← Quay lại trang sách

Chương 11

Trong suốt quãng thời gian bên nhau, cha nuôi và tôi chỉ có một trận tranh cãi nảy lửa: vào cái ngày ông phát hiện ra những lá thư của chị tôi.

“Đừng ngốc thế!” Ông gầm lên với tôi, túm chặt lấy xấp thư ngắn chỉ vừa đủ đọc được. “Con chẳng kiếm được cái quái gì từ những thứ này nhưng có thể mất mọi thứ.”

“Chị ấy là chị gái con.”

“Kẻ đã tấn công con bằng một cây kéo. Và con hẵng còn may mắn hơn mấy mục tiêu trước của cô ta đấy. Nói cho cha nghe con chưa hồi âm lá thư nào đi.”

Tôi không nói gì.

Ông bặm môi, nét mặt nghiêm khắc lộ vẻ không bằng lòng. Thế rồi ông bỗng thở dài. Ông đặt lại chồng giấy rời rạc lên mặt bàn làm việc của tôi, bước ngang phòng đến cái giường ngủ lộn xộn màu hồng của tôi và nặng nề ngồi xuống. Lúc ấy ông sáu mươi lăm tuổi. Một nhà di truyền học có mái tóc xám, ăn mặc gọn gàng, ông có lẽ đang nghĩ mình đã quá già cho chuyện này.

“Con nhớ không, có hai loại gia đình.” Ông nói nhưng không nhìn tôi.

Tôi gật đầu. Đây là lãnh thổ quen thuộc, những kẻ bước trên đó hầu hết là con nuôi. Có hai loại gia đình: những gia đình tự nhiên, và những gia đình được ban tặng. Các gia đình ruột thịt thuộc dạng thứ nhất. Các gia đình nhận con nuôi thuộc dạng thứ hai. Đến lúc này, hầu hết các cặp cha mẹ nuôi hăng hái lao vào chiến dịch quảng bá kiểu gia đình thứ hai mới tốt hơn làm sao. Những đứa trẻ khác thì chỉ ước gì chúng có thể chọn lựa cha mẹ, anh chị em ruột, v.v... Hãy xem nếu bạn có cơ hội ấy thì tốt biết bao!

Cha nuôi đã dành trọn những tháng năm nuôi nấng tôi để đọc cho tôi nhiều cuốn sách về chủ đề này. Đứa trẻ trong tình yêu thương của tôi. Gia đình một-hai-ba! Ngoại trừ việc cha có vẻ quá tự tin khi nói rằng nếu tôi là con ruột của ông thì ông cũng không thể yêu tôi nhiều hơn thế, ông không có con đẻ. Ông cũng không có vợ. Tiến sĩ Adolfus Glen không chỉ là một người độc thân tự hài lòng một cách lý tưởng mà còn là người sống đơn độc hoàn toàn cho đến ngày ông gặp tôi. Và trong khi có thể ông không phải là người cha hay thổ lộ tâm tình bậc nhất thế giới, nhưng tôi không bao giờ nghi ngờ tình yêu của ông. Ngay cả khi còn bé, tôi cũng nhận ra đức tính chính trực hiếm hoi của ông, phẩm cách lặng lẽ của ông. Ông yêu thương tôi rất chân thành. Với một người đàn ông như ông, đó là tất cả.

“Con không phải lựa chọn cô gái đó.” Hôm đấy ông tranh luận. “Shana có thể là gia đình ruột thịt của con, nhưng vì những lý do chính đáng, cô ta cũng là gia đình bị tước đi. Nếu lá thư này là do cha con viết, con còn muốn đọc nó không?”

“Hai việc khác nhau mà!”

“Sao chứ? Họ đều là những kẻ sát nhân.”

“Lúc đó chị ấy chỉ là một đứa trẻ...”

“Sau này nó đã trở thành một kẻ tâm thần. Đến giờ nó đã giết bao nhiêu mạng rồi? Ba, bốn, năm. Con đã hỏi chưa?”

“Có thể việc chị ấy làm, con người chị ấy... Có thể đó không phải là lỗi của chị ấy.”

Ông nhìn thẳng vào tôi. “Nghĩa là có thể nếu cô ta không tiếp xúc với ham muốn bạo lực bệnh hoạn của cha đẻ con ư? Đêm nào nó cũng phải chứng kiến hành động đồi bại của lão, trong khi con thì bị nhốt trong phòng chứa đồ.”

“Năm năm đầu đời của trẻ là quãng thời gian quan trọng nhất.” Tôi thì thầm, khi tôi chỉ vừa được cấp bằng cử nhân. “Con chỉ sống trong căn nhà ấy một năm. Chị ấy đã sống bốn năm. Tức là gần trọn giai đoạn phát triển quan trọng ấy...”

“Bẩm sinh hay nuôi dưỡng. Con có lợi thế là tìm được mái ấm nuôi dưỡng, trong khi chị con vẫn đang chờ được nhận nuôi. Do đó, con sắp sửa theo học một trong những trường y danh tiếng nhất Boston, trong khi chị con mãi mãi vẫn bị trói buộc trong trường đời bất hạnh.”

“Như thế là tàn nhẫn.”

“Con đang tự dối mình đấy, Adeline. Việc này chẳng liên quan gì đến chuyện bẩm sinh hay nuôi dưỡng cả. Đó là tội lỗi của người sống sót, có thế thôi.”

“Chị ấy là chị gái con...”

“Kẻ có tiền sử dài phạm tội ác bạo lực chống lại người khác, chưa kể với chính con. Adeline, hãy cho cha một lý do thích hợp để lựa chọn Shana làm gia đình. Một lý do thích hợp, và cha sẽ quên chuyện này đi.”

