Thức giấc Kho bảo trì máy bay Regis
Eph quay trở lại kho máy bay bằng xe điện, để Jim ở lại với giám đốc Barnes, cho anh ta và Nora có chút thời gian nghỉ ngơi.
Các rèm che y tế đã đưọc đưa hết ra khỏi khu vực dưới cánh chiếc 777, tấm bạt nhựa thì đã được kéo lên. Thang lên xuống lúc này đã được áp vào các cửa thoát hiểm trước và sau, một nhóm nhân viên úy ban An toàn Giao thông Quốc gia (NTSB) đang làm việc gần khoang chứa hàng phía đuôi máy bay. Lúc này cái máy bay đang được xem như một hiện trường vụ án. Eph thấy Nora đang mặc áo liền quần Tyvek và mang găng tay cao su, tóc đã được buộc lên bên dưới chiếc mũ giấy. Cô mặc như vậy không phải để phòng chống sinh học mà chỉ đon giản là để bảo vệ hiện trường.
"Thật đáng kinh ngạc, phải không?" cô nói, thay cho lời chào.
"Phải," Eph nói, tập sơ đồ máy bay kẹp dưới cánh tay. "Cả đòi mới có một lần."
Cà phê đã bày biện trên bàn, nhưng Eph chỉ lôi ra một túi sữa lạnh từ bát đựng đá, xé mở và dốc cạn xuống cổ họng. Kể từ khi bỏ rượu, Eph, như một đứa trẻ chập chững đang thiếu canxi, luôn thèm khát sữa tươi nguyên chất.
Nora nói, "Ở đây vẫn chưa có gì. NTSB đang lấy băng ghi âm buồng lái và dữ liệu bay. Em không hiểu sao họ lại cho rằng hộp đen sẽ vẫn hoạt động trong khi mọi thứ khác trên máy bay đều bị hư thê thảm, nhưng phải nói em khâm phục tinh thần lạc quan của họ. Cho tới lúc này, công nghệ chưa đưa được ta tới đâu. Đã hai mươi tiếng đồng hồ, và vụ này vẫn còn vô cùng mập mờ."
Nora có lẽ là người duy nhất anh quen có khả năng làm việc dựa theo cảm tính một cách hiệu quả và thông minh hơn bất kỳ cách nào khác. "Đã có bất cứ ai vào trong máy bay kể từ khi các thi thể được đưa ra chưa?"
"Em nghĩ là chưa. Chưa có ai hết."
Eph mang các bản sơ đồ lên cầu thang và vào trong máy bay. Các ghế giờ đều trống, ánh sáng bên trong đã bình thường. Còn một khác biệt nữa với Eph và Nora, đó là họ không còn bị bó buộc trong những bộ đồ bảo hộ. Lúc này, cả năm giác quan của họ đều sẵn sàng.
Eph hỏi, "Em ngửi thấy chứ?"
Nora ngửi ngửi. "Gì vậy nhỉ?"
"Amoniac. Có mùi này."
"Và... phốt pho?" Thứ mùi ấy khiến cô nhăn mặt. "Có phải nó đã khiến họ bất tỉnh?"
"Không. Không khí trong máy bay sạch. Nhưng..." Anh nhìn quanh - tìm kiếm thứ gì đó mà họ không thể nhìn thấy. "Nora, lấy mấy cây gậy phát sáng Luma đi, được chứ?"
Trong lúc cô trở ra lấy chúng, Eph đi xuyên qua khoang hành khách và đóng các cửa sổ, như đêm trước, khiến cả khoang trở nên tối tăm.
Nora trở lại với hai cây gậy Luma phát ra ánh sáng cực tím, giống kiểu ánh sáng người ta hay dùng trên đu quay công viên, khiến vải cotton trắng phát sáng quang phổ. Eph vẫn nhớ bữa tiệc sinh nhật chúi tuổi của Zack tại một sân bowling "vũ trụ", và cứ mỗi lần Zack mỉm cười, răng thằng bé lại sáng rực lên.
Họ bật đèn, và ngay lập tức khoang máy bay tối biến thành một dải màu cuộn xoáy điên cuồng, những vết nhuộm màu lớn loang lổ khắp sàn và trên các ghế, chừa lại những khoảng tối tại nơi hành khách từng ngồi.
Nora nói, "Ôi Chúa ơi..."
Một ít vật chất phát sáng này thậm chí bám cả trên trần dưới dạng vết bắn tóe.
"Không phải máu," Eph nói, sững sờ trước cảnh tượng này. Toàn bộ khoang hành khách phía đuôi máy bay trông như một bức họa của Jackson Pollock. "Nó là một loại vật chất sinh học gì đó."
"Dù là gì thì nó cũng đã bắn tung tóe khắp noi. Như thể thứ gì đó đã phát nổ. Nhưng từ đâu chứ?"
"Từ đây. Từ ngay nơi ta đang đứng." Anh quỳ xuống, kiểm tra tấm thảm, tại đó mùi nồng hơn cả. "Chứng ta cần lấy mẫu kiểm tra."
"Anh chắc chứ?" Nora hỏi.
Anh đứng lên, vẫn còn kinh ngạc. "Nhìn này." Anh cho cô xem một trang sơ đồ máy bay. Nó cho thấy vị trí cửa thoát hiểm của dòng máy bay Boeing 777. "Em thấy khu vực tô đen này ở đầu máy bay chứ?"
Cô có thấy. "Trông như một cầu thang."
"Ngay phía sau buồng lầi."
"OFCRA là viết tắt của cái gì vậy?"
Eph đi tới quầy bếp trước cửa buồng lái. Những chữ viết tắt này được in trên tấm ốp tường tại đó.
"Khu nghỉ tầng trên của phi hành đoàn," Eph nói. "Tiêu chuẩn trên những phi cơ lớn bay đường dài như thế này."
Nora nhìn anh. "Đã ai kiểm tra ở đây chưa?"
Eph nói, "Anh biết là chúng ta thì chưa."
Anh cúi xuống quay một cái tay nắm giấu trong hốc tường, kéo mở một cánh cửa. Một cái cửa gấp ba cánh dẫn tới một cầu thang xoắn hẹp hướng vào bóng tối phía trên.
"Ôi, chết tiệt," Nora thốt lên.
