Chương 42
Tại hàng trăm nhà thờ da đen nhỏ dọc phía bắc Mississippi, các giáo dân tụ tập trước bình minh, chất những chiếc giỏ dã ngoại, những phích đá, ghế xếp, và vại nước lên các xe buýt trường học chuyển đổi công năng và các xe bảy chỗ của nhà thờ. Họ chào đón bạn bè và bồn chồn tán gẫu về phiên tòa. Nhiều tuần nay họ đã đọc và bàn tán về Carl Lee Hailey; nay họ sắp sửa đi tiếp cứu. Nhiều người đã lớn tuổi và đã nghỉ hưu, nhưng cũng có những gia đình toàn vẹn, với cả trẻ em và xe nôi. Khi các xe buýt đã đầy, họ nhồi nhét leo lên các xe con, đi theo các nhà thuyết giáo của họ. Họ ca hát và cầu nguyện. Các nhà thuyết giáo gặp gỡ các nhà thuyết giáo khác tại các thị trấn nhỏ và thủ phủ của các hạt, và họ cùng nhau đổ ra các cao tốc tối đen. Khi ánh sáng ban ngày le lói, những cao tốc và đường xá dẫn đến hạt Ford đã ngập tràn những đoàn người hành hương rồng rắn.
Họ chen chúc trên những con đường hông của nhiều dãy nhà quanh quảng trường. Họ bạ đâu đậu đó và đổ người xuống. Viên đại tá béo phì vừa dùng xong điểm tâm, nay đứng ở chỗ chiếc chòi, theo dõi nghiêm ngặt. Xe buýt và xe con, nhiều chiếc có gắn loa, vẫn tiếp tục đồ đến quảng trường từ mọi hướng. Các rào chắn vẫn trụ vững. Ông thét những mệnh lệnh và các binh lính nhảy dựng lên theo các chỉ thị của ông. Sự sôi động dâng cao. Vào lúc bảy giờ ba mươi, viên đại tá gọi cho Ozzie, báo cho ông về cuộc xâm lăng. Ozzie đến tức thì và tìm thấy Agee, người đảm bảo với ông rằng đây chỉ là một cuộc tuần hành ôn hòa. Kiểu như một cuộc biểu tình ngồi vậy. Bao nhiêu người đang đến? Ozzie hỏi. Hàng ngàn, Agee nói. Hàng ngàn.
Họ dựng lều dưới những gốc sồi đường bệ và dẫm nát thảm cỏ, dò xét tất tật mọi thứ. Họ sắp xếp bàn ghế và các xe nôi. Họ thực sự ôn hòa cho đến khi một nhóm bắt đầu phát ra những tiếng hô quen thuộc: Thả Carl Lee! Họ lấy giọng, hùa theo. Lúc này vẫn chưa đến tám giờ.
Từ sáng sớm thứ Ba, một đài phát thanh của người da đen ở Memphis đã làm ngập các làn sóng bằng lời kêu cứu. Cần phải có những hình hài da đen để tuần hành và biểu tình ở Clanton, Mississippi cách đó một giờ đi đường. Hàng trăm chiếc xe hẹn nhau ở trước một siêu thị rồi lao thẳng về phương nam.
Tất cả các nhà hoạt động dân quyền và chính trị gia da đen trong thành phố đều lao vào cuộc hành trình.
Agee là người hăng hái nhất. Ông dùng loa để quát các mệnh lệnh đây đó. Ông lùa những người mới đến vào chỗ dành cho họ. Ông tổ chức các nhà thuyết giáo da đen. Ông đảm bảo với Ozzie và viên đại tá rằng mọi thứ đều ổn thỏa.
Mọi thứ đều ổn thỏa cho đến khi một nhóm nhỏ người của Klan khởi đầu cuộc ra mắt thường lệ. Cảnh tượng những chiếc váy trắng là điều mới mẻ đối với nhiều người da đen, và họ phản ứng một cách ồn ào. Họ nhích tới trước, la hét và cười nhạo. Các binh lính vây lấy những chiếc váy trắng để bảo vệ cho họ. Người của Klan chưng hửng và sợ hãi nên không thấy hét trả.
