Chương 24
Giám thị McKinnon gọi điện ngay sau sáu giờ sáng. Chưa kịp ngủ sâu, tôi thấy mình vẫn dễ dàng nhấc ống nghe lên, lầm bầm những từ ngữ thích hợp khi McKinnon giải thích rằng chị gái muốn nói chuyện với tôi. Nhưng tất nhiên tôi đã trả lời rằng có thể đến lúc tám giờ.
Rồi tôi gác máy và bò ra khỏi tủ chứa đồ, nơi tôi ngủ qua đêm sau cuộc gọi của D.D. Warren thông báo cuộc tấn công mới nhất của Sát Thủ Hoa Hồng. Tôi đứng một lúc lâu dưới làn nước ấm từ vòi hoa sen. Tôi vẫn chưa cảm thấy mình hoàn toàn là người.
Nên mặc gì cho trận chiến trí tuệ mới nhất này nhỉ? Tôi lại diện chiếc áo len dệt màu hồng tía. Dường như là một lựa chọn hiển nhiên. Cảm tưởng như sau bao năm chị em tôi mới cùng dìu nhau trong một vũ điệu. Tiến một bước, lùi một bước, lắc lư bên này sang bên kia. Âm nhạc giờ đang thay đổi. Tốc độ nhanh hơn, ngày càng mạnh dần đến cao trào, tới cuối cùng chỉ một trong hai chị em tôi còn đứng vững.
Tôi dự tính sẽ gặp D.D. hoặc Thanh tra Phil khi lái xe về phía nam đến nhà tù Massachusetts. Nhưng tôi gạt đi. Tôi biết mình phải nói với Shana những gì, biết mình phải làm gì. Và khi chuyện gì đã liên quan đến chị gái, tôi đều là chuyên gia. Tôi nên là người nắm quyền kiểm soát mới công bằng chứ.
Tôi bước vào hành lang vô trùng, xám xịt. Trình thẻ căn cước cá nhân thích hợp, rồi gửi túi xách vào ngăn để đồ bỏ trống. Tôi hoàn tất các nhiệm vụ như một cái máy, một nghi thức mà gần đây tôi đã thực hiện quá thường xuyên. Nếu chị tôi là kẻ phạm tội ác, vậy tại sao tôi lại cảm thấy mình mới là kẻ bị cầm tù vậy nhỉ?
Giám thị McKinnon đang đợi tôi. Bà ấy hộ tống tôi qua cửa an ninh, đi xuôi hành lang ra phía sau, đôi giày đen đế thấp của bà ấy bước nhanh nhẹn.
“Cảnh sát điều tra Boston không đi cùng à?” Bà ấy hỏi.
“Còn sớm mà. Shana sao rồi?”
“Vẫn thế, vẫn thế. Tay phóng viên đó, Charlie Sgarzi... Báo chí nói mẹ anh ta đã bị giết đêm qua. Nạn nhân mới nhất của Sát Thủ Hoa Hồng.”
“Tôi nghe nói rồi.”
“Cô nghĩ Shana có liên quan đúng không?” Bà giám thị dừng bước, đột ngột quay lại, hai tay khoanh trước ngực. Bà ấy đang mặc bộ vest công sở đen cắt may chuẩn đến từng ly, tóc búi cao sau gáy, đôi gò má như tạc tượng hiện rõ, vẻ mặt đáng sợ quá hợp với bà ấy. “Hôm qua tôi đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp các sĩ quan quản chế. Yêu cầu bất kỳ ai trong số họ cho biết có nhận ra ít nhiều dấu hiệu Shana liên lạc với ai trong hay ngoài nhà tù không. Theo lời họ cho biết thì không có cách nào hết. Ít nhất thì họ không nghi ngờ điều gì.”
Tôi giữ giọng trung lập. “Dù vậy, điều này không phải kẻ phạm tội nào cũng thừa nhận. Như bà đã nói hôm qua, nếu một sĩ quan quản chế làm người đưa tin, họ sẽ làm để đổi lấy cái gì đó.”
“Ngoại trừ chẳng có cái giá nào đủ cao để giúp chị gái cô. Cô ta đã giết chết hai người của chúng tôi. Đằng sau những bức tường này, xảy ra chuyện như thế tức là nhằm vào tôi.”