Eph chĩa đèn Luma lên cầu thang. "Anh hiểu điều đó có nghĩa là em muốn anh đi trước."
"Đợi đã. Hãy gọi thêm người."
"Không. Họ sẽ không biết cần phải tìm thứ gì."
"Vậy ta thì biết hả?"
Eph lờ đi, và leo lên dãy cầu thang xoắn chật hẹp.
Gian trên hẹp, trần thấp. Không có cửa sổ. Đèn Luma có vẻ thích họp để giám định pháp y hơn là để chiếu sáng trong nhà.
Bên trong mô đun đầu tiên, họ có thể thấy hai cái ghế cỡ hạng thương gia đặt cạnh nhau, được gập xuống. Đằng sau là hai giường nghiêng, cũng cạnh nhau, không gian chỉ đủ rộng để mà trườn người vào. Anh sáng tối cho thấy cả hai mô đun đều trống.
Tuy nhiên, ánh sáng cũng cho thấy thêm một mớ hỗn độn nhiều màu sắc tương tự những gì họ đã phát hiện bên dưới. Trên sàn, bám thành vệt trên các ghế và một giường ngủ. Nhưng dấu vết ở đây nhòe nhoẹt, như thể đã bám vào khi còn đang ẩm.
Nora hỏi, "Cái quái gì vậy?"
Tại đây cũng có mùi amoniac - và mùi gì đó khác. Mùi hăng hăng.
Nora cũng nhận ra, bèn đưa mu bàn tay lên che lỗ mũi. "Thứ gì vậy?"
Eph đứng gần như gập người giữa hai chiếc ghế bên dưới cái trần thấp. Anh đang cố tìm từ. "Như giun đất vậy," anh nói. "Hồi nhỏ anh từng đào chúng lên. cắt chúng làm đôi để quan sát từng phần ngoe nguẩy. Mùi của chúng là mùi đất, thứ đất lạnh chúng trườn qua."
Eph lia ánh đèn cực tím vào tường và sàn, sục sạo cả khoang. Đứng lúc định dừng lại thì anh chợt nhận thấy thứ gì đó phía sau đôi ủng giấy của Nora.
"Nora, đừng di chuyển," Eph nói.
Anh nghiêng người sang một bên để có góc nhìn rõ hơn mặt sàn trải thảm phía sau cô, Nora thì bất động như thể sắp giẫm phải một trái mìn.
Một cục đất nhỏ nằm trên tấm thảm hoa văn. Không quá vài gam đất, cực kỳ nhỏ, màu đen tuyền.
Nora nói, "Nó có đúng là thứ em đang nghĩ không nhỉ?"
Eph nói, "Cái hòm."
***
HỌ trèo xuống cầu thang bên ngoài tới khu vực trữ hàng trong kho máy bay, nơi các xe đẩy phục vụ đồ ăn đang được mở ra và kiểm tra. Eph và Nora rà soát đống hành lý, túi gậy đánh golf và chiếc xuồng kayak.
Cái hòm gỗ màu đen đã biến mất. nơi trước đó đã đặt cái hòm, trên rìa tấm bạt nhựa, giờ trống không.
"Chắc ai đó đã chuyển nó đi," Eph nói, vẫn đang quan sát. Anh bước tránh ra vài bước, quét mắt khắp phần còn lại của kho máy bay. "Họ không thể đưa nó đi xa được."
Mắt Nora sáng rực. "Họ mới chỉ bắt đầu xem qua toàn bộ những thứ này. Chưa có gì được mang đi cả."
Eph nói, "Thứ này đã được mang đi."
"Đây là khu vực được bảo vệ, Eph. Thứ này khoảng bao nhiêu nhỉ, hai nhân một nhân một mét? Nó dễ nặng tới hàng trăm cân. Phải bốn người đàn ông mới có thể bê nổi."
"Chính xác. Vậy là ai đó biết nó đang ở đâu."
Họ tới chỗ nhân viên trực cổng kho máy bay, người giữ nhật ký ra vào khu vực. Anh chàng này tra cứu danh mục, một biên bản ghi chép thời gian ra vào của mọi người mọi vật. "Không có gì ở đây," anh ta nói.
Eph cảm nhận-được Nora đang định phản đối, vì thế anh chặn trước. "Anh đã ở đây, đứng ngay tại đây, được bao lâu rồi?"
"Từ khoảng mười hai giờ."
"Không nghỉ ư?" Eph nói. "Vậy trong thời gian nhật thực?" "Tôi đứng ngay tại đây." Anh ta chỉ vào một vị trí cách cổng vài mét. "Không ai bước qua tôi cả."
Eph nhìn sang Nora.
Nora nói, "Cái quái gì đang diễn ra vậy?" Cô nhìn anh nhân viên trực cổng. "Có ai khác có thể đã nhìn thấy một chiếc quan tài lớn không?"
Eph cau mày trước từ "quan tài". Anh nhìn lại kho máy bay, rồi ngước lên những máy quay an ninh trên xà nhà.
Anh chỉ. "Chúng đấy."
***
Eph, Nora và nhân viên trực ban Quản lý Cảng bước lên cầu thang thép dài tới phòng kiểm soát bao quát toàn bộ kho bảo trì. Bên duói, công nhân đang tháo mũi máy bay để kiểm tra bên trong.
Bốn máy quay hoạt động liên tục trong nhà kho: một tại cửa dẫn ra cầu thang lên phòng kiểm soát; một chĩa về phía các cửa nhà kho; một trên xà nhà - chính là chiếc Eph chỉ - và một trong căn phòng họ đang đứng lúc này. Tất cả đều hiển thị trên một màn hình bốn khung vuông.
Eph hỏi người quản lý kho bảo trì, "Sao lại có máy quay trong phòng này?"
Người quản lý nhún vai. "Chắc do đây là nơi để tiền mặt chi lặt vặt."
Anh ta ngồi xuống một chiếc ghế văn phòng xấu xí có chỗ để tay dính đầy băng keo, rồi loay hoay bấm bàn phím phía dưới màn hình, mở rộng hình ảnh thu bởi máy quay trên xà nhà ra toàn màn hình. Anh ta tua ngược lại video ghi an ninh. Đây là thiết bị kỹ thuật số, nhưng đã dăm năm tuổi, và quá nhiễu đến nỗi chẳng thể xem được gì trong lúc đang tua lại.
