Chương 402 Hẹn hò
Trước gương, nàng cẩn thận dùng thỏi son đắt giá tô vẽ đôi môi đỏ mọng gợi cảm, tự tin ngắm nghía dung nhan xinh đẹp đến mức có thể gọi là tuyệt sắc của mình.
Có thể trở thành quản gia của Sophia, nàng tự tin vào nhan sắc của mình. Mà để leo lên được vị trí này, sự thông minh của nàng cũng không hề tầm thường.
Nếu không phải động lòng tơ tưởng, nàng cảm thấy mình đã không đến nỗi bị động như vậy trước mặt Harry. Nhưng mọi chuyện đã định trước, nàng giờ không thể nào khống chế được những hành động nhất định của mình.
Tỉ như, mỗi lần gặp Harry, nàng đều không nhịn được phải tỉ mỉ trang điểm, dùng những món đồ tốt nhất, mặc những bộ quần áo xinh đẹp nhất.
Thậm chí, đến cả móng tay nàng cũng tỉ mỉ cắt tỉa, vòng tay, nhẫn cũng chọn lựa những thứ vừa vặn nhất, còn cẩn thận chu đáo hơn cả khi đi dự hội chợ mấy ngày trước.
Sau khi xác nhận mình đã hoàn hảo không chê vào đâu được, nàng mới bước ra ngoài, lên xe, chạy đến văn phòng của Harry.
Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, vị cao tầng xinh đẹp rạng ngời của Cyric gặp được Harry đang phê duyệt văn kiện.
Hội chợ vừa kết thúc, công việc của Harry đương nhiên vô cùng bận rộn. Toàn bộ đại hội đã thúc đẩy mấy vạn hợp đồng, con số giao dịch khổng lồ chứng minh sự thành công vang dội của hội chợ lần này.
Tập đoàn Đại Đường không nghi ngờ gì là người hưởng lợi lớn nhất, không chỉ nhận được lượng lớn đơn đặt hàng, mà còn tạo dựng được tên tuổi trong hầu hết các lĩnh vực công nghệ cao.
Đây là một cuộc chiến, một trận chiến long trời lở đất, một trận chiến không khói lửa nhưng lại vô cùng quan trọng!
Tập đoàn Đại Đường đã lợi dụng trận chiến này để xác lập tiêu chuẩn ngành nghề. Với tiêu chuẩn này, những đối thủ cạnh tranh khác buộc phải dựa theo luật chơi của Đại Đường mà cạnh tranh.
Trong cuộc đấu này, Đại Đường vừa là trọng tài, vừa là người dự thi, ưu thế đương nhiên là vô cùng lớn. Thêm vào đó là giác quan tiên tri của Đường Mạch, tập đoàn Đại Đường hùng mạnh đã đứng ở thế bất bại.
Khép lại tập văn kiện trước mặt, Harry nhìn về phía nàng, mở lời: "Có chuyện này, Đường tiên sinh bảo ta thông báo cho cô."
"Tối nay có rảnh không? Cùng đến khách sạn Buna tư ăn chút gì đó?" Nàng với tay lấy một quyển sách trên giá, cố gắng ra vẻ mình thường xuyên đến đây, không phải người ngoài.
Harry có chút bất lực, xoa xoa mũi, tiếp tục: "Ta tìm cô là có chuyện đứng đắn."
"Ăn cơm cũng là chuyện đứng đắn mà. Chuyện đứng đắn lát nữa nói, cùng nhau ăn cơm." Nàng thản nhiên như không có chuyện gì, đặt quyển sách kia trở lại giá, tiếp tục sự nghiệp theo đuổi vĩ đại của mình.
"Hy vọng lát nữa cô vẫn còn thời gian ăn cơm." Harry nhếch mép cười: "Có lẽ, sắp tới cô sẽ rất bận rộn đấy."
Nàng nhíu mày, nhìn Harry. Nàng không ngại sau giờ làm việc cùng người mình thích làm vài chuyện thú vị, nhưng công việc vẫn là công việc.
"Đầu tiên, phải cảm ơn các cô đã cung cấp tình báo, giúp chúng tôi nhanh chóng xác định được ai là kẻ chủ mưu ám sát Bá tước Alice." Hắn chắp hai tay, chống cằm.
"Rốt cuộc anh muốn nói gì?" Nàng dường như ý thức được điều gì, có chút gấp gáp hỏi.
"Khẩu Phật tâm xà... Lão già đó... Ba ngày nữa, phải chết." Harry không úp mở, nói thẳng vào vấn đề: "Nếu Sophia đại nhân có hứng thú, có thể sớm bố trí một chút, như vậy có thể mở rộng ảnh hưởng của cô ta trong Cyric."
