Chương 19
Charlie Sgarzi là đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở Nam Boston.
Và anh ta chứng minh điều đó bằng nét mặt cảnh giác và quai hàm nghiến chặt. Tất nhiên, tại nơi nào đó trên chặng đường ấy, bàn tay mượt mà của chàng trai hay dùng bàn phím đã xuất hiện những nốt chai trên khớp ngón tay, đó là chưa kể chiếc áo khoác da của anh chàng cứng cỏi đã phải nhường chỗ cho áo choàng ký giả cổ điển. Anh ta vẫn giữ nét mặt kín đáo của một tay phóng viên trước kia chuộng đầu tóc bóng bẩy và theo chủ nghĩa hoài nghi, kiểu người thông thạo cuộc đời. Nói cách khác, căn cứ theo những gì đã xảy ra với em họ anh ta khi cả hai còn bé, có thể anh ta đã hoài nghi từ lâu.
Anh ta gặp họ khi đang bước ra từ căn hộ ở tầng ba của mình. Ngước mắt lên, anh ta thấy D.D. và Phil bước đến gần dọc theo tiền sảnh và làu bàu xác nhận.
“Chờ hai người lâu quá rồi đấy.” Anh ta nói.
“Để làm gì?” Phil hỏi.
Ông đã cố gắng bắt D.D. phải chờ trong xe. Thực ra ông cố gắng thuyết phục D.D. để ông đưa cô về nhà. Hôm nay là một buổi sáng bận rộn, lẽ ra cô nên để cái vai của mình được nghỉ ngơi, tập trung hồi phục.
Có chết cô cũng không chịu. Cô thấy mình tràn trề sinh lực, cảm thấy khỏe khoắn nhất suốt mấy tuần qua. Họ sắp phát hiện ra điều gì đó. Cô có thể cảm thấy điều đó tận trong xương cốt. Shana Day nắm giữ chìa khóa giúp họ tìm ra kẻ sát nhân, và Charlie Sgarzi là một mắt xích khác cho câu đố là Shana Day. Cô không thể nào bỏ qua mắt xích này được.
“Bác sĩ Glen gọi hai người à?” Sgarzi hỏi, bàn tay vẫn đặt trên núm cửa. “Buộc tội tôi quấy rối cô ta sao? Vì tôi không làm thế mà. Tôi chỉ muốn đòi lại thứ họ nợ tôi và gia đình tôi thôi.”
Vui đấy, D.D. nghĩ, và gần như bước chân sáo dọc tiền sảnh.
“Vậy là cậu không đe dọa bác sĩ Glen?” Cô hỏi.
Trong khi Phil nói thêm: “Vào trong nhà nói chuyện được không cậu Sgarzi? Vào trong nói chuyện cho kín đáo.”
Thở dài đánh thượt, Sgarzi mở khóa cửa dẫn hai người vào trong.
D.D. quan sát thấy đây là căn hộ một phòng ngủ chật hẹp. Rõ ràng là nơi ở của một người độc thân, căn cứ vào kích cỡ chiếc ti vi đến các món đồ nội thất mua ở chợ đồ cũ. Tuy nhiên khá ngăn nắp. Sgarzi có thể đang sống ở mức thấp trên nấc thang kinh tế, nhưng anh ta đã nỗ lực trong không gian này. Các mặt quầy bếp sạch sẽ, không có đồ lót bẩn vứt bừa bãi trên sàn nhà.
Chiếc laptop Mac tối tân nằm trên một chiếc bàn kê máy tính đối diện chiếc sô pha mòn xác xơ. Cô đoán đây là phòng làm việc của anh ta. Nơi anh ta có thể đương đầu với lĩnh vực mới về báo chí kỹ thuật số, trong khi vẫn theo dõi các trận đấu của đội khúc côn cầu trên băng Bruins của Boston.
“Hai người đã nói chuyện với Shana Day chưa?” Anh ta muốn được biết, dừng chân ngay giữa nhà.
“Sao cậu không cởi áo khoác ra và ngồi xuống một lúc?” Phil gợi ý.
Sgarzi nhún vai. “Được thôi, tôi chẳng có gì phải giấu cả. Mà hai người muốn uống gì không? Nước hay bia? Chết tiệt, chờ chút nhé. Chúng ta có thể nói chuyện về tội ác. Hai người biết không, chú tôi là cảnh sát đấy? Ít nhất cho đến khi ông ấy tự sát bằng súng của mình. Shana Day có ghi chi tiết ấy vào hồ sơ không? Sau chừng ấy năm cô ta vẫn giết người.”
