← Quay lại trang sách

Chương 7 Tìm anh - Vụ trấn lột ban ngày - Lạc vào bãi rác

Vào đúng cái ngày Tuấn đen phiêu lưu xuống Hải Phòng, thì ở Hà Nội, tại nhà bác Đào Vân, đã xảy ra một sự cố hết sức nghiêm trọng.

Câu chuyện bắt đầu từ cái đêm bác Đào Vân nhận được cú điện thoại của bọn tống tiền hẹn đến đảo Hoà Bình để đón Tuấn đen. Việc không thành khiến cô giáo Thuyên lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Suốt ngày cô đi lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm của Hà Nội, sục đến tất cả các đồn công an, các tòa soạn báo.

Đạt béo cũng lo lắng chẳng kém gì mẹ. Ngày nào nó cũng đòi đi theo cô giáo Thuyên để tìm anh, nhưng không được chấp nhận. Với trí tưởng tượng phong phú, lại bị ảnh hưởng của khá nhiều loại sách phiêu lưu mà nó đã đọc, nó tin rằng anh Tuấn đã bị sa vào lới của một tổ chức gián điệp. Cú điện thoại tống tiền bác Đào Vân là một bằng chứng. Rõ ràng là anh Tuấn đang nằm trong tay bọn chúng. Ban đầu chúng định thả anh Tuấn để kiếm mười triệu đồng. Nhưng sau thấy hớ quá, rẻ quá, nên bọn chúng đã đánh tháo. Có thể là anh Tuấn rất cần cho hoạt động lâu dài của bọn chúng chăng? Có thể là cái giá của anh Tuấn phải đến hai mươi, ba mươi triệu, vì thế mà bọn chúng chưa muốn đổi? Nguy hiểm quá. Anh Tuấn càng ở lâu với bọn chúng sẽ càng bị mua chuộc, càng nhanh chóng trở thành một kẻ xấu. Chưa biết chừng chúng sẽ mang đi đào tạo ở nước ngoài, mười năm sau trở về, Tuấn đã thành một gián điệp lợi hại. Chao ơi, không thể như thế được. Phải tìm mọi cách để cứu lấy anh Tuấn.

Đấy là lý do khiến Đạt béo ngấm ngầm nuôi dưỡng ý định đi tìm Tuấn đen. Nó dò hỏi mọi người rất kỹ về đảo Hòa Bình, nơi mà nó cho rằng bọn tống tiền đang giam giữ Tuấn đen ở đó.

Thời cơ để đến đảo Hòa Bình đã tới.

Trưa ấy chị Hạnh, con bác Đào Vân đi học nhạc về sớm hơn mọi ngày. Vừa mở khóa vào nhà, chị Hạnh đã kêu lên:

- Thôi chết rồi. Chị quên mua bánh mì ăn trưa.

- Để em mua giúp cho. Em biết chỗ rồi. - Đạt béo sốt sắng.

- Thế thì Đạt mua giúp chị nhé. Lấy xe đạp của chị mà đi cho nhanh...

Đạt béo chỉ chờ có thế. Nó cầm tiền và vác chiếc xe mi-ni Nhật xăm xăm xuống cầu thang.

- Đi cẩn thận kẻo đâm vào người ta đấy nhé.

Đạt nhoẻn cười, khoát tay:

- Chị cứ yên trí. Em sẽ về ngay thôi...

Nó nhảy lên xe đạp vù đi.

Như chim sổ lồng, Đạt béo phóng như bay đến đảo Hòa Bình. Nó mường tượng đến cảnh gặp Tuấn đen. Hai anh em ôm chầm lấy nhau. Tuấn khóc và bảo: ”Sao em lại biết anh ở đây mà đến tìm?”. Nó cười đắc chí: “Em đã liên hệ với lực lượng cảnh sát thành phố. Các chú công an đang chặn các ngả đường để tóm gọn ổ gián điệp. Anh lên xe để em tạt qua mua mấy ổ bánh mì rồi về với mẹ và bác Đào Vân...”

Đạt béo không hề biết rằng, khi nó vừa qua khúc ngoặt vào đường Giải Phóng, cả nó, cả chiếc xe mi-ni Nhật của nó đã lọt vào tầm mắt hai gã thanh niến đang đứng nhở nhơ bên hồ Thuyền Quang.

- Thằng công tử bột nào mà lại cưỡi con mi - ni Nhật đẹp thế kia? - Gã đeo kính đen, râu con kiễn vỗ đánh bốp vào vai gã mặc áo ca rô phanh ngực rồi chỉ thẳng vào thằng Đạt.

