← Quay lại trang sách

Chương 9 Trùm bãi rác và bọn nhóc khổ sai - Cô bạn nhỏ - Thám tử Chiến bệu

Tiếng quát của gã Kỳ Dị khiến Đạt béo giật thót người, mở choàng mắt. Suốt đêm qua, nó toàn mơ những giấc mơ khủng khiếp. Nó thấy mình lọt xuống địa ngục, xung quanh nhung nhúc toàn chó ngao. Tên chúa ngục mặt đen sì, mắt lồi như hai cục lửa. Nào ngờ bây giờ tỉnh dậy, những hình ảnh trong giấc mơ quái đản ấy cũng chẳng khác gì. Gã Kỳ Dị ban ngày nhìn còn dữ tợn hơn cả ban đêm. Gã ngồi trên một chiếc chiếu hoa, trước mặt gã là chai rượu bổ, một đĩa đầy ụ chân gà, những chiếc chân gà trắng nhởn và cũng to kỳ dị chẳng khác gì gã. Gã rót rượu ra một cái cốc vại và uống ừng ực như uống nước lã. Gã cầm chiếc chân gà đút vào mồm, nhai nhồm nhoàm như nhai một miếng thịt mỡ, nghĩa là gã chẳng coi những mẩu xương chân gà là gì, hàm răng của gã to và khỏe đến mức những mẩu xương chỉ kịp kêu “ráu” lên một tiếng trước khi bị nghiền nát.

- Thằng béo, lại đây. - Gã trợn tròn đôi mắt lồi, đỏ đọc, nhìn xoáy vào Đạt.

Đạt liếc nhanh xung quanh. Bọn trẻ con đêm qua ngủ cạnh nó đang xì xụp ngồi húp cháo cạnh một chiếc chảo gang to như nồi nấu cám lợn. Mụ béo ị, vợ hay tình nhân gã Kỳ Dị, đạt cũng chẳng biết nữa, đang cầm đôi đũa to gõ công cốc vào đầu mấy đứa ăn quá nhanh. Trông chúng thật khốn khổ, đứa nào cũng rách rưới, bẩn thỉu, mặt mũi vêu vao.

- Tao bảo lại đây và nhìn thẳng vào mặt tao cơ mà.

Đạt len lén lại gần gã.

- Từ ngày hôm nay mày bắt đầu phải làm việc. - Gã nói và chỉ vào một cái sọt có một chiếc que sắt nhọn để bên cạnh. - Dụng cụ lao động của mày kia. Nhiệm vụ của mày là ra đón các xe rác từ thành phố chở ra, nhặt tất cả các loại phế liệu, từ mẩu sắt, hộp thuốc đánh răng, mảnh ni lông, các loại đồ hộp phế thải… Tóm lại tất cả những thứ gì còn bán được ra tiền. Nhặt được càng nhiều càng tốt. Không nhặt được thì sẽ bị phạt. - Gã đưa tay cứa ngang cổ ra hiệu. - Hình phạt thế nào, mày hãy hỏi những đứa kia, chúng sẽ dạy mày biết…

Thằng Đạt cúi đầu yên lặng. Sau những mệnh lệnh ngắn gọn của gã Kỳ Dị, nó tưởng đã xong, toan quay đi. Nhưng gã Kỳ Dị dã lại hắng giọng:

- Chưa xong. Việc thứ hai là mày hãy dỏng tai nghe cho rõ và hãy nhớ lấy. Tên mày từ nay là Béo. Không có một tên nào khác. Ai hỏi, không được nói con cái nhà ai, từ đâu đến. Tốt nhất là mày hãy chỉ nên nói mày là đứa bụi đời, đi nhặt rác thuê. Nhớ chưa?

- Dạ.

- Thằng Vổ, lại đây. - Gã gọi một thằng cao nhất bọn đang ngồi vét những thìa cháo trong nồi. Thằng này vội buông thìa ngẩng lên, nhô một hàm răng vổ trắng ởn. - Tao giao thằng Béo cho mày kèm cặp. Mày không được rời nó nửa bước. Nó chuồn thì mày bị xẻo thịt, nghe chưa?

Thằng Vổ vâng dạ rối rít rồi lướt đôi mắt lươn ti hí nhìn Đạt đầy vẻ đe dọa.

