Chương 7
“Cha từng nói rằng máu sánh ngang với tình yêu. Thế rồi ông phá lên cười và ấn lưỡi dao lam sâu hơn nữa vào thịt. Ông thích nhìn máu phun ra từ từ. “Không việc gì phải gấp gáp.” Ông thì thầm. “Cứ bình tĩnh, tận hưởng màn diễn thôi.”
Giọng nói líu nhíu của Shana lạc dần đi. Chị tôi không còn nhìn tôi nữa, mà nhìn vào điểm xa xôi nào đó trên bức tường trắng hếu. Phòng chăm sóc y tế của nhà tù. Nó cũng buồn tẻ y như trong xà lim, ngoại trừ ở đây cái giường bằng thép có đóng chốt hoàn chỉnh hơn với những dây trói cổ tay và mắt cá chân.
Giám thị McKinnon đã báo cáo rằng họ phát hiện ra chị trong xà lim vào lúc điểm danh sáu giờ sáng. Shana nằm cuộn tròn trong tư thế bào thai trên giường, theo như sĩ quan trực tầng thì đó là điều bất thường. Khi chị tiếp tục không đáp lại các khẩu lệnh, một đội an ninh được trang bị các tấm khiên bằng đệm được triệu tập xông vào xà lim của chị. Mất thêm nhiều thời gian nữa, nhưng đó là lỗi của chính chị. Đến giờ, chị đã giết hai lính gác, cộng thêm một bạn tù trong thời gian bị tống giam. Một khi đã có tai tiếng dính dáng đến bạn tù, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Nghĩa là các sĩ quan quản chế phải quan tâm nhiều hơn đến sự an toàn của chính họ, ngay cả khi máu từ hai bên đùi đầy vết rạch của chị đang chậm rãi nhỏ giọt xuống đệm.
Mất năm phút nữa, theo lời người giám thị, và Shana có thể đã chảy máu đến chết. Tôi không thể đoan chắc sự can thiệp kịp thời của các sĩ quan khiến Giám thị McKinnon thấy tự hào hay tiếc nuối. Chuyện gì mà đã liên quan đến chị tôi thì chẳng bao giờ đơn giản.
Shana đã tự chế con dao từ một bàn chải đánh răng cỡ nhỏ, rất xinh xắn, rất sắc bén. Chưa phải loại vũ khí tốt nhất để giết người. Tuy nhiên, trong bóng đêm, nó đủ hoàn hảo cho chị rạch rất nhiều vết hằn sâu trên mỗi bên đùi. Tôi hẳn sẽ muốn nói rằng mình rất kinh ngạc, nhưng việc này góp phần vào nỗ lực tự sát lần thứ tư của chị. Cả bốn lần đều tự rạch cơ thể bằng vật sắc nhọn, cũng như trong tất cả các hành động bạo lực của Shana đều có sự xuất hiện của các lưỡi dao tự chế khác nhau. Có lần, tôi đã hỏi có phải chị thực sự muốn chết không. Chị nhún vai, bảo rằng vấn đề không phải là chị muốn chết, mà chỉ đơn giản là tha thiết muốn được rạch cái gì đó. Xét đến chuyện bị giam hãm biệt lập trong bốn bức tường, thi thoảng một cô gái phải tự xoay xở...
Lúc này Shana đã dính thuốc mê. Các bác sĩ đã khâu vết thương, gây tê, từ từ truyền máu và truyền dịch cho chị. Không lâu sau đó, họ mang chị quay về xà lim, giam giữ hai mươi ba giờ mỗi ngày như thú hoang, nhưng giờ đây chúng tôi được phép gặp nhau một chút. Khi mà nhờ hiệu quả làm tê liệt của thuốc giảm đau và do bị mất máu, nên chị đang thực sự nói về gia đình của chúng tôi. Việc của tôi là im lặng đứng đó và ghi nhớ hết vào đầu.
“Harry có từng rạch lên người chị không?” Tôi hỏi, ý muốn nói đến cha đẻ của hai chúng tôi, cố gắng giữ giọng bình thường.
