← Quay lại trang sách

Chương 26

Tôi là ai? Người thuê nhà mới đầy phấn khích, hàng xóm mới thân thiện.

Trông tôi thế nào? Đẹp, có giáo dục, chuyên nghiệp. Tôi có thể hỏi mượn một cốc đường, nhưng sẽ không bao giờ suy ngẫm về kết cấu làn da của bạn, hay trông nó ra sao khi nổi lềnh bềnh trong lọ thủy tinh.

Động cơ ban đầu: Chỉ là rất vui được gặp bạn.

Mục đích của hành động: Tăng độ khó, thêm căng thẳng, siết ốc vít.

Lợi ích chung cuộc: Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn.

Hàng Xóm Mới Hạnh Phúc đang vất vả. Quần áo đã ổn, mới mua từ quầy hàng đồ cũ Goodwill, nằm trong một thành phố như Boston vốn sẵn có nhiều nhãn hàng thiết kế như Saks. Hàng may sẵn, chuyên nghiệp nhưng không nổi bật. Quần áo giả trang như các bộ khác, được thiết kế làm sao cho hình thành ấn tượng về một con người, trong khi các chi tiết thực tế thì mơ hồ. Người đó trông thế nào? Đẹp. Ý anh đẹp là sao? Tôi không biết. Đẹp.

Quần áo thì ổn rồi. Tiếp theo là tư thế và dáng đi. Mất nhiều thời gian hơn để tập trước gương. Vai không thõng xuống, mà phải thoải mái và tự tin. Vai duỗi thẳng, tứ chi thả lỏng. Khó làm hơn tưởng tượng. Nghĩa là phải kiểm soát dòng adrenaline đang trào lên, không ngả quá nhiều về phía trước, không sa đà vào điệu ngân nga triền miên bây giờ, ngay lúc này, ngay bây giờ, ta phải làm ngay, làm ngay, làm ngay.

Nhưng một lần nữa, thực hành đến khi hoàn hảo.

Quần áo thì ổn rồi. Ngôn ngữ cơ thể chấp nhận được.

Mặc dù vậy. Dù đứng trước tấm gương dài soi được toàn thân, duyệt đi duyệt lại, Hàng Xóm Mới Hạnh Phúc vẫn không... hạnh phúc.

Giết bà ta không dễ chút nào.

Tất nhiên, rủi ro xuất hiện ngay từ đầu. Hai đối tượng đầu tiên rất dễ dàng, được lựa chọn ngẫu nhiên từ các quán cà phê địa phương. Công tác thăm dò được thực hiện với tư cách một Người Bình Thường, vai trò đã thực hành lâu nhất và dễ hoàn thành nhất. Người Bình Thường tích cực tìm kiếm hai phụ nữ độc thân xinh đẹp. Các nạn nhân được lựa chọn tùy hứng, và đó chính là chìa khóa. Họ không có mối liên hệ nào với nhau hay với Người Bình Thường. Thực sự phải thử rất nhiều lần. Lựa chọn phụ nữ xong rồi, thận trọng bám theo, để rồi phát hiện ra họ sống với chồng hay với bạn cùng phòng hay với hai đứa trẻ hoặc hơn. Cần nhiều thời gian và nỗ lực, nghiên cứu là phải thế.

Giết người không dành cho những kẻ yếu tim.

Nhưng cuối cùng, có công mài sắt có ngày nên kim. Hai nạn nhân được lựa chọn, xem xét kĩ lưỡng, sau đó chính thức được nhắm làm mục tiêu. Phát động giai đoạn hành động đầu tiên, đánh dấu bước chuyển đổi từ Người Bình Thường sang Sát Thủ Hoàn Hảo. Thậm chí còn giành được biệt danh Sát Thủ Hoa Hồng, làm tăng thêm ý nghĩa về sự hoàn hảo đáng kinh ngạc.

Ai mà biết trong tất cả những vai diễn đã thử rồi loại bỏ suốt bao năm qua, vai kẻ sát nhân có thể thực sự thích hợp nhất không?

Tôi là ai? Cơn ác mộng tồi tệ nhất của bạn.

Trông tôi thế nào? Giống hệt bạn.

Động cơ ban đầu: Thừa nhận, điều ô nhục, thành công. Mẹ kiếp Harry Day. Mẹ kiếp Shana Day. Tao sẽ là kẻ giỏi nhất.

Tất nhiên, ngoại trừ vụ giết người đêm qua cảm thấy không tốt.

Việc đêm qua...

Nghĩ đến thôi cũng đủ tức giận. Hàng Xóm Mới Hạnh phúc đã mất đi rung cảm dễ tiếp cận lâu lắm mới có được, thay vào đó không ngừng đi tới đi lui.