Anh ta dừng hình. Trên màn hình, cái hòm nằm chính xác tại vị trí cũ, ở một góc của đống hàng hóa đã dỡ xuống. "Nó đây rồi," Eph nói.
Nhân viên trực gật đầu. "Được rồi. Để xem nó đã đi đâu nào."
Người quản lý nhấn nút chạy xuôi. Hình ảnh chạy chậm hơn so với khi tua ngược, nhưng vẫn khá nhanh. Anh sáng trong nhà kho tối đi lúc che khuất, và khi nó sáng trở lại, cái hòm đã biến mất.
"Dừng, dừng lại," Eph nói. "Chạy lùi lại."
Người quản lý tua lại một chút, rồi lại nhấn play. Mã hiển thị thời gian bên dưới cho thấy hình ảnh đang chạy chậm hơn ban nãy.
Nhà kho tối đi và lập tức cái hòm lại biến mất.
"Cái quái gì...?" quản lý nói, nhấn nút dừng.
Eph nói, "Tua lại một chút thôi."
Người quản lý tua lại, sau đó để hình chạy theo đúng thời gian thực.
Nhà kho mờ tối, vẫn được chiếu sáng bởi những đèn làm việc bên trong. Cái hòm đang ở đó. Và rồi nó biến mất.
"Trời," nhân viên trực nói.
Người quản lý dừng video. Anh ta cũng bối rối.
Eph nói, "Có một khoảng trống. Một đoạn cắt."
Người quản lý nói, "Không cắt đâu. Anh đã thấy mã hiển thị thời gian rồi đấy."
"Vậy hãy tua lại một chút. Một chút nữa... ngay chỗ đó... lại lần nữa nào."
Người quản lý cho chạy lại đoạn video.
Và một lần nữa, cái hòm biến mất.
"Houdini*[I]’," quản lý làu bàu.
Eph nhìn Nora.
"Nó không chỉ biến mất," nhân viên trực cổng nói. Anh ta chỉ tay về phía những hành lý xung quanh. "Mọi thứ khác vẫn y nguyên chỗ cũ. Không hề nhúc nhích."
Eph nói, "Chạy lại lần nữa đi. Phiền anh."
Người quản lý cho chạy lại. Và cái hòm lại một lần nữa biến mất.
"Chờ đã," Eph nói. Anh đã thấy thứ gì đó. "Cho chạy lại đi - chậm thôi."
Người quản lý tua lại, và cho chạy video một lần nữa.
"Đó," Eph nói.
"Chúa ơi," người quản lý thốt lên, gần như nhảy bật khỏi chiếc ghế cọt kẹt. "Tôi thấy rồi."
"Thấy gì?" Nora hỏi, cùng lúc với nhân viên trực.
Người quản lý lúc này đã bình tâm trở lại, anh ta tua lại một đoạn ngắn.
"Sắp rồi..." Eph nói, căng mắt quan sát. "Sắp rồi..." Người quản lý giữ tay trên bàn phún như thể một thí sinh game show đang chờ nhấn chuông. "... đó."
Cái hòm lại biến mất. Nora cúi xuống sát hon. "Gì cơ?" Eph chỉ vào một bên màn hình. "Ngay đó."
Rành rành bên mép phải của hình ảnh là một bóng đen mờ. Eph nói, "Có thứ gì đó đang lướt qua máy quay." "Trên xà nhà ư?" Nora nói. "Gì thế, một con chim chắc?" "Quá lớn," Eph nói.
Nhân viên trực, đang cúi sát vào màn hình, nói, "Nhiễu hình đấy. Một cái bóng."
"Được," Eph nói, bước lui lại. "Bóng của cái gì?"
Nhân viên trực đứng thẳng người lại. "Anh có thể chạy từng khung hình một được không?"
Người quản lý thử làm theo. Cái hòm biến mất khỏi sàn... gần như cùng lúc với sự xuất hiện của cái bóng mờ trên xà nhà. "Tôi chỉ có thể làm được như vậy trên cái máy tính này."
Nhân viên trực nghiên cứu màn hình một lần nữa. "Trùng họp thôi," anh ta tuyên bố. "Làm sao có thứ gì di chuyển với tốc độ như vậy được?"
Eph hỏi, "Anh có thể phóng to chứ?"
Người quản lý đảo mắt. "Đây không phải trong CSIa) - đây là RadioShack chết tiệt."
"Vậy là, nó đã biến mất," Nora nói, quay sang Eph, những người kia không giúp ích được gì. "Nhưng tại sao, và bằng cách nào?"
Eph khum tay quàng ra sau gáy. "Đất từ cái hòm... hẳn nó phải giống với đất ta vừa tìm thấy. Vậy nghĩa là..."
Nora nói, "Có phải ta đang đưa ra một giả thuyết rằng có ai đó từ khoang chứa hàng đã lên khu vực nghỉ tầng trên của phi hành đoàn?"
Eph nhớ lại cảm giác khi đứng trong buồng lái cùng thi thể các phi công - ngay trước khi phát hiện ra Redfern vẫn còn sống. Cảm giác về một sự hiện diện. Thứ gì đó ở gần.
Anh kéo Nora tránh xa hai người kia. "Và để lại dấu vết của... một thứ vật chất sinh học nào đó trên khoang hành khách."
Nora ngoái nhìn hình ảnh bóng đen mờ trên xà nhà.
Eph nói, "Anh nghĩ ai đó đã ẩn nấp trong căn buồng đó khi ta vào máy bay lần đầu."
"ừ..." cô nói, bám lấy gọi ý đó. "Nhung vậy thì... giờ nó đang ở đâu?"
Eph nói, "Bất cứ nơi đâu có cái hòm."
GusGUS ĐI LỮNG THỮNG dọc làn xe ô tô trong bãi đỗ xe dài hạn trần thấp của sân bay JFK. Tiếng lốp xe mòn rít vang rẽ xuống con đường dốc ở lối vào làm cho nơi này nghe giống như một trại tâm thần. Cậu rút từ túi áo một tấm thẻ ghi chú gập đôi và cẩn thận kiểm tra lại số ô đậu xe được một người nào khác viết. Sau đó cậu kiểm tra lại để chắc chắn không có ai khác gần đó.
