← Quay lại trang sách

Chương 27

Christi Willey chính xác như những gì D.D. đã hình dung.

Cô hơi thất vọng một chút. Đã có lần trong sự nghiệp cảnh sát, vào lúc công việc của cô trở nên rập khuôn, nhàm chán, cô đã tự hứa mình sẽ nghỉ hưu. Vậy nhưng cô vẫn ở đây, tại sảnh ẩm thực ở trung tâm mua sắm Prudential, trong khu thương mại Boston, gặp gỡ một bạn tù cũ và nhân viên quản chế của cô ta, và đúng rồi, Christi Willey gần hệt như bạn mong đợi, từ mái tóc bạch kim bờm xờm, đôi vai xuôi đến đôi mắt xanh nhanh nhẹn.

Nhân viên quản chế của Christi gọi cho Phil khi tất cả bọn họ đang nghĩ nát óc tại nhà D.D. Theo đề nghị muốn gặp bất kỳ phạm nhân nào đã được phóng thích trước thời hạn và từng có thời gian thụ án cùng Shana Day của Phil, nhân viên quản chế này liền có một úng cử viên: Christi Willey, được phóng thích năm ngoái sau khi thụ án hai mươi năm ở nhà tù Massachusetts với rất nhiều tội danh, bao gồm đồng lõa giết người. Cựu nữ tù nhân đồng ý sẽ trả lời các câu hỏi của họ, đổi lại chỉ một đề nghị: Adeline phải có mặt.

Không phải em gái của Shana. Không phải bác sĩ Adeline Glen. Mà là Adeline.

Đề nghị này kích thích trí tò mò của D.D. Rất may nó cũng khiến Adeline tò mò. Thế nên họ ở đây, Phil, D.D. và Adeline, ngồi bên hai chiếc bàn cà phê ghép vội vào nhau, với nhân viên quản chế Candace Proctor và người được bà ấy phụ trách, Christi Willey, giữa một không gian nồng mùi đồ nướng. Đặc biệt có món tôm rim cay, khiến D.D. thấy đói.

Cho đến giờ, Adeline đang ứng xử rất thông minh, cô ấy vẫn chưa nói lời nào, để Phil và D.D. lo hết phần nói chuyện.

Đúng vậy, Christi Willey đã từng ở chung khu xà lim với Shana Day. Họ cũng có khoảng thời gian bên nhau trong xà lim biệt giam, bạn biết đấy, sau biến cố.

Hồ sơ tội phạm của Christi Willey có đến nửa tá những cáo buộc liên quan đến ma túy, gồm cướp có vũ trang để có tiền mua ma túy, tấn công để bảọ vệ hàng, và đồng lõa với bạn trai giết chết đối thủ cạnh tranh nhằm giành địa bàn buôn ma túy... Cứ nhìn các cử chỉ bồn chồn và ánh mắt đảo qua đảo lại của người phụ nữ này, D.D. không tin rằng Christi đã hoàn toàn từ bỏ lối sống ấy. Nhà tù đang trở thành một nơi dễ dàng nhất để kiếm ma túy. Nói cách khác, Christi đang tự nguyện gặp gỡ họ, với sự có mặt của nhân viên quản chế và căn cứ theo quy định xét nghiệm ma túy bắt buộc, không nghi ngờ đây là một phần trong các thỏa thuận giữa nhân viên quản chế...

Ai mà biết được? Có thể người phụ nữ này trong sạch. Có thể đây đơn giản là tình trạng não bộ của bạn sau vài năm không còn dùng ma túy.

Có thể lắm.

“Đúng, tôi có quen biết Shana Day.” Người cung cấp tin bối rối nói. Cô ta mặc chiếc áo ba lỗ, không hợp mùa cho lắm, phô ra đôi cánh tay gầy nhang. Nhân viên quản chế Candace mang ra một đĩa to khoai tây chiên, có thể nhằm nhử cô nàng do bà phụ trách. Christi vẫn chưa đụng đến chúng.

Bất chấp tình yêu sâu sắc và không thay đổi đối với các quầy bán đồ ăn, D.D. vẫn phải kiềm chế với một chai nước. Phil cũng vậy. Adeline thoải mái tự đãi mình bằng sinh tố hoa quả, một món bạn có thể dùng khi chưa ăn sáng. Cho đến lúc này Christi không chú ý nhiều đến nữ bác sĩ, D.D. thầm biết ơn vì điều đó. Theo đúng luật mà nói, Adeline thậm chí còn không nên có mặt. Nhưng nghĩ lại, thì cả D.D. cũng thế.

