Chương 5
Đau đớn nghĩa là...
Một cuộc đối thoại. Cha nuôi tôi đã bắt đầu đối thoại khi tôi mười hai tuổi, cố gắng giúp tôi hiểu vô số hình thức và chức năng của sự khó chịu cả thể xác lẫn tâm hồn. Đau đớn nghĩa là... ngắm nhìn người giúp việc của chúng tôi làm vỡ cốc, bà ta dùng nhíp gắp một mảnh thủy tinh găm vào ngón tay cái, miệng xuýt xoa nghe chói cả tai.
Đau đớn nghĩa là... quên mất cách đánh vần từ đốt sống trong bài kiểm tra, cho dù tôi vừa học về nó tối hôm trước. Do đó, tôi đạt chín mươi điểm, mặc dù cha tôi khen là giỏi, nhưng cả hai cha con đều biết tôi chưa đạt yêu cầu.
Đau đớn nghĩa là... cha tôi không biến nó thành vấn đề khoa học của bang. Hay thành một trường hợp khác, một bài luận văn cấp bách, đòi hỏi phải dành hàng giờ nghiên cứu. Mà ông bảo đảm với tôi rằng ông yêu thương tôi và thấy tiếc cho tôi, trong khi tôi dò xét ông chặt chẽ hơn và cố gắng thấu hiểu cả những cảm xúc này. Thương tiếc. Ăn năn. Hối lỗi. Những tình cảm được định nghĩa là hậu quả tất yếu của quá trình đau đớn.
Đau đớn nghĩa là... người bạn thân nhất của tôi kể tôi nghe từng chi tiết về nụ hôn đầu của cô ấy. Ngắm nhìn gương mặt cô ấy bừng sáng, lắng nghe giọng cười khúc khích của cô ấy, tôi tự hỏi liệu mình có lúc nào sẽ cảm thấy như thế. Cha tôi đã phát hiện hai trường hợp chị em gái mắc chứng không cảm nhận được đau đớn bẩm sinh đã kết hôn và sinh con. Theo lý thuyết, tình trạng của họ không ngăn cản khả năng họ yêu và được yêu. Nó không ngăn cản hy vọng sự bất thường về gen một ngày nào đó sẽ trở lại bình thường.
Nó không ngăn cản bạn mong muốn có một gia đình để yêu thương.
Cha nuôi yêu thương tôi. Không phải ngay lập tức. Ông ấy không phải tuýp người đó. Kiểu của ông là tiếp cận có tính toán, có kiểm soát với cuộc sống. Thấu hiểu những thực tế nghiệt ngã mà một đứa con nuôi phải đối mặt, ông đã đầu tư một cách nghiêm túc vào việc nhận nuôi tôi trong tương lai, như cơi nới nhà cửa cùng huy động những nguồn trợ giúp tài chính đáng kể. Rất có thể, ông đã lựa chọn kĩ càng đội ngũ nhân viên đáp ứng các nhu cầu thường ngày của tôi, trong khi tiếp tục nghiên cứu tình trạng của tôi và viết những báo cáo hàn lâm khô khan đến phát sợ.
Tuy nhiên, ông không lường trước được những cơn ác mộng mà tôi trải qua, hoặc không ngờ đứa con gái bé bỏng không thể cảm thấy đau đớn vẫn có thể mơ về nỗi đau một cách hoàn hảo, đêm này qua đêm khác. Ngay từ đầu, ông đã băn khoăn về hiện tượng này, hỏi tôi vô vàn câu hỏi. Rằng tôi nhìn thấy gì? Nghe thấy gì? Cảm thấy gì?
Tôi không trả lời được. Cảm xúc duy nhất của tôi là sợ hãi. Sợ bóng đêm. Sợ bóng tối. Những âm thanh na ná tiếng cười. Những con búp bê. Những cái kéo. Những cái túi ni lông. Những cây bút chì. Có một lần khi tôi nhận ra một cái xẻng đang tựa vào căn nhà kho trong vườn, tôi đã hét toáng lên rồi chạy trốn vào nhà vệ sinh, tự nhốt mình trong đó mấy giờ đồng hồ.
Sấm chớp. Mưa nặng hạt. Lũ mèo đen. Những chiếc chăn bông màu xanh. Một số nỗi sợ hãi của tôi vốn rất bình thường trong vốn từ điển của tuổi thơ. Một số khác hoàn toàn không hiểu nổi.
