Che Khuất Đạt đến toàn phần
Nỗi háo hức lan tỏa trên mặt đất khi một vệt mỏng bên phía Tây vầng mặt trời - "tiếp điểm đầu tiên" với mặt trăng - chuyển thành một quầng đen đang từ từ trườn đến, như một vết cắn hình tròn đang dần nuốt trọn mặt trời chiều. Ban đầu, khó có thể thấy rõ sự khác biệt trong số lượng hay chất lượng của ánh sáng rọi xuống mặt đất. Chỉ là một quầng đen trên bầu trời cao, đang biến mặt trời sáng rạng thường ngày trở thành một hình lưỡi liềm, đánh dấu hôm nay là một ngày khác những ngày khác.
Thuật ngữ "nhật thực" thực ra là sai. Thiên thực xảy ra khi một vật thể di chuyển vào trong bóng của một vật thể khác. Ở nhật thực, mặt trăng không di chuyển vào trong bóng của mặt trời, mà thay vào đó đi qua giữa mặt trời và trái đất, che khuất mặt trời - tạo ra bóng. Thuật ngữ chính xác phải là "che khuất". Mặt trăng che khuất mặt trời, tạo nên một bóng nhỏ trên bề mặt trái đất. Nó không phải nhật thực, mà thực ra là hiện tượng trái đất bị che khuất.
Khoảng cách từ trái đất tới mặt trời gấp khoảng bốn trăm lần khoảng cách từ mặt trăng tới trái đất. Một sự trùng họp đáng chú ý là đường kính của mặt trời cũng gấp khoảng bốn trăm lần đường kính của mặt trăng. Chính vì vậy nhìn từ trái đất, diện tích mặt trăng và quang quyển của mặt trời - hay đĩa sáng của nó - gần như cùng kích thước.
Hiện tượng che khuất toàn phần chỉ có thể xảy ra trong tuần trăng mới, khi mặt trăng gần điểm cận địa, vị trí gần trái đất nhất. Thời gian che khuất toàn phần phụ thuộc vào quỹ đạo của mặt trăng, nhưng không bao giờ vượt quá 7 phút 40 giây. Lần che khuất này được dự đoán sẽ kéo dài chính xác 4 phút 57 giây: chỉ chưa đầy năm phút chập choạng tối giữa buổi chiều thu đẹp trời.
***
Lúc này trăng non (hay trăng vô hình) đã che lấp được một nửa mặt trời, bầu trời sáng bắt đầu mang sắc tối: giống như hoàng hôn, chỉ có điều thiếu ánh sáng ấm áp. Ở mặt đất, ánh mặt trời nhờ nhờ, như thể đã bị lọc sáng hay khuếch tán. Bóng đổ mờ dần đi. Cả thế giới dường như đang được vặn giảm độ sáng.
Khi hình lưỡi liềm tiếp tục mỏng đi do bị đĩa mặt trăng nuốt lấy, ánh sáng âm ỉ của nó rực lên như thể trong con hoảng loạn. Sự che khuất có vẻ đã lấy được đà và một loại tốc độ khủng khiếp trong lúc cảnh vật dưới mặt đất trở nên xám ngoét, màu sắc trượt ra khỏi quang phổ thông thường. Bầu trời phía Tây tối nhanh hơn phía Đông khi bóng của mặt trăng tiến tói.
Ở phần lớn Mỹ và Canada sẽ có nhật thực một phần, nhật thực toàn phần chỉ xảy ra trên một dải đất dài hẹp, dài khoảng 16.000 rộng khoảng 160 ki lô mét, nơi bóng đen toàn phần của mặt trăng bao phủ lên trái đất. Hành trình che khuất từ Tây sang Đông, hay còn gọi là "đường đi của nhật thực toàn phần", bắt đầu từ vùng sừng châu Phi, vòng ra Đại Tây Dương rồi kết thúc ngay phía Tây hồ Michigan, di chuyển với tốc độ hơn 1.600 ki lô mét trên giờ.
Khi mặt trời lưỡi liềm tiếp tục hẹp dần, màu trời hóa sắc tím ngột ngạt. Bóng tối phía Tây tập trung sức mạnh, như một con giông âm thầm lặng gió đang lan rộng khắp bầu trời và rồi khép lại quanh vầng mặt trời suy yếu, như một sinh vật vĩ đại đang chịu thua trước một thế lực hắc ám lan tràn từ bên trong.
Mặt trời mảnh đi tới mức đáng sợ, cảnh tượng - qua lóp kính bảo vệ - trông như thể được nhìn qua một nắp cống đang trượt đóng phía trên cao, bóp nghẹt ánh sáng ban ngày. Hình lưỡi liềm rực trắng, rồi chuyển thành màu bạc trong thời khắc hấp hối đón đau.
Những dải bóng râm kỳ dị, lộn xộn bắt đầu trải ra trên mặt đất. Nhìn qua khóe mắt, dao động tạo thành do khúc xạ ánh sáng qua bầu khí quyển của trái đất - tương tự hiện tượng ánh sáng lay động dưới đáy hồ bơi - quằn quại như những con rắn bóng đen. Trò choi ma quái này của ánh sáng làm mọi người dựng tóc gáy.
Kết thúc tới một cách nhanh chóng. Cơn đau cuối cùng ón lạnh và dữ dội, lưỡi liềm co rút lại thành một đường cong, một vết sẹo rạch trên bầu trời, rồi tan thành từng đốm trắng lập lòe, hiện thân của những tia mặt trời cuối cùng lọt qua được những thung lũng sâu thẳm nhất của bề mặt mặt trăng. Những đốm sáng ấy chóp nháy và rồi nối tiếp nhau biến mất, vụt tắt như ánh nến đang lụi tàn bị lóp sáp đen của chính nó nhấn chìm. Một dải màu đỏ thẫm của sắc quyển, một lóp mỏng trên bề mặt mặt trời, bùng lên ở vài giây quý giá cuối cùng - và rồi mặt trời biến mất.
Toàn phần.