Vào lúc tám giờ ba mươi, các con đường ở Clanton đã chật kín. Những chiếc xe con, xe tải, xe buýt trống rỗng nằm rải rác, bừa phứa ở các bãi đậu và dọc theo các con phố dân cư tĩnh lặng. Một dòng thác liên tục những người da đen tản bộ đến quảng trường từ đủ mọi hướng. Giao thông hoàn toàn ách tắc. Các lối xe đi bị chặn. Những tiểu thương phải đậu xe cách xa cửa hàng của mình nhiều dãy nhà. Ông thị trưởng đứng ở trung tâm chiếc chòi, vặn vẹo hai bàn tay van xin Ozzie làm gì đó. Quanh ông, hàng ngàn người da đen đang bu lại và la hét, tạo thành dàn hợp xướng hoàn hảo. Ozzie hỏi ông thị trưởng liệu có muốn ông bắt giữ tất cả những ai đang ở trên thảm cỏ tòa án hay không.
Noose đậu xe ở một trạm dịch vụ cách nhà giam nửa dặm về phía nam rồi đi bộ đến tòa cùng một nhóm da đen. Họ tò mò nhìn ông, nhưng không nói năng gì. Không ai ngờ ông là một nhân vật uy quyền. Buckley và Musgrove đậu xe ở lối xe đi trên đường Adams. Họ văng tục rồi đi bộ đến quảng trường. Họ nhìn thấy đống đổ nát đã từng là ngôi nhà của Jake, nhưng không nhắc đến. Họ đang quá mải mê văng tục. Với các binh lính mở đường, chiếc Greyhound từ Temple đi đến quảng trường vào lúc chín giờ hai mươi phút. Qua các cửa sổ tối, mười bốn hành khách sửng sốt nhìn cái lễ hội quanh tòa án.
Ông Pate kêu gọi phòng xử chật cứng giữ trật tự, và Noose bắt đầu chào đón bồi thẩm đoàn của ông. Ông xin lỗi về những hỗn độn ở bên ngoài, nhưng bảo rằng ông không thể làm gì được. Nếu không có chuyện gì để báo cáo, họ có thể tiếp tục bàn bạc.
“Tốt, quý vị có thể lui về phòng bồi thẩm và bắt tay vào làm việc. Chúng ta sẽ gặp lại ngay trước bữa trưa.”
Các bồi thẩm xếp hàng ra ngoài, đi vào phòng của họ. Mấy đứa bé nhà Hailey ngồi cùng cha tại bàn của bên bị. Những người dự khán, nay áp đảo là người da đen, ngồi lại tại chỗ và bắt đầu trò chuyện. Jake đã trở về văn phòng của anh. Trưởng nhóm Acker ngồi ở cuối chiếc bàn dài bụi bặm, nghĩ về hàng trăm, có lẽ là hàng ngàn, người dân hạt Ford đã từng phục vụ tại căn phòng này, từng ngồi quanh chiếc bàn này và thảo luận về công lý suốt trong thế kỷ qua. Mọi tự hào mà ông từng cảm nhận khi được phục vụ trong bồi thẩm đoàn một vụ án nổi tiếng bậc nhất đã bị suy giảm nặng nề bởi những gì đã xảy ra đêm qua. Ông tự hỏi có bao nhiêu bậc tiền bối của ông đã từng bị dọa giết. Có lẽ chỉ một vài, ông quyết định như vậy.
Những người khác pha cà phê rồi thong thả tìm về chỗ ngồi của họ ở quanh bàn. Với Clyde Sisco, căn phòng gợi nhớ những ký ức ngọt ngào. Bổn phận bồi thẩm đã chứng tỏ trước đó là là một phi vụ béo bở, và ông thấy thích thú với ý nghĩ về một khoản thanh toán đẹp cho một phán quyết công bằng và đúng đắn nữa. Người truyền tin chưa thấy liên lạc lại với ông.
“Quý vị muốn tiến hành như thế nào?” Người trưởng nhóm nói.
Rita Mae Plunk có dáng vẻ đặc biệt cứng rắn và không khoan nhượng. Bà là một người phụ nữ thô lỗ sống trong một ngôi nhà di động, không chồng, với hai cậu con trai ngoài giá thú, cả hai đều tỏ ra căm hận Carl Lee Hailey. Bà có vài điều muốn thổ lộ từ bộ ngực đồ sộ của bà.