“Bà có chắc không? Những vụ giết người này xảy ra lâu lắm rồi, trước khi rất nhiều sĩ quan quản chế hiện tại của bà bắt đầu làm việc ở đây. Thậm chí còn trước cả bà nữa.”
McKinnon nhìn tôi trừng trừng, quyết liệt. “Cô muốn nói cái gì hả, Adeline?”
“Shana không hề có ai khác đến thăm nuôi. Như bà đã nói, chị ấy nhất định không tham gia bất kỳ hình thức liên lạc nào với bên ngoài. Tôi chỉ thắc mắc là phải chăng điều này có nghĩa là chị ấy không cần phải làm thế: Người bạn mới của chị ấy không đến từ bên ngoài những bức tường này, mà đã ở sẵn bên trong rồi. Bạn tù. Sĩ quan quản chế. Nhân viên.”
McKinnon không lên tiếng ngay. Khi lên tiếng, những từ ngữ của bà ấy rõ và nhanh. “Cô có nghi ngờ tôi trong danh sách đấy không? Tôi nằm trong số nhân viên à? Vì nói cho công bằng tôi cũng phải thêm cô vào danh sách đó. Cô không phải là người đến thăm mới, mà cô lại thường xuyên ở đây. Kiểu khách quen đến nỗi chúng tôi chẳng lạ gì nữa, nên đôi khi tất cả chúng tôi thậm chí còn chẳng để ý tới cô.”
“Vậy sao bà còn để Shana nói chuyện với tôi?” Tôi hỏi. “Chúng tôi có thể giao việc cho nhau hằng tháng. Thế mà khi chị ấy đề nghị, bà đều phê chuẩn.”
Bà giám thị nhíu mày, lại có vẻ lo lắng. “Tôi muốn biết đang xảy ra chuyện gì.” Bà ấy đáp. “Hôm qua... Shana đã thuyết phục tôi. Tôi không biết như thế nào, nhưng bằng cách nào đó cô ta có liên quan đến những vụ án mạng này. Câu hỏi vẫn là: Liệu Shana có phải là một thiên tài tội phạm, ra lệnh cho những vụ án mạng từ xà lim biệt giam không? Hay phải chăng cô ta chỉ đơn giản là cười nhạo vào mũi chúng ta, tạo ra một trò chơi rùng rợn trong đó cô nghi ngờ tôi và tôi nghi ngờ cô, và cảnh sát Boston có khả năng nghi ngờ cả hai chúng ta. Tôi cần biết đang xảy ra chuyện gì, Adeline. Chết tiệt, là giám thị của nhà tù này, đồng thời cũng là người phụ nữ thông minh thường không mất ngủ mỗi đêm, tôi muốn biết chuyện gì đang thực sự diễn ra trong nhà tù của tôi. Giờ tôi mong chờ các thanh tra Boston sẽ lại ghé thăm sớm để xúc tiến chuyện này. Nhưng gạt hết nghi ngờ sang một bên, tôi đặt cược ở cô. Nếu có bất kỳ ai moi được sự thật từ Shana, người đó sẽ là cô.”
Chúng tôi tiếp tục bước đi, không phải đến phòng thăm nuôi mà Shana và tôi thường xuyên sử dụng, mà là đến phòng thẩm vấn đã được các thanh tra Boston dùng tới bữa trước. Rõ ràng, Giám thị McKinnon có kế hoạch lắng nghe cuộc đối thoại. Vai trò của bà ấy là mong chờ sự thật? Hay để chắc chắn rằng Shana không tiết lộ quá nhiều?
Còn tôi? Tôi muốn gì, nghĩ gì, cảm thấy gì về tất cả những chuyện này?
McKinnon đã đúng. Tất cả chúng tôi đều bị xoay mòng mòng, nhảy dựng lên khi thấy những bóng đen, nghi ngờ mọi người, khiếp sợ mọi thứ.
Tôi nghĩ đến điều Charlie Sgarzi vừa mới nói hôm kia. Tôi không thể cảm thấy đau đớn, thế nghĩa là việc gì tôi phải sợ chứ?
