← Quay lại trang sách

Chương 12 CUỘC CHIA TAY DAI DẲNG

Mùa hè năm 1990, những thay đổi khó nhận thấy bắt đầu xuất hiện trong cuộc hôn nhân của chúng tôi. Với tư cách là một thành viên trong không quân, thì giai đoạn thay đổi này bắt đầu xảy đến với tôi vào tháng Giêng, khi chiếc SR-71(1) không còn được sử dụng nữa. Sau nhiều năm có tin đồn là căn cứ sẽ bị đóng cửa và sẽ có một đợt cắt giảm nhân sự, người ta thấy rằng chi phí để duy trì hoạt động của chiếc Blackbird là quá cao. Những hoạt động kỷ niệm sự kiện này khiến tôi vô cùng xúc động. Sau nhiều năm nghiên cứu và là một phần của chương trình có một không hai này, cuối cùng tôi đã có cơ hội được ngắm chiếc máy bay yêu thích của mình ở cự ly gần. Tôi mặc bộ đồ phi công, tay bồng Stephen, hai cha con tôi lướt tay trên lớp vỏ titan của chiếc máy bay do thám này, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.

Trước chuyến bay cuối cùng của Blackbird, đúng như dự đoán của vài người làm việc trong căn cứ là chúng tôi sẽ làm một công việc mới nào đó thay thế cho những việc trước kia chúng tôi đã từng làm với Blackbird, một vài thành viên trong phi đội của tôi, trong đó có tôi, được giao nhiệm vụ tiếp nhiên liệu trên không cho một chiếc máy bay xuất xứ từ cái thế giới được giữ bí mật rất nghiêm ngặt, thế giới của “những nhiệm vụ tối mật” - chiếc Stealth Fighter F117 .

Làm việc với chiếc F-117 cũng có nghĩa là sẽ không còn những chuyến đi công tác dài ngày nữa. Vì đã quen sống xa nhau nhiều tháng trời trong suốt năm năm qua, nên việc tôi ở nhà nhiều hơn dường như khiến bầu không khí vốn căng thẳng giữa tôi và Patsy càng trở nên nặng nề hơn. Dù không cố ý, nhưng tôi đã khiến cô ấy nhiều lần phát điên. Trước giờ Patsy luôn điều khiển mọi việc trong nhà theo ý mình, nhưng giờ thì tôi xuất hiện và cản đường cô ấy. Sau vài tuần, dù đã quen nếp về nhà sau mỗi ngày làm việc, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình giống như một người khách trong chính ngôi nhà của mình. Khi tôi bắt đầu trở nên bực bội bởi những chuyện nhỏ nhặt, thì việc Patsy cứ im lặng như một vị thánh càng khiến tôi chán ngấy. Sâu thẳm trong lòng, tôi cảm nhận rõ ràng rằng những tình huống này, dù cũng hiếm xảy ra, nhưng chúng đang hình thành một hố sâu ngăn cách giữa hai chúng tôi.

Nhưng tôi biết vấn đề của mình chính là niềm tin. Sau khi đã chung sống với nhau được gần sáu năm, qua những cơn nóng giận bất chợt của Patsy, tôi dần cảm thấy đang có một điều gì đó âm ỉ xảy ra giữa hai chúng tôi. Tháng 7 năm 1990, có hai sự kiện khiến cho vấn đề này được bộc lộ rõ nét. Tôi phát hiện ra Patsy có một thẻ tín dụng lấy tên tôi. Sau khi luôn miệng thề thốt rằng cô ấy đã nhận được chiếc thẻ này từ siêu thị trong một đợt khuyến mãi, Patsy cho tôi số điện thoại của công ty tín dụng. Khi tôi quay số, Patsy giật lấy ống nghe và dập máy.

- Em đã gọi và nói chuyện với họ rồi… và họ nói rằng chúng ta có thể thanh toán trễ một chút cũng không sao.

Tôi biết cách duy nhất để giải quyết chuyện này là lật tẩy trò chơi của cô ấy. Khi tôi gặng hỏi tên của người đã nói với cô điều đó, Patsy chỉ có thể trả lời là “Richard”. Cô ấy không chịu cho tôi họ của cái ông Richard này, hay vị trí công việc, số máy cá nhân của ông ta. Đây có vẻ như là một lời nói dối rành rành khác, nhưng Patsy vẫn khăng khăng tất cả là sự thật, đến mức ngay cả khi tôi gọi đến công ty tín dụng trước mặt cô ấy, Patsy vẫn hành động như thể mọi thứ đều đúng như những gì cô ấy nói. Sau khi giải thích tình cảnh hiện thời của tôi với một vài người, cuối cùng tôi cũng có thể nối máy với một chuyên gia tư vấn tài chính. Ông ấy xác nhận chữ ký trên tấm thẻ, và nói rằng chủ thẻ chưa hề thanh toán lần nào kể từ khi tấm thẻ được kích hoạt cách đó nhiều tháng. Tôi rối rít xin lỗi như một đứa trẻ, và kể lại cho vị này biết những gì đã xảy ra, rồi hứa sẽ khắc phục sai lầm của mình. Tôi cũng xin ông ấy đừng nói vấn đề này cho bất cứ ai khác biết, ngoài những người làm việc trong công ty của ông ta.

Tôi gác điện thoại, người giận sôi lên.

- Tại sao vậy?… Lẽ ra em… em có thể nói cho anh biết sự thật… Em có thể có một tấm thẻ đứng tên em. Tại sao em luôn phải lôi anh vào mấy trò vớ vẩn của em thế?

Patsy sỗ sàng cắt ngang lời tôi.

- Tỉnh lại đi David! Em không thể làm thẻ được. Anh biết điều này mà. Em gặp rắc rối với chuyện làm thẻ tín dụng.

Tôi không thể tin được vào sự tráo trở của Patsy.

- Đó không phải là lý do để em làm chuyện này. Thẻ tín dụng, việc tiêu xài của em, việc em gọi cho một thằng cha nào đó mà em không thể nhớ được tên ở công ty tín dụng, rồi việc thằng cha đó bảo em là có thanh toán trễ một chút cũng không sao! Với em thì mấy chuyện này chẳng bao giờ dứt cả. Luôn có một vấn đề gì đó. Anh chán việc bị nói dối lắm rồi. Những trò vớ vẩn, những lời dối trá xoen xoét của em. Em thật sự nghĩ là anh ngu ngốc đến thế sao? Em cho rằng chỉ việc nói với anh một câu là nếu em gọi cho một người nào đó, của một công ty nào đó, thì chuyện này sẽ tạo ra một phép thần kỳ để xóa sạch những điều em đã làm và khiến cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn hay sao? Đây là một vấn đề thuộc về trách nhiệm, và anh mệt mỏi với việc phải đi dọn dẹp mấy đống bầy hầy của em lắm rồi!