“Máu là tình yêu, tình yêu là máu.” Giờ đây chị ngâm nga. “Cha yêu chị.”
“Thế đây là cái gì?” Tôi chỉ tay về phía hai bên đùi quấn băng của chị. “Tự yêu mình à?”
Chị gái ngấm thuốc của tôi cười khúc khích. “Hỏi đi chị đã từng rạch nó chưa.”
“Chị có làm thế không?”
“Em có thể cảm thấy nó. Làn da mở bung ra, như một trái cây chín nẫu. Thế rồi máu chảy ra. Nó tuyệt lắm. Nhưng em nên biết đến nó.”
“Em không cảm nhận được đau đớn, nhớ không?”
“Nhưng nó không phải đau đớn, em gái bé bỏng ạ. Ôi không, là bất kỳ điều gì ngoại trừ đau đớn.”
“Lời cha chúng ta đã nói.”
“Em ghen tị. Em không nhớ ông ta.”
“Chị mới bốn tuổi. Em không tin chị nhớ ông ta.”
“Nhưng chị nhớ đấy. Chị nhớ còn em thì không, đó là lý do tại sao em căm ghét chị. Bởi vì cha yêu thương chị nhất.”
Chị gái tôi thở dài, ánh mắt ngây dại nhìn về phía xa xôi. Có lẽ chị đang nhìn thấy căn nhà bé nhỏ nơi chúng tôi từng sống. Không có được hồi ức như của chị gái, tôi biết điều đó chủ yếu nhờ những tấm ảnh chụp hiện trường vụ án. Phòng ngủ của cha mẹ tôi, nơi món đồ nội thất duy nhất từng là cái đệm bẩn thỉu đặt ngay phía trên sàn nhà bằng gỗ sồi. Các chồng quần áo bẩn, các món đồ vải lanh bị dơ, những giấy gói đồ ăn vứt đi, hình thành nên đường vành đai quanh không gian. Tiếp theo là một chiếc ghế ngồi xe hơi cho trẻ, nằm trơ trọi trong góc phòng, hay khi đêm xuống bị đem vào trong phòng chứa đồ. Căn cứ theo báo cáo của các thanh tra, cái ghế ngồi xe hơi cho trẻ đó chính là nơi tôi đã sống.
Trong khi ấy, Shana ngủ cùng bố mẹ trên cái đệm lốm đốm những vệt máu khô.
“Chị đã yêu em.” Giờ thì Shana tuyên bố, giọng chị vẫn mơ màng. “Đúng là một đứa bé xinh đẹp. Mẹ cho chị ôm em. Em đã mỉm cười với chị, những ngón tay bé xíu mập mạp của em giơ lên vẫy vẫy. Chị đã rạch cổ tay của em, rất thận trọng, để em biết chị yêu thương em nhiều đến thế nào. Mẹ hét lên, nhưng em vẫn mỉm cười và chị biết em đã hiểu.” Giọng chị trở nên u sầu. “Em không nên bỏ rơi chị, Adeline. Đầu tiên là cha, sau đó là em, và rồi tất cả chỉ là đống vớ vẩn.”
Sau khi mẹ nuôi của chúng tôi phát hiện ra Shana rạch cẳng tay của tôi bằng kéo may vá, chị gái sáu tuổi của tôi đã được gửi đến một nhà thương điên biệt lập, nơi chị phải dùng các loại thuốc chống loạn thần, trong khi phần lớn thời gian trong ngày chị bị trói gô trên giường. Chế độ giám sát tại đây tốt đến nỗi sau năm năm chị chỉ có thể cố gắng giết chết một bệnh nhân. Dựa theo mức độ thành công rõ ràng ấy, vào ngày sinh nhật mười bốn tuổi họ tuyên bố chị đã lành bệnh một cách kỳ diệu, cho phép chị được nhận nuôi trở lại mà không bị nghi ngờ. Theo ý kiến chuyên môn của tôi, chuyện cuối cùng chị cũng giết người thành công không dừng lại ở chữ nếu nữa, mà là khi nào.