“Tôi có vài điều muốn nói,” bà nói với Acker.
“Được thôi. Bà Plunk, ta hãy bắt đầu từ bà rồi xoay vòng quanh bàn đi nhé.”
“Hôm qua tôi đã biểu quyết có tội trong lần biểu quyết đầu tiên, và tôi sẽ biểu quyết có tội trong lần kế tiếp. Tôi không thấy lý do gì ai đó có thể biểu quyết không có tội, và tôi muốn một người trong quý vị giải thích cho tôi rõ cớ sao ông ta lại biểu quyết có lợi cho gã mọi đen đó!”
“Đừng dùng từ này nữa!” Wanda Womack la lớn.
“Nếu tôi muốn gọi là ‘mọi đen’ thì tôi cứ gọi là 'mọi đen', và bà chẳng làm được cái đếch gì tôi đâu,” Rita Mae đáp lại.
“Làm ơn đừng dùng từ đó,” Frances McGowan nói.
“Tôi thấy nó nghe giống như chỉ trích cá nhân vậy,” Wanda McGowan nói.
“Mọi đen, mọi đen, mọi đen, mọi đen, mọi đen, mọi đen,” Rita Mae hét lên qua chiếc bàn.
“Thôi nào,” Clyde Sisco nói.
“Trời ạ,” người trưởng nhóm nói. “Coi kìa, bà Plunk, ta hãy thành thật đi, được chứ? Phần lớn chúng ta đều dùng từ này, lúc này hay lúc khác. Tôi chắc chắn mỗi người chúng ta đều có sử dụng nó, người ít người nhiều. Nhưng với nhiều người thì nó nghe như sự chỉ trích, và tôi nghĩ sẽ là một ý tốt nếu không sử dụng nó trong các thảo luận của chúng ta. Chúng ta còn quá nhiều chuyện khác phải lo toan. Có thể nào ta thỏa thuận với nhau không dùng từ này không?”
Mọi người đều gật đầu ngoại trừ Rita Mae.
Sue Williams quyết định trả lời. Bà ăn mặc đẹp, trông quyến rũ, trạc tuổi bốn mươi. Bà làm việc cho bộ phận an sinh của hạt. “Hôm qua tôi không biểu quyết. Tôi đã cho qua. Nhưng tôi có xu hướng thiện cảm với ông Hailey. Tôi có con gái và nếu nó bị hãm hiếp thì điều đó chắc chắn ảnh hưởng lớn đến sự ổn định tinh thần của tôi. Tôi hiểu người làm cha mẹ có thể bị sụp đổ như thế nào trong tình huống này. Và tôi nghĩ sẽ không công bằng nếu chúng ta phán xét ông Hailey như thể ông ta phải hành động hoàn toàn có lý trí.”
“Bà nghĩ ông ta bị tâm thần ư?” Reba Betts hỏi. Một người không quyết.
“Tôi không chắc. Nhưng tôi biết ông ta bất ổn. Ông ta không thể không bất ổn được.”
“Vậy nên bà tin gã bác sĩ đần độn đã tuyên thệ có lợi cho hắn?” Rita Mae hỏi.
“Phải. Ông ta cũng đáng tin chẳng kém gì ông bác sĩ của bên Công tố.”
“Tôi thích đôi ủng của ông ta,” Clyse Sisco nói. Không ai cười.
“Nhưng hắn là một kẻ từng bị kết án,” Rita Mae nói. “Hắn đã nói dối và tìm cách che giấu. Quý vị không thể tin bất cứ lời nào của hắn.”
“Ông ta có quan hệ tình dục với một cô gái dưới mười tám," Clyde nói. "Nếu đó là một tội ác thì cả đống người chúng ta đã bị khởi tố rồi.”
Một lần nữa, chẳng ai hưởng ứng cái nỗ lực pha trò. Clyde quyết định sẽ im lặng một lúc.
“Ông ta sau đó đã kết hôn với cô gái,” Donna Lou Peck nói, một người không quyết.
