← Quay lại trang sách

Chương 20

Vấn đề đầu tiên tôi phải giải quyết là tiêu hủy đúng đắn dung dịch formaldehyde.

Sau cuộc thẩm vấn Shana, tôi gọi điện cho lễ tân đề nghị hủy hết các cuộc hẹn còn lại của tôi trong tuần. Bi quan quá ư? Chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất chăng? Cha nuôi tôi đã đúng, chỉ vì tôi không cảm thấy đau đớn không có nghĩa là gia đình tôi không thể làm tổn thương tôi.

Chị tôi biết gì đó. Đề nghị thẩm vấn, những câu hỏi của thanh tra Boston đều không hề làm chị ấy ngạc nhiên. Đó là ấn tượng lớn nhất của tôi từ buổi sáng hôm nay. Cảnh sát có thể tự tán tụng mình, thậm chí còn chúc mừng tôi vì đã khiến Shana “tình nguyện” nói ra con số bí ẩn một trăm năm mươi ba. Nhưng tôi hiểu rõ chị mình hơn thế. Đối với chị ấy đây là một trò chơi. Và chị ấy đã sẵn sàng chơi, điều đó mách bảo tôi rằng rốt cuộc đó là trận đấu của chị ấy. Còn chúng tôi là những người đuổi theo.

Tôi đã nói thật, tôi không biết một trăm năm mươi ba nghĩa là gì. Nhưng Shana biết, và nếu chị ấy nói rằng chúng tôi sẽ phóng thích chị ấy vào buổi sáng, và đó sẽ là lúc chị ấy ở trong căn hộ của tôi, ngủ trên giường của tôi và mặc quần áo của tôi, thì tôi tin chị ấy. Lời tiên đoán quá cụ thể đến mức không thể bác bỏ.

Và nó khiến tôi khiếp sợ.

Formaldehyde. Tôi sở hữu cả một bộ sưu tập các lọ thủy tinh đựng đầy hóa chất bảo quản và vài mảnh da đơn lẻ. Tất cả phải biến mất. Ngay bây giờ.

Sự thật tôi giấu “bộ sưu tập” dưới các tấm ván sàn tủ quần áo có làm bạn ngạc nhiên không? Là nhà chuyên môn tôi có thể nói rằng, ngay cả người thông minh nhất cũng bị kiểm soát bởi những sức mạnh mạnh hơn logic. Cưỡng ép tâm lý. Nỗi ám ảnh. Chứng nghiện sưu tập.

Lúc này tôi tiến thẳng đến phòng thay đồ to đùng. Cái tủ bên tay trái làm bằng gỗ anh đào và có vẻ gắn liền, nhưng thực chất là loại có thể kéo ra ngoài được. Tôi chen vào phía sau tủ, cúi xuống bận rộn với các tấm ván sàn lộ thiên, mỗi tấm đều có những vết trầy xước xung quanh mép nói lên nhiều điều. Đích thân tôi đã tạo nên chỗ ẩn giấu bí mật này, vào kỳ nghỉ cuối tuần đầu tiên sau khi dọn vào căn hộ cao tầng xa hoa, mới mẻ của mình. Kế hoạch đầu tiên của tôi với tư cách là chủ nhà có gợi cho bạn nghĩ đến điều gì không?

Nhét dưới mấy tấm ván sàn là một cái hộp giày bình thường. Chẳng có gì đặc biệt. Nắp đen, các mặt bên màu xanh xám nhạt, tên nhãn hiệu đã phai từ lâu. Loại hộp cũ rích, nham nhở có thể được dùng để đựng ảnh đã phai màu hay các kỷ vật gia đình quý giá khác. Tôi nhấc cái hộp lên, cầm nó bằng cả hai tay, quay trở ra, ôm chặt kho báu vào ngực.

