Chương 9 MÓN QUÀ TỪ THƯỢNG ĐẾ
Chẳng có lời cầu hôn lãng mạn nào cả. Patsy và tôi “đính hôn” tại một nhà hàng Mexico địa phương. Khi ở đó, do ngượng chín cả người về cái thai, tôi cứ luôn miệng xin lỗi Alice ở bàn bên này, trong khi Patsy trò chuyện với mẹ cô ấy ở bàn đối diện. Sau một giờ đồng hồ tôi cứ lúng túng trước mẹ nuôi, cuối cùng bốn người chúng tôi cũng bắt đầu dùng bữa tối, rồi Dottie Mae và Alice đứng dậy, thông báo về đám cưới sắp tới của chúng tôi cho tất cả thực khách có mặt trong nhà hàng. Ai nấy đều vỗ tay chúc mừng chúng tôi nhiệt liệt, trong lúc đó tôi cứ loay hoay một cách vụng về trên ghế của mình. Vì tôi sắp phải bay ra nước ngoài trong hơn một tháng, nên Patsy và tôi quyết định cử hành hôn lễ vào tuần lễ thứ hai của tháng Hai.
Vài ngày sau, vào đêm giao thừa, tôi vẫn bị dằn vặt bởi cảm xúc lẫn lộn giữa sự cắn rứt và nỗi phẫn nộ - không phải với Patsy, mà là với chính bản thân mình. Sau nhiều năm tự rèn luyện cho mình tính kỷ luật, và đã phải trải qua một chặng đường rất dài để xây dựng một cuộc sống tốt đẹp, rốt cuộc tôi đã ném sự cẩn thận của mình theo cơn gió thoảng. Tôi chưa bao giờ có đủ can đảm để đối mặt với Patsy và tháo gỡ gút mắc giữa hai chúng tôi, một lần và mãi mãi. Vậy mà giờ đây, một phần trong tôi bắt đầu cảm thấy rằng có lẽ tôi đã dẫn dắt cô ấy đến việc này. Vì Patsy vốn là một người yếu đuối và thiếu trách nhiệm, nên chính tôi là người đã lôi kéo cô ấy.
Việc tôi nghĩ gì, cảm thấy thế nào, hay phân tích tình thế hiện thời ra sao - cũng chẳng còn quan trọng gì nữa. Kết quả cuối cùng là Patsy và tôi những người có tuổi thơ giống nhau nhưng đồng thời cũng là những người lớn nhìn nhận thế giới này theo những cách hoàn toàn khác nhau - sắp trở thành cha mẹ của một đứa trẻ.
Từ nhiều ngày trước, lúc Patsy gọi điện thoại cho tôi từ bệnh viện để báo cho tôi biết rằng cô ấy đã có thai, tôi như đờ người ra vì sợ hãi. Đó không phải là vấn đề của việc thoát khỏi cảnh làm cha mẹ, mà là vấn đề trách nhiệm. Gần như trọn cuộc đời mình, tôi đã cảm thấy bị chối bỏ và thua kém người khác, thế nên giờ đây, là một người trưởng thành, làm sao tôi có thể từ bỏ đứa con của chính mình? Hơn nữa, nhận thức được trọn vẹn rằng những đứa trẻ bị ngược đãi có rất nhiều nguy cơ trở thành những kẻ ngược đãi người khác càng khiến tôi thấy lo sợ hơn nữa. Dù đã kể cho Patsy nghe rất nhiều về thời thơ ấu của mình, nhưng tôi e là cô ấy mới chỉ thấy được phần nổi của tảng băng mà thôi. Như tôi đã tự hứa với mình từ nhiều năm về trước, để bảo vệ người mà tôi sẽ chung sống suốt đời, tôi đã duy trì gần như trọn vẹn lời thề sẽ chôn vùi quá khứ của mình. Tệ hơn nữa, kể từ khi sống chung với Patsy, tôi nhận ra rằng mình có thể trở nên nhỏ mọn và hay tranh cãi đến thế nào. Nếu chừng đó vẫn là chưa đủ, thì tôi còn biết những thành viên của không quân nói chung có tỷ lệ ly hôn rất cao. Khi những suy nghĩ đó quay cuồng trong tâm trí tôi, tôi bỗng nhận ra mình đang thực sự quan tâm đến suy nghĩ duy nhất là làm những điều đúng đắn cho đứa con sắp chào đời.
