Chương 11 MỘT VẤN ĐỀ CÁ NHÂN
Kể từ ngày tôi đến gặp mẹ, không ngày nào trôi qua mà tôi không nghĩ đến bà. Mỗi khi chỉ còn lại một mình, suy nghĩ của tôi luôn hướng về bà. Những lúc như vậy, tôi thường tự hỏi tại sao không có ai sớm can thiệp và tìm hiểu đến tận gốc rễ của vấn đề, nếu vậy thì có thể mọi chuyện đã khác. Nhìn Stephen lớn dần lên trước mắt, tôi trở nên ám ảnh với tình trạng của mẹ. Một phần trong tôi như bị giằng xé giữa cuộc sống mà tôi đang có cùng con trai tôi với cái nhà tù tăm tối của mẹ, như thể một ngày nào đó, tôi sẽ lại bước vào thế giới của bà ấy mà không có dấu hiệu nào báo trước. Cứ như thể là cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa, dù tôi có cố gắng nhiều như thế nào, thì số phận tôi đã được định đoạt là sẽ trở thành một con người giống như bà ấy. Tôi cảm thấy rõ ràng rằng, để bảo vệ Stephen, tôi phải trở thành một con người tốt hơn. Tôi phải làm được nhiều việc hơn.
Xét theo một khía cạnh nào đó, Stephen không những đang dần trở thành lối thoát mà còn là vị cứu tinh của tôi. Những lúc không đi làm, tôi dành từng giây từng phút để ở bên cạnh thằng bé. Mỗi khi phóng xe về đến nhà sau một chuyến bay, tôi liền cởi bộ quần áo phi công nhớp nháp của mình ra, đi tắm, rồi lao ra ngoài sân để ngắm Stephen chơi đùa trong cái bể bơi đồ chơi bé xíu của nó. Khi không chơi trong hồ bơi, thằng bé chơi bóng chày. Diện một cái quần soóc sáng màu, áo thun, và đi chân không, Stephen nắm chặt lấy cây gậy đánh bóng Bam Bam màu đỏ to quá khổ so với nó, miệng hét vang: “Đã đến lúc chơi “bóng trày” rồi!”. Vì chưa từng được chơi bóng hay bất cứ trò chơi nào khác với cha ruột của mình, tôi cảm thấy vô cùng xúc động và phấn khích trước những việc dù là nhỏ nhất mà tôi và Stephen cùng làm với nhau. Một lần, lúc mặt trời đang dần khuất bóng, khi Patsy đang ở phía bên kia đường nói chuyện huyên thuyên với mấy người bạn của cô ấy, tôi ném một đường bóng chậm và thấp về phía Stephen. Thằng bé vụt quả bóng từ giữa sân nhà chúng tôi bay sang đến tận bên kia đường, bay vọt qua đầu Patsy và rơi xuống phía sau cô ấy chừng vài mét. Trong khi Stephen chạy một vòng tròn, tay hết túm cành cây rồi lại túm cái hãm xung của chiếc xe nhà chúng tôi, hay bất cứ vật gì mà thằng bé thấy giống với góc gôn, thì tôi hò vang với Patsy để báo cho cô ấy biết về thành quả mà Stephen vừa đạt được.
Trông Patsy có vẻ như đã bỏ lỡ cú đánh kỳ tích của Stephen, nên tôi băng qua đường để kể với cô ấy, tiện thể nhặt quả bóng lại. Khi tôi sang đến chỗ
vỉa hè nơi Patsy đang đứng, một trong những người bạn của cô, Debbie, đang kéo tay đứa con gái nhỏ của cô ta và lôi mạnh cô bé về phía mình.
- Bỏ quả bóng xuống ngay, nó không phải của mày. Đồ cục cứt ngu ngốc! Tao nói có nghe không, bỏ quả bóng xuống ngay, không tao đánh cho nát đít bây giờ!
Tôi cúi xuống, cảm ơn bé Katie khi bé thả quả bóng vào lòng bàn tay tôi. Tôi nhận ra Katie đang cố ngăn những giọt nước mắt chực trào ra. Tôi vuốt tóc cô bé, quay sang Debbie rồi nói:
- Katie thật là dễ thương!