"Anh nói cái gì?" Nàng giật mình, nhìn chằm chằm vào mắt Harry, kinh hãi không tin.
Phải biết, Cyric dù sao cũng là một con quái vật khổng lồ nội tình sâu dày, tài lực hùng hậu, xét về tầm ảnh hưởng, cũng không kém Đại Đường bao nhiêu.
Một tồn tại đáng sợ như vậy, thành viên ban trị sự cấp cao đương nhiên đều là những nhân vật hào cường, địa vị hiển hách tôn quý.
Muốn động đến những người này, vốn dĩ không phải chuyện dễ dàng. Có thể ở trong Cyric nhiều năm như vậy, ai cũng là cáo già thành tinh.
Ám sát loại tồn tại này cần hao phí rất nhiều thời gian và công sức, dù vậy cũng không thể đảm bảo thành công.
Nếu dễ dàng như vậy, Sophia đã sớm tự mình động thủ, xử lý hết đám người này, độc chiếm chiếc bánh gatô lớn Cyric, đâu cần chờ Đường Mạch ra tay?
Cho nên, nàng mới giật mình như vậy. Tập đoàn Đại Đường vậy mà không một tiếng động, đã phái sát thủ trà trộn vào bên cạnh Khẩu Phật tâm xà, còn có được cơ hội ra tay...
Harry như đang khoe khoang sức mạnh của Đại Đường, một lần nữa xác nhận tin tức này: "Ừm, không nghe rõ sao? Khẩu Phật tâm xà sắp chết! Ai bảo hắn trù hoạch ám sát Bá tước Alice?"
"Các anh nhanh vậy đã đưa sát thủ vào bên cạnh hắn rồi?" Nàng khó giấu được sự hiếu kỳ, hỏi.
"Cái này cô không cần quản, cô chỉ cần mang lời này cho Sophia đại nhân là được, những chuyện khác, chúng tôi lo." Harry lại kín miệng, không nói gì về thích khách.
Bởi vì tục ngữ có câu "nói nhiều tất hớ", dù hắn chỉ nói vài từ, lỡ miệng tiết lộ chi tiết hành động, thậm chí để lộ thủ pháp ám sát, hình thức hành động, sẽ gây phiền toái cho những hành động tương tự sau này.
Cho nên, cách tốt nhất là không nói gì cả.
"..." Nàng há hốc miệng, không nói nên lời.
"Thế nào? Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm?" Harry thấy vẻ kinh ngạc của đối phương, lập tức hứng thú, trêu chọc.
Nàng nghiến răng: "Harry! Anh đúng là một tên hỗn đản..."
"Cảm ơn đã khen." Harry lộ ra nụ cười đắc ý.
"Tôi càng ngày càng cảm thấy, anh là một người đàn ông tốt." Nàng thấy vẻ mặt của đối phương, đột nhiên không còn tức giận nữa.
"..." Lần này, đến lượt Harry kinh ngạc.
Nàng lộ vẻ tự mãn, đi đến cửa rồi quay lại cười nói: "Ha ha ha ha! Gặp lại! Tối nay tỷ tỷ ta không có thời gian ăn cơm với anh, nhưng ba ngày sau, ta mời khách..."
"Ta bận lắm! Ba ngày sau không có thời gian!" Ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, Harry gân cổ lên vùng vẫy giãy chết trong phòng làm việc.
Nàng đứng ngoài cửa cười, sau đó thu lại nụ cười, bước ra khỏi cao ốc, chui vào xe: "Về thôi!"
Một bức điện mã hóa nhanh chóng từ Buna tư truyền về Hỏa Diễm Thành, sau khi Sophia đọc được nội dung, trầm mặc rất lâu.
Cơ hội ngàn năm có một, cứ như vậy bày ra trước mặt nàng! Nếu lần này thao tác tốt, nàng rất có thể nuốt trọn phần lớn sản nghiệp của Khẩu Phật tâm xà.
Nhưng nếu sớm bố trí, sẽ khiến những quản sự khác của Cyric nghi ngờ, nghi ngờ chính nàng đã ra tay xử lý Khẩu Phật tâm xà...
Đây quả là một lựa chọn vừa yêu vừa hận, tiến thoái lưỡng nan. Là mạo hiểm bị người nghi ngờ để vớt vát lợi ích thực sự, hay là giả vờ ngốc nghếch, mua một phần bảo hiểm, Sophia cảm thấy thật khó lựa chọn.