Chương 6
Alex đã thu xếp xong xuôi tất cả. Bác sĩ vật lý trị liệu của D.D. cùng với Phil và Neil sẽ gặp gỡ họ tại hiện trường vụ án mạng đầu tiên và cú ngã cầu thang sau đó của D.D. Bảy giờ sáng, D.D. ngồi trong căn bếp trước mặt cậu bé Jack ba tuổi, đang miệt mài chén món bánh ngũ cốc Cheerios trong khi tham gia vào cuộc thi buổi sáng của gia đình, xem ai có gương mặt lố bịch nhất. Như thường lệ, Jack thắng, nhưng D.D. cảm thấy mình đã thi đấu hết mình.
Tám giờ sáng, Alex lái xe đưa Jack đến nơi giữ trẻ ban ngày, tại nhà hàng xóm ngay phía dưới phố. D.D. tự nhắc mình không được căng thẳng. Alex đưa ra một ý tưởng có vẻ cực kỳ hợp lý, tái tạo lại vụ nổ súng sáu tuần trước dựa trên chấn thương hiện giờ trên cơ thể cô. Các chuyên gia pháp y về va chạm lúc nào cũng làm thế, nhìn vào chiếc xe nát bấy A, chiếc xe nát bấy B, sau đó đưa ra những phân tích chính xác đến bất ngờ về vụ tai nạn, bao gồm chuyện ai là người có lỗi. Nếu phương pháp này hiệu quả với xe cộ, thì tại sao với cơ thể người lại không?
Tám rưỡi sáng, Alex quay về nhà và thử thách thực sự bắt đầu. D.D. mặc quần áo mới, bất chấp cánh tay trái của cô vận động còn hạn chế khắp vùng cổ và vai vẫn đau khủng khiếp.
“Melvin.” Cô réo tên, nhìn trừng trừng cánh tay trái đang gập lại trong gương.
Vai cô tức thì đau buốt. Các bác sĩ từng bảo, đó là kiểu đau xuất phát từ các cơ bị căng quá mức và các dây thần kinh bị viêm, và sẽ phải mất nhiều tháng mới lành.
Ả bác sĩ tâm thần ấy bảo cô cái gì nhỉ? Nói chuyện với Melvin. Cho hắn biết ai mới là người cầm trịch.
“Được rồi.” Cô nói với hình ảnh phản chiếu của mình. “Thỏa thuận thế này nhé. Tao còn cả một buổi sáng quan trọng trước mắt. Phải làm vài việc thật sự, một trong số đó là cố gắng nhớ lại điều mày muốn tao quên đi.”
Vai cô vẫn bất động... một bờ vai được phản chiếu trong gương.
“Ôi, mẹ kiếp. Chuyện này đúng là ngu xuẩn nhất, đần độn nhất... Tốt thôi!” Cô càng cau có thêm với hình ảnh mình trong gương. “Tao sắp cởi bộ này ra, rồi đi tắm để tao cảm thấy mình thực sự là người. Rồi tao sẽ mặc quần áo bó tập yoga, vì đấy là những chỉ thị cho tao.”
Thực ra, bác sĩ vật lý trị liệu của cô, Russ Ilg, đã hướng dẫn cô mặc quần dài tập yoga màu đen và áo thun bó màu đen. Để bạn hiểu rõ hơn thì ông ấy sẽ mang theo phấn và cô không nên ngạc nhiên nếu cô trở thành tấm bảng đen.
“Tao không muốn nghe mày nói.” Cô nói tiếp không thương tiếc: “Đây là cách mọi chuyện sẽ diễn ra. Thế nên... hãy nghỉ ngơi hay làm gì đó đi, Melvin. Vì cuộc sống vẫn tiếp diễn và tao phát ốm vì bị mắc kẹt trong cái nhà này, mặc quần áo của chồng tao và bốc mùi như con vật trong sở thú. Đã sáu tuần rồi và tao... tao phải làm gì đó. Tao đâu có định nằm ườn ra đấy. Nếu mày là tao, chắc chắn mày biết điều đó, Melvin. Tao chắc chắn là mày hiểu.”
Alex xuất hiện trong gương, anh đang đứng trên ngưỡng cửa sau lưng cô. “Có hiệu quả không?”
“Quỷ tha ma bắt, chết tiệt.”
“Anh sẽ xem là có.”
“Chết tiệt.”
“Ta bắt đầu chứ?” Anh bước vào phòng ngủ, đưa tay về phía chiếc áo trên người cô, thực ra là áo sơ mi ngoại cỡ của anh, đang phủ trên cánh tay trái của cô.