Debbie nhìn tôi một cách hằn học rồi làu bàu câu gì đó bằng một thái độ bực mình với tôi, và sau đó là với Patsy. Để giữ quan điểm của mình mà không làm cho mọi việc bị đẩy đi quá xa, tất cả những gì tôi có thể làm là mỉm cười với Katie, sau đó tôi quay lại chỗ Stephen và đưa con vào nhà.
Đêm đó, khi đã lên giường ngủ, sự việc xảy ra với Katie tiếp tục giày vò tâm trí tôi. Mấy tháng trước tôi từng nghe thấy tiếng Debbie mắng nhiếc Katie, và sau đó là tiếng khóc của cô bé. Có những lúc, khi đang chơi với Stephen ở ngoài sân, tôi thoáng nhìn thấy Debbie, giữa làn khói thuốc lá mịt mù, đang la hét những lời lẽ tục tĩu với Katie trong lúc cô bé đang chơi một mình. Cô bé khiến tôi nhớ lại hồi tôi còn nhỏ. Katie luôn đáp lại những lời chửi rủa của mẹ bằng cách rụt vai lại. Nhưng mỗi khi Stephen chơi đùa với Katie, thì Debbie luôn tỏ ra vô cùng tử tế. Khi tôi đem chuyện này nói với Patsy, cô ấy đồng ý với tôi về cách cư xử của Debbie, nhưng lại gạt những suy nghĩ của tôi đi và nói rằng Debbie chỉ là một người hơi to mồm mà thôi. Vì chỉ còn vài ngày nữa là tôi phải bay sang Nhật để làm nhiệm vụ, tôi đành nhắc Patsy hãy để mắt trông chừng Katie.
Dù rất lo cho Katie, nhưng tâm trí tôi lại quá bề bộn những suy nghĩ về chuyến đi dài ngày sắp tới. Như thường lệ, buổi tối trước khi lên đường, sau khi đã gói ghém xong hành lý, tôi ngồi xuống nói chuyện với Patsy để đảm bảo là cô ấy sẽ thanh toán đầy đủ các hóa đơn cũng như có đủ tiền trang trải những chi phí phát sinh trong thời gian tôi vắng nhà. Và điều tuyệt vời nhất sẽ được dành lại cho đến phút chót; vài phút trước khi ra khỏi nhà, tôi nâng niu Stephen trong vòng tay và đu đưa ru thằng bé ngủ, cùng tiếng nhạc nhè nhẹ phát ra từ chiếc máy hát.
Tôi không nghĩ gì đến Katie cho đến tận sáu tuần sau, khi quay về sau chuyến công tác Nhật Bản. Trong khi đang lướt qua một tờ báo, tôi đọc thấy một bài báo nói về vụ một người cha kế đã “vô tình” giết chết con riêng của vợ mình, sau đó chôn xác đứa bé ở mảnh sân sau vườn. Nhiều năm sau, khi cả gia đình chuyển nhà đến nơi khác, người cha kế và vợ ông ta đã đào cái xác lên rồi bỏ vào thùng xe. Trong phiên tòa, người đàn ông này biện minh rằng hắn ta chẳng những nghiện ma túy, tính tình rất nóng nảy, mà còn là một nạn nhân bị chính cha ruột mình ngược đãi. Vì quá bức xúc, tôi thốt lên:
- Chuyện này thật không thể tin được! Người đàn ông này bị kết án mười năm tù vì tội giết con mình, điều này có nghĩa là rất có thể ông ta sẽ được thả ra trong vòng… năm năm, có thể là sáu năm, vì có thái độ cải tạo tốt… chỉ bởi vì ông ta đã từng bị ngược đãi lúc nhỏ sao? Trời ạ!
Một viên sĩ quan đã làm việc lâu năm trong phi đội của tôi đang đứng gần đó và thoáng nghe thấy những lời tôi vừa thốt lên. Sau khi nói chuyện với tôi về bài báo, Thiếu tá Wilson ngồi xích lại gần tôi hơn và kể tôi nghe rằng vợ ông đang làm việc tình nguyện để giúp đỡ những đứa trẻ từng bị ngược đãi và đang sống trong trại trẻ mồ côi.