Tôi bặm môi chống đối, nhìn ra chỗ khác. “Bởi vì...” Tôi lẩm bẩm.

Cha tôi giơ hai tay lên trời. “Xin Chúa hãy cứu con khỏi các sinh viên cao đẳng biết tuốt này với. Nói cha nghe, con có gửi tiền cho cô ta không đấy?”

Im lặng lâu hơn. Tiếng thở dài thứ hai của người cha.

“Cô ta hỏi mượn đúng không? Tại sao không nhỉ? Nó cực kỳ ranh mãnh còn con thì là mục tiêu quá dễ bị hạ. Nó bị giam trong căn nhà to đùng, còn con đang sống trong một căn nhà cũng rộng lớn.”

“Hoặc có thể chị ấy là chị gái, còn con là em gái và đó là cách chị em luôn đối xử với nhau.”

“Tình cảm tốt nhỉ. Nó viết như thế à?”

“Con không ngây thơ đâu!”

“Tốt. Ngưng gửi tiền cho nó đi. Xem mấy lá thư còn nồng nàn được bao lâu.”

“Chị ấy muốn hiểu con.”

“Còn con?” Cha tôi hỏi, lần đầu tiên nghe giọng ông hơi hoang mang.

“Con... hiếu kỳ thôi. Cha con mình đều biết cha đẻ con khét tiếng thế nào.” Tôi nghe thấy chính mình trích dẫn. “Harry Day bệnh hoạn và đồi bại chỉ muốn tìm một bạn tình hấp dẫn. Ôm chặt lấy họ, đâm chết họ, đánh đập họ, chặt xác họ. Với ai hắn cũng bảo hắn yêu họ nhất. Rồi hắn chôn xương họ cùng những người khác.”

Tôi từng nghe câu thơ vần điệu này lần đầu tiên ở trường trung cấp. Tuy nhiên tôi chưa từng nói với cha nuôi. Bởi vì đôi khi đau đớn là hiểu biết và đôi khi đau đớn là sự chia sẻ kiến thức ấy với người yêu thương bạn nhưng họ chẳng thể làm gì để giúp bạn.

Đôi vai cha tôi rũ xuống. Đôi mắt nâu của ông hiền từ. “Đúng.”

“Chị gái con cũng vậy. Đúng không? Con xuất thân từ gia đình của những kẻ giết người.”

“Đúng.” Ông đau khổ đồng tình. “Đó chính là gen của con.”

“Và bất chấp chúng ta muốn nghĩ thế nào, bẩm sinh là yếu tố quan trọng trong tâm lý học hành vi. Chỉ tình yêu thôi thì không thay đổi thế giới được.”

“Con còn quá trẻ, đừng ăn nói cay nghiệt thế, con yêu.”

Tôi nói tiếp: “Con không nghĩ mình cũng là kẻ giết người.”

“Tạ ơn Chúa.”

“Nhưng con nghĩ mình nên biết những gì con không biết, nghiên cứu những gì con không thể nhớ. Bởi vì gia đình ruột thịt của con là di sản của con, và cha đã luôn dạy con cứ phủ nhận thì sẽ chẳng học được gì. Đối mặt, phân tích, làm chủ, chẳng phải cha luôn khuyên con như thế sao?”

“Cha tin rằng cha cũng khuyên con phải cẩn thận. Có rất nhiều loại nỗi đau, hãy nhớ lấy, Adeline. Và gia đình...” Ông chỉ tay vào xấp thư tay của chị tôi. “... Bất kỳ gia đình nào, nhưng đặc biệt là gia đình của con, Adeline, họ có biệt tài gây đau đớn. Nếu con đã đọc hồ sơ về Harry Day, nếu con thực sự xem những bức ảnh đó, thì con cũng biết rõ như cha.”

“Bọn con chỉ đang thư đi thư lại thôi mà.” Tôi nói, liếc nhìn xấp thư. “Có thể mỗi tháng một lần, như bạn bè thư từ qua lại. Sẽ ổn cả thôi.”

“Sẽ không dừng lại ở thư từ đâu. Sớm muộn, nó sẽ đề nghị được gặp con. Rồi con sẽ đi gặp, Adeline. Chính những lúc như thế này, cha thực sự ước gì con có thể cảm nhận được đau đớn. Bởi vì nếu cảm nhận được, hẳn con sẽ có bản năng tự bảo vệ mình tốt hơn.”

“Sẽ ổn cả mà cha. Tin con đi, con biết mình đang làm gì mà.”

Nói rồi tôi quay lưng đi. Cuộc đối thoại kết thúc. Các kết luận được đưa ra. Các quyết tâm càng được củng cố.

Và có thể tôi hẳn sẽ chịu đựng. Có thể tôi sẽ trung thành với những lá thư. Thế nhưng đến lúc cha tôi qua đời, gia đình được ban tặng của tôi tan rã. Tôi một mình đứng giữa thế giới này, và thậm chí ngay cả khi tôi không thể cảm thấy đau đớn, tôi vẫn cảm thấy cơn đau nhức nhối, sắc lẹm của cô độc.

Sáu tháng sau, tôi có chuyến thăm viếng đầu tiên tới nhà tù Massachusetts, ngồi đối mặt chị tôi. Hóa ra cha nuôi tôi không hề nhầm, ông luôn là thế. Người chị lớn của tôi quả thật có biệt tài gây đau đớn cho người khác.

Tuy nhiên, như hầu hết các cô em gái có thể làm, tôi thích nghĩ rằng tôi cũng có những biệt tài của riêng tôi.