Giờ tôi vào phòng tắm. Căn phòng lát đá cẩm thạch trắng hiện đại, những cái tủ màu sô cô la, ốp mặt kính màu xanh xám. Tôi đặt cái hộp lên trên mặt cẩm thạch màu kem, bên cạnh bồn rửa thứ hai, loại bồn rửa nên dành cho chồng hay người sống chung của tôi, hoặc người tình đã lâu không gặp trong đời tôi. Suốt thời gian sống trong căn hộ này, tôi chưa từng sử dụng nó lần nào.

Tôi mở nắp hộp giày màu đen làm lộ ra lớp phía trong độn bông, lót lụa hoàn toàn xa lạ với lớp vỏ bên ngoài. Những cái lọ. Rất nhiều lọ thủy tinh dáng thon, mỗi lọ đều to cỡ bằng ống xét nghiệm, đậy bằng nắp cao su. Không có những chiếc lọ chứa cho cô con gái này của Harry Day. Quỹ gen đang ngày càng đầy lên.

Hóa ra tôi chưa từng đếm đống lọ này. Ngay cả lúc này tôi vẫn thích ôm trọn tất cả. Bộ sưu tập. Tôi không muốn đếm những lọ riêng lẻ, tích lũy cóp nhặt hơn mười năm qua. Nhà tâm thần học không muốn biết những gì cô ta không muốn biết.

Tôi nhắm mắt lại. Giả vờ là bệnh nhân của chính mình. Tôi nghĩ có bao nhiêu cái lọ trong hộp? Một bài tập tương tự như hỏi ả nghiện rượu xem đêm qua ả nghĩ mình uống bao nhiêu rượu.

Tôi đếm đến mười hai. Một con số cao đến giật mình. Được làm tròn, tôi tự nhắc mình, bởi vì câu trả lời trên đầu lưỡi tôi là tám lọ. Lại như kẻ nghiện rượu bằng cách nào đó hiểu rằng mình có vấn đề, tôi muốn nói mình đã uống ba cốc, nhưng có khả năng hơn năm cốc... Ép mình phải thành thật. Nếu tôi không thực sự phủ nhận vậy thì tôi không thực sự có vấn đề.

Tôi mở mắt ra, đếm các lọ thủy tinh.

Hai mươi mốt.

Tôi loạng choạng, phải nắm chặt lấy mép trơn nhẵn của mặt kệ nhà tắm để khỏi ngã.

Hai mươi mốt.

Không. Sao có thể? Không thể nào. Không thể...

Tôi đếm lại. Đếm lại lần nữa.

Một cảm giác lạ lùng tràn khắp người tôi. Như thể khi tiếp nhận sự thật đáng sợ, kinh hoàng ấy, tâm hồn bị rút cạn khỏi cơ thể tôi theo đúng nghĩa đen. Từ trên đầu tôi, tâm hồn trườn xuống hai gót chân, trôi ra nền nhà tắm, rồi biến mất dưới cống thoát nước. Không còn là tâm hồn nữa, mà chỉ là linh hồn đen tối đang trở về nơi nó đến, cõi âm gian.

Tôi không thể...

Tôi cầm lên một lọ bất kỳ. Trên nhãn lọ có ghi Công nghệ Máy tính. Trong óc tôi chợt hiện lên hình ảnh của cảnh sát chụp nhanh cái tủ chứa đồ của cha tôi. Áo sơ mi hoa, cái lọ chứa ấy tôi đã đọc trong bức ảnh cảnh sát chụp bốn mươi năm trước. Một chi tiết đơn lẻ, ngẫu nhiên là tất cả những gì còn lại gắn kết mảnh da trong cái lọ với người thiếu nữ đã từng sống trong làn da ấy.

Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy. Tôi muốn ngồi xuống, nhưng gắng cưỡng lại bản năng này. Tốt hơn là nên đứng, ép bản thân phải đối mặt với tội lỗi của chính mình.

“Nhưng không đau đớn.” Tôi nghe chính mình thì thầm. “Thuốc gây tê cục bộ. Thậm chí họ còn chẳng biết...”

