← Quay lại trang sách

Chương 9

Giám thị Kim McKinnon là một phụ nữ đẹp, đôi gò má cao như tượng điêu khắc, làn da màu gỗ mun mịn màng, đôi mắt nâu trong trẻo. Kiểu phụ nữ mà khi đạt ngưỡng tuổi bảy mươi trông vẫn đẹp choáng váng như lúc bốn mươi. Bà còn cực kỳ thông minh, quyết tâm sắt đá và cứng rắn đến kinh người, tất cả những ưu điểm cần thiết để điều hành trại tù nữ lâu năm nhất vẫn còn hoạt động tại Mỹ. Đặc biệt vào những ngày này, khi nhà tù Massachusetts đang phải đối mặt với sự đông đúc kỷ lục, vừa được ghi nhận là nhà tù chứa hai trăm năm mươi phạm nhân trong một không gian vốn ban đầu chỉ được xây cho sáu mươi tư người.

Đó là thuyết khuếch tán lợi ích của nỗi đau và sự trừng phạt, vị nữ giám thị đã thông báo cho tôi vào ngày tôi hỏi bà về điều ấy. Đa số các phòng giam của cảnh sát trưởng cũng chật ních, tức là họ không còn đủ không gian cần thiết để phân chia rõ rệt tù nam tù nữ riêng theo luật. Giải pháp của họ là chuyển tù nữ sang nhà tù Massachusetts và tại đây, họ trở thành vấn đề của Giám thị McKinnon.

Bà không được giới truyền thông ưu ái, những phụ nữ bị nhồi nhét vào các xà lim ba giường ngủ còn nhà nước thì không chịu cấp vốn xây dựng thêm buồng giam bổ sung.

Thế nhưng, tôi chắc chắn vị nữ giám thị này đã chọn đúng công việc mình mơ ước.

Hiện giờ Giám thị Beyoncé, như các tù nhân gọi thế ngồi phía bên kia chiếc bàn làm việc to rộng màu xám sậm, hay bàn tay đan vào nhau đặt trước mặt, chăm chú nhìn tôi một cách nghiêm trang.

“Cô ta đang ngày càng tệ.” Bà bắt đầu, không rào trước đón sau. “Vụ sáng nay... Nói thẳng, tôi đã mong đợi một vụ như thế suốt mấy ngày rồi.”

“Tức là bà đã khám xét xà lim của Shana nhiều lần, trong khi vẫn đề nghị các sĩ quan phải cực kỳ cảnh giác Shana trộm dụng cụ làm dao tự chế?” Tôi điềm tĩnh trả lời.

Giám thị McKinnon chỉ nhìn thẳng vào tôi. “Thôi nào Adeline. Cô đã đi dọc những hành lang ở đây đủ lâu rồi mà. Cô biết khi đã dính đến một tù nhân như chị cô, chúng tôi gần như không làm được gì. Chúng tôi có quyền thật đấy, nhưng thường thì cô ta lại là người kiểm soát.”

Đáng buồn là bà ta nói đúng. Chị tôi là cơn ác mộng đối với từng viên giám đốc nhà tù: một tù nhân được giam giữ cẩn mật, hết sức thông minh và phản xã hội đến khó tin, một kẻ không còn gì để mất. Chị đã bị biệt giam, được giám sát hai mươi ba giờ mỗi ngày. Với ngoại lệ duy nhất là nhận sự thăm nuôi hàng tháng của tôi trong vòng một giờ đồng hồ, còn thì chị không quan tâm tới bất cứ quyền được thăm nuôi nào khác. Tương tự là các quyền được sử dụng điện thoại, được tiếp cận với các chương trình của nhà tù hay thậm chí là vài món xa xỉ phẩm chị đã cố gắng dành dụm tiền để mua từ căng tin nhà tù. Hết lần này tới lần khác, Shana luôn hành xử như một đứa bé hư đốn, để rồi nhân viên nhà tù buộc phải phản ứng bằng cách tước hết đặc quyền và tịch thu hết đồ chơi.

Shana cũng chẳng quan tâm. Chị giận dữ, chán nản và cho đến bây giờ thuốc thang chẳng tạo ra được khác biệt gì. Tôi biết vì tôi là người kê cho chị ba hướng dẫn điều trị cuối cùng.

Nỗ lực tự sát của chị không chỉ là một vết nhơ trên hồ sơ của Giám thị McKinnon, mà còn đối với cả hồ sơ của tôi.

“Chị ấy vẫn uống thuốc chứ?” Giờ thì tôi hỏi, câu hỏi logic tiếp theo.