Từng người một đi quanh bản, bày tỏ ý kiến của mình và trả lời các câu hỏi. Từ M.Đ. được thận trọng tránh né bởi những người muốn kết án. Chiến tuyến đã trở nên rõ ràng hơn. Có vẻ như hầu hết những người không quyết thiên về hướng có tội. Việc Carl Lee lên kế hoạch kỹ lưỡng, việc ông ta biết chính xác sự di chuyển của các gã kia, khẩu M-16—tất cả đều có vẻ như được trù liệu từ trước. Nếu ông ta bắt quả tang hai gã đó đang hành sự hẳn ông ta đã không bị khép tội. Nhưng việc lên kế hoạch kỹ lưỡng trong sáu ngày không nói lên một bộ óc tâm thần. Wonda Womack, Sue Williams, và Clyde Sisco thiên về hướng tha bổng; những người còn lại giữ lập trường kết án. Barry Acker tỏ ra nước đôi rõ rệt.
Agee trải ra tấm biểu ngữ dài màu xanh mang dòng chữ THẢ CARL LEE . Mười lăm mục sư tập hợp phía sau ông, chờ cuộc tuần hành hình thành sau lưng họ. Họ đứng giữa đường Jackson, trước tòa án, trong lúc Agee hét những chỉ dẫn cho đám đông. Hàng ngàn người da đen chen chúc phía sau họ và, hấp, thế là họ lên đường. Họ nhích từng bước xuôi theo đường Jackson rồi rẽ trái sang đường Caffey, đi lên phía tây của quãng trường. Agee dẫn đầu đoàn tuần hành trong tiếng hô xung trận nay đã trở thành quen thuộc: “Thả Carl Lee! Thả Carl Lee!” Họ hét lên câu đó trong một dàn hợp xướng bất tận, lặp lại, đờ đẫn. Khi đám đông di chuyển quanh quảng trường, cả số lượng lẫn âm lượng dần tăng lên.
Đánh hơi thấy có rắc rối, các tiểu thương khóa trái cửa để được an toàn về nhà. Họ kiểm tra các hợp đồng để xem mình có được bảo hiểm cho tổn thất do bạo loạn hay không. Những binh lính sắc xanh bị mất hút giữa cả một biển sắc đen. Vã mồ hôi và bồn chồn, viên đại tá lệnh cho các binh lính của ông đi bọc quanh tòa án và phải quyết liệt.
Trong khi Agee và đoàn tuần hành đang di chuyển sang đường Washington, Ozzie gặp một nhóm người của Klan. Một cách chân thành và xã giao, ông thuyết phục họ rằng mọi thứ có thể vượt ngoài tầm kiểm soát, và ông sẽ không thể đảm bảo sự an toàn của họ. Ông thừa nhận quyền tụ tập của họ, nói rằng họ đã thể hiện được lập trường của mình, rồi yêu cầu họ đi ra khỏi quảng trường trước khi có rắc rối. Họ hội ý nhanh, rồi biến mất.
Khi tấm biểu ngữ đi ngang qua bên dưới phòng bồi thẩm, toàn bộ mười hai người sững sờ nhìn qua cửa sổ. Những tiếng hô không dứt làm rung chuyển các khung kính. Tiếng loa nghe như thể được treo trên trần nhà. Các bồi thẩm ngỡ ngàng nhìn đám đông. Đám đông da đen đang lấp đầy con đường rồi đi bọc qua đường Caffey. Đủ loại biểu ngữ tự chế lượn lờ phía trên đám đông, đòi trả lại tự do cho người đàn ông.
“Tôi không ngờ ở hạt Ford lại có nhiều mọi đen đến vậy,” Rita Mae nói. Đúng lúc đó, mười một người kia cũng có cùng suy nghĩ.
Buckley rất giận dữ. Ông và Musgrove quan sát từ cửa sổ tầng ba trong thư viện. Tiếng hò reo bên dưới phá vỡ cuộc trò chuyện yên ả của họ.
“Tôi không ngờ ở hạt Ford lại có nhiều mọi đen đến vậy," Musgrove nói.
“Không phải đâu. Ai đó đã vận chuyển đám mọi đen đó đến đây. Tôi đang thắc mắc ai đã đưa chúng đến.”
“Có lẽ là Brigance.”
“Ừ, có lẽ vậy. Sẽ rất thuận lợi cho họ nếu họ kích hoạt cái việc khơi dậy địa ngục này trong khi bồi thẩm đoàn đang bàn bạc. Dưới kia ắt hẳn có đến năm ngàn gã mọi đen.”
