← Quay lại trang sách

Chương 13

Tôi là ai? Một nhân viên công ty an ninh bình thường.

Trông tôi như thế nào? Chẳng có gì đặc biệt. Quần dài màu nâu vàng nhạt, áo sơ mi cài kín cổ màu xanh, mũ lưỡi trai sụp xuống mắt.

Động cơ ban đầu? Chỉ làm việc của mình.

Mục đích của hành động: Đánh lạc hướng các nỗ lực điều tra, gây hoang mang.

Lợi ích chung cuộc: Ai cũng yêu một kẻ phản diện.

Nhân viên công ty an ninh chẳng-có-gì-nổi-bật tiến thẳng đến mục tiêu.

Không còn chiếc xe nào khác trên lối dẫn vào nhà. Không có dấu hiệu cho thấy có người ở nhà. Nhân viên công ty an ninh đỗ xe trên phố chộp lấy cái túi đựng máy tính màu đen từ ghế hành khách, kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai màu xanh hải quân xuống sâu hơn.

Chiếc quần vải ka ki rộng thùng thình, tương tự là chiếc áo sơ mi xanh nhạt, sắm được ở chợ trời nên không vừa vặn lắm. Tuy nhiên quần áo rẻ tiền mặc xong rồi vứt. Và mặc đồ rộng thùng thình đánh lạc hướng khổ người, việc này về sau sẽ có ích, khi các hàng xóm ưa thóc mách không tránh khỏi sẽ được cảnh sát yêu cầu mô tả.

Hít sâu vào rồi thở ra. Hai bàn tay siết chặt vô lăng rồi lại nới ra. Nó đây rồi. Không có thời gian để nghĩ, chỉ có thời gian hành động. Nghiên cứu đã xong, kế hoạch đã thống nhất, quyết định được đưa ra. Còn giờ thì thời điểm đã đến.

Lần đầu tiên, lảng vảng bên ngoài căn nhà của mục tiêu. Sau hàng tháng, hàng tuần cân nhắc, cuối cùng nhận ra chính là nó... Tiếp theo là thận trọng đặt bưu kiện ở giữa lối đi bộ, đủ xa để buộc cô ta phải bước qua ngưỡng cửa ra nhận hàng. Nhấn chuông cửa, rồi lẩn vào phía sau cây sung giả phía góc hàng hiên. Mục tiêu mở cửa trước, thở dài, nhận thấy bưu kiện nằm cách mình cỡ hơn bốn mét. Mục tiêu bước ra nhận lấy phần thưởng. Quá dễ dàng lẻn vào trong, chọn một chỗ trong tủ chứa đồ ở hành lang, chờ đến đêm khi đèn đóm tắt hết...

Tôi là ai? Chẳng là gì cả. Chẳng là ai. Hoặc có thể tôi giống bạn. Kẻ ngoài cuộc, đang nhìn vào trong.

Động cơ của tôi là gì? An toàn tài chính. Thành công cá nhân. Tiếng gọi của hoang dã. Hay có thể, giống như bạn, tôi muốn được làm ai đó. Để cuối cùng tôi cảm thấy như thể tôi thuộc về người đó.

Bây giờ, nhân viên công ty an ninh chẳng-có-gì-nổi-bật xuống khỏi xe tải, thẳng tiến đến cửa trước căn nhà.

Lựa chọn cách đứng, dựa vào quần áo thùng thình giúp che khuất thêm tầm nhìn, nhân viên công ty an ninh chẳng-có-gì-nổi-bật cậy ổ khóa kép. Tất nhiên, hành động này khiến hệ thống an ninh trong nhà vang lên một tràng những tiếng rền rĩ đầu tiên.

Không phải co cẳng chạy làm gì. Thực ra, giờ là lúc thư giãn. Vì hệ thống báo động vang lên càng to càng khẳng định sự có mặt của nhân viên công ty an ninh. Thực ra, tất cả đang diễn ra theo kế hoạch.

Sải bước vào trong nhà. Tiến lên gác. Tìm phòng ngủ chính.

Ba mươi giây và bắt đầu đếm từ bây giờ. Vì trong khi mấy mụ hàng xóm thóc mách có thể cho rằng ai đó có nhiệm vụ có thể đã đến hiện trường, thì một đội ngũ các nhà điều hành công ty an ninh sẽ ngay lập tức gọi cho cảnh sát địa phương, cũng như chủ nhà có trách nhiệm. Thời gian là quan trọng.

