Chương 4
“Cơn đau của em có tên là Melvin.”
“Hay hơn nhiều cái tên Wilson.” Chồng của D.D., Alex Wilson, nhận xét. “Hay phải nói là hay hơn nhiều so với Horgan.” Phó Giám đốc Phòng Điều tra Án mạng Cal Horgan là sếp của D.D.
“Xin anh, hai người bọn anh là những cái nhọt nhỏ xíu trên mông, trong khi Melvin là nỗi đau đớn nghiêm trọng trên cổ đây này.”
D.D. tiếp tục bước về phía chồng, anh đang đứng trên hàng hiên căn nhà xây bằng gạch đỏ khiêm nhường trong thành phố. Trời đã dần tối. Mặt trời đang lặn, bầu không khí buổi tối rét buốt với cơn gió lạnh đầu đông. Cô đỗ xe cách đây ba khối nhà. Cứ như thể một người dân địa phương, lái xe quay về nhà sau một ngày làm việc. Hoặc một thanh tra bị chấn thương, vừa tình cờ có mặt ở nhà hàng xóm nhân một vụ án mạng gần đây, ra ngoài đi dạo buổi tối.
Cô không nên ở đây. Thực ra cô chẳng có quyền gì được ở đây hết.
Thế nhưng, khi rời khỏi văn phòng của bác sĩ điều trị mới, cô đã biết nơi mình sắp đến chính là hiện trường vụ án mạng mới nhất. Khi tự ngồi vào được ghế lái, cô cẩn thận vươn tay ngang người tìm kiếm sợi dây da Alex đã tạm gắn vào bên trong cánh cửa phía lái, rồi kéo sợi dây này để vụng về đóng chặt cửa lại mà không cần cử động mạnh cánh tay trái. Cả quá trình diễn ra chậm rãi, bất tiện và khó nhọc.
Có nghĩa là cô còn rất nhiều thời gian để đổi ý.
Cô tra chìa vào ổ, khởi động và cài số lùi.
Bỗng nhiên cô được trải nghiệm một cảm giác kí ức ảo giác rất mạnh mẽ. Rằng trước kia cô đã từng làm chuyện này. Tự nhủ sẽ lái xe về nhà, trong khi lại đang tiến thẳng tới hiện trường vụ án.
Dĩ nhiên, cô đã lặp đi lặp lại khuôn mẫu này suốt cuộc đời mình.
Khác biệt duy nhất đó là lần này, chồng cô đang đứng trước cửa ngôi nhà của người phụ nữ bị giết và anh có vẻ không ngạc nhiên khi thấy vợ đến gần.
“Cuộc hẹn với bác sĩ ổn cả chứ?” Alex hỏi, đưa tay nhấc dải băng vàng để cô chui qua, bước lên hàng hiên có mái che.
“Em được bảo là phải nói chuyện với cơn đau của mình. Anh xem thế mà gọi là ổn sao?”
“Cơn đau của em có đáp lại không?”
“Rõ ràng đó là bản chất của đau đớn.”
“Thú vị đấy.” Anh đáp.
“Vớ vẩn thì có.” Cô tuyên bố.
Cô bước đến bên anh và dừng lại. Ánh mắt Alex vẫn bình thản như luôn thế, không thể đọc được gì trên gương mặt anh. Cô cảm thấy trái tim mình đang có nhịp đập thất thường, hơi thở nông. Cơn đau, cô tự nhắc mình. Phương pháp phục hồi chấn thương dành riêng cho cô tiêu tốn quá nhiều năng lượng, chỉ bước lên ba bậc thang chết tiệt này thôi mà cô cũng phải cực kỳ nỗ lực.
“Họ gọi anh đến à?” Cuối cùng cô hỏi. “Cần đến chuyên môn của anh à?” Phần lớn thời gian, Alex giảng dạy phân tích hiện trường vụ án tại Học viện Cảnh sát. Ngoài ra anh còn làm cố vấn riêng. Và khi có dịp, để mài dũa kỹ năng, anh thích làm việc ngay tại hiện trường, đó là cách hai người gặp gỡ nhau nhiều năm về trước. Tại một ngôi nhà khác ở thành phố, khá giống căn nhà này, ngoại trừ việc ở căn nhà ấy có gã đàn ông đã giết hại toàn bộ gia đình hắn trước khi tự sát bằng súng.
D.D. vẫn nhớ cảnh cô bước qua hiện trường tội ác đó, đi theo các vết máu khi Alex tường thuật lại câu chuyện anh đã thấy được thể hiện qua từng vũng máu và chỗ máu bắn ra, về người vợ, với cột sống bị chém đứt tàn bạo từ phía sau, về cậu con trai đang tuổi thanh thiếu niên lực lưỡng, bị phục kích với một nhát dao duy nhất đâm vào giữa mạng sườn, rồi đến hai đứa trẻ nhỏ tuổi hơn, cố thủ trong phòng ngủ phía sau. Một đứa không bao giờ thoát được khỏi căn phòng đó. Còn một đứa kém may mắn hơn đã làm được.
“Anh biết em sẽ đến.” Alex giản dị nói.
“Muốn tiễn em về à? Nhét em vào trong xe, nơi em thuộc về chứ gì?”
Chồng cô chỉ mỉm cười. Anh vươn tay ra, vén một lọn tóc vàng đi lạc ra sau tai cô. “Cũng có thể là cầu mong gió đừng thổi. Thôi nào D.D. Hóa ra cảnh sát điều tra Boston muốn anh giúp đỡ trong vụ này. Chừng nào anh còn ở đây, sao chúng mình không làm một vòng nhỉ?”
“Đó là lý do cơn đau của em không tên là Wilson.” Cô thành thật bảo anh.
Tuy nhiên, nét mặt Alex bỗng trở nên buồn rười rượi, “ơ, anh sẽ không thấy biết ơn đâu.”
Bước vào tiền sảnh tối om, ban đầu D.D. choáng váng với cái mùi. Lại thêm một lần cảm giác ký ức ảo giác quay về. Cô có thể hình dung mình đang bước vào căn hộ của Christine Ryan, cũng hít ngửi đúng cái mùi hăng hắc ấy và ngay cả khi chưa nhìn thấy cái xác, cô đã biết rằng xác chết trông sẽ rất kinh khủng. Thế rồi khoảnh khắc đầu tiên, cô run rẩy khi nhận ra mình đang nhìn xuống phần còn lại của cô gái trẻ. Làn da bị lột thành những dải dài, quăn queo và chất đống cạnh xác chết.
