← Quay lại trang sách

- VII -

Nam vừa ra khỏi, Lan xoay ngay câu chuyện. Nàng tươi cười hỏi bạn:

– Chị lại chơi từ lúc nào thế?

Trinh tự nhiên thấy mình ngượng ngùng, bẽn lẽn:

– A…em cũng vừa đến…em vừa đến được một lát thì chị về.

Lan đăm đăm nhìn Trinh nghĩ: “Mắt kia là mắt nói dối.” Mắt Trinh quả nhiên chớp mau. Và Trinh tự hỏi: “Vì sao mình lại lúng túng, vỉ sao mình lại không cứ nói thẳng rằng mình đến đã được hơn nửa giờ?”

Lan vừa lo lắng, vừa giận, vừa buồn phiền. Nàng muốn biết rõ sự thực. Ngờ vực thì khổ sở lắm. Mà không ngờ vực sao được?

– Nam gàn lắm, phải không? Trinh có thấy Nam gàn không?

Trinh cười:

– Kể thì cũng hơi gàn.

Câu trả lời đã phạm tới tình yêu và lòng tự ái của Lan. Nàng mát mẻ:

– Thế à? Hơi gàn thôi?

Rồi nàng mỉa mai hỏi luôn:

– Chị thấy Nam gàn?

Trinh vô tình cười nói:

– Ai lại anh ấy bảo em rằng sống cũng tức như lên đồng. Khi nào mình không còn là mình nữa, khi nào bóng nọ bóng kia nhập vào, mình mới sung sướng.

Lan không hiểu nhưng cũng trả lời:

– Có lý lắm chứ.

Trinh cười đã tự nhiên:

– Thôi, anh nói cái gì mà chị chả cho là có lý. Em thì em thấy vô lý lạ.

Lan nghĩ thầm: “Sao Nam lại đi nói câu chuyện ấy với Trinh. Có nghĩa gì bí ẩn ở trong không? Để rồi mình phải hỏi Nam cho ra mới được.”

Nàng ngửng lên nhìn Trinh và nàng cảm thấy nàng ghét bạn. Cái tính bông đùa„ vui vẻ của bạn mà trước kia nàng yêu thích, giờ nàng chỉ thấy nhạt nhẽo, vô duyên, vẻ mặt âm thầm suy nghĩ của Trinh ngay sau khi và trong khi cười, nói, trước kia Lan thấy buồn và giấu những tư tưởng sâu xa, giờ nàng chỉ thấy giả dối: “Cái buồn vẩn vơ ấy sao mà tiểu thuyết thế? sao mà kịch thế? Lừa được đàn ông chứ lừa thế nào nổi mình?”

Lan nhớ một lần Nam bảo nàng: “Trinh buồn lắm nhỉ! Kể cảnh Trinh cũng đáng buồn, cả ngày ngồi bán từng xu mộc nhỉ, từng hào miến cho những người vú già, hay những người đàn bà nhà quê”. Bấy giờ Nam còn là người chồng chưa cưới của nàng, và không hiểu sao, nàng không ghen với Trinh, có lẽ vì nàng cho Nam yêu nàng đã đến cực điểm rồi, không thể còn yêu được một người khác nữa? Vả trong khi tình yêu của nàng còn mơ mộng xa xăm, cái gì nàng cũng thấy đẹp như những tính tình đẹp của nàng: tình bạn, nàng chỉ thấy thành thực như tình yêu.

Nhưng bây giờ nàng tưởng nhìn thấy rõ: Nam quả đã yêu Trinh như yêu nàng hay có lẽ hơn yêu nàng. Sở dĩ Nam không lấy Trinh là vì nhà Trinh nghèo, là vì cái cửa hàng bán đồ nấu của Trinh, là vì một lẽ gì đó. Cũng có lẽ vì Kế là bạn thân của chàng. Lẽ ấy nàng thấy không đúng ngay: cha nàng chẳng là bạn thân của Nam ư? Và nàng tự an ủi, sung sướng: “Không, Nam yêu mình hơn, cái lý do chắc chắn nhất là Nam lấy mình. Nếu Nam yêu Trinh thì Nam đã lấy Trinh.”

