← Quay lại trang sách

Chương 10 Tiếp tục cuộc tìm kiếm - Lên tàu xuyên Việt - Thoát khỏi bãi rác

Suốt ba ngày liến, các nhóm thám tử của Tuấn đen và Chiến bệu đã đi lùng sục khắp thành phố, nhưng vẫn không hề thấy dấu vết gì về Đạt béo. Tuấn bồn chồn, lo lắng vô cùng.

Đầu óc Tuấn cứ rối như tơ vò. Nó thấy mình tiến thoái lưỡng nan. Chính nó cũng không biết mình phải làm gì.

Rất may là nó có những người bạn tốt. Chiến bệu khuyên nó:

- Cậu nên về qua nhà bác Đào Vân để thám thính xem sao. Nếu thằng Đạt đã về nhà thì mọi việc coi như tạm ổn. Nếu thằng Đạt vẫn chưa tìm thấy thì cậu nên cùng mẹ đi tìm nó…

- Hay cậu vẽ địa chỉ để bọn mình đến nhà bác Đào Vân dò la tình hình xem sao. - Kha kều gợi ý - Cần phải biết mẹ cậu và thằng Đạt hiện nay như thế nào?

Cả bọn cùng thống nhất một kế hoạch: cùng đến nhà bác Đào Vân để xem xét tình hình. Quãng tám giờ tối, cả bốn đứa cùng đến khu tập thể nhà bác Đào Vân. Chiến bệu phân công Kha kều và Huy cà nhắc đứng ở dưới gốc cây canh chừng. Chiến bệu và Tuấn đen theo lối cầu thang chính, lên thẳng tầng năm.

- Hai cậu tìm ai?- Một giọng đàn ông ồm ồm phía sau lưng khiến cả Tuấn và Chiến cùng giật thột, dúm dó chân tay.

Gay rồi. Bị tóm ở đây thi nguy.- Tuấn nghĩ nhanh và nhìn Chiến chờ phản ứng của nó.

Chiến bệu quả là một cậu bé rất thông minh. Nó nhìn người đàn ông cao to như một lực sĩ, và nói nhanh:

- Dạ, chúng cháu tìm chị Hạnh con bác Đào Vân…

- À, à… cô Hạnh mới bị mất chiếc xe đạp mi-ni Nhật ấy phải không? Các cậu tìm thấy xe giúp cô ấy rồi à? Nào, để tôi đưa đến nhà cô Hạnh.

Sự sốt sắng của người đàn ông khiến hai đứa lúng túng. Không theo ông ta cũng chết dở, mà theo ông ta lên nhà bác Đào Vân thì có khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Chiến bệu đưa mắt ra hiệu cho Tuấn, rồi nói nhanh:

- Cậu xuống dưới cầu thang chờ mình. Một mình mình lên gặp chị Hạnh thôi nhé.

Nối rồi Chiến bấu vào tay Tuấn một cái rõ đau và đẩy nó xuống. Tuấn hiểu ý Chiến. Cậu ta không muốn Tuấn xuất hiện ở nhà bác Đào Vân lúc này.

Người đàng ông hăm hở dắt Chiến bệu lên tiếp một vòng cầu thang, rồi bấm chuông căn hộ số 507.

- Hạnh ơi, có bạn của cháu đến thăm đây này. - Ông ta gọi với vào nhà, rồi bắt tay Chiến. - Cậu đợi ở đây, cô Hạnh sẽ ra mở cửa. Thú thật là ban đầu tớ cứ nghĩ hai chú mày định vào khu tập thể này chôm chỉa…

Tuấn lủi xuống góc cuối cầu thang đợi người đàn ông đi khuất. Nó tin Chiến bệu sẽ đủ thông minh để xử lý mọi tình huống. Nhưng nguyện vọng của nó trong buổi tối hôm nay là bằng mọi cách phải được nhìn thấy mặt mẹ, xem mẹ nó gầy ốm ra sao, đau buồn đến mức nào.