Alex đang dò xét cô. Không nhìn vào sàn nhà, các bức tường hay cầu thang lên gác, tất cả những yếu tố hợp lý để nhà tội phạm học phân tích. Anh đang chăm chú nhìn cô, và điều ấy quan trọng ngang với bất kỳ điều gì khác, ép buộc cô phải gắng hết sức.
Cô hít một hơi thật sâu, lần này qua đường miệng, và tiếp tục dấn bước.
Alex chỉ tay vào một cái thùng cạnh bức tường. Trong thùng là bao ni lông bọc giày và mũ bọc tóc dành cho tất cả các thanh tra vào ra hiện trường, một sự đề phòng bổ sung cần thiết khi một hiện trường tội ác được xem là đặc biệt phức tạp, hoặc khi bằng chứng thuộc loại đặc biệt dễ bị xâm hại.
Nghi thức khác so với nạn nhân vụ án mạng đầu tiên. Hiện trường đó tuy ghê rợn nhưng chủ yếu do tấm thảm thấm đẫm máu của nạn nhân. Còn lần này...
D.D. đeo bao ni lông xanh lơ quanh đôi bốt gót thấp. Bao ni lông lớn và đàn hồi, nên không quá khó khi dùng một tay để đeo. Đối với mũ chụp tóc thì khó khăn hơn nhiều. Cô không tìm ra cách nào đội được mũ chụp tóc cho đúng, đồng thời phải gom hết các lọn tóc bướng bỉnh. Alex phải giúp đỡ. Những ngón tay anh lướt quanh chân tóc của cô, gom lại các món tóc quăn vàng và nhét vào mũ chụp. Cô đứng im, để anh thực hiện ma lực của mình, khi hơi thở của anh phả trên má cô. Ngoài những lúc giúp cô trong phòng tắm, đây là thời điểm hai vợ chồng gần gũi nhất suốt mấy tuần.
“Nhìn kìa!” Alex lẩm bẩm, đưa tay chỉ bức tường liền kề cầu thang.
Cô nhìn theo ngón tay anh và lập tức nhận ra, ngay phía trên ván đứng thấp nhất, một vết ố nổi bật trên nền sơn nhạt hơn. Vết máu đầu tiên.
“Đây nữa này.” Lúc này anh chỉ một chỗ trên mặt sàn, cách chân trái của cô cỡ mười lăm phân. Trong ánh sáng mờ mờ, tuy rất khó nhìn, nhưng dấu này còn to hơn, rõ ràng hơn.
D.D. cúi xuống xem xét kĩ hơn, trong khi Alex tăng thêm cường độ ánh sáng. Anh chiếu sáng dấu vết này, D.D. không thể ngăn mình bật ra tiếng thở gấp thật khẽ.
“Dấu chân thú.”
“Nạn nhân nuôi một con chó nhỏ tên là Lily. Giống chó fluffy nhỏ, qua quan sát ván đứng cầu thang.”
Khi xem xét kĩ hơn, D.D. đã hiểu ý anh. Vết máu ở đó đã tạo thành một mẫu vết máu rõ nét, với đặc trưng là hàng tá đường thẳng màu đỏ mảnh, đúng như những gì xảy ra khi bộ lông đẫm máu quét qua sàn hoặc trượt xuống từ trên tường.
“Lông thẳng, không xoăn.” D.D. lẩm bẩm. “Thế đúng rồi, Lily là giống chó fluffy.”
Đến giờ D.D. đã nhận ra lý do đằng sau những bao ni lông bọc giày. Bởi vì con chó hoàn toàn vô tình đã làm hiện trường bị xáo trộn, các thanh tra không thể bị phân tâm hơn nữa.
Alex bước thẳng lên cầu thang, nhưng D.D. ngăn anh lại. Cô muốn dành thêm một phút nữa xác định phương hướng, thiết lập ấn tượng ban đầu về căn nhà này và người phụ nữ đã sống ở đây.
Bây giờ cô mới để ý một tiền sảnh khiêm tốn, với chiếc ghế dài phủ đệm thêu hoa, trên mặt ghế lẫn dưới gầm ghế là các đôi giày xếp bừa bãi. Cô trông thấy nào là bốt, guốc, và vài đôi cao gót. Những đôi giày thiết thực mang tông màu trung tính đen và nâu với gót cao vừa phải. Đều là giày nữ, cỡ số tám.
Từ tiền sảnh, không gian mở rộng ra một phòng khách nhỏ, với chiếc sô pha màu xanh xám bọc đệm dày sụ đã mòn xơ và chiếc ghế dài có đệm hợp tông. Một cái chăn quấn xốp nhẹ màu xanh dương chất đống trên một góc sô pha, trong khi chiếc khăn đắp của chó phủ lên chiếc ghế dài. Mấy chồng quần áo có lẽ là xếp trên một chiếc ghế nữa, chắc là sắp gấp cất đi, trong khi sô pha nằm đối diện chiếc ti vi màn hình phẳng kích cỡ trung bình.
Từ phòng khách, D.D. bước vào căn bếp mang phong cách cổ điển thập niên 70, hoàn chỉnh với lớp vải sơn lót sàn nhà màu vàng đã phai màu và bếp màu xanh ô liu kiểu cũ. Trái ngược với phòng khách và tiền sảnh được sử dụng nhiều, không gian này gần như rất nghèo nàn. Một máy pha cà phê hiệu Keurig, một lò vi sóng bé tí nằm trên kệ bếp. Trong bồn rửa có một cái đĩa duy nhất, còn lại là nĩa, dao và ly rượu. Nhất định căn bếp này thuộc về kiểu người thích mua đồ ăn sẵn về. D.D. biết rõ vì trước khi kết hôn với Alex, căn bếp của cô cũng gần giống thế này.
Cô cùng Alex quay ra tiền sảnh. “Em mạnh dạn đoán cô ta là y tá.” Cô nói to suy nghĩ của mình. “Có cuộc sống tươm tất, vừa đủ tiền mua một căn hộ chung cư, nhưng không có dư tiền để nâng cấp tủ giá, hoặc sắm đồ nội thất sành điệu của Pottery Bam. Công việc của cô ta đòi hỏi đi lại rất nhiều, do đó phải mua những đôi giày thực tế hơn là thời trang. Độc thân, hoặc chỉ vừa mới bắt đầu một mối quan hệ. Nhưng nếu vậy, họ sẽ gặp gỡ nhau tại nhà của anh ta, vì nơi này là lãnh địa riêng, cô ta chưa sẵn sàng chia sẻ nó với ai.”