Cha nuôi đã tham khảo ý kiến của một nhà trị liệu tâm lý trẻ em. Theo lời khuyên của bà ta, ông đề nghị tôi vẽ ra những cơn ác mộng của mình. Nhưng tôi không thể. Sức tưởng tượng hội họa của tôi chỉ giới hạn ở một vũng nước đen ngòm, ngăn giữa là một đường kẻ vàng mờ nhạt.
Sau này, tôi đã nghe trộm nhà trị liệu nói chuyện với cha nuôi: “Có lẽ tất cả những gì con bé có thể thấy chỉ gói gọn trong căn buồng để đồ đó. Nhưng hãy hiểu rằng ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng có khả năng nhận ra và phản ứng với nỗi khiếp sợ. Và căn cứ theo những gì đã diễn ra trong căn nhà đó, việc cha con bé làm...”
“Nhưng làm sao con bé biết được?” Cha tôi hỏi dồn. “Và tôi không có ý nói rằng do lúc đó con bé hẵng còn nhỏ. Nhưng nếu bà không thể cảm thấy đau đớn, vậy làm sao bà biết nên sợ hãi cái gì? Chẳng phải căn nguyên của hầu hết nỗi sợ hãi của chúng ta chính là nỗi đau hay sao?”
Nhà trị liệu không có câu trả lời, và tôi cũng vậy.
Khi mười bốn tuổi, tôi đã thôi không còn chờ những cơn ác mộng của mình tự hiện thân ra bằng một cách diệu kỳ nào đấy, thay vào đó tôi bắt đầu nghiên cứu gia đình mình. Tôi tìm đọc rất nhiều những “thành tích” chói lọi của cha đẻ của tôi, Harry Day, dưới những tiêu đề như “Căn nhà kinh hoàng Beverly” và “Cơn cuồng sát của tay thợ mộc điên khùng”. Hóa ra, cha đẻ tôi không chỉ giết chết tám cô gái điếm, mà còn chôn họ ngay dưới xưởng làm việc tư nhân của ông ta, lẫn dưới phòng khách trong nhà của chúng tôi.
Cảnh sát đã đặt giả thuyết có vài phụ nữ sống sót được mấy ngày, thậm chí là mấy tuần, trong khi ông ta tra tấn họ.
Có dạo tôi bị ám ảnh với việc khai quật từng mẩu thông tin mình có thể tìm hiểu về Harry Day. Và không chỉ vì quá khứ của tôi kinh hoàng và gây sốc, mà còn vì nó thật... lạ lùng. Tôi sẽ nhìn trừng trừng những bức ảnh chụp căn nhà đó, một chiếc xe đạp hoen gỉ tựa vào hàng hiên trước nhà, mà... chẳng cảm thấy gì hết.
Ngay cả khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh cha đẻ của mình, tôi cũng không thể gợi ra mảy may nét nhận diện nào dù chỉ là cảm giác thoáng qua chút xíu. Tôi không nhìn thấy đôi mắt hay cái mũi của chị tôi. Tôi không hình dung được hai bàn tay to chai sạn hay nghe ra tiếng cười khúc khích yếu ớt và khó hiểu. Harry Day, số nhà 338 phố Bloomfield. Giống như thể đang nhìn chằm chằm vào những khung cảnh tại một phim trường. Tất cả đều thật, nhưng đồng thời cũng đều là tưởng tượng.
Tất nhiên, khi cảnh sát phát hiện ra sở thích giết người của Harry, và đổ xô đến nhà chúng tôi, tôi mới chỉ là đứa trẻ mười một tháng tuổi. Harry được phát hiện đã chết trong bồn tắm, hai bên cổ tay bị rạch, trong khi mẹ tôi được đưa vào bệnh viện tâm thần. Bà đã qua đời trong cảnh cô độc và lúc đó vẫn bị giam giữ hòng đảm bảo an toàn cho chính bà, trong khi chị em tôi chính thức nằm dưới sự giám hộ của bang.
