← Quay lại trang sách

Chương 25

D.D. ngạc nhiên khi nghe tiếng gõ cửa nhà mình lúc giữa sáng. Ánh mắt cô tự động chuyển từ Phil sang Neil, họ đang ngồi đối diện cô trong phòng khách. Cả hai đều đang có tập giấy ghi chép để trên lòng, chưa kể tấm bảng có giá đỡ to đùng được đặt ở giữa phòng và giờ đã chi chít mực dạ bảng màu đen.

“Muốn tôi ra mở cửa không?” Phil đề nghị.

“Không, tôi lo được mà.” Cô chậm rãi đứng dậy, bỏ túi đá khỏi vai trái. Alex đã rời khỏi nhà từ sáng sớm, đi dạy các lớp buổi sáng ở học viện. Sau đó anh dự định ghé qua nhà bố mẹ mình để đón Jack về. Đây là lần Jack phải xa bố mẹ lâu nhất, cả hai đang nhớ thằng bé quá chừng.

Càng bước đến gần cửa chính, D.D. càng thấy bối rối. Cô đã nhờ Alex để lại khẩu Glock 10 ở nhà, nạp đạn đầy đủ. Cô có thể dùng súng bằng một tay. Có thể ngắm không được chuẩn, nhưng chừng nào cô có thể nhắm vào ngay chính giữa người, cô dư sức khiến đối thủ phải chậm lại. Rồi việc tiếp theo đơn giản là tiếp tục siết cò súng. Bạn cô, Bobby Dodge, từng là chuyên gia bắn tỉa, có thể tin vào chuyện một phát một mạng. D.D. không thực sự lo lắng, miễn là cô vẫn còn đứng vững.

Cô đã ra tới cửa. Không cầm súng trong tay vì sau lưng cô có hai sĩ quan cảnh sát dày dạn kinh nghiệm, dẫu vậy, cô vẫn gồng cứng các ngón tay trên bàn tay phải vì căng thẳng khi ghé mắt nhìn ra ngoài qua mắt thần.

Bác sĩ Adeline Glen đứng trên hàng hiên trước nhà.

Ngạc nhiên, ngạc nhiên thật, D.D. nghĩ và mở cửa.

“Xin lỗi đã quấy rầy chị.” Adeline nói ngay không rào trước đón sau. “Nhưng tôi đến đây ngay sau khi ghé thăm chị gái, hy vọng có thể nói chuyện với chị.”

“Cô nói chuyện với chị gái mà không có chúng tôi sao?”

Ánh mắt Adeline lướt qua D.D. vào phòng khách, nơi các đồng nghiệp trong đội đặc nhiệm của D.D. ngồi ngay đó. D.D. cố gắng không tỏ ra hối lỗi.

“Chúng tôi là những thanh tra dày dạn kinh nghiệm.” Cô bào chữa, vì đối với cô và các thanh tra đồng nghiệp chuyện tiếp tục điều tra mà không có Adeline rõ ràng khác hẳn chuyện Adeline tiếp tục điều tra mà không có họ.

“Vậy à? Vai chị đỡ chưa? Chị đã được phép làm nhiệm vụ rồi à?”

“À, chết tiệt.” D.D. bỏ cuộc. “Vào đi. Đúng, chúng tôi đang so sánh các ghi chép về vụ án mạng đêm qua, và không, tôi vẫn chưa quay lại công việc, dù tôi thề rằng đó là lý do tại sao Phil và Neil quyết định đến thăm tôi. Chẳng liên quan gì đến việc tôi mất tư cách chính thức. Cà phê ở đây đơn giản là ngon hơn, đúng không mọi người?”

Phil và Neil cùng gật đầu. Phil đứng dậy bắt tay Adeline, rồi giới thiệu cô với Neil. D.D. không ngạc nhiên trước vẻ bối rối trên gương mặt bác sĩ khi thấy anh chàng đặc nhiệm trẻ nhất đội. Với vóc người gầy và cao lêu nghêu cùng mớ tóc màu đỏ, Neil có vẻ ngoài mãi mãi tuổi mười sáu. Tuy nhiên, cậu chàng lại rất hữu ích khi thẩm vấn các nghi phạm. Chúng hiếm khi xem trọng tay thanh tra có kinh nghiệm dày dạn này cho đến khi quá muộn.

