← Quay lại trang sách

PHỤ LỤC II HỐ CHÁY

CÁC CƠN ÁC MỘNG CỦA ÔNG LUÔN GIỐNG HỆT NHAU: Abraham, hoặc già hoặc trẻ, trần truồng quỳ gối trước một cái hố khổng lồ trên mặt đất, các thi thể đang cháy duói hố trong khi một sĩ quan Đức Quốc xã đi dọc hàng tù nhân đang quỳ gối, bắn vào phía sau đầu họ.

Hố cháy này nằm ở đằng sau bệnh xá trong trại hành quyết có tên Treblinka. Các tù nhân quá ốm yếu hoặc quá già không thể làm việc sẽ bị đưa ngang qua một khu trại màu trắng có sơn một chữ thập đỏ, vào trong cái hố. Abraham trẻ từng thấy rất nhiều người chết ở đó, nhưng anh mới chỉ đến gần nó có một lần.

Anh đã cố gắng tránh gây chú ý, làm việc âm thầm, xa cách mọi người. Mỗi sáng anh đều chích đầu ngón tay và bôi một giọt máu lên mỗi bên má, để trông cho thật khỏe mạnh khi điểm danh.

Anh nhìn thấy cái hố lần đầu khi đang sửa giá kệ trong bệnh xá. Ở tuổi mười sáu, Abraham Setrakian, mang trên ngực áo miếng vá hình ngôi sao David màu vàng(1>, là một thợ thủ công. Anh không nịnh nọt ai; anh không được ai ưu ái, chỉ đon thuần là một nô lệ có tài làm mộc, mà trong một trại hành quyết, đó là một tài năng giúp sống sót. Anh có chút giá trị đối với một đại úy Quốc xã, kẻ đã lọi dụng anh một cách không thương tiếc, không quan tâm và không ngừng nghỉ. Anh dựng hàng rào thép gai, đóng tủ sách, sửa chữa đường sắt. Anh cũng đã chạm khắc những tẩu thuốc tinh tế cho tên đại úy cai ngục người Ukraina đó vào mùa Giáng sinh năm 1942.

Chính đôi bàn tay ấy đã giúp Abraham tránh xa cái hố. Lúc chạng vạng, anh có thể nhìn thấy cái hố sáng rực, và đôi khi, mùi thịt và xăng trộn lẫn ám cả vào mùn cưa trong xưởng gỗ. Khi nỗi sợ hãi xâm chiếm trái tim anh, cái hố cũng hiện diện ở đó.

Đến tận bây giờ, Setrakian vẫn còn cảm thấy nó bên trong ông, mỗi khi nỗi sợ dâng lên - cho dù là khi băng qua con đường tối, đóng cửa hiệu ban đêm hay tỉnh giấc từ con ác mộng - những mảnh ký ức của ông lại sống dậy. Hình ảnh ông đang quỳ gối, trần truồng, cầu khẩn. Trong những giấc mơ, ông có thể cảm thấy họng súng đang ấn vào cổ.

Các trại hành quyết chẳng có nhiệm vụ gì ngoài giết chóc. Treblinka được ngụy trang để trông như một ga tàu, với những áp phích du lịch, lịch trình chuyến đi và cây cỏ đan trên hàng rào thép gai. Anh tới đó vào tháng Chín năm 1942 và đã dành trọn thời gian để làm việc. "Làm việc để được thở," anh gọi nó như thế. Hồi đó, anh là người trầm lặng, còn trẻ nhưng được dạy dỗ tốt, hiểu biết và đầy trắc ẩn. Anh giúp đỡ nhiều tù nhân hết mức có thể và luôn âm thầm cầu nguyện. Dù phải hằng ngày chứng kiến sự tàn bạo, anh vẫn tin Chúa đang che chở cho tất cả mọi người.

Nhưng một đêm mùa đông, Abraham đã nhìn thấy ác quỷ, trong hình hài của chết chóc. Và hiểu rằng sự đời khác xa những gì anh tưởng.

Đã quá nửa đêm, và trại vẫn yên tĩnh như Setrakian thường thấy. Tiếng xào xạc trong rừng đã lặng đi và không khí lạnh thấu xương. Anh lặng lẽ xoay người trên giường và nhìn vô định vào bóng tối xung quanh. Rồi anh nghe thấy nó...

Cộc-cộc-cộc.

Hệt như bà anh từng kể... âm thanh giống hệt như bà từng kể... và không hiểu vì sao việc đó khiến cho mọi chuyện càng đáng kinh hãi hon...

Anh nghẹt thở, và cảm thấy cái hố cháy trong tim. Tại một góc trại, bóng tối đang di chuyển. Một sinh vật, một hình hài cao ngất đáng sợ tách rời khỏi bóng tối thăm thẳm và lướt qua những người bạn đang say giấc của anh.

Cộc-cộc-cộc.

Sardu. Hoặc một Sinh vật đã từng là hắn. Da nó héo quắt và đen, cùng màu với nếp áo choàng đen, lụng thụng của nó. Như một vệt mực đen đang chuyển động. Sinh vật này di chuyển nhẹ nhàng, một bóng ma không trọng lượng lướt qua sàn nhà. Những móng chân giống vuốt sắc của nó kéo lê trên mặt sàn gỗ êm như ru.