Có những ngày, khi không nhìn trừng trừng gương mặt toe toét của Harry, tôi nghiên cứu về mẹ. Không còn nhiều bức ảnh chụp bà. Tôi biết bà bỏ học trung học. Gia đình bà từng sinh sống ở đâu đó trong vùng Midwest, nhưng rồi bà đã chạy trốn khỏi chính gia đình của mình. Bà tìm đường đến Boston, nơi bà nhận công việc hầu bàn trong một quán ăn tối. Rồi bà bập vào Harry, số phận của bà được định đoạt.
Những bức ảnh duy nhất tôi tìm được là ảnh của cảnh sát chụp bà đang đứng ở hậu cảnh, trong khi các thanh tra lật hết các tấm ván sàn trong nhà bà lên. Một phụ nữ gầy gò với gương mặt xanh xao, mái tóc nâu dài rối bù và dáng đứng tuyệt vọng.
Tôi cũng không thấy đôi mắt của tôi hay cái mũi của chị tôi khi nhìn bà. Tôi chỉ trông thấy một bóng ma, một phụ nữ đã lầm đường lạc lối trước khi nhận được sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Cuối cùng, những cơn ác mộng của tôi cũng giảm đến đi. Tôi ít lo lắng về việc gia đình đã trao cho tôi một gen ADN lỗi và học hành chăm chỉ hơn để nhận được sự tán dương của cha nuôi. Đáp lại, cha nuôi bắt đầu rút bớt số nhân viên làm việc ngày cuối tuần, đích thân ông giúp đỡ tôi hoàn thành các kế hoạch ở trường, có lúc ông thậm chí còn ngồi bên tôi suốt những đêm tôi không ngủ được, mang lại cho tôi sự trấn an dịu dàng nhờ cách bầu bạn của một người cha trầm mặc suy tư mà vững chãi.
Ông yêu thương tôi. Bất chấp việc ông mang trái tim của một vị học giả, bất chấp cơ thể khiếm khuyết của tôi, chúng tôi vẫn là một gia đình.
Thế rồi ông mất. Những cơn ác mộng của tôi lại quay về, dữ dội hơn trước.
Đêm đầu tiên, tôi chỉ còn lại một mình sau đám tang ông. Tôi đã uống quá nhiều rượu vang đỏ. Cuối cùng, tôi nhắm mắt lại...
Và trông thấy cánh cửa phòng chứa đồ bất ngờ mở tung ra. Gợi nhớ lại cái bóng đèn trơ trụi hắt thứ ánh sáng yếu ớt khắp phòng ngủ bé xíu, bừa bộn. Nhìn thấy chị gái mới chập chững biết đi của tôi ở giữa phòng, đang giữ chặt một con gấu bông màu nâu cũ rích, khi cha tôi đang trừng mắt hết nhìn tôi rồi nhìn chị gái tôi.
Rồi nghe thấy tiếng mẹ tôi nói: “Xin anh, Harry, không phải đứa bé đó...” trước khi một lần nữa tôi bị nhấn chìm vào bóng tối u ám.
Đau đớn không phải là thứ bạn nhìn thấy và cảm thấy. Đau đớn là thứ bạn chỉ có thể nghe thấy, khi ở một mình trong bóng tối.
Tôi thức giấc lần đầu tiên ngay sau mười một giờ. Tôi đã ngủ được gần mười phút, thế nhưng trái tim tôi vẫn đang đập điên cuồng, mặt đầm đìa mồ hôi. Tôi nhìn trừng trừng trần nhà 3D trong phòng ngủ, thực hành các bài hít thở sâu tôi từng được dạy nhiều năm về trước.
Thiết bị ru ngủ nằm trong góc phòng ngủ. Tôi đã quên bật nó lên. Tất nhiên rồi.
Tôi xuống khỏi giường, ấn cái nút to đùng trên thiết bị ru ngủ của hãng Brookstone và được đền đáp bằng những thanh âm dịu dàng của tiếng sóng đại dương xô bờ và tiếng chim mòng biển. Quay lại giường ngủ, tôi giữ nguyên tư thế lúc nãy, nằm ngửa như nằm trong quan tài, hai cánh tay để xuôi bên người. Tôi nhắm mắt lại, tập trung vào âm thanh trên bờ biển mặn mòi, đẹp kỳ lạ.
