Chương 21
“Em nghĩ Shana Day, một tù nhân bị giam giữ gần ba mươi năm, bằng cách nào đây có liên hệ với kẻ được gọi là Sát Thủ Hoa Hồng à? Thực ra, Shana thậm chí có thể là người giật dây?”
“Vâng.”
“Ngay cả khi cô ta bị biệt giam? Không có người hâm mộ? Không có bạn thư từ qua lại. Thậm chí không có một tù nhân nào tuyên bố rằng thích cô ta?”
“Chính xác.”
“Được rồi.” Alex ngồi xuống đối diện D.D. tại bàn bếp, còn cô đang ngồi chườm đá trên vai. “Anh có thể chỉ là nhà phân tích hiện trường tội ác tầm thường, nhưng anh bối rối quá.”
D.D. vừa quay về nhà từ cuộc thẩm vấn buổi sáng với Shana, sau đó là cuộc nói chuyện giữa cô và Phil cùng phóng viên Charlie Sgarzi. Liếc quanh ngôi nhà thì rõ ràng Alex cũng bận rộn không kém khi cô đi vắng. Những ổ khóa tối tân mới cứng sáng long lanh trên cửa ra vào, trong khi các cửa sổ được gia cố, và giờ đây chốt gỗ có thể khóa hiệu quả các thanh trượt từ bên trong. Anh còn tự ý nâng cầp hệ thống an ninh trong nhà của họ bằng mấy chiếc máy quay kích hoạt theo chuyển động, có thể truy cập được từ điện thoại di động thông minh. D.D. cảm thấy hơi giống như đang tham gia chương trình truyền hình thực tế trên ti vi, nhưng xét đến chuyện họ phải đưa Jack về nhà chỉ vài giờ nữa...
“Được đấy.” Cô chỉ nói có vậy.
Alex gật đầu thỏa mãn.
Vậy ra đây là trật tự thế giới mới của họ. Sống như tù nhân/ người tham gia chương trình thực tế trên ti vi đến chừng nào tóm được nghi phạm sát nhân đã đột nhập vào nhà họ, đích thân gửi lại thông điệp chúc chóng lành bệnh.
“Tất nhiên anh bối rối rồi.” D.D. lên tiếng. “Anh là người say mê bằng chứng, và trong lúc này đó chính là thứ ta đang thiếu. Anh biết đấy, thiếu bằng chứng hiện tại.”
“Phải.” Alex đồng tình.
“Thỏa thuận thế này nhé: Bằng chứng trực tiếp rõ ràng sẽ là một lá thư Shana Day gửi cho nghi phạm giết người của ta, kẻ được cho là Sát Thủ Hoa Hồng. Tuy nhiên, dựa trên những gì Giám thị McKinnon nói với chúng ta, thư từ viết tay hầu như không cần thiết với hình thức liên lạc thực sự phía sau bốn bức tường nhà tù. Rất có thể Shana đã tạo ra một kiểu hệ thống mật mã nào đó dựa trên các cuốn sách trong thư viện, hay những đôi tất trên cửa sổ, hoặc con số những món ăn để lại trên khay đồ ăn. Ai mà biết được. Nhưng nó đã được rất nhiều tù nhân thực hiện nhiều lần. Căn cứ vào chuyện Shana thông minh như thế nào, chẳng có lý do gì cho rằng cô ta không thể vươn tay ra ngoài cửa xà lim.”
“Hợp lý đấy.” Alex tán thành. “Nhưng... là kẻ nào? Em đang nói cha phóng viên này cho rằng cô ta có kẻ trợ giúp từ trước khi bị tống giam. Có lẽ là một tình bạn ba-mươi-năm-chưa-từng-thấy à?”
D.D. nhún vai. “Theo thông tin thu thập được, Shana chưa hề có bất kỳ mối liên hệ nào trong tù. Do đó sẽ hợp lý hơn khi cho rằng cô ta có đồng minh cô độc từ trước khi bị tống giam.”