Tiếp theo ánh mắt nữ bác sĩ dừng lại ở tấm bảng có giá đỡ cỡ như giá vẽ, được chia thành ba cột, mỗi cột là một nạn nhân, sắc mặt cô không tái đi, mà nghiêm trang. Cô giữ thái độ lãnh đạm, không dính líu gì với các chi tiết đồ họa được liệt kê trên bảng.

D.D. không thể kiềm chế. “Thế có chuyện gì vậy, bác sĩ?”

“Có cà phê không? Tôi muốn một tách cà phê.”

Phil giành lấy vinh dự rót cà phê. Lúc nãy D.D. đã thử rót cà phê và đã đổ trượt ra khỏi tách. Bắn súng bằng một tay thì ổn. Rót cà phê bằng một tay lại không ổn lắm.

“Cô gọi cho chị gái hay ngược lại?” D.D. hỏi. Cô chọn ngồi xuống một trong những chiếc ghế nhà bếp Neil đã kéo vào phòng, rồi ra hiệu cho Adeline cứ tự nhiên ngồi trên sô pha.

“Chị ấy nhờ giám thị trại giam nhắn lại rằng chị muốn gặp tôi sáng sớm nay. Tôi cho rằng đây là trò mặc cả cửa sau. Shana đã nghe nói về vụ án mạng mới nhất và sẵn sàng đưa ra thêm thông tin, đổi lại là một kì nghỉ phép ra khỏi nhà tù.”

“Không thể nào.” D.D. nói. “Chẳng phải hôm qua cô đã nói thế với cô ta rồi sao?”

“Không thể trách một cô gái vì đã đòi hỏi vậy. Dù sao chăng nữa, cuộc nói chuyện không diễn ra... chính xác như thế.”

“Được rồi.” D.D. rướn người về phía trước, nóng ruột đợi chờ. Neil và Phil cũng làm tương tự.

“Shana cho rằng chị ấy không có tiếp xúc nào với Sát Thủ Hoa Hồng hay bất kỳ ai khác. Không có mạng lưới bí mật, do thám hay người hâm mộ nào bên ngoài các bức tường nhà tù. Chị ấy sẽ cần sự ủng hộ từ bên trong mới đạt được các kỳ công đó, và như chị ấy khẳng định, mình không hề có bạn bè. Tất cả chúng ta đều biết thế.”

D.D. nhíu mày. Chắc chắn đây không phải là điều cô đang mong đợi. “Phủ nhận, tất nhiên, đó là lợi ích tốt nhất của cô ta. Cô ta giải thích mình biết mọi chuyện như thế nào?”

“Sức mạnh của quan sát.”

“Sao cơ?”

“Ba mươi năm bị biệt giam. Chị ấy chẳng có việc gì để làm tốt hơn là quan sát bạn tù. Chị ấy không phải là bậc thầy tội phạm. Chị ấy là Sherlock Holmes.”

Phil bật ra âm thanh xem thường trong cổ họng. “Làm sao cô ta biết con số thần diệu ấy?” Ông hỏi với ý hoài nghi rõ ràng.

“Hồi còn vị thành niên, chị ấy đã nghiên cứu về cha chúng tôi tại thư viện địa phương. Chị ấy bảo đã xác định được ông ta sưu tập một trăm năm mươi ba mảnh da, đơn giản bằng cách đọc các bài viết trên báo chí địa phương. Chẳng có lý do gì mà Sát Thủ Hoa Hồng lại không thể đuổi kịp bằng nỗ lực tương tự, tôi đã thử tra cứu dữ liệu của Google nhưng kết quả chỉ nói lướt qua thôi. Theo chị tôi nói, thông tin nằm ở ngoài kia, nhưng các vị phải quyết chí đào xới mới thấy. Hơn nữa, vì Sát Thủ Hoa Hồng rõ ràng đang đua tranh với cha chúng tôi, nên sẽ hợp lý hơn nếu hắn đưa thêm vào một cử chỉ trang trọng nào đó, chẳng hạn lấy đi đúng một trăm năm mươi ba mảnh da như tỏ lòng tôn kính người thầy. Shana cho rằng chị ấy không biết rằng hắn đang làm chuyện như thế. Chị ấy chỉ dự đoán thế. Rốt cuộc, ám ảnh là cái nhìn thấu suốt duy nhất vào tâm trí tội phạm.”