Tôi quay lưng bỏ đi, lòng thầm hỏi liệu tôi có đúng không khi buộc tội cô ấy. Liệu có phải Patsy đã thực sự nói dối tôi, hay đúng là tôi đã làm một tấm thẻ tín dụng từ lâu rồi mà không nhớ? Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến mức tôi không thể bình tĩnh mà nhận thức được chuyện gì đang xảy ra nữa. Ra đến cửa, tôi khựng lại một chút rồi quay lại nói với Patsy:

- Em có biết, hay thậm chí là có quan tâm tới việc anh sắp có một cuộc phỏng vấn thẩm tra lý lịch nữa hay không? Nếu không quân biết được chuyện này, họ có thể…

Patsy gào lên:

- Có thể làm cái gì? Tôi chán ngấy mấy câu không quân thế này, không quân thế kia lắm rồi. Lúc nào anh cũng chỉ có mấy câu đó thôi! Anh chẳng làm cái quái gì cả, và anh biết điều đó. Anh chưa bao giờ làm gì sai cả. Anh đâu có phải loại bá vơ, họ đã tuyển anh vào rồi kia mà. Anh chỉ cố ra vẻ mình là một phần của cái gì đó để kiểm soát tôi, nhưng tôi nói cho anh biết: tôi có thể làm những điều tôi muốn khi nào tôi muốn, và không ai có thể bảo tôi phải làm cái gì cả!

- Em muốn tỏ ra thành thật ư? Em muốn nói về sự chân thành ư? Nào, hãy thành thật với nhau đi! Hãy nói cho anh nghe về em đi! Coi nào, anh đang đợi đây, nói anh nghe xem nào!

Trong suốt gần một năm qua, khi chiếc SR-71 dần dần không còn được sử dụng đến nữa, tôi đã ký vào một số giấy tờ, trong đó tôi thề sẽ giữ bí mật hoàn toàn việc tôi có dính líu đến chương trình Stealth, dù chiếc máy bay này đã được công bố rộng rãi trên các phương tiện thông tin đại chúng. Thậm chí sau khi phi đội của tôi tham gia vào lần ra mắt đầu tiên của chiếc F-117 ở Panama - một phần của chiến dịch Just Cause(2), chúng tôi đã được cảnh báo một lần nữa về những hậu quả mà chúng tôi sẽ phải hứng chịu, thậm chí có thể sẽ bị bỏ tù, nếu có ai trong chúng tôi hé răng tiết lộ bất kỳ điều gì về chương trình này.

Chưa hết, tôi đã không nói cho Patsy biết là tôi đang làm việc với một vài tổ chức khác. Trước đó tôi cũng muốn nói cho cô ấy biết, nhưng lúc thì cô ấy tỏ ra chán ngán, lúc thì tỏ vẻ không quan tâm đến những điều tôi nói. Trong thâm tâm, tôi luôn hy vọng rằng Patsy sẽ tự mình khám phá ra cái cảm giác thanh thản trong tâm hồn khi có thể giúp đỡ những người đang gặp khó khăn hoạn nạn, để rồi chúng tôi sẽ làm việc cùng nhau như một cặp vợ chồng, dù có vẻ như những rắc rối vẫn chưa buông tha chúng tôi. Nhưng thậm chí ngay cả sau khi nhận được phần thưởng từ vợ ngài thống đốc bang, Patsy vẫn không thể tìm được sự kết nối này.

Do vậy, khi tôi đứng ở chỗ cửa ra vào nhìn gương mặt Patsy đang đỏ gay vì tức giận, tôi biết nếu đúng là có một kẻ đạo đức giả trong nhà, thì kẻ đó chính là tôi. Tôi hít vào một hơi thật sâu và xuống giọng:

- Nói cho anh nghe xem nào, có chuyện gì đang xảy ra vậy? Em nghĩ là chúng ta có vấn đề về chuyện tiền bạc hay sao?

Cô ấy đáp:

- Đó là vấn đề của anh. Tất cả những gì anh quan tâm chỉ có tiền, tiền và tiền mà thôi!

- Nếu em muốn bất cứ thứ gì, và nếu nó thực sự có ý nghĩa với em, thì anh sẽ mua nó cho em. Em biết mà. Có thể sẽ hơi lâu, nhưng nếu có một điều gì đó làm em thấy hạnh phúc…

Trong khi cố tìm một câu trả lời để thoái thác vấn đề, tôi càng cảm thấy lương tâm mình cắn rứt. Phải chăng tôi đang muốn nói rằng Patsy phải tiêu tiền thì mới tìm thấy được hạnh phúc? Nếu Patsy có được mọi thứ mà cô ấy muốn, thì liệu điều này có thể bù đắp cho những việc khiến cho cô ấy cảm thấy khó chịu không? Tôi tự hỏi, phải chăng vì tôi không đáp ứng được nhu cầu tình cảm của Patsy mà cô ấy đã tiêu xài hoang phí như thế?

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy mọi thứ rối tung.

- Khoan đã nào! Khoan đã! Không, đây không phải là vấn đề tiền bạc.

Patsy thét lên:

- Hết sức vớ vẩn! Thậm chí bà ngoại anh cũng nói như thế. Ai cũng biết anh chỉ quan tâm đến tiền. Tiền, tiền, và tiền. Đó là tất cả những gì anh lo nghĩ đến. Anh phải sống bớt máu lạnh một chút đi.

- Em không hiểu rồi. Hình như em không muốn hiểu vấn đề thì phải. Chúng ta có một đứa con trai, chúng ta phải dành dụm để sau này lo cho Stephen học đại học. Ta nợ thằng bé điều đó, nợ nó một ngôi nhà, một ngôi nhà thực sự, một ngôi nhà của chúng ta. Chúng ta sẽ không sống trong căn cứ không quân này mãi đâu. Có thể em không nhận thấy, nhưng rõ ràng là chúng ta đang đối mặt với rất nhiều biến động, thế mà chúng ta lại đang tiêu hết số tiền dành dụm.

