Chương 2
Trong thâm tâm, D.D. biết mình là người may mắn. Nhưng tâm trí cô dường như vẫn chưa thể chấp nhận sự thật ấy.
Cô dậy muộn. Nhìn đồng hồ đã quá mười giờ khiến cô bối rối. Nếu ai đó từng bảo rằng cô có thể ngủ đến mười giờ sáng thứ Hai, cô hẳn sẽ gọi hắn là kẻ dối trá. Những buổi sáng là thời gian thức dậy, vội vã đến thẳng cơ quan. Uống vội cốc cà phê đen, theo kịp đội đặc nhiệm và có thể tham gia vào một vụ án mạng còn nóng hổi.
Cô thích cà phê đen, các thanh tra đồng nghiệp và những vụ án mạng hấp dẫn.
Thế nhưng cô lại không thích một đêm ngủ chập chờn và bị chìm trong giấc mơ bất an. Nơi những cái bóng cất tiếng hát, và đôi khi những cánh tay và đôi chân vươn ra trước khi đuổi bắt.
Rồi cô ngã lộn nhào. Lần nào cũng thế. Trong những cơn ác mộng, Thượng sĩ D.D. Warren vĩ đại lao thẳng vào nơi chết chóc. Bởi vì trong thâm tâm, cô biết mình là người may mắn. Nhưng lý trí của cô lại không thể chấp nhận sự thật ấy.
Máy theo dõi trẻ em vẫn nằm yên trên chiếc bàn cạnh giường ngủ của cô. Nó vẫn ở đấy, nhưng im lặng. Rất có khả năng Alex đã đưa Jack đến cơ sở trông nom trẻ ban ngày. Sau đó, anh ấy có thể đến thẳng chỗ làm tại học viện cảnh sát, trong khi D.D. thì...
Cô phải mất cả ngày để xuống khỏi giường.
Cô di chuyển thật rón rén. Cánh tay trái và vai trái cứ hễ cử động là lập tức khiến cô đau buốt, nên suốt mấy tuần vừa rồi, cô đã luyện đến thuần thục nghệ thuật trở mình sang bên phải. Tiếp theo cô đưa hai chân xuống sàn, làm bệ đỡ khi cố gắng ngồi thẳng dậy. Sau khi vất vả ngồi dậy, cô phải mất vài phút mới lấy lại được nhịp thở bình thường.
Vì chuyện xảy ra tiếp theo mới là đau đớn đích thực, có Chúa giúp cô, nhưng sau sáu tuần, đáng lẽ chỉ đơn giản chịu đựng thì cô lại ngày càng căm ghét đau đớn.
Cơ bắp căng cứng. Dây chằng sưng tấy. Thần kinh căng thẳng. Rồi chấn thương nổi trội nhất là chứng gãy xương do giật hành hạ. Một mỏm xương cánh tay trái của cô bị dây chằng kéo gãy trật ra. Trong vài tích tắc, cơ thể tuổi bốn mươi tư của D.D. đã phải hứng chịu chấn thương nặng đến nỗi giờ đây cô di chuyển như Người Thiếc, không thể quay đầu, không thể nâng cánh tay trái hoặc xoay người. Các bác sĩ bảo rằng không có lựa chọn phẫu thuật, chỉ nhờ thời gian, sự kiên cường chịu đựng và vật lý trị liệu. Những việc này cô đã làm cả. Mỗi tuần hai cuộc hẹn trị liệu kế tiếp những bài tập tại nhà hằng ngày khiến cô la hét vì đau đớn.
Cô đã thôi không nghĩ đến việc cầm súng trở lại. Ngay bây giờ, D.D. còn không thể bế nổi con mình.