Alex nhướng mày. “Gần đúng. Regina Bames. Bốn mươi hai tuổi, chuyên viên trị liệu cơ năng, mới ly hôn, làm việc tại một cơ sở dưỡng lão cách nhà không xa. Không có thông tin gì về các bạn trai mới, nhưng không có nhân chứng và không có dấu hiệu cố tình đột nhập.”
“Có thể gần đây, cô ta đã gặp gỡ ai đó. Hoặc có một mối quan hệ trên mạng. Cô ta đã cho hắn vào nhà.”
Alex không nói gì. Các chuyên viên kỹ thuật sẽ sục sạo máy tính cùng các thiết bị khác ghi chép các hoạt động trực tuyến của nạn nhân. Lãnh địa của Alex chính là những dấu chân chó đẫm máu và mẫu vết máu ngắt quãng dẫn lên cầu thang.
“Nhà của Christine Ryan cũng không có dấu hiệu cố tình đột nhập.” D.D. cân nhắc. “Bạn bè của cô ấy đã thề rằng nêu cô ấy mà có bồ mới thì hẳn họ đã biết, bất kể trên mạng hay ngoài đời. Hàng xóm có nghe thấy gì không?”
“Không.”
Cô vươn tay, gõ lên bức tường trong nhà để thăm dò. Nói chung, các ngôi nhà liền kề ở thành phố như này thì hàng xóm khó mà biết được vì có hệ thống cách âm tốt. Một cuộc vật lộn sinh tử, tiếng la hét hẳn là sẽ không thể nào không vọng ra ngoài.
“Các máy quay phim của hàng xóm, hệ thống an ninh trong nhà thì sao?”
“Không thu được gì.”
“Thời điểm tử vong là mấy giờ?”
“Từ nửa đêm đến hai giờ sáng.”
“Có thể hắn phục kích các nạn nhân trong khi họ đang ngủ. Đó là lý do tại sao không có dấu hiệu vật lộn.”
“Nhưng làm sao hắn vào được trong nhà?”
“Bẻ khóa chăng?” D.D. quay ra, kiểm tra cơ cấu khóa cửa ra vào. Như một biện pháp đảm bảo an toàn cho phụ nữ đơn thân trong thành phố, Regina rất xem trọng hệ thống an ninh trong nhà. D.D. nhận thấy một cái khóa chốt bằng thép trong tình trạng tương đối mới. Christine Ryan, nạn nhân đầu tiên, cũng thận trọng không kém.
Alex im lặng chờ đợi khi cô đi đến câu trả lời anh đã biết.
“Có thể làm được.” D.D. lẩm bẩm. “Nhưng không phải dễ.”
“Có thể là không.”
“Nhưng nếu cô ta cho hắn vào... một cái đĩa, một cái chén trong bồn rửa trong bếp. Đó không phải là quan hệ xã giao. Ví dụ, mời một người bạn đặc biệt ghé qua uống chén rượu trước khi đi ngủ. Có thu được bất kỳ bằng chứng nào từ phòng khách hay nhà bếp không? Dấu chân, tóc hay sợi vải?”
“Không có dấu chân, vẫn đang xử lý tóc và sợi.”
Cô gật đầu, nhìn xuống dấu chân chó trên sàn, khi Alex một lần nữa hướng lên cầu thang.
Cô đang muốn trì hoãn. Hai chân cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, kháng cự lại việc dang dở lúc trước là dấn bước lên cầu thang, tiến vào phòng ngủ chính, đến với cốt lõi của vấn đề. Phải chăng cô đang quá sợ hãi khung cảnh mình sẽ thấy trong phòng ngủ? Hay phải chăng còn tồi tệ hơn thế? Có phải cô đang sợ cái cầu thang?
Cuối cùng Alex giành lấy vinh dự đó. Anh bước lên vài bậc đầu tiên. D.D. không còn lựa chọn nào khác đành bước theo.
Với chùm ánh sáng công suất cao, Alex rọi sáng thêm nhiều bằng chứng vết máu dọc đường đi. Những dấu chân thú, vài dấu còn nguyên vẹn, vài dấu chỉ còn lại một phần, khi con chó nhỏ đi lên đi xuống cầu thang. Thế rồi lên đến đầu cầu thang, họ thấy một vệt to hơn đáng kể, như thể ai đó đã phát hiện một vũng máu lớn và cố gắng lau sạch.
“Chúng ta sẽ tiến hành vài thí nghiệm xem có thể tái tạo mẫu không.” Alex lên tiếng. “Nhưng anh tin rằng mẫu vết máu này cũng do con chó mà ra. Nó bị kích động, dành thời gian ở bên cạnh xác chết, rồi chạy tới chạy lui trong tiền sảnh. Anh nghĩ đến đầu cầu thang này, con chó nằm nghỉ một lát. Có thể nó chờ người đến cứu.”
D.D. đang khó khăn lấy lại nhịp thở. Cô tự nhắc mình là do leo cầu thang. Nhưng cô phải siết thật chặt tay vịn bên phải, lồng ngực cảm giác co thắt bất thường. Như thể một gã khổng lổ nào đó đã len vào trong cơ thể cô, giờ đây đang vặn xoắn hai lá phổi của cô bằng nắm tay nung núc thịt của hắn.
Cô hơi cúi xuống, thấy mình đang thở hổn hển.
Rồi khi những chấm trắng bắt đầu xuất hiện trước mắt cô...
Ầu ơ, con yêu, trên ngọn cây...
“Nắm lấy tay anh. Đứng vững vào. Giờ thì thở đi. Hít vào bằng miệng, một, hai, ba, bốn, năm. Thở ra bằng mũi. Một... hai... ba... bốn... năm.
Bình tĩnh, em yêu. Bình tĩnh.”