“Vâng.”
Anh bắt đầu với cúc áo trên cùng và tiếp tục xuống dưới. Đã từng có thời điểm trong cuộc đời, D.D. được người đàn ông này, chậm rãi nhưng chắc chắn, giúp cởi đồ ngay trước một tấm gương soi hết toàn thân, hẳn đã khiến hai đầu gối cô run bắn vì hồi hộp. Giờ thì cô chỉ cảm thấy tê liệt.
Không, cô cảm thấy tuyệt vọng, yếu ớt và vô dụng. Nó còn tệ hơn tê liệt. Tê liệt hẳn đã là một bước tiến.
Alex cởi áo sơ mi khỏi vai cô. Anh gỡ móc áo ngực phía lưng cô, rồi thận trọng trượt quai áo qua cánh tay trái bị thương của cô. Chỉ là một động chạm đơn thuần, nhưng cô rít lên khi những dây thần kinh sưng tấy kêu gào phản đối.
Đôi mắt xanh lơ của chồng bắt gặp đôi mắt cô trong gương, thầm lặng biểu lộ lời xin lỗi khi anh đã cởi xong phần trên bộ đồ cô mặc, rồi chuyển sang phần dưới. Chiếc quần thun của cô dễ cởi hơn nhiều. Tiếp theo là tất, đồ lót. Đó là chặng cuối cùng.
Alex vặn vòi sen, quàng tay quanh người cô khi cô trèo vào bồn tắm. Đến lượt anh cởi bỏ quần áo, cùng bước vào không gian chật hẹp với cô. Một lần nữa, một hoạt động mà hai tháng trước hẳn sẽ nóng bỏng và gợi cảm lắm, nhưng giờ đây nó chỉ là sự nhắc lại đau đớn của những gì có thể xảy ra với một cặp đôi trong chưa đầy ba giây.
Cô tự làm ướt tóc, nhưng cần phải có Alex giúp đỡ khâu gội và xả. Rồi khi nước đang chảy, anh đỡ cô ra khỏi bồn tắm, quàng khăn tắm lớn quanh hai vai cô để giữ ấm, trước khi để cô đứng đó, giống như đứa trẻ hai tuổi chờ bố mẹ trợ giúp, trong khi anh hoàn thành xong phần việc của mình, rồi đến bên cô trên tấm thảm chùi chân trong phòng tắm.
Anh lau khô người cho cô trước, một hành động của tác phong lịch thiệp với phụ nữ, vì như thế anh sẽ bị ướt và lạnh. Cô nên biết ơn anh, cảm động trước người chồng biết yêu thương, chăm sóc. Cô nên biết rằng mình may mắn như thế nào khi được anh giúp đỡ.
Nhưng cô lại chỉ cảm thấy cay đắng, giận dữ và phẫn nộ. Tệ cái là anh biết điều đó. Nhưng anh vẫn lặng lẽ và chu đáo chăm sóc cô, ngay cả khi thái độ vô ơn đang cuốn lấy cô trong những làn sóng cuồng nộ bất lực.
“Em sẽ làm điều tương tự đối với anh.” Cuối cùng, anh lên tiếng, ước sao có thể làm dịu căng thẳng.
“Không, em không làm đâu. Em yêu cái khoản bản chất con người lắm.”
“Không đúng. Anh đã thấy em ở bên Jack, nhớ không? Em có thể cứng rắn đối với phần còn lại của thế giới, D.D. Nhưng em không bao giờ phải cứng rắn với anh.”
“Bác sĩ nói em đã đánh mất Bản Thế đích thực của mình về tay một nhóm Nhà Quản Lý chuyên đàn áp thống trị, đang chạy lung tung trong tâm trí em.”
“Em nghĩ sao?”
“Quỷ tha ma bắt Melvin.” Cô thì thầm, nhưng nghe không còn giống chính cô nữa, mà như sắp khóc đến nơi.
“Em sẽ ổn cả thôi.” Anh hôn lên đỉnh đầu cô.
“Đừng nói dối. Luật của anh đúng không? Em có thể nói dối chính mình, nhưng không được nói dối anh. Thế nên, anh cũng vậy đi. Em ở trong phòng với bác sĩ. Em nghe ông ấy nói cánh tay trái của em có thể không phục hồi lại được hoàn toàn như xưa. Và em đã tham gia chương trình trị liệu hàng năm của BPD đủ lâu để hiểu như thế nghĩa là gì. Không được tham gia khám nghiệm hiện trường, không được bước vào hiện trường. Em đấy ư, không còn việc làm nữa sao? Giờ thì ai mới là người điên đây?”