“Họ bày ra một trò chơi.” Giờ thì Christi đang nói, nhìn chằm chằm xuống bàn. “Nó được gọi là Thi Chơi Gái. Frankie, Richie và Howard sẽ chơi vào bất kỳ lúc nào tất cả bọn họ cùng ca trực. Họ sẽ chọn ra ba cô gái, chúng tôi đứng xếp hàng trước mặt họ, rồi họ cởi quần ra. Bất kỳ ai trong số chúng tôi làm họ xuất tinh trước sẽ được nhận phần thưởng. Có thể là một chai dầu gội. Hoặc được tắm nhiều hơn hai phút. Những thứ ngu xuẩn đại loại thế?”

Nhân viên quản chế vươn tay ra vỗ nhẹ bàn tay của nữ tù nhân. D.D. chưa từng làm việc với Candace, nhưng bà ta dường như chân thành quan tâm đến người được phụ trách.

“Vậy là ba sĩ quan đó có dính líu đến chuyện này?” Phil hỏi.

“Ngay từ đầu.” Christi lầm bầm. Cô ta vẫn không nhìn thẳng vào mắt họ. “Nhưng bọn họ không thường xuyên cùng ca trực với nhau, còn Frankie, các vị biết đấy... hắn thèm muốn. Nên thi thoảng hắn chơi một mình. Đơn giản là xuất hiện trong xà lim của bạn. Mút rồi cút, hắn gọi trò đó như thế. Hắn lôi cái của hắn ra. Bạn thỏa mãn hắn. Xong việc hắn kéo quần lên rồi tiếp tục làm nhiệm vụ. Như thể chẳng có gì xảy ra. Như thể... bạn chẳng là cái gì.”

“Anh ta làm thế với bao nhiêu tù nhân?” Phil hỏi.

“Tôi không biết. Ba hay bốn người chúng tôi.”

“Các cô có khiếu nại không?”

Người phụ nữ ngước mắt lên, nét mặt cô ta vẫn uể oải sau bao năm tháng đã qua. “Bằng cách nào? Với ai? Tôi muốn nói, họ là lính gác của chúng tôi. Chúng tôi biết phải khiếu nại với ai cơ chứ?”

Phil không nói gì. Chủ yếu là vì câu hỏi dạng này không có câu trả lời.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Ông hỏi tiếp.

“Howard thì không tệ đến thế.” Christi đáp. “Thậm chí có lần anh ta còn nói cảm ơn, tuồn cho chúng tôi ít quà cáp, chẳng hạn sô cô la. Tôi nghĩ anh ta chẳng có bạn gái. Anh ta có vẻ... cô đơn. Nhưng Frankie và Richie... Càng thỏa mãn bao nhiêu thì chúng càng thèm khát bấy nhiêu. Vì có camera nên chúng thay phiên che chắn cho nhau. Chẳng hạn tên này sẽ chỉnh vài cái công tắc hay sao đó. Tôi không biết nữa. Tôi đoán chính vì thế nên mấy cái camera bị chập chờn. Rồi nhân lúc camera đang khởi động lại, thì tên kia sẽ vào xà lim. Một khi vào trong rồi, camera không thể ghi được hình ảnh của hắn, nên chẳng thành vấn đề nữa. Hắn có thể ở trong đó lâu chừng nào mình muốn, làm bất kỳ điều gì mình muốn... Sau khi thỏa mãn hắn sẽ ra hiệu, tên kia sẽ tắt công tắc, và a lê hấp, tay lính gác lại quay ra hành lang tiếp tục làm nhiệm vụ. Chúng tưởng rằng mình thông thái lắm. Suốt ngày khoe khoang.”

“Chuyện này diễn ra trong bao lâu?” Phil hỏi.

“Tôi không biết. Vài tháng. Vài năm. Khéo hết đời.”

“Và họ cũng tấn công cả Shana Day?” D.D. lên tiếng.

Christi nhìn cô rất vui vẻ. “Chúng muốn gì ở Shana cơ chứ? Ý tôi là cô ta cắt rụng tai một đứa nhóc. Thằng quái nào lại muốn chơi cô ta chứ?”

D.D. xem đó là câu trả lời không.

“Cô ta luôn mang nó theo người, cái vật thổ tả ấy. Điều ấy khiến cho chuyện xảy ra tiếp theo rất lạ lùng.”

Cả D.D., Phil lẫn Adeline đều nhoài người về phía trước.

“Tối hôm ấy Frankie không có ca trực. Tạ ơn Chúa, chúng tôi được thư giãn. Thằng khốn ấy đi rồi, cuối cùng chúng tôi có thể thở được. Nhưng rồi hắn xuất hiện. Mặc thường phục. Ba hoa về một chuyện hắn vừa mới phát hiện ra. Thậm chí hắn không phải làm việc, tức là hắn ở đấy cả đêm. Rồi hắn nhìn từng người chúng tôi, nhếch miệng cười, trong khi đợi chờ chúng tôi hoàn toàn hiểu ra. Richie đang ngồi ở bàn làm việc. Tức là tất cả những gì Richie phải làm là tắt máy quay ngay lập tức, và Frankie sẽ được an toàn tại chỗ, và tất nhiên, chúng tôi phải phục vụ hắn như nô lệ tình dục. Suốt cả đêm. May mắn làm sao.