Buổi giao việc đầu tiên của Đạt béo đã diễn ra như vậy. Mãi sau này, khi đã làm khổ sai ở bãi rác thuần thục rồi, Đạt mới dần dần hiểu ra nơi địa ngục trần gian này, cũng như vợ chồng tên trùm bãi rác khét tiếng độc ác và tham lam.

Không ai biết tên thật của gã trùm bãi rác. Chỉ biết mọi người vẫn gọi gã là ông Cao. Có người bảo gã là một tên trốn tù. Gã từ mãi đâu dạt đến bãi rác này. Ban đầu gã cũng chỉ làm nghề nhặt rác. Nhưng rồi, chẳng bao lâu gã trở thành cai thầu. Cả bãi rác rộng lớn hàng trăm héc ta này thuộc quyền quản lý của gã. Ai đên nhặt rác đều phải được gã cho phép. Có người gã thu thuế ngày, có người thu thuế tuần, có người thu thuế tháng. Gã tập hợp một bọn vệ sĩ chuyên môn kiểm soát những ai lạc vào bãi rác. Gã thu nạp những đứa trẻ lang thang bụi đời, nuôi như nuôi gia súc và bắt chúng hàng ngày đi nhặt rác cho gã. Người ta bảo, chỉ mới mấy tháng đến đến làm cai ở bãi rác này mà gã đã hốt vài chục triệu. Sản phẩm gã chất đống từng loại như đồi gò. Hai ba ngày lại có xe ô tô đến chở đi. Hóa ra ở đất Hà Nội này không có cái gì bỏ đi cả. Hàng ngày từ trong thành phố, hàng trăm xe ô tô chở chất phế thải ra đây, cũng có nghĩa là chở vàng ra cho vợ chồng gã. Có người còn nói, mấy chiếc nhẫn vàng trên tay gã và vợ gã chính là những chiếc gã nhặt được từ bãi rác.

Khốn nạn nhất ở gã trùm bãi rác mà chưa mấy ai biết đến, ấy là sự bóc lột tệ hại sức lao động của lũ trẻ con. Nhưng đứa trẻ lang thang bụi đời được gã gom nhặt về đây có tới mười một đứa, kể cả Đạt béo là mười hai. Phần lớn chúng đều ở độ tuổi Đạt. Lý lịch của chúng cũng đủ loại. Nhưng phần lớn là những đứa trẻ con nhà tử tế, bị thất lạc lâu ngày, không còn nhớ rõ địa chỉ và đường về nhà. Chúng quê ở các tỉnh xa, lại lên Hà Nội lần đầu tiên, vì thế dù cố gắng bao nhiêu chúng cũng không thế thoát ra khỏi bãi rác này. Gã Kỳ Dị đã lợi dụng tình cảnh này để bóc lột sức lao động của bọn trẻ. Hàng ngày, sau bữa sáng - mỗi đứa một bát cháo loãng lót dạ - chúng bắt đầu phải đi bới rác. Bữa trưa, mỗi đứa một chiếc bánh mì nhỏ. Rồi lại đi bới rác tiếp cho đến chiều tối. Đã thế, kỷ luật lao động và định mức lao động cho mỗi đứa lại được mụ vợ gã - mà bọn trẻ vẫn gọi là mụ Lợn - đề ra và kiểm tra rất nghiêm ngặt. Thường thì bữa tối là bữa mà mụ Lợn dùng để thưởng phạt cho bọn trẻ. Đứa nào làm được việc, sản phẩm cao được mụ thưởng thêm một bát cháy. Đứa nào không đảm bảo định mức, hoặc làm việc chây lười, mụ phạt không cho ăn. Khốn khổ, đứa nào bị phạt bữa tối thì đêm ấy chỉ nằm ôm bụng, nghe tiếng sôi réo cồn cào, cảm nhận hết sự bủn rủn rã rời của chân tay. Bọn trẻ rơi vào bãi rác này không khác gì tù khổ sai. Ấy là chưa nói đến những hình phạt ghê người của gã Kỳ Dị. Gã chuyên dùng một món võ móc hàm và véo tai. Với chiều cao một mét tám và thân hình hộ pháp ấy, gã chỉ đứng choãi chân mà móc hàm, mà xách tai. Đứa trẻ nào bị hình phạt ấy, không rách tai, rã hàm thì cũng bị đau nhức hàng ngày trời.