Tôi nhớ lại kế hoạch tiêu hủy tang chứng hôm qua. Cái cách tôi xả những mảnh da người xuống bồn cầu ở nhà vệ sinh công cộng. Cách ba sợi da người nổi lên mặt nước, trêu ngươi tôi.
Và lần đầu tiên trong đời, tôi nhận ra chưa bao giờ mình sợ đến thế.
Một lần nữa, Shana lại đang chờ sẵn trong phòng, đôi bàn tay bị trói tựa vào mép bàn. Chị ấy ngước mắt lên khi tôi bước vào, đôi mắt đen quét qua chiếc áo len màu hồng tía tôi đang mặc. Tôi trải qua khoảnh khắc đầu tiên không chắc chắn.
Chị ấy không có vẻ gì như tôi kỳ vọng.
Gương mặt chị ấy hốc hác, có lẽ thậm chí còn nhợt nhạt hơn hôm qua, với những vết quầng thâm dưới mắt. Như thể chị ấy chưa được ngủ, đôi vai chị ấy so lại vì căng thẳng.
Tôi đã hình dung một Shana hả hê, tự mãn với những quyền lực mới tìm thấy cho phép chị gặp gỡ các sĩ quan cảnh sát và chính tôi chỉ bằng cái búng tay. Dự đoán của chị ấy đã đúng sự thật, và bây giờ tôi ở đây, theo lệnh triệu tập của chị ấy, trong khi đợi chờ chị ấy tuyên bố các điều khoản.
Nhưng thay vào đó, nếu tôi mà không biết rõ chuyện, tôi hẳn sẽ nói rằng chị tôi có vẻ trầm cảm nặng nề. Ánh mắt chị ấy chu du từ cái áo của tôi sang ô cửa kính một chiều.
“Ai đang ở ngoài kia?” Chị đột ngột hỏi.
Tôi ngần ngừ. “Giám thị McKinnon.”
“Thế còn Thanh tra Phil?”
“Chị muốn nói chuyện với ông ấy à?”
“Không. Chỉ với em thôi.”
Tôi gật đầu, đi ngang phòng đến cái bàn formica rồi ngồi xuống.
“Em chắc chị đã nghe tin Sát Thủ Hoa Hồng vừa giết thêm một phụ nữ đêm qua?”
Shana không nói lời nào.
“Lột một trăm năm mươi ba mảnh da từ cơ thể bị ung thư hành hạ. Chắc phải khó khăn lắm. Một số phương pháp điều trị để lại một làn da rất mỏng và trong suốt, như vỏ hành vậy. Rất khó lột mà không phải xé ra.”
Chị không nói lời nào.
“Chị làm thế nào thế?” Cuối cùng tôi hỏi.
Chị lảng tránh ánh mắt tôi, hai môi mím chặt thành đường thẳng, đôi mắt nhìn chú mục vào bức tường sau đầu tôi.
“Một trăm năm mươi ba.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Số lượng những mảnh da cha chúng ta đã sưu tập bốn mươi năm trước. Số lượng những mảnh da Sát Thủ Hoa Hồng để lại vào lúc này. Bằng chứng rằng chị thực sự đang trao đổi thư từ với một kẻ sát nhân? Cung cấp cho hắn thông tin về cha chúng ta à? Giết người ở khoảng cách xa như thế có mang lại cảm giác giống nhau không Shana? Hay không tốt như chị hình dung? Chị vẫn là người đang ngồi đây, và con rối của chị thì ở ngoài kia, thực sự đang nắm chặt lưỡi dao, đang ngửi thấy mùi máu.”
“Em không biết mình đang nói về cái gì đâu.” Cuối cùng chị lẩm bẩm.
“Thật sao? Em đang mặc cái áo len màu chị ưa thích đây này.”
Một cơ trong quai hàm chị uốn cong. Chị trừng mắt nhìn tôi, lần đầu tiên tôi có thể thấy chị ấy thực sự tức giận như thế nào. Nhưng chị ấy lại không nói gì nữa.
Tôi ngồi thẳng lại. Hai bàn tay tôi để trên lòng. Dò xét người đàn bà là chị gái tôi.