Chỉ còn vài giờ nữa là một năm mới sẽ bắt đầu. Tôi nằm trên giường, bên cạnh người vợ chưa cưới của mình, người mà tôi sẽ dành trọn phần đời còn lại sống bên cô ấy. Vậy mà tôi vẫn không thể tin tưởng Patsy, chứ đừng nói là tình yêu - cái tình yêu mà cô ấy vẫn nói là luôn dành cho tôi. Tôi thực sự không có ý như thế, nhưng đôi khi tôi cứ phỗng ra như một bức tượng vô hồn. Với thế giới bên ngoài, tôi có một sự nghiệp tuyệt vời, nhưng sâu thẳm bên trong, sau nhiều năm đè nén cảm xúc của mình xuống để sinh tồn, tôi đã trở thành một cái máy. Tôi tự hỏi, làm sao tôi có thể nuôi con lớn khôn bằng tình yêu và sự khích lệ khi tôi gần như không có tình cảm gì với vị hôn thê của mình, và tình cảm tôi dành cho chính tôi còn ít ỏi hơn nữa?
Patsy thì lạc quan hơn rất nhiều. “Em vẫn luôn mong có con,” - cô ấy nói. “Mẹ em đã có toàn là cháu trai rồi, và có thể, rất có thể chúng ta sẽ có một đứa con gái. Chuyện này sẽ rất tuyệt. Em có thể mặc quần áo và tắm cho nó. Em sẽ không bao giờ cô độc. Đứa con này sẽ là lời đáp cho những nguyện cầu của em. Một đứa con sẽ làm cho cuộc đời em trọn vẹn. Chúng ta sẽ vô cùng hạnh phúc”.
Patsy càng nói, tôi càng cảm thấy cô ấy thiếu nghiêm túc cũng như thiếu những yếu tố cần thiết để làm mẹ. Chỉ mới vài ngày trước, chúng tôi đã cãi nhau đến lần thứ bao nhiêu không biết, và giờ đây chỉ vì cô ấy có thai, bỗng nhiên mọi thứ sẽ trở thành một chặng đường được trải thảm hoa hồng. Tôi không thể không bị ám ảnh với suy nghĩ: Làm sao mà một người thường xuyên gặp rắc rối trong cuộc sống hàng ngày như thế lại có thể nuôi nấng và dạy dỗ tốt một đứa bé?
Sau khi đã gạt những suy nghĩ về Patsy sang một bên, tâm trí tôi lại hướng về một người mà tôi buộc phải thông báo về cuộc hôn nhân sắp tới của mình. Tay run rẩy cầm ống nghe điện thoại, tôi bấm số gọi cho mẹ. Mặc dù nhiều năm qua, tôi đã bí mật có được số điện thoại của bà, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, kể từ đám tang của cha, tôi liên lạc với bà ấy. Tôi nín thở, tự hỏi tại sao tôi lại làm việc này. Sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Mẹ vẫn ghét tôi và sẽ luôn như thế. Nhưng tôi vẫn cảm thấy một thôi thúc kỳ lạ muốn có được sự chấp thuận của bà. Và tôi nghĩ rằng rất có thể do đã nhiều năm trôi qua, do dịp nghỉ lễ sắp tới và cái tin tốt lành của việc kết hôn, tất cả sẽ làm cho trái tim sắt đá của bà mềm lại. Tôi lắc đầu với ý nghĩ này, nhưng trước khi tôi cúp máy, giọng nói khàn đục của mẹ đã vang lên. “A lô?”, mẹ ho lụ khụ ở đầu dây bên kia.
Tôi nuốt khan.
- Bà Pelzer đấy phải không ạ?
Tôi có thể nghe thấy câu trả lời nghèn nghẹt của bà ở đầu dây bên kia:
- Phải, ai đấy?
- Bà Pelzer, David đây. - Tôi ngần ngừ một thoáng trước khi nói nốt câu. - David Pelzer.
- Làm sao mà mày có được số điện thoại này? - Mẹ rống lên.
Tôi cố gắng trả lời một cách bình tĩnh:
- Con chỉ gọi để chúc mừng năm mới, và con…à, con muốn nói với mẹ rằng…rằng là… con…con sẽ kết… kết hôn.
Sau vài giây im lặng chết chóc, mẹ đáp:
- À, ừ, điều đó tốt cho con đấy.