“Em sẽ ổn cả thôi.”
“Đừng nói dối nữa!”
“Anh không nói dối. Anh hiểu em, D.D. Bằng cách này hay cách khác, em sẽ tìm ra cách thôi. Và em sẽ ổn cả thôi. Và em có biết làm sao anh biết điều đó không?”
“Như thế nào?”
“Bởi vì thậm chí em còn chưa quay trở lại làm việc, thế mà em vẫn định dành buổi sáng hôm nay đi tóm kẻ sát nhân. Nào, cố gắng lên. Đừng trì hoãn nữa. Chừng nào em còn điên tiết như thế này, thì ta cũng vẫn kéo được áo sơ mi qua bờ vai đáng yêu của em đấy. Nhắc lại tên cơn đau của em xem nào?”
“Melvin.” Cô lẩm bẩm.
“Chà, Melvin, tôi là Alex. Rất vui được gặp cậu. Giờ thì cút đi cho khuất mắt.”
Phil và Neil đang đợi tại hiện trường. D.D. bước vào căn nhà mặt phố với vẻ bồn chồn, như thể cô tin rằng mình sẽ bị vây bủa bởi những bóng đen và bị tấn công bởi thứ máu tanh nồng. Nhưng thay vào đó, tầng trệt chìm trong làn ánh sáng tự nhiên ban ngày tràn vào qua nhiều ô cửa sổ, trong khi không khí nồng mùi vị thuốc sát trùng lizon không lẫn vào đâu được. Chắc chắn chủ nhà cuối cùng đã được cấp phép sơn sửa lại căn hộ của mình. Cô dám cá rằng ông ta đã thuê thợ dọn dẹp nhà cửa chuyên nghiệp, một trong số những công ty chuyên nhận làm đúng kiểu công việc này. Cô chợt nổi tính hiếu kỳ muốn biết họ đã chỉnh trang phía trên gác bằng thứ phép thuật gì.
“Có tin tức gì về nguyên nhân tử vong không?” Cô hỏi các đồng đội trong đội đặc nhiệm.
“Chào buổi sáng, D.D., tôi cũng rất vui được gặp cô. Cảm thấy sao rồi?” Phil lạnh nhạt hỏi.
“Tuyệt vời. Như thể tôi có thể nâng tạ được ấy. Anh biết không, cánh tay của tôi có vẻ như cử động được rồi. Chào Neil.” Cô lúng túng choàng một bên tay ôm thành viên trẻ nhất trong đội, còn Alex bắt tay cả hai người. Neil là một anh chàng tóc đỏ gầy gò, cao lêu nghêu, trông tưởng trẻ mười sáu nhưng thực ra cậu ta đã ba mươi ba tuổi, cuối cùng cũng được đảm nhận một vụ của riêng mình. Thậm chí, cậu ta còn chỉ huy cuộc điều tra trước đây của họ. Phil và D.D. tất nhiên vẫn có công dạy bảo cậu ta tất cả những gì cậu ta cần biết.
Neil đã từng tham gia chương trình đào tạo kỹ thuật viên y tế khẩn cấp trước khi trở thành cảnh sát. Cậu ta làm nhân viên liên lạc với văn phòng Pháp y và là người có khả năng nhất trả lời được câu hỏi của cô.
“Chloroform.” Cậu ta đáp.
D.D. chớp mắt. Cô cùng Alex dừng lại gần khu bếp. Đồ nội thất của Christine Ryan vẫn chưa được dọn đi, nhưng ngồi trên sô pha của người đã khuất có vẻ rất thiếu tôn trọng. Cho nên cả bốn người đều đứng túm tụm trong bếp.
“Kẻ sát nhân đã đầu độc họ bằng chloroform quá liều.” Alex hỏi. “Có khả năng làm thế không?”
“Không quá liều đâu, nhưng nó được sử dụng để vô hiệu hóa nạn nhân. Nói thẳng nhé, Ben lẽ ra đã phải ngửi thấy cái mùi ấy trên xác chết đầu tiên, nhưng như anh ta nói, toàn bộ da bị lột khiến anh ta bị phân tâm một chút.”
“Cậu có thể ngửi thấy mùi đó trên xác chết à?” D.D. không rõ điều này thú vị hay kinh khủng.