- Bọn trẻ này xuất thân từ những gia đình dưới đáy xã hội. Cậu sẽ không thể tin được những câu chuyện mà vợ tôi đã kể tôi nghe đâu. Tôi phải nói với cậu thế này, chúng làm tan nát trái tim người ta đấy. Rõ ràng là cậu không xuất thân từ những nơi như thế, nhưng nếu bất kỳ lúc nào có cơ hội, thì rất có thể cậu sẽ làm được một điều gì đó - nói chuyện với những đứa trẻ, làm cho chúng cười… bất cứ điều gì. Thậm chí một điều tưởng chừng vô cùng nhỏ nhặt cũng có thể mang lại cho chúng rất nhiều điều có ý nghĩa.
Thiếu tá Wilson vỗ vai tôi và nói thêm:
- Những đứa trẻ này hoàn toàn chẳng còn gì để mất nữa. Và cậu, David ạ, cậu có thể tạo ra một sự khác biệt.
Ngay trước khi Thiếu tá Wilson nói dứt câu, tôi đã đưa ra một quyết định. Trong vài tháng qua, hầu như ngày nào tôi cũng đọc được trên báo, xem trên ti vi, hay nhìn thấy trực tiếp ở nhà hàng xóm mình một điều gì đó liên quan đến việc ngược đãi trẻ em, cứ như thể đột nhiên có một sự bùng nổ về số lượng trẻ em bị hành hạ vậy. Kể từ khi Stephen ra đời, tôi đã trở nên nhạy cảm và có ý thức hơn, nhưng khi Thiếu tá Wilson nói về chủ đề này, tôi mới nhận thức được rằng nó đã luôn xuất hiện xung quanh tôi, nhưng từ trước đến nay tôi đã quá vô tình và không suy nghĩ gì về điều đó cả.
- Đúng vậy, thiếu tá ạ, tôi có thể làm được một điều gì đó. - Tôi nói, tự cam kết với chính mình. - Tôi có thể hình dung được rằng cuộc sống của bọn trẻ ấy khó khăn đến thế nào.
Tôi cũng tự nhủ với mình: “Đến lúc rồi. Đã đến lúc rồi”.
Chỉ trong vòng vài tháng, trước sinh nhật lần thứ ba của Stephen, tôi đã tình nguyện tham gia hầu như tất cả các hoạt động có liên quan đến những trẻ em xuất thân từ những gia đình hay những khu vực có vấn đề của bang California. Tôi bắt đầu bằng cách nói chuyện với các trẻ vị thành niên ở trại trẻ mồ côi về việc không để quá khứ tiêu cực hủy hoại tương lai của mình, đồng thời khích lệ các em vì đã có thể vượt lên được hoàn cảnh khó khăn của mình nhờ lòng quyết tâm. Tôi hỏi các em:
- Nếu từ khi còn là những đứa bé mà các em đã có thể làm được điều này, khi không có bất cứ sự giúp đỡ nào, không có một tấm bằng đại học, không được ai huấn luyện hay bảo ban hướng dẫn, vậy thì giờ đây, là những người đã trưởng thành, liệu còn có điều gì trên đời này mà các em không thể làm được? Có khi một vài em cắt lời tôi và hỏi tôi những câu đại loại như:
- Này ông kia, ông thì biết cái quái gì? Ông đâu phải là một người trong số chúng tôi. Ông là một tay phi công, ông có biết cái gì đâu cơ chứ?
Tôi ngừng lại một chút để ngẫm nghĩ về câu trả lời của mình.
- Được rồi, tôi không có quyền bảo các em phải làm cái gì. Tôi có thể không biết từng em đang ngồi đây đã phải trải qua chính xác những điều gì, nhưng tôi đã từng sống trong hoàn cảnh tương tự như các em.
Và vì thế, để truyền tải thông điệp của mình đi một cách mạnh mẽ hơn, tôi cảm thấy phải kể lại một phần tuổi thơ của mình cho các em được biết. Tôi cảm thấy mình nợ các em điều đó. Và mỗi khi tôi kể lại một mẩu chuyện của mình để làm ví dụ minh họa, tôi đều nói cho thính giả của tôi nghe những điều mà tôi đã học được từ tình huống đó, những điều đã khiến tôi trở thành một con người mạnh mẽ hơn, tốt đẹp hơn. Tôi không có nhu cầu nhận được những lời tán dương sáo rỗng. Tôi luôn nói những điều xuất phát từ sâu thẳm trong trái tim mình, và đối xử với các em như những người trẻ tuổi đã trưởng thành, chứ không phải như với những đứa con nít. Tôi luôn tôn trọng các em một cách trọn vẹn, đồng thời khuyến khích các em tự hoàn thiện bản thân. Tôi không bao giờ coi mình là một nạn nhân, hay một người đang tiết lộ bí mật đen tối của mình để được người khác cảm thông, mà là một người biết kiên cường vượt qua khó khăn thử thách.