Bởi vì sau phủ nhận là sự giải thích duy lý. Tôi không phải là một con quỷ thực sự như cha tôi. Ông ta xẻ thịt các thiếu nữ, giam giữ họ làm con tin và tra tấn họ suốt nhiều ngày. Còn tôi chỉ lột một phần da rất nhỏ của bạn tình khi họ đang ngủ. Họ thậm chí chẳng có chút ngần ngại, không hề vặn mình hay cảm thấy mất mát. Một vật lưu niệm vô hại của một đêm duy nhất cùng nhau. Nên nhớ vài người thậm chí có thể sẵn sàng chấp nhận các điều khoản này: Em sẽ tặng anh một đêm cháy bỏng đáng nhớ, không đòi hỏi trách nhiệm, không ràng buộc, tất cả những gì anh phải làm đó là dâng hiến một sợi da mỏng, nó sẽ lành lại sau vài ngày...

Tôi giơ cái lọ có dòng chữ “Công nghệ Máy tính” lên, rồi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương phòng tắm. Ngắm nhìn người phụ nữ tuổi trung niên xinh đẹp, rõ ràng là thành đạt. Tôi tự hỏi cô ta đang cầm cái gì trên tay...

Rồi tôi nhớ lại hình ảnh vết máu của Thanh tra Phil trên ngón tay mình. Cảm giác về nó. Cái mùi của nó. Khao khát muốn nếm thử dâng trào.

Hai đầu gối tôi mềm nhũn. Tôi ngã gục xuống sàn đá lạnh lẽo. Bởi vì khi là người mắc phải chứng gen hiếm, ngay từ đầu tôi đã biết việc nuôi dưỡng sẽ không bao giờ là đủ. Tất cả chúng ta đều là những sản phẩm của tự nhiên. Và đây là bản chất của tôi. Tôi ôm siết cái lọ thủy tinh vào ngực mình như muốn bảo vệ.

Cái lọ chứa đầy formaldehyde và da người.

Chị tôi không thể phát hiện ra điều này. Không ai hết, tuyệt đối không ai được biết. Tôi đã thất bại, đã yếu đuối, không chống đỡ nổi nỗi ám ảnh về gen. Nhưng tôi có thể đánh bại nó. Chắc chắn thế. Tại sao không? Dĩ nhiên, ngoại trừ trước tiên tôi phải vượt qua tuần lễ lạ lùng, đáng sợ này khi bóng ma của cha tôi một lần nữa lượn quanh các con phố Boston, các thiếu nữ thì chết, còn bà chị gái điên rồ biết những chuyện chị ấy không nên biết.

Yêu cầu đầu tiên trong công việc, hủy tang chứng. Cái hộp, mấy cái lọ, dung dịch formaldehyde, những mảnh da. Tất cả phải biến mất.

Ngoại trừ việc làm thế nào? Formaldehyde thực sự là chất khí không màu, ban đầu được sử dụng trong các dung dịch nước nhằm mục đích bảo quản mẫu vật. Ngoài việc rất độc khi ở nồng độ cao, chất khí này có thể gây ra tác động tiêu cực lên hệ hô hấp trên, gây kích ứng da và có liên kết đến vài loại ung thư khác nhau. Chẳng cần phải nói, tiêu hủy an toàn các dung dịch phoóc-môn nói chung đòi hỏi phải xác định dung dịch này thuộc dạng chất thải nguy hiểm và phải tuân thủ theo những hướng dẫn thích hợp.

Nhưng tôi không thể mạo hiểm nghiên cứu văn bản về chất thải nguy hiểm.