“Ít nhất là vậy.”
Noose và ông Pate quan sát và nghe ngóng từ cửa sổ tầng hai trong phòng của ông. Ngài không được vui. Ông lo lắng về bồi thẩm đoàn của ông. “Tôi không thấy bằng cách nào đó họ có thể tập trung được trước tất cả những gì đang diễn ra.””
“Canh thật đúng lúc, phải không ạ, thưa thẩm phán?” ông Pate nói.
“Chắc chắn là vậy.”
“Tôi không ngờ có nhiều người da đen đến vậy trong toàn hạt.”
Phải mất hai mươi phút ông Pate và Jean Gillespie mới tìm ra các luật sư và đưa phòng xử vào trật tự. Khi nó đã yên lặng, các bồi thẩm nối đuôi nhau vào chỗ ngồi của họ. Không có nụ cười nào.
Noose hắng giọng. “Thưa quý bà quý ông, đã đến lúc dùng bữa trưa. Tôi không nghĩ quý vị có gì đó để báo cáo.”
Barry Acker lắc đầu.
“Tôi đã hình dung vậy. Ta hãy nghỉ dùng bữa cho đến một giờ ba mươi. Tôi nhận thức quý vị không thể rời phòng xử, nhưng tôi muốn quý vị ăn uống một lúc mà không làm việc gì liên quan đến vụ án. Tôi xin cáo lỗi vì những xáo trộn ngoài kia nhưng, thẳng thắn mà nói, tôi cũng chẳng thể làm gì được cả. Chúng ta sẽ giải lao cho đến một giờ ba mươi.”
Trong phòng thẩm phán, Buckley nổi điên. “Thật điên rồ, thưa thẩm phán! Không cách chi bồi thẩm đoàn có thể tập trung vào vụ việc giữa bấy nhiêu tiếng ồn ở ngoài kia. Đây là một nỗ lực cố tình nhằm dọa dẫm bồi thẩm đoàn.”
“Tôi không thích điều đó,” Noose nói.
“Nó đã được lên kế hoạch, ông thẩm phán ạ! Nó là cố tình đấy!” Buckley la lớn.
“Trông nó rất tệ,” Noose hưởng ứng.
“Tôi hầu như đã sẵn sàng cho một vụ xử sai.”
“Tôi sẽ không cho phép điều đó. Ông nói sao, Jake?”
Jake nhoẻn cười giây lát rồi nói, “Thả Carl Lee.”
“Hay nhỉ,” Buckley gầm lên. “Có lẽ ông đã lên kế hoạch tất cả những chuyện này.”
“Không, ông Buckley, nếu ông còn nhớ, tôi đã tìm cách ngăn nó lại. Tôi đã liên tục yêu cầu đổi địa điểm xét xử. Tôi đã liên tục nói phiên tòa không nên diễn ra ở phòng xử này. Ông muốn nó ở đây, ông Buckley, còn ông thì đã giữ nó ở đây, thẩm phán Noose. Cả hai ông giờ đây than vãn trông mới thật là ngốc nghếch.”
Jake thấy ấn tượng với sự ngạo mạn của chính anh, Buckley gầm gừ nhìn xuống qua cửa sổ. “Nhìn chúng kìa. Đám mọi đen man rợ. Hẳn phải đến mười ngàn đứa ở ngoài kia.”
Trong bữa trưa, con số mười ngàn đã tăng lên thành mười lăm. Những chiếc xe đến từ rất xa—một số mang biển số Tennesse—đậu cả ở ven các đường cao tốc bên ngoài ranh giới của thành phố. Người da đen đi bộ đến năm cây số dưới cái nắng chói chang để gia nhập những hội hè quanh tòa án. Agge bỏ đi ăn trưa và quảng trường lắng dịu.
Dân da đen rất ôn hòa. Họ giở các phích đá, giỏ dã ngoại và chia sẻ thức ăn thức uống cho nhau. Họ tụ tập dưới bóng râm, nhưng cây cối không có đủ ở quanh đó. Họ tràn vào tòa án để tìm kiếm nước mát và nhà vệ sinh. Họ đi trên vỉa hè, dòm ngó qua cửa sổ các cửa hiệu và cửa hàng khóa trái. Do sợ hãi rắc rối từ đám đông, quán Coffee Shop và Tea Shoppe đã đóng cửa vào giờ ăn trưa. Bên ngoài quán Claude, dân tình nối đuôi nhau xếp hàng trên vỉa hè, kéo dài đến một dãy rưỡi nhà.
