← Quay lại trang sách

Chương 16

Khi họ đang ăn sáng thì điện thoại đổ chuông. Alex nghe điện, hai vợ chồng đang ngồi đối diện nhau tại bàn bếp, giả bộ sáng hôm nay cũng như bất kỳ buổi sáng nào khác. Tất nhiên đêm qua họ đã ngủ rất ngon, tự tin trong tổ ấm an toàn và được đảm bảo an ninh của mình. Không phải nhảy dựng lên vì những âm thanh không mong muốn. Thậm chí không phải dậy để kiểm tra hai lần ổ khóa, hệ thống an ninh, khẩu Glock 10 được Alex chuyển lên mặt bàn cạnh giường ngủ.

Họ là dân chuyên nghiệp. Họ không nao núng với suy nghĩ về một kẻ sát nhân đang bước qua phòng ngủ của họ, mang đến những món quà tương tự hắn đã dành cho từng nạn nhân của mình.

Vào lúc hai giờ sáng, D.D. nhìn trừng trừng lên trần nhà và nói: “Chúng ta nên đặt tên cho hắn. Anh biết đầy, giống Melvin.”

“Em muốn đặt tên cho kẻ đột nhập vào nhà mình à?”

“Tất nhiên. Hắn ta, hay cô ta là cái nhọt sau mông. Chúng ta thậm chí còn chưa biết được gì nhiều, lúc nào cũng phải nói hắn ta làm thế này, cô ta làm thế kia khiến em điên lắm. Kẻ đột nhập nhà chúng ta cần một cái tên. Có thể, như Melvin, việc đó cũng sẽ giúp chúng ta chế ngự hắn dễ hơn.”

Alex im lặng một lúc. “Anh đề cử cái tên Bob.

“Như trong SquarePants[*] ấy hả? Anh muốn lấy tên nhân vật hoạt hình yêu thích của Jack đặt cho nghi phạm giết người của chúng ta à?”

“Đúng. Bob nghe có vẻ dễ hạ gục. Sao em lại không thể tiêu diệt một gã tên là Bob được?”

Đến hai giờ năm phút sáng, D.D. vẫn suy nghĩ về chuyện này. “Thế còn Pat? Cũng dễ bị hạ như Bob, tuy nhiên, lại tôn trọng tinh thần về tính chính xác trong điều tra, giữ được đặc tính dù là nam hay nữ. Mà tên Bob hàm ý cho thông tin chúng ta chưa có.”

“Pat trong các vở kịch ngắn trào phúng của Saturday Night Live[*].” Alex trầm ngâm. “Hợp với anh đấy.”

“Thế thì là Pat đi. Melvin, gặp Pat nhé. Pat, gặp Melvin này. Giờ cả hai ngươi biến đi.”

Alex vươn tay ra nắm lấy tay cô. Họ vẫn tiếp tục lặng lẽ thức đêm, nằm bên nhau trong phòng ngủ tối om, nhìn lên trần nhà trống trơn, những ngón tay chạm nhẹ vào nhau.

Giờ đã gần tám giờ sáng. Chuông điện thoại reo, Alex nghe và một lúc sau chuyển máy cho cô.

“Chúng ta được phép thẩm vấn Shana Day.” Phil vào đề ngay lập tức.

“Khi nào?”

“Đúng chín giờ.”

“Ở đâu?”

“Nhà tù Massachusetts.”

“Có những ai?”

“Em gái cô ta phải có mặt, theo đúng lời Shana, cộng thêm một thanh tra nữa.”

“Không thể là Neil.” Cô nói ngay.

“Xin cô đấy, cô ta sẽ ăn sống cậu ấy. Để tôi đi.”

“Cùng với vai diễn người cha nhân từ nhỉ?”

“Có tôi đi theo thì đền bù được.” Phil ngần ngừ. “Nên là cô đi.” Ông nói ngắn gọn. “Đừng nghĩ tôi không biết đấy.”

“Nên là tôi đi.” D.D. đồng tình. “Cô ta cũng sẽ chẳng tin tưởng vào vai diễn người cha nhân từ đâu. Trong thế giới của cô ta, thấu hiểu là điểm yếu và nam giới là các nạn nhân được cô ta lựa chọn để giết.”

“Tôi đã đề nghị Horgan...”

“Tôi không thực sự làm nhiệm vụ. Tôi không làm được, tôi biết mà.”

“Cô vẫn sẽ đến chứ? Tôi được biết phòng thẩm vấn trong tù có cửa kính để quan sát. Cô không thể vào trong, nhưng không ai cấm cô đứng xem.”