Gã áo ca rô hiểu ý, nhảy phốc lên xe đạp, hất đầu về phía trước:

- Xong rồi, lên xe đi!

Hai gã cắm cổ đạp. Loáng một cái chúng đã đuổi kịp Đạt béo. Chúng đạp dấn lên hai bước, chắn ngang đầu xe của thằng Đạt. Đạt ta loạng choạng suýt ngã thì gã đeo kính đen đã một tay tóm chặt ghi đông xe, một tay bóp chặt vào vai nó.

- Thằng nhóc, ai bảo mày mang xe đi dong chơi lông nhông thế này. Về nhà ngay!

- Ơ cái anh này. - Đạt béo nhìn chằm chằm vào gã thanh niên. Nó tỏ ra không phải tay vừa, vừa nói toáng lên, vừa đảo mắt cầu cứu những người đi đường. - Anh buông tay tôi ra. Tôi đi mua bánh mì cho chị tôi...

- A, mày còn bướng hả? Tao bảo mày đi mua bánh mì rồi về ngay. Vậy mà mày để cả nhà đợt suốt cả buổi trưa.

- Cứ táng cho nó một trận rồi điệu nó về. - Gã áo ca rô sấn tới, giật chiếc xe mi-ni ra khỏi tay Đạt.

- Không được động vào xe của tôi. - Đạt la toáng lên.

- A, mày còn gào lên giữa đường phố. Đẹp mặt lắm đấy. Tao bảo lên xe tao đèo về nhà cơ mà.

- Thôi, cãi lộn làm gì. Đưa nó lên xe. - Gã áo ca rô tát bốp vào mặt Đạt, khiến mắt nó nảy đom đóm. - Lên xe để chúng tao đưa về nhà. Mày là thằng em bất trị, vì vậy mà chúng tao phải dạy cho mày biết cách lễ phép.

Những người đi đường xúm lại khá đông. Nhưng ai cũng tin đây chỉ là một vụ cãi lộn giữa anh em trong gia đình, nên họ chỉ ngó qua rồi bỏ đi ngay.

- Không, các ông không được lấy xe của tôi. Xe này là của chị Hạnh. Tôi mượn chị ấy để đi mua bánh mì...

- Không có bánh mì thì mày phải về chứ. Lên xe đi! - Cả hai gã cùng nhảy phốc lên hai chiếc xe. Đạt cố níu lấy chiếc mi-ni Nhật, nhưng gã đeo kính đen đã đạp nó một cái lăn nhào xuống hè đường. Loáng cái hai thằng trấn lột đã lẫn vào dòng người tấp nập.

Một vụ trấn lột giữa ban ngày, vậy mà không ai biết, không ai can thiệp. Bởi bọn trấn lột liều lĩnh và tình vi quá. Chúng làm cho những người lương thiện đi đường tưởng rằng chúng đang mắng mỏ, “giáo dục” một đứa em khó bảo trong gia đình. Ngôn ngữ trấn lột của chúng rất ỡm ờ và lươn lẹo. Chỉ có mình thằng Đạt biết điều đó. Nhưng một mình bé bỏng thế làm sao mà chống cự lại được.

Khi hai gã trấn lột đi rôi, thằng Đạt mới hiểu ra nó vừa để mất một tài sản lớn vô cùng, lớn tới mức nó chưa bao giờ dám mơ tưởng đến. Nó biết lấy gì để đền chị Hạnh. Nó sẽ nói với mẹ và bác Đào Vân như thế nào? Chao ơi, mẹ sẽ buồn và khổ biết chừng nào khi anh Tuấn còn chưa tìm thấy mà nó lại bồi tiếp cho mẹ một đòn nữa. Không, nhất đinh phải lấy lại bằng được chiếc xe đạp nó mới về nhà.

Đạt béo lần theo dọc bờ rào công viên, vừa đi vừa khóc. Nó đã nghĩ đến việc phải trình báo công an. Nhưng buồn qua, khắp cả chiều dài mấy cây số, nó chẳng gặp một chú công an nào. Đảo Hòa Bình ngay phía tay trái nó, chỉ cần đi qua chiêc cổng lớn là tới, nhưng lúc này nó cũng chẳng còn tâm trí để tạt vào. Phải tìm được chiếc mi-ni Nhật của chị Hạnh đã. Có phương tiện mới mong tìm thấy anh Tuấn.