Tôi không chắc ý mẹ muốn nói gì. Không biết bà có thực sự nghe thấy điều tôi vừa nói hay không.
- Con nói là, con sắp kết hôn… chắc là sau năm mới.
- Chúc mừng năm mới. - Mẹ nói một cách máy móc.
- Cảm ơn… nhưng con sẽ…- Khi tôi lắp bắp một cách vô ích để có được sự chú ý của bà, thì tín hiệu điện thoại đã bị ngắt. Tôi chỉ còn biết dựa vào tấm ván đầu giường, tay vẫn nắm cái điện thoại. Chỉ trong khoảng thời gian có vài ngày mà cuộc đời tôi đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Tay vẫn nắm điện thoại, tôi bắt đầu run rẩy vì lo lắng. Những suy nghĩ của tôi tiếp tục lan ra một ngàn hướng khác nhau, và mãi cho đến khi chỉ còn vài phút nữa là tới nửa đêm, tôi mới có thể ngủ thiếp đi một cách chật vật. Suy nghĩ cuối cùng của tôi trong năm 1985 là tôi thật không xứng đáng để trở thành một người cha.
Patsy và tôi kết hôn vào giữa tháng Hai, trong một nhà thờ nhỏ ở thị trấn nơi cô ấy đã lớn lên. Không một ai trong phi đội của tôi đến dự đám cưới cả. Ngay trước khi buổi lễ diễn ra, vài người trong số họ đã gọi điện xin tôi thứ lỗi vì không đến dự được. Sau đó, tôi mới biết rằng thì ra họ không ủng hộ quyết định của tôi. Vài ngày trước lễ cưới của tôi, một trong những nữ phi công đồng sự của tôi đã đẩy mạnh tôi vào tường và tỏ rõ cho tôi thấy là cô ấy hoàn toàn không ủng hộ quyết định của tôi.
- Đây là chuyện nghiêm túc đấy, Pelz. - Viên trung úy này nói. - Tôi biết tại sao cậu lại làm chuyện này. Tất cả chúng tôi đều biết. Và cậu nên biết một điều… Tôi nói ra điều này thật không dễ dàng gì, nhưng cậu giống như một người anh em của tôi vậy… tôi không nói rằng vị hôn thê của cậu là một tạo vật vô thừa nhận, nhưng trước đây tôi đã gặp những người như cô ta rồi.
Lúc đó tôi không còn kiềm chế được nữa.
- Chẳng lẽ cô nghĩ là tôi không biết sao? Tôi phải làm điều này… cô không biết đâu, ý tôi là, đó là trách nhiệm của tôi.
- Cậu hơi cứng nhắc rồi đấy, Pelz-man ạ. Cậu không việc gì phải kết hôn cả. Cậu vẫn có thể làm cha, gặp đứa con của mình và làm tất cả những điều cậu muốn cho nó. Tốt hơn là cậu nên nghĩ về đứa trẻ và điều gì sẽ xảy ra nếu mọi chuyện không như cậu nghĩ. - Cô ấy nói với giọng cảnh báo.
Bị kích động, tôi túm lấy ve áo người đồng đội của mình - một sĩ quan không quân - rồi đẩy mạnh cô ấy vào tường.
- Cô không hiểu à? Có thật cô không hiểu tất cả những gì tôi làm là nghĩ cho đứa bé? Cô và những người khác muốn tôi phải làm gì đây? Tôi đã thấy cô, tất cả các người, nhìn tôi, nói xấu sau lưng tôi, rằng tôi đúng là thằng ngốc khi làm điều này. Các người nghĩ rằng tôi đã bị sập vào một cái bẫy. Các người sai rồi, tất cả các người đều sai rồi! Các người không biết, thực sự không biết. Các người nghĩ rằng tôi chỉ cần gói ghém đồ đạc, làm bừa rồi cao chạy xa bay hay sao? Đi về phía hoàng hôn hay bay về nơi xa xanh thẳm ư? Nói cho mà biết, tôi không thể làm như thế được!
Tôi biết rằng mọi thứ đang chống lại tôi. Nhưng các người không biết gì về tôi cả. Trước đây tôi đã vượt qua những tình huống khó khăn tương tự rồi. Tôi sẽ làm được, cô biết đấy. Bên cạnh đó, - tôi cười, - Patsy yêu tôi, cô ấy có yêu tôi. Cô ấy thực sự yêu tôi.
Ngay lập tức, người đồng sự của tôi chồm tới trước và ôm tôi.
