Chương 22
Khi mở mắt vào giữa đêm và thấy một kẻ sát nhân đứng lù lù giữa phòng ngủ, bạn cảm thấy thế nào? Trong tích tắc khi bạn chớp mắt một cách máy móc, phải, đúng thế đấy, cái bóng của một gã đàn ông ở ngay dưới chân giường bạn, không thể nào. Quả thật là... không thể nào.
Bạn có thét lên không? Hay nỗi kinh hoàng bóp nghẹt cổ họng bạn, siết chặt lồng ngực bạn nhanh như chớp và dễ như trở bàn tay khi hắn sắp ra tay. Sự phủ nhận. Sự bất lực từ bên trong. Chuyện này không thể xảy ra được. Không phải tôi. Không phải ở đây. Tôi không phải là kiểu người đó. Tôi không sống kiểu sống như thế này, tôi không phải hứng chịu cách chết như thế này.
Thế rồi trong bóng tối lưỡi dao sắc bén lóe sáng vung lên...
Các suy nghĩ của tôi tản mát. Tôi guồng chân lang thang trong trung tâm mua sắm đèn đóm sáng trưng, bao quanh tôi là một biển người, thận trọng lảng tránh tất cả những tiếp xúc mắt khi tôi nắm chặt cái túi xách ngoại cỡ và làm việc của mình.
Tại gian hàng của Ann Taylor. Ngoan ngoãn ướm vào người chiếc áo khoác màu kem, chiếc quần dài len màu da lạc đà. Liếc mắt một lần vào thẻ tên cô nàng bán hàng trẻ trung vui vẻ, hoạt bát. Rồi nhận ra bàn tay trái nhợt nhạt của cô nàng không mang nhẫn, và tự hỏi liệu cô nàng này có nhà riêng không, một phụ nữ độc thân tự tin với căn hộ của riêng mình. Cô nàng có mái tóc nâu giống tôi, một nụ cười thật tươi.
Tôi tự hỏi liệu cô nàng có thuộc mẫu nạn nhân Sát Thủ Hoa Hồng ưa thích. Tôi chưa từng nghĩ phải hỏi về màu tóc, đặc điểm sinh học. Ted Bundy ưa thích những nàng tóc vàng. Còn người bạn khả dĩ của chị tôi thì sao?
Tôi phóng như bay vào nhà vệ sinh nữ, ơn giời không có ai bên trong. Trong căn phòng nhỏ ở cuối dãy. Rót hết chai nước kim loại màu xanh. Xả dung dịch formaldehyde xuống bồn cầu. Giật nước.
Rồi quay lại bồn rửa, tráng sạch cái chai mạnh hết mức có thể. Một bà mẹ bước vào, lỉnh kỉnh với ba cái túi đựng đồ mua sắm to đùng và hai đứa trẻ con. Chị ta yếu ớt mỉm cười với tôi, rồi mất hút vào căn phòng vệ sinh ưu tiên với con nhỏ và đồ đạc của mình.
Tôi làm ra vẻ đổ đầy lại nước vào chai để dự phòng. Bỏ tọt cái chai vào túi, tôi ghì chặt cái túi dung tích một gallon đựng thủy tinh nghiền vụn. Hoặc có thể đó là cái túi cỡ nhỏ đựng da người.
Tôi rời trung tâm thương mại, lái xe đến siêu thị bán lẻ Target, nơi ít nhất tôi có một danh mục hàng cần mua sắm.
Sáu giờ chiều rồi. Mặt trời đã lặn, trời đang tối dần. Cùng với những người đi làm về bằng xe buýt đang tất ta tất tưởi, đầu cúi gằm, chúng tôi hoàn thành nốt những việc lặt vặt cuối cùng trước khi thẳng tiến về nhà.
Phòng vệ sinh nữ tại Target đông đúc hơn nhiều. Tôi phải chờ đến lượt vào trong, cảm thấy ngày càng bồn chồn. Cuối cùng, một phòng còn trống. Tôi đứng trước bồn cầu, mò mẫm vào trong túi, muộn màng nhận ra hàng người đang chờ sẽ để ý chân tôi đang đứng sai tư thế, nếu cứ như thế tôi sẽ chẳng thể nào ngồi xuống được.