Một phút nữa. Có thể là hai, ba, hay mười phút. Cô thấy xấu hổ khi nhận ra toàn thân mình đang run lên không sao kiểm soát được. Người cô đang vã mồ hôi. Cô có thể cảm thấy những giọt mồ hôi đang đọng trên lông mày, chảy xuống hai má cô. Trong một khoảnh khắc, cô bùng lên ham muốn lao xuống cầu thang và chạy ra cửa. Cô sẽ chạy trốn khỏi hiện trường này. Bỏ chạy và không bao giờ quay lại.
Những ngón tay của Alex đan vào những ngón tay của cô.
“Em không phải làm việc này.” Anh nhẹ nhàng nói. “Bất kỳ lúc nào em muốn, D.D. chúng ta có thể rời khỏi chỗ này. Anh sẽ đưa em về nhà.”
Câu nói đã có hiệu quả. Giọng nói của anh thật kiên nhẫn, thật thấu hiểu, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghiến chặt răng và đứng thẳng người dậy. Cô không muốn trở thành con người này. Một phụ nữ yếu đuối, run rẩy, đòi hỏi chồng phải đỡ cả khi leo mấy bậc cầu thang chết dẫm.
Cô hít vào thật sâu, đếm đến năm. Rồi thở ra, và ngẩng đầu lên.
“Em xin lỗi.” Cô nói ngay, không dám nhìn vào mặt Alex. “Rõ ràng là đúng lúc lên cơn tăng xông.”
“D.D.”
“Tất cả những thứ lộn xộn ở đây chẳng hề tốt cho sức khỏe tẹo nào.”
“D.D.”
“Có thể thay vì đặt tên cho cơn đau, em nên buộc nó phải chạy mấy vòng. Như thế sẽ dạy cho nó một bài học.”
“Dừng lại đi.”
“Gì cơ?”
“Đừng có nói dối anh. Nếu em cần nói dối bản thân mình, việc đó vẫn có thể hiểu được. Nhưng đừng nói dối anh. Đây là lần đầu tiên quay lại một hiện trường vụ án kể từ khi em gặp tai nạn. Rằng em đang phải chịu một kiểu cơn hoảng loạn nào đó...”
“Em không hoảng loạn!”
“Một kiểu phản ứng cảm xúc nào đó vô căn cớ. Em đâu có phải mình đồng da sắt, em yêu.” Giọng Alex ngày càng dịu dàng. “Em là con người thật sự. Và con người thật sự sẽ cảm thấy sợ hãi, đau đớn và có lúc này lúc khác. Nó không làm cho em yếu đi. Mà chỉ có nghĩa là em là người.”
“Em không hoảng loạn.” Cô lẩm bẩm, vẫn nhìn ra chỗ khác. Thế rồi, đơn giản là cô cần phải biết. “Con chó có sao không?”
“Đang ở nhà hàng xóm, mà anh nghĩ rằng đây là ngôi nhà thứ hai của nó rồi.”
“Mình con chó phủ đầy máu đúng không? Cách duy nhất để cái vệt này trông to như thế... Bốn chân và bụng của con chó chắc hẳn phải đẫm máu. Từ tấm thảm. Từ việc nằm xuống cạnh cô chủ của nó, và từng chồng, từng chồng da bị lột ra...”
“Chúng ta có thể về nhà, D.D., bất kể lúc nào em muốn.”
“Khi gió thổi.” Cô lẩm bẩm.
“Cái gì thế?”
Cô đơn giản chỉ mỉm cười, ngẩng đầu lên và so vai lại. “Và đứa trẻ sẽ rơi, cái nôi và mọi thứ.”
Cô tiếp tục đi xuống sảnh.
Họ đã để lại hiện trường tương đối nguyên vẹn. Dĩ nhiên thi thể đã được mang đi. Nhưng tấm thảm thấm đẫm máu, chai sâm banh, đôi còng tay lót lông vẫn để nguyên chỗ cũ. Tấm ga giường đỏ máu được vắt tạm lên bức tường trống. D.D. đã từng chứng kiến kỹ thuật này rồi, ga trải giường, quần áo, thậm chí là toàn bộ các phần sàn gỗ đều được treo lên tại hiện trường tội ác ban đầu, giúp cho phép phân tích máu bắn ra dễ thấy hơn. Mặc dù vậy, cô vẫn phải cố gắng tự trấn tĩnh khi Alex bật sáng ngọn đèn trên đầu, xua tan đi bóng tối dày đặc, làm lộ ra toàn bộ khung cảnh máu me ghê rợn.
“Anh đã đề nghị họ để lại hiện trường ban đầu càng nguyên vẹn càng tốt.” Alex nhẹ nhàng lên tiếng. “Cho phép anh có cơ hội nghiên cứu hiện trường theo đúng tình trạng của nó.”
D.D. gật đầu. Vai trái của cô lại bắt đầu đau nhói từ sâu bên trong.
“Cũng là chai sâm banh như trước.” Cô nhận xét, quan sát mọi thứ ngoại trừ tấm ga giường đang treo lơ lửng.
“Phil tin rằng kẻ sát nhân mang đến tất cả: chai sâm banh, còng tay và bông hồng.”
“Đạo cụ cho vở diễn của hắn.”
“Hắn muốn màn diễn phải đúng như thế.” Alex nhận định. “Không phải là bất cứ chai rượu nào, hay bất kỳ bông hoa nào. Mà phải là những món đặc trưng này.”
“Đúng kiểu chú trọng nghi lễ.” Cô đã từng nghĩ đến chuyện này. Họ đang xem xét trí tưởng tượng hết sức phong phú của kẻ sát nhân. Lúc này một ý nghĩ khác quay lại với cô, giống như những bóng đen của một giấc mơ. “ViCAP thì sao?” Cô hỏi, ý muốn nói tới Chương trình Nghiên cứu Tội phạm Nguy hiểm, bao gồm cơ sở dữ liệu có thể tìm kiếm được, thu thập đầy đủ những chi tiết thích hợp từ các vụ án hình sự khắp toàn quốc. Các thanh tra có thể sử dụng nó để đối chiếu tội phạm thuộc thẩm quyền của họ với những hành vi tương tự từ các địa phương khác.
“Anh chắc chắn họ sẽ kiểm tra chương trình ấy.”
“Hắn sắp xếp mọi thứ sao cho trông có vẻ lãng mạn.” Cô lẩm bẩm. “Hoa hoét, sâm banh, đồ chơi tình dục. Nhưng tất cả đều để kiểm soát. Hắn, kẻ kiểm soát mọi thứ.”