Sgarzi cởi áo khoác. Rồi như đã nói, anh ta băng ngang phòng, mất bốn bước để vào tới bếp, mở vòi nước ầm ầm và rót hai cốc nước từ vòi. Anh ta đưa nước cho họ mà chẳng cần lễ nghi khách sáo gì, rồi nhìn họ chằm chằm chờ đợi.
Không mặc áo khoác, vóc người anh ta chợt bé lại, như chàng siêu nhân không mặc áo choàng. Anh ta tuy không cao, có lẽ chỉ cao chưa tới một mét bảy mươi lăm, nhưng anh ta vẫn cố làm mình cao hơn bằng cách nào đó. Như thể anh ta đang gồng mình lên chịu đựng cú đấm sắp tới, và quyết tâm không chùn bước. D.D. tự hỏi, có phải lúc nào anh ta cũng thế này? Hay phải chăng đây là những gì xảy ra khi ai đó bị mất đi người thân?
“Khi em họ chết, cậu bao nhiêu tuổi?” Cô hỏi.
Anh ta liếc xéo sang cô. “Ý cô là bị giết ấy hả? Mười bốn. Tôi mười bốn tuổi.”
“Cùng tuổi với Shana Day.”
“Ý cô là tôi có biết cô ta không chứ gì? Bởi vì tất nhiên là tôi biết. Tôi sống trong cùng một khu với Donnie. Đó là chuyện xảy ra hồi ở Nam Boston. Gia đình, thậm chí là đại gia đình sống rất gần nhau. Lớn lên cùng nhau. Chăm sóc cho nhau.”
Sgarzi cố ý giữ giọng đều đều, nhưng D.D. vẫn bắt gặp một chút cảm xúc yếu ớt. Nhớ nhà. Hối tiếc. Hồi tưởng quãng thời gian anh ta cảm thấy an toàn trong thế giới này tại mái ấm của mình. Gia đình anh ta, khu nhà nơi anh ta sống, thế giới của anh ta.
“Cậu có đi chơi với Shana không?” Phil bình thản hỏi.
“Không. Cô ta rắc rối lắm. Ai cũng biết thế. Cũng chẳng phải loại rắc rối dễ chịu đâu, ông biết đấy, cô ta vốn xứng danh là lưu manh đường phố mà. Shana... Cô ta quái gở một cách đáng sợ. Như một con chó hóa dại vậy. Bọn trẻ... Hầu hết chúng tôi đều muốn tránh cho xa.”
“Ngoại trừ Donnie.”
Sgarzi nhăn nhó, nhún vai. “Donnie thì... khác hẳn. Nó yêu thích sách, khoa học, toán học. Chết tiệt, giá mà nó còn sống, có lẽ nó sẽ trở thành một Bill Gates và mẹ tôi giờ sẽ không phải lo lắng gì nữa. Nhưng một thằng nhóc mọt sách lập dị mười hai tuổi ở Nam Boston thì sao? Những đứa trẻ khác sẽ bắt nạt nó. Nếu tôi biết có chuyện, hay nếu tôi ở gần đó, tôi sẽ đấm vỡ mõm chúng nó. Thằng bé là em họ tôi, các vị biết đấy. Tôi đã cố gắng chăm sóc nó. Nhưng nó không hòa hợp được. Và Shana có thể quái gở, nhưng cô ta thông minh. Thậm chí ngay từ hồi đó...” Sgarzi lắc đầu. “Em họ tôi không có cơ hội nào cả.”
“Cậu có theo dõi phiên xử không?” Phil hỏi.
“Không, bố mẹ tôi không cho đi. Tôi nghe ngóng tin tức giống như tất cả hàng xóm của mình, qua những câu chuyện bàn tán. Thêm vào đó hồi ấy cũng lâu lắm rồi. Không như bây giờ, đâu đâu cũng có truyền hình cáp hai tư giờ mỗi ngày và tin tức truyền thông tấn công ồ ạt. Tất nhiên, chương trình tin tức địa phương có theo vụ này, đặc biệt là khi công tố viên tuyên bố ông ta đang cố gắng xét xử Shana như người trưởng thành. Nhưng luật sư của cô ta cũng chẳng buồn bảo vệ gì cho cam. Mọi thứ kết thúc khá chóng vánh. Sau đó mọi người lại tiếp tục nhịp sống của mình. Tất nhiên ngoại trừ dì và chú của tôi.”