Sau khi phải hủy một ngày làm việc kể từ lúc nhận tin tức về vụ việc của Shana, tôi về văn phòng và lấy làm ngạc nhiên khi phát hiện Thượng sĩ D.D. Warren đang đứng ngay trước cánh cửa phòng làm việc đang đóng của tôi.

Vừa bước ra khỏi thang máy, chìa khóa văn phòng cầm trên tay, tôi đã dừng lại mất một lúc, cảm thấy một cơn run rẩy vì sợ hãi. Trang phục của nữ thanh tra, quần tối màu và áo len dài tay màu kem, rất giống trang phục của một phụ nữ đang đi làm. Và căn cứ theo bài báo có kèm hình ảnh sáng nay viết về hai vụ án mạng gần đây tại Boston, quá khứ của gia đình tôi...

Rồi tôi để ý dáng đứng của Thanh tra Warren, hay đúng hơn là dựa hẳn vào bức tường lát ván gỗ, gương mặt nhợt nhạt như thể đang đeo chiếc mặt nạ gớm ghiếc của đau đớn hiện rõ.

“Chị không sao chứ?” Tôi thận trọng hỏi, tiếp tục đến gần.

“Tôi đến đây rồi này. Thế cô nghĩ sao?” Giọng cô ấy gay gắt, cánh tay trái nép sát vào thân mình như để bảo vệ. Tôi nhận định nữ thanh tra này chắc phải có một đêm khốn khổ, và một buổi sáng cũng tệ hại chẳng kém. Căn cứ theo nguyên tắc phòng thủ tốt nhất chính là tấn công mạnh mẽ, rõ ràng D.D. Warren đã quyết định tấn công càng mạnh mẽ càng tốt.

Tôi vẫn giữ giọng tự nhiên khi dừng lại trước mặt cô ấy. “Tôi có nhầm không? Tôi không nhớ chúng ta có hẹn...”

“Tôi đang ở gần đây. Nên chợt nghĩ thử ghé qua biết đâu cô có ở văn phòng.”

“Tôi hiểu. Chị đã đợi tôi bao lâu rồi?”

“Không phải đợi. Tôi vừa mới lên được đây thôi. Thấy các cửa sổ đen ngòm nên tôi đoán hôm nay mình không gặp may, thì nghe thấy tiếng thang máy, và cô ở đây rồi.”

Tôi lại gật đầu, tra chìa khóa vào ổ, mở khóa văn phòng. Sau khi cân nhắc một lúc có nên rút lui không, tôi lên tiếng: “Xin mời vào.”

“Cảm ơn.”

“Trà, cà phê hay nước trắng?”

“Cà phê. Nếu không phiền.”

“Chị xuất hiện ở văn phòng tôi mà không báo trước. Muộn thế này rồi nên khỏi lo chuyện phiền đi.”

Cuối cùng D.D. cũng mỉm cười, bước theo tôi vào căn hộ rộng cỡ cho hai người khi tôi bật đèn phòng, cởi áo khoác treo lên, cất túi xách.

“Nhân viên lễ tân của cô đâu rồi?”

“Tôi bảo cô ta hôm nay nghỉ.”

“Cô không làm việc vào những ngày thứ Tư à?”

“Có việc đột xuất.”

D.D. gật đầu, dạo bước xung quanh phòng, có vẻ đang ngắm các tấm bằng lồng khung treo trên tường, trong khi tôi pha cà phê. Tôi mở cánh cửa bên trong dẫn đến không gian của tôi. D.D. ngồi xuống chiếc ghế lưng cứng, nhẹ buông tiếng thở dài trước khi kịp kiềm chế. Bàn tay trái của cô ấy đang run rẩy. Khó chịu, mệt mỏi, khó nói lắm, nhưng tôi không nghĩ nữ thanh tra này thuộc kiểu người dễ nhượng bộ. Nên cô ấy đã thậm chí tìm kiếm các dịch vụ của tôi để có thể nói cho cô ấy nghe điều gì đó về mức độ đau đớn thể chất hiện tại của mình.

“Vì các mục đích bảo hiểm...” Tôi thông báo. “... Tôi sẽ phải xem đây như một cuộc hẹn chính thức.”

“Được lắm.” Rồi cô ấy hỏi: “Thế nghĩa là sao?”

Tôi mỉm cười, chọn chỗ ngồi quen thuộc đằng sau bàn làm việc. “Nghĩa là chị có trọn một giờ đồng hồ cho tôi biết tại sao lại thực sự xuất hiện không báo trước tại văn phòng của chuyên gia về đau đớn, người vừa mới hai ngày trước bị chị kết tội rao giảng láo lếu.”

“Tôi không có ý xúc phạm đích danh cô mà.” D.D. phản đối yếu ớt. “Chỉ là, à... cô biết đấy, cách tiếp cận đó. Đặt cái tên Melvin. Thôi nào, tôi thật sự thấy khó chịu. Làm sao một cái tên có thể thay đổi được điều đó?”

“Cùng tìm hiểu nhé. Hiểu theo tôi nhé. Với thang điểm từ một đến mười, chị sẽ đánh giá đau đớn của mình vào lúc này ở mức bao nhiêu?”

“Mười hai!”

“Tôi hiểu. Chị cảm thấy như thế được bao lâu rồi?”

“Từ sáng nay. Tôi hơi bực mình khi thay đồ. Tôi đã cử động rất mạnh trong khi đáng lẽ phải nhẹ nhàng hơn. Melvin đã rất giận dữ kể từ đó.”

“Được rồi.” Tôi ghi chép lại. “Lúc đó mấy giờ?”