“Tôi sẽ đến. Anh đã đọc hồ sơ chưa?”

“Đang nghiên cứu.”

“Đừng bận tâm. Tôi đã mất gần cả đêm qua nghiên cứu cô ta và lão Harry Day. Nghe từ tôi đây này, anh chỉ cần nhớ một điều thôi.”

“Và đó là...?”

“Máu là tình yêu. Và khi anh diễn vai người cha, anh sẽ phải chứng minh rằng anh yêu thương cô ta rất nhiều.”

Alex giúp cô tắm táp và mặc đồ. Cô thấy căng thẳng, và ngạc nhiên vì điều đó. Hai bàn tay cô đang run rẩy, và có một thay đổi đó là cô gần như không để ý đến cơn đau nhức ở cánh tay trái và vai trái. Alex giúp cô cởi áo sơ mi lụa cài kín cổ khỏi cánh tay trái. Cô nhăn mặt, tiếp theo là mặc áo sơ mi vào và Alex giúp cài cúc.

“Cần nhớ một điều,” anh nhận xét, “anh thích công việc cởi ra hơn đấy nhé. Việc cài cúc này trái với ý muốn của anh.”

Cô cười nhưng vẫn lơ đãng.

“Cô ta chỉ là một kẻ sát nhân khác mà thôi, D.D. Suốt bao năm qua em đã thẩm vấn bao nhiêu tên rồi?”

“Nhiều lắm.”

“Chính xác. Và kẻ này đang ngồi sau song sắt, nghĩa là cô ta còn chưa xuất sắc đến thế.”

“Hồi ấy cô ta mười bốn tuổi, vẫn chưa đủ trưởng thành và chín chắn để che đậy hết dấu vết của mình.”

“Chỉ là một kẻ sát nhân khác thôi.” Anh nhắc lại.

Cô gật đầu, nhưng cả hai đều cảm thấy nó không hiệu quả. Rồi Phil đến, trông ông còn bị kích động hơn cô, Alex lắc đầu.

“Hai người đều là thanh tra cơ mà.” Anh nhắc họ. “Các vị thông minh hơn, nhiều kinh nghiệm hơn và nhất định là năng lực trội hơn. Giờ thì ra ngoài đó, và nắm lấy những gì hai người cần biết để hủy diệt Pat.”

“Pat nào?” Phil hỏi.

“Chuyện dài lắm.” D.D. nói thêm.

“Hoàn hảo.” Ông bực dọc nói. “Tôi có thể vận dụng một trong mấy cái năng lực đó ngay bây giờ.”

Adeline đang đợi họ trong tiền sảnh nhà tù. Cô ấy mặc trang phục công sở, quần dài nâu sẫm, áo dài tay vải cashmere màu xanh dương. D.D. để ý, trông cô ấy giống nhà tâm thần học đáng kính hơn là một cô em gái đáng yêu. Liệu có phải cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần để tham gia vào việc mà cô ấy chắc chắn là cuộc nói chuyện cực kỳ thú vị?

Nữ bác sĩ tiến lên phía trước chào đón họ. Cô ấy giải thích những nguyên tắc cơ bản của nhà tù, toàn bộ đồ trang sức, túi, khăn quàng, đồ phụ kiện, đều phải để lại trong các ngăn tủ ở ngoài. Phil cũng phải tháo bao đeo súng bên sườn, nhà tù Massachusetts không cho phép ngay cả các sĩ quan quản chế mang theo vũ khí để giảm thiểu nguy cơ tù nhân cướp vũ khí rồi dùng súng chống lại.

D.D. để ý thấy Adeline vẫn đeo vòng tay cảnh báo y tế. D.D. đoán đây là một nhượng bộ với tình trạng của cô ấy. Trong trường hợp khẩn cấp, bất kể nhân viên phản ứng nhanh đầu tiên sẽ cần phải biết rằng bệnh nhân này không thể cảm nhận được đau đớn, và do đó họ không có quyền phán xét tình trạng của riêng cô ấy. Thêm vào đó là nguy cơ quá tải nhiệt. Vào một ngày hè nóng nực, nếu Adeline ngã gục ở nơi công cộng...

D.D. tự hỏi không biết bao nhiêu lần trong ngày Adeline bị hỏi về cái vòng tay đó, rằng nó có ý nghĩa gì. Và cô cũng tự hỏi Adeline sẽ sẵn sàng và chân thành trả lời những câu hỏi đó ra sao.