“Cô có thể nhắc lại không.” D.D. lẩm bẩm.

“Vấn đề là chị ấy còn liên tục nói rằng kẻ sát nhân hẳn cũng đã ghé thăm tôi. Con gái của Harry Day tình cờ cũng đang chịu một tình trạng gen hiếm. Chính sự hiện diện của tôi kêu gọi hắn. Có nghĩa là hắn hẳn đã bị thôi thúc phải ghé thăm văn phòng của tôi, thậm chí vào nhà tôi, có khả năng ngụy trang là nhân viên giao hàng...”

“Cái gì?” D.D. đột ngột xen vào.

“Sau khi từ chỗ Shana về tôi gọi điện cho quản lý tòa nhà tôi đang ở, và hỏi họ xem có bất kỳ ai vào trong căn hộ của tôi mấy tháng qua không. Ông Daniels hỏi lại có phải ý tôi tính cả tay công nhân từ công ty gas không. Rõ ràng bốn tuần trước một nhân viên công ty gas mặc thường phục xuất hiện, bảo rằng có nhận được khiếu nại về khả năng rò rỉ trên sàn nhà của tôi. Tất nhiên họ đã cho phép tay nhân viên vào trong căn hộ của tôi. Vì rủi ro này, nên Daniels không vào trong mà ở lại bên ngoài sảnh... Ông ấy bảo rằng người này không ở trong căn hộ của tôi quá lâu, nhưng nghĩ lại, ông ấy không thể cho tôi biết một cách cụ thể cái “không quá lâu” ấy là bao nhiêu lâu. Tôi đã gọi cho công ty gas ngay sau đó. Họ không hề có ghi chép gì về chuyện nhận được cuộc gọi như thế, hay chuyện phái người đến căn hộ của tôi.”

“Nhưng ông Daniels đã trông thấy người đó?” Phil hỏi ngay. “Ông ấy có thể mô tả cho chúng tôi được không? Thí dụ như có chắc chắn là chúng ta đang tìm một nghi phạm là nam giới không?”

Adeline ngừng lại.

“Ôi không.” Phil lẩm bẩm, ông đã nhìn thấy câu trả lời trên gương mặt cô.

“Hóa ra là...” Cô bắt đầu.

“Ôi không.”

“Sau khi xem xét kĩ hơn, ông Daniels không hoàn toàn chắc chắn mình đã thấy người như nào. Nhân viên công ty gas ấy đội mũ sụp xuống che kín mặt, trong khi cái bìa kẹp hồ sơ giơ lên rất cao. Thực ra ông ấy thậm chí còn không dám chắc có thấy mặt người ấy hay không.”

“Vậy thì tay nhân viên đó có thể là nam hoặc nữ à?” D.D. bối rối hỏi.

Adeline nhún vai. “Ông Daniels có cảm giác đó là nam giới. Tôi đã cố gắng ép ông ấy mô tả chi tiết hết sức có thể, mà không ảnh hưởng đến trí nhớ của ông ấy. Thể hình không quá to lớn, thế nên chiều cao và vóc dáng rất khó nói. Nhưng giọng nói thì cộc cằn. Điều ấy quyết định ấn tượng về giới tính của ông ấy. Không phải là vẻ ngoài của người đó, mà là giọng nói của tay nhân viên công ty gas giả mạo.”

“Ôi trời.” Phil lẩm bẩm.

Adeline gật đầu. “Chính xác đấy. Giọng cộc cằn có thể là nam giới. Hoặc có thể là phụ nữ giả giọng.”

“Cô nghĩ người này là Sát Thủ Hoa Hồng.” D.D. tuyên bố.

Adeline như có vẻ bối rối. “Chị không nghĩ vậy à?”

“Và căn cứ vào việc...” D.D. chậm rãi nói tiếp. “... Chị gái cô dự đoán trước những hành vi này từ Sát Thủ Hoa Hồng, bây giờ cô tin chị gái mình đang sử dụng các sức mạnh siêu việt của mình vào mục đích tử tế chứ không phải vì sự xấu xa?”