Hôm nay chị mặc áo tù màu cam. Một sắc màu khiến sắc mặt chị vàng hơn, còn nước da chị nhợt nhạt đi. Mái tóc chị có vẻ rũ xuống và bẩn thỉu. Hay có thể đây là điều tốt nhất chị có thể làm, căn cứ tình trạng áp suất nước thấp khét tiếng trong các phòng tắm nhà tù.
Một phụ nữ cứng cáp, với khổ người mảnh khảnh, gân guốc như cha chúng tôi. Tôi dám cá chị có tập thể dục trong xà lim. Rất nhiều bài tập chống đẩy, gập bụng, gập gối và hít đất bằng khuỷu tay. Rất nhiều cách giữ cơ thể khỏe mạnh trong không gian tám mét vuông. Nó làm xuất hiện những đường nét thô ráp trên gương mặt chị, những chỗ trũng sâu hốc hác trên hai má. Suốt những năm tháng qua, chị không cho phép bản thân mình ẻo lả đi, hoặc phát phì bởi đồ ăn được chế biến trong nhà tù.
Suốt những năm tháng đã qua, chị vẫn đợi chờ.
Bằng cách nào đó, làm sao đó, dành cho chính cái ngày này.
“Không.” Tôi nói
“Không cái gì?”
“Không với bất kỳ điều gì chị đang muốn xin. Không với bất kỳ thỏa thuận, đàm phán hay trao đổi thông tin nào. Nếu chị đang liên lạc với Sát Thủ Hoa Hồng, nếu chị hiểu điều đó sẽ giúp bắt được kẻ sát nhân, vậy thì hãy tình nguyện làm đi. Đó là cách mọi người hay làm. Nó được gọi là làm người đấy.”
Cuối cùng Shana cũng nhìn tôi. Đôi mắt nâu của chị như có tấm màn che, không thể đọc được gì.
“Em không lặn lội cả quãng đường đến đây để nói không với chị.” Chị nói thẳng. “Nếu thế chỉ cần gọi điện là được, không cần đến thăm trực tiếp. Và em không bao giờ là người chịu lãng phí thời gian của mình, Adeline.”
“Em đến vì em có câu hỏi cho chị.”
“Vậy ra bây giờ em là người sắp đàm phán à?”
“Không. Em sẽ chỉ hỏi thôi. Trả lời hay không là quyền của chị. Cha rạch tay chị lần đầu tiên là khi nào?”
“Chị không nhớ.” Những lời của chị quá máy móc. Tôi không hề tin chị.
“Ông ta rạch tay em lần đầu tiên khi nào?”
Giờ thì chị cười nhếch miệng. “Không. Em chỉ là đứa bé thôi.”
“Nói dối.”
Chị nhíu mày, chớp mắt.
“Ông ta đã làm. Và em biết thế. Nhưng em không khóc, đúng không? Không nao núng hay rụt tay lại. Em chỉ nhìn ông ta chằm chằm. Em nhìn chằm chằm và điều đó làm ông ta sợ phát khiếp, đúng không? Đó là lý do tại sao em sống trong phòng chứa đồ. Không phải nhằm giữ an toàn cho em. Không phải vì mẹ chúng ta bỗng yêu em hơn một cách kỳ diệu, và không phải vì em chỉ là đứa bé thôi. Em mắc kẹt trong cái phòng chứa đồ chết tiệt ấy vì ông ta không muốn em nhìn ông ta như thế.”
“Nghiêm túc đấy à?” Chị tôi kéo dài giọng. “Em giận dữ vì thế à? Bị mắt kẹt trong phòng chứa đồ? Bởi vì xem chị đây này, chị còn nhiều điều to lớn hơn đáng phải giận dữ đấy.”
Chị bắt đầu xắn tay áo cho tôi xem bộ sưu tập những vết sẹo của chị, những vết sẹo do cha tôi gây ra, những vết sẹo do chính Shana tự gây ra cho mình, suốt bao năm tháng qua. Sẹo lớn, sẹo nhỏ, những vết hồng hồng chồng chéo, những vệt trắng mỏng manh. Tất cả tôi đều đã từng thấy. Tất cả đều đã cũ.