Alex không nói gì. Anh len ra phía sau, chiếu chùm ánh sáng cường độ cao hướng ra tiền sảnh. Chùm ánh sáng trắng rực rỡ ngay lập tức chiếu sáng hàng tá vết máu, hầu hết là những dấu chân đẫm máu do con chó chạy tới chạy lui. Tiếp theo anh hướng chùm sáng xuống sàn trong phòng ngủ chính và D.D. lập tức kinh ngạc trước sự tương phản. Một loạt những dấu chân thú dẫn từ giường ngủ cỡ lớn đến cửa ra vào. Rồi một dấu vết nhạt hơn xuất hiện trên mặt sàn gần chiếc bàn đầu giường ngủ bên tay phải, chính là chỗ có máu nhưng tên sát nhân đã cố gắng lau sạch nó đi.
Còn lại... chẳng có gì.
Tại đây, trong căn phòng đóng vai trò như sân khấu trung tâm của một trong những vụ án mạng ghê rợn nhất D.D. từng thấy, gần như không có bằng chứng về máu. Trên sàn không có, trên tường cũng không.
“Nhưng... nhưng...” D.D. thấy mình đang cà lăm. Rồi cô quả quyết hơn: “Không thể nào. Không đời nào anh có thể lột da ai đó mà bản thân anh không bị dây máu khắp người. Không đời nào kẻ sát nhân có thể di chuyển quanh căn phòng này, chứ chưa nói đến chuyện rời khỏi căn nhà, mà không để lại một vệt máu rõ ràng. Ngay cả sau đó nếu hắn có vệ sinh thân thể sạch sẽ bằng giẻ lau thấm đẫm thuốc tẩy, cũng không thể nào gột sạch hết được. Đó là toàn bộ ma thuật trong công việc của anh. Kể cả khi anh có thể không còn nhìn thấy máu bằng mắt thường nữa, nó vẫn vương vấn, vẫn đợi chờ đến khi gặp một chùm đèn cường độ cao hoặc một dung dịch hóa chất thích hợp để kể câu chuyện của mình. Chỗ này...” Cô vẫy tay về phía bề mặt tương đối rộng không dây máu trên sàn gỗ. “... Em đang nhìn vào nó, nhưng không tin nó.”
“Như anh đã nói, cảnh sát điều tra Boston sẽ không phiền nếu ta giúp đỡ trong vụ này.” Alex bước sâu hơn vào trong phòng, chiếc đèn rọi sáng của anh quét theo phương pháp bên phải, bên trái, bên phải. “Chúng ta bắt đầu với ga giường nhé? Anh tin nó đóng vai trò mở đầu câu chuyện.”
Cô gật đầu ngay. Đáp lại tín hiệu bằng tay của anh, cô ngoan ngoãn tắt ngọn đèn trên đầu. Trong bóng tối lờ mờ, dễ dàng tập trung vào ánh đèn cường độ cao của Alex hơn và cách ánh sáng làm nổi bật tấm ga bọc đệm duy nhất có những vệt máu đen ngòm loang lổ như vết mực đổ kinh hoàng, chết chóc.
Bây giờ D.D đã hiểu, các mẫu máu biến đổi tùy thuộc vào tốc độ cú đánh và tính chất xốp của vùng bề mặt. Bộ đồ giường, chẳng hạn như các tấm chăn và đệm, rõ ràng rất mềm và xốp, nghĩa là máu bắn ra đã thấm vào trong thay vì nẩy bật thẳng ra ngoài, hoặc hình thành một mẫu máu bắn tóe hình sao khi va chạm. Thực ra, lúc này trên tấm ga giường trắng muốt đã xuất hiện một dấu máu duy nhất, rất dài, gần như có hình trụ, được chia thành hai nửa nhờ các vạch trắng. Cô cùng Alex bước đến gần hơn, kiểm tra các đường mép bên ngoài của dấu vết.
“Em không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của bụi mịn..D.D. lẩm bẩm. “... Như kiểu sự dội ngược trở lại do khẩu súng tốc độ cao.”
“Nạn nhân không bị bắn. Các mẫu máu cho thấy sự va chạm ở tốc độ thấp.”
Và D.D. biết rằng nó tương đồng với hầu hết các vết đâm. Cô vẫn nhíu mày. “Nhưng không hề thấy máu bắn ra, thậm chí không thấy cả những giọt máu ngẫu nhiên từ chuôi dao hay mép lưỡi dao. Anh giải thích sao về điều đó?”
“Hung thủ không đâm. Nguyên nhân chết còn chưa rõ. Nhưng xét đến sự thiếu vắng các vết thương do tự vệ, động mạch không phun và bắn máu ra ngoài, nạn nhân đã chết trước khi hung thủ bắt đầu lột da cô ta. Anh chỉ là một nhà tội phạm học, không phải nhà nghiên cứu hành vi, nhưng có vẻ như tội ác này chú trọng vào kiểm soát, chứ không phải đau đớn và hành hạ. Thứ chúng ta đang thấy ở đây chỉ đơn thuần là kết quả của công việc sau khi nạn nhân đã chết.”
Ý nghĩ ấy hẳn là làm an lòng cô hơn. Rằng nạn nhân đã chết trước khi lưỡi dao lạnh buốt ấy đâm xuống bên dưới làn da cô ta... Thế nhưng, D.D. thấy mình như càng khiếp sợ hơn. Một kẻ săn mồi bệnh hoạn về mặt tình dục với thôi thúc áp đảo muốn nạn nhân phải đau đớn và phải chịu đựng là một chuyện cô gần như có thể hiểu được. Nhưng... tên này lại chỉ thích lột da nạn nhân để tiêu khiển ư?
“Những khoảng trống kìa?” Lúc này cô thì thầm, đưa tay chỉ hai vết trống giống hệt nhau trên tấm ga giường trắng sạch ở giữa vết máu hình trụ lớn.
Alex lấy ra một cây bút chì. Bằng tay trái, anh bắt đầu vừa chỉ vừa giải thích. “Nhớ này, hành vi xẻ thịt sau khi chết gần như được thực hiện ở phần thân mình và phía trên hai bên đùi. Nếu em nhìn theo vết máu, em có thể thấy vết loang ở phía trên cùng, và những vết hằn ở đây mà anh tin rằng chúng là do các xương bả vai của nạn nhân bị ấn mạnh xuống tấm ga giường để hạn chế hấp thụ máu. Rồi tự định hướng, chúng ta có thể thấy đây là đầu, hai vai, thân người, hai chân. Căn cứ theo đó...”