Phố Kelton, Woodside, QueensKELLY GOODWEATHER không tin nổi trời tối nhanh đến vậy. Cô đứng trên vỉa hè, y như những người hàng xóm phố Kelton - trên phần đường bình thường vào tầm giờ này hằng ngày vốn chói chang ánh nắng - ngước nhìn bầu trời sập tối qua cặp kính gọng bìa được tặng kèm cùng hai chai soda Eclipse hai lít cho người ăn kiêng. Kelly là một phụ nữ có học. Cô hiểu một cách khoa học về chuyện đang xảy ra. Dù vậy cô vẫn cứ cảm thấy một nỗi hoang mang, gần như choáng váng, trào dâng trong lòng. Một thôi thúc muốn tháo chạy, trốn tránh. Hiện tượng xếp hàng như thế này của các thiên thể, sự di chuyển vào trong bóng mặt trăng: nó chạm đến một cái gì đấy sâu thẳm trong cô. Chạm đến cái sinh vật kinh sợ bóng tối bên trong.
Những người khác hẳn cũng cảm thấy như vậy. Con phố trở nên tĩnh lặng vào thời khắc nhật thực toàn phần. Họ đều đang đứng trong thứ ánh sáng kỳ dị này. Và những cái bóng uốn éo lúc nãy còn quằn quại trên bãi cỏ, giờ đã vượt ngoài tầm nhìn của họ, hắt lên hông nhà, trông như những linh hồn đang giãy giụa. Như thể một luồng gió lạnh đã ùa xuống phố, chẳng hề lay động một sọi tóc mà chỉ làm họ lạnh buốt tâm can.
Người ta thường nói sau khi ai đó rùng mình: Có người vừa giẫm lên nấm mồ của bạn. Đó chính xác là cảm giác mà lần "che khuất" này mang lại. Một ai đó, hoặc một thứ gì đó đang cùng lúc giẫm lên nấm mồ của tất cả mọi người. Mặt trăng chết băng qua trái đất sống.
Và rồi, ngước lên cao: vành nhật hoa. Mặt trời bị che khuất, tối đen và vô hình, rực sáng xung quanh cái hư vô của mặt trăng, nhìn chằm chằm xuống trái đất với mái tóc trắng bồng bềnh rực rỡ. Một cái đầu thần chết.
Hàng xóm của cô, Bonnie và Donna, cặp đôi thuê nhà bên cạnh, đang đứng choàng tay qua hông nhau, Bonnie đút tay vào túi sau chiếc quần jean cạp trễ của Donna. "Tuyệt quá nhỉ?" Bonnie hớn hở gọi sang.
Kelly chẳng thể đáp lại. Họ không hiểu được sao? Đối với cô, đầy không phải một cảnh lạ đơn thuần, không phải một thú vui ban chiều. Tại sao không ai thấy nó như một dạng điềm báo? Quỷ tha ma bắt những giải thích thiên văn và lý luận khoa học đi: làm sao mà thứ này lại không mang một ý nghĩa gì? Thực chất, cũng có thể nó không có một ý nghĩa cố hữu. Chỉ đơn giản là một sự hội tụ của các quỹ đạo. Nhưng làm sao loài người có tri giác lại không gán cho nó một ý nghĩa nào đó được, dù tích cực hay tiêu cực, tôn giáo hay tâm linh, hay bất cứ thứ gì khác? Ta biết một sự việc diễn ra như thế nào không có nghĩa là ta hiếu nó...
Họ lại gọi với sang Kelly, đang đứng một mình trước nhà, bảo cô lúc này đã an toàn để có thể bỏ kính ra được rồi. "Chị không muốn bỏ lỡ cái này đâu!"
Kelly sẽ không bỏ kính ra. Dù ti vi đã nói làm vậy lúc "toàn phần" là an toàn. Ti vị cũng từng nói với cô rằng cô sẽ không già đi nếu mua các loại kem và thuốc đắt tiền đấy thôi.
Nhũng tiếng ồ à vang lên khắp phố, một sự kiện cộng đồng đích thực khi người ta thích thú với hiện tượng có một không hai này và tận hưởng khoảnh khắc này. Ngoại trừ Kelly. Có chuyện gì với mình vậy? cô tự hỏi.
Một phần là do cô vừa nhìn thấy Eph trên ti vi. Anh không nói gì nhiều tại cuộc họp báo, nhung qua ánh mắt và cách nói của anh, Kelly biết có gì đó không ổn. Rất không ổn. Thứ gì đó vượt quá những lời quả quyết sáo rỗng của thị trưỏng và thống đốc. Thứ gì đó nằm ngoài nhũng cái chết bất ngờ và khó hiểu của 206 hành khách trên chuyến bay xuyên Đại Tây Dương.
Vi rút? Một cuộc tấn cồng lãnh hoàng? Một vụ tự sát tập thể?
Và giờ đến chuyện này.
Cô muốn Zack và Matt ở nhà. Cô muốn họ ở đây cùng cô ngay lúc này. Cô muốn cái vụ che khuất mặt trời này chấm dứt, muốn biết chắc rằng sẽ không bao giờ phải trải nghiệm cảm giác này lần nữa. Qua lóp kính màu, cô ngước nhìn sát thủ mặt trăng với thắng lọi hắc ám của nó, lo sợ mình có thể chẳng bao giờ còn nhìn thấy lại ánh mặt trời.
Sân vận động Yankee, BronxZACK ĐỨNG TRÊN GHẾ NGỒI CỦA NÓ NGAY CẠNH MATT, anh ta đang chằm chằm nhìn nhật thực, mũi chim lại miệng há hốc như một anh tài xế nhìn dòng xe đang chạy. hơn năm mươi ngàn người hâm mộ đội Yankees đeo những chiếc kính quan sát nhật thực kẻ sọc, phiên bản đặc biệt cho dân sưu tầm, đã đứng hẳn lên, ngửa mặt nhìn mặt trăng đang phủ tối bầu trời trong một buổi chiều hoàn hảo để choi bóng chày. Tất cả, ngoại trừ Zack Goodweather. Nhật thực cũng hay ho đấy, nhưng nó đã xem đủ rồi, thế nên Zack chuyển sự chú ý sang hàng ghế dự bị. Nó đang cố quan sát các cầu thủ Yankees. Có Jeter, đeo cái lánh giống hệt Zack, quỳ một gối trên bậc cao nhất như đang trong tư thế chờ lệnh vụt bóng. Các cầu thủ giao bóng và bắt bóng ở trên sân tập, túm tụm trên bãi cỏ bên cánh phải sân bóng giống mọi người, hoàn toàn bị cuốn hút bởi nhật thực.
"Kính thưa quý vị," bình luận viên Bob Sheppard nói, "thưa các bạn, lúc này các bạn có thể bỏ kính an toàn ra."