“Những suy nghĩ như vậy đã thoáng qua óc tôi. Chị ấy là chị gái tôi. Bản chất của chúng tôi là gánh vác truyền thống tốt nhất của gia đình mình. Nên, đúng...”

“Hoặc cô ta đã dàn xếp tất cả.” D.D. xen ngang. “Bà chị gái vô cùng quỷ quyệt của cô, người mà chúng tôi có lý do để tin rằng có thể đang móc ngoặc với Sát Thủ Hoa Hồng. Cô ta bảo kẻ đó đột nhập căn hộ của cô. Căn dặn con rối của cô ta chính xác cần làm gì. Rồi tiếp tục bất ngờ ói ra chút thông tin vào thời điểm có lợi nhất đối với Shana. Chẳng hạn khi cô đang bắt đầu nghi ngờ cô ta. Còn cách nào tốt hơn để thuyết phục được cô nữa đây?”

Adeline chớp mắt, im lặng một lúc lâu rồi khẽ đáp. “Nghĩa là cũng có khả năng đó. Tôi muốn khách quan với chuyện liên quan đến chị gái, nhưng tôi nghi ngờ mình không làm được. Thế nên tôi tới đây, chia sẻ thông tin này với mọi người. Có lẽ mọi người có thể cho tôi biết nên tin vào cái gì.”

“Đóng giả làm nhân viên công ty gas thích hợp với thủ đoạn phạm tội của Sát Thủ Hoa Hồng.” Phil lên tiếng. “Chúng ta đã biết rằng hắn ta hay ả ta đang sử dụng mưu mẹo xã hội để đột nhập nhà mọi người, bao gồm cả đóng giả là nhân viên công ty an ninh đột nhập nhà riêng của D.D...”

Adeline tròn mắt nhìn D.D.

“Kẻ sát nhân để lại cho tôi một tin nhắn rất chu đáo.” D.D. nói thêm. “Chóng khỏe nhé.”

“Điểm mấu chốt...” Phil nói tiếp: “... D.D. đã đúng. Chị gái cô có thể biết hết tất cả vì cô ta có tiếp xúc với kẻ sát nhân. Bất chấp việc cô ta không thể liên lạc được.”

“Mọi người đã xác định được chị ấy liên lạc bằng cách nào chưa?” Adeline hỏi. “Mật mã, thư từ hay người đưa tin?”

D.D. lắc đầu. “Nhưng chị gái cô quá thông minh, chính cô vẫn liên tục nói như thế. Đó là chưa kể chúng tôi còn hơi bận xử lý vụ án mạng khác. Cô biết nạn nhân là ai không?”

“Mẹ của Charlie Sgarzi.”

“Theo hồ sơ, người này không thuộc kiểu nạn nhân của kẻ sát nhân. Hai nạn nhân đầu đều là phụ nữ độc thân, còn trẻ. Janet Sgarzi là góa phụ lớn tuổi, đang ung thư giai đoạn cuối. Những kẻ sát nhân hàng loạt hiếm khi thay đổi kiểu nạn nhân. Tất cả đều là một phần ảo tưởng của chúng. Thay đổi kiểu nạn nhân cũng có thể đồng thời thay đổi toàn bộ tội ác. Việc này khiến vụ án mạng này trở nên ngoại lệ, đặc biệt khi nó xảy ra ngay sau vụ án mạng thứ hai. Có thể vụ tấn công này không phải là sự đáp lại một sự thúc ép tâm lý ngấm ngầm nào đó, mà bắt nguồn từ một tính toán lạnh lùng, cứng rắn. Janet Sgarzi cần phải chết. Và theo lời Charlie Sgarzi, đó là lỗi của chị gái cô.”

“Shana không nhắm vào phụ nữ đâu.”

“Đúng, nhưng đây là một cách đáng chú ý để nhắm vào Charlie. Trút đòn thù xuống tay phóng viên vì hỏi quá nhiều câu hỏi ngu xuẩn về chị gái cô, gồm cả buộc tội chị ta vẫn tiếp tục cuộc đời tội ác của mình khi đã ngồi sau song sắt.”

Adeline đặt cốc cà phê xuống, thở dài đánh thượt. “Chứng minh đi.” Cô chỉ nói vậy.

“Chà, chúng tôi đang làm cái việc đó đây. Tất nhiên, cho đến khi bị cô xen ngang.”