“Các khoảng trống nằm ở hai bên đùi của nạn nhân.”
“Từ phần dưới hai chân hung thủ, anh nghĩ vậy. Về cơ bản, hắn đang ngồi theo kiểu cưỡi ngựa trên người cô ấy, mặt trước hai bên ống đồng của hắn ép vào tấm đệm trên cả hai bên đùi nạn nhân, vì thế cho nên phần ga giường ấy không thấm máu.”
“Hắn vô hiệu hóa nạn nhân của hắn.” D.D. lẩm bẩm, cố gắng sắp xếp thành chuỗi các sự kiện trong đầu. “Thế rồi nhiều khả năng nhất là hắn sắp đặt bối cảnh. Rượu sâm banh, còng tay, bông hồng. Hắn muốn mọi thứ xong xuôi trước khi biến thành... hỗn loạn.”
Alex quay lại, quét chùm sáng cường độ cao qua chiếc bàn đầu giường nơi chai sâm banh và các đạo cụ khác đang chờ. Ánh đèn không làm xuất hiện một giọt máu nào.
“Giả định tốt đấy.” Anh nói.
“Tiếp theo... hắn sẽ phải lột truồng nạn nhân. Phơi bày làn da của cô ta.”
Chùm sáng chiếu đến phía bên trái giường, lúc này D.D. đã thấy ở đó một đống quần áo tối màu.
“Mấy cái áo len chui đầu màu đen, áo thun Red Sox ngoại cỡ, đồ lót.” Alex thông báo.
“Có vẻ như một bộ pijama thích hợp cho phụ nữ độc thân. Hắn gạt nó sang bên.”
Một cái gật đầu nữa.
“Tiếp theo...” Cô quay về phía giường. “... Hắn trèo lên giường, chọn tư thế cưỡi ngựa trên cơ thể trần truồng của nạn nhân, và bắt đầu... lột da cô ta. Tại sao?”
Alex nhún vai. “Một phần của nghi lễ? Có thể hung thủ thực sự mắc chứng loạn dâm với xác chết, và chính những khoảnh khắc này với xác chết là những thời khắc khiến hắn thỏa mãn. Những mảnh da rất mỏng, căn cứ theo nghiên cứu của pháp y về nạn nhân đầu tiên, chúng đều rất chuẩn xác, được thực hiện có phương pháp. Theo ước tính của anh ấy, hung thủ đã mất ít nhất một tiếng đồng hồ cho quá trình lột da, nếu không phải hai hoặc ba tiếng.”
“Tinh dịch thì sao?” D.D. hỏi. “Có dấu hiệu tấn công tình dục không?”
“Nạn nhân thứ nhất thì không có. Nạn nhân thứ hai thì phải chờ xét nghiệm.”
“Em không hiểu. Hắn tiếp cận và vô hiệu hóa nạn nhân bằng cách nào. Đánh thuốc mê họ à?”
“Vẫn phải chờ sàng lọc chất độc.”
“Tiếp theo... bắt đầu với con dao. Trong ít nhất một tiếng à?”
“Với một chút kỹ năng.” Alex bổ sung. “Pháp y gợi ý rằng hoặc hắn là thợ săn hoặc thậm chí có thể là đồ tể. Tuy nhiên dựa trên những nhát cắt mượt và đều đặn, hung thủ của chúng ta có kinh nghiệm đấy.”
“Kiểu lưỡi dao như thế nào?”
“Nhiều khả năng nhất là lưỡi dao nhỏ và sắc bén, thậm chí có thể là được thiết kế đặc biệt cho công việc này. Đây là vấn đề khác cần phải cân nhắc. Thường trong những vụ án như thế này, hung thủ cuối cùng sẽ hạ vũ khí xuống. Em biết đấy, nghỉ ngơi một lát, điều chỉnh lại tay nắm, hoặc thậm chí là đặt con dao xuống khi lên hoặc xuống khỏi giường. Một hành động theo phản xạ, thậm chí hắn còn chả nghĩ đến, nhưng để lại vết hằn đẫm máu của lưỡi dao như một bằng chứng bổ sung. Trong trường hợp hung thủ dành nhiều thời gian bên cạnh xác chết tại một hiện trường, thì vết máu này là loại bằng chứng em trông đợi nhất. Ngoại trừ...”
“Hắn không làm thế.”
“Hoặc hắn hoàn toàn nhận thức được, hoàn toàn kiểm soát bản thân, đặt con dao xuống giữa một vết máu khác, một nơi mà hắn nghĩ rằng sẽ không để lại mẫu máu.”
D.D liếc nhìn chồng. “Anh vừa nói hắn nghĩ như thế sẽ không để lại mẫu máu...?”
Alex mỉm cười yếu ớt. Anh quay lại với tấm ga giường đẫm máu trên tường, chùm sáng từ ngọn đèn pin của anh đang chiếu sát vào nó. “Trong kiểu tấn công thế này, nơi nạn nhân bị chảy máu từ rất nhiều vết thương trong khoảng thời gian kéo dài...”
“Đó cũng là một giả định.”
“Em thu được các mẫu máu chồng lên nhau. Khi máu bắt đầu khô, nó sẽ thâm đặc lại, các mép chuyển thành màu vàng do huyết sắc tố đang tách ra khỏi các tiểu cầu. Máu cũ bắt đầu hình thành một lớp bề mặt để máu mới nhỏ giọt lên đó.”
Cô gần như có thể hình dung được điều này. “Có nghĩa là nếu hung thủ đặt con dao đang đẫm máu tươi xuống một vùng máu đang khô, thì có thể để lại một vết hằn trên bề mặt máu cũ.”
“Chính xác đấy.”
“Và trong trường hợp này...”
Gương mặt Alex chỉ cách bề mặt đẫm máu đỏ đã khô cứng này có năm phân. “Anh nghĩ... mình có thể thấy một đường nét. Tuy mờ nhưng nó ở đó. Anh sẽ dự đoán một con dao phi lê, nhưng nói công bằng, đôi khi rất khó biết liệu ta đang thấy thứ ta muốn thấy hay thứ thật sự đang ở đó. Tuy nhiên, chúng ta có thể tinh chỉnh hình ảnh này, tăng độ tương phản bằng cách sử dụng vài hóa chất khi quay về phòng thí nghiệm. Chắc chắn nó đáng để theo đuổi.”