“Còn cậu?” D.D. tò mò hỏi. “Ba mươi năm sau, vẫn viết thư gửi kẻ giết em họ mình? Vẫn khuấy động mặt hồ à?”
“Vẫn á?” Sgarzi hỏi, rõ ràng hoang mang. “Ai nói là vẫn? Những lá thư tôi gửi ba tháng trước là lần đầu tiên tôi bắt đầu liên hệ. Ý tôi là, Donnie là đứa trẻ ngoan nhưng tôi cũng thế. Chết tiệt, tôi còn nhiều kế hoạch lớn lao hơn, sao phải phí đời mình làm anh họ đứa bé bị giết? Tôi đã chuyển nhà khỏi khu đó, thi đỗ vào Đại học New York, học chuyên ngành Báo chí truyền thông, trở thành phóng viên. Tôi có phải thằng ngu đâu.”
“Thế nhưng cậu vẫn ở đây...” Phil khiêu khích.
“Tôi quay về để chăm sóc mẹ tôi.” Sgarzi trả lời gay gắt. “Thế bác sĩ Glen không nói cho hai người nghe phần đó à? Mẹ tôi đang sắp chết vì ung thư. Bà cần dịch vụ chăm sóc cho người đang hấp hối, một dạng chăm sóc sức khỏe tại nhà, người có năng lực hơn thằng con phóng viên của bà. Đắt phết đấy. Xét đền thời buổi này làm nghề viết lách thì kiếm được là bao, tôi có tiền đâu cơ chứ. Thế rồi tôi chợt nảy ra ý nghĩ rằng làm phóng viên báo điện tử có thể không kiếm được nhiều, nhưng vài cuốn sách viết về tội ác có thật này... Ý tôi là chúng ta đang nói đến những khoản trả trước sáu hay bảy con số. Tôi có khả năng làm được mà. Tôi chỉ cần tư liệu đúng nữa thôi. Hai người biết đấy, cuộc phỏng vấn độc quyền với một nữ sát thủ khét tiếng. Giờ nói tôi nghe, đòi hỏi thế có là quá nhiều không? Sau ba mươi năm, có thể Shana thậm chí lại thích có cơ hội để sửa đổi. Tất nhiên, xét đến chuyện cô ta không bao giờ hồi âm một lá thư nào, tôi chắc là không có rồi.”
“Thế nên anh bám theo em gái cô ta?”
“Tất nhiên. Phóng viên toàn làm thế mà. Nguồn tin này từ chối thì tìm nguồn tin khác gật đầu. Tôi cần một cái gật đầu. Mẹ tôi cần một cái gật đầu.”
“Mẹ cậu được chẩn đoán mắc ung thư khi nào?” D.D. hỏi.
“Sáu tháng trước.”
“Và cậu gửi lá thư đầu tiên cho Shana...”
“Ba tháng trước, khoảng đó.”
“Và người phụ nữ đầu tiên bị Sát Thủ Hoa Hồng sát hại...” Cô nói thêm: “... Khoảng sáu, bảy tuần trước?”
Sgarzi cứng người lại. Hai bàn tay anh ta nắm chặt lại một cách vô thức hai bên sườn. Đôi mắt anh ta nheo lại cảnh giác. “Ý cô là gì?”
“Ý tôi là, cậu đang ở đây, bề ngoài là đang cố bán một cuốn sách khắc họa vụ án mạng ba mươi năm trước mà có rất ít người, không có ý bất kính với gia đình cậu nhé, còn nhớ được, thế rồi đùng một cái, một chuỗi vụ án mạng mới tinh diễn ra có liên quan đến nội dung sách của cậu. Nếu cậu hỏi tôi thì tôi thấy thật thú vị đấy, thậm chí có thể là quá tiện nữa.”
“Chờ chút...”
“Tối Chủ nhật cậu đã ở đâu?” Phil hỏi.
“Quỷ tha ma bắt các vị!”
“Cậu đã mời chúng tôi vào đây.” D.D. nhẹ nhàng nói. “Cậu bảo chúng ta có thể nói chuyện về tội ác mà.”
“Tôi là một phóng viên! Tôi tìm kiếm sự thật. Một sự thật cô cũng có thể muốn tìm kiếm. Ý tôi là trừ phi cô không thực sự quan tâm đến các phụ nữ bị giết ngay trên giường ngủ.”
