← Quay lại trang sách

Chương 8

Sau khi về nhà, việc đầu tiên D.D. làm đó là gọi điện cho bác sĩ pháp y Ben Whiteley. Alex phải tiếp tục đi làm, nên cô ở nhà một mình, nằm ườn trên sô pha, trên người vẫn mặc bộ quần áo yoga từ phiên phân tích các chấn thương của cô hồi sáng.

“Tôi có một câu hỏi.” Cô lên tiếng lúc Ben nhấc máy.

“Chào D.D.!” Giọng Ben oang oang bên tai cô. Bác sĩ pháp y không nhất thiết phải là người có tính cách hướng ngoại nhất thế giới, nhưng trong suốt những năm hẹn hò với đồng đội trong đội đặc nhiệm của D.D. là Neil, hai người đã thiết lập mối quen biết cá nhân, ngay cả sau khi cặp tình nhân chia tay, họ vẫn là bạn bè. “Tôi có nghe nói về chấn thương gãy xương do giật. Tôi không ngạc nhiên khi cô có thể tự gây chấn thương cho mình theo cách sáng tạo nhất.”

“Phải nỗ lực đấy.”

“Tay trái à?”

“Vâng.”

“Chườm đá? Trị liệu? Nghỉ ngơi đủ cả chứ?”

“Vâng. Vâng. Hầu hết luôn.”

“Chắc cả mất trí nhớ nữa đúng không?”

“Vâng!”

“Chắc đây là lý do cô gọi cho tôi. Để tôi đoán nhé: Cô muốn biết về nạn nhân bị lột da mới nhất của chúng ta.”

“Không.”

Lần đầu tiên Ben dừng lại. D.D. gần như có thể nghe thấy ông đang suy nghĩ bên kia đầu dây.

“Không phải nạn nhân thứ hai.” Cô hòa nhã nói thêm. “Tôi đoán anh sắp bước vào phiên khám nghiệm.”

“Dự kiến cuối giờ chiều hôm nay.”

“Thế chắc đúng rồi. Thế nên tôi có câu hỏi về nạn nhân đầu tiên, Christine Ryan, vì tôi cho rằng anh dành nhiều thời gian hơn với những gì còn lại. Căn cứ vào chuyện anh là bác sĩ pháp y có kiến thức, một trong những người giỏi nhất chúng tôi có...”

“Thói xu nịnh sẽ dẫn cô đi khắp nơi đấy.”

“Và anh đã khám nghiệm làn da bị lột...”

“Đúng.”

“Anh có vài giả thiết tạm thời về con dao kẻ sát nhân sử dụng phải không?”

“Lại đúng nữa. Rất mỏng, không có vết đứt mẻ hay hư hỏng nào ở đường mép. Tuy nhiên, câu hỏi trong ngày đó là lưỡi dao, hay có thể là lưỡi lam?”

“Ồ.” Cô chưa hề nghĩ đến điều này, nhưng bây giờ, cân nhắc xem... “Chẳng phải một lưỡi lam sẽ rất khó hoàn thành được một... quy trình phức tạp như thế sao? Ý tôi là, nó được dùng như một công cụ rạch, căn cứ theo các mảnh da mỏng, đúng rồi. Nhưng yếu tố nằm trong số lượng các mảnh da, và nói thẳng, chẳng phải lưỡi lam sẽ rất trơn nên khó cầm hay sao?”

“Nó có thể được gắn chặt vào tay cầm. Hãy nghĩ về một lưỡi dao thẳng cổ điển được sử dụng để cạo râu, hoặc tương tự là con dao rọc giấy. Trong ngày hôm nay tôi đã nghĩ đến một thứ khác, có thể là con dao mổ. Nhưng tôi không còn nghĩ đến mấy con dao nữa. Bởi vì tôi đã thử hàng tá các loại dao suốt mấy tuần vừa rồi, không con dao nào cho các kết quả tương tự. Ít nhất trong các thử nghiệm của tôi, một con dao to hơn, dày hơn có xu hướng giật mạnh làn da, dẫn đến tạo ra nếp nhăn dọc các mép. Trong khi đối tượng của chúng ta... Hắn lột ra những mảnh mô rất mỏng, mép rất mịn. Tôi xin phép nói thêm, rõ ràng hắn có tay nghề. Ngay cả với kiến thức của tôi, phải cố gắng rất nhiều lần mới làm được thế. Tất nhiên, tôi bị cản trở ngay từ đầu khi không chọn được vũ khí tốt. Nên giờ tôi đã mở rộng hướng nghiên cứu sang cả các dụng cụ phẫu thuật, dường như tôi đang đến gần khả năng sao chép được các cách thức lột da chính xác của hắn...”