Điều dễ nhất đó là đổ dung dịch trong vắt này xuống ống thoát nước, hoặc xả xuống bồn cầu, trông chờ hệ thống nước thành phố sẽ trung hòa thành công số lượng formaldehyde tương đối nhỏ này. Đáng tiếc tôi không dám chắc mánh đơn giản này qua mắt được pháp y. Trước hết, cái mùi hăng hăng có thể lâu tan, một thứ mùi đặc biệt mà không ai có thể nhầm sang hóa chất tẩy rửa bồn cầu. Ngoài ra, về sau này, trong trường hợp mưu đồ của chị tôi dẫn cả một đội thực thi luật pháp đến càn quét nhà tôi, liệu họ có thể vẫn phát hiện ra dấu vết của formaldehyde, chẳng hạn còn vương lại trên vòng treo khăn cạnh bồn rửa của tôi, hay còn vương lại trong các đường ống dẫn nước? Nói thật tôi không biết, chẳng ai dạy những chuyện này ở trường y.

Tôi sẽ phải mang dung dịch này ra khỏi căn hộ. Mang nó đi tiêu hủy ở chỗ khác. Cũng như với các mảnh da, đám lọ thủy tinh và cái hộp.

Trung tâm thương mại. Một không gian công cộng rộng lớn nơi tôi có thể ghé thăm nhiều cửa hàng cũng như các nhà tắm công cộng mà không gây nghi ngờ. Có thể vứt một thứ chỗ này, thứ khác chỗ kia. Sau đó có thể làm một chuyến đến cửa hàng tạp hóa. Một phụ nữ đang mua mấy thứ lặt vặt.

Có thể hiệu quả. Chừng nào tôi còn giữ bình tĩnh và kín đáo, luôn ghi nhớ rằng có máy quay ở khắp mọi nơi. Nếu có điều gì đó tôi học được từ chị gái sau bấy nhiêu năm, đó là lời dối trá giỏi nhất là lời dối trá được che đậy dưới nhiều lớp bằng sự thật. Tất nhiên tôi đã đến khu mua sắm có cửa hàng thời trang Ann Taylor ấy. Tất nhiên tôi đã mua sữa và bánh mỳ. Tại sao tôi không làm những việc như thế nhỉ?

Một kế hoạch tàm tạm hình thành trong đầu, tôi hít một hơi lấy bình tĩnh rồi bắt tay vào việc.

Đôi găng tay cao su tự nhiên. Một cái thùng thủy tinh to hơn chứa được toàn bộ dung dịch phoóc-môn, có thể là một cái hũ có nút đậy? Nhưng như thế nhìn sẽ rất kỳ cục. Bất kỳ ai thấy một phụ nữ bước vào nhà vệ sinh công cộng cầm theo cái lọ thủy tinh đầy ắp thứ chất lỏng đáng ngờ, đặc biệt tại Boston, những vụ đánh bom sau giải chạy marathon... Sẽ không hiệu quả.

Chai nước bằng thép không gỉ. Tôi có bốn, năm chai trong tủ chè trong bếp. Tôi chọn một chai ít cảm tình nhất, màu xanh kim loại vô thưởng vô phạt có nắp màu đen, đặt nó lên mặt kệ nhà tắm bên tay phải tôi. Tiếp theo là cái túi cỡ đựng vừa bánh sandwich đã mở bên tay trái.

Một mảnh da đơn lẻ đựng trong túi. Hai muỗng canh dung dịch đổ vào chai nước. Thật sự rất nhanh chóng. Một thập niên sưu tầm để rồi vứt bỏ trong chưa đầy mười lăm phút.

Tôi đóng kín túi, đậy nắp chai nước lại, cả hai đều nhét vừa vặn vào chiếc túi xách cỡ lớn của tôi.

Đương nhiên, giờ tôi phải đương đầu với vấn đề hai mươi mốt lọ thủy tinh trống rỗng.

Tôi có thể rửa sạch. Cho chúng chạy qua máy rửa bát đĩa, sau đó mang đến văn phòng. Các lọ thủy tinh trong văn phòng một nhà tâm thần học, không quá lạ lẫm. Nhưng liệu dấu vết formaldehyde có vương lại trên nắp cao su không? Chưa kể là dấu vân tay của tôi...