Patsy lắc đầu nguầy nguậy:

- Đừng có tiêm nhiễm cho em cái thái độ “nhà nghèo” đó. Em biết là anh luôn có quỹ đen. Chúng ta sẽ ổn cả thôi. Anh luôn hành động như thể trời đang sập xuống đến nơi vậy.

Tôi đáp:

- Patsy, đây không phải là chuyện tiền bạc, mà là chúng ta! Vấn đề là em không quan tâm đến những gì anh nói. Anh biết là em có quan tâm đến anh, rất nhiều, và anh trân trọng tất cả những gì em làm, nhưng… có những lúc anh cảm thấy tất cả những gì anh làm chỉ là dọn dẹp những thứ rắc rối do em bày ra. Cứ như là em làm mà không hề nghĩ gì đến hậu quả vậy. Chẳng lẽ em nghĩ anh thích tranh cãi với em chỉ để có được chút thông tin, để rồi anh phải tự đi khắc phục những việc mà em đã gây ra hay sao? Dừng lại một chút, tôi nói tiếp.

- Phải rồi, anh muốn có một ngôi nhà! Anh muốn dành dụm cho tương lai của con trai chúng ta! Bộ chuyện này thật sự khiến anh trở thành một kẻ xấu xa sao? Anh làm việc quần quật từ lúc mười ba tuổi, thậm chí từ trước đó nữa, như một tên nô lệ của mẹ anh, để làm gì? Phải, anh đã lao động như một tên nô lệ! Và anh chán ngấy việc đó rồi. Cho nên, nếu việc liên quan đến một cái thẻ tín dụng và dành dụm ít tiền làm anh trở thành một thằng không ra gì… vậy thì anh là người có lỗi. Vấn đề là ở chỗ: anh vẫn phải dọn dẹp mớ rắc rối của em.

Patsy bước vụt qua tôi, hét lớn:

- Chắc chắn là anh sẽ phải làm như thế rồi! Hãy dọn dẹp nó đi. Anh nói đi, vậy tôi phải làm gì bây giờ đây? Anh đi thì thôi, còn anh ở nhà thì anh cũng dành nhiều thời gian cho Stephen hơn là ở bên cạnh tôi.

- Khoan đã nào. - Tôi nắm chặt cánh tay Patsy, cố gắng ngăn cô ấy lại. Nhưng qua ánh mắt của cô ấy, tôi biết mình đã đẩy mọi chuyện đi quá xa.

- Hãy buông tay anh ra khỏi người tôi, thưa ngài Trưởng ban phòng tránh bạo hành trẻ em.

Tôi thật sự sửng sốt trước câu nói của cô ấy. Tôi buông tay ra. Patsy nói tiếp:

- Cuối cùng thì em cũng có được sự chú ý của anh rồi đấy hả? Hãy tự đi mà khắc phục mọi chuyện rồi vượt qua nó đi.

Sau khi Patsy đùng đùng bỏ ra khỏi nhà, tôi xé một tờ trong cuốn sổ séc của mình ra và ghi lên đó một hóa đơn mới, bên cạnh những hóa đơn khác đã chất chồng trong những năm qua. Dẫu sao thì tôi vẫn còn có công việc ở trung tâm trẻ vị thành niên, tôi vừa thầm nghĩ vừa thở dài. Lúc đầu, tôi làm công việc này như một cách để kiếm thêm một ít, nhưng giờ đây nó lại trở nên vô cùng cần thiết để gia đình tôi có thể sinh tồn. Tôi gục đầu vào lòng bàn tay, cả người run rẩy.

Tôi chỉ còn biết cầu nguyện sao cho không còn tấm thẻ tín dụng nào khác đang trôi nổi ngoài kia.

Phải mất gần một tháng tôi mới vượt qua được mối bất hòa này giữa hai vợ chồng. Mặc cho Patsy luôn miệng nói xin lỗi, tôi vẫn chẳng thèm đoái hoài gì đến cô ấy. Sau nhiều năm cứ phải nghe đi nghe lại một điều nhàm chán, tôi đã trở nên vô cùng thờ ơ với bất cứ điều gì cô ấy làm mà không liên quan đến Stephen. Tôi mất lòng tin ở Patsy đến nỗi cứ mỗi lần nhận được một lá thư hay một cuộc gọi điện thoại, tôi luôn cầu nguyện sẽ không có một tai họa nào ập đến. Tôi càng lo lắng hơn khi bắt đầu có tin đồn là không quân sẽ có chính sách cắt giảm nhân sự trong phạm vi công việc mà tôi đang đảm nhận. Vì quá sợ hãi thế giới bên ngoài và không mấy tin tưởng vào viễn cảnh phía trước, tôi lo sợ rằng rồi đây mình sẽ không thể chăm sóc được cho gia đình.

Cuối cùng, tôi cũng vượt qua được sự oán giận chất chứa trong lòng. Sau khi gửi Stephen ở nhà Dottie Mae vào dịp cuối tuần, tôi đưa Patsy ra ngoài ăn tối, một cuộc hẹn hò rất hiếm có. Trong khi ăn, tôi nắm lấy tay của Patsy và xin lỗi cô ấy vì đã cư xử như một đứa trẻ.

- Anh biết mọi chuyện thật không dễ dàng gì, và anh cũng không muốn quá khắt khe với em… Anh chỉ sợ mà thôi. Anh biết phải chịu đói chịu khát, phải sống thiếu thốn là như thế nào, và anh không thể để chuyện ấy xảy ra với gia đình mình được. - Tôi ngừng lại, lắc đầu. - Anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra cho em và Stephen. Anh biết em đã dùng một phần số tiền ấy để mua cho anh vài cái quần mới.

Patsy đáp: - Anh chẳng bao giờ làm cái gì vì bản thân mình cả. Em chỉ muốn làm anh bất ngờ mà thôi.

Tôi cười rồi nói:

- Ừ thì anh đã rất ngạc nhiên đấy chứ. Anh xem lại bản kê khai trong thẻ tín dụng và biết rằng em không mua cho mình quá nhiều thứ. Anh xin lỗi. Anh cảm thấy mình thật tệ hại khi không thể làm nhiều điều hơn cho em. Đó là lý do vì sao anh lại phải làm việc vất vả đến như thế. Một ngày nào đó, nếu gặp may, chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện. Chỉ là giờ đây, đang có rất nhiều thay đổi xảy ra, và anh không biết liệu những thay đổi đó sẽ ảnh hưởng đến chúng ta như thế nào. Thế nên chúng ta phải sống có suy nghĩ một chút, quản lý chặt chẽ thu chi của mình hơn, đồng thời dành dụm cho tương lai của chúng ta, của con trai chúng ta. Chỉ có vậy thôi.