Tám phút, căn cứ theo những con số màu đỏ trên chiếc đồng hồ cạnh giường ngủ. Tôi ngồi bật dậy, tay siết mạnh tấm ga giường trong khi cố nuốt tiếng thét xuống, nhìn trừng trừng vào những cái bóng đen trong phòng ngủ rộng lớn. Ba ngọn đèn ngủ. Những thiết bị có gắn đèn LED hình ô van tỏa ra những biến ánh sáng xanh mềm mại. Tôi ngồi đếm những ngọn đèn năm lần, chờ đợi trái tim tôi sẽ trở lại nhịp đập bình thường, hơi thở của tôi sẽ chậm lại. Nhưng rồi tôi bỏ cuộc, với tay bật ngọn đèn bên giường ngủ.
Tôi có một phòng ngủ tuyệt đẹp rộng mênh mông. Đắt đỏ. Thảm trong phòng được dệt bằng thứ len mềm mại nhất. Theo thiết kế căn phòng chỉ sử dụng các loại lụa sành điệu nhất, bao gồm đệm trải giường và các rèm trang trí cửa sổ khâu tay, tất cả đều mang sắc màu xanh da trời mềm mại, màu kem sang trọng và màu lục xám.
Một ốc đảo dễ chịu cho cả cảm xúc lẫn mắt nhìn. Một lời nhắc về sự hào phóng của cha nuôi và thành công liên tiếp của cá nhân tôi.
Tuy nhiên, đêm nay chúng không có tác dụng với tôi. Và đến mười một rưỡi tôi biết tiếp theo mình nên làm gì.
Bởi vì cho dù tôi có là sản phẩm của quá trình nuôi dạy trí tuệ tốt đẹp nhất, cả về phương diện con người lẫn trường hợp nghiên cứu cụ thể, cả khi là bác sĩ lẫn bệnh nhân, thì tôi vẫn là một thành viên của loài người. Và nhân loại là một đống hỗn độn, nơi mà việc hiểu rằng chuyện nọ chuyện kia là đúng đắn không nhất thiết sẽ ngăn cản bạn không làm điều sai trái.
Tôi đi tắm rồi diện chân váy bút chì màu đen, đôi bốt da màu đen dài đến gối và thậm chí chẳng cần suy nghĩ, chiếc áo màu hồng tía ưa thích của chị tôi. Tôi trang điểm gương mặt, buông xõa mái tóc nâu và đeo thêm chiếc nhẫn vàng trơn lên ngón đeo nhẫn tay trái. Nhiều năm trước tôi được biết rằng đó là chìa khóa thành công, khi xuất hiện với dáng điệu như thế bạn cũng đã kết hôn giống như các đối tượng. Nó làm giảm đi nỗi sợ hãi những tình huống khó khăn sắp tới của họ, trong khi làm tăng thêm cảm giác tội lỗi chung giữa hai bên. Bạn chẳng có gì hơn đối tượng, do đó phải trở thành một mục tiêu hấp dẫn.
Còn mười phút nữa là đến nửa đêm. Tôi chụp lấy hộp đồ nghề bằng nhựa luôn giấu phía sau ngăn kéo dưới tủ buồng tắm. Nhét cái hộp vào chiếc túi xám. Sau đó tôi ra khỏi nhà, lái xe tiến về sân bay Logan Boston để tới điểm đến lựa chọn từ trước, bên cảng Hyatt Boston.
Sau nửa đêm của thứ Hai, hầu hết các quán bar đều chìm trong không khí tĩnh lặng, ngay cả ở một thành phố lớn. Tuy nhiên, các khách sạn sân bay tiếp tục hoạt động trong khoảng chân không vô tận. Người người thức dậy, người người đi ngủ, theo rất nhiều lịch khác nhau, giờ giấc thực tế đã không còn ý nghĩa. Bạn luôn có thể thấy người ta uống rượu tại một quán bar ở sân bay.
Tôi chọn một bàn gần các ô cửa sổ nhìn ra cảnh đường chân trời Boston đẹp như truyền thuyết của bến cảng Hyatt. Ở dưới là những vùng nước bên cảng tối om, ở trên là những ánh đèn thành phố lấp lánh. Tôi gọi một ly Cosmopolitan, có nồng độ cồn rất mạnh, trong khi vẫn có chất nữ tính thích hợp. Sau đó tôi bắt tay vào việc.