Đạt béo không biết mình đã đi bao nhiêu lâu, qua những ngõ phố nào. Ban đầu thì nó lạc vào một ngõ phố ven hồ. Ngõ phố vòng vèo và san sát những ngôi nhà mới xây như kiểu biệt thự. Các ngõ phố cứ chằng chịt, chồng chéo, đi mãi vẫn chưa có lối ra. Rồi nó lạc ra một phố lớn, người xe đi lại như măc cửi. Đến lúc này thì nó hoàn toàn mất phương hướng, không biết mình ở đâu.

Trời ập tối rất mau. Đường phố đã lên đèn. Đói và mệt lắm rồi, hai bắp chân đã nhức mỏi, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào cái bụng lép kẹp, nhưng Đạt béo vẫn phải cắn răng lê gót. Nó sợ đêm tối, sợ sẽ gặp bọn mẹ mìn có thể bắt cóc nó bất cứ lúc nào. Nó cắm đầu lao qua một dãy phố mới xây. Khi ngẩng lên, nó bỗng hốt hoảng nhận ra một khoảng trống mênh mông, đen đặc. Thì ra nó đã ra tới ngoại thành. Đây là cánh đồng, cũng giống như những cánh đồng nơi mẹ nó dạy học. Không có ánh điện. Tiếng côn trùng rỉ ra. Nhưng bóng đom đóm lập lòe. Nó đứng ngẩn ra một giây, đầy hoang mang, rồi quay đầu chạy về theo lối cũ.

Càng chạy, Đạt béo càng lạc xa hơn. Nó vượt qua những hồ ao, những con đường đất. Và cuối cùng, vào khoảng lúc mười một giờ đêm thì nó hoàn toàn rơi tõm vào một bãi rác. Sau này thằng Đạt nghĩ lại, nó sẽ chẳng bao giờ quên được cái cảm giác khi đứng giữa bãi rác này. Một bãi rác rộng mênh mông, nơi nhô cao những quả đồi, nới trũng sâu những hố lầy. Chân bước đi, lập tức kéo theo những âm thành phộp phoạp vì đụng phải đủ thức rác rưởi từ các loại chất thải, thì gì mềm nhũn lầy nhầy, thứ gì khô xốp, có thứ lại lồng phồng quấn lấy chân, có thứ cứng như gai thép, thủy tình. Tởm lợm nhất là cái mùi xú uế. Không hẳn là mùi phân, mùi bùn. Nó là một thứ mùi tổng hợp thum thủm và khăm khẳm, tanh nồng. Một đợt gió thốc lên, cái mùi ấy lại lùa thốc vào mồm vào mũi khiến Đạt béo phát ọe mấy lần.

Dò dẫm, leo trèo mãi, thậm chí có lúc phải trầy trật lắm mới khỏi bị lún sâu những hố rác đã vữa nát, cuối cùng Đạt cũng phát hiện ra mấy ngọn đèn sáng leo lét ở phía xa. Nó cố lê chân về phía đó.

Kia rồi, một túp lều nhỏ dung trên một mô đất trên mép hồ. Xung quanh được gá thêm những tấm phên ghép bằng giấy dầu, bằng ni lông, bằng vỏ bao xi măng và cót hỏng. Từng được xem trên ti vi, thằng Đạt liên tưởng ngay khu lều kia như sào huyệt của những bộ lạc da đen châu Phi trong những khu hoang mạc đầy cát và cỏ dại. Nó đã nghĩ đến cảnh sẽ gặp những con người quần áo tơi tả, mặt mũi gớm ghiếc, bẩn thỉu. Và nó chợt rùng mình, quay ngoắt lại, cố tìm một lối thoát.

- Thằng kia đứng lại! - Một giọng ồm ồm như phát ra từ một chiếc chum sành khiến Đạt béo lạnh toát, bủn rủn chân tay. Ánh đèn pin chói gắt chĩa thẳng vào mặt nó. Vừa kịp chớp mắt định thần, nó đã nhận ra ngay một bóng đen cao to đứng trước mặt. Đó là một gã đàn ông có thân hình cổ quái. Gã cáo đến một mét tám. Nửa người trên to một cách kì dị, chật cứng trong chiếc áo may ô quá cỡ, khiến những bắp thịt ở ngực, ở vai, ở tay như trương nứt ra, hở cả một mảng rốn trắng hếu. Trái ngược lại, từ phần bụng trở xuốn, hai chân gã như hai ống sậy cắm trong hai ống quần soóc lửng vừa cao lêu đêu vừa có một cái gì đó không vững chãi. Lúc khác chắc Đạt ta đã phải tức cười vì cái thân hình kỳ dị kia, nhưng lúc này thì nó thực sự khiếp đảm. Khi nhìn rõ bộ mặt của gã thì Đạt các khiếp đảm hơn. Một bộ mặt đầy râu suốt từ mép, từ cằm cho tới mang tai. Cái trán nhọn hoắc hói tới tận đỉnh. Đôi mắt to lồi, long sòng sọc như mắt thú.