Vào lúc họ để lại hết đồ tùy thân, một phụ nữ da màu đẹp choáng váng với đôi gò má quyến rũ xuất hiện. Adeline giới thiệu bà ta là Giám thị Kim McKinnon. Bà ấy dẫn họ đi qua cửa an ninh, dọc theo một hành lang hẹp dẫn đến phòng thẩm vấn, nơi bà ấy cho biết Shana đang ngồi gọn lỏn, đợi mọi người.

“Cô ta vẫn đang hồi phục sau biến cố hôm qua.” McKinnon thông báo ngắn gọn, nhanh nhẹn rảo bước dọc hành lang trắng dài, bẩn thỉu nhếch nhác. “Cô ta mất rất nhiều máu, nên dễ mệt mỏi. Tôi đề nghị mọi người đi thẳng vào vấn đề trong khi cô ta vẫn còn sức trả lời câu hỏi.”

“Cô ta tự cứa vào mình à?” D.D. hỏi.

Bà giám thị gật đầu.

“Mưu toan tự sát có nghiêm trọng không?”

“Đủ nghiêm trọng đến nỗi cô ta có thể chết nếu muộn thêm vài phút.”

“Cô ta đã từng làm thế chưa?”

“Shana mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, thêm vào đó là rối loạn nhân cách phản xã hội. Cứ nghĩ như thế này: Cô ta không chỉ ghét cay ghét đắng người khác, cô ta còn căm ghét cả chính mình nữa cơ.”

“Đáng yêu đấy.” D.D. lẩm bẩm. “Bà đã quen biết Shana bao lâu rồi?”

“Kể từ lần đầu tiên tôi đảm nhận vị trí giám thị mười năm trước.”

“Bà nghĩ mình có thể giám sát cô ta?” D.D. tò mò hỏi.

Lông mày được tạo hình rất khéo của bà giám thị nhướng lên. “Ai mà nghĩ rằng mình có thể giám sát được Shana Day là một kẻ ngốc. Cô ả này quá thông minh khiến chính cô ta cũng không an toàn, và quá phiền đối với sức khỏe của bất kỳ ai khác.”

“Nghe như thể bà dành cho cô ta sự tôn trọng nhất định.”

Vị giám thị có vẻ cân nhắc câu nói này. “Shana bị tống giam ở tuổi mười bốn.” Cuối cùng, bà ấy đáp. “Cô ta chỉ sống một phần ba cuộc đời ngoài những bức tường này. Hãy nói thế này, tôi có thể điều hành nhà tù Massachusetts, nhưng Shana mới là chuyên gia ở đây. Tôi không ngạc nhiên vì bất kỳ chuyện gì cô ta làm, và ngược lại, không một sĩ quan nào chết trong phiên trực của tôi.”

Bà giám thị nói câu cuối cùng rất thản nhiên, một lời nhắc nhở không thể tinh tế hơn về toàn bộ khả năng của Shana. Bước song song phía bên kia bà giám thị, Phil lại nhăn nhó.

Họ đã tới nơi, một ô cửa sổ bằng kính nhìn vào căn phòng tối tăm.

Tất cả đều dừng bước, Phil căng thẳng đưa tay cạy vết xước măng rô trên ngón tay cái bên trái, trong khi Adeline nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt tự nhiên. D.D. nghĩ, cô ấy đeo mặt nạ thật giỏi. Cho dù những suy nghĩ, cảm xúc hay cảm giác của vị nữ bác sĩ này khi thẩm vấn chị gái về hai vụ án mạng gần đây có là gì đi nữa, cô ấy cũng giấu kín không bao giờ thể hiện ra.

Phòng thẩm vấn được trang bị một hệ thống phát thanh. Giám thị McKinnon giúp Phil gắn tai nghe vào tai trái của ông, cho phép họ giao tiếp với Phil sau khi ông vào phòng. Với hệ thống phát thanh được kích hoạt, họ cũng có thể nghe thấy tất cả những gì mọi người nói trong không gian cỡ ba mươi mét vuông này.

Phil và Adeline sẽ vào phòng. D.D. và bà giám thị vẫn đứng bên kia tấm kính và quan sát. Shana được hưởng quyền mời luật sư có mặt nhưng cô ta từ chối.

Giờ Giám thị McKinnon liếc nhìn Adeline, đang đứng hơi nép vào một bên, rồi nhìn thẳng vào Phil.

“Sẵn sàng chưa?” McKinnon hỏi ông.

“Rồi.”

“Nếu cần nghỉ xả hơi chỉ việc bước ra khỏi phòng. Hãy nhớ, hai người có thể ra vào phòng tự nhiên khi cần. Cô ta mới là người phải ngồi ở đó.”