Sau khi chiêm nghiệm lại quá khứ và rút ra được thêm nhiều điều, tôi bắt đầu làm việc với những người có chuyên môn về các vấn đề mà những bạn trẻ bị ngược đãi đang gặp phải trong cuộc sống và đưa ra những lý do giải thích vì sao một số trẻ em xuất thân từ những môi trường không lành mạnh lại có những phản ứng như chúng ta vẫn thường thấy, cũng như các ý tưởng khả thi để giúp đỡ những đứa trẻ đã từng lầm đường lạc lối tìm được hướng đi đúng đắn cho riêng mình. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng những người làm việc trong các tổ chức này hiếm khi nhận được một phản hồi nào, vì thế, để bày tỏ sự tôn trọng đối với họ, tôi thường khen ngợi những cá nhân đã vượt qua rất nhiều khó khăn để tạo nên một sự khác biệt cho những đứa trẻ ấy.
Trước khi có thể suy nghĩ thấu đáo hơn về vấn đề này, tôi đang phải vượt qua một trong những nỗi lo lắng lớn nhất của mình. Tôi đang học cách trò chuyện với bất cứ ai, vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ mức độ nào. Tôi trở nên cực kỳ căng thẳng với nỗ lực trút bỏ được gánh nặng khổng lồ đã đè nén lên tôi từ hồi còn bé. Nhưng việc này không thể một sớm một chiều theo ý tôi được. Trước mỗi buổi trình bày, tôi ngồi một mình trong xe và lẩm nhẩm bài nói chuyện một mình, ở những mức độ, tốc độ và giọng điệu khác nhau. Tôi cứ tập như thế nhiều đến nỗi tôi gần như bị mất giọng. Ở nhà, sau khi đã dỗ Stephen ngủ, tôi vào buồng tắm, đóng cửa lại để không làm mất giấc ngủ của Patsy, và mỗi lần như thế tôi lại đứng trước gương nhiều giờ liền, quan sát đôi môi của tôi cử động như thế nào khi tôi cố gắng phát âm một từ nào đó. Khi đi làm, tôi đọc quyển hướng dẫn bay để học những từ có nhiều âm tiết; tôi cũng tập được một kỹ thuật để có thể lập tức tìm một từ thay thế nếu tôi quá hồi hộp và không thể phát âm chính xác được một từ nào đó. Đôi khi, chỉ còn vài phút nữa là đến lúc phát biểu, nhưng tôi quá hồi hộp đến mức chạy ào vào nhà vệ sinh để nôn ra. Tôi nhanh chóng học được một kinh nghiệm, đó là không nên ăn gì trước mỗi buổi nói chuyện. Có lúc, tôi chẳng ăn gì trong suốt vài ngày liền để chuẩn bị cho một buổi nói chuyện. Thi thoảng tôi vẫn còn nói lắp bắp, nhưng chẳng hiểu sao tôi cũng trấn tĩnh lại được, chỉ chú ý vào thính giả của mình và để mọi thứ cứ thế xảy đến một cách tự nhiên. Khi một chủ đề trở nên quá căng thẳng, tôi cố gắng pha trò, đồng thời vẫn đảm bảo truyền đạt được thông điệp của mình đến người nghe.
Khi các em tỏ ra biết ơn vì những nỗ lực tôi đã bỏ ra, tôi càng cởi mở hơn và cống hiến nhiều hơn. Tôi bắt đầu nhận thấy vị trí của mình trong cuộc sống và sự khác biệt mà tôi có thể tạo ra khiến cuộc đời của một số người trở nên dễ dàng hơn, thay vì chỉ biết quay lưng lại như tôi đã làm với Katie bé bỏng. Suốt nhiều năm qua, trong tâm tưởng của mình, tôi luôn hy vọng một điều gì đó, hay một ai đó sẽ giải quyết được không chỉ vấn đề ngược đãi trẻ em, mà cả việc người ta đổ lỗi hành động sai trái hiện tại của họ cho những điều họ đã phải trải qua trong quá khứ. Giống như cha tôi nhiều năm về trước, tôi cũng từng ảo tưởng rằng nếu tôi tảng lờ mọi chuyện đi, thì những rắc rối sẽ biến mất như có phép lạ. Giờ đây, với tư cách là một người đã làm cha, lương tâm tôi không cho phép tôi ngoảnh mặt quay lưng như lúc trước nữa.