Cô hít thở sâu, đếm đến ba rồi đứng dậy. Khi chuyển động đột ngột, suýt nữa cô không giữ được thăng bằng. Nghĩa là cô phải gồng lên theo bản năng lúc nhún vai bên này, xoay cổ bên kia, trong khi hai hàm răng cô nghiến chặt, bàn tay phải siết thành nắm đấm. Và cô còn buột miệng thốt ra những từ ngữ tồi tệ nhất, tục tĩu nhất mình có thể nghĩ đến sau hai mươi năm làm cảnh sát Boston, cả những câu chửi thề khiến ngay đến một tài xế xe tải dạn dày cũng phải đỏ mặt. Dù thế đi nữa, cô suýt nữa thì nôn ọe vì đau.
Nhưng giờ đây cô đang đứng thẳng. Mồ hôi đầm đìa. Hơi lảo đảo. Nhưng hoàn toàn đứng thẳng.
Không biết bao nhiêu lần, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu mình làm cái quái gì tại hiện trường vụ án đó lúc tối muộn như thế. Bởi vì sáu tuần sau, cô vẫn không thể nhớ nổi một chút gì. Cô đã mắc phải chấn thương tồi tệ nhất cuộc đời mình, đặt cả sự nghiệp vào vòng nguy hiểm, đặt cả gia đình mình vào khủng hoảng, thế mà cô vẫn chẳng có chút manh mối nào.
Vào một ngày cách đây sáu tuần, cô đã có mặt tại nơi làm việc. Và cuộc đời cô mang theo một bí ẩn kể từ lần đó.
Lại mất tiếp ba mươi phút nữa để cô xoay xở đánh răng, chải đầu. Lúc tắm thì cô phải nhờ Alex giúp đỡ. Anh rất lịch thiệp khi giúp vợ. Anh bảo mình sẵn lòng làm mọi việc miễn là cô không mặc gì. Nhưng đôi mắt xanh thẳm của anh vẫn nhìn thận trọng. Như thể cả người cô bất ngờ được làm bằng thủy tinh và lúc nào cũng cần nâng niu nhẹ nhàng.
Ngày đầu tiên ở nhà, cô bắt gặp anh đang nhìn chằm chằm những vết thâm tím sưng vù trên lưng cô, và ánh nhìn trên gương mặt anh...
Đau khổ. Khiếp đảm. Kinh hoàng.
Cô không nói lời nào. Một lúc sau, anh tiếp tục xả sạch xà phòng gội đầu cho những lọn tóc xoăn vàng ngắn của cô. Tối muộn hôm ấy, anh với tay chạm vào cô, rất thận trọng, nhưng theo phản xạ, cô vẫn rít lên vì đau khiến anh rụt phắt tay lại như thể bị ăn đòn. Kể từ đó mọi chuyện cứ diễn ra như thế.
Anh giúp đỡ cô mọi việc trong sinh hoạt hằng ngày. Và về phía mình, cô cảm thấy một cách từ từ nhưng chắc chắn cô đang trở thành cái bóng của bản thân mình, một đứa trẻ thứ hai mà người chồng kiên nhẫn đến không thể tin nổi của cô phải chăm sóc.
Trong thâm tâm, cô biết mình gặp may. Nhưng tâm trí cô chưa thể chấp nhận sự thật ấy.
Đến lúc thay đồ. Cô không thể cử động cánh tay trái đủ để mặc được áo sơ mi. Thay vào đó, cô lấy trộm một trong mấy chiếc sơ mi vải flannel quá cỡ của Alex, luồn cánh tay phải vào ống tay áo, còn cánh tay trái cô đành để áp sát vào mạn sườn. Cô không thể xoay xở mọi việc dễ dàng nhưng vẫn đủ sức ăn hết bữa sáng.
Việc đi bộ không khó khăn lắm. Một khi cô đã đứng thẳng, miễn là giữ được hai vai ngang bằng và lưng không bị gập, phần cổ và vai sẽ không còn gây phiền hà nhiều nữa. Cô thận trọng bước xuống cầu thang, bàn tay phải nắm chặt tay vịn. Lần cuối cùng đương đầu với những bậc cầu thang, cô đã thất bại và cô không thể ép mình tin tưởng chúng lần nữa.