Lời động viên này có vẻ hiệu quả với Phil. Ông đứng thẳng người lại, gật đầu cho thấy đã hiểu.

Giám thị McKinnon vươn tay ra, bật một công tắc đèn. Bên trong phòng, Shana Day hiện ra, mặc quần áo tù màu cam, đang ngồi cạnh chiếc bàn thẩm vấn nhỏ, hai bàn tay bị còng đan vào nhau đặt trên mặt bàn.

Tù nhân chậm rãi ngẩng đầu lên khi Adeline mở cửa và dẫn Phil bước vào phòng.

Ngay từ cái nhìn thoáng qua ban đầu, nữ sát thủ nhiều tuổi không giống như D.D. hình dung. Các bức ảnh trên mạng toàn là ảnh đen trắng chụp phiên tòa xử vụ giết người ba mươi năm trước, với rất nhiều vết ố ngang dọc, nghĩa là D.D. buộc phải nhìn vào đó mà suy ra. Dựa vào vẻ đẹp từ dáng đến da của Adeline, chưa kể đến sở thích săn lùng đàn ông của Shana, D.D. đã mong chờ nữ sát thủ tuổi vị thành niên này lột xác từ cô bé mười bốn tuổi vụng về thành một ả tóc nâu tuổi trung niên khá là quyến rũ. Thế nhưng hoàn toàn ngược lại.

Mái tóc nâu màu lông chuột phủ xuống vai thành từng lọn. Làn da xanh xao, đôi mắt đen sưng húp, đôi gò má hõm sâu. Miệng không ngừng mím chặt thành một đường rầu rĩ. Ngay cả dù có khoác lên mình bộ quần áo tù ngoại cỡ thùng thình, rõ ràng cơ thể người đàn bà này quá gầy, gần như là trơ xương. Ba mươi năm bị giam cầm không hề nhân nhượng chút nào với Shana Day, và căn cứ biểu hiện trên nét mặt, cô ta biết điều đó.

Cô ta không thèm liếc nhìn khi Adeline và Phil bước vào, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm kính theo dõi, như thể cô ta biết cả D.D. lẫn Giám thị McKinnon đang đứng đó.

Thế rồi cô ta mỉm cười.

Nụ cười mỉm tự mãn hiểu biết, yếu ớt ấy ngay lập tức khiến thần kinh D.D. căng thẳng.

“Shana Day phải không?” Phil bắt đầu, đến gần cái bàn. “Tên tôi là Phil. Tôi là thanh tra của Sở Cảnh sát Boston.”

Cô ta không nhận ông.

“Tôi đến đây với em gái cô, theo đề nghị của cô. Như tôi tin là Giám thị McKinnon đã đề cập, tôi có vài câu hỏi liên quan đến hai vụ án mạng gần đây.”

Không đợi cô ta trả lời, Phil kéo ra một trong hai chiếc ghế trống rồi ngồi xuống. Adeline vẫn đứng một bên, tựa người vào khung cửa, hai cánh tay khoanh trước ngực. D.D. nhận ra đó là vai trò hỗ trợ. Cô ấy đang cố gắng hết sức nhường sân khấu trung tâm cho Phil.

Cuối cùng Shana cũng ngồi thẳng người lên đủ để thừa nhận sự có mặt của Phil. Cô ta nhìn ông từ trên xuống dưới, làu bàu gì đó, rồi chuyển sự chú ý sang em gái.

“Chị thích cái màu đó.” Shana tuyên bố. “Sắc xanh đẹp đấy. Vải cashmere à?”

“Chị thấy sao rồi?” Adeline hỏi.

“Có quan trọng không?”

“Chị nghĩ rằng em vẫn hỏi theo phép lịch sự à?”

“Chị nghĩ ngay bây giờ em ước gì mình đã ở bất kỳ nơi nào khác hơn là ở đây. Chị nghĩ em ước gì mình không phải con nuôi, ông bác sĩ ấy là cha đẻ của mình, và em thực sự là đứa con độc nhất.”

Adeline ra vẻ liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Mới sáng ngày ra đã than vãn ghê quá.” Cô nhẹ nhàng nhận xét.

“Chết tiệt nhà mày.” Shana thốt lên, nhưng những lời này không có vẻ do nóng giận, mà nghe chừng do chán nản. D.D. đoán là do trầm cảm. Cô chưa từng cân nhắc điều này, nhưng tâm trạng chán nản cũng là dễ hiểu. Gốc rễ của hầu hết cuồng nộ chính là sự căm ghét bản thân.