Alex liếc xéo sang cô, rõ ràng là hoài nghi. “Và gã này do thám thay cô ta?”
“Chúng ta có nhiều báo cáo rằng Shana biết nhiều thứ cô ta không nên biết.”
“Vậy là Shana có được thông tin và sức mạnh. Còn người bạn tưởng tượng của cô ta? Hắn làm thế vì cái gì?”
D.D. bĩu môi. “Để cho vui chăng? Hoặc kiếm chuyện gay cấn? Làm sao em biết được? Em đâu có điên. Kiểu người có quan hệ gắn bó với những kẻ sát nhân lột da người ư, chưa đến mức đấy.”
Alex trợn tròn mắt. “Thế còn Melvin?” Anh hỏi, ra hiệu về phía vai cô đang chườm đá.
“À anh biết đấy, hắn ta là bản thể lập dị bình thường của chính hắn. Có khả năng hôm nay em đã ép hắn hơi quá.”
Alex liếc sang cô rất nhanh.
“Nghĩ lại, hóa ra chơi mấy trò trí tuệ với một trong những nữ sát thủ khét tiếng nhất Massachusetts thú vị ra phết, ít nhất nó giúp em quên đi đau đớn. Ai biết được?”
Chồng cô thở dài đánh thượt. Rất có thể ngay bây giờ anh đang ước gì mình đã lấy một thợ làm bánh, hay có thể là một thủ thư rất ngoan hiền điều hành các chương trình giáo dục trẻ em tuyệt vời làm vợ. Nhưng anh đáp nhanh: “Được rồi, cứ làm theo cách của em đi. Chừng nào Melvin còn không quá lập dị và em chưa quá mệt... thì anh có một vấn đề khác với giả thuyết về tội ác của em đấy.”
“Là gì thế?”
“Tại sao lại là bây giờ?”
“Ý anh là sao?”
“Tại sao lại là bây giờ?” Alex nhắc lại. “Giả sử Shana cùng đối tác bí ẩn của cô ta đã có quan hệ trong hơn ba mươi năm đi, tại sao vụ án mạng đầu tiên lại diễn ra mới bảy tuần trước? Chẳng phải tất cả bọn sát nhân đều có, em gọi là cái gì ấy nhỉ, một biến cố mang tính châm ngòi đó sao? Về cơ bản là sau ba mươi năm, đã xảy ra chuyện gì mà quan hệ của chúng phát triển đến mức độ như này rồi?”
“Lễ kỷ niệm ba mươi năm vụ giết Donnie Johnson sắp tới.” D.D. phỏng đoán.
“Thật không? Bởi vì còn lễ kỷ niệm mười năm thằng bé bị giết thì sao? Hay hai mươi năm, hai mươi nhăm năm? Điều gì khiến con số ba mươi trở nên thần diệu vậy?”
“Làm sao mà em biết được!”
“Và tại sao lại là em?”
“Là em cái gì cơ?”
“Thì đó. Sát Thủ Hoa Hồng, được cho là người mà Shana Day đỡ đầu, giờ đây hắn đang dành ba mươi năm học hỏi sư phụ, cuối cùng cũng tốt nghiệp, giết chết nạn nhân đầu tiên của hắn rồi nhắm vào em, Thượng sĩ D.D. Warren. Xô em ngã cầu thang. Gửi đến nhà em những kỷ vật yêu thương. Đó là cố tình đấy, D.D., đừng bảo anh rằng không phải thế...”
“Em không nói là...”
“Thế nên sao lại là em?” Anh vẫn khăng khăng. “Thậm chí ba mươi năm trước em còn chưa làm cảnh sát, khi Donnie Johnson bị sát hại. Em chẳng có mối liên hệ gì với hắn hoặc Shana Day. Vậy thì tại sao lại lôi em vào mớ hỗn độn này? Tại sao lại lôi bất kỳ thanh tra nào vào mớ hỗn độn này?”
D.D. cau có. “Nếu anh mà còn tiếp tục chất vấn em thế này, em sẽ đòi ăn món Tàu mang về đấy.”
“Xong.”
