← Quay lại trang sách

Chương 15

Tôi bước vào nơi ẩn náu trong tòa nhà chung cư cao tầng xa hoa của mình, chiếc túi xách bằng da ngoại cỡ lủng lẳng trên vai trái, dòng suy nghĩ mặc sức lang thang khi tôi cân nhắc mưu toan tự sát mới nhất của chị gái, chưa kể cuộc thảo luận với Thanh tra Warren về cây gia phả giết người của tôi. Một gia đình, hai kẻ sát nhân, một di sản khét tiếng của chết chóc và hủy diệt. Giọng cha nuôi một lần nữa văng vẳng trong đầu tôi: Bất kể gia đình nào, nhưng đặc biệt là gia đình con, Adeline, có biệt tài gây đau đớn cho người khác.

Tôi ước gì bây giờ có thể nói chuyện với ông. Tôi không nghĩ mình lại biết ơn ông nhiều đến thế, sự hiện diện của ông đầy vững chắc và giúp giải thích mọi thứ, như một điểm tựa cho tôi. Thế rồi ông mất và tôi cứ thế trôi dạt, một nhà tâm thần học với khao khát giúp ổn định tâm lý bất ngờ đến thăm chị gái trong tù. Một phụ nữ trẻ thành đạt đột nhiên lang thang vô định ở sân bay, trên tay là con dao mổ và bộ sưu tập các lọ thủy tinh bé xíu.

Hai vụ án mạng mới nhất. Một kẻ sát nhân bị ám ảnh chuyện lột da người. Điều ấy có ý nghĩa gì không? Có thể có ý nghĩa gì không?

Tôi bước vào thang máy, các suy nghĩ vẫn rối bời. Buồng thang máy đang đi lên. Bản thân tôi đang suy ngẫm những thứ tôi không muốn suy ngẫm. Cửa thang máy mở ra. Giờ đây tôi đang nhắc mình không tiến thẳng đến lối vào phòng chứa đồ, lật các tấm ván sàn không được đóng khít lên rồi kiểm tra bộ sưu tập quý giá của mình. Thay vào đó tôi sẽ tập yoga, rót một ly rượu, một thứ gì đó, bất kỳ cái gì thích hợp với một phụ nữ có học vấn và thành đạt như tôi.

Cuối cùng, tôi đến trước cánh cửa ra vào, vẫn thèm muốn một thứ tôi biết mình không nên làm.

Như một cái bóng chui ra từ bức tường phía xa, một người đàn ông bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.

“Bác sĩ Adeline Glen phải không?”

Theo phản xạ, tôi nắm ngay lấy quai túi, nín thở.

“Làm sao anh lên đây được?”

Anh ta mỉm cười, nhưng gương mặt anh ta thật gớm ghiếc. “Theo tin tức sáng hôm nay mà xét, thì việc này sẽ là thứ yếu trong những mối bận tâm của cô.”

Anh ta tự giới thiệu mình là Charlie Sgarzi. Theo lời Giám thị McKinnon, anh ta là người phóng viên đã gọi điện và viết thư cho chị tôi vài tháng trước. Anh ta cũng là anh họ của nạn nhân mười hai tuổi của Shana, Donnie Johnson. Cho dù chuyện này cũng đủ thú vị, nhưng Sgarzi lại không tình nguyện chia sẻ thông tin ấy với tôi.

“Tôi có vài câu hỏi.” Giờ thì anh ta bắt đầu. “Về chị gái cô, Shana Day, và vụ giết Donnie Johnson ba mươi năm trước.”

“Tôi không giúp anh được.”

Anh ta nhìn xoáy vào tôi. Khổ người anh ta tuy không to lớn, nhưng nặng nề, với nước da ngăm đen và đôi mắt đen nhỏ. Tôi hình dung anh ta có thể hoàn toàn trở nên đáng sợ nếu muốn. Câu hỏi là anh ta muốn trở thành cái gì?

“À, tôi nghĩ cô có thể đấy.” Anh ta nói thẳng. “Một bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp gặp gỡ chị gái ít nhất mỗi tháng một lần tại nhà tù Massachusetts phải không? Tôi cá là cô biết tất cả những chuyện này.”