“Chúng tôi đang giám sát việc cô ta dùng thuốc cũng như khám xét xà lim tìm các viên thuốc cô ta giấu giếm. Chẳng tìm thấy gì nhưng chỉ có nghĩa là cô ta đã đi trước chúng tôi một bước. Cô hiểu mà, Adeline, tình hình này tôi sẽ giữ Shana lại điều trị trong ít nhất một tuần nữa. Cô biết như thế nghĩa là thế nào.”

Tôi gật đầu, tiếp nhận thông điệp. Nếu các nhà tù đầy rẫy kẻ tâm thần, vậy thì phòng bệnh chính là cái nôi của sự điên rồ, nơi những bệnh nhân tâm thần nặng thường lảng vảng quanh các xà lim phòng bệnh khóa kín, trong khi rú lên một tràng âm thanh điên rồ đặc trưng cho cả thế giới nghe thấy.

Nếu trước kia chị không muốn tự giết mình, một tuần điều trị sẽ giúp chị thành công.

“Hôm nay có phải ngày kỷ niệm nạn nhân đầu tiên của chị ấy không?” Tôi hỏi. “Maria đã kể có tay phóng viên nào đó đã cố gắng tiếp xúc với Shana, hỏi cả đống câu hỏi.”

Đáp lại, Giám thị McKinnon kéo mạnh một ngăn kéo và rút ra một xấp thư có dải buộc. “Tên anh ta là Charles Sgarzi. Lần đầu tiên anh ta gọi đến văn phòng tôi là sáu tháng trước. Nhân viên của tôi dặn anh ta nên viết thư trực tiếp cho Shana cùng đề nghị của mình. Tôi được báo cáo là cô ta có đọc mấy lá thư đầu nhưng không hồi âm. Rõ ràng, sau đó anh ta càng nghiêm túc hơn.”

Bà trao xấp thư cho tôi. Tôi đếm được hơn một tá, xếp theo thứ tự ngày tháng trên dấu bưu điện. Có vẻ như được viết ba tháng trước, tay phóng viên đã bắt đầu viết ít nhất mỗi tuần một lá thư. Tất cả các phong bì đã được mở ra, nhưng căn cứ theo các thủ tục an ninh, việc này chẳng có ý nghĩa gì.

“Một mình anh ta viết hết sao?”

“Đúng.”

“Của báo nào thế?”

“Không phải báo, mà là một trang blog. Hay báo điện tử, tôi cũng chẳng biết nữa. Họ nói báo giấy giờ lỗi thời rồi. Tin tức Internet giờ đây sẽ là làn sóng giành giải Pulitzer trong tương lai. Tất nhiên, nếu là báo giấy thì chỗ đâu mà chứa được?”

“Và Shana đã đọc từng lá thư một?”

“Chỉ vài thư đầu thôi. Kể từ đó cô ta từ chối hết.”

“Nhưng bà đã đọc hết?”

“Đội ngũ an ninh nổi máu hiếu kỳ. Dễ hiểu thôi, chị gái cô không phải là một trong những tù nhân được ưa chuộng hơn của chúng tôi.”

Tôi gật đầu, hiểu ý bà muốn nói. Nhiều tù nhân vẫn còn duy trì đời sống xã hội rất tích cực sau song sắt. Nếu bạn là một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, chắc chắn càng được nhiều chú ý. Trái lại, Shana đã ở tuổi ngoài bốn mươi, quá quen vào tù ra tội và rất xấu tính. Hầu hết đàn ông có lẽ cho rằng chị là người đồng tính. Căn cứ theo bản chất tình dục trong các vụ giết người của chị, tôi không tin điều đó, nhưng trái lại, tôi không bao giờ hỏi.

“Khi cô ta bắt đầu nhận được thư hằng tuần...” Vị giám thị nói tiếp. “... Chúng tôi ngày càng nghi ngờ những lá thư không chỉ bao gồm nội dung xã hội.”

Tôi gật đầu lần nữa. Chị có thể không xinh đẹp, nhưng lại có tiền sử lạm dụng thuốc, thế nên tôi có thể hiểu mối lo lắng của đội ngũ an ninh.

“Nếu có mật mã hay chứa đựng nội dung ẩn nào đó...” Giám thị xòe hai tay ra. “Tốt nhất chúng tôi phải đọc hết. Dự đoán tốt nhất của tôi là tay phóng viên này bị ám ảnh về chị cô. Mà sau khi tôi điều tra về thông tin của anh ta, thì thấy hợp lý, hóa ra anh ta là anh họ của Donnie Johnson.”