Tuấn vòng ra đầu hồi, nơi có chiếc ống thoát nước bằng sành và đường dây thu lôi từ trên nóc dòng xuống. Lợi dụng bóng tối, nó bám chắc ống thoát nước, thoăn thoắt leo lên tầng năm. Rất may là căn phòng bác Đào Vân ở đầu căn hộ. Chẳng khó khăn gì lắm, Tuấn ta đã bám được chiếc lồng sắt ngoài ban công. Dướn người lên một chút, hé mắt qua khe hở của tấm phên cót ép, Tuấn đã nhìn rõ mồn một Chiến bệu đang đóng vai một thám tử trước mặt bác Đào Vân gái và chị Hạnh.

- Cháu đến đây hoàn toàn với một thiện chí. - Chiến bệu nói, giọng có vẻ rất người lớn. - Chính cháu và các bạn trong tổ bán báo của cháu, khi đọc thấy những dòng tìm trẻ lạc đã tự nguyện rủ nhau đi tìm Đạt và đã báo với các chú công an…

- Em Đạt chưa về đâu. - Chị Hạnh nói. - Có lẽ nó theo thằng Tuấn. Tối nay bố tôi đã đưa cô Thuyên ra tàu vào Sài Gòn…

Trời ơi, thế là mẹ đã vào Sài Gòn để tìm mình và Đạt - Tuấn thầm kêu lên. Nó thấy buồn rã rời, đến mức suýt tuột tay rơi xuống.

Và kia, cửa mở. Bác Đào Vân vừa đi đâu về.

- Bố ơi, cô Thuyên đã lên tàu rồi hở bố? - Hạnh vội hỏi.

- Lên tàu rồi…- Bác Đào Vân thở dài. - Thật khổ vì hai thằng con trai. Nó không biết thương cô ấy. Không biết chúng nó đầy ải cô ấy đến bao giờ…

Nghe lời bác Đào Vân nói, Tuấn bỗng trào nước mắt. Nó thấy không còn đủ nghị lực để nhìn và nghe bác Đào Vân nói nữa… Liệu có kịp không? Ý nghĩ ấy vụt lóe trong đầu. Tuấn tụt vội theo đường ống máng xuống và cắm cổ chạy miết ra ga.

Muộn rồi. Con tàu đã rời ga Hà Nội, chạy miết về phương nam. Cho đến lúc bọn Chiến bệu, Huy cà nhắc, Kha kều tìm thấy Tuấn, cũng là lúc nó đang đứng giữa sân ga một mình và khóc nấc lên.

- Tớ phải theo mẹ vào Sài gòn ngay bây giờ. - Tuấn nói với các bạn.

- Không được đâu. Năm tiếng nữa mới có chuyến tàu Thống Nhất. - Huy cà nhắc nói. - Cứ bình tĩnh để tính xem thế nào…

Kha kều bảo:

- Với lại, phải có tiền mới đi được. Nếu cậu muốn đi, chúng tớ sẽ tìm cách để cậu len tàu mà không phải mất tiền.

Ừ nhỉ. Tuấn chợt nghĩ đến món tiền mà nó đã gửi bà cụ Nhiễu. Phải có tiền mới vào Sài Gòn được. Vả lại, theo đúng hẹn thì hai hôm nữa, anh Tuấn sẽ từ Hải Phòng lên Hà Nội để ra đảo Trường Sa. Hãy gắng đợi thêm hai ngày nữa vậy.

Hai ngày đối với Tuấn quả là dài như hai năm.

Tuấn đã quyết bằng mọi giá phải vào Sài Gòn. Để chuẩn bị kỹ cho chuyến đi, nó đã nói với bà cụ Nhiễu xin lại số tiền đã gửi. Lại mua một chiếc quần đùi Thái có túi kéo phéc mơ tuya. Đút tiền vào đó, kéo khóa chắc lại, thế là an toàn.