Patsy âu yếm thì thầm với tôi:

- Anh quá nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. Anh lo lắng nhiều quá. Anh cần phải sống thanh thản hơn… dù chỉ một chút thôi.

Tôi thừa nhận:

- Phải, anh biết. Em nói đúng. Để anh nói em nghe điều này, kể từ cái vụ thẻ tín dụng, em đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cứ như em đã trở thành một con người khác vậy - đó là Patsy mà anh biết khi anh gặp em lần đầu tiên. Đó cũng là lý do vì sao anh lại cảm thấy hối hận đến thế. Khi em giao du với những người hàng xóm ngốc nghếch lúc nào cũng cằn nhằn bực bội, tất cả những gì họ làm chỉ là kéo em xuống cùng một vũng bùn với họ. Em tốt đẹp hơn như thế nhiều. Hãy nhìn em mà xem: em không cần họ làm em phải lo nghĩ. Hãy sống một cuộc sống tốt đẹp, và rồi em sẽ trở thành một người mẹ tuyệt vời.

Tôi ngừng lại một chút, và cố gắng lắm tôi mới nói được một điều sẽ làm cho Patsy tin vào bản thân cô ấy, một lần và mãi mãi về sau:

- Anh chỉ muốn em hạnh phúc mà thôi. Có anh hay không có anh cũng không quan trọng. Em không cần Stephen, gia đình em, những “người bạn” đó, hay bất cứ ai - làm cho em cảm thấy hạnh phúc cả. Tất cả những gì em cần đều nằm ở đây! - Tôi chỉ vào trái tim của Patsy và nói. - Anh biết em là một người tuyệt vời như thế nào. Tất cả những gì em phải làm là khiến cho điều tốt đẹp đó xảy ra.

Patsy khóc. Hai hàng nước mắt chảy dài trên má cô ấy. Patsy khẽ gật đầu:

- Cảm ơn anh, David, vì đã tin ở em. Hãy tin em, em sẽ không làm anh thất vọng đâu. Hãy tin em.

Tối hôm sau, tôi về nhà muộn vì phải làm ca đêm ở trung tâm trẻ vị thành niên. Lúc ấy đã gần khuya. Về đến nơi, tôi thấy nhà mình tối om, còn Patsy thì đã đi đâu mất. Sau khi tìm khắp các ngõ ngách trong nhà, tôi bắt đầu sợ điều tồi tệ nhất có thể đã xảy ra. Tôi gọi điện cho bạn bè cô ấy, và họ trả lời điện thoại trong tiếng nhạc xập xình ầm ĩ. Sau khi tôi hỏi thăm Patsy đến hơn một chục lần, một giọng lè nhè say rượu mới thét vào ống nghe rằng cô ấy không có ở đó, rồi dập máy. Tôi tính đến mọi trường hợp, và đang chuẩn bị gọi cho Dottie Mae thì nghe tiếng Patsy dọ dẫm ở cửa sau. Tôi lao đến chỗ Patsy. Khi còn đứng cách tôi vài bước, Patsy loạng choạng rồi ngã sầm vào người tôi.

- Anh êu, em về ròi đây. - Cô ấy lè nhè. - Như anh đã nói đấy, người đó phải là em. Nhưng đừng lo, em hạnh phúc mà. Đây là em, và a..nh - Patsy chọc ngón tay vào ngực tôi - anh phải êu em vì em là em…

Bỗng cô ấy ngả đầu ra sau, trợn trừng mắt trong tích tắc rồi nôn tung tóe vào người tôi.

Vài giờ sau, khi tôi đã cởi bộ quần áo dính đầy bùn đất và ướt đẫm rượu của Patsy ra và thay bằng một bộ đồ sạch rồi dỗ dành cô ấy đủ kiểu, Patsy mới chịu để tôi bế lên giường ngủ. Sau khi lo cho Patsy xong, tôi lau dọn phòng tắm, ném quần áo của chúng tôi vào máy giặt, rồi tắm rửa và thay bộ quần áo khác vào để đi làm ca sáng ở trung tâm trẻ vị thành niên.

Trên đường lái xe từ căn cứ không quân đến thành phố Marysville, tôi đã tự cười mình. Tôi biết Patsy đã ghé qua chỗ bạn của cô ấy, và rõ ràng là cô ấy đã quá chén. Đó không phải là lỗi của Patsy. Patsy không hề có ý như thế. Vậy mà khi mặt trời vừa ló dạng, trong tôi bỗng trào dâng một cơn cuồng nộ dữ dội. Lý do duy nhất mà tôi đang tự giết chết chính mình đó là việc tôi phải gồng mình để trả những hóa đơn hoang phí của cô ấy, và để kết thúc vấn đề, tôi đang cố gắng có được sự tin tưởng và tôn trọng của những bạn trẻ ở trung tâm, những người đã từng phải sống trong cảnh địa ngục, để các em có thể tự tin mà sống một cuộc sống có ích và có trách nhiệm, thay vì sống như những nạn nhân vô vọng của quá khứ. Thế mà trong lúc đó, Patsy lại đang nằm ngủ vật vạ trên giường cả ngày để giã rượu.

- Khốn kiếp thật! - Tôi gầm lên, tay thụi liên tục vào vô lăng. - Sao mình có thể ngu ngốc đến như vậy kia chứ?

Mỗi khi kìm nén lòng tự trọng và nghĩ rằng mình đã quá khắt khe với cô ấy, và rồi cố gắng hết sức để chân thành với cô ấy, thì luôn có chuyện gì đó xảy ra.

- Đồ ngu, đồ ngu, đồ ngu! Mày chẳng bao giờ rút được kinh nghiệm từ bài học này cả. Cô ta sẽ chẳng bao giờ thay đổi, và chỉ có một thằng ngốc như mày mới tin những lời cặn bã của cô ấy mà thôi!