“Tại sao chị gái lại đề nghị nói chuyện với cô?” Phil lên tiếng. “Nếu không phải để đàm phán về tự do của mình thì là để làm gì?”

“À, chị ấy vẫn tin rằng chúng ta nên thả tự do cho chị ấy, để chị ấy về sống ở căn hộ của tôi...”

“À há!” D.D. thốt lên.

“Nhưng làm thế không phải để đáp lại chuyện chị ấy giúp tìm ra kẻ sát nhân. Mà là để chị ấy có thể bảo vệ tôi. Và giết kẻ sát nhân nữa. Chính chị ấy đã nói mình rất giỏi làm những việc đó.”

Thêm một lúc im lặng nữa.

“Thế nghĩa là sao?” Neil căng thẳng lên tiếng.

“Tôi đã đề nghị bà giám thị cung cấp thêm thông tin về cái gọi là những sự cố của chị gái tôi sau song sắt. Chị tôi đã giết người ba lần. Lần đầu tiên xảy ra ngay sau khi chị ấy bị tống giam, liên quan đến một tù nhân nữ được cho là tấn công Shana trước. Cái chết này được xem là tự vệ. Cuộc sống của chị ấy sau đó yên ả gần mười năm, cho đến khi Shana tấn công và giết chết một nam sĩ quan quản chế, rõ ràng là hoàn toàn... có ác ý. Nhiều tuần sau, chị ấy tấn công tiếp sĩ quan thứ hai và chính thức bị biệt giam chung thân. Giám thị McKinnon rõ ràng đang cố gắng thận trọng, nhưng khi tôi ép bà ấy nói chi tiết hơn về những cái chết này... Cả hai tay lính gác đều đang bị điều tra vào thời điểm họ chết. Vì tội “đi lại” với các nữ tù nhân khác. Tất nhiên, bất kỳ quan hệ tình dục nào giữa lính gác với tù nhân đều được xem là không thích hợp, nhưng ít nhất với tay sĩ quan đầu tiên, những lời cáo buộc đều rất ghê tởm liên quan đến hai nữ tù nhân trong khu xà lim của Shana. Có thắc mắc cho rằng lính gác có thể đã tiến vào xà lim của Shana, chọn chị ấy làm mục tiêu tiếp theo, và chị ấy phản kháng lại, một cách rất mạnh mẽ.”

“Cô ta đâm chết thằng cha định tấn công tình dục cô ta à?” D.D. hỏi.

“Có thể. Shana không chịu nói. Cuối cùng, tay sĩ quan chết và cuộc điều tra khép lại, vụ án biến mất, đương nhiên vì nó cũng cho thấy hình ảnh tiêu cực của các sĩ quan nhà tù. Tất nhiên, sau đó Shana lại tấn công, chỉ vài tuần sau đó. Việc này định đoạt số phận chị ấy, ngay cả khi tên lính gác ấy cũng có tiếng là “dễ hung hăng gây hấn” trong các ca trực của mình.”

“Chờ đã.” Neil ngắt lời. “Tức là lúc này chị gái cô về cơ bản cho rằng mình giết các nạn nhân chỉ vì bị ép? Tôi muốn nói đây là cách tự vệ muôn thuở đúng không? Đổ lỗi cho nạn nhân.”

Adeline gật đầu. D.D. nghĩ, cô ấy vẫn có đôi mắt tinh tường, vẫn tìm kiếm tính khách quan ấy, như cô ấy tuyên bố.

“Nhưng còn Donnie Johnson?” Neil lên tiếng. “Thằng bé mười hai tuổi. Theo hồ sơ nó đúng là một con mọt sách lập dị. Không đời nào nó có thể đe dọa cô ta. Cô xem các bức ảnh cảnh sát chụp này đi, cô ta rõ ràng cao to hơn thằng bé. Và chắc chắn là cứng rắn hơn.”

“Tôi không thể giải thích được vụ Donnie Johnson.” Adeline thừa nhận. “Và Shana không chịu nói về nó. Ba mươi năm sau, đây vẫn là chủ đề không được hoan nghênh.”