Adeline cuối cùng cũng di chuyển. Cô rời khỏi cửa ra vào, bình tĩnh đến gần bàn, bước vòng qua Phil cho đến khi có thể kéo cái ghế thứ hai ra rồi ngồi xuống. Chuyển động này buộc Shana phải đối mặt với cả hai người, và lần đầu tiên thực sự quan tâm đến Phil.

Ông vẫn im lặng, giữ vẻ mặt kiên nhẫn. D.D. thích điều đó. Dụ mục tiêu ra ngoài. Khiến Shana phải làm tất cả mọi việc.

“Ông làm thanh tra bao lâu rồi?” Shana đột ngột hỏi.

“Hai mươi năm.”

“Tại sao?”

“Công việc tốt mà.”

“Ông thích bạo lực à?”

“Không. Cá nhân mà nói tôi là một fan bự của chương trình vòng tay yêu thương đây.”

Sự thừa nhận dễ dàng của Phil dường như khiến Shana chưng hửng. Cô ta lại nhíu mày.

“Ông nghiên cứu tôi à? Ông biết tôi đã làm gì à?”

“Đúng.”

“Nghĩ rằng tôi có tội à?”

“Đúng.”

“Ít nhất thì ông cũng không ngu.”

“Cô có thích bạo lực không?” Phil hỏi cô ta.

“Tất nhiên. Lúc nào chả thích. Sao lại không yêu thích bạo lực chứ?”

“Nhà tù.” Ông đáp.

Cô ta bất ngờ cười phá lên. “Chuẩn không cần chỉnh luôn. Nhưng nghĩ lại, rất nhiều bạo lực diễn ra trong này. Ở đây những bàn tay là để đánh đập. Hoặc làm dao tự chế. Cá nhân mà nói tôi rất thích lưỡi dao tự chế chất lượng. Vũ khí tôi lựa chọn.”

“Vậy tại sao cô lại cố gắng vượt ngục?”

“Ai nói tôi muốn vượt ngục?”

Phil hất đầu về phía bàn tay cô ta, vẫn đang băng bó vì kim tiêm tĩnh mạch. “Tự rạch vào tay, gần như suýt chảy máu đến chết. Với tôi nó nghe giống một phụ nữ muốn đào tẩu.”

“Không. Ông nghe nhầm rồi. Rạch không phải là hành động hướng đến tương lai. Mà là hưởng thụ thực tại ở đây và ngay bây giờ. Trông ông giống người đàn ông của gia đình, ở độ tuổi có ít nhất một hoặc hai đứa con tuổi vị thành niên. Lúc nào đó đem chuyện này hỏi con gái ông đi. Khi ngắm nhìn lưỡi dao lướt dưới làn da, cảm giác mới tuyệt làm sao. Như thủ dâm vậy. Dám cá rằng con bé có thể cho ông biết tất cả những điều đó.”

Phil rướn người về phía trước, hai cánh tay khoanh lại trên bàn. “Ai làm cô sợ vậy Shana?” Ông nhẹ nhàng hỏi. “Cô có biết ai, hay chuyện gì đã xảy ra, mà lại khiến một phụ nữ rắn rỏi như cô phải tự rạch cổ tay mình không?”

Sự thẳng thừng trong câu hỏi khiến D.D. kinh ngạc. Dường như nó cũng khiến Shana bị bất ngờ.

Cô ta cũng rướn người về phía trước, cho dù những chuyển động của cô ta vụng về do hai bàn tay bị còng, và đôi chân băng bó nặng nề. “Ông sẽ không hiểu đâu.” Cô ta đáp, chất giọng cũng nghiêm túc không kém. “Ông không biết tôi đâu, ngài Thanh tra Phil. Ông cứ việc nói, ông cứ việc hỏi, nhưng chẳng quan trọng gì đâu. Ông không biết tôi, và dù khoảng thời gian trong căn phòng này có dài đến mấy cũng không thay đổi được điều đó.”

Cô ta quắc mắt nhìn Adeline. “Với mày cũng vậy thôi. Tất cả những cuộc gặp gỡ hàng tháng là vì cái gì? Tao chẳng là gì ngoài một dự án của mày. Mày không xem tao là chị gái mày, thậm chí còn không xem tao là người. Mày run rẩy bước vào đây, hoàn thành chiến tích tốt đẹp hằng tháng của mày, rồi lại run rẩy quay về với công việc đáng được tôn trọng và ngôi nhà lung linh của mày. Lý do duy nhất để bây giờ mày ở đây đó là vì mày cần một thứ từ tao. Bằng không, tao vẫn sẽ đếm ngược hai mươi chín ngày. Đó là việc tao phải làm ở đây, mày biết đấy. Đếm ngược từng ngày. Thường mày đếm kiểu đó được mấy lần?”