Giờ nhân viên công ty an ninh chẳng-có-gì-nổi-bật nghiên cứu giường ngủ. Trên cái bàn cạnh giường ngủ bên tay phải có một cốc nước, in lờ mờ dấu son môi hồng. Xem xét gần hơn, trên gối còn vương lại mấy sợi tóc vàng. Chắc chắn cô ta đã nghiêng sang bên này. Cô ta ngủ có ngon không? Hay cô ta có còn nhớ đêm đó, đứng một mình trong hành lang tối om, hoàn toàn dễ bị tổn thương...

Ầu ơ, con yêu, trên ngọn cây, nhân viên công ty an ninh chẳng- có-gì-nổi-bật ngâm nga. Khi gió thổi, cái nôi sẽ rơi...

Tấn công một thanh tra điều tra án mạng không phải là một phần của kế hoạch. Nhưng cô ta đã nghe thấy tiếng hát, bước ra từ phòng ngủ, tay lăm lăm khẩu súng. Quay lại hiện trường tội ác đúng là một sai lầm của lính mới, giờ thì kẻ chẳng-có-gì-nổi-bật đã hiểu. Không cưỡng lại được ham muốn được thấy lại nó, xem xét từng chi tiết, xem mọi thứ có thực sự đúng thế không. Thêm nữa, nhìn từ bên ngoài, căn nhà đó có vẻ chìm trong bóng tối, trống trơn, an toàn.

Thế rồi ả thanh tra chợt xuất hiện trong hành lang. Lựa chọn được đưa ra. Đánh hay tránh. Thật ra chẳng hề khó khăn tí nào cả. Như người ta hay nói, đã giết người một lần rồi thì những lần sau chẳng có gì khó.

Tùy cơ ứng biến. Nó hiệu quả ngoài sức tưởng tượng. Nên bây giờ, nhân viên công ty an ninh chẳng-có-gì-nổi-bật lại đứng đây ứng biến. Trong khi tiếp tục đếm giây: Mười tám, mười chín, hai mươi...

Thời gian là đốc công. Phải làm theo kế hoạch.

Mở khóa túi đựng máy tính, lấy ra món đầu tiên. Chai sâm banh. Tất nhiên, tiếp theo là đôi còng tay, được lót lông một cách tinh tế. Rồi một bông hồng đỏ lẻ loi, đặt ngay trên gối của nàng.

Cuối cùng, tấm danh thiếp, mới được mua ngay sáng nay và với nét bút hoa mỹ.

Bước lùi lại, đánh giá cảnh tượng lần cuối cùng.

Mục đích hành động: Hăm dọa, gây thù địch. Bởi vì có nghĩa là, có thể tôi không muốn trở thành bạn. Tôi muốn giỏi hơn bạn.

Lợi ích chung cuộc: Cảm giác hưng phấn.

Ba mươi mốt, ba mươi hai, ba mươi ba...

Điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ kêu vang. Chắc chắn là công ty an ninh đang muốn kiểm tra xem có phải chủ nhà vừa vô tình rung chuông báo động không, và giờ có thể tắt báo động bằng cách tiết lộ mật mã bí mật như có phép thần.

Nhân viên công ty an ninh chẳng-có-gì-nổi-bật quay người, chậm rãi bước xuống cầu thang, rời khỏi nhà rồi bước về phía chiếc xe tải đang đợi. Thể hiện màn diễn nhanh bằng việc nói một tràng vào di động, một nhân viên tận tâm đang làm việc. Mặt cúi gằm, mắt liếc sang nơi khác, về phía đám hàng xóm thóc mách đang bắt đầu ngó ra cửa sổ.

Chuông báo động trong nhà vẫn tiếp tục kêu inh ỏi.

Còn nhân viên công ty an ninh chẳng-có-gì-nổi-bật trèo lại vào xe, và lái xe đi.

Bỏ lại đằng sau là các vật lưu niệm tình cảm dành cho Thượng sĩ D.D. Warren, gồm cả một tấm danh thiếp rất chu đáo, viết rằng:

Chóng khỏe nhé.