“Mười giờ sáng.”

Tôi liếc nhìn đồng hồ. Giờ là hai giờ chiều. “Vậy là chị đã chịu đựng suốt bốn giờ đồng hồ. Chị có thử biện pháp can thiệp nào không?”

D.D. ngây ra nhìn tôi.

“Các thuốc giảm đau thì sao? Như Ibuprofen được phép bán tại quầy thuốc, các loại thuốc an thần bán theo đơn? Chị có dùng không?”

“Không.”

Tôi lại ghi chép, dựa trên kết quả cuộc hẹn lần trước, tôi không ngạc nhiên.

“Chườm đá không?” Tôi hỏi tiếp.

“Tôi vẫn chưa về nhà.” Cô ấy lẩm bẩm.

“Thế còn thuốc mỡ giảm đau cục bộ thì sao? Biofreeze, Icy Hot? Tôi tin rằng cả hai sản phẩm này đều có dạng miếng thấm, hoặc dạng keo dễ sử dụng khi đang đi đường.”

Cô ấy đỏ mặt, lại nhìn ra chỗ khác. “Khó dùng lắm. Và cô biết không... mùi của chúng. Quần áo sẽ bắt mùi mất thôi.”

“Chắc chắn rồi.” Tôi trấn an cô ấy. “Ta chẳng việc gì phải hy sinh trang phục nhỉ.”

Cô ấy lại đỏ mặt.

“Thế những sự can thiệp không dùng thuốc thì sao? Chị có cố gắng nói chuyện với Melvin không?”

“Tôi có nguyền rủa hắn vài lần. Có được xem là nói chuyện không?”

“Tôi không biết. Thật không?”

Nữ thanh tra cười nhăn nhó. “Câu này chồng tôi có lẽ sẽ trả lời thay tôi, câu trả lời là đúng.”

Tôi buông bút, nhìn bệnh nhân của mình chăm chú. “Tóm tắt nhé, chị đang cực kỳ khó chịu. Chị đã nói không với chườm đá, các loại thuốc kháng viêm, thuốc giảm đau, thuốc mỡ giảm đau cục bộ và đối thoại có ý nghĩa. Vậy, thế thì làm sao mà hiệu quả được?”

D.D. hất cằm lên, đôi mắt cuối cùng cũng lấy lại sức sống khi cô ấy trả lời bằng giọng giận dữ. “Đấy đấy, đám bác sĩ tâm thần toàn nói thế. “Thế thì làm sao mà hiệu quả được?” Nó đâu có hiệu quả đối với tôi, rõ thế còn gì, không thì tôi sẽ chẳng phải ngồi đây, ngay lúc này, cảm thấy cánh tay trái của tôi rát như phải bỏng, cuộc đời tôi đang kết thúc và tôi sẽ không bao giờ còn quay lại với sự nghiệp được nữa, chưa nói đến chuyện bế con hay ôm hôn chồng tôi. Chuyện này đúng là quá tệ. Melvin... chết tiệt.”

“Đó là lý do tại sao chị đến đây. Bởi vì cuộc đời chị đang rất tệ, và nói thẳng, chị cần ai đó để chia sẻ nỗi đau của mình. Tôi nên làm thế nào đây, Thanh tra Warren? Tại sao chị lại vào đây khi chị có thể mắng tôi xối xả?”

“Thôi ngay cái trò đọc suy nghĩ trong đầu tôi đi!”

“Với tất cả sự tôn trọng, tôi là một bác sĩ tâm thần, đọc suy nghĩ của người khác chính là việc tôi làm giỏi nhất. Giờ thì chị muốn tiếp tục la hét, hay chị muốn nỗi khó chịu của mình giảm xuống một nấc nữa?”

D.D. nhìn tôi trừng trừng. Cô ấy đang thở nặng nhọc. Kích động. Cuồng nộ. Nhưng ngoài ra còn đau đớn. Đau đớn thể chất thật sự. Tôi rướn người về phía trước, nói nhẹ nhàng hơn:

“D.D., chị đã mắc phải một trong những chấn thương đau đớn nhất. Dây chằng của chị đã giật gãy một mỏm xương. Và thay vì để cho cánh tay trái nghỉ ngơi cho đến khi nó lành, chị lại bị buộc phải cử động nó mỗi ngày, vì tôi chắc chắn các bác sĩ đã giải thích cho chị rồi, bất động có thể khiến vai bị đóng băng và cơ thể bị tàn tật về lâu dài. Chị đang bắt xương cánh tay của mình trải qua những bài tập vật lý trị liệu hàng ngày, chưa nói đến việc chịu đau đớn khi xỏ tay vào áo sơ mi, đánh vật với cửa xe và làm hàng tá cử động nhỏ nhặt, vô thức khác suốt cả ngày dài gây ra cơn đau đớn tức thời buốt óc, không ngừng phải nghiến răng. Chào mừng đến với một ngày trong cuộc đời của Thượng sĩ D.D. Warren. Chị đau đớn và chị ghét điều đó. Tệ hơn, chị cảm thấy mình vô dụng, sau đó là vô vọng vì chị không phải là người quen với những cảm xúc ấy.”

D.D. không nói gì, chỉ tiếp tục lạnh lùng nhìn xoáy vào tôi.

“Chị không tin tưởng các bác sĩ tâm thần.” Tôi mạnh mẽ nói tiếp. “Thậm chí chị còn không chắc chị thích tôi. Vậy nhưng trong tất cả những sự can thiệp đáng lẽ chị có thể làm đối với cơn đau của mình hôm nay, cách duy nhất chị xoay xở được là xuất hiện tại văn phòng tôi. Chắc chắn điều này có ý nghĩa gì đó với chị.”