Hắn đã chọn tôi.” Christi nói, đôi mắt xanh buồn bã nhìn trừng trừng đĩa khoai chiên. “Hắn đã chọn tôi.”

Không ai nói gì.

“Có lúc tôi la hét. Điều ấy cũng chẳng quan trọng. Tôi muốn nói đó chỉ là những nhà tù đầy tù nhân bị kết án, và một sĩ quan quản chế đơn độc đếch thèm quan tâm. Có lúc tôi nghe thấy những cô gái khác đang làm ầm lên. Đập mạnh giày, sách hay bàn chải đánh răng vào song sắt. Phản kháng nhà tù. Nhưng camera chẳng giúp được gì. Thế nên Frankie cứ ở trong đó. Hắn được làm mọi thứ mình muốn. Hết lần này đến lần khác. Chắc hắn đã dùng Viagra trước rồi cũng nên, thằng khốn... Tôi chẳng làm được gì cả. Thỏa mãn rồi, mặc quần áo xong hắn trao cho tôi lọ dầu gội cỡ nhỏ đi du lịch. Các vị biết đấy, y như kiểu lấy ở nhà nghỉ Holiday Inn. Tôi đã hầu hạ hắn... Và đó là thứ tôi nhận được. Chai dầu gội ở nhà nghỉ rẻ tiền.

Sáng hôm sau tôi vẫn không dậy được. Thậm chí bước đi còn không nổi. Nhưng Richie để lại cho tôi một mẩu giầy viết rằng trò “hư đốn” của tôi đêm qua đã khiến nhà giam náo loạn. Lính gác ban ngày cũng chẳng thèm kiểm tra tôi. Các vị biết đấy, chúng nó móc ngoặc với nhau cả rồi. Chúng tôi chỉ là tù nhân, còn chúng là những con quỷ.”

D.D. không biết phải nói gì nữa.

“Tối hôm sau Frankie lại đến. Hắn để tôi yên. Tìm đến với một trong những cô gái mới vào. Cô ta khóc. Con ngốc tội nghiệp. Khóc lóc, la hét rồi lại khóc một chặp. Tôi đếch quan tâm. Mọi việc là thế. Nếu hắn không chơi tôi, thì tôi hài lòng với điều đó. Tôi có một đêm được nghỉ ngơi. Tạ ơn Chúa lòng thành. Nhưng chúng tôi không phải là súc vật, các vị biết đây.”

Người phụ nữ đột ngột ngước mắt lên, đôi bàn tay cô ta lướt qua bàn. “Chỉ là bạn bị đối xử như con vật quá lâu rồi...

Frankie không trực vào tối thứ Sáu. Chúng tôi đều biết thế. Nên đợi chờ bồn chồn như ngồi phải gai. Toàn bộ nhà giam. Bởi vì chúng tôi biết hắn sẽ đến. Hắn là con ác quỷ của chúng tôi, tai họa của chúng tôi, và y như rằng, vào lúc mười giờ đêm, hắn đi tha thẩn ở tầng này. Mặc quần jeans xanh, áo thun Red Sox. Tôi cực thích Red Sox! Rồi hắn nhìn thẳng vào tôi và cười toe toét. Như thể tôi là một thứ đặc biệt cho ngày của hắn. Như thể cô nàng mới vào chết tiệt kia không bị chảy máu đầm đìa sau những gì hắn đã làm với cô ta.

Hắn bước đến. Tôi còn có thể làm cái quái gì nữa? Dù sao chuyện tồi tệ nhất tôi cũng đã trải qua rồi. Thế rồi...”

Christi dừng lại, nhìn họ trừng trừng. “Shana nói chuyện với hắn. Rõ ràng luôn. Cô ấy đứng ở cửa xà lim và hỏi hắn cuộc ly hôn tiến triển ra sao rồi. Cảm thấy ra sao khi biết có thằng khác đang ngủ với vợ hắn, rồi nuôi con hắn. Và phải rồi, chưa kể còn phát hiện ra ngay cả con chó của hắn cũng không còn ưa hắn nữa. Ý tôi là nói về một kẻ thua cuộc. Tra từ điển đi và mọi người sẽ thấy hình ảnh của Frankie hiện ra ngay đó...” Christi thoáng run rẩy, lắc lắc đầu. “Shana không ngừng nói và nói. Và cô ấy biết nhiều thứ. Tất cả những chuyện về cuộc sống cá nhân của Frankie. Ý tôi là cái quái gì vậy? Ban đầu, Frankie còn làm ngơ cô ấy, rồi hắn bảo cô ấy câm mồm lại, cô ấy chẳng biết cái quái gì hết. Nhưng cô ấy vẫn cứ tiếp tục nói, và điều tiếp theo thì các vị biết, Frankie đứng trước cửa phòng giam của cô ấy, gào lên rằng cô ấy là một con điếm ngu dốt, và cô ấy tốt hơn nên ngậm mồm vào trước khi hắn khóa mõm cô ấy lại. Nhưng cô ấy không chịu im. Cô ấy mỉm cười, trời ạ. Cô ấy mỉm cười ngay trước mặt hắn, nụ cười chết tiệt quái dị nhất tôi từng thấy.