- Này, cậu đang cố thuyết phục ai vậy? Cậu không phải làm như thế. Cậu chỉ cần nói một câu thôi… là tôi có thể tập hợp cả đội lại, và chúng tôi sẽ bắt cóc cậu rồi đưa cậu tới Reno. Chúng tôi sẽ biến nó thành một vụ triển khai quân lực không ai chú ý đến cả. Tôi sắp xếp cả rồi. Cậu cứ suy nghĩ đi. Chúng ta chỉ cần một cú điện thoại thôi.
- Cảm ơn, Lisa. - Tôi nuốt nước bọt. - Đó là điều tử tế nhất trên đời mà một người từng nói với tôi đấy.
Tôi cũng nhận được phản ứng tương tự từ David Howard, người bạn thời thơ ấu của tôi ở trại trẻ mồ côi. Anh ấy phản đối cuộc hôn nhân của tôi dữ dội đến mức từ chối không chịu tham dự, ngay cả sau khi tôi đã nài nỉ anh làm phù rể cho mình. Vì quá bực bội, tôi thốt lên qua điện thoại:
- Vì Chúa, tớ xin cậu đấy, hãy đứng về phía tớ. Làm ơn đi! - Tôi gục xuống.
David và tôi đã biết nhau được hơn mười năm, và anh ấy là một trong những người bạn đầu tiên của tôi. Tôi nghe thấy tiếng anh thở dài.
- Tớ biết có nhiều chuyện xảy ra thật sự rất nhanh, nhưng tớ thấy trước hậu quả rồi. Cậu có biết rằng Patsy đã khoe khoang với bạn gái tớ rằng cô ta sẽ làm tất cả những gì có thể để cưới được cậu không?
Tôi gạt lời của David đi.
- Thôi nào, cậu hiểu sai vấn đề rồi. Cô ấy có ý nói như thế… theo, à, theo một cách lãng mạn.
David đáp:
- Thực tế một chút đi, anh bạn. Tớ không có ý hạ thấp Pats, nhưng có vẻ như cậu còn không hề biết là mình đã chính thức hẹn hò từ khi nào. Tớ biết và tôn trọng điều cậu đang cố gắng làm với cuộc đời mình, nhưng anh bạn ạ, cuộc đời đứa trẻ sẽ ra sao nếu hai cậu lúc nào cũng bất đồng quan điểm? Cậu biết chuyện đó sẽ thế nào rồi đấy. Ông già tớ cũng thế. Rồi sao nữa? - Sau vài giây im lặng, anh ta nói tiếp. - Tớ xin lỗi cậu, anh bạn, tớ không thể đứng về phía cậu trong chuyện này được. Tớ rất quý cậu, người anh em ạ, nhưng mà…
- Này anh bạn. - Tôi xen ngang. - Tớ, à, tớ hiểu rồi. - Tôi suy nghĩ thật nhanh và cố gắng thuyết phục lần cuối cùng. - Tớ biết cậu và Patsy không hợp nhau lắm, nhưng Patsy thực sự là một người phụ nữ tuyệt vời, một người thực sự có đẳng cấp đấy…
- Này anh bạn, đợi đã. Đừng có nói như thế chứ! - David cắt ngang. - Cậu có đang lắng nghe bản thân mình không đấy? Hai người khác nhau như lửa với nước vậy. Một lần nữa, tớ không có ý đánh giá thấp Patsy, nhưng tớ biết rồi toàn bộ việc này sẽ chấm dứt như thế nào.
Ngay lúc đó, tôi phát hiện Patsy đang đứng sau lưng tôi và căng tai ra nghe cuộc nói chuyện của tôi và David. Cô ấy giật lấy điện thoại và hét lớn:
- Chúng tôi không cần anh và cũng không muốn anh xuất hiện trong đám cưới của tụi này. Cho nên… cút xéo đi!