Tôi giật mình, ngước mắt lên. Donnie Johnson mười hai tuổi khi Shana dùng hai tay siết cổ cậu bé trước khi đâm dao vào mặt và thân trên của cậu. Cho dù vào thời điểm gây án, chị mới mười bốn tuổi, nhưng đã bị kết tội như người lớn vì bản chất tội ác “cực kỳ tàn bạo”. Trong suốt phiên xử, chị viện lý do rằng Donnie đã cố gắng hãm hiếp mình. Chị làm thế chỉ để tự vệ. Lời biện minh cho hành động cắt tai, hủy hoại gương mặt và những mảnh da chị đã lột trên hai cánh tay thằng bé...

Chị thể hiện sự hối hận một cách vô cảm, còn gương mặt nhăn nhó điển hình để tỏ ra ăn năn cho tội ác của mình.

Như công tố viên đã chỉ rõ, Donnie chỉ là một thằng bé nhỏ nhắn, nhợt nhạt, gầy giơ xương, kiểu đứa trẻ đứng áp chót trong một lớp tập thể hình. Thằng bé ẻo lả như thế này lại tấn công tình dục mạnh mẽ cô bé con nuôi nhà hàng xóm vừa to khỏe hơn, thông minh hơn, lại vừa đầu gấu hơn...

Bồi thẩm đoàn chưa cần đến hai ngày để quyết định số phận của chị, sau khi luật sư biện hộ đã ngăn chặn thành công bất kỳ liên hệ nào đến các hành động xấu xa của chị trước kia, gồm cả vụ sử dụng dao với một cậu bé diễn ra trong khi đang bị quản chế trong trại, lúc chị mới mười một tuổi.

Từng phương tiện truyền thông trọng yếu hồi ấy đều dán nhãn chị là quỷ dữ. Căn cứ vào việc chị từng giết chết thêm ba người nữa, gồm hai cảnh sát, trong khi bị cầm tù thì tôi không nghĩ dân chúng đã nghĩ sai về chị.

Chính chị đã nói, chị là cha. Một kẻ săn mồi bẩm sinh.

Còn tôi là mẹ. Mẹ là kẻ tồi tệ.

Tôi không thể kiềm chế được. Suy nghĩ của tôi lại hướng về mấy cái lọ thủy tinh với những mảnh da bên trong đang trôi bồng bềnh, được giấu trong một hộp giày dưới sàn phòng chứa đồ của tôi. Shana sẽ nghĩ gì khi biết cuộc đời tôi không hoàn toàn nhạt nhẽo và một màu như chị từng nghĩ? Chị sẽ nghĩ gì khi biết rằng chị, cha và tôi rốt cuộc có điểm chung nào đó?

Tôi tự trấn tĩnh lại, tập trung vào những lá thư.

“Anh ta muốn gì?” Tôi hỏi.

“Hỏi cô ta vài câu.”

Tôi giơ xấp thư lên. “Anh ta có hỏi không?”

“Không. Anh ta chỉ không ngừng gửi thông tin để cô ta liên lạc lại.”

“Và anh ta không thừa nhận rằng mình là anh họ của nạn nhân. Mà là bà tự phát hiện ra điều đó.”

“Chính xác.”

“Vậy các động cơ của anh ta là đáng ngờ.”

“Tôi sẽ nghi ngờ.” Giám thị McKinnon đồng tình.

“Bà có nghĩ rằng Shana biết không?”

Bà giám thị ngừng lời, lại nhìn tôi.

“Tại sao cô cho rằng cô ta lại nghi ngờ mối liên hệ cá nhân giữa tay phóng viên này với Donnie Johnson?”

Tôi nhún vai. “Theo lời bà, những lá thư này khiến Shana khó chịu. Tại sao vậy? Chỉ là một tay phóng viên nào đó đang muốn liên hệ với chị ấy thôi mà. Bà biết Shana cũng rõ như tôi. Chị ấy chán nản, thông minh, cực kỳ quỷ quyệt. Là tôi thì tôi giả sử rằng chị ấy thấy kiểu tiếp cận này thật... hấp dẫn.”

“Cô đã bao giờ nói chuyện với cô ta về Donnie chưa?” Giám thị McKinnon hỏi tôi.

“Thi thoảng chúng tôi có đá sang chuyện đó.” Nhưng có thể không thường xuyên như các chủ đề khác, chẳng hạn như gia đình mình.”

“Cô ta không trả lời các câu hỏi của cô.”

“Đó chưa bao giờ là phong cách của chị ấy.”