Tôi bắt đầu đi nhiều tới mức sau mỗi chuyến bay đêm, tôi vào xe lúc một giờ sáng, lái liên tục sáu tiếng đồng hồ không nghỉ để đến kịp buổi nói chuyện, và sau đó dành ra cả ngày tại một cuộc hội thảo dành cho các bạn trẻ. Có khi tôi thực hiện những chuyến đi đến phía Nam của bang để nói chuyện với các sinh viên đại học đang nghiên cứu về những hậu quả tâm lý của hành vi ngược đãi. Tôi luôn dựa vào những gì tôi có. Bất cứ khi nào người ta đề nghị hỗ trợ phần chi phí ăn ở hay xăng cộ, tôi đều từ chối, và đề nghị họ đóng góp số tiền này cho tổ chức. Mặc dù tôi cũng không dư dả gì, nhưng tôi cảm thấy sẽ là không phải nếu tôi nhận số tiền đó. Đối với tôi, việc có thể thay đổi thái độ của một con người để họ trở nên tốt đẹp hơn đã là một phần thưởng to lớn lắm rồi.
Khi các hoạt động của tôi ngày càng nhiều hơn, tôi lại lo ngại những vấn đề lúc nhỏ của tôi sẽ dần bị các thành viên trong không quân biết. Tôi cảm thấy nếu mọi người phát hiện ra điều này thì cũng giống như tôi để lộ điểm yếu của mình. Mỗi khi phi đội nhận được thư của một trong những cơ quan mà tôi cộng tác gửi tới, tôi thường nói đơn giản rằng tôi đang đóng góp từ thiện. Thậm chí, khi tôi nhận được phần thưởng từ vợ của ngài thống đốc bang, Patsy đã nhận phần thưởng đó thay cho tôi, và tôi không bao giờ nói việc này cho phi đội của mình biết. Việc tên tuổi của tôi ngày càng được nhiều người biết đến đang bắt đầu kéo theo những hậu quả. Tôi cảm thấy mình bị mắc kẹt giữa hai thế giới. Nếu tiếp tục làm những điều đang làm, tôi phải đặt ra một chiến lược mới để cho tên tuổi của tôi không được nhắc đến thường xuyên, cũng như không được nhiều người biết đến.
Sau khi tham gia với tư cách là một tình nguyện viên, tôi được mời cộng tác bán thời gian ở một trung tâm trẻ vị thành niên. Tôi lập tức nắm bắt cơ hội này để có thể làm việc trực tiếp với các bạn trẻ, những người cũng từng trải qua thời thơ ấu khắc nghiệt như tôi. Patsy thích công việc mới này của tôi, vì tôi không phải đi xa nhiều như trước, và đồng thời gia đình chúng tôi cũng có thêm chút thu nhập. Có lần tôi quyên số tiền tôi được thưởng cho một tổ chức từ thiện địa phương, Patsy biết và tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí là khó chịu. Cô ấy hỏi tôi:
- Anh có biết số tiền đó lớn thế nào không?
- Có sao đâu em. - Có những lúc tôi phải xuống giọng nài nỉ cô. - Đó là điều đúng đắn mà chúng ta nên làm. Bên cạnh đó, nhà mình cũng đâu có khó khăn gì lắm.
- Ồ, thật sao? Có thể anh đang sống trong một thế giới cao thượng đẹp đẽ, nhưng em thì khác. Em sống trong một thế giới có thật! - Patsy đay nghiến tôi.