Điều Tuấn đen lo lắng nhất là liệu anh Tuấn bộ đội Trường Sa có nhớ nó không. Mới quen nhua mấy tiếng đồng hồ trên chuyến xe khách Hải Phòng, rất có thể anh Tuấn đã quên nó.

Nhưng không. Vừa đến nơi hẹn, anh Tuấn đã nhận ra Tuấn đen ngay.

- A, chú mày! Thế mà anh cứ tưởng chú mày hứa hão. Thế nào, đi Trường Sa với anh chứ? - Anh Tuấn cười, đưa tay xoa đầu Tuấn đen.

- Em đợi anh đến đỏ cả mắt. - Tuấn đen nói rồi vẫy các bạn. - Đây là các bạn của em. Chiến bệu, Kha kều, Huy cà nhắc. Chúng nó tốt lắm. Em đã kể với chúng nó về anh…

Trong chốc lát, mấy anh em đã quen thân nhau ngay. Anh Tuấn bảo:

- Bảy giờ tối nay anh sẽ lên tàu. Nếu Tuấn đen cùng đi thì về nhà chuẩn bị hành lý ngay.

Chiến bệu ngập ngừng:

- Chúng em muốn nhờ anh một việc, không biết có được không?

- Việc gì? Cứ nói đi nào…

Chiến rỉ tai Kha và Huy, rồi nói:

- Nghe nói đến Trường Sa nhiều mà chúng em chưa được tới. Tiếc quá. Chúng em muốn gửi mấy lá thư và một ít sách báo cho các anh bộ đội ngoài đảo…

- Ồ… Rất hoan nghênh. Viết thư nhanh lên. Đúng bảy giờ mang ra ga nhé.

Cả bọn vui sướng quá. Chúng tíu tít chuẩn bị. Chiến, Huy, Kha, mỗi đứa viết một lá gửi các anh bộ đội canh giữ đảo. Tuấn đen không biết chúng nó viết những gì mà ký hoáy lâu thế. Mỗi đứa viết đến hai trang thư, lại kèm cả ảnh vào trong nữa chứ. Riêng Chiến bệu, không biết nó làm cách nào mà kiếm được cả một tập báo dày, cuộn lại, bọc giấy xi măng ra ngoài, như một gói bưu kiện.

- Báo cũ, nhưng với các anh bộ đội ngoài đảo Trường Sa, đọc vẫn thú chán. - Chiến nói.- Riêng câu, chúng tớ sẽ tìm cách đưa cậu lên tàu không mất vé. Như thế vừa phù hợp với hoàn cảnh chúng mình, vừa đỡ phiền toái cho anh Tuấn.

Cả bọn kéo nhau ra ga.

Cửa soát vé phía nam đã bắt đầu mở.

- Anh Tuấn kìa, chúng mày ơi. Đẹp quá!

Đúng là một anh bộ đội Trường Sa.- Tuấn đen reo lên khi nhìn thấy anh Tuấn trong bộ quân phục hải quân, quần xanh, áo trắng kẻ sọc màu biển, đội mũ kêpi có dài mềm. Dáng anh nổi giữa trăm hành khách, trông vừa hiên ngang, vừa thân thiết.

Cả bọn cùng ào đến. chiến, Kha, Huy tíu tít đưa cho anh gói báo và những lá thư.

- Anh nói với các anh bộ đội ngoài đảo là chúng em vội quá. Nếu biết sớm, chúng em sẽ huy động tất cả trẻ em bán báo, đánh giày ờ Hà Nội viết thư cho các anh…

- Nhớ viết thư cho chúng em nhé. Em ghi địa chỉ ở trong thư rồi đó…

- Chúc các anh mạnh khỏe, giữ vững tay súng bảo vệ biển trời Tổ quốc…

Tuấn đen nắm chặt cánh tay anh Tuấn. Nó thấy tự hào và vinh dự vô cùng, tưởng như mình cũng chính là một anh bộ đội Trường Sa đã từ giã bạn bè ra để ra đảo.