Nhanh chóng tự chỉnh lại tư thế cái túi giờ đặt trên lòng. Đợi chờ ai đó xả nước để át đi tiếng tôi mở khóa túi. Vào phút chót tôi đứng dậy, đổ một nửa những gì trong túi xuống bồn cầu. Những mảnh thịt da căng phồng lên trở thành một đống đông cứng, nổi lềnh bềnh trên mặt nước và trông gần giống con cá vàng đã chết, trước khi chìm xuống dưới bồn cầu.
Tôi nghĩ mình sẽ nôn mửa. Một cảm giác thật lạ lùng, từ lâu đã không còn đến với tôi, hóa ra trong khi có được da người bằng cách nào đó khiến tôi ngủ ngon mỗi đêm, thì việc tiêu hủy bằng chứng khiến tôi muốn bệnh.
Một dấu hiệu khác của đột biến gen chăng? Cha nuôi của tôi đã sai hết rồi. Ông nghiên cứu tôi để tìm hiểu các dấu hiệu của đau đớn, trong khi lẽ ra ông nên phân tích tôi để tìm kiếm những dấu hiệu của bạo lực.
Tôi xả nước. Bồn cầu trống rỗng, nước lại đầy lên.
Và ba sợi da người lại trồi lên mặt nước.
Xém chút nữa thì tôi thét lên. May tôi kịp kiềm chế được, răng cắn chặt môi.
Đôi bàn tay run rẩy, hơi thở ngắt quãng. Tôi lại giật nước. Kiểm soát, kiểm soát. Chẳng có gì ở đây mà không thể xoay xở được...
Lần thứ hai đúng là phép màu. Bồn cầu trống rỗng, nước lại đầy lên nhưng không còn mô thịt nữa.
Tôi quay người lại, cẩn thận chỉnh sửa lại áo xống, mở cửa và tiến ra bồn rửa.
Không có người phụ nữ nào đứng chờ liếc mắt nhìn tôi. Ít nhất, tôi nghĩ vậy.
Tôi rửa tay mình hai lần. Chỉ... vì thế.
Tôi tự hỏi, không phải lần đầu tiên, rằng cha tôi đã làm như thế nào.
Phải chăng ông ta lạnh lùng đến mức vô cảm khi nhắm đến các nạn nhân, hoặc không tránh khỏi, là khi dọn dẹp sau đó? Hoặc phải chăng sự khác biệt là lần đầu tiên ông ta thực sự cảm thấy cái gì đó? Đó là năng lượng căng thẳng, kết hợp với adrenaline đang tăng lên tương ứng, kích thích ông ta. À, và dĩ nhiên, nhu cầu gây ra đau khổ của ông ta. Một tấm bảng mạch in tình dục bị gắn sai con chíp khiến ông ta gặm nhấm nỗi đau thay vì khoái cảm. Cho đến khi ông ta chỉ cảm thấy thoải mái nhất khi làm điều tồi tệ nhất.
Tôi thường xuyên nghĩ nếu cha tôi còn sống, hẳn ông ta sẽ là người đầu tiên nói với bạn rằng đó không phải lỗi của ông ta. Rằng ông ta sinh ra đã như thế. Đó đơn giản là bản chất của ông ta. Bản chất mà ông ta đã ân cần truyền lại cho cô con gái cả, Shana, trong khi rõ ràng dành một ít cho tôi.
Trừ việc tôi không muốn là con gái của Harry Day. Tôi không muốn là em gái của Shana Day.
Và tôi lại tự hỏi mình về mẹ tôi. Một người phụ nữ là bóng ma đúng nghĩa, thậm chí còn không tồn tại trên giấy tờ, thế nhưng lại là người cướp đi mạng sống của cha tôi.
Cha là tình yêu. Mẹ là điều tồi tệ nhất.
Như D.D. Warren và tôi đã thảo luận, trong bất kỳ mối quan hệ nào cũng chỉ có thể có một người kiểm soát. Trong gia đình tôi, rõ ràng cha tôi nắm quyền chỉ huy. Nghĩa là nếu mẹ tôi cho ông ta uống aspirin trước khi rạch hai cổ tay ông ta, chỉ là vì ông ta bảo bà làm như thế. Ông ta ra lệnh còn bà phục tùng.
Đó là lý do Shana chống lại mẹ tôi, vì chị ấy đã cảm nhận được bản chất quy phục trong bà ấy, phụ nữ yếu đuối là thứ Shana khinh bỉ. Shana đồng cảm với cha, thợ săn thủ lĩnh, sống theo những nguyên tắc của chính mình. Tôi thường tự hỏi liệu chị ấy có ghen tị với quyết định thà chết còn hơn bị bắt của ông ta.