Câu chuyện của hai người trở nên rời rạc. Lan nói một đằng, nghĩ một đằng. Nàng nghĩ tiếp: “Có lẽ trước kia thì thế đấy: nhưng nay biết đâu lòng Nam không thay đổi? Đàn ông mấy người chuyên nhất?” Coi như ái tình của Nam đối với Trinh là có thực, nàng thầm mắng chồng: “Tệ thật, mới được hơn một tuần lễ! Lấy nhau mới được hơn một tuần lễ, Nam đã tưởng tới một người khác!”

Tiễn bạn về rồi, và tuy biết Nam đương làm việc ở bên xưởng, Lan vẫn trở lại phòng khách. Và ý nghĩ của nàng càng liên miên thêu dệt quanh hình ảnh Trinh. Nàng thấy Trinh giống một nhân vật trong quyển tiểu thuyết nàng đã đọc, hay một vai đào chiếu bóng trong những phim nàng đã xem, một người nguy hiểm.

Mỗi lúc nàng nhìn càng rõ hơn: Phải, Nam yêu Trinh. Không còn chệch đi đằng nào được nữa. Tình thương của Nam đối với Trinh chỉ là tình yêu, “tình yêu trá hình”. Vì, hãy hỏi, Trinh có gì đáng thương mà Nam thương? Nàng cũng là một thiếu nữ như Lan, mà lại là một thiếu nữ đẹp nữa.“Người đẹp chỉ để cho người ta yêu, có thương thì họa chăng thương người xấu!” Lan định bụng hễ lần sau chồng còn tỏ ý hay ngỏ lời nói thương Trinh, nàng sẽ cho biết tay, nàng sẽ bảo thẳng vào mặt, không nể nang gì nữa. Lừa dối nàng, coi nàng như trẻ con thế nào được?

Lan xếp đặt thành một tiểu thuyết trong đó ba vai chính Nam, Trinh và Lan hoạt động theo ý nghĩ của nàng. Bao nhiêu những tính tình cao thượng về phần nàng, còn những mưu cơ gian trá, lừa lọc nàng gán cả cho Trinh.

Tiếng Nam hỏi ở bên xưởng:

– Lan ơi, Trinh về rồi à?

Lan im lặng không đáp. Máu như ứ lên cổ nàng làm nàng nghẹn ngào. Nàng nghĩ: “Lúc nào Nam cũng chỉ tưởng nhớ Trinh, thảo nào mấy hôm nay luôn luôn nói chuyện đến Trinh”.

Không thấy vợ trả lời, Nam vứt bút chì, đứng dậy sang phòng khách. Chàng nhìn Lan, cười hỏi:

– Trinh về rồi?

– Về rồi, sao?

Không lưu ý đến vẻ mặt hờn dỗi và giọng nói dấm dẳng của vợ. Nam đến sau ghế Lan quàng hai tay ôm cổ và âu yếm hôn tóc nàng. Lan thấy lòng dịu dần, và nàng ngửa mặt lên cười lại với chồng. Nhưng thoáng nhìn mặt Nam, nàng có ngay một ý nghĩ buồn: “Nam có lỗi thực rồi, Nam có tội thực rồi, Nam âu yếm mình để mình khỏi ngờ vực, thế thôi, có gì là thành thực đâu!” Và nàng hỏi để dò ý chồng:

– Trinh đẹp đấy chứ, Nam nhỉ?

– Đẹp, các cô thiếu nữ thì cô nào chẳng đẹp?

– Còn đàn bà có chồng không đẹp nữa?

Nam tát yêu má vợ:

– Em hay bắt bẻ quá! Anh nói thiếu nữ là anh nói chung tất cả đàn bà con gái trẻ tuổi. Em, anh cũng chỉ coi là một thiếu nữ như Trinh.

Lan hỏi lại:

– Như Trinh?

– Ừ, như Trinh.

– Sao không như một thiếu nữ khác?

– Ô! em tôi lôi thôi quá, dễ thường em muốn gây sự cãi nhau với anh chăng?

Lan nhìn thẳng vào mặt Nam:

– Sao anh lại cho thế là gây sự? Sao anh lại cho nhắc đến Trinh là muốn gây sự cãi nhau với anh? Vậy ra Trinh có thể là một đầu đề cãi nhau của chúng ta?

Nam đã hơi cáu, tuy chưa hiểu rõ ý nghĩ thầm kín của Lan:

– Ồ! em nói cái gì thế? Cái gì mà chả là đầu đề cãi nhau được, khi người ta muốn cãi nhau.