Và bọn họ làm theo. Năm mươi ngàn người, gần như cùng lúc. Một tiếng thở hổn hển ngưỡng mộ vang lên, tiếp theo là vài tiếng pháo tay, rồi tiếng reo hò vang dội, như thể đám đông đang cổ vũ anh chàng Matsui nhút nhát bước ra khỏi băng ghế dự bị để ngả mũ chào sau khi được lưu danh tên tuổi trong bảo tàng truyền thống ngoài trời của Yankees ở Monument Park.
Ở trường, Zack được học rằng mặt trời là một lò phản ứng hạt nhân 6.000 độ Kelvin, thế nhưng vành nhật hoa, rìa ánh sáng chung quanh nó, chứa khí hydro cực nóng - chỉ có thể nhìn thấy từ trái đất khi có nhật thực toàn phần - thậm chí còn nóng hơn đến khó hiểu, nhiệt độ của nó có thể đạt tới 2.000.000 độ Kelvin.
Thứ thằng bé thấy khi bỏ kính là một đĩa đen hoàn toàn nằm giữa một viền lửa mỏng màu đỏ thẫm, xung quanh là vầng hào quang trắng lót phớt. Giống như một con mắt: mặt trăng là con ngươi đen khổng lồ; vành nhật hoa là lòng trắng; và những tia đỏ chói phát ra từ viền con ngươi - những lóp khí cực nóng phun trào từ bề mặt mặt trời - là những mạch máu đỏ ngầu. Trông như con mắt của một xác sống.
Tuyệt.
Bầu trời Xức Sống. À không: Các xác sống của nhật thực. Các xác sống của sự che khuất. Các xác sống che khuất từ hành tinh mặt trăng! Chờ đã - mặt trăng không phải một hành tinh. Mặt trăng Xác Sống. Đây có thể là chủ đề cho bộ phim mà nó và hội bạn sẽ cùng làm vào mùa đông năm nay. Tia mặt trăng trong thời điểm nhật thực toàn phần đã biến các thành viên của đội New York Yankees thành xác sống ăn não - tuyệt vòi! Và thằng bạn Ron của nó trông gần giống cầu thủ Jorge Posada thời trẻ. "Này, Jorge Posada, liệu tôi có thể xin chữ ký của anh... đợi đã, anh làm gì... ê, đó là... mắt anh... bị sao vậy... ặc... không... KHÔÔÔNG!!!"
Lúc này tiếng organ vang lên, và vài kẻ say xỉn bỗng trở thành những chỉ huy dàn nhạc, khua tay hô hào nhóm của mình hát theo kiểu như bài "Bóng trăng dõi theo tôi" cổ lỗ. Những cổ động viên bóng chày thường luôn ầm ĩ mà chẳng cần lý do. Những người này thậm chí vẫn có thể vui vẻ ngay cả khi sự che khuất này là một thiên thạch đang lao về phía họ.
Chà. Zack đột nhiên nhận ra, đây hẳn là những lời bố sẽ nói nếu bố ở đây.
Matt, đang ngồi bên cạnh ngắm nghía chiếc kính miễn phí, huých Zack. "Một món lưu niệm khá thú vị nhỉ? Chú dám cá là giờ này ngày mai trên eBay sẽ tràn ngập thứ này."
Rồi một gã say xm xô vai Matt, bắn bia vào giày của anh ta. Matt dơ người trong chốc lát, rồi đảo mắt về phía Zack, với vẻ mặt kiểu Cháu-sẽ-làm-gì? đây. Nhưng thằng bé chẳng nói gì hay làm gì. Nó thậm chí còn chẳng quay lại nhìn. Zack chọt nhận ra nó chưa từng thấy Matt uống bia, chỉ toàn vang trắng hay đỏ trong những đêm ở nhà với mẹ. Lúc đó Zack có cảm tưỏng rằng Matt, dù có say mê trận đấu đến đâu, về cơ bản vẫn e sợ những cổ động viên ngồi xung quanh họ.
Giờ thì Zack thực sự mong bố có mặt ở đây. Nó rút điện thoại của Matt ra khỏi túi quần jean và kiểm tra tin nhắn hồi âm lần nữa.
Đang dò tin hiệu, điện thoại thông báo. vẫn không có sóng. Sự biến dạng bức xạ và vết sáng của mặt trời gây nhiễu sóng vô tuyến và ảnh hưởng tới các vệ tinh; họ đã cảnh báo có thể xảy ra chuyện đó. Zack cất điện thoại và vươn cổ về phía sân bóng, lại tìm kiếm Jeter.
Trạm vũ trụ quốc tếTẠI ĐỘ CAO 350 ki lô mét cách bề mặt trái đất, phi hành gia Thalia Charles - kỹ sư hàng không Mỹ trong Đoàn Thám hiểm 18 cùng một chỉ huy người Nga và một kỹ sư người Pháp - đang trôi nổi trong môi trường không trọng lực dọc theo hành lang nối mô đun Unity với cửa sập sau của phòng thí nghiệm Destiny. Cơ sở nghiên cứu ISS bay theo quỹ đạo quanh trái đất một ngày muôi sáu lần, hay khoảng một tiếng rưỡi một lần, với tốc độ 27.000 ki lô mét trên giờ. Các hiện tượng che khuất chẳng phải điều gì to tát trên quỹ đạo thấp quanh trái đất: chỉ cần dùng bất cứ vật thể tròn nào che lên cửa sổ để chắn mặt trời là có thể nhìn thấy vành nhật hoa tuyệt đẹp. Vì thế mối quan tâm của Thalia không nằm ở sự thẳng hàng giữa mặt trăng và mặt trời - từ góc nhìn với tốc độ di chuyển nhanh này, quả thực chẳng có sự che khuất nào - mà nằm ở tác động của hiện tượng này lên trái đất đang chậm chạp quay kia.
Destiny, phòng thí nghiệm chính trên ISS, kích cỡ tám mét tư và bốn mét hai - tuy vậy, do số lượng các trang thiết bị gắn vào các vách khá lớn nên không gian làm việc bên trong mô đun hình trụ này chật hơn thế, bề dài chỉ vừa chừng năm người và bề ngang chừng một người. Mọi đường dây, ống dẫn và kết nối cáp đều có thể được tiếp cận trực tiếp và vì thế được đặt lộ thiên, khiến cho toàn bộ bốn bức tường của Destiny trông như mặt sau của một bo mạch chủ. Đôi khi Thalia cảm thấy mình chẳng khác gì một bộ vi xử lý tí hơn đang cần mẫn thực hiện những phép tính bên trong một cỗ máy tính khổng lồ trong vũ trụ.