“Được rồi.” D.D. phải ngừng lại một chút. Cô vẫn chưa cân nhắc chuyện kẻ sát nhân có thể đã dùng dao mổ, hắn có thể là người ít nhất được đào tạo về phẫu thuật cơ bản. Nhưng dựa vào khoảnh khắc rối trí gần đây của cô, một con dao mổ không nhất thiết là thứ nhằm loại bỏ thứ khác, và trong thực tế... “Tôi dám cho rằng…" Cô nói tiếp. “... Một bác sĩ pháp y dũng cảm như anh...”

“Lại nịnh hót rồi. Tiếp tục đi, D.D. Đúng là một ngày bận rộn.”

“Anh đã cố gắng lắp ráp lại các mảnh da. Tái tạo lại toàn bộ.”

“Đã cố gắng đúng là từ có ý nghĩa đặc biệt đấy.”

“Anh không thể làm được.” Cô cất cao giọng, trái tim cô đập thình thịch. Nó đây rồi, khoảnh khắc vụt sáng thiên tài của cô giữa đêm. “Bởi vì hóa ra là anh không có đủ tất cả các mảnh. Một số mảnh da đã bị mất. Kẻ sát nhân đã mang chúng theo.”

“Ding, ding, ding. Trao giải ngay cho nàng thanh tra tóc vàng nào. Kể tôi nghe sự thật đi, món tóc quăn vàng của nàng khiến nàng nhạy bén vậy đấy à?”

“Chuẩn. Bao nhiêu mảnh da đã bị mất? Chúng ta nên nói số ít hay số nhiều?”

“Có thể cho rằng gần nửa tá mảnh da trong số phần thịt đã bị lột. Đủ để nạn nhân nếu còn sống chắc chắn sẽ nhận ra phần bị lấy mất.”

Đúng như những gì cô đã suy đoán. Khía cạnh lột da của các vụ án mạng không chỉ dừng lại ở sự sùng bái, mà còn có ý nghĩa mang lại cho kẻ sát nhân thứ hắn thèm muốn nhất: bộ sưu tập cá nhân về tội ác của hắn.

Cô quay lại với cuộc gọi. “Câu hỏi cuối.” Cô nói với Ben. “Làn da của nạn nhân. Có phải trước đấy nó được xử lý bằng thứ gì đó không? Tức là có thể nó được xét nghiệm dương tính với vài hóa chất thú vị nào đó? Giả sử như cồn, hay thậm chí là formaldehyde?”

“Cô đang tự hỏi, phải chăng kẻ sát nhân đã cố gắng bảo toàn chiến lợi phẩm của hắn, bằng cách trước tiên vô hiệu hóa nạn nhân bằng dung dịch nào đó?”

“Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua tâm trí tôi.”

“Để trả lời câu hỏi của cô: Có và không. Phần da còn lại trên thân mình Christine Ryan được thử nghiệm dương tính đối với xà phòng kháng khuẩn. Tuy nhiên, hai cánh tay và hai chi dưới của cô ấy thì không. Bây giờ, giả sử rằng nạn nhân đã đi tắm như một thứ nghi lễ trước khi đi ngủ, làn da trên toàn cơ thể cô ấy phải còn lưu lại những dấu vết của thứ xà phòng kháng khuẩn đó. Nếu không phải thế tôi nghĩ sẽ an toàn hơn nếu giả sử chính kẻ sát nhân đã thoa lên thân mình nạn nhân một thứ dung dịch làm sạch cơ bản nào đó, nhiều khả năng nhất là trước quá hình lột da.”

D.D. nhíu mày. “Như bác sĩ phẫu thuật hay làm à? Khử trùng làn da trước khi lột?”

“Đúng ra trong phẫu thuật phải thêm một bước nữa là “sơn lên” vùng lột da bằng dung dịch khử trùng chính thức, phần lớn là có gốc cồn. Làn da nạn nhân của chúng ta được rửa sạch, nhưng nhất định không được xử lý bằng tăm bông khử trùng.”

“Tức là kẻ sát nhân cố gắng làm sạch vùng mục tiêu nhưng không vệ sinh nó.”

“Tôi tin là thế. Ngoài ra, để trả lời cho câu hỏi trước đó của cô, tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của formaldehyde, xét nghiệm chất bảo quản ra kết quả âm tính.”

“Được rồi.”

