Chương 14
Alex đi tới đi lui.
Đội đặc nhiệm của D.D. đã tề tựu trong phòng khách nhà họ. Các kỹ thuật viên hiện trường tội ác đã đến, kiểm tra cửa trước, phủ bụi tìm dấu vết, bỏ hết vào túi các đồ lưu niệm tình cảm của hung thủ. Các sĩ quan mặc thường phục vừa rà soát khu vực này. Các thanh tra khác đi thấm vấn hàng xóm, xác minh được rằng một người trông chẳng-có-gì-đặc-biệt lái một xe tải chẳng-có-gì-đặc-biệt, tên một công ty an ninh gia đình nào đó sơn trên thân xe, xuất hiện trên lối lái xe vào nhà để đáp lại tiếng chuông báo động trong nhà. Hoặc có thể nó đã đỗ ở đó trước khi kích hoạt chuông báo động? Nhưng dù là cách nào, hệ thống an ninh của nhà Alex và D.D. đã được kích hoạt, và một nhân viên từ công ty an ninh của họ đã đến xử lý ngay. Nam, nữ, già, trẻ, da đen hay da trắng chẳng ai chắc được. Nhưng là một nhân viên công ty. Chắc chắn một nhân viên công ty đã ngay lập tức đến hiện trường. Cũng là điều tốt đúng không?
Alex đi tới đi lui.
Anh là người phát hiện ra mẩu giấy. Đi làm về đến nhà, đánh xe tới cửa nhà với Jack được thắt đai chặt trên ghế trẻ em. Anh mở cửa xe và tắt tiếng rít chói tai của chuông báo động gần như đúng lúc di động reo chuông, khi công ty an ninh thật gọi đến nhằm kiểm tra nhà họ.
Sau khi đã quan sát thật kĩ bên ngoài, Alex bước vào trong nhà. Trước đây, nhà họ từng có lần báo động sai. Những chuyện này đã xảy ra. Căn cứ vào chuyện cửa trước không có dấu hiệu đột nhập, các cửa sổ vẫn nguyên vẹn, dưới nhà không bị xáo trộn...
Anh thấy yên tâm, liền gọi cho D.D. thông báo ngắn gọn. Anh bồng Jack bằng tay trái, nói chuyện với công ty an ninh qua chiếc di động ép vào tai phải khi lên gác kiểm tra nhanh, lần cuối cùng...
Công ty an ninh đã liên hệ với Sở Cảnh sát Boston, trong khi Alex một lần nữa quay ngược thẳng ra khỏi nhà, với Jack ba tuổi vẫn đang bế trên tay, rồi đưa con đến nhà ông bà.
Họ sẽ chăm sóc thằng bé đêm nay.
Trong khi các kỹ thuật viên hiện trường tội ác xem xét nhà của D.D. và Alex.
Còn Alex thì đi tới đi lui.
Hai tay anh chắp sau lưng. Trên người anh là trang phục của học viện, với quần ka ki, áo sơ mi màu xanh hải quân có thêu logo cảnh sát bang Massachusetts trên ngực. Hai bờ vai anh gồng lên dấu hiệu của căng thẳng. Tuy nhiên biểu cảm trên gương mặt của anh vẫn kín bưng, gần như không thể đọc được anh nghĩ gì. Nếu D.D. là chuyên gia thể hiện cơn giận dữ ra bên ngoài, thì Alex là bậc thầy kiềm chế, luôn duy trì sự kiểm soát chặt chẽ.
Lần đầu tiên, cô chợt phát hiện ra sáu tuần qua đối với anh hẳn là khó khăn đến thế nào. Cô là người nghiến răng, càu nhàu, giận dữ vì thấy mình bất lực. Thế nhưng Alex cảm thấy ra sao về chuyện đó? Một buổi sáng, vợ anh đi làm. Và cô thậm chí còn không thể tự mặc đồ, trông chừng con mình hay làm bất kỳ việc gì có ích kể từ đó.
Anh phải chứng kiến nỗi khổ của cô. Anh phải trợ giúp cô những việc thường xuyên làm cô thêm đau đớn. Và anh phải gánh vác toàn bộ gánh nặng công việc làm cha làm mẹ, cũng như việc nhà trong một tương lai thấy rõ trước được.
Nhưng anh chưa bao giờ than phiền, hay nạt nộ cô phải tự làm lấy tất cả.
Anh đã ở bên cô. Ngay cả bây giờ, anh cũng không đòi hỏi cô cho anh biết mình dính vào chuyện gì, hay sao cô dám mang nguy hiểm từ công việc của mình theo về đến tổ ấm gia đình. Anh đang suy nghĩ. Phân tích. Đề ra chiến lược.