“Thế thì được. Thứ nhất, nó không giống như chúng ta đã điều tra xong. Chúng ta biết giả thuyết này nảy sinh nhiều câu hỏi chưa được trả lời hơn là mang lại những câu hỏi có lời đáp. Đó là lý do tại sao Phil sẽ tiếp xúc với các sĩ quan phụ trách việc thả bất kỳ tù nhân nào từng ở chung trại giam với Shana Day. Ai mà biết được? Có thể một trong số họ mới được thả ra ba tháng trước, và sau khi có khoảng thời gian chất lượng chuyện trò với Shana, bèn quyết định dấn thân vào triều đại kinh hoàng của riêng cô ta, đi sưu tầm da người. Có thể em thậm chí còn có mối liên kết với tù nhân đó. Điều ấy là có thể. Em đã dự đoán đây sẽ là một danh sách dài các đối tượng thẩm vấn.”
Alex làm thinh. Đối diện cô, đôi mắt anh ánh lên vẻ sâu sắc. “Chúng ta lại quay về với khả năng Sát Thủ Hoa Hồng là phụ nữ. Như thế sẽ càng thêm khó khăn đấy, nếu xét đến số lượng các tội phạm nữ từng có tiếp xúc với Shana Day qua chừng ấy năm. Nếu Shana là chìa khóa và đã bảo bọc một người nào đó, nên có thể nói dường như nhiều khả năng nhất là em đang đi tìm một nữ tù nhân khác, hiện mới được thả tự do.”
“Nhắc lại lần nữa, không có tấn công tình dục, chèn ép đường thở là nguyên nhân tử vong... Chúng ta vẫn đang đi tìm Pat, chứ không phải Bob.” D.D. đồng ý. “Còn chuyện tại sao lại nhắm vào em... có thể chúng ta quay về giả thuyết đầu tiên của mình. Em đã có mặt tại hiện trường vụ án đầu tiên, em làm kẻ sát nhân giật mình, và ngay cả sau khi bị xô xuống cầu thang, em vẫn tái xuất hiện. Nếu kẻ sát nhân của chúng ta là kẻ siêu độc ác, thì rõ ràng em là một siêu cảnh sát. Bọn em sinh ra để đối đầu với nhau.”
Alex nhìn thẳng vào cô.
Cô lờ đi. “Cuối cùng anh đã đúng về chuyện biến cố châm ngòi. Chắc phải có lý do để lúc này các vụ án mạng đó xảy ra. Nói thẳng, việc phóng thích một nữ tù nhân quen biết Shana Day vẫn là một việc làm đúng đắn như bất kỳ việc nào khác.”
“Dòng thời gian.” Alex nêu rõ. “Anh muốn dòng thời gian, anh muốn động cơ, anh muốn bằng chứng. Rồi anh muốn vợ anh an toàn. Và không nhất thiết phải theo thứ tự đó đâu.”
“Tốt rồi. Giờ em muốn món gà của quán Tướng Tso. Nếu không vì em, hãy vì Melvin.”
“Mẹ kiếp Melvin.” Anh thốt lên.
Cô mỉm cười, dịu dàng đáp: “Em yêu anh.”
Anh không đáp lại, không cần phải thế. Anh hôn cô, thật nồng cháy lên môi.
Rồi vớ lấy chìa khóa, anh đi mua món ăn Tàu mang về cho cô.
Điện thoại reo chuông năm phút sau đó. D.D. ngạc nhiên khi thấy Adeline đang gọi.
“Chào, tôi có một câu hỏi cho cô đây.” D.D. nói ngay lập tức.
“Về cái vai của chị à?”
“Không, về chị gái cô.”
Đường dây im lặng một lúc. Khi Adeline lại lên tiếng, giọng cô ấy cảnh giác hơn. “Vâng?”
“Chúng tôi đang hành động với giả định rằng chị cô có một đối tác nào đó ngoài bốn bức tường phòng giam. Và đối tác này đang sát hại các nạn nhân theo phong cách tương đồng với cha cô, Harry Day.”