Cô ấy khẽ gật đầu thừa nhận.

“Được rồi, ta hãy tin vào điều đó. Hôm nay chị đã tập vật lý trị liệu chưa?”

“Chưa.”

“Tôi cho rằng trong quá trình phục hồi này, chị được giới hạn ở các bài tập đu lắc?”

“Cô hiểu biết nhiều về chấn thương và vật lý trị liệu đấy.”

“Đúng vậy. Giờ tôi muốn xem thể hiện của chị. Mười lăm lần đu lắc chủ động. Làm ơn bắt đầu đi.”

Gương mặt D.D. tái nhợt, cằm cô ấy run rẩy, rồi dường như cô ấy kìm lại được, cứng hàm lại. “Không... Cảm ơn.”

“Vâng, xin mời.”

“Nghe này, đau đớn của tôi đã ở mức mười hai rồi. Cô bắt tôi làm vật lý trị liệu, và kết quả sẽ thế này này. Tôi không thể lái xe về nhà được, chưa nói đến chuyện có khi tôi nôn mửa hết ra thảm ấy.”

“Tôi hiểu. Vật lý trị liệu cực kỳ đau đớn đối với chị. Chị bắt đầu trong đau đớn và kết thúc bằng nước mắt.”

“Nghe một phụ nữ không cảm nhận được đau đớn nói kìa.”

“Đúng. Tôi có thể bẻ gãy cánh tay mình và vẫn đu lắc được. Thực ra, tôi có thể làm gãy tay mình mà vẫn nhào lộn được nữa cơ. Tôi sẽ hủy diệt hết các xương, khớp và cơ bắp còn lại trong cơ thể mình, nhưng khi làm thế trông tôi vẫn tươi tỉnh.”

Nữ thanh tra im lặng.

“Đau đớn là tốt.” Tôi nhẹ nhàng giải thích. “Đó là kỹ thuật chính yếu của cơ thể chị để bảo vệ chị không bị tổn thương. Ngay bây giờ chị không thể thấy được điều đó. Chị đang giận dữ với đau đớn của mình. Chị la hét khi thấy đau hoặc cố gắng tảng lờ nó đi. Đến lượt mình, đau đớn của chị ngày càng gào thét lớn hơn vì nó cần chị chú ý đến nó. Nó đang làm việc nó phải làm để giúp chị tránh bị tổn thương thêm. Có lẽ thay vì nguyền rủa Melvin vì hắn lên tiếng, chị có thể cảm ơn hắn vì hắn đã nỗ lực thay chị. Nói với hắn rằng chị hiểu hắn đang cố gắng làm gì, nhưng trong vòng mươi, mười lăm hay hai mươi phút tiếp theo, chị cần hắn hiểu được rằng chị phải di chuyển cánh tay và vai của chị. Ngay cả nếu chấn thương của chị đau buốt trong thời gian ngắn, những bài tập của chị là cần thiết vì sự hồi phục lâu dài. Nói chuyện với hắn. Đừng chỉ chửi thề không thôi.”

“Rồi, giờ chuyện này lại bắt đầu trở nên vớ vẩn rồi đấy.”

“Nghe thử cái này nhé: Mười năm trước có một nghiên cứu về ngưỡng chịu đau đối với các vận động viên chuyên nghiệp. Đây là những cá nhân không ngừng thi đấu ở các mức độ năng lực thể chất gần như vượt xa con người, cùng với chế độ huấn luyện và dinh dưỡng kèm theo. Lúc bấy giờ, giả định ban đầu của nghiên cứu này đó là các vận động viên này nhiều khả năng có ngưỡng chịu đau cao hơn nhiều so với người bình thường, vì thế họ có khả năng đẩy cơ thể mình đạt đến thành tích cao nhất đó. Tuy nhiên, các nhà nghiên cứu rất kinh ngạc khi kết quả hoàn toàn ngược lại. Thực ra, hầu hết các vận động viên đều cho biết họ nhận thức về sự đau đớn của bản thân ở mức độ cao hơn đáng kể, trong khi cho thấy các hệ thống thần kinh trung ương hoạt động mạnh hơn so với nhóm đối chứng. Cũng theo họ cho biết, việc cảm nhận được cơn đau nhức nhối trên cơ thể thực sự giúp họ đạt được những thành tích cao ấy. Thành công không nằm ở chỗ không nhận thức được những hạn chế về thể chất hay những chấn thương, mà là ở chỗ nhận thức được những giới hạn, và sau đó tìm cách điều chỉnh cơ thể của mình để vượt qua nó. Đừng tư duy bằng vật chất, hay bản chất, mà phải chú trọng vào mối liên kết tâm trí và cơ thể, cho phép ta nhận ra, điều chỉnh và cải thiện các chức năng của mình liên tục. Chị có hiểu không?”

D.D. nhăn nhó. “Tôi đoán là có.”

“Đó chính là những gì tôi muốn ủng hộ ở đây: Đừng phớt lờ đau đớn của chị. Hãy nhận ra, chấp nhận, rồi hợp tác với cơ thể của mình để vượt qua nó. Đặt tên cho nỗi đau của chị... Nó đơn giản là một phương pháp giúp chị nhận diện và tập trung. Nếu gọi tên nỗi đau là Melvin khiến chị cảm thấy ngớ ngẩn, thì đừng làm nữa. Hãy cứ gọi nó là Đau Đớn hay đừng đặt tên gì cho nó cả. Nhưng hãy nhận thức được ngưỡng chịu đau của chị. Cân nhắc xem chấn thương của chị cảm thấy ra sao. Sau đó hợp tác với cơ thể chị để làm điều chị cần làm. Mà tôi tin rằng đó là bài tập đu lắc trong mười lăm phút.” Tôi ra dấu về phía không gian trống trước bàn làm việc của mình. “Xin mời chị. Cứ tự nhiên nhé.”