Dù cảm thấy rất buồn vì điều này, nhưng tôi buộc phải thừa nhận là Patsy nói đúng. Mặc dù làm việc gì tôi cũng đều thông qua cô ấy, nhưng thực sự tôi đã sử dụng tiền của gia đình vào mục đích riêng của mình. Trong vòng hơn một năm qua, ngoài tất cả những chi phí đi lại, tôi đã tài trợ cho một cuộc thi dành cho trẻ em bị ngược đãi, cung cấp khá nhiều phần thưởng và bằng chứng nhận cho tất cả trẻ em tham gia vào cuộc thi này. Trong dịp nghỉ lễ Giáng sinh, tôi đã mua hàng đống kẹo bánh, hàng trăm cuốn truyện tranh, và thậm chí là cả một cây thông Giáng sinh thật lớn để tặng cho bọn trẻ ở trung tâm trẻ vị thành niên. Tôi biết một vài đứa trong số chúng có hoàn cảnh vô cùng khó khăn, nên tôi muốn làm cho thế giới của các em được tốt đẹp hơn, dù chỉ trong một ngày mà thôi.
Tuy Patsy tỏ ra rất bực bội, nhưng tôi biết cô ấy rất dễ mềm lòng. Khi tôi hết tất Giáng sinh để tặng cho bọn trẻ ở trung tâm, Patsy không chỉ may tay tất cả đống vớ còn thiếu, mà còn dành ra cả ngày để làm bánh nướng cho bọn trẻ và các nhân viên làm việc ở trung tâm. Tôi hoàn toàn ý thức được những nguồn ảnh hưởng khác đến cô ấy. Cô ấy giao du với những bà nội trợ khác trong khu phố, những người dường như lúc nào cũng than phiền về tất cả mọi thứ trong cuộc sống của họ, và về việc không quân đã nợ sự hy sinh của họ như thế nào. Vì bị những người này ảnh hưởng, mà đã hơn một lần Patsy lôi chuyện này ra nói khi cô ấy có chuyện bực mình. Tôi cũng hiểu được phần nào sự phiền muộn của Patsy khi cô ấy phải sống một mình trong lúc tôi vắng nhà, nhưng Patsy không giống như một vài người bạn của cô, bởi cô còn có gia đình sống cách đó chỉ vài phút đi đường, cũng như mọi thứ mà cô ấy muốn. Có lần, khi cho rằng cô ấy đã đẩy vấn đề đi quá xa, tôi tuyên bố một cách cứng rắn:
- Anh biết, nhà mình không phải là một cái biệt thự, nhưng chúng ta đang sống trong một ngôi nhà đẹp đẽ, không phải trả tiền thuê. Chúng ta chỉ phải trả tiền xe cộ, chất đốt, tiền bảo hiểm và thức ăn. Chấm hết. Em không phải đi làm, em có một đứa con tuyệt vời. Vậy nói anh nghe đi xem nào, mọi chuyện có tệ đến mức đó không?
- Anh không biết gì hết. Đôi khi em muốn phát điên lên được. - Patsy bác lại tôi. - Anh… lúc nào anh cũng bay lòng vòng trên trời làm những việc mà có Chúa mới biết là việc gì. Em đã giúp anh làm những việc từ thiện linh tinh đó… giúp đỡ bọn trẻ, làm cho chúng cười, hay bất cứ gì khác… nhưng em nghĩ mọi chuyện sẽ khác kia. Em chỉ… em chỉ muốn có thêm một cái gì đó. Vậy thôi.
Lúc đó tôi chỉ suy nghĩ một cách đơn giản là Patsy đang chán ngán vì không có việc gì làm. Tâm trạng cô ấy thay đổi gần như hàng ngày, và tôi không nghĩ rằng cô ấy đang cố gắng truyền tải cho tôi một thông điệp then chốt. Vì muốn ra khỏi nhà, cô ấy đã cùng tôi tham gia vào một trong những chuyến đi xa đến vùng phía Nam của bang để thực hiện một loạt các buổi diễn thuyết trước các sinh viên đại học. Trong thâm tâm tôi tin rằng khoảng thời gian mà chúng tôi ở bên nhau - khi không có sự xen vào của không quân, trung tâm trẻ vị thành niên, những cơ quan mà tôi làm việc, hay việc gia đình của Patsy cứ thúc bách cô ấy - sẽ cho chúng tôi thời gian để giải quyết một số vấn đề đang âm ỉ phát sinh giữa hai người. Một phần trong tôi cũng muốn đoạn tuyệt với quá khứ của mình, để sau cùng tôi có thể thành thực và cởi mở với Patsy. Vì chúng tôi xuất phát vào lúc ba giờ sáng, nên Patsy đã ngủ cho đến lúc chúng tôi đến nơi. Vài phút trước khi tôi rời nhà trọ để đến khu học xá, Patsy đột nhiên đổ bệnh và ở lại nhà trọ không đi nữa. Nhưng đêm hôm đó, khi tôi về đến nơi, Patsy đã hồi phục, hoàn toàn khỏe mạnh để đi dạo phố. Vì phải lái xe một hành trình dài, cả một ngày dài hoạt động mệt nhọc, và nghĩ đến việc phải thực hiện một chặng đường dài khác để kịp tham gia vào buổi họp lên kế hoạch cho chuyến bay cùng với phi đội vào sáng mai, tôi thấy mình giống như một cái xác chết biết đi vậy. Dù rất muốn có nhiều thời gian để thư giãn, thoải mái cùng với Patsy, nhưng một lần nữa, tôi biết mình đã làm cô ấy thất vọng khi từ chối ra ngoài dạo phố đêm. Từng chút từng chút một, tôi vô tình khiến cho cuộc hôn nhân của chúng tôi ngày càng rạn nứt.