Ầu ơ, con yêu, trên ngọn cây...
Tuyệt hảo. Thêm một buổi sáng nữa, giai điệu ru con rùng rợn cũ rích ấy văng vẳng trong đầu cô.
Khi vào phòng khách, D.D. nghe thấy những tiếng nói vẳng ra từ trong bếp. Tiếng hai người đàn ông thì thào. Có thể là cha chồng cô, ông ghé qua uống tách cà phê chăng? Bố mẹ Alex đã chuyển đến Boston sáu tháng trước để có nhiều thời gian với cháu trai duy nhất. Ban đầu D.D. thấy căng thẳng, cô vốn đã yên tâm với cuộc sống riêng của cha mẹ mình tại Florida. Tuy nhiên cha mẹ của Alex là Bob và Edith đã nhanh chóng chứng tỏ họ cũng dễ chịu như con trai họ. Chưa kể Jack bé bỏng rõ ràng rất yêu thương ông bà, và với lịch công tác của cô và Alex mà nói, có ông bà nội trên danh sách cuộc gọi nhanh khi cần được giúp đỡ thì không bao giờ là ý tưởng tồi. Dĩ nhiên, cô sẽ thích hơn khi ông bà chịu chăm sóc Jack chỉ vì công việc của cô quá bận rộn, chứ không phải vì cô là một người tàn tật hoàn toàn, thậm chí còn không thể tự mặc quần áo. Và nhiều chuyện vụn vặt khác nữa.
Cả hai người đàn ông rõ ràng đang cố không đánh thức D.D. Cô xem đó như lời mời bước vào bếp.
“Xin chào.”
Alex đang ngồi tại chiếc bàn bếp tròn ngay lập tức ngẩng lên nhìn. Không phải cha chồng cô, mà là Phil, cộng sự trong đội đặc nhiệm của cô, ngước mắt lên chậm hơn. Gương mặt Alex điềm tĩnh một cách lịch sự. Rõ ràng anh ấy đã thức dậy mấy giờ đồng hồ rồi, đã đi tắm táp, cạo râu và chăm sóc xong xuôi cậu con trai ba tuổi. Giờ thì anh đã mặc đồ đi làm, sơ mi học viện màu xanh hải quân và quần ka ki. Chiếc áo làm nổi bật đôi mắt thẫm màu và mái tóc muối tiêu của anh. Một người ưa nhìn, cô nghĩ bụng, không phải là lần đầu tiên. Đẹp trai, thông minh, rất yêu thương con cái, nhạy cảm với những nhu cầu của vợ.
Ngồi đối diện Alex chính là đồng nghiệp thân quen nhất của D.D., mái tóc nâu lưa thưa, đã kết hôn và chung tình với người yêu từ hồi trung học tên là Betsy, là cha của bốn đứa trẻ. Ông từng tuyên bố mình gia nhập lực lượng điều tra án mạng Boston để tránh bị đổ máu.
Ngay từ đầu cô đã nghi ngờ.
“Cà phê nóng không?” Phil vui vẻ hỏi. Ông không nhìn thẳng vào mắt cô, đẩy lùi ghế ra sau, tiến thẳng đến ấm pha cà phê.
“Anh không chơi golf à?” D.D. lên tiếng.
Một nụ cười mỉm hé trên khóe miệng Alex.
“Gì cơ?” Phil hỏi, ông đang hết sức tập trung rót cà phê vào cái cốc quá cỡ.
“Cả hai anh đều không đánh bạc. Cũng chẳng có chung những người bạn thân thiết nhất để dự tiệc độc thân. Thật ra mối liên hệ chung duy nhất của hai người là tôi.”
Phil rót xong cà phê. Ông cẩn thận đặt bình cà phê xuống, chậm rãi cầm lên cốc cà phê đang bốc khói, khoan thai quay về phía cô.
