← Quay lại trang sách

Chương 17

Rời phòng thẩm vấn, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng nói thật, tận đáy tâm can tôi đang run rẩy. Cha nuôi tôi đã đúng, kết nối lại với chị gái sẽ buộc tôi phải quay về ngôi nhà rùng rợn, nơi tôi đã may mắn thoát khỏi lần đầu tiên.

Giờ tôi buông thõng ngón tay dính máu xuống bên sườn, nhận thầy D.D. đang nhìn tôi chăm chú, còn Phil và bà giám thị tiếp tục nói chuyện ở phía sau.

“Đi nào.” D.D. đột ngột nói, ra hiệu về phía bàn tay tôi. “Tìm nhà vệ sinh và rửa sạch nó đi.”

Cô ấy đi trước nên tôi đi theo. Từ góc nhìn của bác sĩ, tôi nghĩ sáng nay D.D. có vẻ đang cảm thấy khá hơn. Không cần biết là do sử dụng hiệu quả các kỹ thuật quản lý đau đớn được chứng nhận hay đơn giản là do adrenaline tăng vọt, khi một lần nữa là thanh tra truy đuổi tội phạm...

Trong khi cuộc thẩm vấn với chị gái khiến tôi kiệt sức, thì D.D. xem ra khá ngây ngất.

“Cô đã chơi cô ta.” Cô ấy nói. “Thoạt tiên cô vào vai bác sĩ lâm sàng lạnh lùng, thế rồi bất ngờ cô tấn công cô ta, coi khinh những hồi ức của cô ta, tước đoạt vinh quang của cô ta. Đóng vai đúng kiểu chị em. Và cuối cùng, giơ đầu ngón tay dính máu Phil của cô lêu lêu cô ta. Đúng là thiên tài.”

Tôi chẳng nói gì, mà chỉ giấu ngón tay đỏ máu của mình trong nắm tay. Khi nói chuyện với chị gái, vấn đề không phải ở chỗ nỗi ám ảnh của chị ấy với bạo lực, mà là cách những ham muốn của chị ấy kêu gọi những ham muốn của tôi. Như ác thú với ác thú, thành viên gia đình với thành viên gia đình, cho đến khi tôi đã thực sự thèm được đưa ngón tay lên môi, liếm thật nhanh, thật tinh tế...

Chúng tôi đến trước cửa một nhà tắm duy nhất dành cho cả hai giới, bao gồm một cửa ra vào lắp kính, để loại trừ mọi cơ hội riêng tư của tù nhân hay khách tới thăm. Tôi đã lang thang khắp nhà tù này đủ lâu để biết hết các nhà vệ sinh ở đây. Nên tôi chỉ tập trung rửa tay mà không làm việc gì khác.

D.D. đợi trong hành lang.

“Cô có nghĩ cô ta thực sự biết gì đấy không?” Cô ấy hỏi khi tôi bước ra ngoài. “Mối liên kết giữa các tội ác bốn mươi năm trước của cha cô với những vụ giết người gần đây?”

Tôi ngần ngừ. “Chị có biết một phóng viên tên là Charlie Sgarzi không?”

Nữ thanh tra lắc đầu. Chúng tôi quay lại chỗ Phil và Giám thị McKinnon.

“Anh ta là anh họ nạn nhân mười hai tuổi của Shana, Donnie Johnson.” Tôi vừa đi vừa giải thích. “Đến lúc này anh ta đã viết thư cho Shana được ba tháng rồi, đề nghị cho phép được phỏng vấn chị ấy để viết sách về vụ giết em họ mình. Dựa trên rất nhiều thiệt hại Shana đã gây ra cho gia đình anh ta, anh ta cảm thấy chị ấy nợ mình một lần.”

“Được rồi.”

“Shana không bao giờ hồi âm thư, thế nên tối qua anh ta xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà tôi trực tiếp van xin tôi giúp đỡ vụ của mình. Anh ta cũng tuyên bố mình từng phỏng vấn các tù nhân khác từng chung trại giam với Shana. Theo lời anh ta, họ nói rằng chị ấy biết những chuyện mà chị ấy không nên biết. Như thể chị ấy vẫn giữ các mối liên kết với thế giới bên ngoài, có thể điều khiển nhiều chuyện từ sau song sắt.”