“Chắc chắn. Mùi này vương vấn xung quanh miệng và khoang mũi. Một trong những bước đầu tiên trong khám nghiệm tử thi là ngửi xác chết. Nhiều thuốc độc và độc tố để lộ ra theo cách đó, như tôi đã nói. Ben đã gửi lời xin lỗi.” Ben Whitley là bác sĩ pháp y trưởng, cũng là người yêu cũ của Neil. Vụ chia tay ban đầu tỏ ra khó khăn, nhưng có vẻ cả hai dạo gần đây đã giải quyết rốt ráo chuyện này.
“Vậy là kẻ sát nhân trước tiên làm cả hai phụ nữ bất tỉnh.” Alex tuyên bố. Đôi mắt anh nhíu lại, tâm trí đang quay mòng mòng. “Rồi sau đó?”
“Chèn ép đường thở.”
“Chèn ép đường thở?” D.D. giật mình thốt lên. “Chẳng phải đó là lý do bác sĩ dặn là không nên ngủ chung với trẻ em mới sinh sao? Bởi vì nếu người lớn nằm đè lên em bé lúc nửa đêm, thì có thể gây chèn ép đường thở?”
“Chính xác. Ngạt thở xảy ra khi lồng ngực hoặc bụng của ai đó bị ép đến mức anh ta không thở được, nên bị chết ngạt.”
“Vậy là nhiều khả năng chúng ta đang tìm tên hung thủ lực lưỡng.” Alex nhận định. “Kẻ có tầm vóc đủ sức đè chết hai phụ nữ à?”
“Không nhất thiết. Chèn ép đường thở cũng có thể là vấn đề về cách dùng lực thông minh. Chẳng hạn, chèn đầu gối lên cơ hoành của nạn nhân trong khoảng thời gian vừa đủ.”
“Xét theo tình trạng nạn nhân đã hoàn toàn mất ý thức...” D.D. lẩm bẩm. “... Tôi không tin rằng chúng ta phải tìm kiếm một đối tượng cao to. Vì nói chung, cao to đồng nghĩa với sức mạnh đúng không? Nhưng ngược lại, kiểu tiếp cận này, lén lút, rình rập, dùng thuốc mê, nhanh chóng làm nạn nhân ngạt thở, sau đó là sự kiện chính sau khi nạn nhân đã chết, mang tính nghi lễ cao, với tôi nó giống kiểu một thằng cha cố gắng tránh đối đầu. Và hắn không hề có chút tự tin nào, thậm chí có thể là một tên nam giới có vóc người nhỏ nhắn hơn, yếu đuổi hơn, dễ bị phụ nữ trên thực tế đe dọa, do đó, ảo tưởng của hắn liên quan đến những người đã chết. Liệu có khả năng các nạn nhân không bao giờ tỉnh lại không? Thậm chí nạn nhân còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra với mình?”
“Có thể đấy.” Neil nhún vai. “Ben đã xác định được nguyên nhân tử vong dựa trên sự hiện diện của các xuất huyết đốm trong hai mắt và vùng ngực trên. Thật thú vị, để biết được nhiều hơn về kỹ thuật làm ngạt thở của kẻ sát nhân, nói chung anh ta đã lập bản đồ vết bầm trên ngực và vùng bụng, một bản phân tích rất phức tạp nếu xét đến làn da bị lột ở đúng những vùng đó.”
“Nghĩa là có thể hắn lột da phần thân mình hòng che đi những dấu vết của hắn.”
Phil nhăn mặt, lắc đầu. “Tôi nghĩ chúng ta đang ca tụng thằng cha này quá. Chết tiệt, kiểu làm ngạt thở này có gì khó đâu, về cơ bản hắn chỉ đơn giản trèo lên giường và đè chết nạn nhân của mình thôi đúng chưa nào? Chẳng có vẻ gì quá tinh vi cả. Thực ra, có vẻ như hắn là kẻ tìm kiếm thủ đoạn gây án thích hợp nhất, không ầm ĩ, không bừa bãi, thử nghĩ mà xem.”
“Hắn lọt vào trong nhà.” Alex lúc này mới lên tiếng. “Lần mò lên gác. Gây mê các nạn nhân trong khi họ đang ngủ, có thể nhằm loại bỏ bất kỳ cơ hội vật lộn nào. Sau đó hắn làm họ chết ngạt bằng cách đè đầu gối lên cơ hoành. Anh nói đúng. Có vẻ như... thủ đoạn rất hợp lý, cách giết người nhanh gọn nhất. Đến lúc này, hắn chậm lại, tận dụng thời gian của hắn, luẩn quẩn quanh từng xác chết trong vòng có lẽ là vài giờ. Thú vị thật.”