“Thằng bé là một ngoại lệ.” D.D. lẩm bẩm. Cô bỗng bỏ cốc cà phê xuống, đứng dậy và bước đến chỗ tấm bảng kê trên giá. “Vì lợi ích của tranh luận, cùng so sánh nhé: Sát Thủ Hoa Hồng và ba nạn nhân của hắn, với Shana Day và bốn nạn nhân của cô ta. Bởi vì chúng ta đã biết Sát Thủ Hoa Hồng có một ngoại lệ: Janet Sgarzi. Trong khi Shana có một ngoại lệ: Donnie Johnson. Bình thường điều này sẽ chẳng quan trọng gì, nhưng điều lạ lùng ở chỗ hai ngoại lệ này từ hai vụ giết người khác nhau lại thuộc về cùng một gia đình? Một đứa cháu trai và một người bác. Đừng bảo tôi là không có liên kết đấy.”

“Đến Charlie Sgarzi.” Adeline nói kèm cái nhíu mày, rõ ràng là không hiểu.

D.D. cười rạng rỡ đắc thắng. “Ai đang làm cái gì?”

“Hỏi những câu hỏi về vụ giết em họ anh ta ba mươi năm trước.” Phil nói thêm.

“Nghĩa là gì?” D.D. gợi ý.

“Tôi sẽ lôi thêm mấy hồ sơ cũ rích từ phòng lưu trữ.” Neil ngâm nga. Cậu vẫn đang làm việc với các hồ sơ về Harry Day. Báo cáo mới nhất đó là họ có thể đã để mất khi chuyển từ trụ sở cũ sang các trụ sở mới. Đó là số phận của rất nhiều nghiên cứu nhóm đối tượng cụ thể thời chưa có máy tính.

“Ding, ding, ding, trao giải cho thanh tra nào. Đó là mối liên kết của chúng ta. Lúc này những vụ án mạng có thể đang xảy ra, nhưng mọi thứ đặt chúng trong bối cảnh diễn ra ba mươi năm về trước. Donnie Johnson, Shana Day, và tôi sẽ dám cá mọi thứ, Sát Thủ Hoa Hồng nữa, tất cả các giao điểm này đều quay về cái ngày đó. Chúng ta cần tên họ những người hàng xóm, các nhân chứng, những người quen biết. Lập danh sách đi và chúng ta sẽ tự mình tìm ra kẻ sát nhân.”

“Hoặc là...” Adeline vừa nói vừa đứng dậy. “... Đơn giản hơn chúng ta có thể chờ đợi, và kẻ sát nhân sẽ tìm ra chúng ta sớm thôi. Theo Shana nói, hắn ta hoặc ả ta sẽ không thể nhịn được. Sự tồn tại của tôi kích thích những kẻ sát nhân từ khắp nơi.”

“Cô có lo lắng cho sự an toàn của mình không?” D.D. lên tiếng. “Chúng tôi có thể chỉ định một sĩ quan cho cô.”

“Chị có thể bắn súng bằng một tay không?”

“Được. Một phần trong khóa huấn luyện sử dụng vũ khí cơ bản của chúng tôi, vào những ngày này tôi biết ơn nó lắm.”

“Tôi thì không. Mất cảm giác đau vì gen hiếm, nhớ không? Nghĩa là nếu tham gia vào các hoạt động nguy hiểm, ngay cả để huấn luyện, đều có thể gây ra chấn thương. Tôi không thể đánh nhau, không thể bắn súng hay chạy. Chị có thể chỉ định một sĩ quan cho tôi. Nhưng nực cười làm sao khi tôi chỉ muốn có chị gái bên cạnh. Cảnh sát chỉ thực hành tình thế tấn công thôi. Còn Shana đã nâng nó lên tầm khoa học rồi.”

D.D. trợn tròn mắt. “Cô nghiêm túc muốn chúng tôi thả chị gái à? Tất nhiên, cô nên hiểu cô ta không dừng lại ở việc mượn quần áo thôi đâu.”

Adeline bước ra cửa. “Chỉ vì đề nghị của chị tôi nặng tính bạo lực cao độ không có nghĩa là nó không đáng xem xét. Chị phải thừa nhận đó là điều cuối cùng Sát Thủ Hoa Hồng muốn thấy.”

“Tất nhiên...” Phil nhẹ nhàng đề nghị. “... Trừ phi đó chính xác là mục đích ngay từ đầu của hung thủ.”