Jake, Harry Rex, và Lucien thư giãn trên ban công, thưởng ngoạn màn xiếc ở bên dưới. Một vại margarita mát lạnh được đặt lên bàn và từ từ bay biến. Có lúc họ cũng tham gia vào cuộc xuống đường bằng cách hô to “Thả Carl Lee” hoặc ngân nga hát theo bản “We Shall Overcome.” Không ai nhớ ca từ ngoài Lucien. Ông đã thuộc nó từ những ngày đấu tranh dân quyền vinh quang trong thập niên sáu mươi, và vẫn còn tự xưng là người da trắng duy nhất ở hạt Ford nhớ hết các ca từ và khổ thơ. Hồi đó, ông thậm chí đã gia nhập một nhà thờ da đen—ông kể lại giữa những cú nhấp rượu—sau khi nhà thờ của ông biểu quyết khai trừ các giáo dân da đen. Ông đã từ bỏ nhà thờ da đen sau một bài thuyết giáo dài ba tiếng làm cháy đĩa. Ông quyết định rằng người da trắng không bị cấm dạng thờ phụng này. Tuy nhiên, ông vẫn góp phần.
Thi thoảng, một tổ truyền hình đi lạc đến gần văn phòng của Jake và hỏi vọng lên một câu. Jake giả tảng không nghe thấy, rồi cuối cùng hét lớn “Thả Carl Lee.”
Đúng một giờ ba mươi, Agee tìm lại chiếc loa của ông, trải tấm biểu ngữ ra, sắp hàng các mục sư, rồi quy tụ những người tuần hành. Ông khởi đầu bằng một bản thánh ca hát trực tiếp vào loa, và cuộc diễu hành tràn xuống đường Jackson, đi ra đường Caffey, rồi đi vòng vòng quanh quảng trường, mỗi vòng lại thu hút thêm nhiều người và tạo thêm nhiều tiếng ồn.
Phòng bồi thẩm lặng im trong mười lăm phút sau khi Reba Betts chuyển từ người không quyết thành người không có tội. Nếu bà bị một người đàn ông cưỡng hiếp thì bà đơn giản sẽ bắn bể đầu hắn nếu bà có cơ hội. Tỷ lệ lúc này là năm trên năm với hai người không quyết, và việc thỏa hiệp xem chừng là vô vọng. Người trưởng nhóm tiếp tục đi nước đôi. Bà Eula đáng thương thì lúc nói này lúc nói nọ, và mọi người đều biết cuối cùng bà sẽ đi theo đa số. Bà đã bật khóc ở cửa sổ và được Clyde Sisco đưa về chỗ ngồi. Bà muốn về nhà. Bà cảm thấy mình giống như một tù nhân.
Tiếng la hét và cuộc diễu hành đã gây tác động. Khi chiếc loa đi qua gần đó, mức độ lo lắng trong căn phòng nhỏ cũng dâng lên đến đỉnh sự cuồng loạn. Acker yêu cầu bình tĩnh, và họ sốt ruột chờ đợi cho đến khi sự huyên náo lắng xuống ở phía trước tòa án. Nó chẳng bao giờ biến mất hoàn toàn. Carol Corman là người đầu tiên đặt vấn đề về sự an toàn của họ. Lần đầu tiên trong tuần qua, ngôi nhà trọ yên tĩnh trở thành một nơi hấp dẫn đến kinh khủng.
Ba tiếng đồng hồ hò reo không ngừng nghỉ đã làm rệu rã mọi sợi dây thần kinh. Người trưởng nhóm gợi ý họ nói về gia đình họ trong khi chờ Noose cử người đến tìm họ vào lúc năm giờ.
Bernice Toole, một người có tội không quả quyết, gợi ý một điều mà tất cả mọi người đều nghĩ đến nhưng không ai nói ra. “Tại sao chúng ta không đơn giản nói với ông thẩm phán rằng chúng ta đã vô vọng bế tắc?”