– Nghĩa là khi người ta không yêu nhau nữa?

– Chả cứ! Yêu nhau cũng vẫn cãi nhau như thường, có khi yêu nhau càng hay cãi nhau.

Lan cười buồn:

– Vì thế người ta bảo “yêu nhau lắm, cắn nhau đau” phải không?

– Không, không phải thế. Anh biết một cặp vợ chồng cãi nhau ngày ấy sang ngày khác, nhưng yêu thì rất mực yêu nhau. Có lẽ chỉ ở các gia đình hòa hợp, sung sướng, mới có những chuyện cãi nhau như thế.

Lan cố làm ra mát mẻ:

– Đã cãi nhau luôn thì còn hòa hợp, sung sướng gì!

– Hẳn chứ, những người hay cãi nhau là những người nóng nẩy, nông nổi, những người tốt. Vả hay cãi lý với nhau thì dễ hiểu nhau, và không giấu giếm nhau được điều gì nữa. Có hiểu nhau mới yêu nhau được.

– Hiểu cả những điều xấu của nhau?

– Hẳn chứ! Những tâm hồn kín đáo như những cái tủ sắt khóa chặt làm cho người ta ghê sợ và dễ ác cảm lắm. Hai tâm hồn như thế ở cạnh nhau, bao giờ cũng yên lặng Nhưng người nọ có biết, có trông thấy người kia chưa ở trong lòng những tư tưởng gì về mình không? Họ không biết thì thường họ tưởng tượng ra. Và họ đã tưởng tưọng thì có khi tốt họ tưởng tượng ra xấu …

Lan ngắt lời:

– Cũng như xấu họ tưởng tượng ra tốt.

– Chính thế. Chi bằng hiểu nhau có hơn không? Nhất khi hai người cùng tốt cả. Mà tốt thì bao giờ người là cũng tốt.

Lan cười:

– Anh lạc quan lắm!

Nam âu yếm nhìn Lan:

– Phải, anh lạc quan lắm, nhất từ một tuần lễ nay.

Lan sung sướng quên hết căm hờn. Hình ảnh Trinh không còn phảng phất trong ý nghĩ nàng nữa.

– Vậy anh yêu em...

Nàng cảm động không nói được dứt câu. Nước mắt nàng trào ra, chảy xuống má.

– Em còn ngờ vực thì em tệ lắm.

Lan như thổn thức:

– Em lo… lo sợ vơ vẩn… không căn cứ.

Nam cười, hỏi:

– Em sợ gì?

– Em sợ rồi Nam sẽ không yêu em nữa.

– Thế thì em vẩn vơ thực đấy! Mà lại lẩn thẩn nữa!

Lan im lặng, và lại buồn. Nàng cho câu trả lời của Nam chỉ là một câu trả lời, đó không phải là tình yêu nồng nàn, bồng bột như Lan thường thấy trên màn ảnh và thường ao ước.

Không phải Nam đã quá tuổi lãng mạn của Lan. Lúc chàng mới ngoài hai mươi tuổi, chàng đã yêu một cô nữ học sinh: ái tình hoàn toàn thuộc về tinh thần, hay đúng hơn, hoàn toàn bằng thư và những cuộc nói chuyện phiếm. Rồi khi thiếu nữ đi lấy chồng, chàng phải cố làm ra buồn rầu khổ sở để khỏi thành một người tệ bạc, một người vô tình.

Lặng lẽ và hồn nhiên – hồn nhiên chứ không phải lãnh đạm – trong tình yêu, nay chàng vẫn như xưa, nhưng nay vì đã từng giao thiệp với phái đẹp và nhận thấy họ không ưa những người đàn ông bình thản, điềm tĩnh, chàng đã khôn khéo hơn, đã biết đóng vai một người tình có bộ yêu dấu. Vì thế thoáng nhìn thấy nét buồn trên mặt Lan, chàng hiểu ngay những tư tưởng thầm kín, những mộng đẹp của thiếu nữ, và chàng lại vội hôn trên má Lan một cái hôn mà chàng cố làm ra nồng nàn, thấm thía.

Thấy Lan sung sướng, chàng nghĩ thầm: “Ta đã lừa dối Lan như ta đã lừa dối những người khác….”