“Đó là một giả thuyết.”
“Tại sao lại là bây giờ? Chị cô đã bị biệt giam ba mươi năm rồi, tuy nhiên các vụ án mạng chỉ bắt đầu vào bảy tuần trước. Giữa khoảng thời gian này chuyện gì đã xảy ra?”
“Shana gặp gỡ ai đó mới chăng?” Adeline chậm rãi lên tiếng nhưng có vẻ không thuyết phục lắm. “Hoặc... tên Sát Thủ Hoa Hồng này... những bản năng giết người của hắn ta hay ả ta đã được nghiền ngẫm một thời gian. Cuối cùng kẻ sát nhân liên hệ với Shana, và câu trả lời của chị ấy chính là sự khởi đầu.”
“Nhưng làm sao Sát Thủ Hoa Hồng và Shana tìm được nhau và thậm chí bắt đầu liên lạc với nhau? Vị khách duy nhất của cô ta là cô đúng không? Và bức thư mới duy nhất của cô ta do Charlie Sgarzi gửi, mà cô ta chưa hề trả lời. Thế nên anh ta mới phải truy tìm cô.”
“Đúng.”
D.D. đợi chờ một lát. Cô thấy tò mò liệu Adeline có bắt lấy ý ám chỉ cô ấy là người duy nhất đến thăm Shana. Một người phụ nữ cùng chia sẻ quỹ gen méo mó. Một nhà tâm thần học từng theo học bốn năm tại trường y.
Khi Adeline không nói gì, D.D. nói tiếp, giọng vẫn rất nhanh, mục đích hỏi thêm thông tin thay vì chia sẻ những nghi ngờ.
“Như Giám thị McKinnon đã đề cập, tâm trạng của Shana vài tháng trước đã thay đổi. Cô ta ngày càng bị trầm cảm hơn. Cô có biết tại sao không?”
“Không, nhưng Shana gần như không phải loại người hay ngồi nói về những cảm xúc của mình. Theo quan điểm lâm sàng, chị tôi mắc chứng trầm cảm. Tình trạng này đang diễn ra. Có vài thời điểm đơn giản là khá hơn những thời điểm khác.”
“Nhưng xét đến chuyện cô ta bị trầm cảm, có thể đã xảy ra chuyện gì đó khởi đầu chu kỳ suy sụp ấy?”
“Có thể thế.”
“Nhưng cô không biết là chuyện gì à?”
“Không. Cuộc đời chị ấy rất... hạn hẹp.” Giọng Adeline bất chợt lên cao. “Cho dù lễ kỷ niệm ba mươi năm vụ giết Donnie Johnson đang đến gần, kết hợp với chuyện Charlie Sgarzi liên hệ và đề nghị được phỏng vấn... Điều đó chắc chắn đã gây ra phản ứng cảm xúc ở Shana. Bất chấp chị nghĩ gì, những cảm xúc của chị ấy đối với Donnie rất lộn xộn. Chị ấy sẽ không nói về thằng bé, cả bây giờ cũng vậy, đó gần như là một dấu hiệu chắc chắn cho thấy cái ngày đó vẫn làm phiền chị ấy. Nếu chị ấy thực sự không biết hối hận, hẳn chị ấy sẽ nói về nó và/hoặc chuyện đã xảy ra ngày hôm đó thật thoải mái và thường xuyên. Nhưng chị ấy không nói.”
“Được rồi.” Tâm trí D.D. vẫn đang quay cuồng. Alex đã đưa ra một quan điểrn vững chắc. Dòng thời gian là quan trọng. Tất cả những kẻ giết người đều có một biến cố châm ngòi. Vậy thì hai, ba tháng trước, đã xảy ra chuyện gì khiến Sát Thủ Hoa Hồng xuất hiện trên thế gian này?