“Tuy thế điều này không loại trừ khả năng kẻ sát nhân cố gắng bảo quản chiến lợi phẩm của hắn sau đó.” Bác sĩ pháp y nói tiếp, giọng ông sôi nổi khi nói về đối tượng. “Một kẻ sát nhân thông minh có thể bỏ các mảnh da vào một bình thủy tinh có chứa dung dịch formaldehyde, hoặc thậm chí là phơi khô các mảnh da bằng quá trình ướp muối. Thực tế là có vô vàn các lựa chọn.”

“Thật vui khi được biết điều đó.”

“Cô là người hỏi mà.”

“Rủi ro nghề nghiệp. Thế nên, để tóm tắt lại những khám phá của anh: Kẻ sát nhân của chúng ta đã vô hiệu hóa nạn nhân bằng chloroform, sau đó làm nạn nhân nghẹt thở bằng phương pháp chèn ép đường thở. Tiếp theo hắn cởi bỏ quần áo nạn nhân và thoa lên làn da bằng xà phòng kháng khuẩn, trước khi tiến đến sự kiện chính, lột các mảnh da dài trên thân người và phần hông trên của nạn nhân một cách tinh vi. Một quá trình anh tin rằng có liên quan đến dao mổ. Rồi hắn rời khỏi hiện trường, sau khi tự thưởng cho mình một ít da bị lột của nạn nhân như một chiến lợi phẩm bệnh hoạn đặc biệt. Như thế đúng chưa?”

“Tôi cũng không thể tóm tắt tốt hơn thế.”

D.D. vẫn đang suy nghĩ thành tiếng. “Tức là hung thủ của chúng ta từng có kinh nghiệm về phẫu thuật và/hoặc khử trùng, nhưng ngoài ra hắn cũng thoải mái với những xác chết. Thực ra căn cứ theo các yếu tố chính của tội ác diễn ra sau khi nạn nhân chết, thậm chí có thể nói hắn cảm thấy thoải mái nhất với tử thi.”

“Jeffrey Dahmer à?” Bác sĩ pháp y bổ sung thêm. “Chẳng phải hắn là một kẻ loạn dâm với xác chết, luôn cảm thấy bị thôi thúc phải giữ lại các bộ phận cơ thể nạn nhân của hắn đó sao? Hắn cho rằng mình đang tìm kiếm một người tình hoàn hảo, một người không bao giờ có thể rời xa hắn.”

“Ngoại trừ lần trước tôi nghe được, hai nạn nhân của chúng ta không có dấu hiệu bị tấn công tình dục?”

“Không có bằng chứng nào để tôi xác định được.”

D.D. gật đầu với chính mình, rồi chợt nhớ ra cô đang nói trên điện thoại. “Được rồi, đây là chi tiết hữu ích nhất đấy.”

“Cô nhận diện được kẻ sát nhân rồi à?”

“Vẫn chưa, nhưng tôi có ý tưởng về một nghề nghiệp khả dĩ.”

“Cô sẽ điều tra các bệnh viện và/hoặc trường y à?”

“Tôi sẽ bảo Neil điều tra theo hướng các bệnh viện và/hoặc trường y. Còn đích thân tôi sẽ kiểm tra các nhà tang lễ.”

Điều hợp lý nhất để làm đó là chờ đợi Alex đi làm về. Anh có thể hỗ trợ chọn quần áo thích hợp sau đó giúp cô vào trong xe. Nhưng D.D. không thấy như thế là hợp lý. Cô đang cảm thấy bướng bỉnh, chưa nói đến cảm giác phẫn nộ muốn hóa điên với cánh tay, với vai, với Melvin. Cô là một phụ nữ mạnh mẽ, một phụ nữ độc lập. Và cô là một nữ thanh tra đang điều tra án mạng.

Cô sẽ tự mặc được quần áo và Melvin sẽ buộc phải chấp nhận dù hắn có thích hay không.

Tất nhiên Melvin có những ý tưởng khác.

Nó bắt đầu khi cô cố gắng cởi chiếc áo tập yoga cổ chữ u. Cô định kéo cổ áo bằng vải sợi nhân tạo qua bờ vai phải khỏe mạnh, nhưng không hiểu làm sao vai trái cô đau nhức nhối. Tiếp theo là cố gắng trượt cái áo thun xuống cánh tay trái, sau khi cô cuối cùng cũng kéo được áo qua đầu, chưa nói đến chuyện cởi chiếc quần dài yoga màu đen bó sát. Rõ ràng là không có lý do gì phải dùng đến các cơ bắp vai khi kéo quần tập yoga, ấy thế mà cánh tay trái vẫn đau buốt, cô có thể cảm thấy mồ hôi đang bắt đầu đọng thành giọt trên môi trên.