Trên đường quay trở về Căn cứ Không quân Beale, Patsy vẫn còn giận dữ, cô ấy nói:
- Em thật không hiểu! Tại sao anh lại làm những việc này? Cái trò chạy lòng vòng với mấy đứa nhóc ở “trung tâm”, tụi sinh viên, thu mua đồ chơi… Quá nửa thời gian sống cùng nhau em không biết anh đang ở đâu hay đang làm gì. Em quả thật không hiểu. Mấy việc vớ vẩn này cũng đâu có thay đổi được gì?
Tôi thở dài, lấy tay dụi mắt. Tôi biết với tình trạng mệt mỏi của mình, tôi rất có thể sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn:
- Đã bao giờ em thấy một chuyện gì đó sai trái và… muốn… làm một điều gì đó, bất cứ điều gì chưa? Em biết không, hãy cứ góp một tay đi. Ý anh là, không phải anh đang cố gắng cứu vớt cả thế giới này, nhưng nếu anh chỉ có thể…
- Chỉ có thể làm gì? - Patsy cắt lời tôi. - Xin chào? Quay về mặt đất đi David. Đó không phải là việc của chúng ta. Ngoài ra, anh không biết rằng anh đang bị người ta cười vào mũi hay sao? Coi nào, tất cả những gì mà một thằng cha vớ vẩn nào đó cần phải làm là nhấc điện thoại lên và kể anh nghe một câu chuyện mùi mẫn, và a lê hấp: anh lên đường ngay để cứu cả thế giới. Ít nhất thì anh cũng phải có được gì từ những việc này chứ. Em biết thực ra anh đã được người ta đề nghị trả tiền.
Tay tôi siết chặt cần lái.
- Thật sao? - Tôi vặn lại. - Thế ai đang cười nhạo anh vậy?
- À thì… - Patsy nói. - Mẹ em, ít nhất là bà ấy.
- Mẹ em. - Tôi nhại lại, cứ như thể bà ấy là một yếu tố dẫn đến sự tranh cãi của hai chúng tôi vậy. Patsy trở nên mất bình tĩnh và lầm bầm:
- Còn có những người khác nữa… thôi được, tất cả mọi người trong khu phố mình đều nghĩ là anh ngu. Coi nào, còn ai có thể ngu đến mức lái xe ra khỏi nhà vào giữa đêm hôm khuya khoắt và đánh đổi giấc ngủ của mình chỉ để nói chuyện với mấy thằng sinh viên vất vơ vất vưởng, với một nhận thức rất rõ rằng dù anh có nói gì với chúng đi nữa, chúng cũng có thể đọc được mấy lời thông thái đó trong một cuốn sách, có phải không hả? Họ đang cười nhạo đấy, David ạ. Họ đang cười nhạo anh đấy.
Tôi đáp lại một cách mỉa mai:
- Thật thế à? Họ có cười khi em gặp vợ ngài thị trưởng tại buổi lễ không?