Cậu tìm thấy chiếc xe tải, một chiếc Econoline trắng xước xát, bẩn thỉu và thiếu cửa sổ sau, đỗ tận cuối làn, tại một khu vực đang thi công có đặt cọc tiêu, phất phơ vải dầu, vương vãi đá vụn và bị tróc một phần trần.
Cậu rút một cái khăn lau tay ra để cố thử cánh cửa trước không khóa, như được dặn trước. Cậu lùi khỏi chiếc xe tải và nhìn quanh góc gara tách biệt, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh như tiếng khỉ ré xa xa, thầm nghĩ bẫy chăng. Họ có thể đặt một máy quay trong bất cứ xe nào quanh đây, theo dõi cậu. Cậu đã từng xem một vụ như vậy trên chương trình Cops: Sở Cảnh sát gắn những máy quay nhỏ bên trong các xe tải và đưa chúng tới một con phố, hình như ở Cleveland, rồi theo dõi lũ trẻ con và mấy thằng đần khác nhảy lên xe mà phóng đi choi hoặc lái xuống cửa hàng chuyên mua bán phụ tùng ô tô trộm cắp gần đó. Bị bắt đã tệ lắm rồi, nhưng bị lừa như vậy, rồi bị tung lên chương trình ti vi giờ vàng, thế thì còn tệ hơn nhiều. Gus thà bị bắn chết khi mặc độc đồ lót còn hơn bị dán nhãn một thằng ngu.
Nhưng cậu đã cầm năm mươi đô tiền thưởng từ gã nọ cho vụ này. Một món hòi được Gus nhét trong dải băng bên dưới chiếc mũ phớt của mình, để làm bằng chúng phòng trường họp mọi sự vỡ lở.
Gã đó đang ở trong siêu thị khi Gus tạt vào mua một chai Sprite. Đứng ngay sau cậu lúc cậu xếp hàng trả tiền. Ở bên ngoài, cách đó nửa khối nhà, Gus nghe tiêhg ai đó bước vượt lên rồi quay ngoắt lại. Chính là gã ấy - tay chìa ra, cho thấy rõ hai bàn tay trống không. Muốn biết liệu Gus có muốn kiếm chác một chút không.
Gã da trắng, quần áo gọn gàng, có phẩn lạc lõng. Gã không giôhg cớm, cũng chẳng giống người đồng tính. Giống kiểu một nhà truyền giáo.
"Một xe tải trong bãi đỗ xe sân bay. Cậu lên xe, lái tới Manhattan, đỗ xe, rồi biến."
"Một xe tải," Gus nói.
"Một xe tải."
"Có gì bên trong?"
Gã kia chỉ lắc đầu. Đưa một tấm thẻ ghi chú gập đôi kẹp năm tờ mười đô mới cứng. "Chỉ là màn chào hỏi thôi."
Gus rút xấp tiền ra, như thể đang kéo miêhg thịt ra khỏi một chiếc sandwich. "Nếu ông là cớm, thì đây là một vụ giăng bẫy."
"Thời gian lấy xe được ghi trên đó. Đừng đến sớm, cũng đừng đêh muộn."
Gus vân vê những tờ mười đô gấp đôi trên tay như thể đánh giá một chất vải mịn. Gã kia nhìn thấy. Gus nhận ra gã cũng nhìn thấy cả hĩnh xăm ba vòng tròn nhỏ trên phần da giữa ngón trỏ và ngón cái của Gus. Dấu hiệu trộm cướp của băng đảng Mexico, nhưng gã này làm sao mà biết được chứ? Liệu đó có phải lý do gã quay trở lạí cửa hàng này? Lý do gã chọn cậu?
"Chìa khóa và các hướng dẫn tiếp theo có ở trong ngăn chứa đồ trên xe."
Rồi gã bắt đầu bỏ đi.
"Này," Gus gọi với theo. "Tôi đã đồng ý dầu."
Gus kéo mở cửa - chờ đợi; không có báo động - rồi leo vào trong. Không nhìn thấy bất cứ máy quay nào - nhưng dù có máy quay thì cậu cũng chẳng thể nhìn ra, phải vậy không? Đằng sau ghế trước là một tấm ngăn bằng kim loại không có ô cửa sổ. Được bắt chặt bằng bu lông, đồ gia công thay thế. Không chừng trong chiếc xe tải này lúc nhúc cả một lũ cớm cũng nên.
Tuy nhiên, trong xe có vẻ yên ắng. Cậu lại dùng khăn lau tay để mở ngăn chứa đồ. Rón rén, như thể có một con rắn đồ choi có thể xổ ra, rồi bóng đèn nhỏ bật sáng. Nằm bên trong là chìa khóa xe, vé gửi xe để cậu ra ngoài, và một phong bì màu nâu.
Cậu nhìn vào trong phong bì và thấy ngay số tiền công. Năm tờ 100 đô mới cứng, khiến cậu vừa hài lòng vừa bực mình. Hài lòng bởi nó nhiều hơn mức cậu kỳ vọng, còn bực mình bởi sẽ chẳng có ai, đặc biệt là ở vùng này, chịu cầm tờ một lít từ cậu mà không thắc mắc. Ngân hàng thậm chí cũng sẽ quét đi quét lại những tờ tiền này, khi thấy chúng đưọc rút ra từ túi một thằng Mexico mười tám tuổi xăm trổ đầy mình.
Gấp đôi lại kẹp bên ngoài những tờ tiền này là một thẻ ghi chú khác ghi địa điểm đến và mã số vào cửa bãi đậu xe tại đó, CHỈ DÙNG MỘT LẦN.
Cậu so sánh hai cái thẻ. Cùng một nét chữ.
Lo lắng nhạt dần khi cảm giác háo hức trỗi dậy. Thằng khờ! Tin tưỏng giao cho cậu chiếc xe này! Trong đầu Gus ngay lập tức nảy ra ba cơ sở khác nhau ở Nam Bronx để đưa con xe này tới chỉnh trang. Và cũng là để nhanh chóng thỏa mãn nỗi tò mò muốn biết thứ đồ lậu cậu phải vận chuyển phía sau là gì.