Nhưng kìa, Tuấn đen bỗng sững người. nó chợt nhận ra gã nhà báo rởm Trần Nhật và tên Mặt bánh đa đang len lỏi giữa vòng người và đi về phía nó. Chúng đến để bắt mình? Tim Tuấn đen bống đập thình thịch. Nó túm chặt lấy người anh Tuấn.

- Có chuyện gì thế em? - Anh Tuấn nhận ra nỗi sợ hãi của Tuấn đen.

- Hai người lạ mặt kia đang định đến để bắt em…

Anh Tuấn choàng tay ôm lấy Tuấn đen rồi trừng mắt nhìn hai gã đàn ông đang bị bọn Chiến bệu, Kha kều và Huy cà nhắc dang tay chặn lại.

- Đừng sợ. Có anh đi cùng thì chẳng ai dám làm gì nổi em đâu.

Hai anh em cùng qua cửa soát vé. Con tàu Thống Nhất đang đứng chờ họ ở đường ray số ba.

Đúng vào lúc con tàu Thống Nhất đưa Tuấn đen và anh Tuấn rời ga Hà Nội mở cuộc hành trình xuyên Việt, cũng là lúc chiếc xe rác cuối cùng của Công ty môi trường đô thị đưa Đạt béo vào trung tâm thành phố.

Số là, sau khi bé Hoa gặp hai thám tử Chiến bệu và Huy cà nhắc, nó liền lập tức về nhà gặp Đạt, thông báo cho Đạt biết mối nguy hiểm đang đe dọa cậu ta.

- Phải trốn ngay khỏi bãi rác này Đạt ạ. - Bé Hoa lo lắng. - ở lại đây, gã Kỳ Dị hành hạ đằng ấy đã đành, nhưng đáng lo hơn cả là đằng ấy sẽ không được an toàn. Người ta đang đăng báo truy tìm đằng ấy, thuê tiền bọn trẻ bán báo lùng bắt đằng ấy. Chỉ tiế là Hoa không còn cách nào để giúp đằng ấy được…

- Thế Hoa bảo trốn bằng cách nào?

Bé Hoa nghĩ ngợi một lát rồi nó chợt à lên:

- Có một cách này. Nhưng đằng ấy phải tìm cách thoát khỏi sự theo dõi của thằng Vổ. Nó mà phát hiện ra, báo cho Kỳ Dị thì toi đời.

- Tớ lừa thằng Vổ được.Vẫn còn một củ khoai Hoa cho, để tớ dành đấm mõm cho nó là xong.

- Kế ấy hay. Đằng ấy hãy đợi chuyến xe rác cuối cùng đổ rác xong. Chờ cho thằng Vổ đi khỏi, lập tức leo lên thùng xe, nằm bẹp xuống. Chú lái xe sẽ đưa đằng ấy vào trung tâm thành phố.

Đạt ta đành chấp nhận kế hoạch trốn khỏi bãi rác do bé Hoa vạch ra. Đôi bạn chia tay nhau vào lúc bốn giờ chiều. Một cuộc chia tay vụng trộm nhưng đầy lưu luyến. Đôi mắt cô bé đỏ hoe, nó tránh nhìn Đạt, chỉ lẳng lặng dúi vào tay Đạt một gói bọc sẵn trong chiếc khăn tay màu xanh nhạt, rồi vừa chạy vừa òa khóc tức tưởi.

Cho đến khi đã nằm bẹp trên thùng xe rác, Đạt béo mới kịp mở chiếc khăn ra. Món quà của người bạn gái bé nhỏ thật đơn sơ: một chiếc bánh ngọt nướng vàng hươm, một bông hoa dại trắng muốt ép giữa một lá thư viết vội.