Tôi đếm được tám người ngồi trong quán bar. Một cặp đôi, và sáu người đi một mình. Trong số này, có hai quý ông cao tuổi hơn, một người rõ ràng là người châu Âu, đang chìm sâu vào ly rượu mạch nha duy nhất, và một người châu Á. Tôi không thèm đếm xỉa đến họ như sự phản ánh thái độ thiếu quan tâm của chính tôi, không liên quan đến thái độ của họ.
Hai anh chàng cuối quán bar thu hút sự chú ý của tôi lâu nhất. Cả hai đều mặc comple xanh, trang phục gọn gàng, tóc ngắn sẫm màu. Tôi đoán là người vùng Midwest. Chàng trung niên trông lại trẻ tuổi hơn. Chàng bên phải to lớn hơn, nam tính hơn, rõ ràng đang rất thoải mái với bản thân và những người xung quanh. Tôi mạnh dạn dự đoán họ là dân kinh doanh. Kiểu người thích nghi với cuộc sống rong ruổi đây đó, tính hướng ngoại, tràn đầy năng lượng đến nỗi họ không ngại khi mỗi ngày đến một thành phố mới, đủ thông minh để phát triển một hệ thống tối đa hóa việc di chuyển hàng không, trong khi giảm thiểu những bất lợi của nó.
Tôi nhấp một ngụm martini trái cây, cảm thấy miệng ly cứng cạ vào răng và lưỡi. Ánh mắt tôi lơ đãng chạm lưng anh ta, nấn ná ở đấy.
Mười lăm phút sau, anh ta xuất hiện bên cạnh bàn tôi, hai má đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh. Do rượu? Do hồi hộp? Điều ấy có quan trọng không nhỉ?
Tôi thấy ánh mắt anh ta du ngoạn lên bàn tay trái của tôi, để ý thấy cái nhẫn cũng tương xứng với cái nhẫn trên tay mình. Hai người lớn đủ chín chắn, cùng có những nhu cầu chốc lát như nhau, những rào cản dài hạn tương đồng. Anh ta nở nụ cười, ngỏ ý gọi đồ uống cho tôi. Đáp lại, tôi mời anh ta ngồi xuống chiếc ghế trống trước mặt mình.
Anh ta quay về phía quầy bar, bề ngoài là gọi đồ uống, trong khi nhiều khả năng nhất là bảo anh bạn đồng hành đừng đợi mình. Người bạn kia cười toét miệng, rồi tháo lui.
Anh chàng nhân viên kinh doanh quay lại, tự giới thiệu tên mình là Neil, bày tỏ lòng ngưỡng mộ chiếc áo len dài tay của tôi, màu đẹp, sau đó chúng tôi theo đà nói chuyện. Anh ta hỏi tôi, rồi đến tôi hỏi anh ta. Tất cả đều được trả lời dễ dàng, đa phần có lẽ là dối trá. Nhưng vẫn đủ xã giao và được thốt ra rất duyên. Chỉ là tỏ ra cho hợp với bối cảnh, một ly cosmo thứ ba cho tôi, ly whiskey thứ tư, thứ năm hay thứ sáu cho anh ta. Thế rồi cũng đến cái giây phút tinh tế ấy, khi tôi ngắm nhìn anh ta liếm môi dưới, dự tính hành động tiếp theo của mình.
Tôi không thích khiến nam giới cảm thấy mình quá dễ dãi. Chẳng cần phải viện đến những tiếng cười khúc khích lấy lòng hay những đụng chạm gợi tình, tôi có những tiêu chuẩn của riêng mình. Anh chàng này phải tìm đến với tôi. Anh ta phải phấn đấu vì điều đó.
Rồi cuối cùng, thật xứng đáng là một chuyên gia chào hàng chuyên nghiệp, anh ta chủ động ngỏ lời. Rằng tôi có thích đến một nơi nào đó yên tĩnh hơn không? Có thể là tiếp tục cuộc nói chuyện đôi bên một cách riêng tư hơn?
Thay vì trả lời, tôi cầm túi xách lên và đứng dậy. Nụ cười của anh ta rạng rỡ hơn, khi anh ta nhận ra chuyện gì đang thực sự diễn ra, một phụ nữ xa lạ trong quán bar đang thực sự nhận lời anh ta. Thề có Chúa, cô ấy cả khi đứng lên hay ngồi xuống cũng đều xinh đẹp, và làm ơn, ôi làm ơn, làm ơn hãy để cô ấy mặc quần lót ren đen dưới chiếc váy bó khít kia...