“Tại sao phải chèn ép đường thở?” D.D. hỏi. “Rất không bình thường, đặc biệt là giữa người lớn với nhau. Ý tôi là tại sao không đơn giản là chèn cái gối lên mặt nạn nhân, chẳng phải là cách tiếp cận cổ điển hơn sao?”
Cả Phil lẫn Neil đều lắc đầu. Tuy nhiên, Alex đã có câu trả lời.
“Hắn ngồi theo tư thế cưỡi ngựa trên các xác chết, nhớ không? Chúng ta thu được các vết hằn hai cẳng chân của hắn trên cả hai bên hông các nạn nhân. Tư thế đó không chỉ là cách hắn xẻ thịt họ đâu, mà còn là cách hắn giết chết họ nữa.”
“Một tư thế rõ ràng mang tính khống chế cao.” D.D. liếc nhìn Neil. “Thế nhưng không hề có dấu hiệu tấn công tình dục.”
Cậu ta lắc đầu. “Ben bảo không có. Xẻ thịt sau khi chết thì có, nhưng tấn công tình dục thì không.”
“Có thêm thông tin gì về con dao không?” Alex hỏi.
“Không, nhưng anh nên xem một chồng lưỡi dao mà Ben đã tích lũy để so sánh. Có thể thu được chút thông tin.”
“Tôi nghĩ đến một thợ săn.” D.D. tuyên bố. “Báo cáo khám nghiệm tử thi Christine Ryan cho thấy các dải da đã bị lột một cách rất chuyên nghiệp. Kiểu người duy nhất tôi nghĩ đến có kinh nghiệm lột da là các thợ săn. Nên tối qua, tôi đã xem rất nhiều video trên kênh Youtube về lột da thú, mọi người biết đấy, lũ thỏ, sóc, hươu, nai sừng tấm.”
Alex đang chăm chú nhìn cô một cách lạ lùng. Như thể bây giờ anh mới nhận ra vợ mình đôi khi ra khỏi giường vào nửa đêm. Cô tự hỏi điều gì tồi tệ hơn, không nhận ra sự vắng mặt của cô, hay bây giờ anh ấy đang hình dung cô rón rén trong căn nhà tối om của họ, để xem những bộ phim đẫm máu về động vật hoang dã bị xẻ thịt. Những video từng làm cô khó chịu. Cô chưa từng nghĩ chúng lại khó xem đến thế, dựa trên việc cô đã dành bao nhiêu thời gian trong cuộc đời nhìn chằm chằm những cơ thể người bị cắt xẻo.
Thế nhưng... Sau đó, cô chưa đi ngủ ngay. Thay vào đó, cô ngồi trong phòng của Jack, ngắm cậu con trai đang ngủ ngon, trong chùm sáng dịu dàng của ngọn đèn ngủ.
“Tôi không phải là thợ săn...” Cô nói tiếp. “... Nên tôi phải thừa nhận tôi chẳng biết gì cả. Nhưng tôi đã xem hàng tá video dạy cách làm... Các thợ săn có kinh nghiệm thậm chí còn không thực sự dùng đến dao. Ý tôi là chỉ hai vết rạch xung quanh hậu môn, rồi cắt đầu, tiếp theo hầu hết bọn họ chỉ dùng tay trần mà lột được toàn bộ lớp da sống khỏi cơ thể con vật. Điều tôi rút ra được là cách chủ tâm làm việc đó, khi anh không muốn hủy hoại làn da. Một miếng da lớn thì có giá trị nhất.”
Phil đang ngây ra nhìn cô chằm chằm. “Cô đã làm gì cơ?”
“Tôi tìm kiếm thông tin trên mạng về lột da, sau đó xem vài video. Thôi nào, chúng ta phải bắt đầu đi vào tâm trí kẻ sát nhân. Các anh có ý tưởng nào hay hơn không?”
“Cô đang nghỉ phép để điều trị đấy.”
“Với một cánh tay bị thương, chứ không phải bộ não bị tật. Nói tôi nghe sự thật đi. Trong mấy tuần vừa rồi, chắc hẳn các anh đã kiểm tra các giấy phép săn bắn và tham khảo chéo mấy cái tên rồi chứ?”
Phil đỏ mặt, chuyển từ chân nọ sang chân kia. “Có thể.”