D.D. kéo ra một cái ghế và ngồi thụp xuống, đồng thời nhăn nhó. Bất chợt, cô không chắc rằng mình muốn biết
Alex không cười nữa. Mà thay vào đó, anh với tay qua bàn rồi nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay phải của cô.
“Ngủ được chút nào không?” Anh hỏi.
“Tất nhiên. Ngủ đẫy luôn. Chưa từng thoải mái đến thế. Đến nỗi em ước mình lại ngã lộn cổ xuống cầu thang lần nữa để có thể ngủ nướng trên giường lâu hơn.”
D.D. để ý kĩ tới Phil. Ông ấy là mắt xích yếu. Dù có chuyện gì đang diễn ra ở đây, ông ấy sẽ là người nhượng bộ.
“FDIT à?” Cô nhẹ nhàng dự đoán trong khi Phil vẫn đang đứng trước mặt cô, hai bàn tay đỡ lấy cốc cà phê của mình.
Trong thuật ngữ cảnh sát, FDIT tức là Đội Điều tra Sử dụng Vũ khí[*]. Bất cứ khi nào một sĩ quan sử dụng vũ khí, bao gồm nổ súng vào một mục tiêu không xác định tại một hiện trường vụ án rắc rối, FDIT có trách nhiệm điều tra sự việc và quyết định xem liệu hành động của viên sĩ quan ấy có thích hợp không, hay là do bất cẩn.
Vào lúc D.D. tỉnh lại ở bệnh viện, đội FDIT đã tịch thu khẩu súng của cô, còn tương lai sự nghiệp cảnh sát của cô phụ thuộc vào báo cáo mà họ cuối cùng sẽ chuyển cho Cục Tiêu chuẩn Chuyên môn.
Các thanh tra đồng nghiệp đã dặn cô đừng lo lắng. Khả năng nhiều nhất là vũ khí của cô đã phát nổ khi cô ngã xuống cầu thang. Ngoại trừ việc các khẩu Sig Sauer không đơn giản là tự rơi ra khỏi bao súng trên vai. Tương tự, ngón tay trỏ của viên sĩ quan không tự nằm trên cò súng khi chủ nhân đang ngã nhào xuống không gian trống đằng sau lưng, rồi bóp cò ba lần liên tiếp.
D.D. đã cố tình khai hỏa khẩu súng cơ quan cấp cho mình. Bắn vào cái gì đó, hay ai đó.
Ngay cả cô cũng suy đoán được ngần ấy.
Nhưng bắn vào cái gì hay ai và có hay không có chứng cứ hợp lý? Vì các cảnh sát đồng nghiệp của cô chẳng tìm thấy ai khác ở hiện trường. Họ chỉ tìm thấy mỗi mình cô trong trạng thái bất tỉnh nhân sự trong tiền sảnh căn hộ của Christine Ryan và có ba lỗ đạn trên tường. Một trong số ba viên đạn đã xuyên qua căn hộ liền kề. Tạ ơn Chúa, nó không trúng ai hết. Tuy nhiên, hàng xóm không thấy việc này là bình thường, rồi đến chuyện tại sao lại có viên cảnh sát nào đó bắn đạn vào căn hộ kế bên, và...
Các báo cáo gửi về Cục Tiêu chuẩn Chuyên môn đương nhiên sẽ không chỉ bao gồm những gì viên sĩ quan đã làm, mà còn cả những ảnh hưởng từ các hành động này lên toàn bộ hình ảnh của Sở Cảnh sát.
D.D. đang trong vòng nguy hiểm và cô biết thế. Lý do duy nhất các nguy cơ chưa đến sớm hơn là do mức độ những chấn thương khiến cô được nghỉ phép điều trị ngay lập tức. Chưa cần Cục phải ra quyết định vội vàng cho cô quay về làm việc, bác sĩ đã phán rằng cô sẽ còn phải nghỉ làm một thời gian dài nữa.
“Chưa có tin gì.” Phil đáp.
“Ơ.”