“Em biết đau đớn của chị, Shana.” Tôi khẽ khàng nói. “Em không thể cảm thấy nó, nhưng em biết. Đó là vai trò của em. Em là lương tâm của gia đình chúng ta. Em đã như vậy ngay từ khi bắt đầu. Đó là thứ khiến cho cha sợ hãi rất nhiều bốn mươi năm về trước. Ông ta nhìn vào mắt em, và thay vì nhìn thấy nỗi khiếp sợ, đau đớn và thống khổ ông ta vốn đã quen thuộc, ông ta lại nhìn thấy chính mình. Chính bản thân ông ta. Không ngạc nhiên khi ông ta nhốt em trong phòng chứa đồ sau đó. Trở thành một con quỷ thật dễ dàng. Thấy bản thân mình chính là ác quỷ mới khó khăn hơn nhiều.”
“Vai bác sĩ lên tiếng đấy à? Em tính tiền với mấy thứ này trong một giờ đấy ư? Vì với con người thật sự, bọn chị gọi đó là vớ vẩn. Chỉ cho em biết vậy thôi.”
“Vĩnh biệt, Shana.”
“Muốn về rồi à?” Thế rồi, khi sự im lặng kéo dài và ý nghĩa đầy đủ của những lời tôi thốt ra lắng xuống, chị nói tiếp: “Nghiêm túc đấy hả? Em đến tận đây... lặn lội đến tận đây... để chia tay với chị như thế đấy hả?”
“Em đã yêu chị, Shana. Nói thật, khi em lần đầu tiên nhận được thư của chị, sau chừng ấy năm... Cứ như thể em đã mất hai mươi năm bị nhốt trong phòng chứa đồ đó, chỉ đợi chờ chị đến mở cửa. Chị gái em. Gia đình của em.”
Shana bặm môi lại, những đầu ngón tay gõ nhịp liên hồi trên mặt bàn.
“Em đã tự nhủ mình có thể giải quyết những cuộc chuyện trò hằng tháng này. Em tự trấn an mình rằng em có kiến thức cần thiết để xoay xở được mối quan hệ với một kẻ sát nhân bị kết án. Nhưng thực ra em muốn gặp chị. Em muốn có một giờ đồng hồ mỗi tháng để em được có một người chị gái. Chúng ta là những người thân duy nhất còn lại, chị biết đấy... Chỉ em và chị thôi.”
Đầu ngón tay Shana càng gõ nhịp nhanh hơn.
“Nhưng chúng ta không thực sự có quan hệ đúng không? Căn bản là chị mắc phải chứng rối loạn nhân cách phản xã hội nghiêm trọng. Nghĩa là em không có thật đối với chị. Giám thị McKinnon cũng vậy, hay bất kỳ sĩ quan quản chế nào hay bất kỳ bạn tù nào của chị. Chị sẽ chẳng bao giờ yêu em hay quan tâm đến em. Những cảm xúc đó đối với chị là không thể, cũng như cảm nhận về đau đớn đối với em. Cả hai ta đều có những giới hạn của mình, đã đến lúc em phải chấp nhận điều đó. Vĩnh biệt, Shana.”
Tôi xô ghế, đứng dậy.
Chị tôi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng rất thấp, những từ ngữ nghe như tiếng càu nhàu hơn là một câu nói. “Em là một con ngốc chết tiệt!”
Tôi bước đến cửa ra vào phòng thẩm vấn.
“Ông ấy bảo chị chăm sóc em! Đó là lời cha đã nói ngày hôm đó. Những tiếng còi xe cảnh sát vọng lên từ dưới phố. Cha cởi bỏ quần áo, trèo vào trong bồn tắm, nắm chặt viên thuốc aspirin chết tiệt đó. Ông mỉm cười. Nụ cười chết tiệt khi ông giơ ra lưỡi dao cạo.
Chị sợ lắm, Adeline. Chị chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, còn mẹ thì đang khóc lóc và mọi người ngoài kia đang la hét, nhưng cha chỉ mỉm cười, cười và cười, ngoại trừ ngay cả chị cũng biết rằng biểu hiện ấy trên mặt ông không phải là một nụ cười đúng nghĩa.