“Ông ta sẽ tuyên bố xử sai, đúng không nhỉ?” Jo Ann Gates nói.
“Phải,” người trưởng nhóm đáp.
“Và ông ta sẽ cho xử lại trong vài tháng nữa. Sao ta không dời lại một ngày rồi thử lại vào ngày mai nhỉ?”
Họ nhất trí với nhau. Họ chưa sẵn sàng từ bỏ. Eula Dell rấm rứt khóc.
Lúc bốn giờ, Carl Lee và lũ nhỏ bước đến một trong những cửa sổ cao nằm dọc mỗi bên hông tòa án. Ông để ý thấy có một tay nắm nhỏ, ông xoay nó, và cánh cửa sổ bật tung, mở ra một mặt bằng nhỏ bên trên thảm cỏ phía tây. Ông gật đầu với một viên cảnh sát rồi bước ra. Ông bế theo Tonya, nhìn đám đông.
Họ trông thấy ông. Họ hét gọi tên ông rồi ào đến tòa nhà, phía bên dưới ông. Agge dẫn đầu những người tuần hành lao ra khỏi đường và băng qua thảm cỏ. Một làn sóng người da đen tụ tập dưới hàng hiên nhỏ rồi lấn tới để nhìn rõ hơn nữa người anh hùng của họ.
“Thả Carl Lee.”
“Thả Carl Lee.”
“Thả Carl Lee.”
Ông vẫy chào những người hâm mộ ở bên dưới. Ông hôn con gái và ôm các cậu con trai. Ông vẫy tay rồi bảo các con cùng vẫy tay như ông.
Jake và băng đảng nhỏ của anh tận dụng sự sao lãng này để rón rén băng qua đường, đi vào tòa án. Jean Gillespie đã gọi điện. Noose muốn gặp các luật sư trong phòng của ông. Ông đang rối trí, còn Buckley thì đang giận dữ.
“Tôi yêu cầu xử sai! Tôi yêu cầu xử sai!” ông hét vào Noose chỉ một giây sau khi Jake bước vào.
“Ông đề nghị một vụ xử sai, Thống đốc ạ. Ông đâu có yêu cầu,” Jake nói với đôi mắt vô hồn.
“Cút xéo đi, Brigance! Ông gài tất cả những chuyện này. Ông âm mưu cuộc nổi loạn này. Đám mọi đen dưới kia là người của ông.”
“Phóng viên tòa án đâu rồi?” Jake hỏi. “Tôi muốn anh ta ghi lại câu này.”
“Thôi đi các quý ông," Noose nói. "Chúng ta hãy chuyên nghiệp chút đi.”
“Ông thẩm phán, Công tố đề nghị xử sai,” Buckley nói, cách chi đó cũng cố ra vẻ chuyên nghiệp.
“Bác bỏ.”
“Được thôi. Công tố đề nghị cho phép bồi thẩm đoàn bàn bạc ở một nơi nào khác phòng xử này.”
“Bây giờ thì mới là một ý tưởng thú vị,” Noose nói.
“Tôi thấy không có lý do nào họ không thể bàn bạc tại nhà nghỉ. Nơi đó yên tĩnh và rất ít người biết nó nằm ở đâu,” Buckley tự tin nói.
“Jake?” Noose hỏi.
“Không được, không có tác dụng đâu. Có một điều khoản quy định bởi luật pháp cho chúng ta thẩm quyền cho phép việc bàn bạc ở bên ngoài phòng xử.” Jake thò tay vào túi, lôi ra nhiều tờ giấy gập đôi. Anh ném chúng lên bàn. “Công tố chống lại Dubose, vụ án năm 1963 tại hạt Linwood. Máy điều hòa không khí ở phòng xử hạt Linwood bị hỏng trong một đợt nóng. Vị thẩm phán tòa lưu động cho phép bồi thẩm đoàn bàn bạc tại thư viện địa phương. Bên bị phản đối. Bồi thẩm đoàn kết án. Trong phiên kháng cáo, Tòa Thượng Thẩm tuyên bố quyết định của ông thẩm phán là không đúng và nó lạm dụng quyền xét xử. Tòa Thượng Thẩm đã quyết rằng các bàn bạc của bồi thẩm đoàn phải diễn ra tại tòa án nơi bị cáo bị xét xử. Ông không thể đưa họ đi đâu cả.”