Khi đỗ chiếc Toyota ngoài bãi đậu xe của trung tâm trẻ vị thành niên, tôi cố gắng trấn tĩnh lại. Tôi không có thời gian để nghĩ về Patsy hay phân tích đến hoàn cảnh mà tôi sẽ phải đối mặt khi về nhà, thậm chí cũng không màng đến chuyện hiện tại tôi đang mệt mỏi như thế nào. Khi sải bước trên con đường dành cho người đi bộ, đầu tôi chỉ luẩn quẩn suy nghĩ rằng sự việc này chính là khởi đầu cho một kết thúc. Patsy sẽ không bao giờ có được sự tin tưởng của tôi thêm một lần nào nữa.

Tháng 8 năm 1990, sự kiện Saddam Hussein xâm lược Kuwait đã thay đổi phần nào những mối quan tâm của tôi. Dù tôi đang phải đối mặt với những vấn đề nghiêm trọng thế nào trong cuộc hôn nhân của mình, tôi cũng phải dẹp chúng qua một bên để chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến tranh thực sự đang sắp xảy ra. Trong hơn một tuần, mọi thành viên trong căn cứ tranh thủ chất tất cả các thiết bị hỗ trợ lên máy bay phản lực. Chúng tôi liên tục nhận được hướng dẫn từ bộ phận phòng thủ chiến tranh hóa học và bộ phận tiếp liệu cho máy bay chiến đấu Stealth. Chúng tôi biết rõ rằng chiếc KC-135 không có khả năng tự vệ, và bởi vì chiếc Boeing phản lực này thuộc loại không thể bay đến mục tiêu nếu không có máy bay tiếp liệu của chúng tôi - chính vì thế chiếc Boeing tiếp liệu sẽ trở thành mục tiêu tấn công chính. Và bởi vì nó là cả một trạm xăng di động trên không, nên nếu chúng tôi bị máy bay địch bắn trúng dù chỉ một lần, thì tôi cũng như toàn bộ phi hành đoàn của mình sẽ nổ tan xác. Ngày tháng trôi qua, khi căn cứ đang chờ lệnh triển khai quân, thì việc lo lắng về Patsy, cuốn sổ séc, hay bất cứ cái thẻ tín dụng nào mà cô ấy có thể đã làm, là những điều cuối cùng mà tôi nghĩ đến. Tôi phải gạt những cảm xúc lẫn lộn về cuộc hôn nhân của mình qua một bên để tập trung thực hiện nhiệm vụ được giao sao cho mình vẫn còn sống sót trở về nhà.

Sau rất nhiều lần trì hoãn tưởng chừng như không dứt và một loạt những cuộc rút quân vào giờ chót, tôi nhận được thông báo chính thức rằng phi đội của chúng tôi sẽ triển khai làm nhiệm vụ vào 3 giờ sáng ngày hôm sau. Đêm trước đó, tôi lại ngồi xuống bên cạnh Patsy để đảm bảo rằng cô ấy đã có những thứ mà cô có thể muốn trong lúc tôi đi vắng và biết phải làm gì “khi có chuyện xảy ra”. Tôi biết Patsy sẽ ổn.

Nhưng tim tôi thắt lại khi nghĩ đến Stephen. Khi tôi nằm xuống cạnh Stephen, thằng bé đang nắm chặt lấy chiếc máy nghe nhạc Sony Jr. Walkman màu đỏ mà tôi vừa tặng nó ngày hôm ấy. Trước khi ngủ, thằng bé thì thào:

- Cha ơi, cha phải đi đâu vậy?

- Cha phải bay đến chỗ này một thời gian con ạ. - Tôi nói khẽ vào tai nó.

- Cha sẽ mua quà về cho con chứ?

- Dĩ nhiên rồi, nhưng với điều kiện con phải chăm sóc mẹ. - Bất giác tôi nhận thấy mình đang lặp lại câu nói mà cha tôi đã nói với Ron, người anh lớn nhất của tôi, nhiều năm về trước, khi ông chuẩn bị đi làm. - Con sẽ là người đàn ông của gia đình khi cha đi vắng. Con có làm được không?

Stephen cuộn mình sang một bên và ngủ thiếp đi trong lòng tôi. Khi tôi vuốt nhẹ mái tóc mềm mại màu vàng của nó và hôn lên trán thằng bé, tôi tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả. Chúng sẽ không bắn hạ được cha và mọi người đâu, Stephen. Mà dù chúng có bắn trúng đi nữa, thì chúng ta cũng sẽ không sao hết. Cha sẽ nhảy dù xuống đất. Khi đã xuống đất rồi, cha sẽ trốn đi. Chúng sẽ không bao giờ bắt cha làm tù binh được. Nếu chúng có bắt được cha đi chăng nữa, thì cha sẽ trốn thoát. Mà nếu cha có không thoát được đi nữa, thì cha cũng sẽ ổn thôi. Cha sẽ quay về. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cha cũng sẽ quay về. Cha sẽ quay về vì con!

Giữa tất cả những nỗi sợ hãi và cái cảm giác hoang mang khó tả trước chuyến đi ấy, tôi bỗng cảm thấy bình tĩnh lạ thường khi ôm con trai vào lòng. Theo một cách thức kỳ lạ nào đó, đây chính là cái cảm giác mà tôi đã cảm thấy hồi còn bé, khi tôi bị bắt phải ngồi lên hai tay dưới tầng hầm nhà Mẹ. Lúc đó tôi đã tập trung tất cả sức mạnh ý chí của mình và tự nhủ rằng dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra giữa tôi và Mẹ thì tôi cũng sẽ vượt qua được. Bà ấy có thể đánh đập tôi, hay làm những gì khiến bà ấy hài lòng, nhưng nhờ có Chúa, bằng cách nào đấy tôi đã vượt qua được. Giờ đây, khi đêm đang chầm chậm trôi qua, tôi lại phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đối mặt với một thử thách khác. Vài giờ đồng hồ sau, tôi lên đường làm nhiệm vụ ở Khu vực Phòng thủ Chiến dịch Sa mạc, đúng vào sinh nhật thứ tư của Stephen.

Những tuần lễ đầu tiên ở Ả-rập Xê-út, chúng tôi cảm giác như mình phải thường xuyên đi trên vỏ trứng vậy. Chúng tôi không chắc mình nên mong đợi điều gì, khi nào chúng tôi sẽ lên đường làm nhiệm vụ, hay chúng tôi sẽ làm nhiệm vụ gì. Mỗi khi tôi nói chuyện với Patsy qua điện thoại, cô ấy như lên cơn quẫn trí, cứ như thể tôi phải làm sao đó để biết được khi nào thì mình sẽ về nhà.