Nếu Shana và tôi vẫn sống chung dưới một mái nhà, như hai chị em đích thực, thì khi cảnh sát đến bắt chị ấy ba mươi năm trước, liệu chị ấy có trèo vào trong bồn tắm, lặng lẽ đặt vào tay tôi con dao cạo không?
Còn tôi?
Có thể tôi sẽ cầm con dao cạo đó, cúi xuống và tinh tế lột một mảnh da trước khi bỏ chạy.
Chị tôi đã sai rồi. Tôi không phải là mẹ, tôi là cha thì đúng hơn nhiều. Bằng cách nào đó, tôi là cả hai. Một kẻ săn mồi ngoan ngoãn vừa hại người lại vừa cảm thấy hối hận. Một người khủng khiếp về đêm, trong khi vẫn tỏ ra mạnh mẽ vào nhiều đêm khác.
Tất cả chúng ta đều có thể vừa tốt vừa xấu. Anh hùng và ác quỷ. Mạnh mẽ và yếu ớt.
Tôi lại run rẩy, nhìn thấy những thứ trong tâm trí tôi không muốn thấy, không thể xua đi cảm giác sợ hãi không ngừng. Chị tôi đã nói ra. Chị đã cho chúng tôi biết con số ràng buộc người cha đã chết từ lâu của chúng tôi với một kẻ sát nhân mới mẻ, có tay nghề.
Trong suốt những năm tháng này, chị tôi vẫn quyết định khiến tôi chảy máu.
Từ Target, tôi đến cửa hàng tạp hóa. Lại dừng bước ở nhà vệ sinh. Đống da người cuối cùng được xả xuồng bồn cầu. Lần này suôn sẻ trong nỗ lực đầu tiên. Rõ ràng cửa hàng tạp hóa này có sức nước mạnh hơn.
Tôi vò nát cái túi trong lòng bàn tay, nhét xuống dưới một chồng khăn giấy nhàu nát trong thùng rác, cùng với cái túi đựng mấy cái nắp cao su.
Lại rửa tay thêm nhiều lần nữa. Da tôi khô khốc và nứt nẻ do dùng thuốc tẩy mạnh. Tất nhiên tôi không thể cảm nhận được. Chỉ để ý thấy làn da trên các khớp ngón tay đỏ và sưng tấy. Tôi thầm ghi nhớ trong đầu rằng tối muộn phải bôi ngay Aquaphor. Tôi cũng nên đeo kính lúp và tự kiểm tra xem có dính sợi da hay những mảnh thủy tinh vỡ nào không. Lúc nãy do vội vã có thể bằng cách nào đó tôi đã làm mình bị thương, và thậm chí vết thương giờ đây đang bắt đầu mưng mủ. Tôi sẽ biết có đến mức đó không.
Rốt cuộc, tôi sẽ cảm thấy như thế nào nếu thức dậy giữa đêm phát hiện một kẻ sát nhân đang đứng giữa phòng ngủ của mình? Chẳng phải hắn có thể gây đau đớn cho tôi. Tôi sẽ thấy ngạc nhiên, đúng vậy. Sốc, cuồng nộ và thậm chí xấu hổ. Nhưng không đau đớn.
Không bao giờ đau đớn một chút nào.
Và tôi nghĩ hơi điên rồ rằng cha tôi hẳn đã biết. Tôi dám cá ông ta đã rạch tay tôi khi tôi còn bé, vì ông ta việc gì phải quan tâm đến những lời cầu xin của mẹ tôi? Không, tôi dám cá có một đêm theo thói quen ông ta đã vươn tay ra, dùng dao cạo rạch một đường qua nắm tay mũm mĩm của tôi.
Trừ việc tôi không có phản ứng. Tôi vẫn nằm chết dí tại chỗ cũ, cánh tay bé bỏng vẫn duỗi thẳng, máu đang phun ra, nhìn ông ta chằm chằm bằng đôi mắt trẻ thơ, nghiêm nghị đến hoàn hảo. Thực sự thách thức ông ta làm điều tồi tệ nhất.
Tôi cá mình đã làm nản lòng ông ta. Thậm chí tôi đã có thể gieo rắc nỗi sợ hãi vào trái tim kẻ thủ lĩnh. Cho đến khi ông ta nhấc cái nôi lên và nhốt tôi trong phòng chứa đồ. Làm bất cứ điều gì để ngăn tôi không dò xét ông ta bằng ánh mắt biết tuốt của mình.