Tôi theo anh ta về phòng, không bao giờ để lộ ra chuyện tôi chẳng hề có phòng riêng, vì vào ngày này và thời đại này, thuê phòng đều đòi hỏi giấy tờ tùy thân có ảnh, hơn nữa đây không phải là những buổi tối mà tôi muốn bị dây dưa về sau.
Một khi đã vào trong phòng, tất cả đều thẳng thắn. Chẳng có gì đặc biệt, chẳng có gì lạ thường. Điều này luôn làm tôi ngạc nhiên. Tất cả những người đàn ông này, họ dám vượt qua những rào cản hôn nhân, rồi dính líu vào những hành động tình dục cũ rích từ bao đời. Một chuỗi diễn xuất cố định cho vai của họ à? Hay có thể họ chẳng đòi hỏi quá nhiều màn tạp kỹ như họ tưởng. Ngay cả với bạn tình mới, họ theo bản năng vẫn tìm kiếm cách thức quen thuộc khiến mình thoải mái nhất.
Đề nghị của tôi: Không tắt đèn.
Anh ta thích thế. Hầu hết đàn ông đều thế. Rốt cuộc, đàn ông yêu bằng mắt.
Tôi để mặc anh ta cởi đôi bốt da cao đến đầu gối của tôi. Tháo cúc chiếc váy bó để tìm chiếc quần lót ren màu đen. Rồi những ngón tay tôi gỡ móc cài quần âu và cởi cúc áo sơ mi của anh ta. Quần áo vứt dưới sàn, hai cơ thể nằm trên giường, bao cao su trên chiếc bàn cạnh giường. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa xoa mặt của anh ta, có thể anh ta đã dùng nó ngay trước khi ra khỏi cửa kiếm tìm đối tượng để chinh phục. Tôi lắng nghe những lời tán dương của anh ta vang lên từ yết hầu, khi đôi bàn tay anh ta ve vuốt tấm thân trần trụi của tôi.
Tôi thở dài, thả lỏng bản thân. Cảm giác đầu tiên thật sâu sắc, những cảm giác tôi có thể cảm nhận được, một hành động vật chất tôi có thể nhận ra.
Tôi mở mắt ra, như tôi luôn làm thế. Tôi phải biết, dẫu chỉ trong thoáng chốc, rằng cảm xúc ngây ngất của người này có liên quan gì đến mình hay không.
Tôi chạm vào má anh ta. Tôi vùi những ngón tay vào mái tóc nâu dày của anh ta. Và tôi cho phép anh ta thấy, vào đúng giây phút anh ta chẳng nhận thức được gì, rằng cái khoảnh khắc tiếp xúc thoáng qua này có ý nghĩa như thế nào với một người như tôi.
Một phụ nữ kiểm soát được mọi thứ, một người trong cả cuộc đời mình luôn được dạy rằng đừng tin tưởng vào những gì cô ấy có thể cảm thấy, vì nó rất nguy hiểm về mặt thể chất. Một đứa trẻ vẫn đang cố gắng làm sáng tỏ bí ẩn của nỗi đau, nhưng vẫn thực sự khiếp đảm những thanh âm trong bóng tối.
Sau cùng, anh ta đổ gục xuống. Tôi vươn tay ra tắt đèn.
“Sáng mai em bay sớm.” Tôi thốt lên, những lời duy nhất cần phải nói ra.
Thỏa mãn, anh ta ngủ thiếp đi trong khi tôi nằm cạnh anh ta, vuốt ve đường cơ bắp trên cánh tay của anh ta, tập trung vào những đường gợn sóng trên hai bả vai của anh ta, như thể bằng những đầu ngón tay vẽ đường bay trên cơ thể anh ta.
Tôi thầm đếm số phút trong tâm trí. Sau khi năm phút đã trôi qua, hơi thở của anh ta đã chậm lại và nặng nề hơn, mê man do whiskey, no nê vì tình ái, tôi bắt đầu vào việc.
Yêu cầu đầu tiên của công việc là bật sáng đèn phòng tắm. Tôi vơ lấy cái túi xách, rồi bước vào không gian sáng ánh đèn, đóng cửa lại sau lưng. Tôi không suy nghĩ gì nữa. Điều tôi sẽ làm tiếp theo đây không tuân theo tư duy lý trí hay lập hiến thông thường.