Thalia lướt bàn tay dọc mặt dưới, tức là "mặt sàn" của Destiny - trong không gian làm gì phân biệt trên hay dưới - tới một vòng tròn rộng, trông như ống kính, có đóng chốt. Tấm cửa chắn được thiết kế để bảo vệ mô đun nguyên vẹn trước bụi vũ trụ hay sự va chạm với các mảnh vỡ di chuyển trên quỹ đạo. Cô tì hai bàn chân đang mang tất vào một cái hốc bám trên tường và dùng tay mở tấm chắn, làm lộ ra một cửa sổ quang đường kính sáu mươi phân.
Quả cầu trái đất trắng-xanh lọt vào tầm nhìn.
Nhiệm vụ của Thalia là chụp một vài tấm hình trái đất bằng một chiếc máy ảnh Hasselblad điều khiển từ xa. Nhung ngay khi cô nhìn thấy trái đất từ góc nhìn khác thường này,
những gì trước mắt khiến cô rùng mình. Vệt đen lớn vốn là bóng của mặt trăng trông như một điểm chết trên bề mặt trái đất. Một vệt bẩn tăm tối đáng sợ trên quả cầu xanh tràn đầy sức sống, ngôi nhà của cô. Đáng sợ hơn cả, đó là cô chắng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong sự che khuất toàn phần, phần trung tâm tăm tối nhất của bóng mặt trăng, đó là cả một vùng đã biến mất vào bên trong một hố đen thăm thẳm. Giống như thể cô đang quan sát một bản đồ vệ tinh sau thảm họa, như thể một ngọn lửa khủng khiếp đã thiêu rụi thành phố New York và giờ đang lan ra khắp vùng đất rộng lớn trên bờ biển phía Đông.
ManhattanCƯ DÂN NEW YORK TỤ TẬP tại Công viên Trung tâm, bãi cỏ Great Lawn rộng hai mươi hai héc ta đông nghịt người như thể đang trong một buổi hòa nhạc mùa hè. Những người đã trải bạt và bày ghế gấp từ ban sáng giờ đây cũng đều phải đứng như bao người khác, trẻ con vắt vẻo trên vai cha, bé sơ sinh được ẵm trong vòng tay mẹ. Lâu đài Belvedere sừng sững màu tím sẫm trên công viên, một nét chấm phá ma quái đậm tính gothic cho không gian đồng quê rộng mở này, trông có vẻ nhỏ bé trước những tòa nhà cao chọc trời của Bờ Đông và Bờ Tây.
Hòn đảo lớn sầm suất dừng mọi hoạt động, ai cũng có thể cảm nhận được sự tĩnh mịch của thành phố khi đó. Cảm giác sợ hãi bóng tối lan truyền trong cả cộng đồng. Hiện tưọng che khuất đã áp đặt một kiểu bình đẳng lên thành phố và những cư dân của nó, khoảng thời gian năm phút phá vỡ phân tầng xã hội. Ai cũng đều như nhau dưới mặt trời - hay đúng hơn là dưới sự thiếu mặt trời.
Tiếng radio vang vọng tứ phía trên bãi cỏ, mọi người cùng hát theo Bonnie Tyler bản karaoke được yêu thích dài bảy phút "Khoảng tối trong tim" phát trên sóng Z100.
Dọc theo cầu East Side nối Manhattan với phần còn lại của thê giới, người đứng bên ô tô, người ngồi trên mui xe, vài nhiếp ảnh gia trên lối dành cho người đi bộ đang chụp bằng những chiếc máy ảnh có kính lọc sáng đặc biệt.
Nhiều tiệc rượu sớm, dạng như lễ mừng năm mới, được tổ chức trên các mái nhà, nhất thời chững hẳn lại bởi cảnh tượng đáng sợ trên bầu trời.
Màn hình Panasonic Astrovision khổng lồ, giữa Quảng trường Thời đại lờ mờ tối, phát sóng vụ che khuất cho đám đông trên mặt đất, vành nhật hoa ma quái mập mờ phía trên "giao lộ của thế giới" như một lời cảnh báo từ một nơi xa xôi trong thiên hà, hình ảnh trên màn hình bị gián đoạn bởi những đoạn nhiễu chập chờn.
Tổng đài khẩn cấp 911 và tổng đài không khẩn cấp 311 nhận được vô vàn cuộc gọi, cả một đống là từ những bà bầu báo cáo đẻ non do "ảnh hưởng của nhật thực". Đội chuyên viên cấp cứu cần mẫn đi làm nhiệm vụ, bất chấp tình trạng tắc nghẽn giao thông trên toàn hòn đảo.
Hai trại tâm thần trên đảo Randall tại phía Bắc sông East đã phải nhốt những bệnh nhân có xu hướng bạo lực trong phòng và yêu cầu đóng tất cả các rèm cửa. Những bệnh nhân không có xu hướng bạo lực được mòi tập trung tại các nhà ăn tắt hết điện để xem phim - phim hài - tuy nhiên, trong mấy phút che khuất toàn phần, không ít người trở nên bồn chồn, lo lắng muốn rời phòng mà không rõ nguyên nhân. Tại Bellevue, khu tâm thần cũng đã nhận thấy số ca nhập viện tăng nhẹ vào sáng hôm đó, trước lúc nhật thực.
Nằm giữa Bellevue và Trung tâm Y tế của Đại học New York, hai trong số những bệnh viện lớn nhất trên thế giới, có một tòa nhà có thể coi là xấu xí nhất Manhattan. Tòa nhà trụ sở chính của cơ quan pháp y New York là một hình chữ nhật không cân đối màu ngọc lam tang tóc. Khi những túi xác được dỡ khỏi xe chở cá, đưa lên cáng rồi di chuyển vào các phòng mổ và các nhà lạnh dưới tầng hầm, Gossett Bennett, một trong số mười bốn bác sĩ pháp y của cơ quan, bước ra ngoài để nghỉ ngơi một lát. Anh chẳng thể nhìn thấy hình ảnh mặt trăng che mặt trời từ công viên nhỏ phía sau bệnh viện - tòa nhà đã chắn đường anh - nên thay vào đó, anh quan sát khán giả. Suốt dọc đường cao tốc FDR, trồng từ công viên ra, mọi người đứng giữa những chiếc xe đang đỗ, trên một xa lộ chưa từng ngoi nghỉ. Dòng sông East phía xa tối đen, một dòng hắc ín phản chiếu bầu trời chết. Bên kia bờ sông, bóng tối bao trùm toàn bộ quận Queens, chỉ trừ vài ô cửa sổ cao nhất hướng Tây phản chiếu ánh sáng rực rỡ của vành nhật hoa, giống như ngọn lửa nóng trắng từ một đám cháy nhà máy hóa chất nào đó.