Alex không bao giờ cảm thấy tiếc cho cô, hay cho bản thân mình. Anh đang lên kế hoạch làm sao để tóm được thằng khốn đã xâm phạm nhà của họ.
“Vậy đấy.” Cuối cùng Phil nói. Ông ngồi trên sô pha, tập giấy ghi chép đang tì vào hai đầu gối, áo khoác màu xám nhàu nhĩ, cà vạt đỏ sậm lệch sang một bên. Với dáng điệu thế này, có vẻ như ông đang điều tra một vụ đột nhập khó khăn nhất. Với việc D.D. ở ngoài cuộc, đây là vụ của ông. Và không chỉ có nạn nhân thứ hai bị sát hại, giờ đây kẻ sát nhân có vẻ như đang tiến gần đến họ, thay vì ngược lại.
“Vậy đấy.” D.D. lặp lại. Cô kéo một cái ghế trong nhà bếp vào trong phòng khách, ngồi xuống với cánh tay trái nép sát vào hông, một túi đá chườm phía sau vai trái. Sau phiên vật lý trị liệu ngoài dự kiến với bác sĩ Adeline Glen, dường như đây là điều tối thiểu nhất cô có thể làm. Thêm vào đó, cô đang cố gắng chứng tỏ với bản thân, nếu không phải với chuyên gia về đau đớn của mình, rằng cô không phải là cỗ máy ưa kiểm soát triệt để. Cô có thể thử các kỹ thuật quản lý đau đớn khác. Đúng, cô có thể.
“Hàng xóm không có nhiều thông tin.” Phil nói tiếp: “Về cơ bản, một người, có vẻ ngoài rất bình thường, đã vào trong nhà cô.”
Ngồi đối diện Phil, Neil nhún vai. “Chúng ta chẳng biết được cái quái gì. Hung thủ đi vào rồi thoát ra khỏi hai hiện trường tội ác mà không gây sự chú ý. Ngụy trang rõ ràng là việc hung thủ này làm rất tốt.”
“Nhưng chúng ta có thể biết thêm về kỹ thuật.” Phil nói. “Nghi phạm đã cải trang thành một nhân viên của công ty an ninh gia đình. Chúng ta có thể quay lại hai hiện trường tội ác kia để xem chúng có gắn các hệ thống hay không, có nhận cuộc gọi nào vào ban đêm hay không. Hoặc hỏi các công ty cung cấp dịch vụ nói chung. Có thể một chiếc xe tải có ghi dòng chữ “kiểm soát thú cưng” hay “sửa ống nước”. Các vị biết đấy, mấy thứ thế này thực sự không khiến hàng xóm nghi ngờ vào thời điểm đó, nhưng nếu bây giờ ta quay lại với những câu hỏi cụ thể hơn thì...”
“Thằng cha này là ai?” Alex đột nhiên hỏi. Anh ngừng đi tới đi lui, đứng ngay giữa căn phòng khách khiêm nhường trải thảm màu be của họ, nhìn tất cả mọi người chằm chằm.
“Joe Bình Thường.” Neil lên tiếng. “Hoặc có thể là Jane Bình Thường. Các con số thông kê sẽ cho rằng đó là Joe, căn cứ thực tế những kẻ sát nhân đều là nam giới. Nhưng phải nhắc lại, vì không có tấn công tình dục, chưa nói đến chuyện không có bất kỳ nhân chứng hữu ích nào, có nghĩa là chúng ta không thể loại trừ khả năng đó là Jane. Vậy thì chỉ có thể nói là, một Người Bình Thường. Chúng ta cũng đi tìm một người bình thường quen thuộc hằng ngày.”
“Không.” Alex đáp ngay tức thì. “Nghi phạm của chúng ta là hung thủ. Điều này khiến hắn ta hay cô ta rơi vào tỷ lệ phần trăm cực kỳ nhỏ của dân số loài người. Và một kẻ giết hai người, nhưng không phải là kẻ săn mồi bệnh hoạn về tình dục, rơi vào một tỷ lệ phần trăm nhỏ hơn của tỷ lệ phần trăm vốn đã nhỏ. Thế nên nhắc lại, thằng khốn này là ai? Bởi vì ngay bây giờ, chúng ta đang không hiểu được kẻ sát nhân này. Thế nhưng hắn ta, hay cô ta đang tiến rất gần đến chỗ chúng ta rồi đấy.”