Những lời cảnh báo của David và Lisa vẫn vang lên bên tai tôi khi Patsy bước trên tấm thảm đỏ vào nhà thờ. Tôi liếc nhìn sang trái, chỗ dành cho họ hàng người thân của chú rể trong nhà thờ. Ngoài con gái và con rể của Alice là Mary và Del cùng vài người nữa, bên tôi gần như trống trơn. Bên Patsy thì có rất nhiều bạn bè, họ hàng. Tất cả họ đều tươi cười rạng rỡ khi Patsy đi về phía vị mục sư. Ít nhất thì một người bạn của tôi hồi còn ở trại trẻ mồ côi, J.D. Thom, đã đứng cùng tôi với tư cách là phù rể. Lúc cùng phát biểu lời thề, tôi đã rất hồi hộp, thậm chí tôi đã đánh rơi chiếc nhẫn của Patsy. Sau đó, ở quầy tiếp khách, một trong những người anh của Patsy vừa cười hết cỡ vừa vỗ lưng tôi và nói lớn:
- Giờ cậu là người trong nhà rồi đấy!
Một thời gian ngắn sau, Patsy và tôi may mắn được chuyển vào sống trong một khu nhà thuộc căn cứ quân sự. Trước khi tôi lên đường thực hiện một nhiệm vụ dài ngày nữa ở nước ngoài, hai chúng tôi đã đặt ra một số quy định. Cô ấy làm tôi ngạc nhiên khi dõng dạc tuyên bố rằng cô ấy đã bỏ thuốc và rượu. Patsy còn nói cô ấy sẽ làm tất cả những gì có thể để con chúng tôi nhận được những điều tốt đẹp nhất.
- Em đã cưới anh, David. Em có thể tưởng tượng được rằng anh nghĩ về em như thế nào. Nhưng em đã cưới anh vì cả cuộc đời này. Em muốn làm điều đúng đắn cho con chúng ta. Hai ta đã có quãng đời thơ ấu chẳng lấy gì làm tốt đẹp hết, nên hãy làm tất cả những gì có thể cho con của mình. Nhưng hãy biết điều này, em yêu anh, David ạ. Không phải chỉ vì đứa bé đâu. Ngay phút giây đầu tiên gặp anh, em đã biết anh là người đàn ông của đời em rồi. Sẽ không còn những trận cãi vã, tiệc tùng, những lần chạy lòng vòng nữa. Tất cả chấm dứt rồi.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng Patsy đã suy nghĩ thực sự nghiêm túc về việc trở thành một người mẹ. Giờ đây, với tư cách là cha của một đứa trẻ sắp chào đời, điều duy nhất tôi quan tâm chính là đảm bảo rằng mình sẽ làm tất cả những gì có thể để đứa bé có được một cuộc sống tốt.
- Anh muốn con chúng ta sẽ không bị đối xử như chúng ta ngày trước. Anh chỉ muốn làm điều đúng đắn mà thôi.
Cô ấy ôm lấy tôi và thốt lên:
- Em yêu anh, David.
Tôi hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại. Lần đầu tiên trong đời, tôi nói với cô ấy:
- Anh… anh cũng yêu em.
- Cảm ơn anh, David, cảm ơn anh. - Patsy thì thầm. - Anh sẽ thấy, đứa bé sẽ làm cho mọi thứ đổi khác. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi, rồi anh sẽ thấy.
Khi không phải bay ra nước ngoài, tôi dành phần lớn thời gian của mình để sửa sang lại ngôi nhà của hai chúng tôi. Tôi dành ra nhiều giờ đồng hồ để sắp xếp lại đồ đạc, kê các vật dụng một cách hợp lý để có càng nhiều ánh sáng chiếu vào nhà càng tốt. Tôi muốn ngôi nhà của chúng tôi phải thật thoáng khí và ấm áp. Tôi cảm thấy rất tự hào khi mua được một cái máy cắt cỏ và những dụng cụ làm vườn khác. Mỗi sáng thứ Bảy, tôi đều dậy thật sớm để cắt cỏ, cào sạch rác, xén cây, tưới nước và trồng hoa để sân nhà chúng tôi đẹp hơn. Tôi coi mình là một người chồng đang chăm chút cho gia đình. Tôi đã cố gắng hết sức để luôn hướng về phía trước, cố gắng chăm lo mọi nhu cầu của gia đình để giảm bớt những va chạm không đáng có giữa tôi và Patsy. Sau khi thanh toán đầy đủ các hóa đơn, tôi luôn để cho Patsy giữ số tiền còn lại. Từng ngày trôi qua, những nỗi lo sợ ban đầu của tôi bắt đầu phai dần.