“Thách mày đấy.” Cô ấy nói. Đúng hệt như thế đấy.

Tôi nghĩ, thôi xong rồi. Cô ấy đã ký vào bản án tử hình của chính mình. Frankie sẽ không chỉ bước vào trong tẩn cho cô ấy một trận, mà hắn sẽ giết chết cô ấy. Vì nói chuyện với hắn như thế. Vì đã nhìn hắn kiểu đó, như thể hắn chẳng là gì ngoài một kẻ thua cuộc thảm hại, có khi còn chẳng ra hồn thằng đàn ông.

Frankie ra hiệu cho Richie mở cửa xà lim. Anh ta làm theo. Frankie hùng hổ lao vào buồng của Shana, la mắng và sẵn sàng giết người. Tôi có thể thấy đôi mắt của hắn trắng dã khi tiến đến chỗ cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn đứng im. Rồi lại mỉm cười. Hắn chùn bước. Các vị gần như có thể thấy phần nhỏ li ti nào đó trong não hắn cố rung chuông báo động. Ngoại trừ đã quá muộn. Frankie tung đòn, Shana xiên cho hắn một nhát trúng ngay dạ dày. Thi thoảng tôi vẫn nghe thấy âm thanh ấy vào giữa đêm. Cái âm thanh ẩm ướt nặng nề đó. Theo sau là tiếng òng ọc khi cô ấy rút lưỡi dao ra. Đó là một con dao ngắn. Có thể là cái lược được mài sắc chăng? Tôi không chắc mình từng phát hiện ra. Chắc cô ấy phải đâm hắn hơn chục nhát, một con người hạnh phúc nhất tôi từng thấy, trong khi Frankie máu chảy xối xả, ngã gục xuống sàn, nhưng cô ấy vẫn bám theo hắn. Tiếng chân giẫm lên máu nhớp nhép.

Cuối cùng Richie cũng chịu nhác cái mông bự lên và rung chuông báo động. Đội phản ứng đến ngay, được trang bị đầy đủ sẵn sàng hành động. Nhưng Shana vẫn không nao núng. Cô ấy đứng trên xác Frankie và nhe răng về phía họ.” Christi đột ngột quay sang Adeline. “Em phải hiểu. Toàn bộ nơi này hóa điên hết rồi. Còi báo động tắt. Các phụ nữ thì hoảng sợ. Hành lang đầy lính gác được trang bị tận răng mang khiên và dùi cui nặng trịch. Họ đang la hét bắt Shana lùi lại, bỏ vũ khí xuống, quỳ xuống. Nhưng Shana không chịu. Như thể cô ấy là con sư tử cái đang bảo vệ mồi của mình, chị không biết nữa. Rồi trong khi tất cả đang la hét bên ngoài, cô ấy thè lưỡi liếm máu đang chảy xuống cổ tay mình. Tôi nghĩ có hai lính gác đã bất tỉnh nhân sự.

Họ dùng vũ lực bắt cô ấy quỳ xuống. Cô ấy phản kháng lại. Đến cuối cùng cô ấy bị đánh đập, bị đấm đá. Chị tưởng họ có thể giết chết cô ấy. Chị suýt thét lên bảo họ dừng lại. Nhưng chị không thể. Ngay cả sau những gì cô ấy đã làm vì chị... Chị không thể.

Khi cuối cùng họ cũng kéo lê cô ấy ra khỏi xà lim, chị gần như không thể nhận ra cô ấy nữa. Mũi bị dập nát, đôi mắt đã sưng vù. Nhưng cô ấy quay đầu về phía chị. Khi họ mang cô ấy đi dọc hành lang, cô ấy nhìn thẳng vào chị và nói: “Chị xin lỗi, Adeline.” Cô ấy nói vậy đó. “Chị xin lỗi, Adeline.”