Cảnh tượng mở màn cho ngày tận thế hẳn là trông sẽ giống thế này, anh tự nhủ, trước khi quay trở lại văn phòng pháp y để hỗ trợ công việc kê khai người chết.
Sân bay quốc tế JFKGIA ĐÌNH CÁC HÀNH KHÁCH và phi hành đoàn đã thiệt mạng trên chuyến bay 753 của hãng Regis Air được khuyến nghị tạm dừng các công việc giấy tờ cùng thứ cà phê của Hội Chữ Thập Đỏ (loại cà phê không caffein dành riêng cho những người đang buồn phiền) và đi bộ ra bên ngoài thềm đế máy bay, tới khu vực cấm sau nhà ga số 3. Tại đó, những người đưa tang đôi mắt thâm quầng, chẳng có gì chung ngoài nỗi đau mất mát, cùng tụ tập lại nhìn nhật thực, tay trong tay - một số tựa vào người khác vì tình đoàn kết, một số lại vì cần cử chỉ động viên - mặt cùng hướng tới bầu trời phía Tây tối mịt. Họ chưa biết chẳng mấy chốc họ sẽ phải chia thành bốn nhóm và di chuyển bằng xe buýt trường học tới những cơ quan pháp y tương ứng để rồi lần lượt từng gia đình sẽ được mòi vào một phòng giám sát và được cho xem một bức ảnh nạn nhân sau khi chết rồi được yêu cầu chính thức nhận diện người thân của họ. Chỉ những gia đình yêu cầu được xem thi thể người thân mới được cho phép làm vậy. Sau đó, họ sẽ được tặng các voucher phòng ở khách sạn Sheraton sân bay, với một bữa tối buffet miễn phí tại đó cùng những cố vấn tâm lý túc trực suốt đêm đó cho tới ngày hôm sau sẵn sàng phục vụ họ.
Còn lúc này, họ nhìn chằm chằm lên cái đĩa đen đang rực sáng như một đèn chiếu đảo ngược, hút sạch ánh sáng khỏi thế giới này để mang tới thiên đường. Với họ, hiện tượng hủy diệt này là một biểu tượng hoàn hảo cho mất mát của họ lúc này. Với họ, nhật thực hoàn toàn không phải là thứ gì đó phi thường. Có vẻ nó chỉ là thứ mà Chúa và bầu trời thấy phù họp để biểu lộ sự cảm thông với nỗi đau họ đang mang.
***
Bên ngoài kho bảo trì máy bay Regis Air, Nora đứng tách biệt khỏi những điều tra viên khác, đợi Eph và Jim quay lại từ cuộc họp báo. Mắt cô hướng về phía hố đen báo hiệu điềm gở trên bầu trời, nhung không tập trung. Cô cảm giác như bị cuốn vào một thứ gì đó mà cô không hiểu được. Như thể một kẻ thù mới xa lạ đã xuất hiện. Mặt trăng chết che khuất mặt trời sống. Đêm che khuất ngày.
Một cái bóng lướt qua cô. Cô thấy cái bóng lờ mờ qua khóe mắt, ngay trước thời khắc che khuất toàn phần, một thứ gì đó giống như bóng những con giun đang trườn bò, nhấp nhô trên thềm đế máy bay. Một thứ gì đó nằm ngoài trường nhìn của cô, chỉ vừa đủ để cô có thể nhận thấy. Đang trốn thoát khỏi kho bảo trì, như một linh hồn bóng tối. Cái bóng cô vừa cảm thấy.
Chỉ trong một tích tắc cô cần để rời con ngươi về phía đó, cái bóng đã biến mất.
***
Lorenza Ruiz, nhân viên điều khiển xe băng tải hành lý sân bay, người đầu tiên lái xe ra chỗ cái máy bay chết, nhận thấy mình đã bị trải nghiệm đó ám ảnh. Lo chẳng thể gạt bỏ khỏi tâm trí cảnh cô đứng dưới bóng cái máy bay đêm qua. Cô mất ngủ, trở mình trằn trọc, cuối cùng bèn dậy đi đi lại lại. Một ly vang trắng giữa khuya cũng không giúp ích gì. Nó đè nặng lên cô như một thứ gì đó cô chẳng thể rũ bỏ. Cuối cùng, khi bình minh lên, cô nhận thấy mình đang nhìn đồng hồ, háo hức được quay trở lại với công việc. Cô nhận ra mình đang nóng lòng muốn quay lại JFK. Nhung chẳng phải là do một nỗi hiếu kỳ bệnh hoạn nào. Chính hình ảnh cái máy bay không hoạt động đã tác động lên tâm trí cô, như một luồng ánh sáng rọi thẳng vào mắt. Cô chỉ biết một điều là cô cần quay lại để nhìn nó lần nữa.
Giờ lại đến vụ nhật thực này, và lần thứ hai trong vòng hai mươi tư giờ, sân bay phải ngừng hoạt động. Lần tạm nghỉ này đã được lên kế hoạch từ hàng tháng trước - FAA đã lên khung thời gian mười lăm phút ngừng hoạt động cho các sân bay trong thời gian nhật thực, vì lo lắng cho tầm nhìn của các phi công, bởi họ khó có thể đeo kính lọc sáng trong lúc hạ cánh hoặc cất cánh - tuy nhiên, một phép toán đon giản nhưng đáng sợ chợt nảy ra trong đầu cô:
Máy bay chết + Nhật thực = Không ổn.
Khi mặt trăng dập tắt mặt trời, như một bàn tay bịt miệng để ngăn tiếng thét, Lo lại thấy rùng mình hoảng loạn hệt như khi đứng trên đầu băng tải bên dưới bụng chiếc 777 tối om. vẫn là thôi thúc tháo chạy ấy, nhưng lần này cô cũng biết rằng, tuyệt đối chẳng có nơi nào để chạy.
Giờ cô lại nghe thấy nó. vẫn tiếng ồn mà cô đã nghe thấy khi mới tới ca trực, chỉ có điều nay đã đều hon, to hon. Tiếng o o. Một âm thanh vo ve, và điều kỳ lạ là, bất kể có đeo tai nghe chống ồn hay không, cô vẫn nghe thấy nó với cùng một âm lượng. Kiểu như một cơn đau đầu. Từ bên trong. Nhưng, như một tín hiệu dẫn đường, nó mạnh dần lên trong tâm trí cô khi cô quay trở lại với công việc.