“Dừng lại.” Adeline bình tĩnh đáp.

“Dừng lại cái gì?”

“Chuỗi than vãn. Đó là chuyện giữa chị và em. Chị nói đúng, chúng ta có chừng ba mươi ngày để tranh cãi về tình chị em sứt mẻ đấy. Nhưng vị thanh tra này không lặn lội đường xa đến đây để nghe chúng ta cãi vã. Đây không phải là cuộc viếng thăm riêng tư, Shana, mà là công việc.”

Shana cười mỉa. “Bởi vì mày muốn một thứ của tao. Thế nên mày mới phải đến đây. Mày cần một thứ của tao.”

“Được rồi.” Phil nhanh chóng can thiệp, cố gắng giành lại quyền kiểm soát cuộc đối thoại, ngay cả khi bàn tay phải của ông vẫn tiếp tục cạy vết xước trên ngón cái tay phải. “Cùng nói chuyện nào. Rốt cuộc cô đã đồng ý với đề nghị này, không giống như cô bị ép buộc.”

“Ý ông là tôi có thế đứng dậy và bước ra khỏi đây?”

“Tất nhiên. Ngay bây giờ. Cứ bỏ đi nếu cô muốn. Tôi chắc chắn cô là một phụ nữ bận rộn. Có Chúa mới biết tôi cũng có khối việc phải làm.”

Shana nghi ngờ dò xét ông. “Ông đang nói dối.”

“Cô đã nghe người ta khuyên về quyền của mình chưa Shana? Cô có hiểu rằng mình không cần phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào trong số này không? Và cô có quyền yêu cầu có luật sư nếu muốn.”

Giờ thì cô ta khịt mũi. “Anh ta có thể làm được gì? Về chuyện này ông có thể làm được gì? Tôi đã ở đây đến mãi mãi rồi. Không có hình phạt tàn nhẫn nào hơn thế với một người đàn bà.”

“Đó là lý do thay vào đó cô tự cứa mình à?”

“Câm mồm mày đi!”

D.D. hiểu câu ấy là xác nhận.

Phil rướn người về phía trước. Hai bàn tay ông đan vào nhau trước mặt, vẻ mặt ông vẫn kiên nhẫn. Một người có thừa thời gian trên đời và một người vẫn đang chờ được gây ấn tượng.

“Cô biết tôi thấy cái gì khi tôi nhìn cô không?” Lúc này ông hỏi.

“Phu nhân Thanh tra Phil tương lai à?”

“Một cô gái trong sáng đã từng phạm sai lầm. Nhưng cô không thể quay đầu lại đúng không? Ba mươi năm sau này, không ai hiểu được điều ấy rõ hơn cô. Chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Cô có thể căm ghét Donnie Johnson vì thằng bé đã chết. Cô có thể phẫn nộ với nhu cầu muốn cắt xẻ thịt người đang ngày càng dâng lên, nhưng chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Và giờ cô ở đây. Thông minh hơn sau ba mươi năm, nhưng vẫn chết dí ở đây. Không, cô sẽ không cố tình tự làm đau bản thân để thoát ra khỏi bạo lực của nhà tù này, Shana. Mà chính sự buồn chán đang giết chết cô đấy.”

Cô ta mỉm cười ranh mãnh. “Giúp tôi giải trí à, ngài Thanh tra Phil?”

Ông liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Có thể trong hai mươi phút nữa.”

“Tại sao chỉ hai mươi phút thôi?”

“Bởi vì cô bị thương, Shana. Cô cần phải nghỉ ngơi. Tôi sẽ không quấy rầy đâu.”

Shana chớp mắt, rõ ràng bối rối trước giọng dịu dàng của ông. Phil không cho cô ta thời gian để hồi phục.

“Kể tôi nghe về cha cô đi.”

“Gì cơ?”

“Cha cô. Tôi được biết rằng hai người rất gần gũi.”

“Không.” Gương mặt cô ta bỗng sa sầm. Cô ta ngồi thẳng lại. “Tôi sẽ không làm thế!”

“Làm gì?”

“Chuyện này là vì con bé đúng không?” Cô ta ra dấu về phía Adeline, các dây nhựa còng tay va lạch cạch. “Cha, cha, cha, kể cho em nghe về cha đi. Nó chính là đứa lúc nào cũng muốn nói chuyện về ông ta. Bởi vì nó không nhớ, nó vẫn chỉ là đứa bé.”