Hai tuần sau, cô ấy xuất viện. Họ đưa cô ấy vào phòng biệt giam, thật mỉa mai, chị lại ở đối diện phòng cô ấy qua cái hành lang. Dường như, khi chị trình báo rằng Frankie đã cưỡng hiếp chị, những nhà chức trách lại xem việc đó nghĩa là chị đang đi lại với lính gác. Chị được gửi đến phòng biệt giam, nơi Richie cũng được thu xếp làm việc, dĩ nhiên chủ yếu là hắn phải để mắt tới Shana. Những điều cô ấy đã biết về hắn ta...

“Tranh thủ ngủ đi.” Hắn ta thì thầm qua khe cửa. Còn cô ấy chỉ cười và đáp: “Mày cũng thế, thằng khốn.”

Chị không biết cô ấy làm thế bằng cách nào. Nhưng có một đêm, chị thức dậy bởi tiếng thì thầm. Một tiếng thì thầm rất nhỏ, gấp gáp gần như tiếng cầu kinh. Shana đang lẩm bẩm nhẹ nhàng gì đó với Richie, chuyện gì đấy có vẻ rất quan trọng, cứ nhắc đi nhắc lại mãi. Hắn ta không đáp lại, nhưng cũng không bỏ đi. Hắn ta như cứ đứng yên tại đó, ngay phía ngoài xà lim của cô ấy, lắc đầu, không, không, không... Rồi cô ấy ngừng lại. Phòng biệt giam im ắng, và nói cho các vị biết, nhà tù chưa bao giờ tĩnh lặng như thế. Như thể tất cả mọi người đều đang lắng nghe. Chúng tôi càng không nghe thấy gì thì càng muốn biết nhiều hơn. Nhưng Shana không nói nữa.

Thay vào đó, Richie... thở dài. Như thể... như thể hắn ta là người yếu đuối nhất thế gian này, cuối cùng cũng buông xuôi. Rồi hắn ta mở khóa phòng giam của Shana. Chị nhìn thấy hắn ta làm thế. Hắn ta mở cửa xà lim, bước thẳng vào vòng tay của cô ấy. Các vị hẳn sẽ nghĩ họ là nhân tình. Khi lưỡi dao của cô ấy thọc sâu vào trái tim hắn ta, thậm chí hắn ta chẳng tỏ ra khiếp sợ. Hắn ta còn thấy... biết ơn. Hắn ta đổ gục xuống sàn, cô ấy ngồi bên cạnh, vuốt ve mái tóc hắn ta cho đến khi chỉ huy trung tâm nhận ra một lính gác mất hút khỏi tầm quan sát. Thêm nhiều chuông báo động nữa vang lên, một lần nữa đội phản ứng lại đến.

Lần này cô ấy không phản kháng nữa. Cô ấy nhìn thẳng vào chị qua vai họ. Rồi nhấc lưỡi dao lên, cô ấy rạch tay mình, từ cổ tay lên khuỷu tay. Như thể mở khóa kéo. Chị chắc đã thở hổn hển, nhưng cô ấy không thốt lên bất kỳ âm thanh nào hết. Mà chỉ chuyến lưỡi dao từ tay phải sang tay trái khi đám lính bắt lấy cô ấy, bắt quỳ xuống trước khi cô ấy kịp rạch xong. Bằng không thì...”

Giọng Christi lạc đi. Cô ta nhún vai, có vẻ như đã kết thúc câu chuyện. Không ai nói gì. D.D. để ý Adeline gần như chết lặng.

“Còn viên sĩ quan thứ ba?” Cuối cùng Phil hỏi. “Tên anh ta là gì ấy nhỉ, Howard à?”

“Không bao giờ quay lại làm việc nữa. Nghe nói chín tháng sau anh ta chết. Chiếc xe tải của anh ta bị mất lái. Tôi không rõ về vụ này lắm, nhưng tôi dám cá là Shana làm. Tôi dám cá rằng nếu anh ta tự sát, đó là vì cô ấy bảo anh ta thế.”

“Còn ai khác biết chuyện này không?” D.D. hỏi.

Người phụ nữ lại nhún vai. “Tôi không biết. Ý tôi là tôi có trả lời những câu hỏi vào lúc đó. Tất cả chúng tôi đều làm thế. Những sự việc vụn vặt. Nhưng họ có lắng nghe không? Họ có quan tâm không? Các vị không biết nó như thế nào đâu. Tù nhân không phải là người. Chúng tôi là những con vật, kêu be be và van xin sự chăm sóc của họ. Tất nhiên họ phủi tay tất cả. Các sĩ quan được tổ chức tang lễ, những bà vợ góa được nhận trợ cấp. Chúng tôi nhận thêm các lính gác mới. Lại một ngày mới trên thiên đường.”

“Thế còn giám thị?”

“Ý cô là sếp ấy hả? Chúng tôi chẳng bao giờ thấy mặt sếp. Ít nhất là mãi cho đến khi gặp Giám thị Beyoncé. Bà ta giả vờ thích chúng tôi, thậm chí thi thoảng còn đến thăm các buồng giam. Nhưng sếp Wallace hả? Không đời nào.”