“Chính xác. Bởi vì khi anh nghĩ đến lột da, anh nghĩ đến săn bắn. Có lý đấy. Ngoại trừ điều tôi sắp nói với các anh đây, tôi không nghĩ thằng cha này là thợ săn. Kỹ xảo của họ hoàn toàn khác hẳn. Chưa nói đến dao. Những con dao được họ lựa chọn là loại to bản, những lưỡi dao cố định, ít nhất phải rộng hai đến năm centimet. Các thợ săn mua dao chú trọng sức mạnh và độ bền, con dao Ka-Bar cổ điển có thể lột da một con hươu, moi ruột cá và đào hố. Tôi không hiểu các anh sẽ dùng con dao đấy như thế nào để lột những mảnh da mỏng trên cơ thể một phụ nữ, chưa nói đến chuyện dạo khắp đường phố Boston mà không ai chú ý.”
“Tôi đã từng thấy những con dao đi săn gập lại được.” Phil phản bác. “Và tôi từng có vài anh bạn mang theo rất nhiều lưỡi dao. Ka-Bar cũng có những công dụng của nó, nhưng họ còn mang theo cả những lưỡi dao nhỏ hơn, nhẹ hơn vào rừng.”
“Nhưng họ có lột da thú săn được thành những mảnh dài và mỏng không?”
“Không.” Ông miễn cưỡng thừa nhận. “Đó sẽ là một điểm mới mẻ. Cho dù sau khi xử lý da sống, vài người sẽ cắt da thành các dải để làm dây, hoặc đại loại thế. Căn cứ theo xu hướng hiện nay của những người hoang tưởng đề phòng tận thế, có Chúa mới biết bao nhiêu người giờ đang nghiên cứu các kỹ năng sinh tồn trong kỷ nguyên khai hoang.”
“Hắn không phải là kẻ theo chủ nghĩa sinh tồn đề phòng tận thế.” D.D. chữa lại.
“Đúng.” Alex đồng tình. “Tên này chú trọng vào sự không chế, sự kiểm soát. Không phải kẻ muốn thực hành tại thực địa.”
“Và hắn không phải đang thực hành.” Neil đáp cộc lốc. “Sử dụng chloroform, kỹ năng gây ngạt thở độc đáo, có kỹ xảo lột da... Thằng cha này biết chính xác hắn đang làm gì. Kẻ sát nhân của chúng ta không vừa học vừa làm đâu. Hắn là dân chuyên nghiệp rồi.”
Chuông cửa reo vang. Âm thanh rất bình thường và trần tục này vang lên tại hiện trường vụ án mạng khiến tất cả mọi người giật nảy mình. Họ cùng trao nhau những nét mặt khó chịu.
“Russ Ilg, nhà vật lý trị liệu của tôi.” D.D. phỏng đoán.
Alex ra mở cửa cho anh ta vào.
“Có chắc cô muốn làm chuyện này không?” Phil hỏi, đúng lúc Alex ra khỏi tầm nghe.
“Có. Tại sao lại không nhỉ?”
Phil và Neil nhìn nhau. D.D. cắt nghĩa chính xác cái nhìn đó, ném sang họ cái quắc mắt bực bội.
“Hai người không cần phải che chở tôi.” Cô thốt ra. “Chúng ta trải qua... quá trình tái hiện này, và kết luận logic nhất đó là tôi là kẻ không có lý trí mất kiểm soát, nổ súng mà chẳng vì lý do gì, đó là thứ hai người cần báo cáo lại cho FDIT. Tôi không tìm kiếm những của bố thí. Tôi muốn sự thật.”
“Chúng tôi sẽ ủng hộ chị.” Neil lẩm bẩm. “Dù chuyện gì xảy ra đi nữa. Đội đặc nhiệm là một gia đình, chị biết thế mà.”
“Làm ơn đi, tôi đã gặp gia đình của cậu rồi.”
Câu nói này khiến họ mỉm cười. Gia đình của Neil là một đám người Ireland say khướt. Cậu ta thường xuyên đùa rằng mình không phải là con cừu đen, kẻ lạc loài trong gia đình chỉ vì là dân đồng tính. Mà cậu ta là con cừu đen chỉ vì là người duy nhất không say xỉn.
Alex quay vào cùng một chàng trai trông trẻ hơn, cao một mét tám, cơ bụng sáu múi và mặc áo len chui đầu màu đen. D.D. là người giới thiệu. “Các thanh tra Phil và Neil, Sở Cảnh sát Boston. Russ Ilg, kẻ tra tấn, à quên, nhà vật lý trị liệu riêng của tôi.”