“Chăm sóc em gái con.” Ông bảo chị khi trèo vào bồn tắm. “Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, con là chị cả của nó và việc của con là bảo vệ con bé an toàn. Nhớ lấy lời cha, Shana, nếu con không có một gia đình nào trên thế gian này, thì con sẽ chẳng có gì hết.” Nói rồi ông vươn tay ra, và mẹ hạ lưỡi dao xuống...
Đám người la hét xô mạnh cửa ra vào rầm rầm. Bởi vì họ đã gõ cửa, rung chuông và thét gọi chúng ta mở cửa, nhưng cha thì quá bận chết, và mẹ thì quá bận giết chết ông, còn chị chẳng biết phải làm gì, Adeline. Chị chỉ là con bé con sợ hãi, và tất cả những người lớn, cả thế giới này đều hóa điên cả.
Thế rồi chị nghe tiếng em khóc. Em, đứa bé không bao giờ khóc, lúc nào cũng chỉ ngắm nhìn mọi người bằng đôi mắt to đen. Em đã đúng, Adeline. Em đã khiến cha và mẹ căng thẳng. Nhưng chị thì không. Không bao giờ. Chị bước đến chỗ em. Chị mở cửa phòng chứa đồ, bồng em lên và ôm em thật chặt. Và em ngừng khóc. Em nhìn chị. Em mỉm cười. Thế rồi cửa ra vào bật mở, đám người gào thét ào vào nhà chúng ta. Chị đã thì thầm với em là nhắm mắt lại. Chỉ nhắm mắt lại thôi, chị nói với em. Chị sẽ bảo vệ em an toàn. Bởi vì em là em gái bé bỏng của chị, và “nếu con không có gia đình, thì con sẽ chẳng có gì hết”.
Ngày hôm ấy ở nhà mẹ nuôi, chị không cố tình làm đau em. Chị làm những gì chị được bảo và họ đã cướp em khỏi tay chị. Chị chỉ còn lại một mình. Em không biết được cô đơn nhường nào đâu, Adeline. Nhưng chị không hề quên em. Chị nhớ những gì mình đã hứa với cha, và chị đã tìm thấy em để có thể trông chừng em và bảo vệ em an toàn. Chị là chị gái của em và chị sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổn thương em. Chị hứa, và không quan tâm em nghĩ gì về chị, chị luôn luôn là một người biết giữ lời.”
Giọng chị tôi lạc đi. Đang tiến ra cửa, tôi dừng bước. Thay vào đó tôi nhìn Shana chằm chằm. Gương mặt chị có nét biểu cảm lạ lùng nhất tôi từng thấy. Không những thành khẩn mà còn chân thật.
“Chị liên minh với một kẻ sát nhân.” Tôi thì thầm.
“Làm thế nào được? Chị không thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Ai đó bên trong này hẳn sẽ phải thích chị lắm mới giúp đỡ. Chẳng ai thích chị hết, Adeline. Cả hai ta đều biết thế.”
“Chị biết nhiều chuyện. Chẳng hạn cái áo len màu hồng tía của em.”
“Chị thấy nhiều chuyện. Đó là điều ba mươi năm biệt giam dạy em đấy. Hôm đấy có một sợi màu hồng tía vương trên áo em đang mặc. Nó nổi bật trên nền cái áo sơ mi xám ngu xuẩn của em lúc đó. Có nghĩa là em đã mặc chiếc áo sáng màu hơn đến đây, nhưng rồi em thay ra để tránh trở nên nổi bật khi đến thăm cái nhà tù này. Và điều đó... khiến chị tức giận. Rằng cái nơi này khiến ngay cả em cũng sầu não.”
“Còn một trăm năm mươi ba?” Tôi nói.