Đêm qua là cần thiết. Về logic thì có thể hiểu được, về lý, Sát Thủ Hoa Hồng đã làm theo đúng kế hoạch. Trộn Rohypnol rất nhanh vào trà của bà ta. Chứng kiến đôi mí mắt của bà ta nặng trĩu, nói năng líu nhíu.

Khi bà ta gục xuống, Sát Thủ Hoa Hồng lập tức hành động, nhẹ nhàng đỡ lấy bà ta, hơi ngạc nhiên và ấn tượng khi thấy nạn nhân phản ứng nhanh đến thế. Sau đó nhấc thân hình gần như nhẹ bỗng của bà ta lên...

Đôi mắt bà ta mở to, nhìn kẻ giết mình. Không, bà ta nhìn trừng trừng vào tâm hồn kẻ sát nhân. Bà ta đã thấy trước cái chết của mình và chấp nhận nó.

Nỗi tiếc nuối rõ ràng, không che đậy lưu mãi trong ánh mắt bà ta.

Rồi thuốc phát huy tác dụng, đánh gục chút sức lực tự vệ cuối cùng của cơ thể đã kiệt quệ, bà ta bất tỉnh. Phần khó nhất đã xong. Giờ thì mang bà ta đến phòng ngủ sau nhà. Lột sạch quần áo, trèo lên giường, dao mổ trong tay. Rồi...

Sát Thủ Hoa Hồng đã ngập ngừng. Cuối cùng khi chỉ còn một mình với mục tiêu đã chọn, phần khó nhất của nhiệm vụ đã xong, kẻ sát nhân vĩ đại và khủng khiếp lại chỉ muốn thoát khỏi hiện trường. Chạy trốn và không bao giờ quay đầu lại. Bà ta đã chết, thế còn chưa đủ hay sao?

Ngoại trừ chết là chưa đủ. Có thể bác sĩ điều trị chính sẽ cho rằng bà ta chết vì ung thư, nhưng có thể bác sĩ sẽ không làm thế. Nghĩa là sẽ có những thí nghiệm và sàng lọc chất độc, ngay lập tức phát hiện ra Rohypnol làm đục nước.

Tốt nhất là làm mọi thứ nhất quán. Nạn nhân số ba. Chắc chắn là một nạn nhân lớn tuổi hơn. Rõ ràng không phải kiểu nạn nhân ưa thích của Sát Thủ Hoa Hồng. Nhưng là nạn nhân số ba.

Để nhằm chứng minh cái di sản khủng khiếp của Sát Thủ Hoa Hồng, một lần và mãi mãi, loại quái vật nào lại đi tấn công ghê rợn một bà già bị ung thư hành hạ? Thậm chí ngay cả Harry Day cũng không nhẫn tâm đến như thế.

Một lần nữa, giết người không dành cho những kẻ yếu tim.

Tôi là ai? Tôi không biết. Chưa bao giờ biết. Làm sao người ta thực sự phát hiện ra được nhỉ?

Trông tôi thế nào? Một vỏ bọc bình thường. Vì tất cả bọn trẻ đều học rất nhanh rằng bình thường là quan trọng, nghĩa là nếu mày không bình thường, thì mày nên cố gắng tỏ ra là bình thường đi.

Động cơ ban đầu: Có cảm giác như người khác. Mà tất nhiên đó là điều tôi không bao giờ cảm thấy.

Mục đích của hành động: Nếu tôi không thể giống người khác, thì tôi phải xuất sắc hơn tất cả mọi người. Tôi sẽ mài sắc những thế mạnh của mình. Tôi sẽ là bạn. Tôi sẽ là chính tôi. Tôi sẽ là cái chết. Tôi sẽ là sự cứu rỗi. Tôi sẽ là tất cả. Và cuối cùng tôi sẽ có được mọi thứ mình muốn.

Lợi ích chung cuộc: Cuối cùng cũng được tự do.

Hàng Xóm Mới Hạnh Phúc quay người khỏi tấm gương. Hàng Xóm Mới Hạnh Phúc đã bực bội đủ lâu rồi. Không nghĩ nữa. Đến lúc làm việc rồi.

Hàng Xóm Mới Hạnh Phúc bước đến tủ quần áo, quỳ xuống, cẩn thận cậy ba tấm ván sàn không bị gắn chặt. Một phút sau, chiếc hộp giày xuất hiện trong tầm mắt.

Mở nắp hộp, nhìn xuống những thứ bên trong. Biết chuyện gì phải đến tiếp theo. Và cảm nhận sức mạnh đi kèm lòng quyết tâm.

Mục đích của hành động: Để xem một chuyên gia về đau đớn không cảm nhận được đau đớn thực sự được làm bằng gì.

Lợi ích chung cuộc: Kẻ chiến thắng có được tất cả.