D.D. lại mím môi lần nữa. Trong một lúc, tôi đã tưởng cô ấy có thể từ chổi. Lúc trước, cô ấy không hề nói quá. Tôi đã từng thấy những bệnh nhân kết thúc các phiên vật lý trị liệu bằng nôn mửa do căng thẳng. Đó không chỉ là vấn đề ép một cánh tay bị gãy cố gắng cử động, mà còn ép buộc các dây thần kinh sưng viêm bao quanh phải vận động... Gãy xương do giật là một trong những loại chấn thương đau đớn bậc nhất. Đấy là tôi từng nghe nói vậy.

Giờ Thanh tra Warren chậm rãi di chuyển đến mép ghế. Cô ấy cúi xuống đến eo lưng, cho phép cánh tay trái giơ thẳng về phía trước, giống cái ngà voi, như các nhà vật lý trị liệu đã nói. Ngay cả cử động đơn giản ấy cũng ngay lập tức làm bật ra tiếng xuýt xoa đau đớn. Cô ấy hít vào, thở ra, mồ hôi đã đọng lấm tấm trên môi trên.

“Chị cảm thấy thế nào?” Tôi hỏi.

“Đây có phải là cách cô bày trò vui không hả?” Cô ấy trả miếng gay gắt. “Không thể cảm nhận được chút đau đớn nào, nên cô nhấm nháp đau đớn của người khác à?”

“Thanh tra, với thang điểm từ một đến mười, hãy đánh giá cơn đau của mình đi.”

“Mười bốn!”

“Chửi thề đi.”

“Cái gì?”

“Chị nghe rồi đấy. Cho đến giờ, chiến dịch đương đầu ban đầu của chị là tấn công xối xả. Thế thì cứ làm đi. Chửi thẳng tôi này. Gọi tôi là con khốn, đồ hư hỏng hay kẻ nịnh hót. Tôi ngồi ngay đây, chẳng bao giờ cảm thấy đau ngay cả khi bị đứt tay. Còn chị ở đó, đang chết đuối trong những làn sóng đau đớn thể chất. Cuồng nộ lên, D.D. Quát mắng để thỏa mãn lòng mình đi. Chẳng có gì chị có thể nói mà tôi chưa từng nghe đâu.”

Cô ấy làm thật. Cô ấy chửi thề, xỉ vả, thét lác và gầm lên. Tôi để cho cô ấy làm thế trong vài phút, để cảm xúc của cô ấy dâng lên đến đỉnh điểm, khi cô ấy chậm rãi nhưng chắc chắn đu đưa cánh tay trái thành những vòng tròn nhỏ, như thể một con lắc đang rung. Thêm nhiều mồ hôi nữa đọng trên lông mày. Xen giữa những tiếng chửi thề, cô ấy thở hổn hển khi mỏm xương gãy của cô ấy la hét inh ỏi hòng phản kháng.

“Dừng lại.” Tôi nói.

“Cái gì?” Thậm chí cô ấy không buồn ngước mắt nhìn tôi. Anh mắt cô ây tập trung nhìn vào một điểm trên tấm thảm, gần như đờ đẫn vì căng thẳng quá sức.

“Theo thang điểm từ một đến mười, đánh giá nỗi đau của chị đi.”

“Ý cô là gì? Cô vừa bắt tôi thực hành đu lắc mười mấy lần. Tôi đang ở mức mười lăm chết tiệt. Hoặc mười tám. Hay hai mươi! Cô còn muốn cái quái gì ở tôi nữa?”

“Vậy chửi thề có tác dụng với chị không?”

“Cái quái gì cơ?” Cô ấy ngước mắt lên, gương mặt nhợt nhạt, hoang mang.

Tôi điềm tĩnh tiếp tục. “Trong hai phút vừa rồi, chị đã thể hiện ra hết nỗi đau của mình, bộc lộ cơn phẫn nộ của mình. Chị có cảm thấy khá hơn không? Chiến lược đối đầu có hiệu quả với chị không?”

“Tất nhiên là không! Tôi đang tập vật lý trị liệu và cả hai ta đều biết vật lý trị liệu ngang với đau đớn. Dĩ nhiên là nó không...”

“Dừng lại.”

Cô ấy há miệng ra, rồi ngậm lại, nhìn tôi trừng trừng.

“Giờ tôi muốn chị đu đưa vai theo chiều ngược lại. Đó là việc chị phải làm đúng không? Làm ơn đổi chiều đi, và lần này, thay vì thét lác, tôi muốn chị thở cùng tôi. Chúng ta sẽ hít vào cho tới khi đếm đến bảy, giữ lại trong phổi khi đếm đến ba, rồi thở ra. Xin mời bắt đầu đi...”

Cô ấy lại chửi thề, tôi giơ tay lên.

“Thanh tra Warren, chị đã đến với tôi, nhớ không? Và cuộc hẹn của chúng ta còn bốn mươi phút nữa thôi.”

Cô ấy tiếp tục nhìn tôi như muốn nổi loạn, mồ hôi đang nhỏ giọt xuống từ chân tóc. Rồi chậm rãi nhưng chắc chắn, cô ấy hít vào theo lệnh của tôi.

“Lúc này, “ tôi nói nhanh. “Tôi muốn chị lặp lại theo tôi: Cảm ơn mày, Melvin.”