“Như ông trùm ấy hả?” D.D. hỏi, nhíu mày.

“Có khả năng. Ngoại trừ vấn đề là đây: Shana không thân thiết lắm với các tù nhân khác, không trao đổi thư từ hay giải trí trong giờ thăm nuôi. Tôi là vị khách duy nhất của chị ấy mỗi tháng. Còn không, chị ấy toàn nhốt mình trong phòng biệt giam suốt hai mươi ba tiếng mỗi ngày. Tôi không thể hình dung chị ấy có khả năng nào, chứ chưa nói là cơ hội, để điều hành cả một mạng lưới xã hội phức tạp, đòi hỏi phải vươn tay ra khỏi bốn bức tường nhà tù này. Tuy nhiên...” Giọng tôi lạc đi.

“Sao?”

“Chị ấy biết nhiều chuyện. Những chi tiết vặt vãnh, ngẫu nhiên, đại loại màu chiếc áo len dài tay tôi mới mua. Kiểu những chi tiết khiến người ta thoáng bối rối, nhưng không đáng kể. Và rất dễ thanh minh. Có thể tôi đã nói về chuyện mua cái áo rồi nhỡ quên đi. Ngoại trừ... Dạo gần đây xuất hiện ngày càng nhiều những cuộc nói chuyện như thế. Mới vài tháng trước, mỗi lần tôi ghé thăm, chị ấy đều biết một chuyện gì đó về tôi, mà theo lý thuyết chị ấy không nên biết.”

“Cô nghĩ chị gái đang theo dõi cô à? Hay chính xác hơn, cô ta cho người khác theo dõi cô?”

“Tôi cũng chẳng biết phải nghĩ sao nữa.”

“Một trăm năm mươi ba.” D.D. gợi nhắc.

Tôi lắc đầu. “Tôi không hiểu câu đó nghĩa là gì.”

“Con số này không nhắc cô nhớ chút gì về Harry Day sao?”

“Không. Tôi sẽ phải kiểm tra các hồ sơ vụ án.”

“Hay lắm đấy. Có Chúa mới biết Phil sẽ không ngủ gục trong đó, phải mất một đống giấy tờ và cả một đời kiên nhẫn mới lôi được đống hồ sơ vụ án từ kho lưu trữ thành phố. Nếu may mắn, chúng tôi sẽ tiếp cận thông tin tương tự chỉ trong vòng sáu tuần hoặc hơn. Có nghĩa là sẽ rất hữu ích nếu cô có thể tra cứu thông tin đó, ít nhất là vào lúc này.”

“Việc đầu tiên tôi làm khi về nhà.”

“Hoàn hảo. Trong khi đó, hãy nói chuyện với giám thị nhé. Nếu ai đó biết làm sao cô ta có thể có liên hệ với thế giới bên ngoài, đó chắc chắn là bà ta.”

Giám thị McKinnon rất thẳng thừng về chuyện này.

“Liên lạc với thế giới bên ngoài ấy hả? Làm ơn đi, trong hoàn cảnh biệt giam thế này, quan hệ tình dục mới là chuyện đáng ngại. Còn việc chuyện trò là điều chúng tôi ít lo ngại nhất.”

Theo bà ấy, các phương pháp được tù nhân sử dụng để liên lạc với nhau rất đa dạng và khéo léo. Trong khi Shana bị biệt giam trong xà lim được canh gác nghiêm ngặt, cô ta đều đặn đăng ký sách từ xe thư viện lưu động, đặt mua mấy thứ từ siêu thị của nhà tù và nhận các khay thức ăn ba lần một ngày. Sống trong tù, mỗi giao dịch là một cơ hội để gửi hoặc truyền một tin nhắn, bất kế là một mẩu giấy viết tay, một tin nhắn thì thầm hay một mật mã được soạn thảo tinh vi.