Giám thị McKinnon, còn được gọi là Beyoncé, mới làm việc tại nhà tù Massachusetts được mười năm, tức là câu chuyện của Christi đã xảy ra dưới triều đại của người tiền nhiệm của bà ấy. Điều này có thể giải thích lý do tại sao McKinnon dường như không nhận thức được tất cả các chi tiết đáng sợ này.

“Cô có bao giờ nói chuyện với Shana không?” Phil hỏi.

“Không bao giờ gặp lại nữa. Tôi ra khỏi khu biệt giam trong khi cô ấy vẫn đang hồi phục trong phòng y tế.”

“Nhưng các lính gác...” Adeline lên tiếng. “... Richie, Frankie, Howard không bao giờ nhắm vào chị ấy à? Chị chắc chắn về điều đó chứ?”

“Đúng.”

“Vậy thì chị nghĩ tại sao chị ấy lại nhúng tay vào?” Adeline hỏi.

“Vì Adeline.” Christi đáp. Anh mắt cô ta nhìn xoáy vào nữ bác sĩ, nét mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ. “Em là Adeline đúng không?”

Adeline gật đầu.

“Em là em gái cô ấy à?”

Lại gật đầu.

“Nhưng em chưa bao giờ vào tù. Trông em cũng đẹp lắm.”

Một nụ cười yếu ớt.

“Chị có một em trai.” Christi đột ngột nói. “Kém chị năm tuổi. Khi chị còn bé và cha bọn chị uống rượu say... chị đã cố gắng đảm bảo rằng cha chị sẽ không gặp được Benny. Hoặc nếu có gặp, thì làm sao để cha chị có thể bị phân tâm, để ý đến chị chẳng hạn.”

“Có hiệu quả không?” Adeline hỏi.

“Một chút. Sau đó Benny mười hai tuổi, cũng bắt đầu uống rượu, và mọi chuyện chẳng còn quan trọng nữa. Cả hai đều trở thành ma men rồi.”

“Em rất tiếc.”

“Chị yêu quý đứa em trai bé nhỏ, là Benny trước khi mười hai tuổi. Chị hẳn sẽ chết vì nó. Có vài lần, chị đã suýt làm thế. Khi Shana nhìn chị, khi cô ấy thì thầm: “Adeline,” chị biết cô ấy muốn nói gì. Cô ấy thực sự đang nói “Benny.” Cô ấy đang cứu em đấy.”

“Có thể.”

“Em có đáng được cứu không?” Christi nhấn mạnh câu hỏi. “Hay em cũng thuộc loại ăn cháo đái bát như thằng em đổ đốn của chị?”

“Em không biết. Như hầu hết các chị em khác, mối quan hệ của bọn em... phức tạp lắm.”

“Chị mừng vì cô ấy đã giết chết Frankie. Chị không cần biết làm thế là đúng hay sai. Hắn giống hệt như bố chị vậy. Dù là người khác, mặc đồng phục khác, nhưng vẫn là thằng khốn đó. Shana biết điều ấy. Cô ấy đã nhìn ra đúng con người hắn, và dùng vũ khí này chống lại hắn.”

“Làm sao cô ta biết tất cả những chuyện như thế về hắn?” Phil hỏi. “Vụ ly dị, con cái, con chó. Tất cả đều đúng à?”

“Tôi không hiểu làm sao cô ấy biết, nhưng sau khi Frankie chết, chúng tôi nghe các sĩ quan quản chế thì thầm. Rằng vợ hắn đã bỏ hắn hai tuần trước để chạy theo một lính gác khác. Đó là lý do tại sao hắn bắt đầu ngủ qua đêm tại nhà tù.”

“Nhưng cô chưa bao giờ nghe tin đồn này cho đến sau khi Frankie chết?” Phil hỏi lại.

Christi nhún vai. “Tôi cũng chẳng nhớ nữa. Shana cũng biết nhiều chuyện của cả Richie nữa. Chẳng hạn như những suy nghĩ thầm kín, những bí mật thẳm sâu nhất của hắn ta. Tôi nghĩ đó là những gì cô ấy thì thầm với hắn đêm hôm đó. Cô ấy đang nói với hắn rằng mọi thứ hắn ta lo sợ nhất về bản thân mình đều đúng. Đó là lý do hắn ta muốn chết. Ý tôi là một khi bạn hiểu rằng mình không chỉ là một thứ vô giá trị, mà chẳng phải cả thế giới cũng biết điều đó rồi sao? Thì chết dường như không phải là một lựa chọn tồi. Hắn ta bước thẳng vào vòng tay cô ấy và... cô ấy rất tử tế lúc đó. Gần như rất dịu dàng. Cô gái ấy có tà thuật. Tôi nghĩ như thế đấy.”