“Cô có biết gì về cái gọi là những vụ giết người theo nhóm không?” D.D. hỏi, căn cứ thực tế mình đang nói chuyện với một nhà tâm thần học được đào tạo. “Những mối quan hệ thế này giờ hiếm lắm. Đã từng có một số vợ-chồng hoặc các nhóm sát thủ có “quan hệ lãng mạn” kiểu nào đó. Có một cặp anh em họ đi giết người cùng nhau. Dù là cách nào cũng luôn có một đối tác nắm quyền kiểm soát, còn người kia thì phục tùng.”
“Chị nghĩ Shana và Sát Thủ Hoa Hồng là cặp đối tác à?” Adeline đột ngột hỏi. “Chị ấy ra lệnh, còn hắn hành động?”
“Có thể cô ta là người hành động.” D.D. nói, rồi lại chờ đợi.
Adeline đơn giản chỉ tỏ ra bối rối. “Chị gái tôi ư? Chị ấy đang ngồi sau song sắt cơ mà.”
“Không, là Sát Thủ Hoa Hồng, nếu hắn là nữ thì sao?”
“Chuyện này cực kỳ hiếm.” Adeline đáp ngay. “Hầu hết những kẻ sát nhân hàng loạt đều là nam, vì nam giới có nhiều khả năng bộc phát cơn cuồng nộ hơn phụ nữ. Vài phụ nữ từng là những kẻ săn mồi hàng loạt hầu hết đều nằm trong phạm trù góa phụ đen, thứ kích thích họ không phải là tình dục hay bạo lực mà là lợi ích tài chính, thuê sát thủ hoặc đầu độc theo phương thức mình lựa chọn. Còn Sát Thủ Hoa Hồng trực tiếp tấn công, rồi lột da nạn nhân, vậy...”
“Nghe có vẻ giống chị cô đấy!”
Im lặng. Rồi cô ấy nói: “Thực ra...”
“Không có tấn công tình dục.” D.D. nói thêm. Một đòn mạo hiểm. Chi tiết này không được tiết lộ trên báo chí, cô giờ đây đang chính thức tuồn thông tin mật cho người không nằm trong nhóm điều tra vụ án. Nhưng D.D. đang câu cá, và cô phải dùng một cái gì đó làm mồi.
“Tôi hiểu.” Giọng Adeline đã dịu lại, chuyển sang suy tư hơn. “Vậy thì có thể Sát Thủ Hoa Hồng là một bạn tù. Đó là cách ả quen biết Shana, nơi họ có tiếp xúc. Việc này chắc chắn giải thích được làm thế nào Shana có thể gặp gỡ ai đó, mà không cần có người đến thăm tù hay có bạn bè mới mẻ thư từ qua lại. Nghĩ lại thì...”
D.D. chờ đợi. Adeline thở dài đánh thượt.
“Thật tôi không thể hình dung được.” Cuối cùng, nữ bác sĩ nói: “Và không chỉ vì chị tôi phản xã hội quá mạnh, mà còn vì nếu chuyện như thế này xảy ra, Shana có bạn, thậm chí là người tình, thì Giám thị McKinnon hẳn sẽ biết. Đừng để bị đánh lừa bởi vẻ khiêm tốn của bà ấy sáng nay. Như các giám đốc nhà giam lớn khác, không còn ai thích hợp hơn McKinnon cho nhiệm vụ này. Chẳng có chuyện gì đang diễn ra sau bức tường nhà tù qua được mắt bà ấy. Có nghĩa là nếu thật sự xảy ra mối quan hệ đó, bà ấy hẳn đã nói cho chúng ta nghe rồi.”
“Trừ phi bà ta không muốn bất kỳ ai biết.” D.D. nói. Cô không thể kiềm chế. Những từ ngữ cứ thế tuôn ra.
“Ý chị là gì?”
“Chuyện gì xảy ra nếu đó không phải là một bạn tù? Chuyện gì xảy ra nếu đó là một lính gác? Lính gác là nam hay nữ chẳng quan trọng. Một chuyện như thế sẽ chẳng tốt đẹp gì cho bất kỳ ai, đặc biệt là đối với Giám thị McKinnon. Bà ta rõ ràng rất lấy làm tự hào trước thực tế rằng Shana chưa hề giết bất kỳ sĩ quan quản chế nào trong phiên trực của mình. Lật lại vấn đề nếu đó là vì nữ sát thủ khét tiếng nhất Massachusetts đã lên giường với các sĩ quan thay vì...”