Thứ cuối cùng trong chỉếc phong bì lớn là một phong bì nhỏ hơn, cỡ bì thư. Cậu rút ra vài tờ giấy, mở ra, và chợt thấy nóng bừng cả người.
AUGUSTIN ELIZALDE, dòng đầu tiên ghi. Đó là lý lịch tư pháp của Gus, bị kết tội ngộ sát khi còn ở tuổi vị thành niên, và rồi được thả tự do vào sinh nhật lần thứ mười tám, mới chỉ ba tuần trước.
Trang thứ hai là bản sao bằng lái của cậu và, bên dưới, của mẹ cậu, với cùng một địa chỉ số 115, phố Đông. Rồi một bức hình nhỏ chụp mặt trước tòa nhà Taft Houses của họ.
Gus nhìn chằm chằm tờ giấy đó trong hai phút liền. Tâm trí bấn loạn, hết nghĩ đến cái gã có dáng truyền giáo kia lại băn khoăn không biết gã đã biết được những gì, rồi lại nghĩ đến mẹ cậu, và rằng lần này Gus đã dây vào thứ công việc chết tiệt gì đây.
Gus không thích bị đe dọa. Nhất là khi dính líu tới mẹ mình: cậu đã khiến bà chịu đựng quá đủ rồi.
Trang thứ ba đưọc in bằng cùng kiểu chữ viết tay như trên những tấm thẻ ghi chú. Nó viết: CẤM DÙNG.
***
Gus ngồi bên cửa sổ quán Insurgentes, ăn món trứng rán rưới tương ớt Tabasco, quan sát chiếc xe tải trắng đang đỗ song song với một xe khác trên đại lộ Queens. Gus thích đồ ăn sáng, và từ hồi ra tù, gần như bữa nào cậu cũng chỉ ăn đồ ăn sáng. Lần này cậu gọi món đặc biệt, bởi cậu có thể: thịt hun khói chiên giòn, bánh mì nướng cháy.
Mẹ kiếp, CAM DƯNG. Gus không thích trò choi này, nhất là khi dính dáng đến mẹ cậu. Cậu quan sát chiếc xe tải, cân nhắc các phương án, chờ đợi một điều gì đó xảy ra. Liệu cậu có đang bị theo dõi? Nếu có, thì sát sao tới mức nào? Và nếu chúng có thể theo dõi cậu thì tại sao chúng không tự mình lái chiếc xe luôn? Cậu đã đâm đầu vào chuyện chết tiệt gì đây?
Có gì ở bên trong chiếc xe tải đó?
Mấy thằng lang thang xuất hiện soi mới quanh đầu xe tải. Chúng hụp đầu xuống rồi chạy tán loạn khi Gus bước ra từ quán ăn. Chiếc áo sơ mi flannel cài cúc cổ của cậu phấp phói sau lưng trong gió chiều, hai cẳng tay trần của cậu kín đặc những đường xăm màu đỏ tươi bao quanh hình nhà tù màu đen. Tinh thần tương trợ lẫn nhau được thực thi trong toàn cộng đồng cư dân gốc Trung Mỹ trải rộng từ Bắc và Đông khu Spanish Harlem cho tới Bronx, và vươn xa tới tận khu Queens ở phía Nam. Họ ít người, nhưng ảnh hưởng thì trải rộng. Chớ có dây dưa với bất cứ ai trong số đó trừ phi muốn gây chiến với tất cả bọn họ.
Cậu lái xe vào một con phố lớn, theo hướng Tây đi về phía Manhattan, mắt vẫn trông chừng xem có ai bám đuôi hay không. Chiếc xe tải nẩy lên tại đoạn đường đang làm và cậu dỏng tai lên nhung chẳng nghe thấy có gì xê dịch đằng sau. Tuy nhiên, thứ gì đó đang đè nặng lên hệ thống giảm xóc.
Gus thấy khát, nên lại tấp vào lề đường bên ngoài một khu chợ ở góc phố để mua hai lon Tecate 700ml. Cậu nhét một trong hai lon đỏ-vàng đó vào khay cốc và tiếp tục lên đường, những tòa nhà cao tầng giờ đang hiện lên phía bên kia bờ sông, mặt trời bắt đầu khuất bóng phía sau chúng. Trời sắp tối. Cậu nghĩ về ông anh trai ở nhà, Crispin, một tên gàn dở nghiện ngập, xuất hiện đúng lúc Gus đang gắng hết sức đối xử tốt với mẹ. Toát mùi ma túy nồng nặc trên ghế sofa ở phòng khách, và Gus chỉ muốn thọc lưỡi dao gỉ vào giữa những cái xương sườn kia của hắn. Mang bệnh về nhà họ. Thằng anh cậu là một con quỷ, một xác sống đúng nghĩa, nhung mẹ sẽ không đẩy hắn ra khỏi nhà. Bà cứ để hắn ở đó, vờ như không biết hắn chích thuốc trong phòng tắm của bà, kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi hắn lại bỏ đi cùng một số đồ đạc của bà.
Gus cần để dành một ít tiền bất hợp pháp này cho mẹ. Sẽ đưa bà sau khi Crispin biến đi. Nhét thêm một ít vào mũ và để đấy cho bà. Khiến bà vui. Làm điều đúng đắn.
Gus rút điện thoại ra trước khi lái vào hầm. "Ê, Felix. Đến đón tao đi."
"Ở đâu vậy ông tướng?"
"Tao sẽ ở dưới công viên Battery."
"Công viên Battery? Tít tận dưới đó á, Gusto?
"Lái xe tới đại lộ 9 rồi đâm thẳng xuống, con chó. Chúng ta sẽ đi choi. Tự thưởng cho mình một bữa tiệc nào. Số tiền tao nợ mày đó... hôm nay tao kiếm được một chút. Đem cho tao cái áo khoác hay thứ gì đó để mặc, giày sạch. Đưa tao vào hộp đêm nào đấy."
"Mẹ kiếp, cần gì nữa không?"
"Chỉ cần mày bỏ tay ra khỏi cái hĩm của con bồ mày và tới đón tao, hiểu chứ?"