“Cô có kể hết những chuyện này cho Charlie Sgarzi không?” D.D. hỏi.

“Tay phóng viên ấy hả? Có, anh ta cứ đánh hơi suốt, khoảng mấy tháng trước. Đang ấp ủ cái món “bán chạy nhất” liên quan đến Shana.” Christi cố tình dùng từ bán chạy nhất với ý mỉa mai.

“Cô trả lời những câu hỏi của cậu ta à?”

“Anh ta có mời tôi ăn tối.” Christi đáp, như thể việc đó giải thích mọi chuyện. “Tại tiệm Olive Garden. Này, một cô gái cũng cần phải ăn chứ.”

“Cậu ta có hỏi cô về vụ giết em họ mình, Donnie Johnson, không?”

“Có, nhưng tôi không trả lời được. Shana chưa bao giờ nói về chuyện đó, thậm chí còn chưa từng nhắc đến tên thằng bé.”

“Nhưng cô biết cô ta đã làm gì đúng không? Vụ của cô ta là vụ lớn hồi ấy. Chắc chắn các cô gái cũng phải hỏi cô ta về vụ đó rồi.” Phil thúc ép.

Christi ngạc nhiên nhìn ông ta. Rồi cô ta cười phá lên. “Ông còn chưa từng gặp cô ấy đúng không?”

“Tôi gặp rồi.”

“Thế à? Và ông trụ vững được đến câu hỏi thứ mấy? Ông không thể cứ... nói... với một người như Shana. Cô ấy là cái thứ chết tiệt đáng gờm. Không phải hạng gái ngây thơ hay đần đần đâu. Cô ấy thực sự thuộc loại điên đến mức bán linh hồn cho quỷ. Cô ấy chẳng thèm quan tâm đến tôi hay bất kỳ ai khác trên thế gian này. Ý tôi là đúng, cô ấy đã giết Frankie. Và có thể cô ấy muốn cứu vớt phần còn lại của chúng ta hay cái quái gì đi nữa. Nhưng chủ yếu là cô ấy chỉ đơn giản muốn khử hắn. Tôi muốn nói cô ấy đâm hắn vô vàn nhát. Rồi liếm máu của hắn. Tôi không nhớ Nữ thần Chiến binh[*] có từng làm thế ở tập cuối không.”

“Nhưng rồi cô ta đã gọi cô là Adeline.” D.D. lưu ý, vì cô thấy việc này thật kỳ dị. Rằng việc Frankie tấn công Christi đã kích hoạt điều gì đó bên trong Shana. Cô ta đã giết hắn một cách tàn bạo, trong khi cái chết của tay lính thứ hai, Richie, lại êm ả hơn nhiều, gần như là nhẹ nhàng, như Christi nói.

“Adeline kia kìa, hỏi đi.” Christi ra dấu về phía nữ bác sĩ.

D.D. quay sang Adeline.

“Sự phóng chiếu cơ bản.” Adeline giải thích, giọng cô ấy nghe khàn khàn, không hoàn toàn giống bản chất điềm tĩnh của cô ấy. Nữ bác sĩ hắng giọng. “Shana đã mất bốn năm bị ngược đãi trong gia đình trước khi trải qua hàng loạt nhà nhận con nuôi, có thể mang lại một chút gì đó cho cơ chế an toàn cá nhân trong chị ấy. Với những người này, một cô em gái thường tượng trưng cho chính đứa trẻ bên trong của con người họ. Trong nỗ lực muốn giải cứu cô em gái bé bỏng, đứa trẻ lớn hơn thực sự đang quay trở lại và tự giải cứu chính mình. Shana tập trung bảo vệ tôi như một dạng thay thế việc tự bảo vệ bản thân. Tương tự ở trong tù, trông chừng cho các bạn tù trẻ tuổi hơn, ít kinh nghiệm hơn sẽ là một cách để cố gắng duy trì cảm nhận nào đó về bản thân.”

“Thế à?” Christi hỏi. “Còn cái màn liếm máu từ đâu ra thế?”

“Di truyền.” Adeline đáp, quanh làn môi cô ấy xuất hiện nụ cười tàn ác.

“Sgarzi đã nói gì với cô về cuốn sách của cậu ta?” Phil hỏi.

“Không nhiều lắm. Shana đã giết chết em họ anh ta. Anh ta chỉ đang viết về chuyện đó nên muốn phỏng vấn cô ta và những người như tôi, để có được chuyện nội tình sốt dẻo thôi.”

“Cậu ta có nghĩ câu chuyện này dính líu đến các sĩ quan hư hỏng không?”

