủ, không nề nếp, không nhà cửa. Nhưng rượu chè thì bạt mạng.”
“Nhưng tôi có đạo đức.”
“Còn tôi thì không có. Vô đạo đức, vô luân lý, vô lương tri. Nhưng tôi thắng, anh bạn ạ. Tôi thắng nhiều hơn bất cứ ai quanh đây, và anh biết điều đó mà.”
“Đó là bại hoại, Lucien ạ”
“Anh nghĩ Buckley không bại hoại chắc. Hắn sẽ nói dối, gian lận, hối lộ, và cướp đi chiến thắng trong vụ này. Hắn không hề băn khoăn về các kiểu đạo đức, luật lệ, ý kiến hào nhoáng. Hắn không quan tâm đến đạo lý. Hắn chỉ quan tâm đến một thứ và duy nhất một thứ: chiến thắng! Và anh thì đang có một cơ hội bằng vàng để hạ hắn theo đúng luật chơi của chính hắn. Là tôi thì tôi sẽ làm đấy, Jake.”
“Quên nó đi, Lucien. Làm ơn quên nó đi có được không?”
Một giờ trôi qua mà không có lời nào. Ánh sáng của thị trấn bên dưới dần biến mất. Có thể nghe được tiếng ngáy của Nesbit trong màn đêm. Sallie mang ra cữ cuối cùng rồi chúc họ ngủ ngon.
“Đó là phần khó khăn nhất,” Lucien nói. “Chờ đợi mười hai kết quả, chờ đợi những con người bình thường giải quyết tất cả những chuyện này.”
“Một hệ thống điên rồ, phải không?”
“Ừ, đúng vậy. Nhưng nó lại thường xuyên có tác dụng. Các bồi thẩm thường đúng đến chín mươi phần trăm số lần.”
“Tôi chỉ đơn giản không cảm thấy mình may mắn. Tôi đang chờ một phép lạ.”
“Jake, anh bạn của tôi ơi, phép lạ sẽ diễn ra vào ngày mai.”
“Ngày mai ư?”
“Ừ. Sáng sớm ngày mai.”
“Ông làm ơn trình bày rõ có được không?”
“Đến trưa mai, Jake ạ, sẽ có mười ngàn người da đen phẫn nộ bu như kiến quanh tòa án hạt Ford. Có thể còn nhiều hơn nữa đấy.”
“Mười ngàn! Để làm gì?”
“Để la hét, để hô hoán 'Thả Carl Lee, thả Carl Lee’. Để khơi dậy địa ngục, để làm mọi người khiếp hãi, để dọa dẫm bồi thẩm đoàn, đơn giản là để lôi địa ngục ra từ tất cả mọi thứ. Sẽ có nhiều người da đen đến mức dân da trắng phải chạy tìm chỗ ẩn núp. Thống đốc sẽ gửi thêm binh lính.”
“Làm sao ông biết tất cả những chuyện đó?”
“Vì tôi đã lên kế hoạch cho nó, Jake ạ.”
“Ông ư?”
“Nghe đây Jake, khi tôi bước vào nghề tôi đã biết từng nhà thuyết giáo da đen trong mười lăm hạt. Tôi đã đến nhà thờ của họ. Cầu nguyện cùng họ, tuần hành cùng họ, hát cùng họ. Họ gửi các thân chủ đến cho tôi, còn tôi thì gửi tiền cho họ. Tôi là luật sư cấp tiến duy nhất của NAACP ở phía bắc Mississippi. Tôi cãi cho các vụ việc kỳ thị chủng tộc còn hơn cả mười hãng luật bất kỳ nào ở Washington. Họ là người dân của tôi. Tôi chỉ cần gọi vài cú điện thoại. Họ sẽ bắt đầu đến vào buổi sáng, và đến khoảng trưa thì anh sẽ khuấy động được những gã da đen cầm gậy gộc ở khu thương mại Clanton.”
“Họ từ đâu đến?”
“Từ khắp mọi nơi. Anh biết người da đen họ thích tuần hành và phản đối như thế nào rồi đấy. Đó là dịp tuyệt vời cho họ. Họ đang hướng tới việc đó.”
“Ông điên rồi, Lucien. Ông bạn điên của tôi.”
“Tôi sẽ thắng, bạn hiền ạ.”
Trong phòng 163, Barry Acker và Clyde Sisco hoàn tất ván bài gin rummy và chuẩn bị đi nằm. Acker gom vài đồng xu rồi nói ông muốn uống nước giải khát. Sisco nói ông ta không thấy khát.
Acker nhón chân đi qua người canh gác đang ngủ ở hành lang. Máy bán nước báo đã hết hàng nên ông lặng lẽ mở cửa thoát hiểm rồi lên cầu thang đi đến tầng hai, nơi ông tìm thấy một máy bán nước khác gần một máy làm đá viên. Ông nhét các đồng xu vào. Chiếc máy đáp lại bằng một lon Coke ăn kiêng. Ông cúi xuống để nhặt nó lên.
Từ bóng tối, hai thân hình ập tới. Chúng đấm ông gục xuống sàn, đá ông, rồi trói ông bằng dây xích và ổ khóa vào một góc tối sau chiếc máy làm đá ở gần cửa. Gã đô con túm cổ áo của Acker, quẳng ông vào bức tường gạch tro. Gã nhỏ thó hơn đứng cạnh máy bán Coke, canh chừng hành lang tối.
“Mày là Barry Acker?” gã đô con nói với hàm răng nghiến chặt.
“Phải! Buông tôi ra!” Acker toan vùng thoát, nhưng gã tấn công ông đã nắm cổ nhấc ông lên, dúi ông vào tường bằng một tay. Hắn dùng tay kia rút ra một con dao săn sáng loáng mà hắn kê sát mũi Acker. Sự vùng vẫy dừng lại.
“Nghe tao nói đây,” hắn đòi hỏi bằng một giọng thì thầm rành rọt, “và nghe cho kỹ vào. Chúng tao biết mày có gia đình và đang sống ở số nhà 1161 Forrest Drive. Chúng tao biết mày có ba đứa con, và chúng tao biết chúng chơi ở đâu, học ở trường nào. Vợ mày làm việc tại ngân hàng.”
Acker rũ cả người.
“Nếu thằng mọi đen đó được trả tự do thì mày sẽ phải hối tiếc. Gia đình mày sẽ phải hối tiếc. Việc đó có thể mất nhiều năm, nhưng mày sẽ cực kỳ hối tiếc.”
Hắn buông tay để ông ngã xuống sàn rồi túm lấy tóc ông. “Mày mà hé ra một lời về chuyện này cho bất cứ ai thì mày sẽ mất một đứa con. Hiểu chưa?”
Chúng biến mất. Acker hít thở sâu, hầu như đớp không khí. Ông xoa bóp cổ và gáy. Ông ngồi trong bóng tối, quá sợ hãi để có thể cử động.