Vào giữa tháng 1 năm 1991, sau khi các tướng lĩnh của không quân tóm tắt cho chúng tôi biết những tổn thất trong giai đoạn đầu của chiến dịch trên không, chúng tôi gần như đã nhận thức rõ được toàn bộ vấn đề. Đây không còn là thử thách của sự trưởng thành nữa. Mối quan tâm chủ yếu của tôi là làm tốt nhiệm vụ được giao. Dù vậy, sau một vài tuần đầu tiên, tôi nhận thấy không quân của quân liên minh chiếm ưu thế tuyệt đối trên không phận Iraq, và những nhiệm vụ tôi được giao chỉ còn mang tính thủ tục.

Vì chúng tôi đã báo cáo chuyến bay đêm từ chiều và quay về chỗ đóng quân khi trời vừa rạng sáng, nên hầu như tôi không tài nào chợp mắt được. Khi nằm trên chiếc giường quân đội, tôi luôn nghĩ đến Stephen. Thần trí tôi trở nên bấn loạn khi nghĩ đến những việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Ngộ nhỡ thằng bé bị sặc thức ăn khi Patsy không để ý thì sao? Có khi nào nó không nhìn cẩn thận trước khi sang đường và bị xe hơi cán không? Mình sẽ phải làm gì đây? Có lúc vì quá kinh hoàng bởi những cơn ác mộng, tôi choàng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi. Rồi một buổi tối nọ, sau một đợt tấn công mệt mỏi, tôi ra ngoài tản bộ và ngắm những vì sao. Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, giữa một cuộc chiến tranh khốc liệt, một luồng gió mát thổi qua sa mạc bỗng khiến tôi tìm được sự thanh thản cho tâm hồn mình. Điều mà tôi vẫn còn cần phải học cách hiểu, đó là có quá nhiều thứ vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi. Tôi cần phải biết buông bỏ. Sau hôm đó, tôi đã có được một giấc ngủ ngon, điều mà tôi hiếm khi có được từ khi tham gia vào cuộc chiến vùng vịnh.

Tôi trở về từ Ả-rập Xê-út vào tháng 3 năm 1991. Khi tôi bước xuống máy bay, Patsy chạy ào tới. Giữa cơn mưa rào nặng hạt, tôi ôm chầm lấy Patsy như thể chưa từng được ôm cô ấy bao giờ.

- Mọi chuyện ổn rồi. - Tôi nói. Patsy nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. - Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Anh rất xin lỗi, thực sự xin lỗi em, vì tất cả, tất cả những điều vớ vẩn mà anh đã bắt em phải trải qua. Anh xin lỗi em vì đã lo lắng về những việc không đáng một chút nào. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh biết rồi chúng ta sẽ ổn cả thôi.

Sau đó tôi chạy đến và bế thốc Stephen lên, thằng bé đang mặc chiếc áo jacket phi công màu nâu. Tôi ôm siết thằng bé, cho đến khi nó phải kêu lên là tôi đang làm nó ngạt thở thì tôi mới nhớ và buông con ra. Khi gia đình tôi bước qua biển người đang vẫy cờ và hò hét vang trời, một niềm tự hào trào dâng trong tôi. Không những mọi người trong không quân đều an toàn trở về và không bị một tổn thương nào, mà tôi còn có tất cả những gì mà bất kỳ ai cũng khao khát. Tôi tự hứa sẽ làm tất cả những gì có thể để mối quan hệ giữa tôi và Patsy được tốt đẹp. Sau những chuyện mà chúng tôi đã trải qua, tôi nghĩ không gì có thể tách rời chúng tôi được nữa.

Sau khi về nhà, những việc mà cách đó vài tháng trời có vẻ vô cùng tồi tệ thì giờ đây hầu như chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi tiếp tục có được những giấc ngủ ngon, và tôi không còn đẩy bản thân mình đến những giới hạn như trước đây nữa. Trong suốt vài tuần lễ, tôi thấy mình như một người đang đi trên mây vậy. Patsy và tôi trở nên gắn bó với nhau hơn bao giờ hết. Và lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi cưới nhau, tôi có thể nhận thấy những thay đổi trong tính tình của cô ấy. Patsy rất lạc quan, luôn ngẩng cao đầu, và hầu như không còn bị ảnh hưởng bởi mẹ cô ấy nữa. Một ngày nọ, khi đang lái xe đến gần Sacramento, tôi nắm lấy tay Patsy và nói:

- Patsy, anh vô cùng tự hào về em. Anh biết việc lấy anh đối với em không hề dễ dàng, nhưng em đã vượt qua được một chặng đường dài đầy chông gai. Em nên thấy tự hào về bản thân mình. Em đã làm được, em đã thực sự làm được. Không ai có thể sai phái em, gây ảnh hưởng xấu đến em hay coi thường em được nữa, bởi vì em xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn như thế nhiều; em luôn như thế mà. Có thể cuộc chiến tranh vùng vịnh là điều tốt đẹp nhất… cho cả hai chúng ta. T

uần trăng mật ngọt ngào của chúng tôi kết thúc khi tôi chính thức nhận được lệnh thuyên chuyển tới Căn cứ không quân Offutt ở Nebraska. Vào một buổi tối tháng Năm nọ, lòng tôi tràn ngập nỗi buồn khi lái xe ra khỏi căn cứ không quân Beale - nơi đã trở thành mái nhà và gia đình thứ hai của tôi trong suốt tám năm qua. Chẳng có buổi tiệc chia tay hay lễ kỷ niệm nào của phi đội được tổ chức cả, vì những thành viên khác cũng bị phân bố đến những căn cứ khác. Mọi người dọn đi trong im lặng. Trong quá trình đóng cửa căn cứ và cắt giảm nhân sự, tôi là một trong số những người may mắn. Ít nhất thì hiện tại tôi cũng có việc làm.