“Thật buồn phải nói rằng...” Giám thị McKinnon nói. “... Một số hình thức liên lạc của tù nhân thậm chí còn được lính gác giúp đỡ, đổi lại là tiền bạc, ma túy và tình dục. Giờ đây như cô có thể hình dung, gần như không còn ai yêu thích Shana nữa, nhưng tù nhân khác, người cô ta tiếp xúc, thì có thể. Và còn nhiều tù nhân khác sẵn sàng hỗ trợ các kiểu giao dịch này đơn giản vì chả biết làm gì cho hết buồn. Câu chốt nhé: Chúng tôi chỉ có ba mươi phút hay một tiếng để đánh giá các chính sách và chỉnh sửa lại các thủ tục của mình, trong khi các tù nhân có hai mươi tư giờ trong ngày, ba trăm sáu mươi nhăm ngày một năm để nghĩ cách đánh bại hệ thống. Có nhiều phụ nữ trong này đủ thông minh và năng lực để điều hành năm trăm công ty hàng đầu theo xếp hạng của tạp chí Fortune, nếu họ biết tập trung sức mạnh của mình làm điều thiện thay vì làm điều ác.”

“Có tù nhân nào gần gũi với Shana không? Một người bạn chẳng hạn, trước kia hoặc bây giờ?”

Giám thị McKinnon khẽ nhíu mày. “Tôi cũng không rõ nữa, điều đáng ngạc nhiên trong câu đố này. Hầu hết các tù nhân đều tạo ra các mối quan hệ. Ngay cả kẻ cứng đầu như Shana..., có các tù nhân trẻ tuổi hơn, dễ bị tổn thương hơn đều mong chờ kiểu quan hệ đó. Và không cần biết cô ta có tự xem mình là đồng tính hay không, hầu hết tù nhân chung thân đều có một bạn tình. Nhưng theo những gì tôi biết, thậm chí Shana còn chưa bao giờ có bạn gái.”

“Chị ấy chưa bao giờ nhắc đến ai với tôi cả.” Tôi lên tiếng.

“Việc để ý mấy hóa đơn mua hàng của cô ta cũng chẳng ích gì, một trong những dấu hiệu xây dựng quan hệ đầu tiên là một bạn tù mua “quà” tặng bạn tù khác, như cô hẳn sẽ thấy ở thế giới ngoài kia. Một chai dầu gội đầu. Một loại kem dưỡng da có mùi thơm. Nhưng Shana rất ít khi mua bán kiểu như thế, cô ta thường tự mua đồ cho mình. Cũng như chẳng ai tặng quà cho cô ta. Nếu có chăng...” Giám thị McKinnon ngần ngừ, ánh mắt liếc sang tôi.

Tôi gật đầu ưng thuận.

“Tôi rất lo lắng về tình trạng xa lánh xã hội gần như cực đoan của Shana.” Giám thị McKinnon nói tiếp. “Cô nghĩ sao thì nghĩ, các tù nhân bất hạnh không phải là lợi ích tốt nhất của chúng tôi. Trầm cảm gây ra phẫn nộ, dẫn đến cơ hội bạo lực cao hơn. Như tôi đã thảo luận với bác sĩ Glen, vài tháng trước tôi đã gặp rắc rối với trạng thái tinh thần của Shana. Rõ ràng là cô ta đang suy sụp, nghĩa là mưu toan tự sát ngày hôm qua không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.”

“Chờ đã.” D.D. lên tiếng. “Bà muốn nói đã xuất hiện sự thay đổi rõ rệt trong hành vi của Shana à? Bắt đầu từ khi nào?”

“Có thể ba hoặc bốn tháng trước chăng? Tôi cho rằng điều này có liên quan đến lễ kỷ niệm vụ án mạng đầu tiên đang đến gần, nhưng tất nhiên tôi không thể biết chắc được. Trong khi Shana vẫn có quyền tiếp cận các nguồn chăm sóc sức khỏe tâm thần, cô ta lại từ chối tất cả những lời đề nghị.”

“Ai phụ trách việc điều trị cho cô ta?” Phil hỏi.

Tôi giơ tay lên. “Là tôi. Tôi là bác sĩ tâm thần học có bằng cấp, cũng như là một trong số ít ỏi những người Shana nói chuyện cùng. Mặc dù không hoàn toàn... đúng luật... khi chẩn đoán cho người thân, Shana và tôi hầu như không có được mối quan hệ truyền thống. Trong phần lớn cuộc đời mình, thậm chí chúng tôi chưa từng chung sống như một gia đình.”

“Nhưng cô ta gọi cô là em gái bé bỏng mà.” D.D. thúc ép.

“Chỉ khi nào chị ấy cố tình chọc tức tôi.”

“Nghe như chuyện hay xảy ra giữa chị em gái nhỉ.”