“Cô ta không nói chuyện về thằng bé. Không bao giờ. Trong suốt những năm tháng ở đây, các cố vấn, bác sĩ tâm lý và nhân viên xã hội đã thử qua... Shana không hề nói chuyện về nó. Tôi biết chuyện thằng bé bị cô ta đâm chết khi cô ta mười một tuổi. Tôi biết cả chuyện về ả điếm, như cách cô ta gọi, mà cô ta moi ruột khi bị bắt giam vào lúc mười sáu tuổi. Nhưng thằng bé nhà Johnson thì cô ta chẳng hé môi gì cả.”

Tôi nhăn mặt, cân nhắc. Shana có thể rất dứt khoát khi nói chuyện về bạo lực. Những tưởng tượng moi ruột người này, giết chết người kia. Dường như với chị ấy, nói về những chuyện này chẳng bao giờ là quá sốc, quá sinh động, quá gớm ghiếc. Nhưng ngược lại, nếu bạn chẻ nhỏ những lời chị ấy nói ra, phân tích kĩ lưỡng chúng... Chị ấy lại lắp bắp. Nói chuyện với chị ấy đúng kiểu nói chuyện với kẻ sát nhân hàng loạt, đầy bạo lực. Tiếng ồn trắng giết người nhấn chìm toàn bộ các chủ đề đối thoại khác và khiến bạn không còn muốn tiếp tục.

Giờ đây tôi có thể nói rằng nếu tôi hỏi Shana tại sao lại giết Donnie Johnson, chị ấy sẽ nhún vai và nói bởi vì chị ấy tự xem mình như kẻ săn mồi siêu việt, và những kẻ săn mồi siêu việt thì không bao giờ phải xin lỗi. Những kẻ săn mồi ưu việt không cảm thấy họ nợ nần con mồi của mình gì cả.

Nhưng bạn có thể thấy thú vị nếu hỏi chị ấy tại sao không muốn nói chuyện về thằng bé. Hay tại sao chị ấy không hồi âm thư của tay phóng viên. Hay có thể thú vị hơn nữa, tại sao chị ấy không bao giờ nhắc đến bất kỳ lá thư nào như thế với tôi.

Sau ba mươi năm, còn chuyện gì mà chị ấy vẫn phải che giấu?

“Tôi mang tất cả về được không?” Tôi hỏi Giám thị McKinnon.

“Cứ tự nhiên. Cô sẽ gọi cho tay phóng viên chứ?”

“Có thể.”

“Và cô sẽ nói chuyện với Shana?”

“Mai tôi quay lại được không?”

“Trong tình huống này thì được.”

Tôi gật đầu, cầm xấp thư lên, tâm trí đang lao vút về phía trước. Nhưng đúng lúc tôi định đứng dậy, tôi cảm thấy, chứ không hẳn là nhìn thấy, sự ngần ngừ của bà giám thị.

“Còn gì nữa không?” Tôi hỏi bà ta.

“Câu hỏi cuối. Sáng nay cô có mua báo không?”

Tôi lắc đầu. Căn cứ theo... các hoạt động buổi tối của riêng tôi, rồi cuộc gọi từ nhà tù, tôi không còn thời gian theo dõi các sự kiện gần đây.

Lúc này Giám thị McKinnon mới đẩy tờ Boston Globe qua mặt bàn làm việc trơn láng, ngón tay gõ gõ vào đề mục phía góc dưới bên phải, dưới chỗ gập. Một phụ nữ địa phương đã bị giết, tôi hiểu ngay từ khi đọc đề mục, chưa cần đợi đến khi lướt mắt xuống đọc vài đoạn ở dưới miêu tả chi tiết tội ác, các mảnh da, bị lột thành thạo...

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy cơn run rẩy bất ngờ. Nhưng chúng không thể... tôi không... tôi đã nghiêm khắc cắt đứt cái suy nghĩ sai lầm ấy rồi. Bây giờ không phải lúc thích hợp, không phải chỗ thích hợp.

“Nếu trí nhớ tốt thì...” Bà giám thị bắt đầu nói.

“Bà nói đúng.” Tôi ngắt lời.

“Nếu tôi có thể chỉ ra những điểm tương đồng giữa vụ án mạng này với công trình của chị cô, những tội ác của cha cô, thì người khác cũng sẽ có thể.”

“Đúng.”

“Có nghĩa là mọi thứ với cô và chị gái cô có thể sẽ càng tệ hại hơn.”

“Phải rồi.” Tôi đồng tình, ánh mắt vẫn dán chặt xuống mặt bàn, tránh nhìn vào mắt bà giám thị. “Mọi thứ sẽ còn tệ đi nhiều lắm.”