D.D. nghĩ rằng mình hiểu ý chồng muốn nói gì. “Hôm nay tôi đã ghé thăm một nhà tang lễ.” Cô lên tiếng. “Và suy nghĩ theo đúng hướng này, rằng chúng ta đang điều tra một kẻ săn mồi gây ra các vụ thảm sát cực kỳ tàn bạo, ngoại trừ việc hắn dường như không hứng thú với phần giết chóc thực tế. Chính việc cắt xén thi thể sau khi nạn nhân chết xem ra mới lôi cuốn hắn. Điều đó khiến tôi nghĩ đến một kẻ có thể cảm thấy thoải mái với người chết hơn là người sống, và tôi nghĩ đến những người làm việc ở nhà tang lễ.”
“Hội chứng Norman Bates[*].” Neil lẩm bẩm trên chiếc ghế đôi.
“Đúng. Ngoại trừ khi tôi phỏng vấn một người ướp xác, ông ta nhấn mạnh rằng các giám đốc nhà tang lễ thành đạt thường xuất sắc hơn người khác ở khoản thấu cảm. Tôi không biết phải mô tả kẻ sát nhân của chúng ta chính xác như thế nào.”
Neil thở dài, đứng dậy. “Giống chị, tôi cũng mất cả ngày nghiền ngẫm chứng loạn dâm với xác chết.”
“Chàng trai lúc nào cũng dành thời gian ở nhà xác lên tiếng.” D.D. lẩm bẩm.
Neil cau có, rõ ràng tâm trạng không vui. “Kết quả đây. Một mặt kẻ sát nhân của chúng ta dường như cảm thấy thoải mái nhất sau khi các nạn nhân đã chết. Mặt khác... hắn ta hay cô ta hay ai đi nữa cũng đều không hợp với đối tượng này. Không tấn công tình dục. Nghĩa là theo định nghĩa hắn không phải là kẻ loạn dâm với xác chết, mà căn cứ theo ghi chép, một lần nữa không loại trừ khả năng hung thủ của chúng ta là phụ nữ. Tôi đã tra cứu năm, sáu lịch sử vụ án những kẻ loạn dâm với xác chết là phụ nữ chỉ để chắc chắn nghiên cứu của mình đủ khó chịu.”
“Ngành này có cả nhân viên ướp xác là nữ đấy.” D.D. nói thêm. “Chỉ là nói vậy thôi.”
“Tức là quay lại quan điểm của Alex.” Neil nói tiếp. “Chúng ta có hai xác chết và vẫn không biết điều gì đang kích động các tội ác này. Nếu đây không phải là những vụ án theo hướng đau đớn, cảm xúc hay trừng phạt, vậy thì chúng là gì?”
“Tôi nghĩ mình có thể có câu trả lời cho câu hỏi này.” D.D. đáp. “Vì không diễn ra theo hướng đau đớn và trừng phạt, tôi nghĩ là công bằng khi nói rằng kẻ sát nhân của chúng ta không bị kích thích bởi cơn thèm máu. Tôi nghĩ thực ra hắn không thuộc về phe cuồng sát. Thay vào đó hắn ta, cô ta hay ai nữa có thể bị thôi thúc bởi cưỡng ép tâm lý. Ví như một khao khát tận thẳm sâu trong tâm hồn muốn bổ sung vào bộ sưu tập độc đáo, rất riêng tư.”
“Sưu tập kiểu gì?” Phil hỏi.
“Các mảnh da người.”
Căn phòng rơi vào im lặng. Thế rồi Neil tỏ vẻ kinh ngạc. “Ed Gein, còn ai nữa không?” Cậu ta lẩm bẩm.
Giờ thì mọi người cùng nhăn nhó. Ed Gein là kẻ sát nhân hàng loạt khét tiếng từng làm chụp đèn bằng da người.
“Sáng sớm nay...” D.D. nói. “... Khi tôi hình dung kẻ vô danh của chúng ta trong đầu, tôi không ngừng trông thấy một thằng cha cô độc, vóc người thấp nhỏ, kỹ năng xã hội bị hạn chế. Nếu mọi người nghĩ đến thủ đoạn phạm tội của hắn, phục kích các nạn nhân trong khi họ ngủ say, chuốc thuốc mê họ rất nhanh, ra tay mau lẹ... Tôi cảm thấy mục tiêu ban đầu của kẻ sát nhân không phải là bộc lộ ra cơn cuồng nộ hay thỏa mãn những khao khát tình dục méo mó, mà là thu hoạch những mảnh da, một cách thận trọng và khôn ngoan, về lý thuyết mà nói, có nghĩa là chúng ta đang đi tìm một kẻ điên giết người, kém về mặt giao tiếp xã hội, thèm khát thu thập da người. Nghe ổn không?”