“Cút đi Melvin!”

“Cảm ơn mày, Melvin.” Tôi tiếp tục. “Tao biết làm thế này đau lắm. Tao biết mày đang làm việc của mình khi cho tao biết nó đau đớn nhường nào. Tao lắng nghe mày, Melvin, và tao biết ơn mày vì đã cố gắng giúp tao bảo vệ cái vai của tao.”

D.D. lẩm bẩm theo hơi thở, bao gồm vài từ ngữ mà rõ ràng không phải là khen ngợi. Thế rồi cô ấy buột miệng:

“Thế nhé Melvin, ừ, cảm ơn mày cho tao biết việc này ngu ngốc như thế nào. Nhưng mà, các bác sĩ đã nói rằng tao phải tập thế này. Vì làm thế sẽ giúp tao duy trì khả năng vận động. Thế nên ngay cả khi hai chúng ta đồng ý rằng việc này thực là vớ vẩn, nhưng xin mày hãy giúp tao. Chúng ta cùng làm với nhau đúng không? Và tao phải vượt qua chuyện này, Melvin. Tao cần lấy lại cánh tay của mình. Mày muốn cánh tay của tao hồi phục. Đúng không?”

Tôi bảo D.D. đếm đến ba mươi. Tiếp theo bảo cô ấy đổi chiều xoay lần thứ hai và lại đếm đến ba mươi. Chúng tôi trải qua bài tập này mấy lượt liền. Tôi nói đều đều, hướng dẫn thở, gợi ý các từ ngữ khen ngợi. Cô ấy làm theo một cách rời rạc, cho đến cuối cùng:

“Cảm ơn mày, Melvin.” Tôi ngâm nga thay cô ấy. “Cảm ơn mày đã giúp đỡ, cảm ơn mày vì đã quan tâm đến cơ thể tao. Giờ chúng ta xong rồi, cả hai cùng nghỉ nào. Mày làm tốt lắm.”

Tôi ngừng nói. Sau một giây, D.D. thẳng người dậy, một lần nữa ngồi thẳng. Trông cô ấy có vẻ ngập ngừng.

“Không đu đưa nữa à?”

“Không đu đưa nữa. Giờ theo thang điểm từ một đến mười, làm ơn đánh giá nỗi đau của chị đi.”

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, chớp mắt vài lần. “Đau lắm.”

Tôi vẫn im lặng.

“Ý tôi là, nó không như kiểu biến mất một cách kỳ diệu. Vai tôi đau nhức, cả cánh tay trái của tôi đau buốt. Tôi thậm chí không dám nghĩ mình có thể gập các ngón tay trên bàn tay trái, mọi thứ sưng vù lên và bỏng rát.”

Tôi vẫn im lặng.

“Tám.” Cuối cùng cô ấy đáp. “Tôi đánh giá ở mức tám.”

“Chị có hay cảm thấy như thế này sau khi tập không?”

“Không. Ngay bây giờ tôi chỉ muốn nằm bó gối trên sàn. Như cái bào thai ấy.” Cô ấy nhăn nhó, những ngón tay trên bàn tay phải chạm vào trán. “Tôi không hiểu nữa.” Cô ấy nói thẳng.

Tôi nhún vai. “Chị đang thể hiện nỗi đau của mình ra ngoài. Chị biến nó thành sự phẫn nộ mà tôi hình dung với chị như thế còn thoải mái hơn nhiều. Thế rồi chị đột ngột chỉ trích tôi. Đến lúc này nhịp tim của chị tăng nhanh, hơi thở ngắn lại, huyết áp tăng lên đến đỉnh điểm, thật mỉa mai, nó làm cơ thể chị càng đau thêm. Ngược lại, tôi cố gắng hướng chị nhìn vào bên trong mình. Tập trung vào hơi thở đều đặn, làm chậm nhịp tim và hạ huyết áp xuống, đến lượt mình, điều đó làm dịu hệ thống thần kinh, làm tăng ngưỡng chịu đau của chị. Bởi thế cho nên, các kỹ thuật thở sâu được áp dụng nhiều thế kỷ nay cho các sản phụ khi chuyển dạ và các tín đồ yoga.”

D.D. trợn tròn mắt. “Tôi sinh con theo phương pháp tự nhiên.” Cô lẩm bẩm. “Tôi nhớ những bài tập thở. Nhưng việc chuyển dạ kéo dài nhiều giờ đồng hồ. Còn đây...”

“Ngoài ra...” Tôi điềm tĩnh nói tiếp: “... Bằng cách bắt chị thiết lập cuộc trò chuyện liên tục với nỗi đau của mình, tôi đang cố cải thiện mối quan hệ đối đầu gần đây giữa chị với cơ thể của chị. Thừa nhận điều chị đang cảm thấy sẽ dẫn đến chấp nhận, rồi từ đó sẽ đạt được bước tiến, về cơ bản, như chị vừa trải nghiệm, khi chị nói chuyện với Melvin, chị cảm thấy tốt hơn. Khi chị nguyền rủa hắn, chị cảm thấy tồi tệ hơn.”

“Nhưng tôi không thích Melvin.”

“Thế có nghĩa là chị không thể tôn trọng hắn phải không? Và không biết ơn vai trò của hắn ư?”

“Tôi muốn hắn biến đi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì hắn yếu đuối. Tôi căm ghét sự yếu đuối.”

Tôi khoanh tay lại. “Vậy thì chị phải yêu tôi. Tôi không cảm thấy đau đớn, vì thế tôi không thể có điểm yếu.”

“Đâu có giống nhau.” D.D nói ngay.

Tôi chờ đợi.