“Chắc chắn rồi.” Cô đồng tình.
Anh nhíu mày thêm lần nữa, chăm chú nhìn kĩ. Vì muốn tranh luận D.D. cũng làm theo, nhưng không thể nhìn ra được sắc thái của một vết máu bên trong một vết máu. Cố gắng lắm cô cũng chỉ nhận thức được mùi tanh của máu ngày càng nồng. Quá nồng. Tấm ga giường này. Tấm đệm này.
Thế nhưng khi quay người đi, cô không ngửi thấy cái mùi tanh nồng ấy trong không gian còn lại của căn phòng.
Alex nhìn theo hướng cô, một lần nữa quét chùm sáng cường độ cao lên các bức tường và sàn khi họ cân nhắc bước cuối cùng trong quy trình của hung thủ.
“Dọn dẹp.” D.D. lẩm bẩm.
“Nhất định rồi.” Alex đồng tình. “Hắn dọn dẹp.”
Anh di chuyển chùm sáng thành các đường chậm rãi, nhịp nhàng xung quanh phạm vi chiếc giường cỡ lớn, rọi sáng những dấu chân thú, một vết máu to hơn nữa gần cửa phòng ngủ khớp với vết dưới phòng lớn. Con chó Lily, một lần nữa lại nằm xuống.
“Con chó không sủa à?” D.D. hỏi.
“Không phải ai cũng nghe thấy tiếng sủa.”
“Thế nhưng rõ ràng con chó đang đau khổ.” Cô chỉ tất cả những dấu chân thú, tới lui tới lui.
“Đau khổ, nhưng nhỡ nó bối rối thì sao? Hãy nhớ, mặc dù nghe có vẻ lạ lùng, nhưng đây không phải là cuộc tấn công bạo lực. Ít nhất chúng ta không có bằng chứng cho thấy kẻ sát nhân đột nhập vào nhà và khống chế nạn nhân. Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, nó cũng diễn ra rất... nhẹ nhàng. Ngay cả việc cắt xẻ sau khi nạn nhân chết. Chắc hắn đã ngồi lên xác chết ở trên giường. Không có la hét, không có vật lộn, không có dấu hiệu đau khổ nào của nạn nhân thể hiện ra ngoài.”
D.D. rùng mình. Cô không thể kiềm chế được. “Hắn lên kế hoạch.” Cô nói lớn, tập trung trở lại. “Hắn đã thực hiện kế hoạch. Và rồi..”
“Và rồi tự hắn dọn dẹp mọi thứ sau đó.” Alex đáp, rồi nhíu mày. “Đây chính là phần anh không hiểu. Ngay cả khi không phải là một hiện trường lộn xộn, không có chạy trốn, không có rượt đuổi, không có khống chế còn lượng máu chảy từ xác nạn nhân thấm vào tấm đệm... thì hai bàn tay, hai cẳng tay của kẻ sát nhân hẳn phải đẫm máu. Còn chưa nói đến đôi chân hắn từ tư thế ngồi cưỡi ngựa trên xác chết, hai bàn chân hắn... Cái sàn nhà này nên là đối tượng nghiên cứu để tìm bằng chứng vết máu. Nếu trên sàn không hề có những dấu chân đẫm máu, máu bắn tóe ra v.v... vậy thì tối thiểu nhất, vẫn phải có những mẫu vết máu xuất hiện do nỗ lực xóa sạch mọi dấu vết của hung thủ. Nhưng tại sao lại chẳng có gì hết?”
D.D. hiểu quan điểm của Alex. Cô có thể đếm được nhiều hơn cả tá dấu chân thú khi con chó chạy tới lui khắp sàn nhà. Và chỉ có thế.
“Sau đó, hắn rửa ráy trong phòng tắm à?” D.D. cân nhắc. “Có thể là vòi sen? Anh chắc chắn Phil đã dùng gạc thấm vòi sen và các ống dẫn nước của bồn rửa để tìm dịch thể rồi chứ?”
“Anh chắc chắn Phil làm rồi. Nhưng làm sao kẻ sát nhân vào được trong đó? Khinh công à?” Alex quét chùm sáng từ giường đến ngưỡng cửa phòng tắm chính. Các tấm ván sàn không cho thấy hình ảnh một vết máu nào. Anh cũng chiếu đèn lên cả tay nắm cửa bằng đồng. Cũng không hề có các dịch thể. Thế rồi để cho triệt để, anh còn quét chùm sáng cường độ cao qua sàn nhà lót vải sơn nứt nẻ, bồn tắm màu trắng quen thuộc, bồn rửa tay rồi bệ xí. Chẳng có gì, chẳng có gì cả, chẳng gì hết.
“Một kiểu rửa ráy đặc biệt chăng?” D.D. nghĩ tiếp. “Hắn cọ rửa không gian này bằng bàn chải đánh răng và thuốc tẩy, làm sạch thật kĩ từng centimet vuông...”
“Có thể, nhưng có khả năng đó không?” Vẻ mặt Alex vẫn hồ nghi. Như Alex từng nói rõ, gần như không thể nào gột sạch hết một trăm phần trăm máu. Do đó, các nhà tội phạm học có thể xây dựng toàn bộ quá trình sử dụng bằng chứng vết máu để tóm các kẻ sát nhân thông minh, biết dùng thuốc tẩy rửa sạch tường nhưng lại quên chốt cửa sổ, hoặc chà sạch máu trên da mình nhưng lại quên làm sạch mặt đồng hồ đeo tay. Kẻ sát nhân chỉ có thể làm sạch những chỗ mình có thể nhìn thấy. Trong khi biết ơn với các công cụ như đèn pin cường độ cao và các hóa chất như luminol, một thanh tra thông minh về căn bản còn phải tiếp cận từng hiện trường bằng đôi mắt của máy X quang.
D.D. giật mình trước ý nghĩ mới mẻ này. “Cùng nghĩ lại chuyện này dưới một góc nhìn khác xem. Chúng ta có một kẻ sát nhân không chỉ vào nhà mà không bị phát hiện, mà còn rời khỏi nhà mà chẳng ai thấy. Ngoại trừ trên đường thoát ra, chắc hẳn vẻ ngoài của hắn xộc xệch lắm, thậm chí là khắp người hắn còn đẫm máu sau công việc cắt xẻ vừa rồi. Hắn đã ngụy trang bằng cách nào?”