Mọi người cùng gật đầu.
D.D. nói tiếp: “Ngoại trừ có một rắc rối: Thực ra là hai rắc rối. Thứ nhất, vai của tôi. Mời gặp Melvin.” Cô chìa cánh tay trái bị thương của mình cho đội đặc nhiệm. “Và thứ hai, cảnh tượng ở trên gác. Quay lại với rắc rối thứ nhất và trong một lúc giả sử thủ phạm của chúng ta là nam giới, từ khi nào một kẻ sưu tập da người phản xã hội lại có gan đích thân quay lại thăm thú hiện trường tội ác đầu tiên của mình? Chui qua dải băng bảo vệ hiện trường, một hành động chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý, bằng không thì hắn sẽ lập tức bị bắt. Đó là chưa nói đến chuyện chạm trán nữ thanh tra chính của vụ án, vì nguyên nhân gì đó mà tôi chưa thể nhớ lại được, nhưng một ngày nào đó sẽ nhớ ra, và xô nữ thanh tra đó xuống cầu thang? Đây là những hành động cực kỳ liều lĩnh của một kẻ sát nhân chỉ tấn công những phụ nữ đang ngủ say.”
Alex bặm môi. Phil và Neil chậm rãi gật đầu.
“Tương tự như thế là hiện trường nhỏ được dàn dựng trên gác. Quý ngài Phản Xã Hội bất ngờ lại đột nhập nhà một cảnh sát ư? Giữa ban ngày ban mặt sao? Dùng quần áo và phương tiện của mình để đóng giả thành nhân viên của công ty an ninh, điềm nhiên đi qua cửa trước, sau đó để lại những tấm danh thiếp cá nhân cạnh giường tôi? Ý tôi là mức độ kỹ nghệ xã hội, chưa kể khả năng đánh lạc hướng đơn thuần...” D.D. nhăn nhó, bờ vai đang chườm đá của cô giật giật khó chịu trên chiếc ghế tựa cứng. “Theo tôi, kẻ săn mồi này có hứng thú với mức độ đối đầu trực tiếp và với dòng tin nhắn ngân nga đơn giản thế này, với tên hài lòng đi phục kích phụ nữ trong giấc ngủ không phải là cùng một người. Thế nên tôi tự hỏi, nhất là với chuyện không có tấn công tình dục và mô tả hình thể chi tiết, có thể kẻ sát nhân của chúng ta là phụ nữ, một phụ nữ thích sưu tập bị ám ảnh với da người.” Cô không thể ngăn mình nghĩ ngay đến Shana Day.
“Với một phụ nữ, tấn công các phụ nữ khác sẽ là chiến trường cân bằng hơn.” Phil lên tiếng. “Thế nên đó không phải là kẻ săn mồi có lòng tự trọng thấp, vụng về trong giao tiếp xã hội, mà là một phụ nữ sẵn sàng làm bất cứ điều gì cô ta phải làm trong cơn bốc đồng của mình. Với một kẻ như thế nhắm mục tiêu vào nữ thanh tra chính, tham gia vào trò đánh lạc hướng, chẳng phải là quá tài giỏi hay sao. Đặc biệt nếu cô ta cho rằng cô đang là mối đe dọa chen vào giữa cô ta và thứ cô ta thèm muốn nhất, vật bổ sung vào bộ sưu tập của cô ta.”
“Ngoại trừ tấm thiệp trên gác viết, Chóng khỏe nhé.” Alex lẩm bẩm. “Nếu sự hiện diện của D.D. là mối đe dọa với kẻ sát nhân, vậy thì tại sao lại khuyến khích cô ấy phục hồi?”
“Và kẻ sát nhân có thể là nam giới.” Neil lên tiếng. “Hay phải nói rằng, chúng ta không nên đánh giá thấp khả năng này.”
“Căn nhà rất tối.” Phil đột ngột nói. Rồi ông đỏ mặt, và đó là lúc D.D. hiểu ông muốn nói gì. Căn nhà đó, hiện trường tội ác đầu tiên, nơi cô ngã lộn nhào xuống cầu thang. Phil là một trong các thanh tra đầu tiên tìm thấy cô. “Khi chúng tôi tới đó...” Ông nói tiếp, có vẻ lúng túng. “... Đèn đóm tắt hết. Hiện trường im ắng. Chúng tôi không nghĩ có ai ở đó. Kể cả cô.”