Gus lái xe ra khỏi hầm vào Manhattan và đi dọc theo thành phố trước khi rẽ về hướng Nam. Cậu ngoặt vào phố Church, phía Nam phố Canal, và bắt đầu kiểm tra các biển chỉ đường. Địa chỉ là một tòa nhà chưng cư nằm phía sau một giàn giáo, cửa sổ dán đầy giấy phép xây dựng, nhưng chẳng hề có bất cứ xe tải công trường nào xung quanh. Đường phố yên lặng, nằm trong khu dân cư. Bãi để xe vẫn làm việc như đã được báo trước, mã số vào bãi kéo cánh cửa cuốn bằng thép lên vừa đủ cho chiếc xe tải đi vào và lăn bánh xuống một con dốc bên dưới tòa nhà.
Gus đỗ xe và ngồi yên một lúc, nghe ngóng. Bãi đỗ xe bẩn thỉu và thiếu sáng, trông hệt như một cái bẫy, bụi cuộn bay lên dưới ánh sáng đèn mờ từ lối vào đang mở toang. Gus chỉ muốn rút lui lập tức, nhưng cậu cần chắc chắn thoát khỏi vụ này mà không để lại một dấu vết. Cậu đợi cửa bãi hạ xuống hẳn.
Gus gập mấy tờ giấy và chiếc phong bì lấy từ ngăn chứa đồ nhét vào túi, nốc cạn bia và bóp nát lon rồi bước ra khỏi xe tải. Sau một phút suy tính, cậu cầm khăn lau tay trở vào trong, chùi sạch vô lăng, các núm radio, ngăn chứa đồ, tay nắm cửa trong và ngoài, mọi thứ mà cậu nghĩ mình đã có thể chạm vào.
Cậu nhìn quanh bãi đỗ xe, thứ ánh sáng duy nhất giờ đây lọt vào là từ giữa những chiếc cánh của một cái quạt thông gió, rọi những tía sáng yếu ớt vào đám bụi cuốn lên trông như sương mù. Gus chùi chìa khóa xe rồi bước vòng tới cửa sau xe tải. Cậu thử kéo nắm cửa. Chúng bị khóa.
Cậu đắn đo một lát, rồi sự tò mò lại thắng thế. Cậu thử dùng chìa khóa.
o khóa khác với khóa công tắc xe. Cậu có phần thấy nhẹ nhõm.
Khủng bố, cậu nghĩ. Có khi giờ đây mình đã thành một thằng khủng bố chết tiệt. Lái một xe tải chứa đầy thuốc nổ.
Việc cậu có thể làm là lái chiếc xe tải ra khỏi đây. Đỗ nó bên ngoài trạm cảnh sát gần nhất, để lại một lời nhắn trên kính chắn gió. Để họ xem bên trong xe có gì không.
Nhưng những gã chết tiệt kia đã có địa chỉ của cậu. Địa chỉ của mẹ cậu. Bọn chúng là ai chứ?
Gus giận dữ, cảm thấy vô cùng nhục nhã. Cậu nện nắm đấm vào thành chiếc xe tải trắng, hối tiếc đã dây vào vụ này. Một âm thanh tương tự vọng lại bên trong, phá tan sự yên lặng. Vậy là chịu thua, cậu liền quăng chìa khóa vào ghế trước và đóng sầm cửa trước bằng khuỷu tay - lại một tiếng dội nữa.
Nhưng rồi - thay vì nhanh chóng trở nên yên tĩnh trở lại - cậu nghe thấy tiếng gì đó. Hoặc tưởng như đã nghe thấy: thứ gì đó bên trong. Dưới ánh sáng lờ mờ chiếu qua lưới quạt thông gió, Gus vội bước đến bên cánh cửa sau đang khóa để lắng nghe, tai gần như chạm vào xe tải.
Thứ gì đó. Gần như... giống tiếng sôi dạ dày. Dạng như tiếng bụng đói kêu ùng ục. Sôi sục.
Ôi dào, kệ mẹ nó, cậu tự nhủ, bước lùi lại. Công việc đã xong. Miễn là quả bom không nổ xuống tận phố 110, thì việc gì ta phải quantum?
Một tiếng rầm nghèn nghẹt nhưng dễ dàng nhận thấy từ bên trong xe tải đẩy Gus lùi lại một bước. Túi giấy chứa lon bia thứ hai tuột khỏi tay cậu, và lon bia vỡ tung, bắn bia khắp sàn nhà đầy cát bụi.
Nước bắn ra chuyển thành một đám bọt lăn tăn, và Gus cúi người xuống để thu dọn mớ hỗn độn, rồi cậu dừng lại, vẫn lom khom, tay đặt trên chiếc túi giấy ướt nhèm.
Xe tải hơi nghiêng. Lò xo giảm xóc khẽ cọt kẹt một tiếng.
Thứ gì đó đã di chuyển hoặc cử động bên trong.
Gus đứng thẳng dậy và lùi lại, mặc kệ chỗ bia đổ trên mặt đất, tiếng cát sỏi sột soạt dưới đế giày. Lùi được vài bước, cậu lấy lại bình tĩnh, cố tỏ ra thoải mái. Mánh này là để phòng trường họp có ai đó đang theo dõi và muốn thấy cậu mất bình tĩnh. Cậu quay người, thong thả bước tới cửa bãi xe đang đóng kín.
Lò xo lại cót két, khiến Gus khựng lại, nhưng cậu không dừng bước.
Cậu tới chỗ một cái bảng đen cạnh cửa, có gắn một nút bấm đỏ. Cậu ấn cạnh bàn tay lên cái nút, nhưng không có gì xảy ra.
Cậu ấn tiếp hai lần nữa, ban đầu từ tốn nhẹ nhàng, sau đó mạnh và nhanh, lò xo trong nút bấm mắc kẹt như thể đã lâu không sử dụng.
Chiếc xe tải lại kẽo kẹt, và Gus không cho phép mình ngoái lại.
Cửa bãi xe được làm bằng thép tron, không có tay cầm. Chẳng có gì để kéo. Cậu đạp cửa một cái, nhưng chỉ có thể làm cho nó kêu lên lạch cạch.
Một tiếng rầm nữa vang lên từ trong xe, gần như đáp lại tiếng đạp của cậu, tiếp theo sau là tiếng kẽo kẹt dữ dội, và Gus lao về phía chiếc nút bấm. Cậu lại nhấn nút, nhấn liên tục, rồi có tiếng ròng rọc kêu vo vo, động cơ cuốn lách cách, và dây xích bắt đầu chạy.