Như thể cô càng cố gắng tránh đụng vào mạn bên trái nhiều bao nhiêu, từng cử động của cô lại càng khiến cổ, vai và cánh tay trái của cô bị chấn động mạnh bấy nhiêu. Cô nghiến chặt răng, chụp lấy cái quần dài màu ghi thẫm trong tủ để đồ, quyết tâm mặc vào người. Tiếp theo cô bắt đầu quá trình đau đớn kéo quần lên, từng phân một, chỉ bằng một bàn tay còn khỏe. Rốt cuộc cô cũng kéo được quần qua hông, chỉ bị lúng túng với khâu cài cúc. Cô thử đến bốn lần liền vẫn không ăn thua.

Mặc áo ngoại cỡ, cô điên cuồng nghĩ, hoặc là áo khoác. Cô sẽ mặc chiếc áo dài để che đi cạp quần hở, sẽ chẳng ai thông minh hơn thế.

Việc quá rõ ràng và dễ hiểu, cô ngồi thụp xuống mép giường, bật khóc.

Cô căm ghét chuyện này. Căm ghét cảm giác bất lực, vô dụng và cơn giận dữ vô lý. Cô oán trách cơ thể mình không chịu chóng lành. Cô phẫn nộ với bờ vai mình vì nó đau đớn và bực bội đám dây chằng ngu ngốc lại giật đi một mỏm xương của chính cô. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô không bao giờ hoàn toàn lành hẳn? Đó là một chấn thương rất hiếm, không ai có thể đưa ra một dự đoán chuẩn xác. Sáu tháng nữa kể từ bây giờ, liệu cuối cùng cô có thể tự mình mặc đồ không? Tự mình cầm súng? Tự mình bế con được không?

Hay cô sẽ vẫn cứ ngồi đây, đi lại thơ thẩn trong bộ quần áo của chồng, được giao việc kể lại những câu chuyện về tháng ngày vinh quang xưa trong khi âm thầm tự hỏi về những điều giá như? Cô không thể tự tắm giặt. Chưa được. Cô còn quá trẻ, quá tận tụy, vẫn còn quá nhiều hình bóng một cảnh sát trong cô. Sẽ không còn giai đoạn tiến triển nào tiếp nữa cho cô. Sẽ không còn tiến triển nào nữa ngay cả khi cô yêu mến công việc chết tiệt này thật nhiều.

Ngay cả sau khi nó khiến cô đau đớn, biến cô trở thành một cái bóng của chính mình trước kia.

Cô lại đổ gục xuống giường. Trên người chỉ có chiếc quần mới mặc được một nửa và áo ngực, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Thế rồi cô nhắm mắt lại, cố gắng thấy những gì cô chắc chắn đã thấy vào cái đêm cuối cùng đó, ngay trước khi bị xô ngã xuồng cầu thang.

Melvin. Cô gọi tên Melvin. Tao ở đây, tao sẵn sàng rồi, tao muốn biết. Thôi nào, Melvin. Đoạn tuyệt với cô gái đó đi và cho phép tao nhớ lại.

Chẳng phải đó là điều bác sĩ Glen đã nói sao? Nếu cô nói chuyện với nỗi đau của mình, trực tiếp đề nghị Melvin giúp mình nhớ lại, Kẻ Lưu Đày yếu ớt ấy sẽ đầu hàng. Cô chỉ cần sẵn sàng cho chuyện xảy ra tiếp theo.

Melvin vẫn im lặng. Hoặc thực sự tiếp tục cái trò của hắn, cơn đau nhức nhối vân vân và mây mây.

“Tao sẵn sàng rồi.” Cô rít lên trong phòng ngủ câm lặng. “Tao có thể xử lý được, Melvin. Thôi nào, thằng khốn thích soi mói, hèn hạ này. Tao muốn biết. Cho tao biết đi.”

Chẳng có gì.

“Có phải là kẻ sát nhân không? Hắn quay lại để làm sống lại ảo tưởng bé mọn của hắn, và hắn ngạc nhiên khó chịu khi thấy tao ở đó?”