Ông liếc nhìn D.D. “Có thể hung thủ cũng không biết rằng cô ở đó. Hắn ta hay cô ta nghĩ rằng hiện trường rất an toàn nên mới quay lại. Tất nhiên, thực tế không như thế.”
“Tôi đã khiến hung thủ giật mình.” Cô thì thầm.
“Và hắn trả miếng bằng cách đẩy em ngã cầu thang.” Alex tiếp tục. “Thậm chí hắn còn cho rằng em đã ngã chết luôn rồi. Ngoại trừ việc không có tờ báo nào đăng tin nữ thanh tra được phát hiện đã chết tại hiện trường vụ án.”
D.D. nhăn nhó nhìn anh. “Cũng không có tờ nào đăng tin thanh tra bị thương đúng không? Trên thực tế, em đang mất khả năng làm việc, quả tình là phải hồi phục sớm...”
Tất cả cùng ngưng lại, hàm ý ai cũng hiểu.
D.D. nói đầu tiên. “Hung thủ đã tìm thấy tôi. Hắn đang theo dõi tôi. Cách duy nhất để hắn ta hay cô ta có thể biết về các chấn thương của tôi.”
“Không.” Alex đáp, giọng anh bất ngờ kiên quyết.
“Ý anh là...”
“Đã sáu, bảy tuần rồi kể từ khi em dính chấn thương. Sáu, bảy tuần rồi nhưng em chẳng nghe ngóng được gì. Cho đến hôm nay. Cho anh biết đi, cái gì đã thay đổi trong hai mươi tư tiếng đồng hồ vừa qua? Em đã ở đâu?”
Và rồi cô đã hiểu ra. “Vụ án mạng thứ hai. Một hiện trường tội ác mới...”
“Nơi em đã ghé thăm.” Anh thúc giục.
“Nơi em đã ghé thăm.” Cô đồng tình.
“Kẻ sát nhân đã ở đó.” Phil nói tiếp: “Vẫn đang theo dõi hiện trường, đang kiểm tra mọi thứ. Một lưu ý nữa trong hồ sơ.” Ông quay sang Neil. “Thằng cha, hay cô gái của chúng ta là kẻ theo dõi. Điều ấy có thể giúp được chúng ta, nhất định là thế.”
Neil gật đầu, ghi chép lại. “Nhưng nếu hung thủ là một kẻ sưu tập, vậy thì tại sao còn quay lại hiện trường? Chẳng phải sống lại cơn đê mê của khoảnh khắc đó là việc những kẻ săn mồi bệnh hoạn về tình dục hay làm sao?”
“Đó vẫn có thể là một tội ác đê mê.” D.D. đáp. “Nhưng chính việc thu hoạch gây đê mê. Là khoảng thời gian sau khi nạn nhân chết, thay vì bản thân án mạng thật sự. Nhưng các quy tắc cơ bản cũng được áp dụng. Người ta muốn nhớ lại, muốn sống lại khoảnh khắc đấy. Đó là một phần trong toàn bộ giá trị của sưu tập, những hồi ức được khơi lại.”
Alex vẫn đang nhìn xoáy vào cô. “Giờ em là một phần của nó rồi. Trí tưởng tượng, nhu cầu, tâm lý bị cưỡng ép của hung thủ. Có thể em đã khiến hắn ta hay cô ta bị bất ngờ lần đầu tiên. Và có thể hung thủ đã phản ứng bằng quyết định bột phát là xô em ngã cầu thang. Nhưng rồi em đã trở lại. Em đã tái xuất hiện tại hiện trường tội ác thứ hai, thậm chí ngay cả khi không làm cảnh sát nữa, nhưng em vẫn săn đuổi... Điều ấy đã châm ngòi cái gì đó. Khiến nó trở nên riêng tư hơn. Em đấy, D.D. ạ, em đã khiến nó trở nên riêng tư hơn.”
Cô thấm những lời này, chỉ là một lời trách nhẹ, nhưng thế là đủ. Công việc của cô đã khiến cô tự gây chấn thương cho mình. Và bây giờ, các bản năng thanh tra của cô khiến cả gia đình cô gặp nguy hiểm.
“Thậm chí chúng ta có biết kẻ đột nhập hôm nay chính là hung thủ không?” Cô thì thầm, một bài tập hình dung sự kiện tương lai.
Phil cung cấp chi tiết mà cô đã biết, từ sâu thẳm trong tim. “Nhãn hiệu sâm banh để lại đây giống hệt với hai vụ án mạng, một chi tiết không được nêu trên báo chí. Chúng ta xem đây là một chiến thắng nhỏ nhoi. Xét đến chuyện truyền thông đã phun ra quá nhiều thông tin như thế.”