Tôi lắc đầu. “Không. Thực ra là không.”

“Thế cô không định mời tôi vào nhà sao?”

“Không. Thực ra là không.”

Anh ta cau mày, bắt đầu tỏ vẻ giận dữ. Phẫn nộ cũng phải, bởi vì rõ ràng cuộc nói chuyện này không diễn ra theo ý anh ta muốn. Nhưng còn một thứ khác. Tôi không thể hoàn toàn định nghĩa được, một cảm xúc khác, đen tối và đầy uy lực, đang sắp khiến anh ta hóa điên.

Giờ thì anh ta nổi cáu, rút hai tay khỏi túi áo choàng thám tử kiểu Dick Tracy, phác một cử chỉ van xin.

“Thôi nào. Giúp nhau đi mà. Chị cô là một trong số những đứa trẻ mười bốn tuổi đầu tiên từng bị kết án như người lớn. Ngày nay dường như ngày càng có nhiều những kẻ sát nhân tuổi vị thành niên sa đọa. Nhưng Shana, chuyện cô ta đã làm với Donnie mười hai tuổi... đúng là tồi tệ. Đừng bảo tôi là cô không suy nghĩ về chuyện đó. Đừng bảo tôi chuyện cô ta là chị gái cô không ảnh hưởng đến cuộc đời cô.”

Tôi không nói gì, chỉ đơn giản chỉnh lại bàn tay mình trên túi xách. Nếu tôi chụp lấy chùm chìa khóa căn hộ của mình, tấn công vào chỗ hiểm của anh ta, hoặc đâm vào mắt anh ta, có được xem là tự vệ không nhỉ? Hay chỉ đơn giản là chứng minh rằng tôi cũng bạo lực như phần còn lại của gia đình tôi?

“Cô quan tâm đến chị gái mình nhiều đấy chứ?”

Tôi không đáp.

“Ý tôi là không giống như chuyện cô trưởng thành cùng cô ta. Không, cô là một người may mắn.” Anh ta bước lùi lại. Tôi nhận ra anh ta nhường không gian cho tôi, như thể anh ta biết tôi đang nghĩ gì.

“Tôi đã đọc tất cả về cô.” Anh ta nói tiếp, giọng thản nhiên. “Trong một quỹ gen của những kẻ quái dị, cô vẫn xoay xở để trở nên khác biệt với họ. Tình trạng gen hiếm, tự kiếm cho mình một ông bác sĩ giàu có đóng vai người cha tuyệt vời. Làm tốt lắm, Adeline. Dám cá rằng chỉ riêng chuyện này thôi chị cô đủ căm ghét cô rồi.”

Anh ta nhìn tôi trừng trừng. Tôi chẳng nói gì.

“Có đúng là cô không thể cảm thấy đau đớn không?”

“Đánh tôi đi rồi biết ngay.”

Anh ta trố mắt ra. Tôi vừa khích anh ta đúng chỗ, và lần đầu tiên anh ta tỏ vẻ bối rối. Hai vai anh ta chùng xuống, nét mặt hoang mang. Tôi gần như có thể thấy những bánh xe đang quay mòng mòng trong đầu anh ta, khi anh ta nhanh chóng đánh giá lại tình hình. Thế rồi anh ta lấy lại sự cứng rắn của mình, và tôi bắt gặp ánh nhìn quyết tâm trong mắt anh ta. Dù bằng cách nào, anh ta cũng quyết tâm nói chuyện với tôi. Bởi vì chị tôi đã không ngừng làm ngơ anh ta chăng? Bởi vì tôi là người gần gũi với chị ấy nhất mà anh ta có thể tiếp cận? Hay còn điều gì đen tối hơn, mạnh mẽ hơn đang kích động anh ta?

“Sáng nay, khi đám lính gác trại giam đến chỗ chị gái cô kịp thời, cô có nhẹ nhõm không?” Anh ta hỏi, chuyển tông giọng thân mật như thể chúng tôi là hàng xóm, gặp nhau uống cà phê. “Hay có thể là hơi thất vọng nhỉ? Cô có thể nói sự thật với tôi, Adeline. Ý tôi là một phụ nữ thành đạt như cô, phải mang gánh nặng bà chị gái rắc rối như Shana. Ai cũng hiểu những chuyện này mà. Tôi sẽ hiểu.”