Mọi người bắt tay nhau. D.D. ép hai cánh tay của mình sát người, để không ai trông thấy đôi bàn tay cô đang run rẩy với các dây thần kinh căng lên. Lựa chọn duy nhất của cô cho nhiệm vụ này đáng lẽ phải là bác sĩ điều trị cho cô. Nhưng các bác sĩ y khoa không bố trí được lịch làm việc để đến thăm bệnh tại hiện trường vào phút chót, nên Russ đồng ý đảm nhận việc này. Thêm nữa, như anh ta khẳng định, các bác sĩ chỉ chẩn đoán thương tích thôi. Công việc của anh ta là tái tạo và chỉnh sửa, khiến anh ta có hiểu biết kĩ hơn về những chấn thương cả cũ lẫn mới.
Là thanh tra chỉ huy, Phil dẫn mọi người ra khỏi bếp đến chân cầu thang. D.D. có thể trông thấy các lỗ đạn trên bức tường không trát vữa dọc theo phía tay phải. Ba dấu vết riêng lẻ, lung tung trên mặt tường. Nếu lúc đó cô nhắm chuẩn hơn chút, khả năng thiện xạ của cô cũng chẳng được ai khen ngợi.
Phil hắng giọng. “Vậy là D.D., à không, Thượng sĩ Warren được phát hiện nằm bắt tỉnh dưới chân cầu thang. Căn cứ vào... những chấn thương của cô ấy, giả thiết được đưa ra là cô ấy ngã xuống từ trên đầu cầu thang.”
Russ gật đầu. Anh ta không nhìn D.D. mà nhìn chăm chú vào ván đứng thẳng của cầu thang hẹp, D.D. thầm biết ơn về điều đó. Bỗng nhiên, cô chẳng cảm thấy ổn chút nào. Dạ dày cô đang quặn lên, cô có thể cảm thấy mồ hôi một lần nữa đọng trên lông mày.
Ầu ơ, con yêu...
Cô nhắm chặt mắt lại, như thể làm thế sẽ khiến cảm giác về linh tính báo điềm gở tan đi. Sự căng thẳng của chính cô khiến cô tức giận. Cô ở đây là để nhớ lại. Cô cần phải nhớ ra.
Cô ép mình phải mở mắt ra và nhìn xoáy vào các lỗ đạn. Thiệt hại của cô do những viên đạn bắn ra từ khẩu súng của cô. Cô sở hữu chúng. Bằng cách này hay cách khác, chúng sẽ luôn là của cô.
“Như vậy...” Russ tuyên bố như thể đọc được suy nghĩ của cô. “... Điều đầu tiên tôi để ý đó là không có tay vịn bên phải trên cầu thang này. Vi phạm quy định, tôi tin là thế nhưng không hiếm thấy ở các căn nhà cũ đã được nâng cấp có cầu thang hẹp.”
Tất cả cùng gật đầu.
“Chỉ xét theo biến số này, D.D. nhất định là bị ngã về phía sau trên cầu thang, và lúc đó đang quay mặt về sảnh tầng hai.”
Anh ta ra hiệu về phía cầu thang, họ ngoan ngoãn xếp thành một hàng dọc, đi lên theo sau anh ta.
“Việc đầu tiên cô làm khi bị ngã là gì?” Giờ đến Russ hỏi cô. Dường như đấy là một câu hỏi tu từ, nên không ai trả lời. “Cô vươn tay ra để đỡ lấy người. Trong trường hợp này, tay phải D.D. đang cầm vũ khí, đúng không?”
Cô gật đầu.
“Xét đến chuyện cô đã bắn ba phát súng, thì khi ngã cô vẫn đang cầm súng trong tay phải. Thế nên bàn tay trái của cô vươn ra đỡ lấy người, điều đó giải thích cho thương tích trên vai trái của cô.” Russ đã đến đầu cầu thang. Anh ta ra dấu cho họ đứng vào một vị trí ở sảnh. Tại điểm này, anh ta lùi lại vài bước, sau đó dùng tay trái nắm chặt lấy đỉnh thanh vịn bên trái, rồi đột ngột vặn mình và đu đưa.
D.D. có thể thấy ngay lập tức, cái cách mà tư thế đu đưa của anh ta làm xoay và kéo căng các cơ ở cổ, vai và cánh tay trái của anh ta. Cô không thể kiềm chế mình nhăn mặt, nhìn sang chỗ khác, cánh tay trái càng ép chặt hơn nữa vào người.