Thật đáng thương tho Đạt. Ngay ngày làm việc đầu tiên đã gặp xúi quẩy. Nó không biết sử dụng cái móc sắt để khều các mảnh vụn ni lông. Nó không biết phân biệt đâu là mẩu sắt, đâu là mẩu nhôm, mẩu chì. Suốt một ngày mà cái sọt của nó vẫn rỗng rễnh trên vai. Tôi ấy nó bị mụ Lợn phạt, không co ăn cơm. Nó nằm còng queo trên mê chiếu rách, suốt đêm vật vờ, nửa mê nửa tỉnh. Cả lúc mê và lúc tỉnh, trên miệng nó lúc nào cũng mấp máy một tiếng: Mẹ!

Rất may, Đạt béo đã được một vị cứu tinh phù trợ. Đó là một cô bé trạc tuổi nó, có tên là Hoa. Hoa không thuộc quân số đám tù khổ sai trẻ con do gã Kỳ Dị quản lý, nhưng cô vẫn thuộc cư dân của bái rác, sống bằng nghề bới rác.

Thì ra ở khu bãi rác ngày, ngoài gã trùm bãi rác, còn có một số gia đình nữa.

Gia đình Hoa vốn ở một ngõ hẻm gần cầu Long Biên. Bố Hoa là ông Đê, một người chuyên làm nghề mổ lợn thuê. Mẹ là bà Mậu, công nhân quét rác. Ông bà Đê đẻ tới sáu đứa con, Hoa là thứ tư. Với gia cảnh ấy, đời sống không thể nói là dư dật, nhưng cũng chưa tới mức nghèo đói quá. Gia đình học đã từng có một căn nhà ba mươi mét vuông, các con đều được đi học và chưa bao giờ gia đình bị đứt bữa. Nhưng rồi, đúng năm Hoa đang học lớp bốn thì tai họa ập đến. Số là, vốn máu mê cờ bạc, ông Đê lao vào chơi số đề. Ban đầu ông chỉ chơi như một con đề máu mê. Sau rồi ông đứng ra làm chủ đề. Liên tiếp mười ngày liền ông thắng lớn. Có ngày được vài ba triệu. Nhưng đến ngày thứ mười một, có một tay sừng sỏ trong phố nhảy vào lô đề của ông. Hắn chơi hẳn môt cây vàng. Và trúng, ăn gấp bảy mươi lần, tức bảy mươi cây vàng. Thế là ông Đê, mà sau này người ta gọi chệch là ông Đề, lâm vào cảnh “Chơi đề ra đê mà ở”. Ông bán sạch mọi thứ ở trong nhà, kể cả quần áo của vợ chồng con cái, kể cả căn hộ ba mươi mét vuông, nhưng vẫn không đủ tiền để trả. Khốn khổ, ngay cả để cũng không có chỗ cho gia đình ông ở. Vợ chồng con cái ông phải dắt díu ra bãi rác này, dựng lều, quây cót, hàng ngày đi bới rác để kiếm ăn…

Thật đáng thương cho bé Hoa. Vốn là một cô gái nết na chăm chỉ và học giỏi vào loại nhất lớp, vậy mà nó đành phải bỏ học, hàng ngày vừa phải trông hai đứa em, vừa đi bới rác để giúp thêm bố mẹ. Nó là một bông hoa phải mọc trên bãi rác, lúc nào cũng lem luốc, nhầu nhĩ và bị bao bọc trong khí uế tạp.

Hoa phát hiện ra Đạt béo ngay buổi sáng đầu tiên nó đi nhặt rác cùng với bọn thằng Vổ. Nhìn cách đi đứng, động tác làm việc, rồi thân hình, vẻ mặt của Đạt béo, Hoa biết ngay Đạt mới bị lạc ở một thị trấn nào đến đây. Rồi Hoa nhớ lại cảnh gia đình mình bị vỡ đề, trôi dạt ra đây ngày nào. Tự nhiên Hoa thấy rất thương và có cảm tình với Đạt.