Với mười lăm phút sân bay tạm dừng hoạt động trong thời gian nhật thực, cô đã quyết định cất bước đi tìm kiếm nguồn gốc thứ âm thanh này, bám theo nó. Cô không hề ngạc nhiên nhận ra giờ đây mình đang đứng trước nhà kho bảo trì đã bị phong tỏa của Regis Air, nơi chiếc 777 chết đang đậu.
Tiếng ồn này không giống bất cứ loại máy móc nào cô từng nghe. Một âm thanh vội vã, gần như tiếng cuộn xoáy, như tiếng chất lỏng đang chảy. Hay như tiếng rì rầm của hàng chục, hàng trăm giọng nói khác nhau, đang cố gắng thể hiện điều gì đó. Có lẽ CÔ đang bắt được các dao động ra đa qua lóp trám răng của mình. Có một nhóm người ở phía trước, các nhân viên đang mê mải nhìn vầng mặt trời bị che lấp - nhung không có ai như cô, đang lẩn lút ở đây, lo lắng hoặc thậm chí ý thức rõ về âm thanh vo ve. Vì vậy, cô quyết định giữ kín việc này. Ay vậy mà, vì một lý do kỳ cục nào đó, cô cảm thấy nhất thiết phải có mặt ngay tại đây, vào chính lúc này, lắng nghe tiếng ồn này và mong ước - để thỏa mãn tính hiếu kỳ của mình, hay còn gì hơn thế? - rằng giá như cô có thể vào bên trong kho để nhìn cái máy bay lần nữa. Như thể việc nhìn thấy cái máy bay sẽ bằng cách nào đó loại bỏ được tiếng vo ve trong đầu cô.
Và rồi, bất chợt, cô cảm thấy một sự chấn động trong không khí, như một luồng gió đổi chiều, và giờ thì - đúng vậy - có vẻ nguồn âm thanh này đã di chuyển tới đâu đó phía bên phải cô. Thay đổi đột ngột này khiến cô giật thót, và cô bám theo nó dưới ánh sáng âm của mặt trăng đang tỏa sáng, cầm theo tai nghe và kính bảo hộ. Các thùng rác và toa xe chở hàng nằm ngay phía trước, đằng sau là một vài thùng hàng lớn, tiếp đó là mấy bụi cây và đám thông phong trần màu xám với những tán lá vương đầy rác rưỏi. Xa hơn là hàng rào lưới, phía sau đó là hàng chục héc ta bụi cây dại.
Những giọng nói. Giờ đây cô thấy nó giống những giọng nói hon. Đang cố gắng bật lên thành một giọng nói duy nhất, một từ... một cái gì đó.
Khi Lo đến gần các toa xe, một tiếng sột soạt bất ngờ vang lên trong đám cây, một cái gì đó chồm lên, khiến cô giật mình lùi lại. Những con mòng biển bụng xám, có lẽ hoảng sợ vì nhật thực, bay túa ra từ các cành cây và thùng rác, như những mảnh vỡ thủy tinh có cánh bắn ra tung tóe từ một ô cửa sổ vỡ.
Những giọng nói ê a lúc này đã trở nên rõ ràng hơn, nghe gần như đau đớn. Kêu gọi cô. Giống như một dàn họp xướng những tiếng nói từ địa ngục, với cường độ dao động từ thì thầm cho đến gầm rú rồi ngược lại, cô phát âm rõ một từ, cô phải cô lắm mới hình dung ra, giống như:
"... đ-đ-đ-đ-đ-đ-đ-đ-ĐÂY."
Cô đặt tai nghe xuống rìa thềm đế máy bay, vẫn đeo kính bảo hộ chờ đến khi nhật thực chấm dứt. Cô bước tránh các thùng rác bốc thứ mùi đặc trưng và đi về phía các toa hàng lớn. Âm thanh được phát ra dường như không phải từ bên trong các toa xe, mà có lẽ từ phía sau chúng.
Sau khi bước qua giữa hai thùng hàng cao gần hai mét và vòng qua một chiếc lốp máy bay cũ nát, cô thấy một dãy các thùng hàng khác cũ hơn màu xanh nhạt. Bây giờ cô đã cảm thấy nó. Không chỉ nghe thấy những âm thanh đều đều mà còn cảm thấy nó, cái tổ của những giọng nói đang rung lên trong đầu óc và lồng ngực cô. Đang vẫy gọi cô. Cồ đặt bàn tay lên thùng hàng nhưng không cảm thấy rung động nào ở đó, rồi cô tiếp tục tiến về phía trước, chậm lại khi tới góc thùng, vươn người ra.
Nằm trên mớ rác rưởi bị gió thổi đến và lóp cỏ không được cắt xén, trắng phớ bởi ánh nắng, là một cái hộp gỗ lớn màu đen được chạm khắc trang trí, trông có vẻ cổ xưa. Cô đánh bạo bước hẳn ra khoảng trống nhỏ ấy, tự hỏi sao ai đó lại có thể quảng một thứ đồ cổ rõ ràng đưọc bảo quản tốt như thế ra tận chỗ này. Nạn trộm cắp - dù có tổ chức hay không - thật sự tồn tại ở sân bay này; có lẽ ai đó đã giấu nó ở đây, dự định sau này tạt qua lấy nó đi.
Rồi cô nhìn thấy lũ mèo. Mèo hoang nhung nhúc ngoài sân bay. Vài con từng là thú nuôi xổng khỏi lồng vận chuyển. Số khác thì đon giản là những thú nuôi không được yêu thích bị chủ, những người dân địa phương, đem ra bỏ ở sân bay. Tệ hơn cả là nhiều hành khách đã bỏ roi mèo của mình tại sân bay để tránh phải thanh toán phí thuê chuồng đắt đỏ. Mèo nhà, vốn không biết tự vệ trong môi trường hoang dã, nếu tránh được số phận làm mồi cho những động vật lớn hơn thì sẽ gia nhập vào tập đoàn mèo hoang lang thang giữa hàng trăm héc ta đất còn bỏ hoang của sân bay.
Những con mèo gầy còm ngồi chồm hỗm, đối diện cái hộp. Có khoảng vài chục con mèo bẩn thỉu ghẻ lở ở đó, nhưng tới khi nhìn vào đám cây cối vương rác rưởi và dọc theo hàng rào mắt lưới, Lo nhận ra còn có hàng trăm con mèo hoang khác đang ngồi đối diện cái hộp gỗ, hoàn toàn không để ý tới cô.