Ngày hôm sau, khi đang nghỉ ngơi tại nhà bà ngoại ở Utah, tôi nhận được điện thoại của mẹ, bà đang ở trong trạng thái không được tỉnh táo. Tôi bắt máy, thầm tự hỏi làm sao mà bà ấy biết được là tôi đang ở vùng này, vì tôi không có ý định ghé thăm bà. Nhưng khi nghe giọng nói đầy van nài của mẹ, có điều gì đó trong giọng điệu của bà đã thôi thúc tôi đến gặp bà. Sáng hôm sau, sau khi đã làm quen lại với cái mùi đặc trưng ở nhà mẹ, bà ấy và tôi lại trò chuyện như lần trước. Mẹ than phiền về những chứng bệnh của mình, và lần này tôi biết đó không phải là một vở kịch nữa. Tôi dễ dàng nhận thấy hai tay của bà thường xuyên run rẩy. Ngay cả khi đã dùng một tay đè lên tay kia, mẹ cũng không thể giấu được những cơn co giật của mình. Chỉ sau khi nhấp một ngụm chất lỏng mà tôi đoán là rượu Vodka, mẹ mới bớt run rẩy đi một chút. Bà tiếp tục than thở là giờ đây bà thấy khó khăn khi đi lại như thế nào và có những lúc hai chân bà như muốn rơi ra vì đau đớn ra sao. Sau khi lắng nghe trong vòng hơn một giờ đồng hồ, tôi nhận ra rằng ngay cả khi Kevin vẫn đang sống chung nhà với mẹ, thì mẹ đã trở nên cô đơn đến mức tuyệt vọng.

Sau một vài phút im lặng, tôi quyết định làm một việc vô cùng liều lĩnh. Tôi khẽ nói:

- Bà biết đấy, tôi đang làm một công việc liên quan đến việc giúp đỡ trẻ em và những người khác… những người gặp… vấn đề trong cuộc sống.

Mẹ gật đầu:

- Ừ, và bà ngoại của con… bà ấy nên cảm thấy thích thú với điều đó.

Chúng tôi cùng phá lên cười.

Trong tích tắc, cái âm thanh cho thấy mẹ đang hạnh phúc khiến tôi như sống lại những thời khắc tốt đẹp trong quá khứ. Qua đôi mắt ngời sáng của mẹ, có vẻ bà cũng đang cảm thấy như vậy. Nhưng tôi biết điều này chẳng có gì khác ngoài một cảm xúc thoáng qua cả. Bà sẽ không bao giờ nhận thức được mức độ nghiêm trọng của những gì đã xảy ra giữa chúng tôi, chứ đừng nói đến việc mong chờ ở bà một lời xin lỗi chân thành. Và, sau tất cả những gì mà tôi đã trải qua, tôi cảm thấy mình thật sự cần điều đó. Vậy mà đứa trẻ trong tôi vẫn cảm thấy một thôi thúc không gì cưỡng lại được là có thể vòng tay ôm lấy mẹ và hứng trọn tất cả những khổ đau của bà. Trong khoảnh khắc đó, tôi sẵn sàng từ bỏ cánh tay phải của mình để được nghe thấy tiếng cười của “Mẹ”.

Trong một trạng thái gần như bị thôi miên, tôi lướt mấy ngón tay chạm vào cạnh của chiếc hộp bằng gỗ sồi mà mẹ từng vô cùng nâng niu. Tôi nín thở và nhìn chằm chằm vào đống nến đỏ dành cho dịp Giáng sinh đựng trong cái hộp. Tôi quay sang nhìn mẹ, rồi lại nhìn những cây nến, rồi lau sạch đống bụi bám dày dưới cái chân đế. Nếu tôi nhớ không lầm, thì có một điều đã trở thành bất di bất dịch đối với mẹ, đó là cách bà nâng niu những món đồ trang trí Giáng sinh quý giá của mình. Bà luôn dùng chúng để trang hoàng vào ngày sau lễ Tạ ơn và cất chúng đi ngay sau đêm Giao thừa. Tại sao, tôi tự hỏi, và ngay lúc đó tôi phát hiện ra những bông tuyết trang trí vẫn còn trên cửa sổ, mà bây giờ đang là giữa tháng Năm - Mẹ không còn nâng niu một thứ từng rất có ý nghĩa với bà? Điều này không chỉ đơn thuần vì bà lười, tôi nghĩ thầm. Nếu mẹ không chăm chút những món đồ trang trí Giáng sinh này khi mùa hè đang đến gần, thì khi nào bà ấy mới chịu làm việc đó? Trừ khi…Ôi, lạy Chúa tôi! Tôi tự nhủ. Mẹ biết… bà ấy biết rằng mình không còn nhiều thời gian nữa.

Hai tay bà lại đang run rẩy, và theo thói quen mẹ lại lấy tay này đè lên tay kia. Nhưng khi hai tay của mẹ càng lúc càng run rẩy một cách dữ dội hơn, tôi thấy rõ bà cố gắng kiềm chế để không nhấp một ngụm rượu khác. Tôi nhìn sâu vào mắt bà và nói:

- Đừng bỏ. Đừng cố gắng bỏ rượu nữa.

Mẹ ngẩng đầu lên:

- Con… con hiểu sao?

Tôi gật đầu. Khi đứng trước mặt mẹ, tôi quan sát thật kỹ mọi đặc điểm của bà, trong một nỗ lực vô vọng nhằm tìm thấy con người mà tôi từng vô cùng yêu mến khi còn là một đứa trẻ - con người mà tôi khao khát sẽ yêu thương tôi. Vậy mà, khi nhắm mắt lại, tôi vẫn không thể có được một tình cảm yêu thương nào đối với mẹ, cái tình cảm mà tôi có thể dành cho những người hoàn toàn xa lạ. Với tất cả lòng trắc ẩn mà tôi có thể có, tôi nuốt khan một cách khó nhọc rồi nói:

- Hãy ra đi một cách thanh thản.

Như thể không nghe thấy lời tôi, mẹ ngẩng đầu lên.

Tôi cảm thấy mình thật mềm yếu. Tôi lại nuốt khan và lặp lại bằng giọng run run:

- Tôi mong bà không cảm thấy đau đớn… Cầu mong bà hãy ra đi trong thanh thản.

- À ừ, nghe cũng hay đấy. - Mẹ trả lời, giọng nói tỏ ra nhún nhường.