Vào ngày được phát lương, tôi lao nhanh đến quầy tạp hóa của khu căn cứ và rảo qua mọi kệ hàng có bán những thứ liên quan đến trẻ sơ sinh. Mỗi tháng tôi đều mua hàng đống đồ chơi, thú nhồi bông, hay bất cứ thứ gì mà tôi nghĩ là đứa bé sẽ thích. Khi đã hết những món đồ vui vui để mua, tôi lại tìm kiếm cái ghế đẩy, giỏ mang hay những bộ quần áo trẻ em tốt nhất, ngay cả khi tôi biết rằng đứa bé có thể sẽ không mặc vừa. Tôi không thể kiềm chế được sự phấn khích của mình. Khi ra nước ngoài, vì kinh phí eo hẹp, tôi đã bỏ vài bữa ăn để mua cho con một con cá sấu nhồi bông màu vàng trông rất đáng yêu, và tôi đặt tên cho nó là Wally. Càng dành thời gian làm nhiều điều cho con, tôi càng cảm thấy lòng mình ấm áp hơn.
Khi một thành viên trong phi đội hỏi xem tôi muốn có con trai hay con gái, tôi đã trả lời gần như ngay lập tức:
- Một đứa bé khỏe mạnh có đủ mười ngón tay và mười ngón chân.
Vào đầu mùa xuân, những bác sĩ của không lực thông báo với tôi rằng bào thai hoàn toàn khỏe mạnh và tôi sẽ là cha của một bé trai. Tôi vô cùng vui mừng với tin này, nhưng vì tôi nghĩ mình vốn không phải là người may mắn, nên tôi vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Khi nào tôi được ôm con trong vòng tay, tôi mới tin là mọi chuyện đều tốt đẹp cả.
Vì Patsy và tôi đã đặt ra những quy định chung để cùng thực hiện nên chúng tôi sống với nhau hòa thuận hơn. Giờ đây, mỗi khi bất đồng quan điểm, thay vì cãi nhau thì tôi ra sân đi lòng vòng cho đến khi cả hai chúng tôi đều bình tĩnh lại. Tôi biết rằng tôi là người đã gây ra tranh cãi trong quá nửa số lần như vậy, và Patsy thường là người chủ động làm hòa. Dù tôi không tin tưởng Patsy như tôi muốn, nhưng chúng tôi vẫn đang chung sống với tư cách vợ chồng. Tất cả những gì tôi có thể làm là chờ đứa con trai của chúng tôi ra đời.
Tháng 6 năm 1986, tôi phải tham gia một khóa học hướng dẫn bay kéo dài sáu tuần. Patsy sẽ chuyển dạ vào khoảng cuối tháng Bảy, vì thế vào mỗi chuyến bay tôi đều ghé qua văn phòng quản lý để báo với họ tín hiệu và tần số xác nhận của chuyến bay phòng khi có tin tức gì. Vào những ngày thứ Sáu, sau một ngày dài mệt mỏi, tôi lại lái xe hơn ba giờ đồng hồ về nhà, lòng thầm cầu nguyện Patsy vẫn chưa chuyển dạ. Nhiều tuần lễ chậm chạp trôi qua, đứa trẻ vẫn chưa ra đời. Thậm chí sau đợt tập huấn bay, khi vị bác sĩ đảm bảo với tôi và Patsy rằng tất cả đều hoàn toàn bình thường, tôi vẫn lo rằng có chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Cuối cùng, vào giữa tháng Tám, Patsy chuyển dạ. Nhiều tháng trước chúng tôi đã biết trước con mình là con trai, nhưng chúng tôi vẫn chưa quyết định đặt tên con là gì. Khi Patsy được đẩy vào phòng sinh, tôi nắm lấy tay cô ấy và cúi xuống hỏi thật khẽ rằng liệu chúng tôi có thể đặt tên cho con mình là Stephen Joseph không.
- Sao vậy? - Cô ấy thều thào hỏi. - Đó chẳng phải là tên của cha anh sao?
- Đúng vậy, nhưng đây là một cơ hội khác, cơ hội để anh làm lại mọi thứ một cách đúng đắn. Đi mà em? - Tôi nài nỉ. - Nó sẽ làm anh cảm thấy lòng mình thanh thản. - Patsy mỉm cười và siết nhẹ tay tôi. Một lát sau, ngoài các bác sĩ, tôi là người đầu tiên được ôm con trai tôi vào lòng, Stephen Joseph Pelzer.