Cái hộp không rung, không phát ra tiếng ồn đã lôi cuốn cô. Sau khi đã đi cả một quãng đường như thế, cô thấy bối rối vì phát hiện ra cái thứ lạ lùng này ở rìa sân bay, và thứ đó thực ra lại không phải thứ mà cô đang tìm kiếm. Dàn họp xướng những âm thanh đều đều tiếp tục vang lên. Lũ mèo có nghe thấy không? Không. Chúng vẫn đang tập trung vào cái hộp đóng kín.
Đúng lúc cồ định quay về thì đám mèo cứng đờ lại. Lông trên lưng chúng dựng đứng lên - tất cả chúng, cùng một lúc. Những cái đầu ghẻ lở của chúng đồng loạt quay về phía cô, cả trăm cặp mắt mèo hoang nhìn cô chòng chọc trong ánh sáng nhập nhoạng nửa đêm nửa ngày. Lo cứng người, lo sợ bị tấn công - và rồi bóng tối chụp lên người cô, giống như nhật thực thứ hai.
Lũ mèo quay đầu bỏ chạy. Chúng chạy trốn khoảng trống, móng vuốt điên cuồng vồ lấy hàng rào cao, hoặc chui qua những cái lỗ đã được đào sẵn phía dưới.
Lo không thể xoay mình. Cô cảm thấy một luồng hơi nóng phả tới từ phía sau, như hơi lò nướng khi ta vừa mở nắp lò. Một sự hiện diện. Khi cô cố di chuyển, những âm thanh trong đầu cô kết tụ lại thành một tiếng nói đon độc khủng khiếp.
"ĐÂY."
Rồi cô bị bốc lên khỏi mặt đất.
Khi đàn mèo quay trở lại, chúng phát hiện ra thi thể cô với cái đầu nát bét, bị ném ra xa tới tận phía bên kia hàng rào chẳng khác nào một thứ rác rưỏi. Lũ mòng biển tìm thấy cô đầu tiên - nhưng bọn mèo đã nhanh chóng xua chúng đi và hăm hở lao vào, đói khát xé nát quần áo cô để tận hưởng bữa tiệc bên trong.
Cửa hàng Đồ Cổ và Cho Vay Knickerbocker, phố 118 Đông, Spanish HarlemÔNG LÃO NGÔI TRƯỚC dãy ba cửa sổ liền kề ở phía Tây của căn hộ mờ tối, chăm chú nhìn lên mặt trời đang bị che khuất.
Năm phút ban đêm vào giữa trưa. Sự kiện thiên văn diễn ra một cách tự nhiên kỳ vĩ nhất trong suốt bốn thế kỷ.
Không thể bỏ qua cách chọn lựa thời gian.
Nhung vì mục đích gì?
Sự khẩn trương như một bàn tay nóng hầm hập tóm lấy ông. Hôm nay ông không mở cửa hàng mà thay vào đó, dành mấy tiếng đồng hồ từ lúc tảng sáng để đem các thứ từ xưởng làm việc dưới tầng hầm lên trên. Những vật dụng và đồ cổ ông đã kiếm được trong nhiều năm...
Những dụng cụ từ lâu đã bị quên mất chức năng. Những đồ dùng hiếm lạ không rõ nguồn gốc. Những món vũ khí chẳng có lai lịch.
Vậy nên giờ ông mệt mỏi ngồi đây, hai bàn tay xương xẩu nhức nhối. Không ai khác ngoài ông có thể thấy trước những gì đang đến. Mọi dấu hiệu đều chỉ ra, thứ đó đã xuất hiện ở đây.
Sẽ không ai khác tin ông.
Goodfellow. Hay Goodwilling. Anh chàng với cái họ gì gì đấy đã phát biểu trong buổi họp báo lố bịch kia, cạnh vị bác sĩ mặc đồng phục hải quân. Những người xung quanh mang vẻ lạc quan dè dặt. Hoan hỉ về bốn người sống sót, trong khi tuyên bố không nắm rõ tổng số thương vong. Chúng tôi muốn dỏm bảo với công chúng rằng mối đe dọa này đã bị ngăn chặn. Chỉ có mấy ông quan được bầu mới dám mạnh miệng tuyên bố mọi chuyện đã kết thúc, đã an toàn trong khi thậm chí còn không biết đó là chuyện gì.
Anh ta là người duy nhất phía sau micro có lẽ cho rằng chuyện này không chỉ đơn thuần là một máy bay gặp sự cố chứa đầy xác hành khách.
Goodwater?
Từ trung tâm kiểm soát dịch bệnh, ở Atlanta. Setrakian không chắc lắm, nhưng ông nghĩ có lẽ cơ hội lớn nhất của ông là với người này. Có lẽ là cơ hội duy nhất của ông.
Bốn người sống sót. Giá mà họ biết...
Ông lại nhìn lên cái đĩa đen rực rỡ trên bầu trời. Như nhìn vào một con mắt mù do đục thủy tinh thể.
Như nhìn vào tương lai.
Tập đoàn Stoneheart, ManhattanCHIẾC TRỰC THĂNG nhẹ nhàng hạ cánh xuống sân bay lên thẳng của trụ sở Tập đoàn Stoneheart ở Manhattan, một tòa nhà bằng thép đen và kính ở trung tâm Phố Wall. Ba tầng cao nhất là dinh thự riêng của Eldritch Palmer tại New York, một penthouse đế vương với sàn lát đá mã não, các mặt bàn chất đầy các tác phẩm điêu khắc của Constantin Brancusi, còn tường thì được trang trí bằng tranh của Francis Bacon.
Palmer ngồi một mình trong phòng truyền thông hạ hết rèm, con ngươi đen viền đỏ thầm với quầng lửa sáng trắng bao quanh đang nhìn thẳng vào ông ta từ cái màn hình 72 inch. Nhiệt độ của căn phòng này, cũng như tại ngôi nhà ở Dark Harbor hay trong ca bin chiếc trực thăng y tế của ông ta, luôn được giữ chính xác ở mức 17°c.