“Sao cậu biết được chuyện đó?”
“Thôi đi, chi tiết ấy giờ ai chả biết. Không cần tôi nói, điều mà cô nên biết đó là Shana Day bây giờ cũng thông minh điên cuồng hệt cô ta ba mươi năm trước.”
“Làm sao cậu biết được? Cô ta không bao giờ hồi âm thư cơ mà.”
“Cô ta không hồi âm. Nhưng một lần nữa, bí quyết trong nghề này đó là tiếp tục moi tin. Tôi đã lần theo một số bạn tù của cô ta...”
“Cô ta bị biệt giam.”
“Chung một hành lang mà. Thế cô nghĩ họ không nói chuyện qua hành lang à? Chưa kể là chạm nhau khi đi khám, hoặc khi ra gặp người thân vào giờ thăm nuôi. Có khối cơ hội để bọn họ giao tiếp xã hội, ngay cả khi bị biệt giam. Không giống như việc họ chẳng có gì để làm.”
“Cậu đã nói chuyện với ai?” D.D. hỏi, nhíu mày.
“Xin cô, cứ làm như họ sẵn sàng tán chuyện với cô lắm ý. Như cô có thể hình dung, họ không có thiện cảm với giới luật pháp mấy đâu. Ngược lại, một anh chàng đẹp trai như tôi...”
“Chỉ cần cho chúng tôi biết họ nói gì thôi.” Phil lên tiếng.
“Shana có bạn đấy.”
“Ai?”
“Một người hâm mộ. Từ khá lâu rồi. Thậm chí có thể là ai đó cô ta biết trong khu mình sống, hay trong chương trình bảo trợ trẻ mồ côi tạm thời. Chẳng ai biết chắc được, tuy nhiên một người ủng hộ từ bao nhiêu năm về trước, vẫn còn giữ liên hệ, còn giúp cô ta mấy việc nhỏ nữa.”
“Ví dụ?”
“Đầu tiên là do thám em gái cô ta.”
“Bác sĩ Adeline Glen à?”
“Phải. Shana bị ám ảnh với Adeline. Công việc, căn hộ, xế hộp của cô em gái. Adeline có được mọi thứ Shana từng mong muốn. Tất nhiên cô ta không thể để yên.”
“Làm sao các bạn tù trước kia của Shana biết được tất cả những chuyện này?”
Sgarzi nhún vai. “Mọi thứ Shana đã nói, đã ám chỉ. Nhưng ngoài ra... những chuyện mà Shana sẽ biết. Gồm cả những chuyện về các bạn tù của cô ta nữa. Rõ ràng người bạn bé bỏng của cô ta sẽ tìm hiểu giùm cô ta, bởi vì nếu ai đó cãi nhau với Shana, thì bất thình lình cô ta sẽ ném ra những lời đe dọa rất cụ thể. Cô biết đấy, câm ngay cái mõm chó của mày lại, mày mà còn ngâm nga cái ca khúc chết tiệt đấy nữa thì con mẹ say khướt của mày sẽ mang thằng nhóc sáu tuổi của mày đến trung tâm chăm sóc ban ngày của Billy Bear đấy, rồi ngồi mà khóc. Những chuyện tào lao tương tự. Nhưng tào lao rất chi tiết. Đủ để các cô gái khác còn làm theo những gì Shana bảo. Cô ta làm họ khiếp hãi lúc này, cô ta dọa nạt họ lúc kia. Tôi không đùa đâu. Hai người tự tìm hiểu đi nhé. Đại diện của Shana đã vươn tay ra ngoài bốn bức tường nhà lao rồi. Cô ta có thể khiến em gái mình và tất cả các viên chức nhà lao nghĩ rằng mình chỉ là một linh hồn cô đơn tuyệt vọng, nhưng tin tôi đi, đều là diễn tất. Cô ta đang diễn một trò bịp vĩ đại nhất lịch sử nhà tù Massachusetts. Ban ngày là vai tù nhân lâm ly thống thiết. Ban đêm là thiên tài giết người.”
D.D. trố mắt nhìn Sgarzi. Cô không biết phải nói gì, không biết phải nghĩ gì.
“Một trăm năm mươi ba.” Phil nói.
“Cái gì?”
“Một trăm năm mươi ba. Cậu được cho là chuyên gia về Shana Day, nên cho chúng tôi biết con số này nghĩa là gì đi.”
Sgarzi nhíu mày nhìn họ. “Làm thế quái nào tôi biết được.”