“Hoặc là một bệnh nhân thù địch với khả năng thay đổi.” Tôi nhìn D.D. một cách hài hước. “Nếu biết những gì các bệnh nhân của tôi nói, hoặc làm hỏng phản đối nỗ lực của tôi, chị sẽ kinh ngạc cho xem.”

Cô ấy cười toe toét với tôi, rõ ràng chẳng hề thấy ăn năn. Rồi cô ấy quay sang nhìn vị nữ giám thị. “Con số một trăm năm mươi ba có ý nghĩa gì với bà không?”

Giám thị McKinnon lắc đầu.

“Bà nghĩ có khi nào Shana có tiếp xúc với kẻ được gọi là Sát Thủ Hoa Hồng không? Hay kẻ sát nhân liệu có tiếp xúc với cô ta không?”

“Có khả năng. Mặc dù tôi cũng muốn biết là bằng cách nào. Ý nghĩ rằng một kẻ sát nhân đang tự do có liên lạc với kẻ sát nhân bị biệt giam thực sự khiến tôi ngủ không yên.”

“Cho phép tôi chứ?” Ba cặp mắt đổ dồn vào tôi. “Có thể bây giờ không phải lúc để lo lắng chuyện bằng cách nào. Có lẽ câu hỏi có liên quan nhất là tại sao? Shana đã phạm một tội ác kinh khủng, nhưng cũng gần ba mươi năm rồi. Vụ này không còn xuất hiện trên các bản tin nữa, điều đó cho phép Shana giữ được hồ sơ tương đối đẹp trong nhiều năm. Có thể là tuần sau, tuần có lễ kỷ niệm, mọi thứ sẽ thay đổi, nhưng cho đến giờ...”

“Cô ta không có bất kỳ bạn bè nào qua thư, hay bất kỳ fan hâm mộ nào cả.” Giám thị McKinnon bổ sung. “Lạ thật đấy. Nói chung, kẻ sát nhân càng khét tiếng bao nhiêu, bất kể là nam hay nữ, thì khối lượng thư từ hắn nhận được sẽ càng nhiều bấy nhiêu. Và/hoặc...” Bà ấy dè dặt nói thêm: “... Các lời cầu hôn. Trái ngược với hầu hết những kẻ sát nhân khét tiếng nhất, Shana lại sống cuộc đời khá bình lặng.”

“Thế còn Harry Day thì sao?” D.D. nói. Nữ thanh tra nhìn tôi chằm chằm. “Chẳng hạn, nếu ai đó ngưỡng mộ cha cô, và hắn muốn biết về kỹ thuật của cha...”

“Của Harry.” Tôi sửa lại, không kịp kiềm chế.

“Kỹ thuật của Harry...” D.D. nhẹ nhàng nói tiếp: “... Hắn ta sẽ chẳng hỏi han cô đúng không? Ý tôi là cô là một bác sĩ tâm thần được tôn trọng.”

“Tôi có nhận được mấy lá thư.” Tôi nghe thấy chính mình lên tiếng.

“Cái gì?” Cả hai thanh tra giờ cùng nhìn tôi chằm chằm.

“Tôi có nhận được mấy lá thư.” Tôi chậm rãi nhắc lại. “Không thường xuyên, nhưng thi thoảng. Chuỗi hành vi tội ác của Harry đã diễn ra lâu lắm rồi, nhưng như hai người có thể hình dung, có rất nhiều người thấy hứng thú với đám sát nhân hàng loạt, không thèm quan tâm đến khung thời gian. Tựa như huyền thoại không bao giờ dứt của Bonnie và Clyde. Xét đến chuyện tình trạng gen hiếm của tôi khiến tôi trở thành đối tượng của bài viết, và trong những bài báo đó, tôi được nhận dạng là con gái của Harry Day... Tôi nhận được thư từ. Có thể là ba, bốn lá một năm hỏi về Harry. Đôi khi, người ta hay hỏi han kiểu hắn là người như thế nào, làm con gái hắn cảm giác thế nào. Thường xuyên hơn là những đề nghị hỏi về vật lưu niệm. Rằng tôi có còn giữ món đồ tùy thân nào của hắn không, và liệu tôi có quan tâm đến việc bán chúng đi không.”