Adeline thở dài não nuột. “Tôi không biết. Tôi cho rằng cái gì mà đã liên quan đến chị tôi, thì câu trả lời thành thật là chuyện gì cũng có thể xảy ra được.”
“Cùng giả sử rằng có một mối quan hệ. Nam, nữ, lính gác, bạn tù, cái gì cũng được. Với một người như Shana, mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào?”
“Shana sẽ là kẻ nằm quyền kiểm soát.” Adeline nói tiếp không ngần ngừ. “Chị ấy không có lòng thấu cảm, không có khả năng gắn bó với người khác. Có nghĩa là nếu chị ấy đang trong một mối quan hệ, thì người kia sẽ phải làm tất cả mọi việc để chị ấy được vui. Một khi không còn động cơ tha thiết kéo dài quan hệ nữa, Shana đơn giản là sẽ chấm dứt nó.”
“Điều này có bao gồm quan hệ của cô ta với cô không?” D.D. tò mò hỏi.
“Thực ra chị ấy là người bắt đầu trước. Chị ấy viết thư cho tôi.”
“Bao giờ?”
“Lâu lắm rồi, Thanh tra.”
“Vậy là... cô ta thực sự theo đuổi một vài mối quan hệ?”
“Căn cứ theo tấm gương cô độc qua quãng thời gian hơn ba mươi năm...”
“Nhưng cô ta say mê cô, Adeline. Ai cũng thấy thế. Nếu cô bất ngờ ngừng thăm nuôi, tạm ngừng tất cả mọi tiếp xúc, cô có nghĩ cô ta đơn giản sẽ chấp nhận sự vắng mặt của cô, và chịu ngồi yên trong xà lim không?”
Đường dây bên kia im lặng một lúc lâu. “Không.” Cuối cùng Adeline đáp. “Shana sẽ làm chuyện gì đó. Nhiều khả năng nhất là phản ứng tiêu cực một cách quá đáng đến chừng nào tôi quay lại.”
“Cô ta quỷ quyệt. Cô ta có thể rời bỏ cô nhưng cô không thể làm ngược lại phải không?”
“Chính xác. Đó là vấn đề của quyền lực. Vì là chị gái, nên chị ấy tự xem mình là kẻ kiểm soát trong quan hệ của chúng tôi. Chị ấy sẽ không để tôi bỏ đi nếu chị ấy không cho phép. Nếu làm thế sẽ chẳng khác gì cái tát vào mặt.”
“Ba tháng trước tôi không tin rằng cô đã đe dọa ngừng đến thăm đấy chứ?”
“Không. Tôi không đe dọa chị tôi như thế, Thanh tra. Như thế sẽ là tự hạ thấp mình bằng chị ấy. Chúng tôi có... cãi vã vặt vãnh. Nhưng tôi cố gắng đảm bảo mức độ gắn bó chị em điển hình hơn, và không chia rẽ nhau bằng trò chơi quyền lực không cần thiết.”
D.D. gật đầu. “Như vậy là Shana muốn nắm quyền kiểm soát mối quan hệ. Tức là nếu cô ta có quan hệ với ai đó ngoài bức tường nhà tù, thì cô ta phải là người giật dây. Nhưng làm thế nào? Cô ta đang bị biệt giam. Làm sao cô ta bắt liên hệ được với người kia, làm sao bảo đảm hắn sẽ nghe lệnh của mình rồi các thứ?”
Im lặng lâu hơn. “Chị ấy hẳn sẽ phải có một thứ mà bên kia muốn. Một thứ để chị ấy có thể khống chế hắn ta hoặc ả ta. Lời đe dọa phơi trần mối quan hệ. Hoặc có thể chỉ là những đe dọa bình thường. Chị tôi có thể trở nên rất đáng sợ. Có khả năng người kia, Sát Thủ Hoa Hồng, nằm trong tầm ảnh hưởng của chị ấy. Ả đang làm cái việc ả đã hứa sẽ làm vì Shana vừa đe dọa vừa hấp dẫn ả rất nhiều.”