“Chị nghĩ về điều gì khi chị nhớ về cha?” Lúc này tôi hỏi chị.
“Tình yêu.”
“Chị nghe thấy gì?”
“Những tiếng thét.”
“Chị ngửi thấy gì?”
“Máu.”
“Chị cảm thấy gì?”
“Đau đớn.”
“Và đó là tình yêu?”
“Phải!”
“Vậy hồi chúng ta còn nhỏ và chị rạch tay em, chị chỉ muốn em biết chị yêu em nhiều đến thế nào thôi à?”
“Không. Chị muốn em cảm thấy chị yêu em nhiều đến thế nào.”
“Bằng cách rạch tay cô em gái bé bỏng của chị à.”
“Đúng!”
“Nếu ngay bây giờ chị có một con dao thì sao?”
“Máu là tình yêu.” Chị ngâm nga. “Chị biết em biết, Adeline. Chị biết điều đó tận trong sâu thẳm trái tim em, thậm chí em còn hiểu nữa.”
Nói rồi chị mỉm cười, nụ cười ranh mãnh đến mức truyền sang tôi cơn rùng mình thấu suốt cơ thể. Như thể chị biết chính xác tôi đã làm gì sáu tiếng trước, một con ác thú, bị thôi thúc bởi bản năng tự nhiên của nó, ngay cả khi tất cả các mặt được nuôi dưỡng tử tế của cô ta đã cảnh báo cô ta nên hành xử theo cách khác.
“Nếu bây giờ em bảo chị thức ăn là tình yêu thì sao?” Tôi nói, giữ giọng bình tĩnh, tâm trí tập trung. “Rằng thay vì đi rạch ai đó, chị nên mang cho họ một miếng bánh mì?”
Shana nhăn nhó, bàn tay phải của chị xoa xoa thái dương. Lần đầu tiên, chị có vẻ bối rối, thậm chí là hoang mang. “Cha chưa bao giờ cho chị ăn cái gì.”
“Còn mẹ thì sao?”
“Mẹ á?”
“Mẹ có cho chị ăn cái gì không?”
“Mẹ không phải là tình yêu.” Chị cho tôi biết, giọng nói cộc lốc nghe như sắp vỡ...
“Mẹ không phải là tình yêu.” Trước kia, chúng tôi đã từng loanh quanh thế này mà chẳng đi đến đâu. Giờ tận dụng khoảnh khắc quan trọng hiếm hoi này, tôi quyết định nhấn mạnh vấn đề. “Tại sao không? Tại sao mẹ không thể là tình yêu?”
Shana bướng bỉnh mím môi, từ chối trả lời.
“Harry yêu bà ấy, kết hôn với bà ấy. Ngược lại, bà cũng yêu ông ta, chăm sóc ngôi nhà của ông, cùng ông nuôi dưỡng những đứa con.”
“Ông ta không yêu bà ấy!”
“Ông ta yêu chị à?”
“Đúng. Máu là tình yêu. Ông ta yêu chị. Không phải bà ấy.”
Tôi rướn người về phía trước, nhẹ nhàng nói rõ: “Ông ta làm tổn thương bà ấy, hằng ngày, theo báo cáo của các thanh tra. Nếu đau đớn là tình yêu, vậy thì cha chúng ta yêu mẹ chúng ta rất nhiều.”
Shana gầm gừ với tôi. “Đừng ngu thế! Ai cũng có thể đánh đập người khác. Đó không phải là tình yêu. Máu mới là tình yêu. Em biết điều này mà! Rạch bằng dao đòi hỏi tư duy sâu sắc, thậm chí là dịu dàng. Để làm sao lạng mỏng được từng lớp, từng lớp da một cách tinh tế. Không hề chạm vào vùng xương chậu hoặc xương đùi hay vùng khoeo. Để làm sao chỉ rạch đúng vùng tĩnh mạch hiển tuyệt vời ấy chứ không phải bất kỳ chỗ nào khác...” Chị ra dấu về phía đôi chân đang băng bó của mình. “Máu là tình yêu. Nó đòi hỏi sự chăm sóc chu đáo. Em biết mà, Adeline. Em biết điều này!”