Cửa cuốn bắt đầu nâng lên khỏi mặt đất.
Gus đã ra tới bên ngoài trước cả khi cửa cuốn lên được một nửa, vọt ra vỉa hè như một con cua và nhanh chóng lấy lại hoi. Cậu quay lại và chờ đợi, quan sát cánh cửa mở ra, dừng một lúc, rồi hạ lại xuống. Cậu muốn chắc chắn nó đã đóng chặt và không có gì hiện ra từ bên trong.
Sau đó cậu nhìn quanh, rũ bỏ cơn sợ hãi, kiểm tra lại mũ của mình, bước tới góc phố, bước nhanh như vừa phạm tội, mong muốn cách xa chiếc xe tải này thêm một khối nhà nữa. Cậu băng qua phố Vesey và thấy mình đang đứng trước những thanh chặn cùng hàng rào công trường bao quanh khu vực trước đây từng là Trung tâm Thương mại Thế giới. Giờ nó đã bị xới tung lên thành một hố trũng khổng lồ trải rộng trên những con phố quanh co của khu trung tâm Manhattan, xung quanh là cần cẩu và xe tải công trường đang tái thiết khu vực này.
Gus rũ sạch cơn ớn lạnh. Cậu mở điện thoại áp vào tai.
"Felix, đang ở đâu rồi, bạn hiền?"
"Phố 9, đang vào khu trung tâm. Sao vậy?"
"Không có gì. Cứ đến đây nhanh lên. Tao vừa trải qua một chuyện mà tao cần phải quên ngay lập tức."
Khu cách ly, Trung tâm Y tế JamaicaEPH TỚI TRUNG TÂM Y TẾ Jamaica, vô cùng giận dữ. "Bà nói họ đã đi rồi nghĩa là sao?"
"Bác sĩ Goodweather," người quản lý nói, "chúng tôi không thể làm gì để buộc họ tiếp tục ở lại đây."
"Tôi đã bảo bà phải cử một bảo vệ để giữ gã luật sư vô liêm sỉ đó của Bolivar ở ngoài mà."
"Chúng tôi đã cử một bảo vệ. Một sĩ quan cảnh sát hẳn hoi. Anh ta xem lệnh và nói với chúng tôi anh ta chẳng thể làm được gì. Và... đó không phải luật sư của ngôi sao nhạc rock đâu. Là cô luật sư Luss. Công ty của cô ta. Họ đã qua mặt tôi, làm việc trực tiếp với ban giám đốc bệnh viện."
"Vậy sao không ai thông báo cho tôi biết việc này?"
"Chúng tôi đã cố liên lạc với các anh. Chúng tôi đã gọi vào số của anh ta."
Eph quay ngoắt lại. Jim Kent đang đứng cùng Nora. Anh ta có vẻ sửng sốt. Anh ta rút điện thoại ra lướt qua danh sách cuộc gọi. "Tôi không thấy..." Anh ta nhìn lên với vẻ biện hộ. "Có lẽ là do vết đen của mặt trời lúc nhật thực, hay gì đó. Tôi không hề nhận được những cuộc gọi đó."
"Tôi gửi vào hộp thư thoại của anh," người quản lý nói.
Anh ta kiểm tra lại. "Chờ đã... có vài cuộc gọi có thể tôi đã bỏ qua." Anh ta ngước nhìn Eph. "Có quá nhiều chuyện xảy ra, Eph... E là tôi đã phạm sai lầm."
Thông tin này đã dập tắt con thịnh nộ của Eph. Thật chẳng giống Jim chút nào khi mắc sai lầm, đặc biệt là trong thời điểm nguy cấp như lúc này. Eph nhìn chằm chằm người cộng sự đáng tin cậy, con giận xẹp dần thành nỗi thất vọng. "Bốn manh mối quan trọng nhất của tôi giúp giải quyết vụ này vừa mới bước ra khỏi cánh cửa đó."
"Không phải bốn," người quản lý nói từ phía sau. "Chỉ ba thôi.
Eph quay lại nhìn bà. "Ý bà là sao?"
Bên trong khu cách ly, Cơ trưởng Doyle Redfern ngồi trên giường, bên trong lóp rèm nhựa. Anh ta có vẻ phờ phạc;
hai cánh tay tái nhợt đặt trên chiếc gối trong lòng. Y tá nói anh ta không chịu ăn gì do cứng họng và liên tục buồn nôn, thậm chí không uống một ngụm nước nào. Mũi kim ở cánh tay đang truyền nước cho anh ta.
Eph và Nora đứng bên anh ta, đeo mặt nạ và găng tay, tránh mang đồ bảo hộ toàn thân.
"Nghiệp đoàn muốn tôi ra khỏi đây," Redfern nói. "Nguyên tắc của ngành công nghiệp hàng không là, 'Luôn luôn đổ lỗi cho phi công'. Dù là quá tải hay cắt giảm bảo trì thì cũng chẳng bao giờ là lỗi của hãng hàng không cả. Dù gì họ cũng sẽ truy cứu cơ trưởng Moldes trong vụ này. Và có lẽ là cả tôi nữa. Nhưng... có gì đó không ổn. Bên trong. Tôi không còn cảm thấy là chính mình nữa."
Eph nói, "Sự họp tác của anh là tối quan trọng. Tôi không biết cảm ơn anh sao cho đủ vì đã ở lại, tôi chỉ có thể nói chúng tôi sẽ bằng mọi giá giúp anh có thể khỏe lại."
Redfern gật đầu, và Eph có thể thấy cổ anh ta cứng đờ. Eph xem xét phần dưới hàm của anh ta, sờ thấy các hạch bạch huyết, lúc này đang sưng phồng. Phi công này chắc chắn đang chiến đấu chống lại một thứ gì đó. Thứ gì đó liên quan tới những cái chết trên máy bay - hay có thể chỉ là thứ gì đó anh ta đã mắc phải trong chuyến bay của mình?
Redfern nói, "Một cái máy bay còn mới như thế, một cỗ máy tuyệt đẹp. Tôi chỉ không thể hiểu nổi sao nó tắt ngóm như vậy. Chắc hẳn là bị phá hoại."