Lúc ban chiều, tôi đã cố giải thích cho bệnh nhân mới của tôi, Thanh tra Warren, hiểu được điều gì nhỉ? Rằng nếu thiếu sự cân bằng, những mảnh nhân cách khác nhau trong con người sẽ tìm quyền thống trị. Nghĩa là ngay cả tâm trí của Nhà Quản Lý mạnh mẽ nhất cũng không thể nắm vai trò điều hành suốt 24/7. Không sớm thì muộn, Kẻ Lưu Đày ốm yếu, đang đau khổ sẽ vùng thoát ra và tàn phá, buộc Lính Cửu Hóa phải giải quyết.
Bằng cách tham gia rất nhiều hành động hủy hoại bản thân. Bằng cách tạo ra bi kịch vì lợi ích của bi kịch. Bằng cách bảo đảm ít nhất trong một thời gian ngắn, phần còn lại của thế giới sẽ cảm nhận được nỗi đau của họ.
Tôi lấy hộp đồ nghề bằng nhựa đen gọn mỏng ra khỏi túi xách. Tôi nhẹ nhàng mở hộp. Lấy ra những cái gói vuông vắn đựng những cái khăn thấm đẫm thuốc gây tê cục bộ. Xé vỏ bao, lấy cái khăn ra. Giữ chắc cái khăn trong bàn tay phải, trong khi tay trái cầm con dao mổ bé xíu bằng thép không gỉ.
Tôi đẩy cánh cửa phòng tắm mở ra. Điều chỉnh ánh đèn sao cho chùm ánh sáng trắng phủ trọn hình dáng mục tiêu của tôi đang say ngủ, như một dạng ánh đèn rọi yếu ớt. Tôi ngừng lại một lúc, rồi khi anh ta vẫn đang ngáy nhè nhẹ, tôi trần truồng bước nhẹ tới bên giường anh ta.
Đầu tiên là chiếc khăn tay thấm thuốc gây tê. Bằng những cái vuốt ve dịu dàng, đều đặn, tôi bôi thuốc gây tê cục bộ suốt chiều dài bờ vai trái của anh chàng chào hàng, chậm rãi nhưng chắc chắn làm tê liệt bề mặt da.
Tôi bỏ khăn tay xuống. Thận trọng đếm đến sáu mươi nhằm đảm bảo thời gian cho thuốc gây tê phát huy tác dụng.
Tôi rà những ngón tay dọc các đường viền vai trái của anh ta, một lần nữa phác thảo sơ đồ những cơ bắp trong tâm trí.
Tiếp theo, tôi cầm dao mổ lên. Định vị lưỡi dao. Một cú đâm nhẹ để kiểm tra phản ứng vật lý.
Rồi khi anh chàng chào hàng của tôi vẫn đang hạnh phúc ngáy o o không hề biết gì, tôi tự nhắc mình điều này sẽ làm tôi khác biệt với gia đình mình. Tôi không giống như chị tôi. Tôi không giống như cha tôi.
Tôi không bị thôi thúc bởi nhu cầu gây ra đau đớn. Tôi chỉ... Đôi khi...
Không một ai có tâm trí lành mạnh làm điều tôi sắp làm. Thế nhưng. Thế nhưng...
Bàn tay phải của tôi cử động. Bốn nhát rạch nhanh chóng. Hai nhát dài, hai nhát ngắn. Rạch lấy một dải da mỏng tang, dài chừng gần tám centimet và rộng hơn nửa centimet. Tiếp theo, tôi dùng lưỡi dao mổ tách mảnh da ấy ra khỏi thịt, đặt mảnh da ấm áp và ướt át ấy vào lòng bàn tay trái của mình.
Máu đang phun trên bề mặt làn da đã tê liệt của anh chàng chào hàng. Nhặt chiếc quần lót ren lên, tôi đè nó lên vết thương cho đến khi máu chảy chậm lại, rồi dừng hẳn.
Lúc này, tôi nhanh chóng di chuyển, quay vào phòng tắm. Mảnh da nằm trong chiếc lọ thủy tinh nhỏ rỗng không. Tôi đậy nắp lọ và dán nhãn. Nhét chiếc khăn mặt gây tê lúc nãy, con dao mổ và mọi thứ vào hộp nhựa, rồi lại bỏ tọt vào túi xách. Rửa hai bàn tay, rồi rửa mặt và súc miệng.