Tôi nhìn xoáy vào mắt chị gái. “Đó không phải lỗi của chị, Shana. Việc cha chúng ta đã làm, những gì đã xảy ra trong căn nhà đó, không phải là lỗi của chị.”
“Em hẵng còn bé! Một đứa bé yếu ớt, vô dụng. Mẹ thường nhắc ông ta đúng như thế để ông ta chịu để em yên. Nhưng chị đã cho em thấy tình yêu của chị. Chị đã rạch cổ tay em để em không cảm thấy cô độc, còn mẹ thì đánh chị te tua vì điều đó.”
“Bà ấy đánh chị? Hay cha đánh chị?”
“Bà ấy đánh chị. Mẹ không phải là tình yêu. Và em vẫn là đứa bé yếu ớt và vô dụng!”
Tôi về số, lùi lại. “Shana, ai đã khâu vết thương cho chị? Nếu máu là tình yêu và đêm nào ông ta cũng rạch trên người chị, thì sáng hôm sau ai đã chữa cho chị?”
Chị tôi nhìn sang chỗ khác.
“Ai đó đã chữa cho chị. Sáng nào cũng thế ai đó đã giúp chị khỏe lại. Họ không thể đưa chị đến bệnh viện, bởi vì như thế sẽ thu hút sự chú ý. Thế nên sáng sáng, ai đó phải rửa sạch những vết rạch của chị, băng bó các vết thương, cố gắng hết sức khiến chị cảm thấy đỡ hơn. Ai vậy, Shana, ai đã làm thế với chị?”
Đôi vai Shana giật giật, hàm nghiến chặt, đôi mắt chú mục vào bức tường phía xa.
“Mẹ đã làm thế đúng không? Bà đã khâu vết thương cho chị. Đêm đêm ông ta hủy diệt thì sáng sáng mẹ lại giúp phục hồi. Chị không bao giờ tha thứ cho bà vì điều ấy. Đó là lý do mẹ không thể sánh ngang với tình yêu. Cha làm tổn thương chị. Còn bà ấy cản trở chị. Và đó mới là điều tệ hại hơn, đúng không? Việc bà ấy đã làm còn khiến chị tổn thương nhiều hơn.”
Shana đột ngột nhìn tôi trừng trừng, đôi mắt nâu của chị rực sáng kỳ lạ. “Em là bà ấy. Chị là cha, còn em là mẹ.”
“Chị có nghĩ rằng em đang cố phục hồi cho chị không? Những chuyến viếng thăm của em như thể mỗi buổi sáng kỳ diệu với chị, rồi khi em ra về và bỏ rơi chị một lần nữa trong bóng đêm.”
“Cha là tình yêu. Mẹ không phải là tình yêu. Mẹ còn tệ hơn thế”
“Chị là Shana. Em là Adeline. Cha mẹ của chúng ta chết rồi. Những gì họ đã làm không phải lỗi của chị. Nhưng để họ yên lòng nhắm mắt hay không tùy thuộc vào chúng ta.”
Shana mỉm cười với tôi. “Cha chết rồi.” Chị đồng tình, nhưng một lần nữa chị giở giọng ranh mãnh, gần như hân hoan. “Chị biết, Adeline. Chị đã ở đó. Còn em thì sao?”
“Em không nhớ. Chị biết mà.”
“Nhưng em đã ở đó.”
“Một đứa bé mắc kẹt trong chiếc ghế ngồi xe cho trẻ. Như thế không tính.”
“Tiếng còi xe cảnh sát...” Chị kích động.
“Harry Day hốt hoảng, nhận ra cảnh sát đang tìm đến mình.” Tôi điềm tĩnh nói nốt. “Không muốn bị bắt sống, ông ta đã rạch hai bên cổ tay mình.”