Noose đọc vụ án rồi trao cho Musgrove. “Chuẩn bị phòng xử đi”, ông nói với ông Pate.
Ngoại trừ các phóng viên, phòng xử dày đặc một màu đen. Các bồi thẩm trông phờ phạc và căng thẳng.
“Tôi đoán quý vị chưa đưa ra được phán quyết,” Noose nói.
“Chưa, thưa ông,” người trưởng nhóm nói.
“Cho tôi hỏi ông câu này nhé. Không cần nêu những con số phân chia, có phải quý vị đã đạt đến một điểm không thể đi xa hơn?”
“Chúng tôi đã bàn chuyện này, thưa Ngài. Và chúng tôi muốn ra về nghỉ ngơi thật tốt qua đêm nay, rồi thử lại lần nữa vào ngày mai. Chúng tôi chưa sẵn sàng rời bỏ.”
“Nghe thật dễ chịu. Tôi xin cáo lỗi vì những việc gây phân tâm nhưng, một lần nữa, tôi chẳng thể làm gì được cả. Tôi xin lỗi. Quý vị chỉ việc làm sao cho tốt nhất. Còn gì nữa không?”
“Không, thưa ông.”
“Rất tốt. Ta sẽ hoãn đến chín giờ sáng mai.”
Carl Lee khều vai Jake. “Tất cả những chuyện này là sao?”
“Nó có nghĩa là họ bị bế tắc. Có thể là sáu trên sáu, hay mười một trên một chống lại anh, hay mười một trên một ủng hộ anh trắng án. Cho nên đừng có mà phấn khích vội.”
Barry Acker dồn ông chấp hành viên vào một góc rồi trao cho ông một tờ giấy trắng gập đôi. Nó ghi như sau:
Luann:
Gom lũ trẻ lại, đưa về ngoại ngay. Đừng nói cho ai biết. Ở lại đó cho đến khi chuyện này qua đi. Cứ làm theo lời anh đi.
Chuyện này nguy hiểm đấy.
Barry
“Ông đưa cái này cho vợ tôi hôm nay được không? Số nhà tôi là 881-0774.”
“Dĩ nhiên,” ông chấp hành viên nói.
Tim Nunley, thợ máy ở xí nghiệp Chevrolet, thân chủ cũ của Jake Brigance, và khách hàng thường xuyên của quán Coffee Shop, đang ngồi uống bia trên trường kỷ trong ngôi nhà gỗ nhỏ nằm sâu trong rừng. Ông lắng nghe các chiến hữu trong Klan lúc họ say xỉn và chửi bới đám mọi đen. Thi thoảng, ông cũng chửi hùa theo. Ông để ý thấy họ thì thào với nhau suốt từ hai đêm qua. Ông cảm thấy họ toan tính gì đó. Ông nghe ngóng thật kỹ.
Ông đứng dậy để đi lấy thêm bia. Bất chợt, chúng nhảy xổ vào ông. Ba chiến hữu ghim ông vào tường rồi đá và nện ông bằng nắm đấm. Ông bị đánh thê thảm, bị nhét giẻ vào miệng, bị giộng đầu xuống sàn, bị lôi ra ngoài, băng qua con đường sỏi, đi đến cánh đồng nơi ông từng được kết nạp làm thành viên. Một cây thập tự được thắp lửa. Ông bị trói vào một cây cọc và bị lột trần truồng. Một cây roi bò quất liên tục cho đến khi vai, lưng, đùi của ông đều đỏ thẫm.
Hai chục chiến hữu cũ đứng nhìn trong nín lặng kinh hoàng khi cây cọc và thân hình rũ rượi được tẩm dầu hôi. Gã chỉ huy, kẻ cầm cây roi da bò, đứng bên ông như bất tận. Hắn tuyên cáo án tử hình rồi vứt que diêm.
Mickey Mouse đã bị làm câm miệng
Chúng gói ghém những chiếc váy và đồ đạc rồi rời khỏi ngôi nhà. Hầu hết không bao giờ còn trở lại hạt Ford.
⚝ ✽ ⚝
[✽] Nguyên bản là từ N (Niger). M.Đ. ở đây là viết tắt của Mọi Đen.