Stephen bé nhỏ và mỏng manh đến mức tôi chắc thằng bé sẽ vỡ tan nếu tôi di chuyển không đúng cách. Lẽ ra tôi đã có thể ôm nó mãi, nhưng các y tá cứ khăng khăng rằng tôi phải để cho họ chăm sóc đứa bé. Nhiều giờ sau, vào giữa đêm, tôi nằm trên giường và thầm cảm ơn Chúa vì Stephen thực sự hoàn toàn khỏe mạnh. Trước khi ngủ thiếp đi, tôi bắt đầu cảm thấy một gánh nặng vô hình đang đè nặng lên mình, bởi giờ đây tôi đã làm cha.
Chỉ hơn một tuần sau, vào một ngày thứ Bảy đẹp trời, Patsy và tôi thực hiện chuyến đi chơi gia đình đầu tiên. Xế trưa, khi ánh nắng rực rỡ chiếu rọi qua mấy tán cây tùng bách, tôi dừng xe lại cạnh ngôi nhà mà cha tôi từng đưa cả gia đình đi nghỉ hè từ hồi cách đây như cả trăm năm trước, căn nhà số 17426 đường Riverside Drive. Patsy và tôi đã tới Dòng sông Nga không biết bao nhiêu lần, đôi khi chỉ ở lại đó có vài giờ đồng hồ hay thậm chí là vài phút, và tôi đã làm cô ấy chán đến mức phát khóc lên được, khi tôi cứ lải nhải mãi về việc một ngày nào đó được sống ở Guerneville. Thế nhưng lúc ấy tôi vẫn không thể giải thích với Patsy lý do vì sao tôi lại bị vùng đất ấy cuốn hút đến thế. Tay bế Stephen, tôi ngồi xuống cái gốc cây già cỗi, mục ruỗng nơi các anh tôi và tôi đã từng chơi đùa. Khi Stephen đã ngủ say, tôi che đôi mắt nhạy cảm của thằng bé lại và thì thầm: “Một ngày nào đó chúng ta sẽ sống ở đây, bên dòng sông này”. Khi dỗ Stephen ngủ, tôi không khỏi có ảo giác rằng ngay lúc này đây, cha tôi đang ở bên cạnh tôi và hai cha con tôi đang cùng chia sẻ những khoảnh khắc tuyệt dịu với Stephen.
- Cha sẽ làm mọi chuyện một cách đúng đắn. Tôi hứa với Stephen. - Tất cả những điều cha làm, cha đều làm vì con. Có Chúa chứng giám, cha sẽ cho con một cuộc đời thật tốt đẹp.
Bên Dòng sông Nga buổi chiều hôm đó, tất cả đối với tôi còn hơn cả một chuyến đi chơi gia đình. Kể từ sau ngày ấy, nỗi lo lắng trong tôi bắt đầu giảm dần. Từ khi Stephen ra đời, tôi như bị mắc chứng hoang tưởng; tôi không chỉ như một người cha lúc nào cũng muốn ở cạnh và nâng niu con trai mà còn đối mặt với biết bao nỗi sợ hãi khác như khi con bị bệnh, con bị sốt giữa khuya và cả những lần phải đưa con đi chích ngừa đầy đủ và đúng hạn nữa. Khi trở về nhà ở căn cứ không quân Beale, tôi đã nhận ra có hàng triệu cách khác nhau khiến con trai tôi có thể vô tình tự làm tổn thương mình - đút ngón tay vào ổ điện, ngã cầu thang hay thậm chí bị ngạt vì cái mền em bé của nó. “Làm sao mà lúc nào mình cũng có thể bảo vệ thằng bé khỏi tất cả những mối nguy hiểm này đây?”. Và chính nơi dòng sông ấy, Stephen đã vô tình dạy tôi bài học đầu tiên: Hãy làm tất cả những gì có thể khi cần thiết, nhưng hãy biết buông bỏ và thả lỏng một chút. Tôi nhận ra rằng, tôi không thể che chắn, khắc phục hay kiểm soát tất cả mọi khía cạnh của tương lai chính tôi, chứ đừng nói đến tương lai của con trai tôi.