Cô ấy vặn lại tôi:
- Này, có một điều anh nên biết là mọi chuyện không tốt đẹp như anh nghĩ đâu. Sự thực là, món gà trong bữa trưa nguội ngắt đến mức không thể nuốt nổi. Tất cả những gì anh làm là để làm gì - một miếng gà lạnh tanh và mấy cái phần thưởng ngu ngốc đó à? Như em đã nói đấy, chỉ cần có ai đó gọi điện thoại cho anh, và thế là anh lại chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Có thể miệng anh thì nói như thế, nhưng anh chả nợ ai cái quái gì cả. Và nếu có người nào anh nợ, thì đó là em! Nếu anh cứ làm như thế này mãi, thì rồi sẽ đến một ngày anh sẽ phải chọn giữa những việc anh làm và em. Em có thể chịu được việc anh cứ phải đi liên miên hết nơi này đến nơi khác khi anh làm việc trong không quân, nhưng cái trò “Chúng ta là những đứa trẻ”, “hãy cứu lấy hành tinh này” thì đang trở nên quá sức chịu đựng của em rồi đấy.
Tôi cố thanh minh:
- Nhưng nếu có một điều gì đó mà anh thực sự muốn làm thì sao? Anh không biết đó là điều gì, nhưng anh thực sự tin vào những điều anh đang làm. Có thể những chuyến lái xe suốt đêm này không tạo nên một bước ngoặt gì hết, nhưng con tim anh cảm thấy thanh thản vì anh biết mình đã nắm lấy một cơ hội và cống hiến hết mình cho cơ hội đó. Với anh như thế đã là tốt lắm rồi. Đó là lý do anh tự thúc đẩy mình. Khi anh đã cam kết làm một điều gì đó, thì anh sẽ cống hiến cho điều ấy hết sức mình. Bây giờ anh không thể giải thích được, nhưng anh cảm thấy mình được trời ban cho món quà này. Anh cảm thấy mình đang tạo ra một sự khác biệt. Em phải tin anh trong chuyện này, Patsy ạ, vì chúng ta, vì Stephen. Nếu chúng ta không làm một điều gì đó, thì ai sẽ làm đây? Và nếu chúng ta không hành động bây giờ, thì còn đợi đến khi nào nữa? Anh chỉ đang cố gắng biến thế giới này thành một nơi tốt đẹp hơn. Em biết nó thế nào rồi đấy. Anh chỉ đang cố gắng làm cho cuộc sống của em và Stephen được tốt đẹp hơn. Anh không thể quay lưng đi được. Làm ơn đi, em chỉ việc tin anh thôi.
Patsy búng tay kêu tách một cái rồi đáp:
- Tạo nên sự khác biệt ư? Em không nghĩ thế. Bên cạnh đó, không phải việc mua cho một đứa trẻ một đôi giày, cho chúng một cuốn băng video hay một gói Slurpie ngu ngốc sẽ thay đổi được điều gì cả đâu. - Cô ấy kết thúc câu nói của mình bằng một cái đảo mắt ngán ngẩm trước khi ngủ thiếp đi.
Patsy nhắc đến Slurpie làm tôi thấy bồi hồi xúc động. Khi còn ở trong trại trẻ mồ côi, cô Gold đã không chỉ mang lại cho tôi một niềm hy vọng rằng tôi có thể làm được một điều gì đó có ý nghĩa với cuộc đời mình, mà cô còn cho tôi cả những thứ nhỏ nhặt, chẳng hạn như làm tôi ngạc nhiên khi thi thoảng cô lại cho tôi một gói Slurpie hay Orange Julius. Sự chân thành trong hành động của những con người như vậy là một điều mà tôi không bao giờ quên được. Và giờ đây, mười bảy năm sau khi những người ấy đã tạo một ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời tôi, tôi cũng muốn góp sức mình để làm những điều tương tự với những người khác.
Và với mỗi chương trình mà tôi tham gia, mỗi cuộc thi mà tôi tài trợ, mỗi sự quyên góp tôi thực hiện, hay hàng trăm dặm đường mà tôi vượt qua trong những đêm khuya khoắt, tôi chỉ làm tất cả những gì mà tôi tin là đúng đắn và nên làm. Giữa cuộc viễn chinh của mình, tôi như được bao bọc trong một sự yên bình mà tôi không giải thích được. Bên cạnh việc cống hiến bản thân mình để trở thành một người cha tốt nhất mà tôi có thể, tôi đã cam kết với bản thân mình là sẽ làm những gì tôi phải làm để bảo đảm rằng sẽ không có ai trở thành một con người như mẹ tôi.