“Ý tôi là chỉ vì cô không thể cảm thấy đau đớn không có nghĩa là cô mạnh mẽ. Có thể đó cũng chính là một điểm yếu. Cô không có cái gì để vượt qua. Không có nền tảng cho thấu cảm.”

Tôi chờ đợi.

D.D. bật ra tiếng thở kiệt sức. “Ôi, chết tiệt. Cô đang cố gắng ép tôi nói rằng Melvin thực sự tốt. Rằng đau đớn có cái hữu ích riêng của nó, xây dựng tính cách, thế nọ thế kia. Cô cũng đang sử dụng tâm lý học nghịch đảo để làm điều đó. Chẳng có gì mà các bác sĩ tâm thần các cô không làm nhỉ?”

“Tôi thích nghĩ rằng ngoài việc không biết đau đớn, tôi còn chẳng có trái tim.” Tôi nói một cách vô cảm. “Nhưng thực sự Melvin có giá trị không?”

Nữ thanh tra bĩu môi. “Hắn đang cố bảo vệ tôi không bị chấn thương thêm. Tôi hiểu điều đó.”

“Chị có thể tôn trọng điều đó không?”

“Được.”

“Chị có thể nguyền rủa hắn ít hơn, thậm chí có thể dành cho hắn một hai phút biết ơn không?”

“Tôi không biết, liệu hắn có tặng hoa cho tôi không?”

“Tốt hơn thế ấy chứ, hắn sẽ thì thầm êm ái vào tai chị, thay vì la hét trong vai chị.”

“Cánh tay trái của tôi vẫn buốt lắm.”

“Xương cánh tay trái của chị vẫn gãy mà.”

“Nhưng tôi không cảm thấy như...” D.D. ngừng lại, rõ ràng đang tìm đúng từ. “Tôi không cảm thấy mình là kẻ hung dữ. Mà chỉ là tôi sắp đánh mất cảm giác từng dễ chịu của mình thôi.”

“Chị cảm thấy kiểm soát tốt hơn.”

“Ừ, đúng vậy đấy.”

“Lời bênh vực cho mô hình các Hệ thống Gia đình của tôi, ý tôi là vì chị đã thừa nhận phần khiến chị thấy khó chịu, Kẻ Lưu Đày, dẫn đến kết quả là Bản Thể đích thực của chị một lần nữa trở lại vị trí trung tâm và nắm quyền kiểm soát.”

D.D. quay sang nhìn tôi. “Tôi định nói thở sâu là tốt và có lẽ nói chuyện với Melvin không đến nỗi tệ. Thừa nhận, chấp nhận, tiến bộ. Được rồi. Nếu nó hiệu quả với một nhóm vận động viên siêu việt, thì sao nó lại không hiệu quả với tôi nhỉ?”

Tôi mỉm cười, buông hai tay xuống. “Thật vui khi chị nuông chiều bản thân như thế, D.D. Tôi hình dung một phụ nữ có công việc và gia đình như chị, thường xuyên cảm thấy phải chú ý đến bao nhiêu chuyện. Nhưng tất cả sẽ ổn khi chị chấp nhận những nhu cầu của chính mình. Chị biết đấy, chườm đá bờ vai chết tiệt của chị đi, thay vì chờ ai đó đến tặng hoa cho mình.”

D.D. cuối cùng cũng bật cười. Cô ấy vừa đứng dậy định đi thì chuông điện thoại reo vang. Cô ấy liếc nhìn số người gọi, rồi liếc sang tôi rất nhanh.

“Tôi phải nhận cuộc gọi này, nếu cô không phiền?”

Cô ấy chỉ tay về phía bên ngoài văn phòng, tôi gật đầu đồng ý. Cô ấy vừa nói chuyện vừa bước qua ngưỡng cửa. Tôi bận rộn với một chồng hồ sơ, sắp xếp lại đấng giấy tờ vứt bừa bãi khắp nơi, nhưng tất nhiên dỏng tai lên nghe ngóng. Tôi bẩm sinh không biết đau đớn, chứ không hề thiếu tính tò mò.

“ViCAP cho kết quả rồi à? Thật không?” Nữ thanh tra đang phấn chấn nói chuyện từ phòng chờ. “Rất nhiều nạn nhân, thu thập da sau khi nạn nhân chết... Trong tủ chứa đồ của hắn à? Lạy Chúa, đúng là bệnh hoạn. Chờ chút đã. Anh nói thậm chí thằng cha này không còn sống nữa là sao?”

Tôi cảm thấy cơn run rẩy đầu tiên. Ánh mắt tôi nhìn xuống sàn, nơi tờ nhật báo vẫn đang chờ tôi chú ý đến. Hai án mạng, nổi bật trên trang nhất, bị lột da trên giường ngủ. Chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như thế này, một thanh tra ẩn danh khẳng định. Thế nhưng tôi lại từng thấy. Trong các bức ảnh hiện trường tội ác cũ, nơi sự tàn sát kẻ nào đó gây ra thậm chí còn tốt hơn. Kẻ nào đó thậm chí còn xấu xa hơn.

Một kẻ với nỗi thèm khát da người di truyền sang cả hai cô con gái của hắn.

Tôi tiến đến ngưỡng cửa phòng, không thể kiềm chế bản thân. Tôi đứng đó, bắt gặp đôi mắt màu xanh nheo lại của Thanh tra D.D. Warren khi tôi thì thầm, chỉ một tích tắc trước khi cô ấy lên tiếng, cái tên của hắn, kẻ duy nhất có thể khiến ngay cả một nữ thanh tra dày dạn phải vất vả thật nhiều: “Harry Day.”