- Không! - Tôi quát lên vì kích động, rồi chỉ tay vào mặt bà ấy. Tôi lên giọng, cảm thấy hai chân mình đang đứng không vững. - Bà đừng… đừng phá hỏng nó. Đừng có thái độ như thế sau tất cả những gì bà đã làm. Đây không còn là một trò chơi mà bà có thể điều khiển nó được nữa. Bà chẳng còn ai, và cũng chẳng còn lại gì cả. Hãy thôi ngay đi! Hãy dẹp tất cả những trò vớ vẩn của mình đi và làm một điều đúng đắn, dù chỉ một lần thôi, vì Chúa! - Tôi nài nỉ, mắt rưng rưng lệ. - Tôi thề với bà, bằng tất cả lòng tự trọng của mình, tôi không mong bà gặp đau đớn, không phải chịu khổ sở; tôi chỉ mong bà được thanh thản.

Tôi ngừng lại, ngực thở khó nhọc. Rồi tôi cố trấn tĩnh và nói bằng một giọng điềm đạm:

- Đó là tất cả những gì tôi có thể làm… Đó là điều tốt đẹp nhất mà tôi có thể làm cho bà.

Đôi mắt của mẹ như đang cố gắng xuyên thấu tâm can tôi. Sau vài phút, bà dịu lại. Tôi chầm chậm lắc đầu và nói không thành tiếng:

- Tôi không thể. Tôi không thể làm được điều đó.

Mẹ gật đầu ra vẻ đã hiểu. Có thể bà đã nghĩ rằng nếu gọi cho tôi trong lúc bà đang xáo động về mặt tình cảm, thì tôi sẽ lao tới gặp bà và tha thứ mọi lỗi lầm cho bà. Nhưng tôi đã trở nên chai sạn, và sau một khoảng thời gian dài không ngừng chứng tỏ giá trị của bản thân mình cho người khác thấy, tôi đã không - hay nói đúng hơn là tôi đã không thể - tha thứ cho mẹ nữa.

Khi tôi đi xuống cầu thang để ra cửa, mẹ kêu lên:

- David!

- Có chuyện gì vậy, thưa bà?

- Mẹ muốn con biết rằng, - bà ngừng lại một thoáng như để tìm được từ ngữ diễn đạt đúng ý mình. - Mẹ… ừm… Mẹ tự hào về con. Con đã trở thành một người tốt. Mẹ tự hào về con, David Pelzer.

Tôi quay lại, nhìn lên cầu thang, nói thầm một câu cầu nguyện cụt ngủn trước khi đóng cánh cửa sau lưng mình lại.

Tháng 1 năm 1992, Mẹ qua đời vì một cơn đau tim trong khi đang ngủ.

Hai mươi bốn giờ sau, trên phố Mulberry ở ngoại ô Thành phố Salt Lake, tất cả năm anh em nhà Pelzer đã có mặt đông đủ. Ban đầu, không khí giữa chúng tôi rất gượng gạo, cho đến khi Ron bước đến và ôm lấy tôi. Có quá nhiều điều chúng tôi cần phải nói với nhau, nhưng có vẻ như chúng tôi không biết phải bắt đầu như thế nào. Sau vài ngày, khi năm anh em chúng tôi có thể nói chuyện tự nhiên với nhau, tôi cảm thấy mình thực sự tủi thẹn bởi tất cả những gì mà chúng tôi đã trải qua, đồng thời cảm thấy tiếc cho cuộc đời của mẹ. Khi chúng tôi dọn dẹp lại ngôi nhà xập xệ của mẹ, hầu như lúc nào chúng tôi cũng bị cái mùi hôi thối và sự bẩn thỉu của nó tra tấn. Ngay trước buổi lễ tang của mẹ, khi chúng tôi đang dọn dẹp phòng ngủ của mẹ, chúng tôi tìm thấy bức ảnh cưới của bà. Tôi đã nhìn thấy bức ảnh này rất nhiều lần, nhưng đó là lần đầu tiên tôi nhận ra mẹ vốn là một người phụ nữ tuyệt vời như thế nào. Gương mặt mẹ trông rất mịn màng, và mái tóc bà như đang tỏa sáng lấp lánh. Nhưng chi tiết làm tôi xúc động nhất chính là đôi mắt của bà. Chúng như đang tỏa hào quang với một niềm vui thích thuần khiết. Vẻ mặt của mẹ khiến tôi có cảm giác bà sắp bước vào một cuộc đời đầy ắp niềm vui và hạnh phúc. Tay run run cầm bức ảnh, tôi quyết định trút bỏ gánh nặng của mình. Tôi tha thứ cho bà ấy. Tôi tha thứ cho “Mẹ”. Trong những năm qua, sau khi tôi ghé thăm mẹ vào mùa hè năm 1987, tôi cứ phân vân mãi, không biết những cảm xúc của mình đối với bà là như thế nào. Vài tuần trước khi mẹ qua đời, trong lúc ngồi nói chuyện với mẹ, chỉ còn một chút nữa thôi là tôi đã nói lời tha thứ cho bà. Nhưng vì đã tự hạ mình quá nhiều lần trong nhiều năm qua, chỉ để nhượng bộ và làm người khác vui lòng, với hy vọng có được sự chấp nhận của họ, tôi đã lưỡng lự. Sau đó, vì Stephen, một phần trong tôi cảm thấy ghê tởm bà ấy. Nhưng khi tôi cùng làm việc và ở bên cạnh những người gặp khó khăn trong cuộc sống, tôi cảm thấy mình cần phải xóa bỏ những cảm xúc thù hận trong lòng.

Vào một ngày gió rét và u ám, chỉ có vài người đến dự đám tang của mẹ để bày tỏ sự tôn trọng dành cho bà. Một người đàn ông mà sau đó tôi biết là đã gặp mẹ vài lần và là một tay golf chuyên nghiệp, đã nói những lời ca ngợi bà. Trước mộ mẹ, tôi quỳ xuống và cầu nguyện. Tôi siết chặt hai bàn tay vào nhau, run rẩy vì làn gió lạnh giá, rồi nói lời cầu nguyện với Chúa Trời, để xin ngài phù hộ cho mẹ tôi được thanh thản.

- Cầu cho linh hồn của bà ấy được ban cho sự thanh thản vĩnh hằng. Và cầu cho Đức Chúa toàn năng bảo vệ bà ấy và giúp bà ấy tránh xa quỷ dữ… Amen.

Khi kết thúc lời cầu nguyện, tôi có thể cảm nhận rõ mình đã trút được một gánh nặng khổng lồ.

Trước khi đón chuyến bay về nhà, cả năm người chúng tôi đều hứa sẽ giữ liên lạc với nhau, nhưng đó là lần cuối cùng mà năm anh em nhà Pelzer có thể tập hợp đông đủ.