“Cậu nghiên cứu về Harry Day, cha của Shana đúng không?”
“Tất nhiên.”
“Vậy con số này có ý nghĩa gì với hắn không?”
“Ý ông là như con số may mắn ấy hả?”
“Có đúng thế không?”
“Có Chúa mới biết. Tôi chưa từng nghe nói đến con số may mắn nào cả.”
“Địa chỉ?” D.D. hỏi. “Có ý nghĩa nào với hắn hay nạn nhân của hắn không?”
Sgarzi lắc đầu, trông cũng bối rối y như hai người bọn họ.
“Thế còn Shana?” D.D. nhấn mạnh. “Em họ anh, gia đình bố mẹ nuôi của cô ta, họ sống ở đâu?”
“Chẳng có một trăm năm mươi ba nào hết” Ánh mắt của Sgarzi bất ngờ sắc lạnh. “Vậy ý nghĩa của nó là gì? Một đầu mối của Sát Thủ Hoa Hồng à? Một mật mã cô phải phá à? Tôi có thể làm được. Nhưng tôi phải là người được quyền ưu tiên trong câu chuyện. Có qua có lại đầy đủ.”
“Làm ơn đi.” D.D. nhắc nhở. “Cậu đòi có qua có lại á, và cho đến giờ cậu chẳng cho chúng tôi biết cái gì mà chúng tôi chưa biết cả.”
“Tôi cho biết về bạn của Shana còn gì.”
“Bạn nào? Ý cậu là người bạn tưởng tượng hả? Cái người mà cô ta nói chuyện nhưng chẳng ai thấy chứ gì? Thế sao không bảo chúng tôi đi tìm con ma Casper thân thiện luôn đi.”
“Ngoài bốn bức tường nhà tù, cô ta có tai mắt đấy.”
“Biết rồi.”
“Cô ta theo dõi em gái cô ta.”
“Biết luôn rồi.”
“Thật à?”
“Bác sĩ Glen không ngu như cô tưởng đâu. Mà cô ấy rất thông minh đấy. Cô nàng còn là nhà tâm thần học chuyên nghiệp với những ảo giác về quỹ gen của chính mình. Thôi đi. Chúng tôi muốn cái gì thật hay ấy. Sao cậu lại nghĩ Shana có liên hệ với Sát Thủ Hoa Hồng?”
“Đầu tiên là toàn bộ quá trình lột da. Không những vì Harry Day nổi tiếng do hay lưu giữ những thứ này làm chiến lợi phẩm, mà còn vì tôi biết Shana đã làm gì với em họ tôi. Thôi nào, lúc đó tôi là một thằng nhóc mười bốn tuổi. Tất nhiên tôi phải lẻn vào phòng làm việc của chú tôi và xem các bức ảnh. Ý tôi là...” Giọng Sgarzi như khóc. Bất chấp ra vẻ hiên ngang, cứng cỏi, sau ba mươi năm, vẻ điềm tĩnh của anh ta ngày càng yếu dần. “Khi tôi đọc các chi tiết về hai vụ án mạng mới nhất trên báo, hình ảnh đầu tiên lóe lên trong óc tôi chính là hình ảnh cánh tay của Donnie, bụng của nó. Tôi... tôi biết điều gì đã xảy ra với những người phụ nữ này. Vì tôi đã từng thấy rồi. Trong các tấm ảnh chụp thi thể em họ tôi. Nói với tôi là tôi sai đi, các Thanh tra. Nhìn thẳng vào mắt tôi và hãy nói là tôi sai đi.”
D.D. và Phil không thể làm được. Lần đầu tiên cả hai người cùng quay mặt đi. Bởi vì mới hai mươi tư giờ trước, cả hai đã xem tác phẩm ba mươi năm trước của Shana, và Charlie Sgarzi đã đúng. Những chi tiết song song giữa việc cô ta đã làm với thằng bé, việc cha cô ta đã làm với các nạn nhân của hắn và việc tên Sát Thủ Hoa Hồng đang làm bây giờ...
“Shana Day không giết những phụ nữ này.” Sgarzi nói tiếp. “Và rõ ràng, Harry Day cũng không giết họ. Nhưng nếu trò lột da là chữ ký của tội ác cũng như là tấm danh thiếp của cả cha và con gái...”
Sgarzi ngừng lại. D.D. đã biết tiếp theo anh ta sẽ nói gì.
“Thì chỉ còn lại một thành viên gia đình duy nhất...”