Alex nhún vai. “Giải pháp rõ ràng nhất đối với hắn chính là đi tắm sau khi giết người, như em đã gợi ý. Hắn rửa sạch hết tất cả những dấu vết máu, thay quần áo mới, sau đó bước ra khỏi cửa trước, đóng giả như một anh chàng hàng xóm.”
“Trong trường hợp như anh nói, chúng ta sẽ thấy những dấu vết máu dẫn từ giường ngủ đến phòng tắm, đó là còn chưa kể trên sàn phòng tắm, vòi hoa sen, bồn rửa. Tức là... Nếu hắn trần truồng thì sao nào? Chuyện gì xảy ra nếu sau khi khuất phục nạn nhân... trước khi bắt đầu vào sự kiện chính, kẻ sát nhân cởi hết quần áo của hắn ra?”
“Thận trọng đấy.” Alex đáp. “Máu dính trên da dễ gột sạch hơn trên quần áo.”
“Em còn chú ý đến một điều khác, đó là dường như không có bất kỳ chiếc khăn tắm nào bị mất trong phòng tắm của nạn nhân. Có một chiếc khăn mặt trên dây treo khăn mặt, và hai chiếc khăn tắm trên giá. Thế nên nếu hắn tắm rửa ở đó, hắn đã dùng cái gì để lau khô?”
Alex khẽ gật đầu, cân nhắc.
“Có thể...” D.D. nói tiếp:“... Chừng nào kẻ sát nhân có mang theo các đạo cụ cho vụ án mạng, hắn cũng sẽ mang theo bộ đồ làm sạch riêng. Gói ghém mang theo hai chiếc khăn lau, thậm chí có thể mang theo cả thảm chùi chân riêng, đặt ở sàn nhà cạnh giường. Thấy dấu vết ở đây không?” Cô chỉ tay vào một mẫu vết máu cô độc, gần chiếc bàn đầu giường phía bên phải. “Hắn đặt cái thảm chùi chân xuống đây, cởi bỏ quần áo, sau đó trèo lên giường làm điều hắn sẽ làm. Rồi hắn xuống giường đặt chân lên thảm chùi chân, lau sạch người bằng khăn tắm của mình, thay quần áo, thay cả tất và giày. Tiếp theo hắn chỉ cần đơn giản cuộn thảm lại, bỏ khăn tắm đẫm máu, con dao v.v... vào trong cái thảm. Rồi cho tất cả vào một cái túi xách tay, và ung dung ra về. Chắc chắn điều này sẽ giải thích được việc không có bằng chứng máu trong phần còn lại của căn nhà, kể cả phòng tắm.”
“Không chỉ thận trọng thôi đâu...” Alex chữa lại. “... Mà còn thông minh nữa.”
“Có kinh nghiệm.” D.D nhấn mạnh. “Chẳng phải đó là những gì pháp y đã nói sao? Thằng cha này biết rõ hắn đang làm gì. Và hắn hoàn toàn kiểm soát được. Kể từ lúc bắt đầu cho đến tận khi kết thúc. Chúng ta sẽ không tìm được bất kỳ đáp án kỳ diệu nào ở đây đâu.”
Alex bật ngọn đèn cạnh giường lên, tắt đèn pin. “Anh không chắc chắn về việc đây. Cởi bỏ quần áo có thể làm hạn chế nguy cơ xuất hiện bằng chứng dây máu, nhưng nó làm tăng cơ hội kẻ sát nhân bỏ lại tóc, sợi, ADN.”
“Hợp lý.”
“Và vẫn còn một vấn đề nhỏ, đó là hắn phải vô hiệu hóa các nạn nhân bằng cách nào đó. Một khi pháp y tìm hiểu được, chúng ta sẽ có chi tiết khác để theo đuổi.”
Họ rời khỏi phòng ngủ, tiến ra tiền sảnh, tới cầu thang xuống nhà.
“Em không muốn bị chấn thương nữa đâu.” D.D. nghe thấy chính mình nói, mắt nhìn chằm chằm cầu thang.
“Anh biết.”
“Em không muốn cảm thấy mình yếu đuối và bất lực thế này. Em muốn được tiếp tục làm việc. Em muốn truy tìm kẻ sát nhân này.”
“Em nhớ được gì thêm không?”
“Ý anh là tại sao em lại cố gắng lộn cổ xuống cầu thang? Hay tại sao lại nổ ba phát súng lên tường à?” Cô lắc đầu.
“Tối nay em giúp được nhiều đấy.”
“Không chính thức. Còn chính thức thì em là một nữ thanh tra quay lại hiện trường vụ án, một thân một mình, hẳn là đã nổ súng với lý do chính đáng hoặc không. Với tình hình bây giờ em là đối tượng chịu trách nhiệm pháp lý trước cơ quan điều tra, cả hai ta đều biết ngay cả nếu cánh tay trái của em có sớm lành lặn một cách kỳ diệu ngày một ngày hai, cơ quan vẫn sẽ không thể cứ đơn giản cấp lại phù hiệu cảnh sát cho em. Em là một câu hỏi chưa được giải đáp, và các cảnh sát ghét điều đó.”
“Em là một câu hỏi chưa được giải đáp.” Alex đồng tình, bước đến bên cô.
“Trời ạ, cảm ơn anh.”
Anh chăm chú nhìn cô. “Nhưng em biết gì không? Em còn là một thứ khác nữa cơ.”
“Nữ thanh tra có tài? Người vợ hoàn hảo? Người mẹ thương con? Được rồi, anh cứ phóng đại lên đi. Melvin đang bắt đầu thực sự khiến em muốn điên, và ngay bây giờ em đang muốn thốt ra cả đống những từ bậy bạ đây.”
“Thực ra anh đang nghĩ nhiều hơn về cách các thanh tra trả lời câu hỏi. Hoặc thực ra là cách anh trả lời những câu hỏi.”
Cô nhìn anh trừng trừng. “Anh là nhà tội phạm học mà.”
“Chính xác. Anh nghiên cứu các hiện trường tội ác. Và em, D.D., vai em, cánh tay em, những chấn thương của em, em chính là một hiện trường tội ác. Thậm chí hơn thế nữa, em chính là hiện trường mà kẻ sát nhân của chúng ta không kiểm soát được.”