Đúng ra ông ta có thể ra ngoài. Dù sao thì ngoài trời cũng đủ lạnh; đúng ta ông ta có thể lên tầng thượng theo dõi vụ che khuất. Nhưng công nghệ mang ông ta lại gần hơn với chính cái sự kiện - không phải bóng tối kết quả, mà là hình ảnh mặt trời thất thế trước mặt trăng - vốn là màn dạo đầu của sự tàn phá. Ông ta sẽ không lưu lại Manhattan lâu. Chẳng bao lâu nữa, thành phố New York sẽ không còn là điểm du lịch quá thú vị.
Ông ta gọi vài cú điện, mấy câu trao đổi thận trọng qua đường dây bảo mật. Món hàng của ông ta đã đến như dự định.
Ông ta mỉm cười đúng dậy khỏi ghế, chậm rãi bước thẳng về phía cái màn hình khổng lồ, như thể đó không phải một cái màn hình ti vi mà là một cái cổng mà ông ta sắp bước qua. Ông ta với tay chạm vào màn hình LCD ngay vị trí của chiếc đĩa đen hung dữ, những phần tử tinh thể lỏng chạy ngoằn ngoèo như những con vi khuẩn dưới các đầu ngón tay nhăn nheo của ông ta. Như thể ông ta đang xuyên qua màn hình để chạm vào con mắt của thần chết.
Sự che khuất này là một hiện tượng thiên văn lầm lạc, một sự vi phạm trật tự tự nhiên. Một thiên thể chết, lạnh lẽo chế ngự một ngôi sao sống cháy bỏng. Đối với Eldritch Palmer, đó chính là bằng chứng rằng bất cứ thứ gì - bất cứ thứ gì, kể cả sự vi phạm khủng khiếp nhất những quy luật của tự nhiên - cũng đều là có thể.
Trong số tất cả những người đang theo dõi sự che khuất ngày hôm đó, hoặc trực tiếp hoặc thông qua truyền hình trên toàn cầu, ông ta có lẽ là người duy nhất ủng hộ mặt trăng.
Tháp không lưu sân bay quốc tế JFKMỌI NGƯỜI TRONG BUỒNG QUAN SÁT của tháp không lưu cách mặt đất gần một trăm mét đều có thể thấp thoáng nhìn thấy thứ ánh sáng chập choạng kỳ quái kiểu như ánh hoàng hôn ở xa xa phía Tây, bên ngoài tầm với của cái bóng mặt trăng khổng lồ, ở phía bên kia phần bị che khuất. Bầu trời ờ nơi nửa tối đó, được chiếu sáng bởi quang quyển rực rỡ của mặt trời, biến thành màu vàng và vàng cam, không khác mấy miệng của một vết thương đang lành.
Bức tường ánh sáng này đang tiến về thành phố New York, nơi giờ đây đã trải qua chính xác bốn phút ba mươi giây trong bóng tối.
"Đeo lánh vào!" Ai đó yêu cầu và Jim Kent đeo kính vào, lo lắng trước sự trở lại của ánh nắng. Anh ta nhìn xung quanh tìm kiếm Eph - mọi người ở cuộc họp báo, kể cả thống đốc và thị trưởng, đã được mòi lên tháp không lưu để quan sát - và, vì không nhìn thấy Eph, Jim đoán anh đã lén trở lại nhà bảo trì máy bay.
Thực ra, Eph đã tận dụng thời gian nghỉ bắt buộc này theo cách tốt nhất mà anh biết: túm lấy một chiếc ghế ngay khi mặt trời vừa biến mất và ngồi nghiên cứu kỹ lưỡng mớ bản vẽ cấu trúc mặt trong và sơ đồ chiếc Boeing 777, phớt lờ vụ che khuất.
Kết thúc che khuất toàn phầnSự KẾT THÚC ĐƯỢC ĐÁNH DẤU BỞI một hiện tượng phi thường. Những tia sáng chói lọi hiện ra dọc đường viền phía Tây của mặt trăng, họp lại thành một chuỗi hạt ánh sáng mặt trời rực rỡ, như một vết rạch giữa màn đêm, tạo thành hiệu ứng giống một viên kim cương sáng chói gài trên chiếc nhẫn bạc mặt trăng. Nhưng cái giá của vẻ đẹp ấy là hơn 270 người trong toàn thành phố, 93 trong số đó là trẻ em, bị mù vĩnh viễn do quan sát sự xuất hiện trở lại đầy ấn tượng của mặt trời mà không đeo kính bảo vệ đúng tiêu chuẩn, bất chấp một chiến dịch tuyên truyền rầm rộ trong công chúng về bảo vệ mắt trong thời gian che khuất. Võng mạc không có những phần tử mẫn cảm với con đau, nên nạn nhân không hề biết họ đang làm hỏng mắt mình cho tới khi đã quá muộn.
Chiếc nhẫn kim cương từ từ mở rộng, thành một chiếc vòng đá quý được biết đến với tên "chuỗi hạt Baily", họp nhất với vầng mặt trời khuyết tái sinh, về bản chất đã đẩy lui kẻ xâm lược mặt trăng.
Trên trái đất, những dải bóng tối trở lại, lập lờ trên mặt đất giống như những linh hồn mới đang phát đi thông điệp về sự chuyển đổi từ một dạng sống này sang dạng sống khác.
Khi ánh sáng tự nhiên bắt đầu quay trở lại, loài người trên mặt đất như gỡ được gánh nặng ngàn cân. Những tiếng hò reo, ôm ấp, những tiếng vỗ tay đồng loạt. Tiếng còi ô tô vang lên khắp thành phố, và tiếng hát của Kate Smith vang lên từ những chiếc loa trên sân vận động Yankee.
Chín mươi phút sau, mặt trăng hoàn toàn rời khỏi đường đi của mặt trời, và sự che khuất kết thúc. Một cảm giác rất thực xuất hiện, rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra cả: chẳng có gì trên bầu trời bị thay đổi hay bị ảnh hưỏng, cũng chẳng có gì thay đổi trên mặt đất ngoại trừ vài phút nhập nhoạng tối bao phủ trên phần Đông Bắc nước Mỹ. Thậm chí ngay ở New York, mọi người cứ thế thu dọn đồ đạc như thể chỉ vừa xem một màn trình diễn pháo hoa, còn những người đã lặn lội đường xa thì chuyển hướng nỗi lo sợ của họ từ mặt trời chiều bị che khuất sang tình trạng giao thông đang chờ họ phía trước. Một hiện tượng thiên văn kỳ thú đã phủ cái bóng khiếp sợ và âu lo lên toàn bộ năm quận của thành phố. Nhưng đây là New York, và một khi cái gì đã qua thì tức là qua luôn.