“Nói thật nhé? Anh ta có vẻ hơi thất thần. Ý tôi là nếu thằng cha này có thể viết một cuốn sách về tội ác có thật, ông không nghĩ anh ta phải chuẩn bị sẵn thần kinh thép à?”

“Cậu ta chưa biết đến chuyện này à?” Phil hỏi.

“Hình như thế.”

“Cậu ta có hỏi cô về bạn bè hay người hâm mộ của Shana không?”

“Có. Nhưng tôi trả lời ngắn gọn. Cô ấy chẳng có bạn hay gì cả.”

“Chị có giữ liên lạc với chị ấy không?” Adeline hỏi. “Sau khi chị được ra tù ấy?”

“Không. Khi bị giam chung, chị còn chẳng trò chuyện gì. Thế tại sao ra tù rồi chị lại phải nói chuyện chứ?”

“Nhưng bạn tù có thể liên lạc trong tù mà.”

“Tất nhiên.” Christi cựa quậy trên ghế e dè nhìn sĩ quan quản chế.

Bà ta hiểu ngay thông điệp. “Để tôi lấy cho mọi người mấy chai nước nữa nhé?” Candace vui vẻ gợi ý.

“Tất nhiên rồi.”

Lúc sĩ quan quản chế ra khỏi tầm nghe, Christi nhoài người về phía trước. “Mọi người lúc nào cũng truyền tay nhau những mảnh giấy. Giữa các xà lim, giữa các tầng. Tù nhân truyền cho tù nhân, lính gác truyền cho tù nhân. Thi thoảng chỉ để có việc mà làm. Những lúc khác để đổi lấy những ân huệ, em biết đấy. Sô cô la, tình dục, ma túy. Phụ thuộc vào thông điệp, phụ thuộc vào người đưa tin.”

“Nhưng Shana thì không?”

“Lính gác không tin tưởng cô ấy. Cô ấy đã giết chết hai người bọn họ. Và ngay cả nếu em không phải là người hâm mộ của Frankie hay Richie, cái cách cô ấy làm việc đó...” Christi hơi run rẩy. “Một ả Hannibal Lecter của nhà tù Massachusetts.” Cô ta lẩm bẩm. “Em biết không, cô ấy từng cắt ngón tay rồi hòa máu vào món xúp táo đấy.”

D.D. cùng Phil đều lắc đầu, Adeline thì không.

“Giờ thì nếu cô ấy buôn ma túy..Christi nhanh chóng nói tiếp. “... Thì có thể có nhiều tiền mua chuộc lính gác hoặc trả tiền cho bạn bè. Hoặc nếu cô ấy không đáng sợ chết khiếp đến thế, cô ấy có thể chấp nhận “đi lại” nhanh hay làm gì đó. Nhưng Shana là... Shana. Lính gác sợ cô ấy. Bạn tù xa lánh cô ấy. Chắc chắn chẳng có ma nào dám truyền tin thay cho cô ấy hết, thậm chí họ chẳng bao giờ dám nói Này bồ, dạo này khỏe không? Đó là sự thật, đơn giản như đan rổ.”

D.D. gật đầu. Cô thấy nét mặt căng thẳng của Adeline đang ngồi đối diện mình. Cô tự hỏi nữ bác sĩ từng hình dung đầy đủ cuộc sống của chị gái sau song sắt nhiều đến mức nào. Biết chị gái mình mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội là một chuyện. Biết chị gái mình phải chịu đựng khốn khổ do chứng rối loạn này gây ra lại là một chuyện khác.

“Cô có nghĩ là Shana thông minh không?” Phil hỏi. D.D. tò mò nhìn ông, không biết ông định đi đến đâu với câu hỏi này.

“Tất nhiên.”

“Cô có nghĩ rằng cô ta có thể bắt được một kẻ sát nhân không?”

“Nếu cô ấy muốn.” Christi nhún vai. “Nhưng có lẽ ông sẽ không nhận được cái xác nguyên vẹn của hắn đâu.”

“Và cô ta chưa bao giờ nói về Donnie Johnson?”

“Chưa.”

“Thế ban đêm thì sao?” Adeline lên tiếng. “Chị ấy có trải qua những cơn ác mộng, có từng nói mơ không?”

“À, chị chắc chắn cô ấy có gặp ác mộng. Bọn chị đều thế cả.”

“Nhưng chị ấy có nói gì không?”

“Chỉ từng nghe thấy cô ấy thì thầm một cái tên.”

“Là tên gì?”

Christi nhìn nữ bác sĩ, gương mặt hốc hác của cô ta chăm chú. “Adeline. Vào giữa đêm, bất kể chị gái em mơ về cái gì, luôn liên quan đến em thôi.”

Nguyên văn Wonder Woman: một nhân vật hư cấu trong seri truyện tranh của Mỹ, loạt truyện này sau này được chuyển thể thành phim truyền hình và phim điện ảnh.