“D.D. bị ngã về phía sau.” Russ thản nhiên tuyên bố. “Cánh tay trái của cô ấy vươn ra hòng chặn đứng đà lao xuống dưới. Do đó, cánh tay trái đột ngột bị vặn mạnh do biên độ mở và cử động xoay ra ngoài tại khớp vai khi bám chặt vào tay vịn. Đây là nguyên nhân gây ra chấn thương gãy xương do giật ở mấu động bé xương cánh tay trái, nơi các dây chằng nối cơ với xương giằng ra một mỏm xương khỏi phần xương cánh tay này. Sau đó, theo đúng trình tự, đầu cô ấy bị lệch khỏi vai trái do đà lao bị khựng lại đột ngột, dẫn tới chấn thương đám mô sợi ở cánh tay do bị kéo giãn quá mức.”
“Đến lúc này, xét đến chuyện cô ấy bị cơn đau đột ngột ở cổ và vai hành hạ, có khả năng D.D. đã buông tay khỏi tay vịn. Đà lao của cô ấy đã chậm lại, nhưng cô ấy vẫn bị mất thăng bằng, cho nên mới lộn nhào và đập đầu xuống chân cầu thang. Điều này giải thích cho vết bầm tím trên lưng và chấn động não vừa phải.”
Russ liếc nhìn D.D. “Tôi có bỏ lỡ chấn thương nào không? Tôi nghĩ trong hồ sơ của cô có ghi hết rồi.”
Cô lắc đầu. Ánh mắt anh ta ân cần, thậm chí là đồng cảm. Cũng chẳng giúp được gì. Cô không còn muốn ở đây thêm một phút nào nữa, trong ngôi nhà này, trong tiền sảnh này, với quá nhiều bóng đen đang chạy lung tung trong đầu cô.
“Tại sao em quay lưng lại phía đầu cầu thang trống?” Alex hỏi.
D.D. liếc nhìn xung quanh, nhận ra đây là câu hỏi hợp lý. Cô, Phil, Neil và Alex tất cả đều đứng trên đầu cầu thang. Từng người bọn họ đều không rời mắt khỏi khoảng không, một thói quen theo bản năng, cô đoán vậy, cũng là một thói quen khôn ngoan.
“Em đang nhìn ra sau lưng mình.” Cô thì thầm.
Họ nhìn cô trừng trừng.
Cô quay lại, hướng ánh mắt xuống tiền sảnh dẫn đến cửa phòng ngủ. Cái mùi máu nồng nặc. Những ngón tay dài ngoằng, đen đúa của đêm khi cô đứng một mình trong bóng tối. Cô không muốn thấy nữa. Cô muốn cảm thấy nó. Và rồi...
“Em nghe thấy cái gì đó.”
“Cái gì đó?” Phil cộc cằn hỏi. “Hay ai đó?”
“Tôi... tôi không biết. Tôi quay lại và rồi tôi bị ngã.”
“Không.”
“Cái gì?” Cô quay về phía Russ, vẫn đang đứng giữa cầu thang. Cùng lúc bị cả bốn cảnh sát nhìn xoáy vào, anh ta bỗng nhiên đỏ lựng mặt.
“Ý tôi là không có khả năng.”
“Sao cơ?”
“Chấn thương gãy xương do giật của cô thuộc dạng khá hiếm. Nó chỉ xảy ra khi có đủ lực tác động khiến dây chằng giật ra một mỏm xương tại các vùng bám tận của cơ hoặc điểm giao nhau giữa dây chằng với xương. Các xương vốn rất khỏe.” Russ nói tiếp, như thể việc này cần phải được nói rõ cho mọi người hiểu. “Dưới các điều kiện tác động của lực trung bình, các dây chằng không dễ giật xương gãy thành từng mảnh. Chúng ta đang nói đến một sức ép rất lớn. Như với trường hợp của D.D, chắc hẳn cô ấy phải chịu một đà lao đáng kể khi bị ngã. Có thể cho rằng cô ấy bị té khỏi đầu cầu thang hoặc cô ấy nhảy xuống. Ngoại trừ một chuyện, vào lúc đó cô ấy đang nhìn ngược về phía sau lưng...”
“Lạy Chúa tôi.” D.D. thì thầm. “Tôi không bị ngã.”
“Không.” Alex quàng cánh tay ôm eo lưng cô che chở. “Em bị đẩy.”