“Chị cô là Charles Manson.” D.D. nói thêm.
“Chúa cứu vớt chúng ta.” Adeline thở dài. “Nhưng không phải đâu. Shana không đủ sức thu hút đến vậy. Còn lâu mới được thế. Nhưng theo cách của tình yêu, điều này không ngăn cản một kẻ nào đó ngoài kia bị chị ấy mê hoặc. Và một kẻ là tất cả những gì chị ấy cần.”
D.D. gật đầu, lĩnh hội câu nói này.
“Tôi có tiến triển mới....” Adeline nói tiếp. “... về con số một trăm năm mươi ba. Tôi đã xem qua hồ sơ về Harry Day. Theo báo cáo của nhân viên điều tra những cái chết bất thường, tất cả đều nói về bộ sưu tập các lọ đựng có nắp đậy của hắn, hắn đã thu hoạch được một trăm năm mươi ba mảnh da người.”
D.D. trố mắt. “Có phải là mối liên kết của chúng ta không? Harry Day đã từng sưu tập một trăm năm mươi ba mảnh da và đó là con số ưa thích mới mẻ của chị cô? Cô nghĩ cô ta biết được con số ấy bằng nào? Tra cứu, hay có thể nghe từ tay phóng viên nào đó đang nghiên cứu về cha cô ta nhiều năm về trước?”
“Tôi đã kiểm tra rồi. Thực sự không có nhiều bài viết về Harry. Và tôi không tìm thấy bài báo nào miêu tả hiện trường vụ án ở mức độ đặc trưng đến thế. Thậm chí tôi còn tra cứu trên mạng tên ông ta kèm theo con số một năm trăm mươi ba. Không ra kết quả nào.”
“Phải chăng chị cô tiếp cận được báo cáo của cảnh sát? Tự tạo cho mình một bản sao?”
“Đáng ngờ lắm. Tất nhiên chúng ta có thể kiểm tra với thủ thư nhà tù, để xem Shana có thiên hướng nghiên cứu những loại chủ đề nào.”
D.D. cắn môi, cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết. Cô chậm rãi nói: “Vào lúc cuối ngày, Shana cung cấp cho chúng ta một con số truy ngược về cha cô ta. Nhưng đúng là con số ấy, phải không? Thế nghĩa là cô ta biết gã đã sưu tập bao nhiêu mảnh da. Giờ chúng ta cũng biết. Vậy con số này không nhất thiết là thứ khiến ta phải quá lo lắng.”
Im lặng. Im lặng rất lâu. Lâu đến nỗi D.D. chịu đựng một cảm giác nhạy bén bất ngờ rằng linh tính báo sắp có điềm gở, trong khi Melvin lại bắt đầu nhức nhối.
“Sát Thủ Hoa Hồng.” Adeline bắt đầu, và D.D. không còn muốn nghe cô ấy nói tiếp. “Hắn đã lột các mảnh da của nạn nhân. Tôi không cho rằng pháp y của chị biết chính xác là bao nhiêu mảnh.”
D.D. nhắm mắt lại, không nói gì.
“Tất nhiên chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng nếu những con số này trùng...”
“Chị cô đã cho thấy mối liên hệ hữu hình giữa cô ta và Sát Thủ Hoa Hồng. Chứng minh cô ta có dính líu đến đống hỗn độn này một lần và mãi mãi.”
“Tôi đang đoán tiếp theo chị sẽ gọi cho bên pháp y.”
“À, tôi định làm vậy.”