- Này, đằng ấy đói lắm phải không? - Đó là lời chào làm quen của Hoa đầu tiên khi nó cùng bọn trẻ con đổ xô đến chỗ xe tải vừa từ trong thành phố ra đổ rác.

Đạt béo nhìn Hoa, một cái nhìn thật mệt mỏi, buồn bã.

- Có ăn khoai nước không? Lại đằng này. - Hoa đưa mắt ra hiệu rồi đi ra sau một đống rác cao.

Lúc khác có lẽ Đạt ta đã bĩu môi, coi thường. Nhưng không hiểu sao cái nhìn của cô bé lại khiến nó rưng rưng cảm động. Nhìn thằng vổ và bọn trẻ con lao vào đống rác như lao vào một đống chiến lợi phẩm, Đạt lại thấy yên trí và nó lặng lẽ đi theo cô bé.

Mùi khoai nướng thơm ngào ngạt quyến rũ làm sao! Nó phát hiện ra một đống lửa đã vạc, nghi ngút khói. Hoa cúi xuống đống lửa, dùng chiếc que sắt bới. Một củ khoai to bằng bắp tay, vàng xém lô ra.

- A, vừa hay chín tới. - Cô bé reo lên. Hai bàn tay nhỏ bé của cô tâng tâng củ khoai cho đỡ nóng, miệng thổi phù phù, rồi cô ngả vạt áo, hững củ khoai vào đó, một tay đỡ ở phía dưới, đưa đến trước mặt Đạt.

- Ăn đi cho nóng… Chắc từ hôm qua đằng ấy chẳng có hạt gì vào bụng…

Câu hỏi ấy khiến Đật rưng rưng nghẹn ngào. Nó đỡ củ khoai trên tay, mắt nhìn Hoa chớp chớp như muốn hỏi: “ Có thật đằng ấy cho mình củ khoai này không?”

- Đừng ngại, ăn đi nào. Để tớ bóc vỏ cho.

Củ khoai được bẻ làm đôi, vàng ươm, nóng hổi, xộc lên mũi Đạt cái mùi thơm cồn cào khiến nó tứa nước miếng.

- Đằng ấy ăn hết đi. Để phần cho đằng ấy đấy…

Đạt nhai không kịp nuốt. Có lẽ trong đời, chưa bao giờ nó từng được ăn một củ khoai nước ngon như thế này.

- Đằng ấy tên gì? - Bé Hoa nhìn Đạt như người chị gái nhìn em, hỏi.

- Tên là Béo. - Đạt nhó lại lời dăn của gã Kỳ dị, nó trả lời như vừa học thuộc một bài học.

- Hí, hí… Tên gì mà buồn cười thế? Nói dối rồi. Mình tên là Hoa. Đằng ấy phải có tên gì khác mà đúng cơ.

Thái độ và tình cảm của cô bé thật tự nhiên, chân thành, khiến Đạt cuối cùng cũng phải khai rõ tên họ thật.

- Mình tên là Đạt, những lão trùm cứ mình gọi là Béo.

- Ông ấy ác lắm. - Hoa bảo. - Giá như Đạt đến ở với nhà tớ thì đỡ khổ… Cô bé nói và thở dài. Trông cô bỗng già đi mấy tuổi. - Bây giờ bố tớ tỉnh ngộ ra rồi. Nhưng mà bới rác như thế này thì biết đến bao giờ mới chuộc lại được nhà cửa. Này, tớ bảo nhé. Nhà tớ tuy còn nghèo nhưng bố mẹ tớ tốt lắm. Tớ sẽ nói với mẹ hằng ngày phần khoai cho đằng ấy. Đừng ngại, thỉnh thoảng sang nhà tớ chơi…

Tình bạn đầu tiên giữa Đạt và bé Hoa đã bắt đầu như thế. Với Đạt, nó thực sự là một nguồn an ủi, là niềm hạnh phúc hiêm hoi, nó tựa như một khoảng trời xanh trong giữ một vùng giông bão, một ngọn lửa ấm áp giữa đêm đông giá lạnh. Làm sao có thể quân được những khoảng khắc tuổi thơ này, cho dù sau này Đạt có thể đi tới chân trời góc biển nào…