“Em không nhớ ông ta.” Adeline khẽ đồng tình, lần đầu tiên liếc mắt sang Phil. “Tôi chỉ là đứa bé sơ sinh. Vài chuyện tôi biết là từ những hồi ức Shana chia sẻ với tôi.”

Shana ngồi thẳng lại, rõ ràng hả hê.

Phil tảng lờ cô ta, thay vào đó ông tập trung chú ý vào Adeline. Làn da quanh ngón tay cái bàn tay phải của ông bắt đầu chảy máu do ông tước ra, nhưng hình như ông không chú ý. “Nhưng cô đã nghiên cứu về cha mình, đúng không?” Ông hỏi Adeline.

“Vâng.”

“Gã có bất kỳ bạn bè thân thiết hay mối quan hệ nào không?”

Adeline cắn môi, có vẻ đang cân nhắc điều này. “Tôi có thể tra cứu cho ông. Tôi còn giữ lại các báo cáo cũ của cảnh sát...”

“Cái gì cơ?” Shana cúi về phía trước.

“Báo cáo của cảnh sát.” Adeline đáp, thậm chí không buồn nhìn chị gái nữa, mà tiếp tục nói chuyện với Phil. “Từ hồ sơ vụ án của Harry, tôi còn giữ tất cả. Tôi có thể gửi cho ông các bản sao, Thanh tra ạ, nếu làm thế nhanh hơn là tiếp cận chúng thông qua các thủ tục chính thức.”

“Thế sẽ tuyệt lắm.”

“Này!” Shana nói.

“Ông còn muốn biết thêm thông tin nào nữa không?” Adeline nói tiếp, vẫn tập trung nhìn Phil. Thế rồi bỗng nhiên cô thốt lên: “Ôi trời ơi, chuyện gì với ông thế kia?”

Cô với tay sang, giơ cao ngón tay cái đang chảy máu của Phil lên.

“À, chỉ là xước măng rô thôi. Không sao...”

Giọng Phil lạc đi, khi Adeline đặt ngón tay trỏ của cô áp lên lớp thịt bị xước da và ấn mạnh xuống. Ông nhìn chằm chằm ngón tay nhợt nhạt của cô như bị thôi miên. Khi cô chậm rãi nhấc ngón tay lên, kiểm tra vết thương của ông, rồi đến đầu móng tay được cắt tỉa kĩ lưỡng của cô...

“Ôi trời.” Adeline khẽ lẩm bẩm. “Ngón tay tôi dính máu này.”

Giờ thì cô nhìn xoáy vào mắt chị gái. Giơ ngón tay dính máu lên không trung, rồi chậm rãi nhưng chắc chắn đưa nó lên môi mình...

Ngay lập tức gây ra sự bùng nổ.

“Không! Không, không, không. Của tao cơ mà!”

Shana đứng dậy, xô ghế về phía sau, dây trói tay bằng nhựa đang lắc mạnh quanh hai cổ tay.

“Không phải.” Adeline vặc lại, giọng thấp và nhanh. Hình ảnh nhà tâm thần học chuyên nghiệp đã biến mất. Nhường chỗ cho ả đàn bà hoang dã tóc đen, mắt đen dường như muốn đẩy bà chị gái ruột đến bờ vực. “Em kiếm được nó. Em đã giúp ông ta. Nó là của em.”

“Con khốn...”

“Chị chẳng làm được gì cả! Ngồi ỳ ra đó, cười tự mãn, giả vờ như mình biết hết. Em dám cá chị thậm chí chẳng còn nhớ cha chúng ta, rốt cuộc chị cũng chỉ mới chập chững biết đi. Chị nghĩ tại sao em lại hỏi bao nhiêu câu như thế? Bởi vì em biết chị đang bịp, bịa đặt hết tất cả. Chị có thể quả quyết nhớ được hết về Harry như mình muốn. Nhưng em có hồ sơ. Em biết sự thật, Shana. Em luôn luôn biết sự thật!”

“Một trăm năm mươi ba!” Shana đột ngột xướng lên. Ánh mắt cô ta nhìn chú mục vào ngón tay dính máu của Adeline, vẫn đang lơ lửng giữa hai người.

Phil đã nhẹ nhàng ngồi tựa vào ghế hai bàn tay chống lên bàn, như thể chuẩn bị đánh hoặc tránh, ngoại trừ việc ông không biết nên làm gì.

“Một trăm năm mươi ba cái gì?” Adeline gặng hỏi.

“Mày thông minh lắm mà, tự đoán đi chứ.”