“Vậy thì chắc chắn chính kẻ sát nhân đã vào nhà chúng ta.” D.D. tóm tắt, ngước nhìn Alex. “Một kẻ săn mồi bị ám ảnh thu thập da người và chế nhạo các thanh tra bị chấn thương.”
Cô không muốn tỏ ra cay đắng, nhưng cô đã nói ra với vẻ như thế. Cô cũng không muốn tỏ ra sợ hãi, cho dù cô vẫn không hoàn toàn may mắn.
“Vậy thì kẻ giết người bị ám ảnh trò lột da người thuộc vào loại nào nhỉ?” Neil hỏi.
D.D. thở dài đánh thượt. “À, tôi cũng có vài ý tưởng cho chủ đề này.”
Mọi người nhìn thẳng vào cô.
“Xin giới thiệu Harry và Shana Day.”
Cô bắt đầu với Harry Day, dẫn dắt họ bước qua chuyến đi săn kinh hoàng của Harry bốn mươi năm trước. Những phụ nữ hắn đã bắt cóc, tra tấn và cuối cùng là giết hại. Nỗi ám ảnh của riêng hắn về việc cắt bỏ các bộ phận cơ thể, bao gồm các lọ thủy tinh đựng da lột được tìm thấy bên dưới gầm tủ trong phòng ngủ của hắn.
Alex và Neil tỏ ra lãnh đạm với chủ đề này. Cho đến khi cô đi đến hai mẩu tin nhỏ cuối cùng. Con gái lớn của Harry, Shana, là kẻ sát nhân khét tiếng theo cách riêng của mình, hiện đang thụ án chung thân tại nhà tù Massachusetts. Và phải rồi, con gái út của hắn không phải ai khác mà chính là bác sĩ Adeline Glen, nhà trị liệu đau đớn mới của cô.
“Cái gì?” Alex nổi xung. “Không thể trùng hợp đến thế được. Thế nếu nữ bác sĩ này là kẻ vừa đột nhập nhà chúng ta thì sao? Cô ta biết tất cả về chấn thương của em, cũng như các chi tiết từ cả hai vụ án mạng vì em đã thảo luận với cô ta. Đứa con gái của một kẻ sát nhân hàng loạt, cô ta có đủ lý do để bị ám ảnh về cảnh sát. Có thể cô ta thậm chí còn là người xô em ngã cầu thang từ hiện trường tội ác đầu tiên, chính vì thế em là một trong các bệnh nhân của cô ta.”
D.D. trợn tròn mắt, giận điên lên. “Ôi nhân danh tình yêu với tư duy hoang tưởng... Trước tiên, em vừa mới gặp bác sĩ Glen chiều nay...”
“Mấy giờ?”
“Em không biết. Một hoặc hai giờ gì đấy.”
“Vụ đột nhập xảy ra vào khoảng ba rưỡi. Chưa thể loại cô ta ra được.”
“Thôi đi. Em chỉ bắt đầu gặp gỡ bác sĩ Glen bởi vì Giám thị Horgan đã giới thiệu cô ta với em. Dù thế, nếu cú ngã của em chỉ gây ra chấn thương nhẹ hay bất kỳ dạng chấn thương nào khác, hẳn em sẽ không cần nhờ đến các dịch vụ của cô ta. Thế nên giả định nữ bác sĩ tâm thần có ác tâm đẩy em ngã cầu thang tại hiện trường tội ác, chỉ nhằm mục đích khiến em phải đến văn phòng của cô ta... chính là sai sót to đùng trong toàn bộ kế hoạch đấy.”
“Nhưng Giám thị Horgan đã giới thiệu cô ta.” Alex khăng khăng. “Có nghĩa là sở cảnh sát đã biết cô ta, trước kia từng sử dụng các dịch vụ của cô ta. Tức là rất có khả năng rằng một cảnh sát bị thương từng phải đến các văn phòng của cô ta.”
D.D. cau có nhìn anh.
“Cô nói cô ta là chuyên gia tâm thần hay nhà tâm lý học vậy?” Phil lên tiếng.
“Chuyên gia tâm thần học.”
“Vậy cô ta là bác sĩ đúng không? Đã từng học trường y, được đào tạo bài bản về y thuật.” Ông nói tiếp, ám chỉ phần các-kỹ- năng-dùng-dao-mổ.