“Như thế có thể là tin tốt.” Ông nhanh chóng nói tiếp. “Nếu có bằng chứng rõ ràng về hành vi sai trái, chính quyền sẽ chẳng ngại ngùng gì mà không ra đòn. Không có tin gì thì là tin tốt, và chỉ có thế thôi.”
D.D. dò xét anh bạn đồng nghiệp lâu năm của mình, tự nhủ rằng giá như những lời của ông ấy ăn khớp với biểu hiện trên nét mặt.
“Vai sao rồi?” Phil hỏi.
“Đợi ba tháng nữa hẵng hỏi tôi đi.”
“Lâu thế?”
“Cũng lâu chừng như tôi đang già đi thôi. Nhưng tôi đang tham gia vật lý trị liệu và cả thực hành kiên nhẫn.”
Phil ném sang cô ánh mắt nghi ngờ, ông đã làm việc cùng D.D. đủ lâu để hiểu mức độ kiên nhẫn của cô.
“Đúng như vậy đấy.” Cô đồng tình với Phil.
“Đau lắm à?”
“Gần như lúc nào cũng đau.”
“Bác sĩ không cho cô thuốc giảm đau sao?”
“Chết tiệt, họ kê cho tôi đủ các loại thuốc rồi. Nhưng anh biết tôi mà, Phil. Tại sao lại phải giảm đau khi tôi có thể chia sẻ nó với tất cả mọi người?”
Phil gật đầu tán đồng. Alex vuốt ve mu bàn tay phải của cô.
“Hôm nay tôi sẽ gặp một bác sĩ mới.” Cô nói tiếp, gượng gạo nhún một bên vai. “Nhà trị liệu nào đó chuyên về các kỹ thuật tinh thần trong kiểm soát đau đớn. Tư duy bằng vật chất hay cái gì gì ấy. Ai mà biết được, có thể tôi sẽ học được cái gì đó.”
“Tốt.” Phil cuối cùng cũng trao cho cô cốc cà phê, cẩn thận đặt nó xuống bàn sao cho cô có thể với tới bằng bên tay lành lặn. Nhiệm vụ đã hoàn thành, dường như ông không biết phải làm gì tiếp theo.
“Nếu không đến đây để nói về báo cáo điều tra sử dụng vũ khí, thì anh đến đây làm gì hả Phil?” D.D. nhẹ nhàng hỏi.
Thế rồi khi Phil vẫn không ngước mắt lên, còn Alex một lần nữa xoa nhẹ mu bàn tay cô, Warren nhắm mắt lại để cho bản thân nhận ra cái điều cô đã nghi ngờ từ nãy giờ.
“Có thêm một án mạng nữa.”
“Phải.”
“Cũng bị lột da, cũng có bông hồng đỏ nằm trên bụng nạn nhân, chai sâm banh trên chiếc bàn cạnh giường ngủ.”
“Phải.”
“Anh cần tôi nhớ ra.” Thế rồi tiếp nối theo suy nghĩ đó, cô nói tiếp: “Anh không đến đây với tư cách đồng sự của tôi, đúng không Phil? Đây không phải là chuyện giữa cảnh sát với cảnh sát. Anh cần biết tôi đã thấy cái gì vào đêm đó, là chuyện giữa thanh tra và nhân chứng.”
Ông không nói lời nào. Alex tiếp tục lướt phần da mềm ở ngón tay cái của mình trên các chóp khớp ngón tay cô.
Cô nhìn chằm chằm vào cốc cà phê của mình.
“Được rồi.” Cô thì thầm. “Tôi hoàn toàn hiểu mà. Và dĩ nhiên tôi sẽ giúp. Tôi sẽ làm bất kỳ điều gì giúp ích được.”
Cựu thanh tra D.D. Warren, cô chua chát nghĩ, cố gắng tự nhủ rằng, thực tâm cô biết mình may mắn, ngay cả nếu lý trí của cô chưa thể chấp nhận sự thật ấy.
Firearms Discharge Investigation Team.