“Không. Nó không liên quan đến em. Mà là chị, Shana. Nó liên quan đến việc cuối cùng chị đang tự chứng tỏ mình. Chị đã phí phạm ba mươi năm ở đây. Thanh tra Phil không hề nói dối. Chị thông minh. Chị có năng lực. Chị có thể trở thành ai đó, Shana, ngay cả khi ngồi sau song sắt. Chị có thể hỗ trợ một cuộc điều tra án mạng thật sự, làm điều gì đó tốt đẹp cho thế giới này. Có thể khi đó chị sẽ không còn là dự án đáng thương của em nữa. Có thể lúc đó em sẽ thực sự gọi chị là chị.”

“Tao biết cha.” Shana buột miệng. “Mày không biết cha!”

“Chứng minh đi!”

Hai chị em gườm gườm nhìn nhau. Phil chậm rãi nuốt khan.

“Mày muốn tao trở nên hữu ích chứ gì?” Shana bất ngờ kéo dài giọng.

“Em nghĩ chị có thể xem đây là bước thay đổi thú vị đấy.”

“Được thôi.” Shana mỉm cười. “Sáng ngày mai, tao sẽ tỏ ra hữu ích. Tao sẽ là người có ích nhất mày từng biết. Thực ra tao sẽ tỏ ra cực kỳ hữu ích đến nỗi mày sẽ ký giấy cho tao ra khỏi nhà tù này và trở về nhà.”

“Không thể nào đâu.”

“Nhưng nó sẽ xảy ra thôi. Ngài Thanh tra Phil thậm chí sẽ đồng ý rằng mày nên làm thế” Shana vung cả hai tay về phía Phil. “Và vì tao sẽ là chị gái mày chứ không phải dự án của mày, nên mày sẽ cho tao ở trong nhà mày, Adeline. Thậm chí là cho tao ngủ trên giường của mày. Bốn mươi tám giờ.” Cô ta gật đầu. “Đó là những gì mày sẽ bỏ ra cho sự hữu ích của tao. Bốn mươi tám giờ tao sẽ mặc quần áo của mày, tắm trong phòng tắm của mày, sống trong căn hộ cao tầng xa hoa của mày. Đó sẽ là cái giá phải trả cho sự hữu ích của tao.”

“Không.”

Shana thì thầm: “Một trăm năm mươi ba.”

“Shana...” Phil bắt đầu.

“Suỵt.” Cô ta nhẹ nhàng nhắc ông. “Đây không phải chuyện của ngài, Thanh tra Phil ạ. Giờ ngài hãy im lặng đi. Đây là chuyện giữa chị em tôi. Luôn luôn là chuyện giữa chị em tôi, không bao giờ kết thúc.”

“Một trăm năm mươi ba là cái gì?” Adeline gặng hỏi.

Shana lại mỉm cười. Nhưng nét mặt không hề có cảm xúc, tia sáng lạnh lùng, tính toán hiện lên không giấu giếm trong đôi mắt nâu dứt khoát.

Cô ta đang giả vờ, D.D. từ từ nhận ra. Việc cô ta thể hiện ra sự thù hằn. Những nỗ lực làm họ bị sốc bằng những chi tiết sống động chuyện cô ta tự làm mình bị thương. Ngay cả những lời tán tỉnh vụng về của cô ta dành cho Phil. Đó đều không phải là những cảm xúc thật, mà chỉ đơn giản là những mặt nạ Shana đeo lên rồi tháo ra như cách người ta thay đồ.

Đây mới là Shana Day thật sự. Một kẻ sát nhân máu lạnh, với ánh mắt giờ đây chỉ quanh quẩn rất đỗi dịu dàng quanh đầu ngón tay vấy máu của cô em gái.

“Một trăm năm mươi ba.” Shana thì thầm. “Đó là bằng chứng của tao. Rằng tao nhớ cha. Và tao yêu ông ấy. Tao đã luôn luôn yêu ông ấy. Giờ thì về nhà đi, em gái bé bỏng. Đọc lại các hồ sơ của mày. Nói chuyện với những người bạn cảnh sát bé nhỏ của mày. Rồi khóa cửa nẻo cho kĩ vào. Chỉ vì mày không thể cảm thấy đau đớn, không có nghĩa là khi hắn đến tìm mày, mày sẽ không hề cảm thấy đau.”

Square Pants (tên đầy đủ: SpongeBob SquarePants, tạm dịch là: Bọt Biển Quần Vuông) là tên một bộ phim hoạt hình dài tập của Mỹ.

Saturday Night Live (thường được viết tắt thành SNL) là chương trình hài kịch tạp kỹ được truyền hình trực tiếp, chiếu trên đài NBC từ năm 1975 đến nay.