D.D. muốn tranh luận. Cô yêu thích nữ bác sĩ mới của mình. Adeline Glen rất thông minh, cứng rắn và rất thách thức. Cô ấy cũng... giàu sức thuyết phục nữa. Tất cả vẻ điềm tĩnh của cô ấy mang lại cảm nhận về tình trạng cô độc của phụ nữ, về sự cô lập cam chịu. D.D. từng nghĩ rằng không thể cảm thấy đau đớn là một món quà vĩ đại nhất thế giới này, đặc biệt là dạo gần đây. Tuy nhiên sau khi nói chuyện với bác sĩ Glen chiều nay, cô có được cái nhìn hiếm hoi vào thế giới phụ nữ... Nữ bác sĩ này mãi mãi bị gạt ra rìa, nghiên cứu người bạn đời của mình nhưng không bao giờ thực sự có thể bước vào cuộc đời bất kỳ ai.
Và người phụ nữ này hiểu rõ điều đó.
“Chúng ta có thể lùi lại một giây không?” Neil hỏi, lùa một bàn tay vào mớ tóc đỏ của mình. “Hung thủ của chúng ta có thể là nam hoặc nữ. Có thể là nhân viên ướp xác, cảm thấy thoải mái với các xác chết, hoặc một thợ săn, thoải mái với trò lột da, hay thậm chí là một chuyên gia tâm thần học có bằng cấp với đầy đủ kiến thức y khoa. Tại sao không? Điều khiến tôi băn khoăn đó là các vị đang nói những vụ án mạng này có thể liên quan đến một thằng cha đã chết bốn mươi năm trước. Hay tôi đoán, chính xác hơn là, liên quan đến những cô con gái còn sống của hắn ta?”
Phil gật đầu. “Có thể nói là tôi cũng lạc lối ở chỗ đó.”
“Tôi vẫn chưa nói gì mà.” D.D. giải thích. “Đúng hơn đây là những câu xứng đáng phải hỏi. Nghe này, ViCAP tồn tại để nắm bắt những điểm tương đồng trong cách thức gây án. Theo đó, hung thủ hiện nay của chúng ta có điểm trùng hợp, là Harry Day. Giờ căn cứ vào chuyện Day đã chết bốn mươi năm trước, tôi không nghĩ chúng ta cần lo lắng chuyện đích thân hắn hỗ trợ kẻ săn mồi của chúng ta. Thế nhưng... trong cái thời đại thông tin điên rồ này, nơi hàng trăm nếu không muốn nói là hàng ngàn trang web tồn tại để tôn sùng sự nghiệp của vô số kẻ sát nhân hàng loạt... Tôi tự hỏi liệu kẻ sát nhân phản xã hội của chúng ta đơn giản là một người hâm mộ thì sao. Hắn đã nghiên cứu Harry Day, và cách thức mọi thứ diễn ra trong tâm trí méo mó của một kẻ tâm thần, hắn đã đọc về những chiếc lọ đựng da được bảo quản và bộ não của hắn rung lên ding, ding, ding. Tôi muốn nói vậy đấy!”
“Hắn thừa nhận Harry Day...” Alex giải thích. “... Hoặc ít nhất có liên quan đến hắn.”
“Sẽ không phải là lần đầu tiên.” D.D. nhận xét, lại nghĩ đến quan điểm của bác sĩ Glen: Giả dụ có đủ các mảnh gỗ bị cong vênh, có ít nhất vài mảnh bị cong vênh theo cùng một cách.
“Harry Day có trang web riêng không?” Neil hỏi.
“Tôi không biết. Chẳng có thời gian mà tra cứu đâu. Nhưng đây là suy nghĩ thứ hai của tôi. Nếu hung thủ của chúng ta nghiên cứu Harry Day, cái tên Shana con gái ông ta chắc chắn xuất hiện. Và trong khi hắn không thể hỏi Harry bất kỳ câu hỏi nào về kỹ thuật của mình, thì Shana lại khác...”
“Hắn có thể liên hệ với cô ta trong tù.” Phil nói thêm, ghi chép thật nhanh.
“Thêm các câu hỏi đáng để hỏi.”
“Thế còn nữ bác sĩ của em?” Alex lên tiếng, ánh mắt chiếu thẳng. “Có người hâm mộ nào của cha cô ta liên hệ với cô ta chưa?”