Vào ngày thứ ba của đời lao động khổ sai, buổi chiều, đang hý húi bới một đống rác vừa từ trong thành phố chở ra, Đạt béo bỗng phát hiện ra giữa đống bùn rác sột sệt một vật gì lấp lánh rất lạ. Nó ngồi thụp xuống, hồi hộp dùng que sắt gạt lớp bùn đất. Trời, một chiếc vòng trang sức. Đích thị là kim cương rồi. Nó khẽ reo lên. Cả một chuỗi dài tới hàng trăm viên to bằng hạt ngô, trong suốt. Khi ánh nắng rọi vào, mỗi viên lại ánh lên những màu khác nhau như những sắc cầu vồng. Tim Đạt đập thình thịch. Đầu óc Đạt nhảy nhót những ý nghĩ. Giá mình mang về cho mẹ ngay bây giờ, chắc mẹ sẽ vui sướng lắm. Chỉ cần một viên là mua được ngay một chiếc xe đạp mi ni để trả cho chị Hạnh. Một viên nữa để mua cho anh Tuấn một chiếc xe. Còn lại phần mẹ hết. Mẹ sẽ điện ngay cho bố bảo bố không phải lao động thuê ở Liên Xô nữa…

Giấu chuỗi hạt vào trong túi áo, Đạt khoác chiếc sọt lên vai, rảo bước. Nhưng đi đâu bây giờ? Chỉ cần gặp gã Kỳ Dị là chuỗi hạt này sẽ về tay lão. Giấu đi đâu được? Thằng Vổ ngày nào cũng khám người Đạt. Nó sẽ hớt tay trên hoặc mang nộp ngay cho gã Kỳ Dị. Thôi, chẳng chơi. Tặng cái Hoa để nó đeo chơi. ý nghĩ ấy vừa nảy sinh trong óc Đạt khiến nó thấy vui vui. Nó chạy lại nhà bé Hoa.

- Hoa ơi, có cái này hay lắm!

Nghe tiếng Đạt gọi, bé Hoa liền chạy đến ngay.

- Chuyện gì thế? Kể cho Hoa nghe đi nào.

Đạt đảo mắt nhìn quanh, biết không có ai, nó mới thờ tay vào túi áo, lấy chuỗi vòng ra.

- Tớ vừa nhặt được chuỗi vòng kim cương. Cho Hoa đấy.

Mắt Hoa mở tròn nhìn Đạt như không tin.

- Thật sao? Cho Hoa chiếc vòng kim cương à?

Hoa run run nâng chiếc vòng trên tay. Đến lượt cô bé cũng không dám tin ở mắt mình. Chà, một chuỗi vòng thật tuyệt. Tuy còn dính bùn đất, nhưng từng hạt, từng hạt đã lấp lánh như ngọc.

- Hoa đeo vào cổ thì đẹp lắm đấy. - Đạt nhìn chằm chằm vào cổ Hoa khiến cô bé đỏ dựng cả mặt. - Nhưng mà đẻ tớ mang rửa đi đã. Phải lấy xà phòng đánh cho sáng lên’

Hai đứa chạy lại chỗ vại nước. Bốn bàn tay cùng vừa dội nước, vừa rửa thật sạch từng hạt. Hoa bỗng tần ngần một lúc, rồi bảo:

- Không phải kim cương đâu, Đạt ạ. Tớ nhớ ra rồi, ngày trước lớp tớ có cái Thủy nhà rất giàu. nó cũng có chuỗi hạt như thế này. Nó bảo đấy là chuỗi hạt thủy tinh, bố nó mua ở Tiệp Khắc.

Đến lượt Đạt cũng tiu nghỉu. Nó cảm thấy xấu hổ vì đã tặng Hoa một chiếc vòng rởm chứ không phải một chuỗi hạt kim cương.

- Thế mà mình cứ tưởng…

- Không sao đâu… - Hoa nhìn Đạt đầy thông cảm. - Nếu là kim cương thật thì Hoa không dám lấy đâu… Với Hoa, chiếc vòng này sẽ là chuỗi hạt đẹp nhất trên đời… Nào, Đạt thử đeo cho mình đi…

Hoa nói và nhắm mắt lại. Nó đang cố tưởng tượng mình là cô Tấm trong câu chuyện cổ. Còn Đạt thì lúng túng mãi mới cài nổi chiếc móc.