Lần này dùng túi bảo quản thực phẩm dung tích một gallon[*]. Hai túi tất cả. Tôi mở các nắp cao su, sau đó bọc hai lần túi quanh các lọ thủy tinh. Tiếp theo lấy cái búa dần thịt bằng thép không gỉ, đập vụn hết mọi thứ trong các túi bảo quản, làm giảm thể tích các lọ rỗng thành những mảnh vụn đủ nhỏ để làm sao xả hết được xuống bồn cầu, tại một điểm dừng khác trên hành trình hủy tang chứng.

Tôi cũng nhét cả cái túi dung tích một gallon vào túi xách, cũng như cái túi đựng mấy cái nắp cao su sẽ được quẳng vào thùng rác di động nào đó. Cái hộp thì đơn giản. Rốt cuộc nó chỉ là cái hộp giày. Tôi tháo lớp lụa bên trong, gập lại và nhét vào tủ. Miếng lót bằng bọt biển thì quẳng đi. Tôi sẽ phá nát cái hộp rồi thả xuống trung tâm thu gom phế thải của khu chung cư tôi ở.

Nếu bất kỳ món đồ nào trong số này bị truy ngược về tôi, có nghiêm trọng không nhỉ? Vâng, thưa Sĩ quan, tôi nhận ra cái hộp không đó. Tôi toàn cất trong tủ. Nhưng gần đây tôi có dọn nhà nên tiện thì quẳng đi. Hết chuyện.

Cuối cùng cũng xong, tôi cởi găng tay nhét vào túi. Tôi cũng sẽ quang nó đi luôn, nhưng tại một địa điểm khác. Như dấu vết những vụn bánh mì tội lỗi, vứt vương vãi dọc khu Boston rộng lớn.

Rồi tôi rửa tay. Rửa lần nữa, lần nữa và lần nữa. Tôi ngắm những ngón tay mình run rẩy và tự nhắc mình mọi chuyện ổn cả rồi. Mình đang làm đúng. Tôi không phải trở thành con người này, tôi sẽ không phải là con người này.

Ai cũng có thể thay đổi. Ngay cả sự cưỡng ép tâm lý sâu thẳm nhất cũng có thể vượt qua được bằng thời gian và nỗ lực.

Thế rồi tôi bước vào phòng ngủ, ngồi trên mép giường và khóc.

Vì bộ sưu tập của tôi đã biến mất và tôi không biết điều gì sẽ lại lấp đầy tôi, giúp tôi trải qua những đêm tồi tệ, hết sức tồi tệ như thế nữa.

Tôi cô độc.

Một đứa trẻ bị dính chặt vào chiếc ghế xe hơi cho trẻ, bị nhốt trong phòng chứa đồ tối om, cả thế giới thu bé lại vừa bằng một tia sáng mong manh báo điềm gở...

Chẳng nhìn thấy gì, nhưng có quá nhiều thứ để nghe.

Hiểu được ít nhưng lại tiếp thu tất cả, giống như những con tiểu yêu đang mắc kẹt trong tâm trí tôi.

Xin anh đấy, Harry, đừng đụng vào con bé.

Bất thình lình... tôi đứng bật dậy khỏi mép giường. Lao vào văn phòng tại nhà. Hất tung một cuốn sách, mở tung tủ hồ sơ, tìm kiếm, tìm kiếm, tìm kiếm.

Kia rồi. Bộ hồ sơ cha nuôi đã biên soạn nhiều năm trước về vụ án của Harry Day. Gấp gáp lật giở qua các trang, các bức ảnh, xem lướt qua rất nhiều ghi chép của thanh tra. Cho đến khi tôi tìm thấy nó. Một báo cáo từ văn phòng điều tra những cái chết bất thường.

Một trăm năm mươi ba.

Đúng hệt như chị tôi đã dự đoán, nhớ chứ, rằng tôi đã biết.

Bộ sưu tập riêng của cha tôi. Một trăm năm mươi ba mảnh da người được bảo quản trong gần ba tá lọ có nút đậy.

Tôi nhấc điện thoại quay số gọi Thanh tra Warren.

1 gallon (Mỹ) bằng khoảng 3,8 lít.