“Chú và dì của anh sao rồi?” Tôi nhẹ nhàng hỏi. “Tôi hình dung lễ kỷ niệm ba mươi năm vụ giết con trai chắc khó khăn với họ lắm nhỉ.”

Mặt Sgarzi đông cứng. Mặc cho những nỗ lực của anh ta, tôi đã ra đòn trước, và anh ta biết thế. Sự bùng phát cảm xúc lướt qua gương mặt anh ta. Rất nhẹ nhưng nói lên nhiều điều. Và lúc ấy tôi đã nắm bắt được nó, cơn sóng ngầm của cảm xúc đang cuộn xoáy xung quanh anh ta rõ ràng như chiếc áo choàng của tay phóng viên: nỗi đau khổ. Charles Sgarzi không giận dữ. Mà anh ta đang đau khổ. Sau ba mươi năm, buổi tối hôm ấy, chị tôi vẫn ám ảnh anh ta.

Tôi thấy mình chùn bước.

“Họ chết rồi, cảm ơn vì đã hỏi.” Giọng anh ta lại thản nhiên.

“Còn gia đình anh?”

“Tôi không đến đây để nói về họ, mà là để nói về gia đình cô. Đừng lảng tránh câu hỏi.”

“Câu hỏi của tôi cũng liên quan đấy. Tôi không biết về chị tôi khi chị ấy giết em họ anh. Nhưng anh thì có. Tức là có nhiều cơ hội để các hành động của chị ấy tác động lên cuộc đời anh nhiều hơn là tôi.”

“Donnie là đứa trẻ ngoan.”

Tôi chờ đợi.

“Nó thích cô ta, cô biết đấy. Cô ta từng nói với cô chuyện đó chưa? Trong suốt những lần hai chị em gặp nhau, cô ta đã từng nói chuyện về thằng bé chưa?”

Tôi vẫn kiên nhẫn. Charlie chỉ vừa mới bắt đầu. Chắc chắn rồi...

“Tôi thấy những lá thư!” Chàng phóng viên gần như bùng nổ, nét mặt anh ta đột nhiên trở nên sống động. Cuồng nộ, u sầu, mất niềm tin. Các trạng thái của đau khổ, đeo bám người đàn ông này ba mươi năm sau đó, bởi vì đây là những gì đau đớn có thể gây ra. Những gì chị tôi có thể gây ra cho người khác. “Tôi phát hiện nửa tá thư được giấu dưới đáy tủ bàn làm việc của chú tôi, và cô biết chúng là gì không? Thư tình. Những lá thư tình chị cô viết cho em họ tôi. Nó mới mười hai tuổi, chỉ là một thằng nhóc cô đơn không có bạn bè trên thế giới này, và rồi một đứa con gái nhiều tuổi hơn, trải đời hơn nói rằng thằng bé có cái xe đẹp làm sao, có thể họ sẽ cùng nhau đi chơi đâu đó. Tất nhiên thằng bé sẽ gặp gỡ cô ta cạnh các bụi cây tử đinh hương. Cô ta không chỉ giết chết thằng bé. Cô ta còn quyến rũ nó đến chỗ chết.”

“Máu là tình yêu.” Tôi lẩm bẩm, nhưng Sgarzi không còn tâm trạng nào lắng nghe nữa. Anh ta tự tránh xa khỏi bức tường, đi tới đi lui không ngừng.

“Dì tôi không bao giờ vượt qua được chuyện này. Suốt mười năm sau đó bà đắm chìm trong men rượu đến chết, còn mẹ tôi chẳng làm được gì để ngăn cản bà ấy. Bởi vì, rồi mọi chuyện sẽ qua, đó chỉ là lời nói dối người ta hay nói với gia đình các nạn nhân. Hay thời gian sẽ hàn gắn mọi vết thương. Vân vân và vân vân. Ba mươi năm. Ba mươi năm chết tiệt, và sáu tháng trước, chú tôi lấy ra khẩu súng lục của ông ấy và bắn một phát vào đầu. Chị cô không chỉ giết chết em họ tôi. Cô ta còn hủy hoại toàn bộ gia đình tôi. Giờ tôi có vài câu hỏi. Nghĩ xem cô có thể đáp lại tôi bằng cách trả lời không?”