“Theo cô ta biết thì chưa. Tuy nhiên, họ của cô ta không phải là Day, mà là Glen, nghĩa là hung thủ hẳn sẽ phải đào bới sâu hơn nữa để tìm kiếm mối liên kết gia đình. Thêm vào đó, nếu nguồn cảm hứng của hung thủ là sự thích thú... cá nhân... về bảo quản da người, chẳng có lý do gì để hắn phải liên hệ với Adeline. Nhưng mặt khác, Shana sẽ là nguồn khai thác tốt hơn, vì ả trở nên khét tiếng khi cắt và xẻ thịt trong vụ án mạng đầu tiên. Giờ bác sĩ Glen nói rằng chị gái cô ấy không tiếp đón người đến thăm nuôi, cũng như không trả lời thư từ. Nhưng em cũng không biết cô ấy sẽ đẩy vấn đề đi tới đâu. Hoặc chị gái cô ấy đã thừa nhận với cô ấy được bao nhiêu.”
“Chúng ta cần thẩm vấn Shana.” Phil nói.
“Bác sĩ Glen nói cô ấy sẵn sàng hỗ trợ việc đó.” D.D. nói thêm.
“Em sẽ đến đó đúng không?” Alex nhìn cô chằm chằm, không thực sự diễn đạt lời vừa nói như một câu hỏi.
“Nếu Horgan cho phép thì em muốn đến.”
“Tại sao?”
“Bởi vì đó là việc em làm. Điều em biết rõ nhất. Và xét đến chuyện em không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra tối hôm đó, hoặc kẻ xô em ngã cầu thang là đàn ông, đàn bà hay một kẻ xa lạ nào đó bị ám ảnh về tình dục. Và bây giờ hai phụ nữ đã chết và em vẫn còn ngu ngốc, trong khi kẻ sát nhân đang bước qua cửa nhà chúng ta và chọc tức chúng ta.” Cô lên giọng cho dù không cố ý. “Chuyện gì xảy ra nếu lần sau không phải là sâm banh? Chuyện gì xảy ra nếu lần sau, hắn ta/cô ta/hay cái quái gì nữa để lại các chiến lợi phẩm tội ác của mình trên gối của chúng ta? Hay là các mảnh da người ngay giữa giường chúng ta? Mọi thứ sắp tệ hơn rồi, Alex. Quy tắc số một của những kẻ sát nhân hàng loạt là gì?”
“Các tội ác của chúng leo thang.”
“Đúng vậy. Các tội ác của chúng leo thang. Giờ nhìn em này! Hãy nhìn cái vai chết tiệt ngu xuẩn của em. Hãy nhìn ngôi nhà của chúng ta, nhìn thẳng vào nó, nơi mà cả hai ta biết chúng ta sẽ không ngủ ở đây đêm nay. Đây là cuộc sống của em. Gia đình của em. Và em thậm chí còn không thể cầm súng. Em không thể làm bất kỳ cái gì và tất cả là lỗi của em... Chết tiệt!” Giọng cô òa vỡ. “Quỷ tha ma bắt.”
“Tôi sẽ cử một xe tuần tra bên ngoài.” Phil cứng nhắc gợi ý.
Cô gật đầu nhưng không ngước mắt lên.
“Và chúng ta còn nhiều việc phải làm.” Neil đề nghị. “Đây là những hướng điều tra tốt. Căn cứ vào mức độ công khai, cô biết Horgan sẽ chấp nhận mở rộng đội ngũ. Cần tăng sức ép để đi đến cùng chuyện này thật nhanh.”
D.D. lại gật đầu, mắt vẫn chú mục vào tấm thảm.
Alex di chuyển. Anh băng ngang phòng, đặt một tay lên vai phải của cô. Cử chỉ khiến cánh tay trái của cô đau buốt, nhưng cô ép bản thân không được rên rỉ.
“Gia đình của chúng ta, D.D.” Anh nói cương quyết. “Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này. Cùng nhau. Vai kề vai. Ba cánh tay lành lặn sẽ đối phó với hắn ta/cô ta/hay cái quái gì đi nữa. Bởi vì đây là việc chúng ta làm giỏi nhất.”
“Em vẫn không thể cử động được cánh tay.” Cô thì thầm.
Anh không nói chuyện nữa. Anh hôn lên đỉnh đầu cô. Cô nhắm mắt lại, quyết chí coi thế là đủ rồi.
Ngoại trừ việc không được như thế.
Một kẻ sát nhân đã bước qua ngưỡng cửa nhà D.D. Tình yêu của chồng hay sự bảo vệ của đội đặc nhiệm không phải là điều cô muốn.
Cô muốn trả thù.
Tên nhân vật chính trong bộ phim tâm lý kinh dị Psycho (Kẻ tâm thần) của đạo diễn Alfred Hitchcock, sản xuất năm 1960.