“Thanh tra, Shana chẳng làm gì mà không có lý do. Câu hỏi không phải là đối tác của chị ấy nhận được gì từ mối quan hệ này. Mà là Shana nhận được gì từ đó? Chị ấy được lợi gì? Và tôi có thể cho chị biết, câu trả lời cho câu hỏi đấy không đơn giản đâu. Nó sẽ dễ dàng hơn nhiều đối với tất cả chúng ta nếu chị tôi chỉ là một kẻ cuồng sát bình thường. Nhưng không phải thế. Chị ấy thông minh, có chiến lược và... phức tạp. Chị ấy đã mất ba mươi năm cuộc đời ngồi sau song sắt. Nếu tất cả chuyện này chỉ là bước đầu để chị ấy được phóng thích, một đợt nghỉ phép ngắn gọn để đổi lấy sự hợp tác, như chị ấy đã ám chỉ vào sáng hôm nay...”
“Thế ư?”
“Thì chị ấy sẽ không quay lại đâu, D.D. Tôi biết rất rõ chị tôi. Trong tâm trí mình, chị ấy chỉ phạm một sai lầm khi còn là một đứa bé...”
“Ý cô là giết chết một đứa trẻ khác à?”
“Không, ý tôi là để bị bắt quả tang giết một đứa trẻ khác. Ở trong tù, cuộc đời của Shana đã chấm hết. Nhưng ở ngoài... Bất kể chuyện gì đang diễn ra ở đây, bất kể Shana đang tìm kiếm cái gì, chúng ta đều không thể trao nó cho chị ấy. Vì chị ấy sẽ thắng còn chúng ta sẽ thua.”
“Đây là ý kiến của cô với tư cách là nhà tâm thần học chuyên nghiệp, hay là em gái của chị cô?”
“Chị có anh chị em không, Thanh tra?”
“Không, tôi là con một.”
“Trong suốt tuổi thơ của mình, tôi cũng vậy. Thế nên tôi luôn trung thành với hình ảnh nhà tâm thần học chuyên nghiệp. Chị sẽ gọi đến văn phòng pháp y chứ?”
“Tôi sẽ gọi. Trong khi đó chúng ta sẽ chưa đi đến kết luận vội. Và chúng ta nhất định, tuyệt đối không để mình phải điên đầu với đám hỗn độn này.”
D.D. có thể thực sự nghe thấy nụ cười mệt mỏi của Adeline trên đầu dây. “Cho tôi biết nó hiệu quả thế nào với chị nhé, Thanh tra. Về phần mình tôi sẽ đi mua sắm. Một chút liệu pháp mua sắm có thể làm giảm bớt gánh nặng trong tâm hồn bất kỳ phụ nữ nào.”
Nữ bác sĩ gác máy. D.D. gọi cho văn phòng pháp y. Cô phải đợi mười phút Ben mới nhận cuộc gọi. Thật ra mà nói, ông ta vừa sắp xếp và phân tích xong các mảnh da thu được từ nạn nhân đầu tiên đầu giờ chiều. Ông ta đếm được một trăm năm mươi ba mảnh.
“Thực sự tôi đoán có một trăm sáu mươi mảnh bị lột.” Ông nhanh chóng nói tiếp. “Với bảy mảnh bị lấy đi làm quà lưu niệm. Tất nhiên tôi không có đủ bằng chứng. Con số một trăm sáu mươi ấy chỉ là làm tròn số thôi, và tôi thấy rõ rằng một số lượng nào đó mảnh da vẫn đang mất tích.”
D.D. cảm ơn ông vì báo cáo này, ngắt cuộc gọi, gục đầu xuống. Chẳng quan trọng nữa, cô nghĩ. Không cần biết Sát Thủ Hoa Hồng đã lột tổng cộng một trăm sáu mươi, một trăm năm năm hay một trăm sáu mươi mốt mảnh da. Vấn đề là con số chính xác còn lại để các nhà điều tra tìm kiếm và liệt kê. Một trăm năm mươi ba.
Một con số tưởng nhớ Harry Day. Như con gái của hắn, Shana đã dự tính.
“Mình nhất định, tuyệt đối sẽ không để mình phải điên đầu với đám hỗn độn này.” Cô lẩm bẩm, rồi văng tục: “Chết tiệt.”