Có điều là hầu hết kẻ sát nhân đều lang thang xung quanh nơi chúng gây tội ác. Việc thực sự bước qua băng chắn hiện trường vụ án, băng qua hàng rào cảnh sát sẽ đặt bọn họ vào nguy hiểm. Điều tiếp theo kẻ sát nhân biết là hắn sẽ bị bắt vì tội xâm phạm, chưa nói đến chuyện bị cảnh sát thẩm vấn. Bây giờ, chỉ có thể là một kẻ tâm thần hoàn hảo, kẻ sát nhân chắc chắn về sự ưu việt của mình, thì mới bị thu hút vào trò chơi cân não với đối thủ này. Còn kẻ sát nhân của họ thì sao? Một gã đàn ông tấn công những phụ nữ sống một mình trong khi họ ngủ say? Vô hiệu hóa họ rất nhanh bằng chloroform, vì thế ngay cả cái chết của họ cũng chỉ như một thủ tục đơn giản, không đau đớn đó ư...?

Trong một giây, D.D có thể gần như hình dung một kẻ như thế trong đầu. Có vóc người nhỏ nhắn. Lòng tự tôn thấp, kỹ năng xã hội kém, không thoải mái giữa những nhân vật có quyền lực, đặc biệt là phụ nữ. Chưa bao giờ có một mối quan hệ nào lâu dài, có thể hắn sống trong tầng hầm ngôi nhà của mẹ hắn. Có điều hắn không phải là đứa con trai bị dọa nạt đến mức nuôi dưỡng ngọn sóng triều cuồng nộ âm ỉ, đến nỗi kẻ sát nhân sẽ bùng nổ dữ dội với các nạn nhân của hắn một khi đã khống chế họ hoàn toàn. Nhưng kẻ giết người này... lại lặng lẽ cả trong lẫn ngoài. Nhưng có lẽ bị ám ảnh, hắn phải làm những gì hắn phải làm, và cố gắng để chí ít tránh gây ầm ĩ hết mức có thể. Các nạn nhân thậm chí chẳng bao giờ biết chuyện gì đang xảy ra.

Hắn lẻn vào, cho nạn nhân mê man, giết chết rồi cắt xẻ.

Bởi vì đó là thứ hắn thực sự quan tâm đến. Lột da. Thu hoạch. Sưu tập.

Hắn là một kẻ sưu tập.

D.D. nghĩ đến điều này và biết mình đã nghĩ đúng. Họ đang tìm một kẻ sưu tập. Những vụ án mạng không phải là các tội ác vì cuồng nộ hay bạo lực, mà là những tội ác của sự ám ảnh. Một kẻ sát nhân bị thôi thúc làm những gì hắn phải làm.

Hoặc có thể, làm những gì cô ta phải làm.

Bởi vì những kẻ săn mồi bệnh hoạn về tình dục gần như đều là nam giới, nhưng một kẻ sưu tập... Không tấn công tình dục. Sử dụng chloroform để vô hiệu hóa nạn nhân. Thậm chí là áp dụng phương thức chèn ép đường thở. Neil đã nói gì nhỉ? Một người có vóc dáng cao thấp, to nhỏ bất kỳ cũng có thể làm được, đơn giản chỉ là vấn đề biết chèn ép vào đúng điểm yếu trong khoảng thời gian thích hợp.

Tức là rốt cuộc có thể họ không tìm kiếm một nam giới nhỏ nhắn, dễ phục tùng về mặt giao tiếp xã hội. Mà là một phụ nữ. Một người có vẻ ngoài không ai nghi ngờ nếu có bị hàng xóm nhận diện bước vào căn hộ của phụ nữ khác giữa đêm. Ngay cả nếu cô ta bị phát hiện tại hiện trường tội ác sau khi trời tối, cũng hoàn toàn có thể cho rằng cô ta là bạn bè thân thiết của nạn nhân.

Có thể thế không nhỉ? Khi D.D. đứng trong căn hộ của Christine Ryan, kẻ khiến cô mất cảnh giác có thể không phải là đàn ông. Mà là một phụ nữ cô độc, xuất hiện từ trong bóng tối...

“Melvin. Thôi nào, Melvin! Nói cho tao biết đi.”

Nhưng Melvin không chịu nói gì.

D.D. đã chịu đựng đủ. Cô ngồi dậy, tức tối băng ngang phòng. Cô giật mạnh một chiếc áo len dài tay màu kem ngoại cỡ trước khi kịp ngăn mình lại, rồi nghiến chặt răng chống lại cơn đau đớn bùng nổ.

“Mày muốn than phiền hả, Melvin?” Cô lẩm bẩm. “Mày muốn bị chọc giận à? Thế thì tới đi. Tao sẽ cho mày một thứ thật tốt để mày phát điên lên. Cùng vui một chút nhé.”

Thượng sĩ D.D. Warren gắng sức lao xuống dưới nhà, đi ra cửa, nhào vào xe, sẵn sàng chia sẻ cơn đau của cô với cả thế giới.