Chị tôi thở dài, gương mặt chị bỗng tuyệt vọng. “Chị nhớ mọi thứ.” Chị thì thầm. “Có thể chị không nên thế. Có thể đó là vấn đề của chị. Giá mà chị có thể đơn giản là quên đi... Khi chị đủ lớn, chị đã tìm hiểu về cha. Chị mơ thấy máu. Lúc nào cũng mơ. Những việc chị có thể thấy, luôn rõ như ban ngày, cũng như cả mùi lẫn vị. Những việc chị từng mơ tưởng rằng mình sẽ làm... Ngoại trừ chúng không thực sự là hình ảnh tưởng tượng. Mà là... những sự tái hiện. Cha đã hủy hoại chị, Adeline. Không chỉ hủy hoại bằng ADN của ông ta, mà còn bằng khao khát của ông ta. Chị là cha. Ông chết trong cái bồn tắm chết tiệt đó, để rồi tái sinh dưới làn da chị. Thế nên phải rồi, chị đã tìm kiếm thông tin về cha. Chị đến thư viện, đọc từng bài báo chị có thể tìm thấy trên vi phim. Bộ sưu tập của ông đạt con số một trăm năm mươi ba mảnh da người, được dán nhãn và bảo quản trong các lọ thủy tinh đậy nút cỡ bằng lọ mứt. Em phải thừa nhận, không tệ đối với công trình của cả một đời.”
“Nhưng Sát Thủ Hoa Hồng...”
“Rõ ràng ngưỡng mộ cha. Nghĩa là hắn đã làm xong bài tập về nhà của mình. Chừng nào em còn nghiên cứu một bậc thầy, em có sẵn lòng ngưỡng mộ ông ta không?”
“Chị muốn nói mình không có liên hệ cá nhân với Sát Thủ Hoa Hồng. Mà chỉ... nghĩ rằng mình giống hắn ta? Hay ả ta?”
Shana mỉm cười. “Điều ấy khó hình dung đến thế à?”
“Chị có biết tối qua kẻ sát nhân lại ra tay không?”
“Nếu là chị thì sẽ không ra tay vào tối qua. Nhưng không sớm thì muộn. Một khi em biết mình có thể làm gì... rất khó cưỡng lại cơn thèm muốn.”
“Nam hay nữ vậy Shana? Nếu chị là một chuyên gia xuất sắc nhường ấy, vậy kẻ sát nhân của ta là ai?”
Chị nhún vai. “Chị không biết, thực sự chưa từng nghĩ đến điều đó. Hầu hết kẻ sát nhân đều là những thằng nhóc, nên chị cứ mặc định nghĩ thế. Em biết đấy, không phải phụ nữ nào cũng giỏi được như chị.”
Tôi nhìn chị trừng trừng. “Có thể đó vẫn là chị. Có thể tất cả đều là vì chị.”
Nhưng chị tôi lắc đầu. “Không. Mà là em đấy, Adeline. Chị bị giam hãm, bị giấu kín, mục nát suốt bao năm qua. Thậm chí chẳng phải ai cũng nhớ đến chị...”
“Charlie Sgarzi...”
“Thằng nhóc bướng bỉnh đó. Xưa giờ lúc nào nó cũng thế. Chẳng ai quan tâm đến chị hết, Adeline. Nhưng em... Kẻ sát nhân biết em. Em là con gái thần tượng của hắn, đã trưởng thành, xinh đẹp, thành đạt. Nguyên cái chuyện không-thể-cảm-nhận-được-đau-đớn cũng đã thú vị rồi. Tất nhiên Sát Thủ Hoa Hồng tìm hiểu về em, biết tên tuổi em. Biết đâu cũng ghé thăm văn phòng của em và tìm ra nơi em sống ở đâu rồi. Chị dám cá hắn đã bước qua phòng ngủ của em, sờ vào cái gối nơi em ngủ. Hắn ngụy trang dưới lốt một thợ bảo trì, hay kiểm soát dịch bệnh để vào được trong nhà, một chuyện rất bình thường đến nỗi mấy tuần, mấy tháng sau em vẫn không mảy may nghi ngờ. Nhưng hắn biết em, Adeline. Hắn ta hay ả ta. Sát Thủ Hoa Hồng đã nghiên cứu em, theo dõi em, bị ám ảnh về em. Hắn phải làm thế. Em là cô con gái kỳ diệu của Harry Day, người không thể cảm nhận được đau đớn. Em giống như một loại cỏ bạc hà mèo giúp tăng hưng phấn đối với bọn sát nhân hàng loạt. Tất nhiên hắn không thể buông tha em.”