Trái tim bắt đầu đập thình thịch, những ngón tay run rẩy, khi tôi vật lộn với từng thứ áo quần. Cuối cùng, tôi cũng mặc xong váy, nịt ngực, áo len rồi xỏ vào đôi bốt. Đưa tay vuốt lại mái tóc nâu trước khi gom hết các sợi tóc bị rớt xuống sàn rồi xả hết xuống bồn cầu. Nhìn lại mình lần cuối trước gương, nhìn ngắm khuôn mặt của chính mình nhưng tôi cảm thấy như ai đó hoàn toàn xa lạ, như thể tôi đã bước ra khỏi làn da của chính mình. Người đang đứng đây lẽ ra là chị gái tôi. Hoặc cha tôi.
Chứ không phải là người trông giống mẹ tôi. Người được cho là vô tội.
Tôi vươn tay ra sau lưng, tắt đèn trong phòng tắm.
Tôi đứng một mình trong bóng tối. Và tôi không còn sợ nữa, bởi vì bóng tối giờ đây là bạn tôi. Tôi hợp lực cùng bóng tối. Nó bảo tôi làm cái việc nó muốn tôi làm, đổi lại nó sẽ che chở cho tôi.
Anh chàng chào hàng Neil nay đây mai đó sẽ thức dậy vào sáng hôm sau, cảm thấy nhức đầu điên cuồng vì uống quá nhiều rượu, cơn nhức nhối dễ chịu hơn tại các phần khác trên cơ thể anh ta, và cơn đau âm ỉ phía sau vai anh ta.
Chắc chắn, khi đi tắm, anh ta sẽ cố gắng kiểm tra lưng mình trong gương phòng tắm. Đến lúc anh ta phát hiện một vệt màu đỏ dưới bả vai trái, với các mép hơi nhăn nheo. Anh ta sẽ bối rối với cái vết này, rồi tự hỏi mình có va vào cái gì không. Còn vết thương sẽ trông rất giống một vết xước rộng, tức là anh ta có thể bị quệt vào cái gì đó, một cái khóa thắt lưng, một quai đeo sắc bén.
Cuối cùng, anh ta sẽ nhún vai, xả nước tắm. Vết thương quá lắm cũng chỉ nhức nhối trong một giây, rồi sau đó sẽ chẳng có chuyện gì. Nó sẽ tự lành, chỉ để lại một đường màu trắng mờ mờ, nguồn cơn của nó vẫn mãi là bí ẩn.
Bởi vì ai mà ngờ được cô ả anh ta mới quen tại quán bar lại lột da anh ta bằng dao mổ, trong khi anh ta đang say ngủ? Và ngay cả bây giờ, cô ả vẫn giữ nó trong cái lọ thủy tinh nhỏ, một phần trong bộ sưu tập đặc biệt cô ả bị buộc phải giữ lại, mà không thể giải thích nổi.
Cha nuôi của tôi bị ám ảnh với việc tôi mất gen cảm nhận đau đớn.
Có thể ông ấy nên bận tâm hơn nữa tới khuynh hướng bẩm sinh về gen của tôi sẽ dẫn tới việc gây đau đớn cho người khác.
Tôi về nhà, tiến hành kiểm tra cơ thể triệt để nhằm bảo đảm tôi không gây ra bất kỳ tổn hại bất ngờ nào, rồi tôi đổ gục xuống giường, ngủ li bì không chút mộng mị.
Tôi thức dậy lúc sáng sớm tinh mơ do có một cuộc gọi từ nhà tù.
Giọng Giám thị McKinnon kiên quyết và dứt khoát. “Adeline, có rắc rối mới. Shana đã xoay xở rồi kiếm được một vũ khí sắc nhọn tự chế. Rõ ràng cô ta đã mất cả đêm làm ra nó. Hiện cô ta đã ổn định về mặt y tế, nhưng Adeline này... tệ lắm đấy.”
Tôi gật đầu, vì chuyện gì mà đã liên quan đến chị tôi chẳng bao giờ là chuyện tốt lành. Tôi gác máy, nhảy xuống giường và chuẩn bị quay lại nhà tù một lần nữa.