Tôi không phải là mẹ. Tôi không phải là cha. Tôi không phải là chị gái.
Tôi là lương tâm của gia đình tôi.
Không ngạc nhiên khi họ nhốt tôi trong phòng chứa đồ.
Hoàn toàn cô độc.
Tám giờ tối. Nhiệt độ hạ xuống thấp hơn, tôi run rẩy trong chiếc áo choàng len khi lê bước trở xe, hai túi đồ tạp hóa trong tay. Tôi muốn về nhà, nhưng vẫn còn đám thủy tinh bị nghiền vụn. Bạn có thể vứt thủy tinh vụn ở đâu để không ai để ý?
Rồi tôi chợt nghĩ ra. Tái chế. Tất nhiên rồi. Tái chế thủy tinh.
Tôi nhét hai túi đồ vào xe, rồi quay lại phía trước cửa hàng tạp hóa và trung tâm tái chế nhựa xanh. Chắc chắn rồi, một thùng rác có ký hiệu thủy tinh. Tôi liếc xung quanh, đợi chờ đến khi không còn người đi bộ.
Rồi tôi nhanh chóng mở túi xách, chụp lấy cái túi dung tích một gallon, mở banh ra và trút hết thủy tinh xuống thùng. Một, hai, ba, xong.
Nhiệm vụ hoàn thành, tôi lại thẳng tiến đến cửa ra vào tự động, ngước mắt lên chỉ đúng phút cuối cùng lúc nhận ra mấy cái máy quay an ninh ngay trên đầu, hướng thẳng về phía thùng rác.
Đi, đi nào, đi thôi, tôi hối thúc các cơ bắp bất ngờ đông cứng của mình. Đi ngay!
Quay ra ngoài là màn đêm rét buốt. Đi như chạy về phía xe của mình, rồi tôi vào số và lao vút ra khỏi bãi đỗ xe. Qua hai, ba, bốn khối nhà nữa thì tôi mới lấy lại được nhịp thở bình tĩnh và ép mình phải tập trung.
Các cửa hàng tạp hóa đều có máy quay an ninh nhằm chống trộm đồ. Tôi chẳng lấy trộm cái gì bất hợp pháp, thế nên tôi chẳng có gì phải sợ cả. Thực ra, tôi đã đổ thủy tinh vào thùng tái chế thủy tinh, nên tôi thực sự chẳng làm gì sai hết.
Giờ thì về nhà thôi, tôi ra lệnh cho mình. Hôm nay là cả một ngày dài đầy cố gắng, đối phó với chị gái, câu đố một trăm năm mươi ba và những khả năng về những điều khủng khiếp có thể xảy ra hiện lờ mờ đằng trước.
Nhưng thời gian ủng hộ chúng tôi. Sát Thủ Hoa Hồng tấn công mới hai ngày trước đó. Căn cứ theo chu kỳ sáu tuần giữa nạn nhân thứ nhất và thứ hai, cảnh sát có lợi thế là còn ít nhất một tháng nữa trước khi kẻ sát nhân lại ra tay. Còn nhiều thời gian để nghĩ ra cách tốt nhất giải quyết Shana cùng những trò chơi tinh quái của chị ấy.
Tôi còn nhiều thời gian để suy nghĩ cho thông suốt.
Chín giờ tối. Cuối cùng cũng bước vào căn hộ của mình, tôi thả mấy túi đồ mua sắm rơi hết xuống sàn.
Tôi bước thẳng vào phòng ngủ, bật sáng ngọn đèn duy nhất cạnh giường ngủ, cởi hết quần áo ra.
Rồi bước vào phòng chứa đồ, tôi nằm cuộn tròn trên sàn, núp mình vào màn đêm đen đặc, đôi cánh tay ôm chặt quanh hai đầu gối, nhìn chằm chằm tia sáng yếu ớt dọc mép cửa ra vào.
Và cuối cùng, tôi ngừng kháng cự từng đợt, từng đợt sóng sợ hãi không tên.
Bạn sẽ cảm thấy thế nào? Bạn sẽ làm gì? Nếu bạn thức dậy vào giữa đêm và phát hiện một kẻ sát nhân đang đứng ngay giữa phòng ngủ của mình?
“Cha ơi.” Tôi thì thầm.
Trong khi ngoài phòng ngủ, điện thoại của tôi bắt đầu đổ chuông.