“Tại sao?”

“Tại sao á?” Anh ta nhìn tôi trừng trừng, gương mặt ngăm đen gần như đóng băng vì sốc. “Tại sao á?”

“Đã ba mươi năm rồi, ngài Sgarzi.” Tôi nhẹ nhàng đáp. “Tôi có nói gì đi nữa cũng đâu có thay đổi được chuyện xảy ra với gia đình anh.”

“Làm ơn đi. Tôi biết em họ tôi đã chết. Tôi biết chú và dì tôi đã chết và mẹ tôi tự nhốt mình trong phòng, thậm chí không thèm gọi pizza vì chẳng quen biết gì những thằng bé giao hàng đó. Tôi muốn tiếp cận cô ta được chưa? Tôi muốn có cuộc phỏng vấn độc quyền với một trong những nữ sát thủ khét tiếng nhất Massachusetts. Sau những gì Shana đã làm với em họ tôi, cắt tai nó, lột da hai cánh tay của nó... ít nhất tôi nghĩ mình xứng đáng nhận được một hợp đồng xuất bản bảy cuốn sách. Nếu được vậy, xem như chúng ta huề.”

Tôi không thể ngăn mình kinh ngạc. “Anh kiếm lời từ cái chết của em họ anh à?”

“Không. Tôi đang quyên tiền cho gói hỗ trợ sức khỏe tại nhà giúp mẹ tôi. Bà đang sắp chết vì ung thư, cảm ơn cô rầt nhiều, và bà không muốn phải rời khỏi căn nhà cha tôi đã xây cho bà. Tôi là một blogger, tôi không kiếm ra được thứ tiền mà mẹ tôi cần. Nhưng một hợp đồng xuất bản sách. Một bản miêu tả bí mật về chị gái cô, chuyện cô ta đã làm với gia đình tôi... Có một thị trường kha khá đối với thể loại tiểu thuyết tội ác có thật. Đặc biệt là những gì có tính riêng tư, ví như do anh họ của nạn nhân viết, có bao gồm đoạn phỏng vấn độc quyền với kẻ sát nhân khét tiếng như Shana Day. Tôi đang thăm dò ý tưởng này trong các giới xuất bản, và vài nhà đã quan tâm. Có thể nói rằng chỉ cần ba mươi phút với chị cô, phỏng vấn trực tiếp, và mẹ tôi có thể xuôi tay nhắm mắt trong dễ chịu. Em họ tôi là một đứa trẻ ngoan. Nó sẽ không phiền nếu giúp đỡ bác mình đâu. Giờ thì ý cô thế nào?”

“Ngài Sgarzi, ngài đang cho rằng chị tôi nghe lời tôi? Rằng sau khi liên tiếp tảng lờ những đề nghị bằng văn bản của ngài, chị ấy lại bất ngờ đổi ý một cách kỳ diệu chỉ vì tôi à? Nói thẳng nhé, chị em tôi không có cái kiểu quan hệ đó đâu.”

Charlie lại thể hiện nét mặt đó, sự kiên trì không lay chuyển và một quyết tâm sắt đá. Bây giờ tôi nhận ra anh ta không chỉ là người đàn ông đau khổ, mà căn cứ theo sức khỏe đang ngày càng yếu của bà mẹ, anh ta đang rất bực mình.

“Vận động cô ta đi.” Anh ta nói.

Tôi nhìn anh ta trừng trừng.

“Cô nghe tôi nói rồi đấy. Cô vừa là em gái vừa là nhà tâm thần học. Đừng có lãng phí thời gian với chuyện vô bổ nữa mà hãy vận động Shana làm điều cô muốn đi.”

“Ý anh là như anh đã nỗ lực với chiến dịch viết thư không ngừng ấy hả. Một lần nữa cho tôi hỏi anh làm thế có hiệu quả không?”

“Tôi cần điều này. Mẹ tôi xứng đáng với nó. Giờ cô có đồng ý làm không thì bảo?”

“Ngài Sgarzi...”

“Hãy hỏi cô ta về Sát Thủ Hoa Hồng.”