“Đạt ơi, không biết bao giờ chúng mình mới có thể gặp lại nhau? mấy ngày qua, Hoa cứ ngỡ mình sống trong một giấc mơ. Không thể ngờ, giữa cái bãi rác khốn khổ này, Hoa lại có một tình bạn ngắn ngủi nhưng ấm áp đến thế. Suốt đời, có lẽ Hoa sẽ không bao giờ quên, cũng như suốt đời Hoa sẽ giữ mãi chuỗi vòng như một kỷ vật thiêng liêng… Mong sao Đạt sớm trở về với gia đình và không bao giờ phải sống ở bãi rác như Hoa, như những ngày vừa qua…”

Hai dòng nước mắt của Đạt béo rơi nhòa trên trang thư. Lần đầu tiên trong đời, nó đã hiểu thế nào là tình bạn. Nó ấp chiếc khăn tay cùng trang thư vào ngực và nói thầm: Hoa ơi, suốt đời Đạt sẽ không bao giờ quên Hoa. Đạt sẽ giữ lá thư và chiếc khăn này như một kỷ vật thiêng liêng nhất trong đời.

Thành phố đã lên đèn.

Những nhộn nhạo, xô bồ, bụi bặm của ngày thường đã nhòa đi, chìm lấp vào bóng đêm. Chỉ còn lại những đường phố mờ ảo ánh đèn, mở ảo hàng cây khiến Đạt béo không thể nhận ra mình đang ở đâu, không thể phân biệt sự khác nhau giữa từng đường phố. Đạt tụt xuống khỏi thùng xe rác. Đi giữa hè phố thoáng sạch, nó chợt nhận ra cả người nó là một khối xú uế, tanh tưởi. Nó vừa chui từ một thùng rác nhớp nhúa ra. Nó vừa từ địa ngục của gã Kỳ Dị trở về. Người ngợm thế này, sẽ không có chú công an nào tin nó bị lạc đâu. Có thể các chú sẽ cho nó là một thằng ăn cắp, một đứa chuyên đi ăn xin. Phải trở về nhà với một tư thế đĩnh đạc đàng hoàng, chứ không thể nhem nhuốc như thế này được. Nghĩ thế Đạt béo cảm thấy tự tin và bất cần. Nó vừa đi dọc phố vừa nhấm nháp chiếc bánh ngọt của bé Hoa một cách ngon lành. Ăn xong, nó sẽ tìm đến một vòi nước nào đó để tắm rửa một chút. Nếu giặt và hong khô được bộ quần áo thì tốt. Sau đó sẽ tìm chỗ ngủ. Những ngày ở bãi rác đã rèn cho nó sự gian khổ và chịu đựng. Ngủ qua đêm nay nữa trên đường phố có hề gì. Ngày mai, bằng mọi giá sẽ trở về với mẹ và anh Tuấn.

Như một kẻ lang thang thực thụ, Đạt béo tỏ ra mạnh dạn và chấp nhận hoàn cảnh. Nó đi lang thang hết phố này sang phố khác cho mãi đến nửa đêm…

Ngủ ở đâu bây giờ? Cho tới khi đôi chân đã tê mỏi, mí mắt nặng trĩu, Đạt béo mới nhận ra nó đang rất cần một chỗ để ngả lưng. Ngủ trên những chiếc ghế bên hồ kia ư?

Không được. Ngay trong khi nó ngủ say, bọn mẹ mìn sẽ đến, nhét nó vào bao tải và mang đi. Ngủ bên xó hè kia chăng? Cũng không được. Các chú công an sẽ lôi về đồn và xử phạt. Tốt nhất là phải tìm đến một đường phố lớn, sáng ánh đèn. Và tốt hơn cả là tìm được một chỗ nào đó, nơi gần một trạm công an, để nhỡ có sự cố gì còn kêu cứu được.

May quá, Đạt phát hiện ra một trạm điện thoại công cộng ở ngã ba phố chính. Nó tới gần quan sát. Tuyệt quá. Một chiếc tủ được quây bằng kính rất kín đáo. Đêm hôm nay còn ai gọi điện thoại nữa. Nó chui tọt vào, đóng cửa lại. Chà, kín đáo ra phết. Nó trải tờ báo cũ ai đã bỏ quên, nằm cuộn khoanh như một con mèo. Chỉ chốc lát nó đã ngáy pho pho.