- Trời ơi, Hoa đẹp quá! - Đạt khẽ reo lên khi Hoa từ từ mở mắt và cô bắt gặp cái nhìn kỳ lạ của Đạt.

- Ứ ừ… Không được nhìn như thế. - Cô bé xua xua bàn tay trước mặt và chạy ù đi.

Suốt ngày hôm đó bé Hoa tưởng như mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Buổi chiều, nó mặc bộ quần áo đẹp nhất, đeo chuỗi hạt vào cổ, đi ra chợ mua rau cho mẹ.

- Này, cô bé. - Có tiếng gọi rồi tiếng chân đuổi theo phía sau. Hoa quay lại và nhận ra hai chú bé, một cậu bán báo, một cậu xách đồ nghề đánh giày, chân đi tập tễnh.

- Các anh muốn gì?- Cô bé hắng giọng.

- Bọn anh muốn hỏi em một chút thôi.

- Câu bé mặt tròn tỏ ra rất đàn anh. - Em ở ngoài bãi rác kia phải không?

- Thì đã sao?

- Bọn anh đang đi tìm một cậu bé, trạc tuổi em. Đây, ảnh cậu ta đây. - Cậu ta chìa tờ báo có tấm ảnh của Đạt béo ra trước mặt Hoa. - Thằng Đạt trong ảnh này là em anh đấy. Nó bị lạc mấy hôm nay rồi. Khi đi, nó mang theo cả chiếc xe đạp mi - ni Nhật màu xanh… Em có thấy cậu bé nào như thế này ở bãi rác không?

Đúng lúc ảnh Đạt rồi - Bé Hóa nhìn chăm chắm vào bức ảnh. Nhưng sao không thấy Đạt nói gì về chiếc xe đạp Nhật nhỉ? Đạt cũng không hề nói có một người anh trai mặt béo tròn đi bán báo cả. Hai gã lang thang bụi đời này đáng nghi lắm. Chúng định lùng bắt Đạt đây. Nghĩ vậy, bé Hoa lập tức cảnh giác ngay.

- Tôi không biết… Tôi không gặp ai giống người trong ảnh này cả…

- Em hãy thử nhớ lại xem. - Cậu bé di chân cà nhắc nói. - Thử nhớ xem mấy hôm nay có cậu bé nào như trong ảnh dắt xe đạp qua bãi rác không?

- Nhưng mà các anh là ai mới được chứ? Các anh đi bán báo, đánh giày, hay đi săn lùng trẻ con?

Cả hai cậu bé cùng ngớ ra trước câu hỏi của Hoa. Chẳng lẽ lại khai rõ tiểu sử rằng bọn anh đây chính là Chiến bệu và Huy cà nhắc? Rằng các anh chính là bạn thân của Tuấn đen, anh ruột của Đạt? Cô bé này đáo để và rắc rối quá.

- Nếu nói ra thì em có chỉ giúp bọn anh chỗ ở của Đạt không? - Chiến bệu nháy mắt tinh nghịch. - Bọn anh dang làm một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng. Bán báo, đánh giày chỉ là một hình thức ngụy trang thôi cô em ạ.

- Lăng nhăng quá. - Cô bé bỗng cười mũi. - Thám tử gì mà vừa nhếch nhác vừa ba hoa. Để tôi đi chợ không có muộn rồi…

- Nhưng mà nhớ giúp bọn anh nhé. - Huy cà nhắc nói với. - Anh ở trong xóm Trại Nhãn gần đây. Có tin tức gì về Đạt cứ tìm đến anh. Hỏi Huy cà nhắc đánh giày…

Hoa đi, nhưng thỉnh thoảng còn ngoái lại. Cô bé thật không yên tâm chút nào khi thây hai gã thám thử rẽ về phía bãi rác. Phải báo ngay cho Đạt trốn đi. Rất có thể hai gã này đang săn lùng Đạt với một mưu đồ xấu. Nghĩ vậy, bé Hoa quyết định không lên chợ nữa. Cô vòng con đường tắt, lội qua một con ngòi nhỏ, chạy về để báo tin cho Đạt.