Kể từ đó trở đi, không ngày nào trôi qua mà tôi không ngớt ngạc nhiên về Stephen. Cách mà nó cuộn người lại và ngủ trong lòng tôi, làn da mềm mại của nó, hay những âm thanh bi bô kỳ diệu thốt ra từ cái miệng nhỏ xinh của nó. Mỗi khi về đến nhà sau một chuyến bay đêm, tôi luôn đi rón rén đến phòng thằng bé, lặng im đứng ngắm nó ngủ mà quên cả thời gian. Hầu như lần nào ngắm nhìn con, sau một vài phút mà không thấy thằng bé cử động gì hết, tôi luôn nghĩ là Stephen đã chết! Tim tôi như ngừng đập khi cúi xuống nôi và bế thằng bé lên. Và lần nào tôi cũng được tận hưởng niềm vui bất tận khi chỉ vài giây sau đó, tiếng khóc thất thanh của Stephen vang lên và hóa thành tiếng nhạc bên tai tôi. Sau đó, tôi sẽ đưa thằng bé về phòng ngủ và đặt nó nằm trên ngực mình.
Vào những buổi sáng Patsy vẫn còn ngủ, tôi luôn dậy sớm để dành thời gian ở bên cạnh Stephen, nghe tiếng bi bô của nó, nhìn nó mút ngón tay hay bò khắp giường trong tấm đắp của mình. Tôi ngất ngây bởi nụ cười thường trực trên môi thằng bé, và cách mà mỗi thứ nhỏ nhặt cũng có thể làm nó cười. Có lúc tôi chơi với con say sưa đến nỗi bị trễ cả giờ làm. Ở chỗ phi đội, tôi khoe với mọi người hàng đống ảnh của Stephen, được chụp bằng cái máy Polaroid chụp ảnh lấy liền, trước khi dán chúng vào bản danh sách kiểm tra trong chuyến bay của mình, để dù có bay đến đâu tôi vẫn luôn có Stephen bên cạnh. Sau khi làm việc xong, tôi phóng xe về nhà, chào vội Patsy rồi lao vào chơi đùa với Stephen. Lúc thằng bé đang ở trong cái khung tập đi, tôi đã đuổi theo nó khắp nhà, còn nó thì cười nắc nẻ và cố gắng thoát khỏi tôi. Tôi cũng phá lên cười khi thấy nó học cách di chuyển nhanh hơn bằng cách giậm giậm hai cái chân bé xíu của mình, sau đó ngả cái khung tập đi của nó sang một bên trước khi rẽ gấp. Nhiều lần tôi cứ dán mắt vào thằng bé thay vì ngó chừng cái tường mà tôi sẽ đâm sầm vào ở cuối hành lang nhà. Vào cuối một ngày mệt nhọc, tôi thường đọc chầm chậm quyển sách của Tiến sĩ Seuss cho Stephen nghe, những lúc đó nó thường chọc ngón tay vào những bức tranh trong sách. Dù biết con còn quá bé để hiểu được những gì tôi nói, nhưng tôi cũng không quan tâm, chỉ cần hai cha con tôi được ở bên cạnh nhau.
Trước ngày sinh nhật của Stephen, phòng thằng bé ngập tràn đồ chơi. Thằng bé có nhiều gấu nhồi bông đến mức tôi thường chất thú nhồi bông vào đầy cái nôi của nó, rồi nhẹ nhàng đặt con vào trong. Nó biến mất, và trồi lên vài giây sau đó, cười khúc khích và đòi tôi làm lại như thế một lần nữa. Với tôi, không có gì là quá nhiều nếu điều đó làm cho Stephen thấy hạnh phúc.
Patsy cũng đã làm tất cả cho Stephen. Cô ấy tắm rửa thằng bé sạch sẽ và nhẹ nhàng thoa dầu dưỡng da cho con. Khi cho Stephen ăn, trông cô ấy có vẻ rất hạnh phúc và luôn cười thật rạng rỡ mỗi lần con có một hành động nào đó dù là nhỏ nhất. Từ dạo ấy, mỗi khi vợ chồng tôi có xung đột, chúng tôi đều nhìn Stephen, và rồi mọi nỗi bực dọc của chúng tôi sẽ tan biến hết. Có lúc cô ấy đùa rằng tôi dành nhiều thời gian cho Stephen hơn cho cô ấy. Tôi hiểu lời nói đó. Tôi chỉ không có đủ can đảm để thú nhận rằng, lần đầu tiên trong đời, lòng tôi tràn ngập một cảm xúc mà trước đây tôi chưa bao giờ có. Tôi sẽ không ngần ngại mà nói rằng, con trai tôi, Stephen, là người đầu tiên và duy nhất mà tôi yêu quý – người tôi thực sự yêu thương bằng tất cả trái tim và tâm hồn mình.