Hơi thở của tôi đông cứng lần thứ hai trong ngày. “Xin lỗi?”

“Cô nghe rồi đấy. Một chuỗi những vụ án mạng mới, một kẻ tâm thần nào đó đang bận rộn thu thập các mảnh da người. Đừng bảo tôi là nghe không giống người cha già yêu quý của cô nhé.”

Tôi vẫn im lặng, không tin tưởng bản thân nếu lên tiếng.

“Tôi tự hỏi kẻ sát nhân làm việc đó như thế nào nhỉ?” Sgarzi ngâm nga, giọng chế nhạo. “Làm thế nào lột da suốt chiều dài thân mình người phụ nữ, có được từng mảnh da quý giá. Tiếp theo là cách bảo quản chúng để những hồi ức sẽ sống mãi. Tại sao cứ như thể hắn có được thông tin nội bộ...”

“Anh nghĩ là chị gái tôi, vốn đang bị giam gần ba mươi năm nay, có liên quan gì đó đến các vụ giết người này à?” Tôi đột ngột hỏi.

“Tôi nghĩ cô ta đang cười vào mũi cô mấy năm nay rồi. Trong tất cả các chuyến viếng thăm một giờ đồng hồ ấy, cô chưa bao giờ hỏi đúng câu hỏi. Cô chờ đợi rồi chờ đợi chị gái đến với mình một cách kỳ diệu. Cô sợ điều gì hả Adeline? Thậm chí cô không thể cảm thấy đau đớn. Cô cần gì phải sợ chứ?”

“Tôi không biết điều anh...”

Anh ta hạ giọng. “Chấm dứt trò nhẹ nhàng với ý nhị đi. Nói thẳng với Shana rằng đã đến lúc bắt đầu hợp tác rồi. Cô ta biết nhiều hơn cô tưởng đấy.”

“Làm sao anh biết chuyện này?”

“Bởi vì tôi không chỉ viết thư cho Shana. Tôi còn viết vài lá gửi các bạn tù của cô ta, bao gồm hai người không còn ngồi sau song sắt. Và các câu chuyện họ phải kể, về Shana, về những việc cô ta biết rằng cô ta không nên được biết mối liên hệ của cô ta, một bạn tình, một người bạn, tôi vẫn chưa hoàn toàn tìm ra được. Nhưng cô ta không chết rục trong xà lim lạnh giá như cô nghĩ đâu. Tất cả những năm sau này, cô ta vẫn đang chú ý đến công việc.”

“Chứng minh đi.”

“Cô muốn có bằng chứng à? Hãy hỏi cô ta đã làm gì với hai sĩ quan quản chế đó. Chính xác cô ta đã làm gì, cô ta đã làm như thế nào. Cô nghĩ rằng mình không thể cảm thấy đau đớn à, Adeline? Chà, tôi nghĩ chị gái cô sắp chứng minh là cô sai đấy.”

Charlie Sgarzi xồng xộc lao ra dọc theo hành lang, tiến đến thang máy.

Tôi vẫn đứng chôn chân tại chỗ, quan sát mũi tên hướng xuống dưới của thang máy cuối cùng cũng kêu lên một tiếng ting, cửa thang máy mở ra, nuốt chửng tay phóng viên, mang anh ta đi mất.

Đôi bàn tay tôi vẫn đang run rẩy khi tôi chậm rãi thả túi xuống cánh tay, lần tìm chìa khóa nhà.

Chỉ là tay phóng viên thôi mà, tôi tự trấn an. Một kẻ sẽ nói ra bất kỳ điều gì để viết được một bài báo, huống hồ là kiếm lợi nhuận từ thảm kịch của gia đình.

Nhưng tôi không thể hoàn toàn thuyết phục bản thân. Thoạt đầu là mưu toan tự sát của chị gái, tiếp theo là báo chí liên kết các vụ án mạng bốn mươi năm trước của cha tôi đến hai vụ án mạng gần đây và giờ là chuyện này.

Ôi Shana, tôi không thể ngừng nghĩ ngợi khi cuối cùng cũng bước vào nơi ẩn náu yên tĩnh trong chung cư của mình. Chị đã làm gì thế này?