- Mày bị lạc đến đây hay là tự mày tìm đến, hả? - Gã móc bàn tay hộ pháp vào cằm Đạt rồi vặn ngửa mặt nó lên, cúi sắt mặt nó, thở ra đầy hơi rượu, hơi thuốc lào và hành tỏi.

- Dạ thưa ông, cháu lạc... - Đạt lắp bắp rồi òa khóc.

- Câm ngay. - Gã Kỳ Dị bóp vào hàm nó một cái đau buốt. - Mày khóc tao sẽ làm thịt ngay bây giờ. - Ở đây là vương quốc của tao hiểu chưa? Lạc đến đây là diễm phúc lớn cho mày đấy, hớ hớ... Thằng này xem chừng béo tốt, làm việc được mà nuôi cũng dễ dàng. Tên mày là gì?

- Dạ cháu tên là Đạt. Mẹ cháu là cô giáo Thuyên...

- Tao cóc cần biết mẹ mày. Thậm chí mày phải quên mẹ mày đi, hiểu chưa? Nghe tao nói đây: từ ngày mai có ai hỏi, mày không được nói bố mẹ mày là ai. Tên mày từ nay cũng không còn là Đạt nữa. Mày là thằng Béo, hiểu chưa?

- Dạ, anh Tuấn cháu vẫn gọi cháu là Đạt béo.

- Tao đã bảo, chỉ là Béo thôi. Nếu nói tên Đạt, tao sẽ xẻo lưỡi. - Gã lại bóp vào quai hàm Đạt, khiến nó phải lè lưỡi, đau điếng.

Gã Kỳ Dị túm tóc lôi Đạt xềnh xệch về lều. Một mụ đàn bà còn khá trẻ, nhưng thấp béo như một con lợn, chui từ trong lều ra, một tay giụi mắt, một tay gãi bụng sồn sột. Tiếng mụ xe xé như tiếng xé vải:

- Kiếm ở đâu ra một con nghé béo thế này?

- Hơ hơ... Lộc trời đấy mình ạ. Ta đặt tên nó là thằng Béo. Này, xem còn mẩu bánh mì nào cho nó một miếng. Xem chừng nó đói rũ ra rồi.

- Gớm, chưa làm đã đòi ăn. Của đâu ra? - Mụ vợ chao đôi mắt ti hí nhì Đạt đầy soi mói.

- Thôi, ngày mai sẽ trừ vào tiêu chuẩn của nó. Bây giờ mình cứ tạm ứng cho nó đi.

Có tiếng sột soạt ở hai phía góc lều. Đạt chợt nhận ra mấy đứa trẻ trạc tuổi nó đang nằm co quắp ôm lấy nhau trên mấy mảnh chiếu rách. Có một hai đứa chưa ngủ, hoặc vừa thức giấc, cùng hé mắt nhìn nó dò xét:

- Ngủ đi. Tao móc mắt ra bây giờ. - Gã Kỳ Dị gặn giọng. Mấy đôi mắt vừa mở hé đã vội vã nhắm nghiền lại.

Mụ vợ ném cho Đạt một mẩu bánh mì khô khốc.

- Ăn đi rồi vào xó kia ngủ với chúng nó. Sang mai tao sẽ giao việc...

Đói lắm, nhưng Đạt không tài nào ăn nổi. Nó nghĩ đến mẹ và anh Tuấn. Miếng bánh bã ra trong miệng nó. Nó nhai cả hai dòng nước mắt đang rỉ ra, tràn xuống khóe miệng. Tình thế này thì gay quá rồi. Nó thực sự đang bị rơi vào một ổ mẹ mìn. Có thể ngày mai, ngày kia, cả nó và những đứa trẻ kia sẽ bị mang bán hoặc sẽ bị thủ tiêu. Làm cách nào để thoát khỏi cái ổ khủng khiếp này?