Nhưng... không thể nào. Thế giới này là thực - cái ác là thực, và luôn hiện diện xung quanh anh - nhưng thứ này không thể là thực. Nó là một câu chuyện của bà. Một câu...

Cộc-cộc-cộc...

Chỉ trong vài giây, sinh vật chết chóc dài thượt ấy đã tiến tới giường ngủ đối diện Setrakian. Lúc này Abraham có thể ngửi thấy nó: lá khô, đất và mốc. Anh có thể loáng thoáng thấy khuôn mặt tối đen đó khi nó hiện ra từ bóng tối thăm thẳm của cơ thể và cúi về phía trước, hít ngửi cổ Zadawski, một anh chàng người Ba Lan, một công nhân chăm chỉ. Sinh vật đó đứng bằng chiều cao khu trại, đầu ngang tầm những xà nhà phía trên, hơi thở mạnh và sâu, phấn khích, đói khát. Nó di chuyển tới giường tiếp theo, và ánh sáng từ cửa sổ bên cạnh thoáng viền quanh khuôn mặt nó.

Lóp da đen trở nên trong mờ, như một miếng thịt khô dưới ánh sáng. Nó khô cong và mờ XÙI - ngoại trừ đôi mắt: hai quả cầu lập lòe dường như đang sáng nhấp nháy, như những cục than cháy đón làn gió mới. Cặp môi khô của nó hé ra, để lộ vùng lọi lốm đốm cùng hai hàm răng nhỏ, vàng, sắc nhọn đến không tưởng.

Nó dừng lại bên trên cơ thể yếu ớt của Ladizlav Zajak, một ông lão từ Grodno, một người đến sau mắc bệnh lao. Setrakian đã giúp đỡ Zajak từ khi ông mới đến, hướng dẫn công việc và bảo vệ ông khỏi những ánh mắt soi mới. Chỉ riêng căn bệnh của ông đã quá đủ đê khiến ông phải bị xử tử ngay lập tức - nhung Setrakian nhận ông là phụ tá, giúp ông tránh khỏi tầm mắt của các giám thị ss và lính gác Ukraina trong những thời khắc nguy hiếm. Nhưng giờ Zajak không còn nữa. Lá phối của ông đã kiệt quệ, và, quan trọng hon, ông đã không còn thiết sống: chán chường, hiếm khi nói chuyện, và thường xuyên khóc thầm. Ông đã trở thành gánh nặng trong cuộc đấu tranh sinh tồn của Setrakian, nhưng những lời cầu khẩn của anh cũng chắng thê lên tinh thần cho ông lão - Setrakian nghe thấy ông rùng mình trong những con ho thắt ruột lặng lẽ và khóc thầm cho tới tận lúc bình minh.

Nhung lúc này đây, sừng sững phía trên Zajak, Sinh vật đó đang quan sát ông. Nhịp thở hỗn loạn của ông lão dường như khiến nó hài lòng. Như một thiên sứ tử thần, nó bao trùm bóng tối lên cơ thể kiệt quệ của ông lão và hăm hở bật ra tiếng khục khặc từ vòm miệng khô của nó.

Những gì Sinh vật đó làm tiếp theo... Setrakian không thể nhìn thấy. Có tiếng ồn, nhưng đôi tai anh không thế nghe ra là gì. Cái Sinh vật khống lồ, hau háu đó cúi xuống đầu và cổ ông lão. Tư thế của nó có vẻ như... đang ăn. Cơ thế già yếu của Zajak co giật rất nhẹ, nhưng, lạ lùng thay, ông lão không hề tính giấc.

Không bao giờ nữa.

Setrakian bịt tay lên mồm, chặn tiếng thở hổn hển. Và Sinh vật đang ăn đó dường như không thèm bận tâm đến anh. Nó dành thời gian cho những người bệnh tật ốm yếu. Đến khi hết đêm, ba xác chết nằm lại, còn sinh vật đó trông thật thỏa mãn - da nó mềm hơn nhưng vẫn đen như cũ.

Setrakian chứng kiến Sinh vật đó khuất dần vào bóng tối và biến mất. Thận trọng, anh ngồi dậy tới gần các thi thể. Anh xem xét họ dưới ánh sáng yếu ớt, và không có dấu hiệu chấn thương nào - ngoài một đường cắt mỏng ở cổ. Một vết mỏng đến độ gần như không thể nhìn thấy. Nếu không phải anh tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó...

Rồi anh chợt hiểu ra. Sinh vật này. Nó sẽ trở lại - sớm thôi. Trại này là một vùng đất kiếm ăn màu mỡ, và nó sẽ ghé thăm những kẻ không còn được chú ý, những kẻ bị lãng quênr những kẻ không còn quan trọng. Nó sẽ ăn bọn họ. Tất cả bọn họ.

Trừ phi ai đó đứng dậy chống lại nó.

Ai đó.

Anh.

chú thích

1. Biểu tượng cho nhân dạng Do Thái và Do Thái giáo.