"Chúng tôi đã kiểm tra hỗn họp không khí cùng các bồn chứa nước, cả hai đều sạch. Chẳng có gì chỉ ra được nguyên do chết người hay mất điện máy bay." Eph xoa bóp vùng nách của phi công, phát hiện thêm những hạch bạch huyết cỡ hạt đậu ở đó. "Anh vẫn không nhớ gì về cuộc hạ cánh à?"
"Chẳng nhớ gì cả. Nó đang khiến tôi phát điên."
"Anh có thể nghĩ ra bất cứ lý do tại sao cửa buồng lái không khóa không?""Không. Hoàn toàn trái quy định của FAA."
Nora nói, "Anh có từng lên khu nghỉ tầng trên của phi hành đoàn không?"
"Chỗ giường ngủ ư?" Redfern nói. "Có chứ. Đánh vài giấc khi đang trên Đại Tây Dương."
"Anh có nhớ đã gập ghế xuống không?"
"Chúng đã gập sẵn xuống rồi. Cô cần phải có chỗ để chân nếu muốn duỗi thẳng người ở đó. Sao vậy?"
Eph nói, "Anh không thấy gì bất thường ư?"
"Trên đó ư? Không có gì. Có gì mà thấy cơ chứ?"
Eph lui lại. "Anh có biết bất cứ gì về một cái hòm lớn được đưa vào khu vực chứa hàng không?"
Cơ trưởng Redfern lắc đầu, cố gắng suy nghĩ. "Không. Nhưng có vẻ anh đã nắm được điều gì đó."
"Không hẳn. Cũng đang bối rối y như anh vậy." Eph khoanh tay. Nora bật chiếc đèn Luma của cô và chiếu qua cánh tay Redfern. "Đó chính là lý do hiện tại, việc anh đồng ý ở lại vô cùng quan trọng. Tôi muốn kiểm tra toàn diện cho anh."
Cơ trưởng Redfern dõi nhìn ánh sáng tím chiếu rọi lên da thịt mình. "Nếu anh nghĩ anh có thể hình dung được chuyện gì đã xảy ra, tôi sẵn sàng làm chuột bạch cho anh."
Eph gật đầu cảm kích.
"Anh bị vết sẹo này từ khi nào vậy?" Nora hỏi.
"Vết sẹo nào?"
Cô đang nhìn vào cổ Redfern, phía trước họng. Anh ta hơi nghiêng đầu để cô có thể chạm vào đường kẻ mảnh, ánh lên màu xanh dương thẫm dưới ánh đèn Luma. "Trông gần giống một vết mổ."
Redfern tự sờ lên. "Chẳng có gì cả."
Đứng vậy thật, khi cô tắt đèn, đường kẻ đó hoàn toàn biến mất. Cô lại bật đèn để Eph kiểm tra đường kẻ này. Có lẽ dài hơn một phân, dày vài li. Lớp da non trên vết thương chỉ vừa mới mọc lại gần đây thôi.
"Trong tối nay chúng ta sẽ lấy hình ảnh. Chụp MRI chắc sẽ cho ta biết gì đó."
Redfern gật đầu, và Nora tắt gậy phát sáng. "Anh biết đấy... còn một điều nữa." Redfern do dự, sự tự tin của một phi công nhất thời phai nhạt. "Tôi nhớ một chuyện, nhung nó sẽ chẳng có ích gì cho các anh đâu, tôi không nghĩ..."
Eph nhún vai rất nhẹ. "Chúng tôi sẽ xem xét bất cứ thông tin gì anh cung cấp."
"ừm, khi tôi ngất đi... tôi mơ thấy một thứ... một thứ rất xưa..." Cơ trưởng nhìn quanh, gần như xấu hổ, rồi bắt đầu nói bằng giọng rất khẽ. "Hồi tôi còn nhỏ... buổi tối... tôi thường hay ngủ trên chiếc giường lớn trong căn nhà của bà tôi. Và mỗi tối, lúc nửa đêm, khi tiếng chuông nhà thờ gần đó vang lên, tôi thường thấy thứ gì đó hiện ra từ phía sau chiếc tủ lớn cũ. Mỗi tối, không bao giờ bỏ lỡ, nó thò cái đầu đen sì, những cánh tay dài ngoằng, đôi vai xương xẩu... và nhìn tôi chằm chằm..."
"Nhìn chằm chằm?" Eph hỏi.
"Nó có một cái miệng lởm chỏm răng, đôi môi đen mỏng... và nó nhìn tôi, và chỉ... mỉm cười."
Eph và Nora đều sững sờ, quá bất ngờ trước cả sự riêng tư lẫn giọng điệu mơ màng của lời thú nhận này.
"Rồi tôi bắt đầu la hét, và bà tôi bật đèn đưa tôi vào giường bà. Chuyện như vậy cứ tiếp diễn hàng năm trời. Tôi gọi nó là Ông Đỉa. Vì da của nó... cái màu da đen hệt như lũ đỉa khát máu chúng tôi vẫn thường hay bắt được ở con suối gần đó. Các bác sĩ tâm lý trẻ em nhìn tôi, nói chuyện với tôi, gọi nó là 'nỗi sợ ban đêm' và đưa ra những lý do để tôi đừng tin vào thứ kia, nhưng... mỗi đêm nó đều quay trở lại. Mỗi đêm tôi đều vùi mặt vào gối, trốn khỏi nó... nhưng vô ích. Tôi biết nó ở đó, trong căn phòng..." Redfern nhăn mặt. "Vài năm sau, chúng tôi chuyển đi nơi khác và bà tôi đã bán cái tủ cũ đó đi, và tôi không bao giờ nhìn thấy nó nữa. Không bao giờ mơ thấy nó nữa."
Eph chăm chú lắng nghe. "Xin lỗi, cơ trưỏng... nhưng việc này có liên quan gì tói...?"
"Tôi đang nói đến đó đây," anh ta nói. "Thứ duy nhất tôi nhớ được trong khoảng thời gian giữa lúc chúng tôi đang hạ cánh và tỉnh lại ở đây... là nó đã trở lại. Trong giấc mơ của tôi. Tôi lại thấy nó, Ông Đỉa... và nó đang mủn cười."
Chú thích1. Loạt phim truyền hình điều tra, tâm lý tội phạm của Mỹ.