Tôi không thể ngăn được mình run lẩy bẩy.
“Nhưng chị cũng biết em.” Chị tôi lại nói tiếp, giọng thản nhiên. “Chị hiểu không cảm nhận được đau đớn thực sự là vũ khí hữu hiệu chống lại em. Có nghĩa là em không bao giờ có thể tự vệ hoặc tham gia vào bất kỳ hoạt động thể dục nào, bởi đơn giản em không thể mạo hiểm để bản thân bị thương. Em không biết cách cầm dao, không biết bắn súng, thậm chí đấm người khác cũng không nổi. Em mong manh lắm, Adeline. Chị biết điều đó, và dám cá rằng kẻ sát nhân cũng biết.”
“Dừng lại.” Tôi muốn thốt ra từ này mạnh mẽ hơn nữa. Nhưng không làm được.
“Sát Thủ Hoa Hồng sẽ đến tìm em. Em kêu gọi hắn. Và lời kêu gọi của em sẽ chỉ câm lặng khi em chết còn hắn chứng tỏ sự vượt trội khi giết được con gái của thần tượng. Hắn sẽ giết em, Adeline. Thật chậm rãi. Bởi vì hắn ta hay ả ta sẽ phải thử nghiệm toàn bộ lý thuyết không cảm nhận được đau đớn này. Phỏng đoán hay nhất của chị: Em sẽ bị hắn lột da sống. Bởi vì hắn sẽ muốn biết em phản ứng thế nào. Hắn sẽ muốn nhìn thẳng vào mắt em khi lột từng mảnh da một của em.”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt chị nữa. Tôi đột ngột nhìn sang chỗ khác, trừng trừng nhìn xuống sàn nhà, vì những lời nói của chị khiến tôi kinh hãi, chắc chắn đúng như chị đã dự tính. Chị ấy là người thao túng, tôi tự nhắc mình. Toàn bộ cuộc nói chuyện này, tôi phải không ngừng tự hỏi mình, làm thế chị ấy được lợi gì?
Chị nói tiếp. “Chị ngồi trong xà lim này, Adeline. Ngày này qua ngày khác. Chị nghe thấy nhiều chuyện. Chị đọc được nhiều thứ. Và đây là những gì chị thấy. Có thằng cha nào đó đang muốn khử cô em gái bé bỏng của chị. Trai hay gái quan tâm làm đếch gì. Sát Thủ Hoa Hồng sẽ đến tìm em. Hắn sẽ giết chết em. Và rồi chị sẽ lại cô độc.
Tất nhiên, giờ thì em chẳng buồn quan tâm đâu đúng không? Hôm nay em đến để nói lời vĩnh biệt. Để chứng minh với bản thân rằng em mạnh mẽ hơn và thông minh hơn chị. Nhưng chị không bỏ em đâu, Adeline. Suốt những năm tháng qua chị đã đưa em ra khỏi phòng chứa đồ đó. Chị đã làm tròn lời hứa với cha. Chị ôm em thật chặt. Chị bảo vệ em an toàn. Và chị sẽ lại làm thế...”
Giọng Shana òa vỡ.
Tôi ngước mắt lên, vừa kịp thấy một thoáng u buồn lướt qua gương mặt chị. Cảm xúc bất ngờ chăng? Màn diễn đặc biệt xuất sắc nào đó?
“Nếu... bằng cách nào đó, chị có được hai mươi tư giờ tạm tha khỏi cái xó này, chị có thể tìm kiếm kẻ sát nhân này cho em, Adeline. Chị sẽ đồng ý với bất kỳ thỏa thuận nào, bất kỳ quy định nào em muốn. Điều quan trọng là hãy cho phép chị tóm hắn, cho chị một cơ hội bảo vệ cô em gái bé bỏng của mình an toàn.” Chị mỉm cười. Hàm răng lạnh lẽo của chị phô ra khiến tôi lạnh xương sống. “Như cha đã nói, nếu con không có gia đình, con sẽ chẳng có gì hết. Em là gia đình của chị, Adeline. Đưa chị ra khỏi đây và chị sẽ giết hắn vì em. Chị biết phải làm việc này sao cho đúng.”