“Không!”
“Em đã đọc các báo cáo, Shana. Em biết chuyện gì đã xảy ra với cha chúng ta.”
“Máu là tình yêu, Adeline. Chị biết rằng em hiểu, bởi vì em đã ở đó.”
Tôi cảm thấy chính mình ngừng lại, nhăn mặt. Nhưng trong cả cuộc đời mình, tôi không hiểu ý Shana là gì. Bởi vì lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ ẵm ngửa, và những gì tôi biết chỉ gói gọn trong các báo cáo của cảnh sát.
“Shana...”
“Bà đưa cho ông một viên aspirin, làm loãng máu.” Giọng chị chuyển sang ê a, như giọng một đứa trẻ. “Thế rồi bà đổ đầy nước vào bồn. Nước ấm, giúp giãn rộng các mạch máu. Ông cởi quần áo. Bà bảo ông trèo vào trong bồn. Rồi ông giơ hai cổ tay lên.
“Em phải làm đi.” Ông nói với bà.
“Em không thể.” Bà thì thầm.
“Nếu em từng yêu anh.” Ông nói, rồi đưa cho bà lưỡi dao lam ưa thích của mình, kiểu cũ có chuôi làm bằng ngà voi. Một món quà từ chính ông nội, có lần ông từng kể với chị như thế.
Tiếng đập rầm rầm trên cửa trước, uỳnh, uỳnh, uỳnh. Mở cửa ra, mở cửa ra, cảnh sát đây. Uỳnh, uỳnh, uỳnh.
Mẹ liền rạch hai cổ tay ông. Mỗi cổ tay rạch hai vết, rạch dọc, không rạch ngang, vì rạch ngang thì các bác sĩ có thể khâu lại được. Rạch dọc mới gây chết người.
Cha mỉm cười với bà. “Anh biết em đã làm đúng.”
Bà thả lưỡi dao lam xuống nước. Ông chìm xuống bể máu.
“Em sẽ luôn yêu anh.” Mẹ thì thầm, rồi ngã gục xuống sàn khi cảnh sát xông vào nhà chúng ta.”
“Máu là tình yêu.” Shana ngâm nga. “Và cha mẹ chúng ta chưa chết. Chị là cha, còn em là mẹ và mẹ không phải là tình yêu, Adeline. Mẹ còn tệ hơn thế.”
“Bây giờ chị nghỉ ngơi được rồi.” Tôi bảo chị.
Nhưng chị chỉ mỉm cười với tôi.
“Rồi máu sẽ thắng, Adeline. Đến cuối cùng máu luôn luôn thắng, em gái bé bỏng của chị ạ.”
Nói rồi chị nắm chặt tay tôi. Trong một giây, tôi nghĩ có thể chị đã kịp thủ một lưỡi dao khác và chuẩn bị làm gì đó bạo lực. Nhưng chị chỉ chộp lấy cổ tay tôi. Tác dụng của thuốc khiến chị phải buông tay. Chị ngả người về phía sau, thở dài. Chị nhắm mắt lại, bà chị gái sát nhân của tôi ngủ thiếp đi, trong khi vẫn nắm tay tôi.
Một lúc lâu sau đó, tôi giằng những ngón tay ra. Tôi nâng tay mình lên xem xét vết sẹo trắng mờ mờ tôi từng mang đã quá lâu rồi, chừng nào tôi còn nhớ, nằm vắt ngang các mạch máu xanh trên hai cổ tay tôi. Rõ ràng đó là món quà của chị tôi bốn mươi năm trước.
Lúc này tôi gần như có thể nghe thấy tiếng nói của cha nuôi tôi trong đầu. Đau đớn là...?
Đau đớn là nhớ lại, tôi nghĩ.
Đau đớn là gia đình.
Đây là lý do tại sao ngay cả một chuyên gia về đau đớn, như chính tôi đây, lại quay lưng, bước ra cửa.