“Cô nghiêm túc đấy hả?” D.D. hỏi, biểu cảm nửa khiếp sợ nửa thích thú. Đó là hiệu ứng chung của Harry Day đối với mọi người. Một phần kinh hoàng, hai phần hiếu kỳ không lành mạnh.

“Có hẳn một phiên chợ bày bán vật lưu niệm của bọn sát nhân hàng loạt.” Tôi nói rõ. “Vài trang web được thiết kế bày bán các lá thư của Charles Manson, hay một bức tranh do John Allen Muhammad vẽ. Tôi đã tìm thấy mấy cái đó khi nhận được đề nghị đầu tiên. Các món đắt đỏ nhất thực sự thuộc về những kẻ sát nhân khét tiếng nhất, Manson, Bundy, Dahmer. Harry Day không đạt được mức độ nổi tiếng như thế. Trong danh sách các món có giá từ mười đô la tới mười ngàn đô la, một lá thư có chữ ký của ông ta gần đạt mức mười đô la.”

“Cô còn giữ lại các lá thư đấy không?” Phil hỏi.

“Tôi xé hết rồi. Chẳng buồn xem lại nữa, phí thời gian.”

“Thế những người viết nhiều lần thì sao?” D.D. nhấn mạnh.

“Tôi không nhớ.”

Cô ấy quay sang Phil. “Nếu chàng trai của chúng ta bắt đầu bằng cách viết thư cho Adeline thì sao nhỉ? Sau đó khi cô ấy không hồi đáp, hắn tìm ra Shana Day rồi chọn cô ta là người tiếp theo nhận thư của hắn. Cô ta có nhận vài lá thư mà đúng không?” D.D. liếc nhìn bà giám thị.

“Tất nhiên. Shana có nhận vài lá thư, chỉ là không nhiều thôi.”

“Có thể trong năm vừa rồi thì sao?”

“Tôi sẽ phải hỏi.”

“Có nghĩa là cô ta có thể đã nhận một lá thư. Và có thể Shana thậm chí còn quyết định hồi âm. Ngoại trừ việc cô ta nhận ra rằng giây phút cô ta hồi âm, và cuối cùng sau bao nhiêu năm cũng có được một người bạn qua thư, sẽ bị những người như bà để ý.”

“Chính xác.” Bà giám thị gật đầu.

“Vậy có thể nói là cô ta có cách riêng. Cô ta nhận nó qua một kênh liên lạc riêng. Có thể nhờ sự giúp đỡ của một bạn tù hay lính gác mới. Hay là luật sư của cô ta?” D.D. nhìn cả tôi lẫn bà giám thị với vẻ dò hỏi.

“Shana có một luật sư được chỉ định.” Tôi nói thêm. “Chị ấy không thích anh ta, thậm chí tôi còn chẳng nhớ lần cuối cùng họ gặp nhau.”

“Hai năm trước...” Giám thị McKinnon nói rõ. “... Shana đấm vỡ mũi anh ta. Chúng tôi tịch thu đài của cô ta, thế mà cô ta còn bảo vẫn còn xứng đáng lắm.”

D.D. gật đầu. “Được rồi. Chúng ta thu hoạch được một ít rồi. Chúng ta có một kẻ sát nhân đồng cảm với Harry Day và có khả năng ngụy tạo mối quan hệ với đứa con gái giết người ngang ngửa cha mình. Tuyệt.”

“Đứa con gái từng dự đoán mình sẽ được phóng thích ngay sáng mai.” Phil chậm rãi nói thêm. “Tôi đoán trong chuyện này cô ta có âm mưu gì đó.”

“Chuyện ấy sẽ không xảy ra đâu.” D.D. đáp.

“Đồng ý.” Giám thị McKinnon tuyên bố chắc nịch. “Tù nhân của tôi, cơ sở của tôi. Thời hạn của tôi.”

Tôi nhìn cả hai người phụ nữ. Và tôi ước gì mình có thể chia sẻ niềm tin vững chắc ấy với họ. Thế nhưng tôi lại nghe thấy chính mình lẩm bẩm: “Một trăm năm mươi ba.”

“Cô hiểu nó có nghĩa là gì rồi à?” Phil hỏi ngay lập tức.

“Chưa. Nhưng nếu hiểu rõ chị ấy như tôi, tôi nghĩ chúng ta sẽ sớm phải hối hận đấy.”